-
Phần 2
3.
Ba mẹ tôi bận rộn trong bếp nên không biết chuyện ồn ào vừa rồi, khi mẹ tôi vội vàng chạy ra hỏi xem thằng em tôi đã về chưa, tôi liền chỉ vào hai người đang chụm đầu xì xào trong góc.
Mẹ tôi ngẩn ra nhìn Chu Manh: “Cô gái này là ai?”
Tôi bĩu môi: “ Là bạn gái của con trai cưng mẹ đó, tự nghĩ mình là bà chủ tương lai của nhà họ Tống chúng ta!”
Vừa lúc ba tôi cầm chai rượu Mao Đài đi ra, ông tức giận hét lên: “Tống Trì Hạo, về nhà sao không chào người lớn? ?”
Tống Trì Hạo sợ ba tôi đến mức nhảy dựng lên đứng nghiêm theo phản xạ.
Chu Manh lúc này đã cư xử đúng mực hơn, đứng im thin thít bên cạnh em trai tôi.
Ba tôi lớn tiếng hơn nữa: “Còn cô gái này là ai? Đã chào hỏi chưa mà đưa nó về nhà? “
Ba tôi được nuôi dạy nghiêm khắc từ khi còn nhỏ, ông ấy rất chú trọng đến khuôn phép lịch sự. Tống Trì Hạo dẫn cô ta tới mà không thông báo trước đã chọc ba tôi cực kỳ tức giận.
Lúc này, bác cả đứng dậy kể lại lần gặp gỡ khó chịu vừa rồi.
Tống Trì Hạo mấp máy môi định giải thích, ba tôi lập tức giận dữ chỉ tay bảo nó cút ra khỏi nhà.
“Cô Chu này, Tống gia chúng tôi có quy định, chắc cô không biết! Nhà chúng tôi dù nghèo hay giàu, gia sản chỉ truyền cho con gái chứ không truyền cho con trai. Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện vô lý như cô vừa nói. Tống Trì Hạo qua năm mới sẽ hai mươi lăm tuổi, tự nó phải bươn chải lập nghiệp. Lát nữa tôi sẽ đóng băng tất cả thẻ cũng như tịch thu cả căn hộ nó đang ở. Cô Chu chắc là sẽ ở bên chăm sóc nó, khi nó bắt đầu khởi nghiệp phải không?”
4.
Sắc mặt Chu Manh thay đổi ngay khi nghe những lời đó, cô ta vô thức siết chặt tay Tống Trì Hạo.
“Chú, cháu biết chú muốn thử cháu. Chú có thể yên tâm, cháu yêu Trì Hạo thật lòng chứ không phải vì tiền của anh ấy. Cho dù anh ấy không thể kế thừa gia nghiệp, cháu vẫn tin tưởng năng lực của anh ấy sẽ mang lại cho chúng cháu một cuộc sống tốt.”
Tống Trì Hạo cảm động ôm lấy Chu Manh: “Manh Manh, anh biết em khác với những cô gái hám tiền kia mà!”
Nói xong, nó xoay người gắt gao nhìn ba tôi: “Ba, con chưa từng nghe nói nhà họ Tống chúng ta có quy định này. Vậy công ty thì sao? Theo như quy định đó, công ty bây giờ không phải thuộc về bác hai và các bác gái sao?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nó, bọn họ không ngờ thằng trời đánh này lại nghe theo một đứa trà xanh chống đối gia tộc.
“Con biết ba từ nhỏ đã yêu thương chị Xán Xán hơn con nhưng con cũng là con trai của ba, ba không sợ đối đãi với con như vậy khiến con hận ba, sau này sẽ không có ai hương khói, ném chậu cho ba sao?”
Phong tục ở quê chúng tôi là sau khi chết, con trai sẽ ném chậu cho người chết. Tuy ngày nay mọi người không còn mê tín dị đoan như trước, nhưng nhiều hủ tục vẫn còn ăn sâu vào lòng mọi người.
Ba tôi tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, muốn ném cả chai rượu vào mặt nó. May thay, chú tôi tiếc rượu nên giật lấy, ôm thật cẩn thận.
“Không cần dùng rượu quý để dạy dỗ cái thằng nghiệp chướng này!”
Mẹ tôi cũng tiến lên vuốt ngực cho ba: “Anh bị cao huyết áp, tức giận quá nhỡ có chuyện gì thì phải làm sao đây?”
Ba tôi chỉ vào Tống Trì Hạo: “Em thấy những gì nó nói có còn là con người nữa không?”
Mẹ tôi đỏ mắt liếc nhìn Tống Trì Hạo: “Những gì nó vừa nói từng chữ đều bất hiếu, anh không cần bận tâm nó nữa. Chỉ trách chúng ta rèn sắt không thành thép, dạy ra một thằng con trời đánh.”
Tống Trì Hạo từ nhỏ đã ngoan ngoãn, thành tích học tập tốt. Lúc học cấp hai thành tích vô cùng xuất sắc cũng không bao giờ thấy nó kiêu ngạo. Tôi cũng biết em trai tôi từ nhỏ đã dễ bảo, nhưng không ngờ bây giờ nó lại dám cứng rắn phản kháng cả Tống gia như thế.
Tôi vừa định nói, ba tôi đã xua tay bảo Tống Trì Hạo mau chóng dẫn bạn gái yêu quý của nó cút khỏi đây: “Mày chưa từng nghe qua thì không có quy định đó sao? Tao nói cho mày biết, quy định là do tao đặt ra, tiền của tao, tao muốn cho ai thì cho. Công ty tao cho ai thì người đó là người thừa kế, còn cái hủ tục phong kiến ấy, tổ tiên Tống gia trên trời sẽ cười nhạo mày là đồ ngu ngốc, khi mày chết đi, chờ đợi mày chỉ là nấm mồ với hũ tro mà thôi, không ai thèm ngó ngàng tới mày hết!”
Tống Trì Hạo không ngờ ba lại kiên quyết như vậy, nó hướng mắt nhìn người thân bạn bè cầu sự giúp đỡ.
“Chú, dì, chúng cháu về ăn mừng năm mới cũng không muốn làm loạn như thế này, mọi người giúp cháu thuyết phục ba cháu để cháu cưới Manh Manh vào cửa với.”
Chú tôi đang ôm chai rượu quý Mao Đài, trợn trắng mắt: “Hạo Hạo, sáng nay con không đánh răng à? Con nói như vậy, không thấy ba con đang giận sao, có chắc là hai đứa về ăn mừng năm mới không ? Nhà họ Tống có được thành công như hôm nay đều nhờ vào sự đoàn kết của cả gia đình. Hôm nay con vì một con bé không ra gì, công khai bắt ép mọi người để con cưới nó. Con nói chú giúp con? Chú giúp cái chó gì ?”
Chú tôi quay sang nói với Chu Manh: “Còn cô, tôi khuyên cô nên đi đi, đừng làm loạn trong ngày vui của chúng tôi!”
Tống Trì Hạo sắc mặt đỏ bừng rồi tái nhợt, Chu Manh thấp giọng an ủi: “Hạo Hạo, không ngờ người nhà thân thiện hiếu khách mà anh luôn khen ngợi với em lại cư xử như vậy, bọn họ không đối xử tốt với anh thì anh không cần thiết phải ở lại đây nữa, chúng ta đi. Đi về nhà em ăn Tết, từ nay em sẽ là gia đình của anh.”
Tống Trì Hạo dùng sức gật đầu, kéo Chu Manh đi ra ngoài.
Tôi lạnh lùng nhìn, Chu Manh hẳn vẫn cho rằng là Tống gia chúng tôi đang thử cô ta. Thủ đoạn tốt đấy chứ, biết rằng chỉ cần nắm chắc Tống Trì Hạo trong tay, một ngày nào đó chúng tôi sẽ phải thỏa hiệp cưới cô ta vào cửa.
Tôi liếc nhìn ba mẹ đang an ủi lẫn nhau, chắc hẳn họ rất đau lòng vì Tống Trì Hạo.
Thấy hai người chuẩn bị bước ra khỏi cổng, tôi cuối cùng cũng tìm được cơ hội để đánh Tống Trì Hạo thêm một đòn nữa.
“Hạo Hạo, cô ta ra về mà không thèm chào hỏi, chẳng lẽ muốn người trong nhà còn phải chào cô ta trước sao?”
Nó còn chưa kịp trả lời, tôi đã lắc đầu cười nói: “Tôi thực sự không hiểu, cậu để gia giáo bình thường của cậu ở đâu. Nhìn thấy chị gái của người yêu câu đầu tiên không phải là chào hỏi mà là chỉ vào mũi người ta rồi nói là bà cô ế chồng? Nếu cậu không thường xuyên nói xấu tôi với cô ta, tôi không nghĩ rằng cô ta dũng cảm dám nói như vậy?”
“Tôi không...”
Tống Trì Hạo đỏ mặt muốn phản bác, tôi giơ tay ngăn nó lại, “Nếu không có hôm nay, tôi sẽ không biết là cậu hận tôi như thế, tôi vẫn luôn cho rằng mối quan hệ của chúng ta tuy rằng không quá thân thiết, nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, ắt phải hơn một người lạ mới quen chứ. Cho dù là ghét tôi, cũng không nên vì yêu đương mà nói những lời xấc xược làm tổn thương ba mẹ như vậy. Lại còn đúng ngày sum họp ăn mừng năm mới. Đây là việc con người có thể làm sao?”
“Ba mẹ vẫn luôn dạy chúng ta, ngu ngốc có thể học, không có tài thì phải chịu khó, nhưng bất hiếu, coi thường kỷ cương gia tộc là tội không thể tha. Hy vọng cậu ra khỏi nhà có thể tự lo liệu cho mình! “
Tống Trì Hạo còn muốn phản bác vài câu, nhưng tôi đã đẩy cậu ta và Chu Manh ra khỏi cổng.
Cổng đóng sầm một tiếng, tôi cảm thấy sung sướng như vừa vứt đi hai túi rác. Nhìn lại mọi người trong phòng khách, ba mẹ tôi tuy còn hơi buồn nhưng ai cũng nhẹ nhõm mỉm cười nhìn tôi.
Chú hai ôm Mao Đài trong tay gật đầu hài lòng với tôi: “Như chú vừa nói, gia đình phải đoàn kết thì mới thịnh vượng. Tốt, chúng ta phản đối tất cả hành vi lợi dụng, thủ đoạn thấp hèn, mong mọi người ghi nhớ!”
Anh em họ hàng có mặt gật đầu liên lịa bày tỏ họ đã ghi nhớ lời dạy.
Tôi bước đến bên ba mẹ, nhẹ nhàng an ủi hai người: “ Ba mẹ cứ để nó ra ngoài chịu khổ một thời gian, rồi nó sẽ hiểu ra và quay về”.
Ba tôi lắc đầu: “Nếu không phải từ miệng nó nói, ba cũng không biết nó dám nghĩ hỗn xược, ba còn tưởng nó chỉ bị người phụ nữ kia mê hoặc nhất thời.”
Tôi không nói nữa, tôi không nỡ nói quá nhiều, nghĩ đến ánh mắt sáng rực của Chu Manh khi vào cửa nhà tôi, tôi hiểu cô ta không dễ đối phó. Chỉ có thể nói rằng hai người bọn họ đã có bàn bạc trước mới tới đây hôm nay.
Tôi không quan tâm tài sản Tống gia có thuộc về tôi hay không, nhưng tôi sẽ không cho phép người khác cưỡi lên đầu lên cổ mình.
Hy vọng Tống Trì Hạo tỉnh ngộ càng sớm càng tốt, nếu không tôi không ngại để nó nếm mùi đau khổ.