-
Phần 3
5.
Cả Tết Nguyên đán, Tống Trì Hạo không một lần liên lạc với gia đình, thái độ cứng rắn như thể thực sự muốn cắt đứt quan hệ với chúng tôi.
Trên Douyin, cậu ta đăng rất nhiều status, hoặc là sự hiếu khách nồng hậu mà cậu ấy nhận được ở nhà họ Chu, hoặc những bức ảnh nhóm vui vẻ khi cậu ta dẫn gia đình Chu Manh đi chơi.
Ba mẹ tôi nhìn thấy thì càng thêm đau lòng, đây có lẽ là mục đích Tống Trì Hạo đăng lên để ép Tống gia phải thỏa hiệp.
Nhưng ba tôi vốn dĩ cứng đầu, tuy rất buồn nhưng thấy cảnh họ ra ngoài ăn uống sang chảnh, ông mới nhớ ra mình chưa khóa thẻ ngân hàng của Tống Trì Hạo.
Ông lập tức gọi trợ lý đến giải quyết, đồng thời lấy lại căn hộ cao cấp của Tống Trì Hạo ở Bắc Kinh, sai người đến phá cửa thay ổ khóa mới.
Tôi mang cho ông cốc trà kỷ tử và chà là nóng: “Ba định làm việc này thật ạ?”
Ba tôi cầm cốc lên nhưng không uống mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì: “Thật ra ba không hiểu, tại sao Hạo Hạo lại thành ra thế này? Con là chị gái ruột của nó. Nó làm vậy còn là con người không? Sức khỏe của ba vẫn rất tốt, chuyện kế thừa gia nghiệp còn lâu mới tính, sao lúc này nó lại gấp gáp đến mức ngu xuẩn như vậy?”
Tôi thuyết phục ông: “Ba, lòng người khó lường, nhất là khi liên quan đến tiền bạc, cho dù nó là con trai ba nuôi từ nhỏ. Lần này, hãy để nó ra ngoài chịu khổ một chút, để nó nhận ra người xung quanh ai tốt ai xấu. Đến khi tới đường cùng, thể nào nó cũng phải quay về với chúng ta thôi.”
Ba tôi khẽ gật đầu.
Tôi nhìn bóng lưng ba ngồi đó cô đơn, chợt cảm thấy hình như ba bỗng già đi rất nhiều. Hành động của Tống Trì Hạo gần đây đã làm tổn thương sâu sắc đến ba mẹ.
6.
Ngày bị khoá thẻ, Tống Trì Hạo không quay lại chất vấn gia đình mà chỉ đăng một bức ảnh cắt đôi tất cả các thẻ lên Douyin, kèm theo dòng ghi chú: “Họ thực sự cho rằng không có họ tôi sẽ không sống nổi sao? “
Nhưng sau khi cậu ta quay lại Bắc Kinh phát hiện khóa cửa đã bị thay mới, cậu ta bắt buộc phải gọi điện cho tôi.
“Tống Trì Xán, chị phải làm đến mức như này sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “ Không phải cậu rất có năng lực sao? Chúng tôi còn chờ cậu cùng với bạn gái sống thật tốt cơ! Chu tiểu thư tin tưởng năng lực của cậu, chị gái cũng tin tưởng cậu!”
Cậu ta chửi vài câu thậm tệ rồi tức giận cúp máy.
Lương Văn Thư ôm tôi từ phía sau, vài sợi tóc hơi ẩm chọc vào gáy tôi: “Làm sao vậy, em trai em vẫn còn bướng bỉnh ư?”
Tôi quay lại nhìn anh, anh vừa mới tắm xong, tóc trên trán còn ướt, rũ xuống khiến đôi mắt anh trông đặc biệt lấp lánh. Thấy tôi nhìn, anh ấy cười toe toét, để lộ hàm răng trắng đều. Với vẻ đẹp trai trẻ trung này, ai mà biết được người đàn ông trông vậy mà đã hơn ba mươi tuổi.
Tôi véo má anh: “Lương gia của anh không có chuyện tranh giành quyền lực sao?”
Anh nhếch một bên miệng cười: “Đương nhiên. Sao, em bắt đầu tìm hiểu Lương gia rồi? Có muốn làm bà Lương luôn không?”
Tôi né tránh nụ hôn đang đến gần của anh: “Đừng đùa, em nghiêm túc đấy.”
Lương Văn Thư thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi cũng nghiêm túc với em mà.” Thấy sắc mặt tôi không tốt, anh ấy nghiêm mặt lại ngồi xuống.
“Em hiểu đồng tiền có thể lay động lòng người, nhưng em thực sự không ngờ nó lại hợm hĩnh đến mức ngu ngốc như vậy. Khi Hạo Hạo còn nhỏ, nó rất ngoan ngoãn và nghe lời.”
Lương Văn Thư thở dài: “Xán Xán, có lẽ nó từ nhỏ đã được Tống gia nuông chiều, bảo vệ quá tốt, nên khi bước chân vào xã hội, nó không chịu được sự cám dỗ của thế giới phù du hoa lệ này thành ra suy nghĩ có phần dại dột..”
Tôi nắm tay anh ấy: “Vậy em phải làm sao đây? Em thật sự không thể đoạn tuyệt với em trai em được.”
Lương Văn Thư ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Không dễ dàng như thế đâu. Để nó tự mình trải nghiệm cái gì gọi là tình yêu ở xã hội này, nó sẽ biết ai mới là người một nhà với nó.”
“Còn có cái cô bạn gái nói sẽ bên cạnh nó ngay cả khi khó khăn, em nghĩ cô ta vẫn ở bên cạnh lúc em trai em tuyệt vọng sao?”
Câu anh nói làm tôi chợt bừng tỉnh, tôi ôm mặt anh hôn chụt hai cái, nhưng khi anh ấy định ôm lấy tôi, tôi liền hất ra: “Em đi chuẩn bị ngay đây!”
Lương Văn Thư: “...”
Em thực sự là bé hồ ly giảo hoạt, em không phải người tốt !!
7.
Tống Trì Hạo từng là quản lý ở công ty con của tập đoàn Tống bên Bắc Kinh. Sau khi khóa thẻ ngân hàng và lấy lại căn hộ, ba tôi không quên đưa ra thông báo sa thải nó, vậy nên hiện giờ nó đang thất nghiệp.
Tôi đã cho người điều tra, Tống Trì Hạo và Chu Manh thuê một căn hộ hai phòng ngủ, đang ấp ủ dự định thành lập công ty mới.
Tiền thuê nhà do Chu Manh trả, cô ta tích cực quyên góp tiền để khởi nghiệp. Cô ta đã bán tất cả những món đồ xa xỉ mà Tống Trì Hạo tặng trước kia, thu về rất nhiều tiền để giúp nó có vốn khởi nghiệp.
Tôi không thể không tán thưởng người phụ nữ này. Vậy nên tôi phải tàn nhẫn hơn. Nhiều người khó lòng từ bỏ những thứ đã vào túi mình, nhưng cô ta có thể từ bỏ mấy thứ cỏn con để đạt được mục đích to lớn hơn.
Cô ta thông minh như vậy, tại sao lại nhắm vào tôi khi chúng tôi gặp nhau lần đầu? Tôi suy nghĩ rất lâu và nhận ra rằng chỉ có một khả năng duy nhất, cô ta muốn kiểm tra ba mẹ tôi.
Cô ta sử dụng phương pháp này để kiểm tra điểm mấu chốt của bố mẹ tôi và tôi. Cô ta làm như vậy để ba mẹ tôi tạm thời đoạn tuyệt với Tống Trì Hạo. Thông qua việc cùng nhau trải qua thời kỳ khó khăn, cô ta có thể dùng đoạn tình cảm này trói chặt Tống Trì Hạo trong lòng bàn tay. Mà Tống Trì Hạo cũng không có ý tốt, nó muốn tôi kết hôn càng sớm càng tốt để mất đi quyền thừa kế tài sản của Tống gia.
Bọn họ muốn khởi nghiệp, chị gái là tôi đương nhiên muốn giúp đỡ em trai mình ổn định công ty.
8.
Công ty mới thành lập của Tống Trì Hạo chủ yếu sản xuất các linh kiện kim loại, đây cũng là dự án chính của công ty con Tống gia ở Bắc Kinh.
Lúc trước làm tổng giám đốc của công ty con Bắc Kinh nên Tống Trì Hạo nắm trong tay quy trình công nghệ sản xuất và rất nhiều mối quan hệ với đối tác trong ngành. Vì vậy, nó dùng những mối quan hệ đó chuyển dần sang công ty của mình. Khởi nghiệp có vẻ rất dễ dàng, lượng đơn hàng ổn định, thậm chí nó còn lấy được một vài đơn hàng từ công ty con của Tống gia.
Giám đốc mới được thăng chức của công ty con lo lắng đến mức, gọi điện cho tôi nhiều lần để mong tôi đưa ra biện pháp xử lí. Tôi trấn an anh ấy đừng lo lắng, bình tĩnh. Tống Trì Hạo muốn làm gì kệ hắn ta.
Tôi thậm chí còn đích thân gọi điện cho chú tôi, mảng kinh doanh linh kiện kim loại thuộc bộ phận của chú ấy, tôi nhờ chú ấy gọi điện cho nhà cung cấp. Yêu cầu họ chấp thuận các khoản thế chấp khác nhau của Tống Trì Hạo nhưng hãy giao hàng trước còn họ chỉ cần giữ các loại giấy nợ và hóa đơn.
Tôi cũng yêu cầu giám đốc mới của công ty con lặng lẽ tung tin đồn rằng tập đoàn của Tống gia sắp tách bộ phận kim loại ra làm một công ty con thứ hai trên địa bàn thành phố. Những đối tác trước đây từng hợp tác với nhà họ Tống đều không biết nội tình, còn tưởng công ty của Tống Trì Hạo là chi nhánh linh kiện kim loại mới mở của chúng tôi, thấy Tống Trì Hạo là con trai duy nhất nhà họ Tống thì thi nhau cử người tới đàm phán hợp đồng với nó.
Gần đây, công ty mới thành lập của Tống Trì Hạo phát triển rất mạnh mẽ, nghiễm nhiên trở thành công ty dẫn đầu ngành linh kiện kim loại ở Bắc Kinh. Người trong giới nói rằng doanh thu hoạt động của công ty đã lên tới 30 triệu đô la.
Hôm nay, Lương Văn Thư gửi tin nhắn mời tôi đi cùng anh ấy đến bữa tiệc kinh doanh. Tôi vừa muốn từ chối, nhưng anh ấy lại cười nói với tôi: “Anh nghe nói rằng Tống Trì Hạo cũng nằm trong số những vị khách được mời.”
Mắt tôi sáng lên: “Em đi!”
Lương Văn Thư cười nhẹ: “Em là ví dụ điển hình của việc không thể để đại bàng nhìn thấy thỏ con!”
“Sắp đến lúc thu lưới rồi!”