Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
“Cái kia……”
Mọi người thực thiện lương nhịn cười.
“Tớ thích cậu ba năm!”
“Wow!” Mọi người giật mình.
“Chúng ta có thể học chung trường đại học không!”
“Cậu còn chưa nói là ai đâu!” Bên cạnh có người tốt bụng nhắc nhở.
“À... Ờ...” Trịnh Trình Trần rốt cuộc phản ứng lại.
Cậu mở to mắt, nói với Lâm Tây: “Lâm Tây! Tớ muốn cùng cậu học chung trường đại học.”
Lần đầu tiên Lâm Tây cảm nhận được ăn dưa ăn đến trên người mình là cảm giác gì, loại cảm giác này… Chẳng ra gì!
Lâm Tây mở to hai mắt, cô và Lưu Vũ Thần nhìn nhau vài giây, trao đổi ánh mắt.
“Quào —”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
“Chậc chậc chậc, không nghĩ tới là thật sự, Trịnh Trình Trần quá lợi hại!”
Các bạn học ồn ào, tầm mắt tất cả đều chuyển dời đến trên người Lâm Tây.
Lâm Tây cảm giác như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, quá xấu hổ.
Cô không thích loại ánh mắt nhìn chăm chú này. Huống chi trước mặt còn có một Trịnh Trình Trần đang đứng ngốc ở đó.
Lâm Tây không biết nên trả lời như thế nào, cô còn chưa từng bị ai thổ lộ, cho dù là thích Trần Kiều, cũng là cô cắn răng dậm chân quyết định tự mình ra tay trước.
Lúc cô còn nghĩ ngợi, Trịnh Trình Trần lại mở miệng: “Cậu đừng lo lắng, tớ… Tớ chỉ là hi vọng có thể cùng cậu học chung một trường đại học thôi! Không có ý gì khác, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Tây nhẹ nhàng thở ra. Cô bày ra một bộ dáng lễ phép mà không mất xấu hổ mỉm cười, nói: “Cảm ơn, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Mọi người: "...." Quá chính nghĩa rồi...
Lâm Tây cảm giác được khí thế của Trịnh Trình Trần lập tức yếu xuống. Lâm Tây thật đồng tình với Trịnh Trình Trần, đồng tình tựa như ngày hôm qua cô cũng tỏ tình thất bại.
Khách quan mà nói, Trịnh Trình Trần là một nam sinh không tồi, đẹp trai, học giỏi, nhân duyên và tính tình cũng tốt, nhưng có tốt như thế nào thì Lâm Tây vẫn không có chút cảm giác gì với cậu.
Lâm Tây lại nghĩ tới người mình thích, tính cách chẳng tốt, học hành chẳng tới đâu, nhân duyên càng chẳng ra gì.
Một người chẳng ra gì như thế, sao ngẫm lại là có thể làm cô vui vẻ?
Lâm Tây lấy điện thoại ra.
Trần Kiều: “Chơi vui vẻ.”
Lâm Tây: “Thật không khéo, nữ sinh bị thổ lộ là em.”
Trên màn hình một hồi lâu mới có tin nhắn tới.
Trần Kiều: “Khá tốt.”
Trần Kiều: “Em đang ở đâu?”
Ngay sau đó lại thêm một câu: “Em có uống bia không? Muốn anh tới đón không?”
Lâm Tây đắc ý mỉm cười, gửi địa chỉ cho anh.
Đàn ông ha!
Đang lúc Lâm Tây tình trường đắc ý, Trịnh Trình Trần tình trường thất ý, trò chơi tiếp tục.
Người thua là Lâm Tây.
Lưu Vũ Thần cười ha ha, đổ nửa ly bia cho cô.
Lâm Tây thật sự hoài nghi Lưu Vũ Thần là do ông trời phái tới khôi hài.
Lâm Tây một ngụm uống hết nửa ly bia. Cô chư từng uống bia, nhưng thường xuyên thấy Lâm Cường uống. Hương vị chẳng ra gì, cũng không biết vì cái gì Lâm Cường thích uống bia như vậy.
Lưu Vũ Thần cười hì hì hỏi: “Sự thật hay thử thách?”
“Sự thật.” Lâm Tây không muốn chơi nên chọn đại.
“Ok, để tớ đọc câu hỏi!” Lưu Vũ Thần cầm điện thoại đong đưa trên dưới, nhe răng cười bấm lên màn hình.
“Xin hỏi!” Lưu Vũ Thần lớn tiếng nói, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Tây, lông mày đáng khinh nhướng lên: “Trong cuộc đời cậu, cậu đã từng làm chuyện gì khác người nhất.”
Lâm Tây mỉm cười, “Sao đến phiên tớ câu hỏi lại đổi phong cách nhỉ. Ai, để tớ suy nghĩ một chút.”
Lâm Tây bắt đầu nghĩ, cô đã từng làm chuyện gì khác người nhất? Hình như không có.
Cô rất theo khuôn phép cũ, tất cả mọi người đều nói cô là con gái ngoan, nhưng cô tự mình biết, nội tâm của cô luôn hướng tới một loại cuồng dã nhiệt liệt.
Đêm qua thổ lộ, có tính không?
Đối với cô thì không tính.
Muốn nói khác người, vậy thì đó là cưỡng hôn! Hoặc là trực tiếp ngủ! Đó mới gọi là khác người.
Thổ lộ vẫn còn rất ôn nhu.
Lâm Tây thở dài, sống mười tám năm, chuyện lớn cũng chưa từng làm. Cô có chút hối hận... Đêm qua không có làm chuyện gì lớn.
Lâm Tây nói: “Thổ lộ, tính không?”
Quần chúng ăn dưa đồng loạt sôi trào.
Tính! Này quá tính luôn ấy chứ!
Tình yêu của nhóm học bá quá phức tạp!
Trịnh Trình Trần thích Lâm Tây, Lâm Tây thích….
“Người đó là ai!” Lưu Vũ Thần đại biểu cho quần chúng ăn dưa hỏi ra tiếng lòng của bọn họ.
Lâm Tây liếc cô ấy một cái: “Không nói.”
Màn hình điện thoại sáng lên, là Trần Kiều nhắn tin tới.
Trần Kiều: “Anh ở cửa.”
Tốc độ thật nhanh, Lâm Tây mỉm cười.
Lâm Tây: “Anh sao tới nhanh vậy, chúng em còn chơi trong chốc lát mới kết thúc, anh tìm một chỗ ngồi đợi trước đi.”
Trần Kiều: “Được.”
Cả lớp lại náo loạn hơn một giờ, cuộc tụ hội mới tính kết thúc. Vì là lần gặp mặt cuối cùng nên Lâm Tây cũng không tính đi trước. Mọi người đem toàn bộ bia khui ra, uống hết mới về, Lâm Tây cũng ỡm ờ uống hơn nửa lon bia.
Lâm Tây không biết tửu lượng của mình tới đâu, nhưng uống hơn nửa lon bia cộng với nửa ly trước, cô đã có thể cảm giác được mặt mình đỏ lên.
Lâm Tây thở dài, tửu lượng này chắc chắn là di truyền từ Lâm Cường.
Ở cửa quán karaoke chào tiệm biệt, các bạn học đều cười hi hi ha ha, không có không khí của chia ly. Mọi người đều biết lần này có thể là lần cuối cùng gặp mặt, nhưng trên mặt vẫn tươi cười phất tay nhau nói tạm biệt, phảng phất như ngày mai đã có thể gặp lại.
Tửu lượng của Lưu Vũ Thần còn kém hơn cô, uống mới mấy hớp đã nghiêng ngả đòi sống đòi chết khóc hù hụ ôm Lâm Tây không buông.
Tuy rằng không uống bia, cô ấy cũng,có một bộ dáng như vậy.
“Lâm Tây bảo bối thân yêu của tớ! Về sau không được thấy cậu nữa rồi! Tớ đau lòng quá!” Lưu Vũ Thần ôm Lâm Tây lẩm bẩm.
Lâm Tây thầm nghĩ: Này cũng chưa chắc, còn phải về trường học lãnh giấy chứng nhận.
“Tưởng tượng đến cậu bị thằng khác cướp đi rồi, lòng tớ cực kỳ đau đớn.”
Chưa bị cướp đi, người ta còn chưa đồng ý đâu, nhưng cũng là chuyện sớm muộn thôi.
“Tớ thích cậu nha…”
Tớ biết, tớ biết.
“Thích cậu.”
Nội tâm Lâm Tây: Thích của cậu cũng đủ nhiệt liệt
“Trịnh……”
“Trịnh Trình Trần!” Lưu Vũ Thần hô to: “Tớ uống say! Đưa tớ về nhà!”
Trịnh Trình Trần ngoài miệng không lưu tình chút nào: “Không phải nhà cậu rất có điều kiện sao? Uống mấy ngụm đã say, còn muốn người ta đưa về.”
Cũng không biết tại sao, rõ ràng ở trước mặt người khác Trịnh Trình Trần luôn giữ hình tượng một nam sinh ôn nhu thân sĩ nho nhã lễ độ, sao vừa đến trước mặt Lưu Vũ Thần lại giống như chó với mèo cắn nhau ầm ĩ không để yên.
Trịnh Trình Trần ngoài miệng ghét bỏ, nhưng vẫn đến trước mặt Lưu Vũ Thần chuẩn bị đưa cô ấy về nhà.
Đối mặt với Lâm Tây, Trịnh Trình Trần vẫn có chút xấu hổ: “Cậu… Bạn trai tới đón à?”
Lâm Tây bị hai từ “Bạn trai” làm cho vui vẻ không thôi, cô rất hưởng thụ, cũng không phủ nhận.
Lâm Tây không biết bây giờ Trần Kiều đang ở đâu, đang chuẩn bị mở điện thoại hỏi một chút.
Ánh mắt cô bỗng nhìn thoáng qua một cái bóng đen.
Trần Kiều đứng ở bên cạnh cửa, nhìn về phía Lâm Tây. Vừa rồi người nhiều, có chút hỗn loạn, Lâm Tây không nhìn thấy anh.
Hôm nay anh không mặc áo màu đen, mà mặc một cái áo màu vàng, thoạt nhìn rất đẹp trai, rất có sức sống.
Lâm Tây vui vẻ, phất tay: “Trần Kiều!”
Trần Kiều gật gật đầu, đi về phía cô.
“Bạn trai của cậu?” Trịnh Trình Trần hỏi.
Lâm Tây không trả lời, chỉ nói: “Vậy phiền cậu đưa Lưu Vũ Thần về nhà.”
Lâm Tây cảm thấy mình thật là tâm cơ girl.
Đây xem như nửa tuyên dương, tuy rằng một nửa kia chưa đồng ý…
Trần Kiều đi đến trước mặt Lâm Tây, khẽ gật đầu với mọi người xem như chào hỏi. Theo sau lại nhìn chằm chằm Trịnh Trình Trần, không nói gì.
“Anh vẫn luôn đứng ở chỗ này?” Lâm Tây hỏi Trần Kiều, “Không phải kêu anh tìm một chỗ ngồi sao?”
“Uống bia?” Trần Kiều không đáp hỏi lại.
“Hả, ngửi thấy mùi à?” Lâm Tây nhấc tay áo ngửi trái ngửi phải: “Chỉ uống một chút.”
“Đói bụng không? Đi ăn cơm?”
“Được, em muốn ăn thịt nướng.”
“Được.”
Lâm Tây phất tay tạm biệt các bạn học, lại cười nhìn Lưu Vũ Thần đang dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm mình và Trần Kiều.
“Tạm biệt.”
Bóng dáng Lâm Tây và Trần Kiều dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Không ít lời khe khẽ nói nhỏ từ sau lưng truyền tới, Lâm Tây nghe thấy được một ít.
“Wow, bạn trai của Lâm Tây đẹp trai thật.”
“Lúc trước nghe nói Lâm Tây sinh non, có phải là vì người này?”
“Sinh non? Không phải nói tự sát sao?”
“A, bạn trai đẹp như vậy, nếu là tớ, tớ cũng nguyện ý vì anh ta mà sinh con.”
…………
Lâm Tây không quản những ngôn luận này đó, có lẽ là do uống bia nên Lâm Tây có chút hưng phấn, dọc theo đường đi không nhảy bước nhỏ thì là dẫm lên khối gạch làm bồn chắn cho cây mà đi.
Trần Kiều thấy cô nhón chân nghiêng nghiêng ngả ngả đi trên gạch cao, sợ cô té nên vội vàng kéo cô xuống đi trên mặt đất.
“Bọn họ nói anh đẹp trai!” Lâm Tây vui vẻ nói.
Trần Kiều rầu rĩ trả lời: “Anh không phải bạn trai em.”
Lâm Tây: “Nhưng em đang theo đuổi anh mà.”
Lâm Tây méo miệng nói: “Anh không thích em thì làm gì tới đón em, rảnh lắm hả?”
Trần Kiều nói: “Em uống nhiều ít?”
“Em không có say.” Lâm Tây ngựa quen đường cũ nói ra lời tửu quỷ thường nói. “Em chỉ uống nửa lon.”
Trần Kiều lắc đầu thở dài nói: “Về sau không có anh bên cạnh, em đừng uống rượu bia.”
Lâm Tây quay đầu hỏi: “Vậy anh sẽ luôn ở bên em sao?”
Trần Kiều lại lắc đầu: “Chắc là sẽ không.”
Lâm Tây nhíu mày: “Vậy anh nói làm cái gì.”
Trần Kiều không đáp lời.
Hai người đi vào quán thịt nướng, Lâm Tây thực hăng hái, gọi rất nhiều thịt nướng, còn gọi tôm hùm đất. Trần Kiều phất tay gọi bốn lon bia, lại gọi một phần lẩu niêu.
“Giữa trưa ăn lẩu, buổi chiều uống bia, buổi tối ăn thịt nướng, em là không cần dạ dày nữa đúng không?” Trần Kiều lạnh lùng nói.
Lâm Tây tùy tiện vỗ vỗ bụng: “Dạ dày của em! Kim cương bất hoại!”
Trần Kiều trừng mắt liếc cô một cái: “Lần trước người ăn xong Malatang ôm bụng khóc là cún con.”
Lâm Tây lại rất cơ linh bổ sung nói: “Dạ dày của em! Chỉ có bạn trai mới có thể quản!”
Trần Kiều lại không nói gì.
“Trần Kiều, anh...!” Lâm Tây thở dài, nói: “Lá gan thật nhỏ.”
Lẩu niêu bưng lên, Trần Kiều bắt Lâm Tây ăn một nửa lót bụng, mới cho cô ăn thịt nướng.
Trần Kiều khui lon bia đổ một ly cho Lâm Tây, đặt trước mặt cô: “Uống bia không?”
“Anh muốn uống với em?”
“Giúp em thử tửu lượng.” Trần Kiều nhàn nhạt nói.
Mọi người thực thiện lương nhịn cười.
“Tớ thích cậu ba năm!”
“Wow!” Mọi người giật mình.
“Chúng ta có thể học chung trường đại học không!”
“Cậu còn chưa nói là ai đâu!” Bên cạnh có người tốt bụng nhắc nhở.
“À... Ờ...” Trịnh Trình Trần rốt cuộc phản ứng lại.
Cậu mở to mắt, nói với Lâm Tây: “Lâm Tây! Tớ muốn cùng cậu học chung trường đại học.”
Lần đầu tiên Lâm Tây cảm nhận được ăn dưa ăn đến trên người mình là cảm giác gì, loại cảm giác này… Chẳng ra gì!
Lâm Tây mở to hai mắt, cô và Lưu Vũ Thần nhìn nhau vài giây, trao đổi ánh mắt.
“Quào —”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
“Chậc chậc chậc, không nghĩ tới là thật sự, Trịnh Trình Trần quá lợi hại!”
Các bạn học ồn ào, tầm mắt tất cả đều chuyển dời đến trên người Lâm Tây.
Lâm Tây cảm giác như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, quá xấu hổ.
Cô không thích loại ánh mắt nhìn chăm chú này. Huống chi trước mặt còn có một Trịnh Trình Trần đang đứng ngốc ở đó.
Lâm Tây không biết nên trả lời như thế nào, cô còn chưa từng bị ai thổ lộ, cho dù là thích Trần Kiều, cũng là cô cắn răng dậm chân quyết định tự mình ra tay trước.
Lúc cô còn nghĩ ngợi, Trịnh Trình Trần lại mở miệng: “Cậu đừng lo lắng, tớ… Tớ chỉ là hi vọng có thể cùng cậu học chung một trường đại học thôi! Không có ý gì khác, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Tây nhẹ nhàng thở ra. Cô bày ra một bộ dáng lễ phép mà không mất xấu hổ mỉm cười, nói: “Cảm ơn, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Mọi người: "...." Quá chính nghĩa rồi...
Lâm Tây cảm giác được khí thế của Trịnh Trình Trần lập tức yếu xuống. Lâm Tây thật đồng tình với Trịnh Trình Trần, đồng tình tựa như ngày hôm qua cô cũng tỏ tình thất bại.
Khách quan mà nói, Trịnh Trình Trần là một nam sinh không tồi, đẹp trai, học giỏi, nhân duyên và tính tình cũng tốt, nhưng có tốt như thế nào thì Lâm Tây vẫn không có chút cảm giác gì với cậu.
Lâm Tây lại nghĩ tới người mình thích, tính cách chẳng tốt, học hành chẳng tới đâu, nhân duyên càng chẳng ra gì.
Một người chẳng ra gì như thế, sao ngẫm lại là có thể làm cô vui vẻ?
Lâm Tây lấy điện thoại ra.
Trần Kiều: “Chơi vui vẻ.”
Lâm Tây: “Thật không khéo, nữ sinh bị thổ lộ là em.”
Trên màn hình một hồi lâu mới có tin nhắn tới.
Trần Kiều: “Khá tốt.”
Trần Kiều: “Em đang ở đâu?”
Ngay sau đó lại thêm một câu: “Em có uống bia không? Muốn anh tới đón không?”
Lâm Tây đắc ý mỉm cười, gửi địa chỉ cho anh.
Đàn ông ha!
Đang lúc Lâm Tây tình trường đắc ý, Trịnh Trình Trần tình trường thất ý, trò chơi tiếp tục.
Người thua là Lâm Tây.
Lưu Vũ Thần cười ha ha, đổ nửa ly bia cho cô.
Lâm Tây thật sự hoài nghi Lưu Vũ Thần là do ông trời phái tới khôi hài.
Lâm Tây một ngụm uống hết nửa ly bia. Cô chư từng uống bia, nhưng thường xuyên thấy Lâm Cường uống. Hương vị chẳng ra gì, cũng không biết vì cái gì Lâm Cường thích uống bia như vậy.
Lưu Vũ Thần cười hì hì hỏi: “Sự thật hay thử thách?”
“Sự thật.” Lâm Tây không muốn chơi nên chọn đại.
“Ok, để tớ đọc câu hỏi!” Lưu Vũ Thần cầm điện thoại đong đưa trên dưới, nhe răng cười bấm lên màn hình.
“Xin hỏi!” Lưu Vũ Thần lớn tiếng nói, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Tây, lông mày đáng khinh nhướng lên: “Trong cuộc đời cậu, cậu đã từng làm chuyện gì khác người nhất.”
Lâm Tây mỉm cười, “Sao đến phiên tớ câu hỏi lại đổi phong cách nhỉ. Ai, để tớ suy nghĩ một chút.”
Lâm Tây bắt đầu nghĩ, cô đã từng làm chuyện gì khác người nhất? Hình như không có.
Cô rất theo khuôn phép cũ, tất cả mọi người đều nói cô là con gái ngoan, nhưng cô tự mình biết, nội tâm của cô luôn hướng tới một loại cuồng dã nhiệt liệt.
Đêm qua thổ lộ, có tính không?
Đối với cô thì không tính.
Muốn nói khác người, vậy thì đó là cưỡng hôn! Hoặc là trực tiếp ngủ! Đó mới gọi là khác người.
Thổ lộ vẫn còn rất ôn nhu.
Lâm Tây thở dài, sống mười tám năm, chuyện lớn cũng chưa từng làm. Cô có chút hối hận... Đêm qua không có làm chuyện gì lớn.
Lâm Tây nói: “Thổ lộ, tính không?”
Quần chúng ăn dưa đồng loạt sôi trào.
Tính! Này quá tính luôn ấy chứ!
Tình yêu của nhóm học bá quá phức tạp!
Trịnh Trình Trần thích Lâm Tây, Lâm Tây thích….
“Người đó là ai!” Lưu Vũ Thần đại biểu cho quần chúng ăn dưa hỏi ra tiếng lòng của bọn họ.
Lâm Tây liếc cô ấy một cái: “Không nói.”
Màn hình điện thoại sáng lên, là Trần Kiều nhắn tin tới.
Trần Kiều: “Anh ở cửa.”
Tốc độ thật nhanh, Lâm Tây mỉm cười.
Lâm Tây: “Anh sao tới nhanh vậy, chúng em còn chơi trong chốc lát mới kết thúc, anh tìm một chỗ ngồi đợi trước đi.”
Trần Kiều: “Được.”
Cả lớp lại náo loạn hơn một giờ, cuộc tụ hội mới tính kết thúc. Vì là lần gặp mặt cuối cùng nên Lâm Tây cũng không tính đi trước. Mọi người đem toàn bộ bia khui ra, uống hết mới về, Lâm Tây cũng ỡm ờ uống hơn nửa lon bia.
Lâm Tây không biết tửu lượng của mình tới đâu, nhưng uống hơn nửa lon bia cộng với nửa ly trước, cô đã có thể cảm giác được mặt mình đỏ lên.
Lâm Tây thở dài, tửu lượng này chắc chắn là di truyền từ Lâm Cường.
Ở cửa quán karaoke chào tiệm biệt, các bạn học đều cười hi hi ha ha, không có không khí của chia ly. Mọi người đều biết lần này có thể là lần cuối cùng gặp mặt, nhưng trên mặt vẫn tươi cười phất tay nhau nói tạm biệt, phảng phất như ngày mai đã có thể gặp lại.
Tửu lượng của Lưu Vũ Thần còn kém hơn cô, uống mới mấy hớp đã nghiêng ngả đòi sống đòi chết khóc hù hụ ôm Lâm Tây không buông.
Tuy rằng không uống bia, cô ấy cũng,có một bộ dáng như vậy.
“Lâm Tây bảo bối thân yêu của tớ! Về sau không được thấy cậu nữa rồi! Tớ đau lòng quá!” Lưu Vũ Thần ôm Lâm Tây lẩm bẩm.
Lâm Tây thầm nghĩ: Này cũng chưa chắc, còn phải về trường học lãnh giấy chứng nhận.
“Tưởng tượng đến cậu bị thằng khác cướp đi rồi, lòng tớ cực kỳ đau đớn.”
Chưa bị cướp đi, người ta còn chưa đồng ý đâu, nhưng cũng là chuyện sớm muộn thôi.
“Tớ thích cậu nha…”
Tớ biết, tớ biết.
“Thích cậu.”
Nội tâm Lâm Tây: Thích của cậu cũng đủ nhiệt liệt
“Trịnh……”
“Trịnh Trình Trần!” Lưu Vũ Thần hô to: “Tớ uống say! Đưa tớ về nhà!”
Trịnh Trình Trần ngoài miệng không lưu tình chút nào: “Không phải nhà cậu rất có điều kiện sao? Uống mấy ngụm đã say, còn muốn người ta đưa về.”
Cũng không biết tại sao, rõ ràng ở trước mặt người khác Trịnh Trình Trần luôn giữ hình tượng một nam sinh ôn nhu thân sĩ nho nhã lễ độ, sao vừa đến trước mặt Lưu Vũ Thần lại giống như chó với mèo cắn nhau ầm ĩ không để yên.
Trịnh Trình Trần ngoài miệng ghét bỏ, nhưng vẫn đến trước mặt Lưu Vũ Thần chuẩn bị đưa cô ấy về nhà.
Đối mặt với Lâm Tây, Trịnh Trình Trần vẫn có chút xấu hổ: “Cậu… Bạn trai tới đón à?”
Lâm Tây bị hai từ “Bạn trai” làm cho vui vẻ không thôi, cô rất hưởng thụ, cũng không phủ nhận.
Lâm Tây không biết bây giờ Trần Kiều đang ở đâu, đang chuẩn bị mở điện thoại hỏi một chút.
Ánh mắt cô bỗng nhìn thoáng qua một cái bóng đen.
Trần Kiều đứng ở bên cạnh cửa, nhìn về phía Lâm Tây. Vừa rồi người nhiều, có chút hỗn loạn, Lâm Tây không nhìn thấy anh.
Hôm nay anh không mặc áo màu đen, mà mặc một cái áo màu vàng, thoạt nhìn rất đẹp trai, rất có sức sống.
Lâm Tây vui vẻ, phất tay: “Trần Kiều!”
Trần Kiều gật gật đầu, đi về phía cô.
“Bạn trai của cậu?” Trịnh Trình Trần hỏi.
Lâm Tây không trả lời, chỉ nói: “Vậy phiền cậu đưa Lưu Vũ Thần về nhà.”
Lâm Tây cảm thấy mình thật là tâm cơ girl.
Đây xem như nửa tuyên dương, tuy rằng một nửa kia chưa đồng ý…
Trần Kiều đi đến trước mặt Lâm Tây, khẽ gật đầu với mọi người xem như chào hỏi. Theo sau lại nhìn chằm chằm Trịnh Trình Trần, không nói gì.
“Anh vẫn luôn đứng ở chỗ này?” Lâm Tây hỏi Trần Kiều, “Không phải kêu anh tìm một chỗ ngồi sao?”
“Uống bia?” Trần Kiều không đáp hỏi lại.
“Hả, ngửi thấy mùi à?” Lâm Tây nhấc tay áo ngửi trái ngửi phải: “Chỉ uống một chút.”
“Đói bụng không? Đi ăn cơm?”
“Được, em muốn ăn thịt nướng.”
“Được.”
Lâm Tây phất tay tạm biệt các bạn học, lại cười nhìn Lưu Vũ Thần đang dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm mình và Trần Kiều.
“Tạm biệt.”
Bóng dáng Lâm Tây và Trần Kiều dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Không ít lời khe khẽ nói nhỏ từ sau lưng truyền tới, Lâm Tây nghe thấy được một ít.
“Wow, bạn trai của Lâm Tây đẹp trai thật.”
“Lúc trước nghe nói Lâm Tây sinh non, có phải là vì người này?”
“Sinh non? Không phải nói tự sát sao?”
“A, bạn trai đẹp như vậy, nếu là tớ, tớ cũng nguyện ý vì anh ta mà sinh con.”
…………
Lâm Tây không quản những ngôn luận này đó, có lẽ là do uống bia nên Lâm Tây có chút hưng phấn, dọc theo đường đi không nhảy bước nhỏ thì là dẫm lên khối gạch làm bồn chắn cho cây mà đi.
Trần Kiều thấy cô nhón chân nghiêng nghiêng ngả ngả đi trên gạch cao, sợ cô té nên vội vàng kéo cô xuống đi trên mặt đất.
“Bọn họ nói anh đẹp trai!” Lâm Tây vui vẻ nói.
Trần Kiều rầu rĩ trả lời: “Anh không phải bạn trai em.”
Lâm Tây: “Nhưng em đang theo đuổi anh mà.”
Lâm Tây méo miệng nói: “Anh không thích em thì làm gì tới đón em, rảnh lắm hả?”
Trần Kiều nói: “Em uống nhiều ít?”
“Em không có say.” Lâm Tây ngựa quen đường cũ nói ra lời tửu quỷ thường nói. “Em chỉ uống nửa lon.”
Trần Kiều lắc đầu thở dài nói: “Về sau không có anh bên cạnh, em đừng uống rượu bia.”
Lâm Tây quay đầu hỏi: “Vậy anh sẽ luôn ở bên em sao?”
Trần Kiều lại lắc đầu: “Chắc là sẽ không.”
Lâm Tây nhíu mày: “Vậy anh nói làm cái gì.”
Trần Kiều không đáp lời.
Hai người đi vào quán thịt nướng, Lâm Tây thực hăng hái, gọi rất nhiều thịt nướng, còn gọi tôm hùm đất. Trần Kiều phất tay gọi bốn lon bia, lại gọi một phần lẩu niêu.
“Giữa trưa ăn lẩu, buổi chiều uống bia, buổi tối ăn thịt nướng, em là không cần dạ dày nữa đúng không?” Trần Kiều lạnh lùng nói.
Lâm Tây tùy tiện vỗ vỗ bụng: “Dạ dày của em! Kim cương bất hoại!”
Trần Kiều trừng mắt liếc cô một cái: “Lần trước người ăn xong Malatang ôm bụng khóc là cún con.”
Lâm Tây lại rất cơ linh bổ sung nói: “Dạ dày của em! Chỉ có bạn trai mới có thể quản!”
Trần Kiều lại không nói gì.
“Trần Kiều, anh...!” Lâm Tây thở dài, nói: “Lá gan thật nhỏ.”
Lẩu niêu bưng lên, Trần Kiều bắt Lâm Tây ăn một nửa lót bụng, mới cho cô ăn thịt nướng.
Trần Kiều khui lon bia đổ một ly cho Lâm Tây, đặt trước mặt cô: “Uống bia không?”
“Anh muốn uống với em?”
“Giúp em thử tửu lượng.” Trần Kiều nhàn nhạt nói.