Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Lâm Tây giới thiệu bản thân: "Lâm Tây."
Trần Kiều cười quay đầu nhìn trên nhìn dưới đánh giá Lâm Tây vài lần, giống như muốn từ trên người cô tìm ra dấu hiệu giống tên gọi của cô vậy.
Hình như hôm nay tâm tình Trần Kiều rất tốt, khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười. Một chút cũng không giống bộ dáng người sống chớ gần hồi sáng Lâm Tây thấy. Cũng không giống lúc đi đổ rác một bộ mặt lạnh lùng.
Cũng đúng, ai mà đi đổ rác lại cười hi hi ha ha cơ chứ. Chẳng lẽ còn muốn giống như mấy chú lùn luôn bày ra khuôn mặt nhỏ tươi cười nói "Đi nào" sao? Lâm Tây nghĩ thầm.
"Cô lại suy nghĩ cái gì?" Trần Kiều cười nói. "Sao mỗi lần nói chuyện với cô, cô đều thất thần. Chắc không phải đang trộm mắng tôi chứ?"
"Không... Không phải!" Lâm Tây chột dạ.
Tuy rằng không phải trộm mắng anh, nhưng cô thật sự đang trộm nghĩ đến cảnh tượng Trần Kiều có vẻ mặt giống chú lùn đi đổ rác.
"Tôi hơi ít nói." Lâm Tây giải thích.
Quả thật cô là một người ít nói, chỉ là không muốn nhiều lời mà thôi, có đôi khi cô mở miệng nói chuyện cũng ngại phiền. Ngày thường ở lớp Lâm Tây vẫn luôn là một người an tĩnh nhưng tồn tại tuyệt đối không trong suốt. Cho dù là đi học hay tan học cô cũng vô cùng yên tĩnh. Trầm mặc ít nói, là tố chất từ nhỏ thầy cô giáo thường phê bình về cô. Bạn học trong lớp đều ngầm nói cô là cao lãnh học bá. Có lần bạn ngồi cùng bàn còn lặng lẽ nói với cô, bản thân hâm mộ cô chuyên chú an tĩnh. Lúc ấy Lâm Tây cũng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười. Lâm Tây nghĩ, chuyện này có cái gì đáng hâm mộ? Một người ngồi lâu rồi không phải sẽ chuyên chú sao?
Về đến nhà, cô và ba mẹ cũng không nói nhiều lời. Ba và mẹ cô đều không phải người thích nói nhiều, huống chi trong nhà thực hành chính sách nuôi thả, không thể nào quản cô. Lâm Tây có đôi khi nghĩ, bản thân lớn như vậy mà không có người quản, tính tình còn ngay thẳng chính trực cũng thật là không dễ dàng gì.
"Không sao, tôi nói cũng không nhiều lắm." Trần Kiều nói.
"Hừ, nhìn không ra." Lâm Tây nắm lấy cơ hội đánh trả. Trong giọng nói mang theo một tia đắc ý trả thù thành công.
Kỳ thật Lâm Tấy có thể nhìn ra Trần Kiều là người xa cách.
Lâm Tây cũng có thể cảm giác được Trần Kiều chỉ là không muốn nói chuyện, không muốn quan tâm. Nếu anh nguyện ý nói chuyện vậy cùng anh bên nhau sẽ thật thoải mái, giống như bây giờ.
"A." Trần Kiều cười nhẹ một tiếng, không biết đang cười cái gì. Trần Kiều không tiếp tục cái đề tài này.
"Cô biết nơi nào có bán bánh bò trắng không?" Trần Kiều hỏi.
"Tôi đói bụng, muốn ăn." Trong giọng nói và trên mặt cư nhiên còn có một chút ủy khuất.
Lâm Tây nghĩ, anh hôm nay tâm tình chắc là rất tốt đi. Bằng không nước đá không thể tỏa ra hơi nóng như vậy.
"Bánh bò trắng? Tôi chưa từng nghe qua. Là món gì?"
"Không có sao? Ồ, quả nhiên không có." Giọng nói của Trần Kiều càng ủy khuất.
"Anh đói bụng à? Nếu muốn ăn vậy xuống núi đi về hướng bên trái có một phố chợ đêm, rất náo nhiệt." Lâm Tây rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng nói chuyện, "Có bánh bao nhỏ, mì trường thọ, cơm chiên dương châu, hoành thánh, sủi cảo.... Thật nhiều thật nhiều."
“Chỉ là đột nhiên rất muốn ăn bánh bò trắng.”
“Là món đặc sản ở quê của anh sao?”
“Ừm, là một loại đồ ăn vặt ở phía nam. Mẹ tôi…” Trần Kiều dừng một chút “Trước kia tôi đặc biệt thích ăn.”
“Trước nay tôi chưa từng ăn, bánh bò trắng có hương vị gì?”
“Ngọt, đặc biệt đặc biệt ngọt. Ừm, ăn rất ngon.”
Trần Kiều lại nhẹ giọng mỉm cười, như là bất đắc dĩ, lại giống như tự giễu.
“Ồ.”
Ăn không được, không thể quay về.
Hai người vẫn luôn đi về phía trước không ai nói chuyện, hai người đều không phải người nói nhiều, im lặng kéo dài nhưng đều không cảm thấy xấu hổ.
“Muốn ăn kem không?” Thiếu niên bên cạnh đột nhiên không thể hiểu được mà hỏi cô.
Lâm Tây quay đầu nhìn anh: "?"
“Tôi mời cô.”
Lâm Tây không biết vì sao chỉ ngơ ngác gật gật đầu, trả lời: “Được.”
Trần Kiều xuống dưới chân núi mua hai ly kem, một ly hai khối kem, anh đưa cho Lâm Tây một ly. Không phải đồ ăn gì mắc tiền Lâm Tây cũng lập tức cầm lấy. Đầu lưỡi nếm được hương vị ngòn ngọt lạnh băng, Lâm Tây nghĩ thầm anh thật sự rất thích ăn ngọt, không biết tại sao trong đầu Lâm Tây toát ra một câu nói: Nhưng tôi thích ăn cay.
Khi hai người sắp đi đến cửa nhà, xa xa nghe được âm thanh của một nam một nữ đang cãi nhau.
Lâm Tây nhíu chân mày.
Là âm thanh từ nhà cô truyền ra. Nhà cô ở lầu một, huống chi nhà cô là nhà kiểu cũ có âm gì cũng rất dễ dàng truyền ra ngoài.
Lâm Tây nghiêng đầu khẽ nhìn Trần Kiều, muốn nhìn xem anh có phản ứng gì. Lâm Tây có chút xấu hổ, rốt cuộc đã tối như vậy ba mẹ mình còn ầm ĩ cãi nhau, mà mình và Trần Kiều cũng chỉ mới làm quen hôm nay, còn đang ăn một ly kem của anh, Lâm Tây đột nhiên cảm thấy không vui.
Trần Kiều không có phản ứng gì, có thể là vì tránh cho Lâm Tây xấu hổ, không nói gì thêm, cúi đầu an tĩnh ăn kem.
Nhưng Lâm Tây đã nghĩ tới. Trần Kiều ở cách vách nhà cô, dựa theo tần suất ba mẹ cãi nhau một ngày mười lần, dựa theo mỗi lần cãi nhau hận không thể xốc tung nóc nhà, Trần Kiều chắc đã sớm biết.
“…… Ngại quá, ồn ào phiền đến anh.” Lâm Tây xin lỗi.
“Không liên quan đến cô, sao cô phải xin lỗi.” Trần Kiều ngữ khí bình đạm. “Hơn nữa cũng sẽ không ồn ào đến tôi.”
Sao lại không, ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng.
“Hay là đợi bọn họ cãi nhau xong lại trở về?” Trần Kiều nói “Nghe tình hình này, cô trở về sẽ bị họ mắng đấy.”
“Cãi không xong, hai người họ sẽ không để yên.” Lâm Tây nói “Ăn xong ly kem rồi trở về.”
Lâm Tây không muốn cùng một người làm quen chưa đến một ngày biết được việc nhà của mình, nhưng Trần Kiều ở cách vách, cô muốn giấu cũng không giấu được.
“Ừ.”
Nhìn dáng vẻ của Trần Kiều cũng không định chuẩn bị đi về, hai người ngồi xuống ghế đá trong sân, mặt đối mặt yên tĩnh ăn kem, gió thổi nhè nhẹ cây cối xao động, tiếng ồn ào trong phòng càng lúc càng lớn, sao trên trời nhấp nháy nhấp nháy. Mùa hè còn chưa tới, ngồi ở bên ngoài thật thoải mái, Lâm Tây giữa một loạt tiếng ồn ào cảm thấy, hôm nay, tựa hồ không có nhiều buồn bực như mọi khi.
Ăn kem xong Lâm Tây chuẩn bị về nhà, cũng không thể ngồi ở bên ngoài trốn tránh mãi được. Trần Kiều cũng đứng dậy vỗ vỗ mông đi theo phía sau cô.
Đến cửa nhà, hai người đứng đối mặt nhau.
Lâm Tây mở miệng trước, “Hôm nay làm anh chế giễu, tạm biệt.”
“Không sao.” Trần Kiều nói. “Hẹn gặp lại.”
Lâm Tây xoay người đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, phía sau Trần Kiều đột nhiên kêu cô.
“Cái kia……”
“Hả?” Lâm Tây xoay người lại nhìn anh.
“À…… Ngủ ngon.”
Lâm Tây biết, Trần Kiều muốn nói không phải câu này. Có thể là muốn an ủi cô hoặc có thể muốn nói chút gì đó để cô không thấy xấu hổ, ai biết được. Dù sao cũng không phải là ngủ ngon.
“Ngủ ngon.” Lâm Tây mỉm cười, mở cửa về nhà, nghênh đón cô là địa ngục Tu La.
Ba mẹ đang đứng ở giữa phòng khách tóc rối loạn bù xù, ba cô mặt đỏ ngầu, cả người toàn mùi rượu, nhìn dáng vẻ là biết mới vừa uống rượu xong, uống say về nhà phát điên, trong tay mẹ cô còn cầm đôi dép lê. Tình hình này xem ra sắp đánh nhau rồi
“Mày suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược, chơi mạt chược! Phòng ở cũng không biết dọn dẹp! Ngày nào về nhà cũng thấy cả phòng loạn như chuồng heo!” Lâm Cường đang lên án.
“Vậy suốt ngày mày làm cái gì! Tao chơi mạt chược một ngày kiếm tiền còn nhiều hơn mày! Mày suốt ngày uất ức. Đàn ông lớn tuổi mỗi ngày kiếm một chút tiền, chưa thấy thằng đàn ông nào không có bản lĩnh như mày, tao xui tám kiếp mới gặp phải mày.” Tào Lệ Linh đánh trả.
“Con mẹ mày, mày không biết dọn dẹp nhà cửa, tao cưới mày về để làm gì. Tao cưới đầu heo còn sướng hơn.” Lâm Cường mắng chửi người đều là lời thô tục, đặc biệt khó nghe, mỗi lần nghe được Lâm Tây đều không thoải mái.
“Mày đừng động tới bà, nếu lúc trước bà đây không theo mày, giờ này tuyệt đối sống sung sướng chứ không phải có đức hạnh như hiện giờ.”
Lâm Tây có chút đau đầu.
Mỗi lần cãi nhau nguyên nhân đều bất đồng, nhưng toàn là chuyện vặt vãnh hàng ngày.
Mà không phải không quét dọn sẽ cãi nhau.
Tìm không thấy đồ cũng sẽ cãi nhau.
Quần áo chưa giặt sạch cũng sẽ cãi nhau.
Uống bia không lý do cũng sẽ cãi nhau.
Dù sao đều là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, bọn họ lại có thể cãi nhau đến vui vẻ, có đôi khi hứng thú lên cũng sẽ đánh nhau một trận, phần lớn là Tào Lệ Linh đánh Lâm Cường, Lâm Cường ở phương diện đánh nhau thật thân sĩ, không đánh phụ nữ, có lẽ cũng là không dám đánh. Tào Lệ Linh hung hăng hơn Lâm Cường, tính tình mạnh mẽ, phần lớn cãi nhau đều là do Tào Lệ Linh khơi mào.
Ầm ĩ đến cuối cùng cũng sẽ tổng kết một chút, sau đó thăng hoa.
Lâm Cường mắng Tào Lệ Linh không màng đến gia đình chỉ biết ăn chơi, Tào Lệ Linh mắng Lâm Cường không có bản lĩnh kiếm tiền.
Khi còn nhỏ, Lâm Tây cảm thấy tiền rất tục. Trước kia có một lần tham gia hôn lễ, cô dâu mặc váy cưới trắng tinh đứng ở trên đài nói chuyện, cô dâu cầm giấy đọc diễn văn xong rơi lệ đầy mặt nói cảm ơn với cha mẹ, sau đó nói với chú rể, anh phải nỗ lực làm việc, cố gắng kiếm nhiều tiền…… Phía dưới khán đài vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lâm Tây cảm thấy đặc biệt thất vọng. Cô cảm thấy ở trong hôn lễ một nghi thức thần thánh như vậy, sao có thể ở trước mặt nhiều người nói với chú rễ lời như thế, quá tục. Nếu ở trên phim truyền hình trình diễn, cô dâu làm nữ chính, chắc sẽ nói với nam chính: Ngày hôm nay em thật hạnh phúc khi được làm cô dâu của anh. Mình cùng hứa ngày mai sau sẽ không rời xa nhau dù cuộc sống này thế nào, bên nhau dẫu cho khốn khó ta sẽ không bao giờ cách xa….
Phải hứa hẹn đến chân trời góc bể, thề thốt đến sông cạn đá mòn. Tốt nhất sến rện làm người nổi đầy da gà, đây mới là tình yêu! Tiểu Lâm Tây ghét bỏ cô dâu kia đã lâu, còn âm thầm suy nghĩ lời thề trong hôn lễ của mình nhất định phải chương hiển ra tình yêu thuần khiết của bản thân!
Nhưng sau này Lâm Tây chậm rãi lớn lên cô mới phát hiện, cô dâu kia nói đặc biệt đúng.
Có tiền thật tốt, tình yêu là cái rắm.
Đó là nguyên nhân nhà bọn họ thường xuyên cãi nhau, có lẽ chính Lâm Tây đã từng khịt mũi coi thường tiền tài. Người tồn tại thật là quá tục.
Nếu nhà cô có tiền, có lẽ mỗi ngày ba mẹ sẽ không cần cãi nhau. Nếu cãi nhau thì cô cũng có thể tiêu sái lấy ra một xấp tiền, ném xuống trước mặt bọn họ, kiêu căng ngạo mạn nói: “Đừng cãi nhau nữa! Chúng ta đi Maldives du lịch đi! Như vậy liền vui vẻ.”
Đáng tiếc, cô không có tiền. Ba mẹ còn phải cãi nhau, cô còn phải… Bị trở thành nơi trút giận.
Trần Kiều cười quay đầu nhìn trên nhìn dưới đánh giá Lâm Tây vài lần, giống như muốn từ trên người cô tìm ra dấu hiệu giống tên gọi của cô vậy.
Hình như hôm nay tâm tình Trần Kiều rất tốt, khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười. Một chút cũng không giống bộ dáng người sống chớ gần hồi sáng Lâm Tây thấy. Cũng không giống lúc đi đổ rác một bộ mặt lạnh lùng.
Cũng đúng, ai mà đi đổ rác lại cười hi hi ha ha cơ chứ. Chẳng lẽ còn muốn giống như mấy chú lùn luôn bày ra khuôn mặt nhỏ tươi cười nói "Đi nào" sao? Lâm Tây nghĩ thầm.
"Cô lại suy nghĩ cái gì?" Trần Kiều cười nói. "Sao mỗi lần nói chuyện với cô, cô đều thất thần. Chắc không phải đang trộm mắng tôi chứ?"
"Không... Không phải!" Lâm Tây chột dạ.
Tuy rằng không phải trộm mắng anh, nhưng cô thật sự đang trộm nghĩ đến cảnh tượng Trần Kiều có vẻ mặt giống chú lùn đi đổ rác.
"Tôi hơi ít nói." Lâm Tây giải thích.
Quả thật cô là một người ít nói, chỉ là không muốn nhiều lời mà thôi, có đôi khi cô mở miệng nói chuyện cũng ngại phiền. Ngày thường ở lớp Lâm Tây vẫn luôn là một người an tĩnh nhưng tồn tại tuyệt đối không trong suốt. Cho dù là đi học hay tan học cô cũng vô cùng yên tĩnh. Trầm mặc ít nói, là tố chất từ nhỏ thầy cô giáo thường phê bình về cô. Bạn học trong lớp đều ngầm nói cô là cao lãnh học bá. Có lần bạn ngồi cùng bàn còn lặng lẽ nói với cô, bản thân hâm mộ cô chuyên chú an tĩnh. Lúc ấy Lâm Tây cũng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười. Lâm Tây nghĩ, chuyện này có cái gì đáng hâm mộ? Một người ngồi lâu rồi không phải sẽ chuyên chú sao?
Về đến nhà, cô và ba mẹ cũng không nói nhiều lời. Ba và mẹ cô đều không phải người thích nói nhiều, huống chi trong nhà thực hành chính sách nuôi thả, không thể nào quản cô. Lâm Tây có đôi khi nghĩ, bản thân lớn như vậy mà không có người quản, tính tình còn ngay thẳng chính trực cũng thật là không dễ dàng gì.
"Không sao, tôi nói cũng không nhiều lắm." Trần Kiều nói.
"Hừ, nhìn không ra." Lâm Tây nắm lấy cơ hội đánh trả. Trong giọng nói mang theo một tia đắc ý trả thù thành công.
Kỳ thật Lâm Tấy có thể nhìn ra Trần Kiều là người xa cách.
Lâm Tây cũng có thể cảm giác được Trần Kiều chỉ là không muốn nói chuyện, không muốn quan tâm. Nếu anh nguyện ý nói chuyện vậy cùng anh bên nhau sẽ thật thoải mái, giống như bây giờ.
"A." Trần Kiều cười nhẹ một tiếng, không biết đang cười cái gì. Trần Kiều không tiếp tục cái đề tài này.
"Cô biết nơi nào có bán bánh bò trắng không?" Trần Kiều hỏi.
"Tôi đói bụng, muốn ăn." Trong giọng nói và trên mặt cư nhiên còn có một chút ủy khuất.
Lâm Tây nghĩ, anh hôm nay tâm tình chắc là rất tốt đi. Bằng không nước đá không thể tỏa ra hơi nóng như vậy.
"Bánh bò trắng? Tôi chưa từng nghe qua. Là món gì?"
"Không có sao? Ồ, quả nhiên không có." Giọng nói của Trần Kiều càng ủy khuất.
"Anh đói bụng à? Nếu muốn ăn vậy xuống núi đi về hướng bên trái có một phố chợ đêm, rất náo nhiệt." Lâm Tây rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng nói chuyện, "Có bánh bao nhỏ, mì trường thọ, cơm chiên dương châu, hoành thánh, sủi cảo.... Thật nhiều thật nhiều."
“Chỉ là đột nhiên rất muốn ăn bánh bò trắng.”
“Là món đặc sản ở quê của anh sao?”
“Ừm, là một loại đồ ăn vặt ở phía nam. Mẹ tôi…” Trần Kiều dừng một chút “Trước kia tôi đặc biệt thích ăn.”
“Trước nay tôi chưa từng ăn, bánh bò trắng có hương vị gì?”
“Ngọt, đặc biệt đặc biệt ngọt. Ừm, ăn rất ngon.”
Trần Kiều lại nhẹ giọng mỉm cười, như là bất đắc dĩ, lại giống như tự giễu.
“Ồ.”
Ăn không được, không thể quay về.
Hai người vẫn luôn đi về phía trước không ai nói chuyện, hai người đều không phải người nói nhiều, im lặng kéo dài nhưng đều không cảm thấy xấu hổ.
“Muốn ăn kem không?” Thiếu niên bên cạnh đột nhiên không thể hiểu được mà hỏi cô.
Lâm Tây quay đầu nhìn anh: "?"
“Tôi mời cô.”
Lâm Tây không biết vì sao chỉ ngơ ngác gật gật đầu, trả lời: “Được.”
Trần Kiều xuống dưới chân núi mua hai ly kem, một ly hai khối kem, anh đưa cho Lâm Tây một ly. Không phải đồ ăn gì mắc tiền Lâm Tây cũng lập tức cầm lấy. Đầu lưỡi nếm được hương vị ngòn ngọt lạnh băng, Lâm Tây nghĩ thầm anh thật sự rất thích ăn ngọt, không biết tại sao trong đầu Lâm Tây toát ra một câu nói: Nhưng tôi thích ăn cay.
Khi hai người sắp đi đến cửa nhà, xa xa nghe được âm thanh của một nam một nữ đang cãi nhau.
Lâm Tây nhíu chân mày.
Là âm thanh từ nhà cô truyền ra. Nhà cô ở lầu một, huống chi nhà cô là nhà kiểu cũ có âm gì cũng rất dễ dàng truyền ra ngoài.
Lâm Tây nghiêng đầu khẽ nhìn Trần Kiều, muốn nhìn xem anh có phản ứng gì. Lâm Tây có chút xấu hổ, rốt cuộc đã tối như vậy ba mẹ mình còn ầm ĩ cãi nhau, mà mình và Trần Kiều cũng chỉ mới làm quen hôm nay, còn đang ăn một ly kem của anh, Lâm Tây đột nhiên cảm thấy không vui.
Trần Kiều không có phản ứng gì, có thể là vì tránh cho Lâm Tây xấu hổ, không nói gì thêm, cúi đầu an tĩnh ăn kem.
Nhưng Lâm Tây đã nghĩ tới. Trần Kiều ở cách vách nhà cô, dựa theo tần suất ba mẹ cãi nhau một ngày mười lần, dựa theo mỗi lần cãi nhau hận không thể xốc tung nóc nhà, Trần Kiều chắc đã sớm biết.
“…… Ngại quá, ồn ào phiền đến anh.” Lâm Tây xin lỗi.
“Không liên quan đến cô, sao cô phải xin lỗi.” Trần Kiều ngữ khí bình đạm. “Hơn nữa cũng sẽ không ồn ào đến tôi.”
Sao lại không, ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng.
“Hay là đợi bọn họ cãi nhau xong lại trở về?” Trần Kiều nói “Nghe tình hình này, cô trở về sẽ bị họ mắng đấy.”
“Cãi không xong, hai người họ sẽ không để yên.” Lâm Tây nói “Ăn xong ly kem rồi trở về.”
Lâm Tây không muốn cùng một người làm quen chưa đến một ngày biết được việc nhà của mình, nhưng Trần Kiều ở cách vách, cô muốn giấu cũng không giấu được.
“Ừ.”
Nhìn dáng vẻ của Trần Kiều cũng không định chuẩn bị đi về, hai người ngồi xuống ghế đá trong sân, mặt đối mặt yên tĩnh ăn kem, gió thổi nhè nhẹ cây cối xao động, tiếng ồn ào trong phòng càng lúc càng lớn, sao trên trời nhấp nháy nhấp nháy. Mùa hè còn chưa tới, ngồi ở bên ngoài thật thoải mái, Lâm Tây giữa một loạt tiếng ồn ào cảm thấy, hôm nay, tựa hồ không có nhiều buồn bực như mọi khi.
Ăn kem xong Lâm Tây chuẩn bị về nhà, cũng không thể ngồi ở bên ngoài trốn tránh mãi được. Trần Kiều cũng đứng dậy vỗ vỗ mông đi theo phía sau cô.
Đến cửa nhà, hai người đứng đối mặt nhau.
Lâm Tây mở miệng trước, “Hôm nay làm anh chế giễu, tạm biệt.”
“Không sao.” Trần Kiều nói. “Hẹn gặp lại.”
Lâm Tây xoay người đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, phía sau Trần Kiều đột nhiên kêu cô.
“Cái kia……”
“Hả?” Lâm Tây xoay người lại nhìn anh.
“À…… Ngủ ngon.”
Lâm Tây biết, Trần Kiều muốn nói không phải câu này. Có thể là muốn an ủi cô hoặc có thể muốn nói chút gì đó để cô không thấy xấu hổ, ai biết được. Dù sao cũng không phải là ngủ ngon.
“Ngủ ngon.” Lâm Tây mỉm cười, mở cửa về nhà, nghênh đón cô là địa ngục Tu La.
Ba mẹ đang đứng ở giữa phòng khách tóc rối loạn bù xù, ba cô mặt đỏ ngầu, cả người toàn mùi rượu, nhìn dáng vẻ là biết mới vừa uống rượu xong, uống say về nhà phát điên, trong tay mẹ cô còn cầm đôi dép lê. Tình hình này xem ra sắp đánh nhau rồi
“Mày suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược, chơi mạt chược! Phòng ở cũng không biết dọn dẹp! Ngày nào về nhà cũng thấy cả phòng loạn như chuồng heo!” Lâm Cường đang lên án.
“Vậy suốt ngày mày làm cái gì! Tao chơi mạt chược một ngày kiếm tiền còn nhiều hơn mày! Mày suốt ngày uất ức. Đàn ông lớn tuổi mỗi ngày kiếm một chút tiền, chưa thấy thằng đàn ông nào không có bản lĩnh như mày, tao xui tám kiếp mới gặp phải mày.” Tào Lệ Linh đánh trả.
“Con mẹ mày, mày không biết dọn dẹp nhà cửa, tao cưới mày về để làm gì. Tao cưới đầu heo còn sướng hơn.” Lâm Cường mắng chửi người đều là lời thô tục, đặc biệt khó nghe, mỗi lần nghe được Lâm Tây đều không thoải mái.
“Mày đừng động tới bà, nếu lúc trước bà đây không theo mày, giờ này tuyệt đối sống sung sướng chứ không phải có đức hạnh như hiện giờ.”
Lâm Tây có chút đau đầu.
Mỗi lần cãi nhau nguyên nhân đều bất đồng, nhưng toàn là chuyện vặt vãnh hàng ngày.
Mà không phải không quét dọn sẽ cãi nhau.
Tìm không thấy đồ cũng sẽ cãi nhau.
Quần áo chưa giặt sạch cũng sẽ cãi nhau.
Uống bia không lý do cũng sẽ cãi nhau.
Dù sao đều là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, bọn họ lại có thể cãi nhau đến vui vẻ, có đôi khi hứng thú lên cũng sẽ đánh nhau một trận, phần lớn là Tào Lệ Linh đánh Lâm Cường, Lâm Cường ở phương diện đánh nhau thật thân sĩ, không đánh phụ nữ, có lẽ cũng là không dám đánh. Tào Lệ Linh hung hăng hơn Lâm Cường, tính tình mạnh mẽ, phần lớn cãi nhau đều là do Tào Lệ Linh khơi mào.
Ầm ĩ đến cuối cùng cũng sẽ tổng kết một chút, sau đó thăng hoa.
Lâm Cường mắng Tào Lệ Linh không màng đến gia đình chỉ biết ăn chơi, Tào Lệ Linh mắng Lâm Cường không có bản lĩnh kiếm tiền.
Khi còn nhỏ, Lâm Tây cảm thấy tiền rất tục. Trước kia có một lần tham gia hôn lễ, cô dâu mặc váy cưới trắng tinh đứng ở trên đài nói chuyện, cô dâu cầm giấy đọc diễn văn xong rơi lệ đầy mặt nói cảm ơn với cha mẹ, sau đó nói với chú rể, anh phải nỗ lực làm việc, cố gắng kiếm nhiều tiền…… Phía dưới khán đài vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lâm Tây cảm thấy đặc biệt thất vọng. Cô cảm thấy ở trong hôn lễ một nghi thức thần thánh như vậy, sao có thể ở trước mặt nhiều người nói với chú rễ lời như thế, quá tục. Nếu ở trên phim truyền hình trình diễn, cô dâu làm nữ chính, chắc sẽ nói với nam chính: Ngày hôm nay em thật hạnh phúc khi được làm cô dâu của anh. Mình cùng hứa ngày mai sau sẽ không rời xa nhau dù cuộc sống này thế nào, bên nhau dẫu cho khốn khó ta sẽ không bao giờ cách xa….
Phải hứa hẹn đến chân trời góc bể, thề thốt đến sông cạn đá mòn. Tốt nhất sến rện làm người nổi đầy da gà, đây mới là tình yêu! Tiểu Lâm Tây ghét bỏ cô dâu kia đã lâu, còn âm thầm suy nghĩ lời thề trong hôn lễ của mình nhất định phải chương hiển ra tình yêu thuần khiết của bản thân!
Nhưng sau này Lâm Tây chậm rãi lớn lên cô mới phát hiện, cô dâu kia nói đặc biệt đúng.
Có tiền thật tốt, tình yêu là cái rắm.
Đó là nguyên nhân nhà bọn họ thường xuyên cãi nhau, có lẽ chính Lâm Tây đã từng khịt mũi coi thường tiền tài. Người tồn tại thật là quá tục.
Nếu nhà cô có tiền, có lẽ mỗi ngày ba mẹ sẽ không cần cãi nhau. Nếu cãi nhau thì cô cũng có thể tiêu sái lấy ra một xấp tiền, ném xuống trước mặt bọn họ, kiêu căng ngạo mạn nói: “Đừng cãi nhau nữa! Chúng ta đi Maldives du lịch đi! Như vậy liền vui vẻ.”
Đáng tiếc, cô không có tiền. Ba mẹ còn phải cãi nhau, cô còn phải… Bị trở thành nơi trút giận.