Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Lâm Tây ngừng lại, ghé vào lan can, nhìn nước sông chảy xuôi, chậm rãi nói: “Trước khi gặp được anh, em cảm thấy hết thảy đều tiêu rồi.”
Trần Kiều đứng ở phía sau bên phải cô, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn bóng dáng của cô.
“Xem không xong sách, đọc không xong tư liệu, không có chúi đầu thi đại học... Em không biết vì cái gì phải làm những việc này, nhưng em biết, em không thể thua, em vẫn luôn là tốt nhất, cho nên em không thể thi hạng hai, như vậy sẽ rất có lỗi với cha mẹ, có lỗi với người kỳ vọng vào em, có lỗi với chính mình.”
“Có điều chuyện này không phải tệ nhất.”
“Tệ nhất chính là mỗi ngày đều phải trở về một nơi.”
“Em cảm thấy nơi đó không phải là nhà mà là địa ngục, là bóng tối là áp lực, em còn không có cách để thoát khỏi đó.”
Lâm Tây ngữ khí bình đạm, chậm rãi nói.
“Trước khi gặp được anh, em không tin tình yêu.”
Thân thể Trần Kiều run một chút, Lâm Tây đưa lưng về phía anh, không nhìn thấy.
“Rõ ràng hai người ở bên nhau ngoại trừ khắc khẩu sẽ không có bất luận cái gì tốt đẹp, thế vì sao muốn kết hôn dày vò lẫn nhau, thật là làm người buồn nôn.”
Tay Trần Kiều không tự giác bắt đầu run rẩy, lòng bàn tay chậm rãi tẩm ra mồ hôi.
Lâm Tây tiếp tục nói: “Em không nghĩ tới mình sẽ thích bất kỳ kẻ nào, cho nên một ngày kia gặp được anh.”
“Em cũng không nghĩ tới mình sẽ thích anh.”
“Lần đầu tiên trong cuộc đời em có loại cảm xúc không thể hiểu được này, em còn rất không thích ứng. Lúc ấy em còn không cảm thấy mình thích anh, nếu có cảm giác được thì em cũng dùng sức ngăn chặn. Nội tâm cực lực phủ nhận, giống như lập tức sẽ thành sự thật.”
Lâm Tây cúi đầu, nói: “Em không tin tình yêu, em sao sẽ thích một người.”
Trần Kiều vẫn đứng đó, nghe cô nói chuyện, không nói gì.
“Nhưng trước khi thi đại học, đột nhiên không thấy anh, em liền hoảng hốt.”
“Em rất nhớ anh.”
Lâm Tây ủy khuất, rầu rĩ nói: “Đời này em chưa từng nhớ tới ai.”
“Trước một ngày thi đại học, anh lại đột nhiên xuất hiện trước cửa trường học chờ em, một khắc kia em đã suy nghĩ...”
Lâm Tây xoay người lại nhìn vào đôi mắt Trần Kiều, vẫn luôn bình tĩnh âm thanh hơi run:
“Em thật sự… Không thể rời khỏi anh.”
Trần Kiều nhìn Lâm Tây, cô đột nhiên xoay lại làm anh có chút mất tự nhiên, anh cảm thấy mình còn khẩn trương hơn Lâm Tây.
Đôi môi Trần Kiều hơi hơi hé mở, giật giật, như là suy nghĩ cái gì, lại như là muốn nói cái gì.
Gió thổi nhè nhẹ không khí mát mẻ. Trên cầu không có người đi đường, ngẫu nhiên có chiếc xe ầm ầm chạy qua, sau đó quay về yên tĩnh, đứng ở trên cầu có thể nghe thấy âm thanh nước chảy. Thành thị ban đêm muôn màu nghìn sắc, sặc sỡ hơn ban ngày.
Lâm Tây gọn gàng dứt khoát nói:
“Trần Kiều, em muốn anh làm bạn trai em, nếu có thể, là một loại tên là cả đời.”
Vừa nói xong, đột nhiên tiếng chuông vang lên.
Là gác chuông đang báo giờ, tiếng chuông thanh thúy hồn hậu kéo dài.
“Đinh đông—”
“Dinh dong—”
“——”
Tiếng chuông vang lên suốt mười hai phút, hiện tại đã là rạng sáng 12 giờ.
Tiếng chuông du dương, gió đêm phất phới.
Lâm Tây đang chờ Trần Kiều trả lời.
Trần Kiều đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì, điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên một tiếng. Trần Kiều mở điện thoại nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi lóe lên.
Trần Kiều chậm rãi nói, âm thanh trầm thấp nặng nề: “Nếu không, hay là…. thôi đi.”
— —
Lâm Tây nằm ở trên giường, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Hôm nay quá kỳ diệu.
Hôm nay kết thúc một ngày thi cử quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Trần Kiều tặng cho cô một chiếc điện thoại smart phone đầu tiên trong cuộc đời cô.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cũng có thể là lần duy nhất cô thổ lộ thất bại.
Nghe được câu trả lời của Trần Kiều, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là khó chịu, trong lòng vô cùng khó chịu. Đến nỗi xấu hổ và thẹn thùng của thiếu nữ đều đã sớm cuốn theo gió.
Lâm Tây không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy.
Chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy.
Trần Kiều không thích cô, cô mới không tin.
Lâm Tây luôn có tự tin. Cho dù trên một phương diện nào đó cô không am hiểu cô vẫn có định liệu trước.
Nhưng là vạn nhất, anh thật sự không thích cô thì sao.
Người luôn tự tin thổ lộ thất bại cũng không khỏi nghĩ nhiều lên.
Chẳng lẽ anh đều sẽ để cho mỗi cô gái vào nhà mình?
Chẳng lẽ anh sẽ đưa mỗi cô gái đi chùa miếu cầu phúc?
Chẳng lẽ anh sẽ đưa mỗi cô gái một bức tranh và làm cho mỗi người một cái đèn lồng đỏ?
Chẳng lẽ anh sẽ mời mỗi cô gái ăn lẩu còn tặng cô ấy điện thoại và bánh kem?
Mẹ nó, khốn nạn, tra nam!
Lâm Tây có chút không vui.
Không, là cực kỳ không vui.
Những lời hôm nay cô nói với Trần Kiều, đều là xuất phát từ nội tâm.
Mỗi ngày bị bao phủ trong bóng ma hôn nhân thống khổ của ba mẹ, cô vốn tưởng bản thân sớm đã mất đi niềm tin đối với tình yêu.
Nhưng cô cư nhiên không có tiền đồ đi thích một người!
Lâm Tây sợ hãi. Sao có thể không sợ chứ?
Rõ ràng biết thích một người sẽ không có kết cục tốt, rõ ràng biết tình yêu đều là hư ảo, sao cô vẫn động tâm?
Cô cũng không tránh được.
Trước khi Trần Kiều chuyển nhà, cô luôn không dám nhìn thẳng vào tình cảm của mình, cô không thừa nhận đó là tình yêu.
Nhưng từ khi Trần Kiều chuyển nhà, dày vò mấy ngày, làm cô xác định đây là thích.
Lúc Trần Kiều một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, cô cảm thấy đây là tặng.
Trần Kiều là người rất rất rất tốt, cô đáng giá tin tưởng.
Cô biết Trần Kiều không để ý nhiều chuyện, tính cách còn ảm đạm hơn cô. Nhưng không sao, cô mở miệng trước.
Nhưng anh….
Lâm Tây nghĩ tới trước khi nhận được tin nhắn, anh mở miệng định nói gì đó.
Nhưng nhận được tin nhắn rồi anh mới trả lời cô.
Người đó là ai, có phải tin nhắn đó ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh?
Lâm Tây nhìn ra Trần Kiều là người có chuyện cũ.
Anh không nói, cô cũng không hỏi.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước, cô muốn ở bên anh.
Lâm Tây trở mình, lấy ra điện thoại Trần Kiều mua cho cô, tìm được giao diện WeChat của Trần Kiều.
Trước tiên khách khí một chút
“Cảm ơn anh, lẩu thập cẩm và bánh kem, ăn rất ngon.”
Lại thẳng đến chủ đề.
“Nếu đã nói như vậy, em đây có thể theo đuổi anh.”
Sợ lại một lần nữa nghe được hai chữ "thôi đi". Lâm Tây gấp gáp gõ tiếp:
“Không phải em đang trưng cầu ý kiến của anh, em chỉ nói cho anh biết. Đồng ý hay không đồng ý là chuyện của anh, theo đuổi hay không theo đuổi là chuyện của em.”
“Tuy rằng nữ truy nam có chút ngượng ngùng, nhưng bởi vì đối phương là anh nên em không ngại.”
Lâm Tây nhìn điện thoại.
Nhưng đợi thật lâu Lâm Tây vẫn không nhận được phản hồi.
Lâm Tây thở dài.
Gửi một câu ngủ ngon, sau đó tắt đèn đi ngủ.
—
Trần Kiều nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Phòng thuê mới có một phòng ở, điều kiện cũng không tệ, anh sống một mình, sinh hoạt lại không có yêu cầu gì cũng không quá để ý. Chỗ anh thuê cách nhà Lâm Tây rất xa, dù sao cũng là do Lâm Cường và Tào Lệ Linh hỗ trợ tìm, khẳng định là càng xa càng tốt.
Nhưng Bắc Thành cũng không lớn, nói xa chứ thật ra không xa lắm.
Bây giờ trong đầu Trần Kiều rất loạn.
Anh hồi tưởng lại lời nói buổi tối hôm nay Lâm Tây nói với anh. Lúc ấy có chút ngốc, hoảng hốt thậm chí nghe không rõ Lâm Tây đang nói cái gì.
Anh không nghĩ tới Lâm Tây sẽ thích mình, càng không nghĩ tới cô sẽ thổ lộ.
Cô tốt như vậy, sao lại đi thích anh.
Anh lại nhìn tin nhắn tối hôm nay nhận được. Ánh mắt dần ảm đạm.
Nếu không nhận được tin nhắn của chú Trương, có thể hay không anh sẽ đồng ý với Lâm Tây?
Anh không biết, thậm chí ngay lúc mở miệng đó, anh cũng không biết mình sẽ nói cái gì.
Anh mở điện thoại ra, Lâm Tây gửi tin nhắn WeChat đến.
Cô ấy nói muốn theo đuổi anh.
Ngón tay Trần Kiều đặt ở trước màn hình thật lâu, không biết nên trả lời cô thế nào.
Lại nói một lần nữa "thôi đi"? Hay là không biết xấu hổ đáp một câu "được", hưởng thụ ôn nhu của Lâm Tây?
Cuối cùng Trần Kiều không trả lời, mở ra khung thoại của chú Trương.
Ngón tay gõ chữ trên màn hình “Nhiều nhất là bảy triệu, buổi sáng sẽ chuyển cho ông.”
Đối phương phản hồi rất nhanh: “Mau lên.”
Trần Kiều tắt điện thoại, ném qua một bên, nhắm mắt lại thở dài.
Có thể là bởi vì lần trước đăng hai lần ảnh tự chụp lên Weibo, bị nhìn thấy, mấy ngày hôm trước Trương Thạch Lỗi không biết từ chỗ nào tìm được số điện thoại, gọi tới.
Mục đích ngắn gọn, đòi tiền anh.
Trần Kiều đứng ở phía sau bên phải cô, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn bóng dáng của cô.
“Xem không xong sách, đọc không xong tư liệu, không có chúi đầu thi đại học... Em không biết vì cái gì phải làm những việc này, nhưng em biết, em không thể thua, em vẫn luôn là tốt nhất, cho nên em không thể thi hạng hai, như vậy sẽ rất có lỗi với cha mẹ, có lỗi với người kỳ vọng vào em, có lỗi với chính mình.”
“Có điều chuyện này không phải tệ nhất.”
“Tệ nhất chính là mỗi ngày đều phải trở về một nơi.”
“Em cảm thấy nơi đó không phải là nhà mà là địa ngục, là bóng tối là áp lực, em còn không có cách để thoát khỏi đó.”
Lâm Tây ngữ khí bình đạm, chậm rãi nói.
“Trước khi gặp được anh, em không tin tình yêu.”
Thân thể Trần Kiều run một chút, Lâm Tây đưa lưng về phía anh, không nhìn thấy.
“Rõ ràng hai người ở bên nhau ngoại trừ khắc khẩu sẽ không có bất luận cái gì tốt đẹp, thế vì sao muốn kết hôn dày vò lẫn nhau, thật là làm người buồn nôn.”
Tay Trần Kiều không tự giác bắt đầu run rẩy, lòng bàn tay chậm rãi tẩm ra mồ hôi.
Lâm Tây tiếp tục nói: “Em không nghĩ tới mình sẽ thích bất kỳ kẻ nào, cho nên một ngày kia gặp được anh.”
“Em cũng không nghĩ tới mình sẽ thích anh.”
“Lần đầu tiên trong cuộc đời em có loại cảm xúc không thể hiểu được này, em còn rất không thích ứng. Lúc ấy em còn không cảm thấy mình thích anh, nếu có cảm giác được thì em cũng dùng sức ngăn chặn. Nội tâm cực lực phủ nhận, giống như lập tức sẽ thành sự thật.”
Lâm Tây cúi đầu, nói: “Em không tin tình yêu, em sao sẽ thích một người.”
Trần Kiều vẫn đứng đó, nghe cô nói chuyện, không nói gì.
“Nhưng trước khi thi đại học, đột nhiên không thấy anh, em liền hoảng hốt.”
“Em rất nhớ anh.”
Lâm Tây ủy khuất, rầu rĩ nói: “Đời này em chưa từng nhớ tới ai.”
“Trước một ngày thi đại học, anh lại đột nhiên xuất hiện trước cửa trường học chờ em, một khắc kia em đã suy nghĩ...”
Lâm Tây xoay người lại nhìn vào đôi mắt Trần Kiều, vẫn luôn bình tĩnh âm thanh hơi run:
“Em thật sự… Không thể rời khỏi anh.”
Trần Kiều nhìn Lâm Tây, cô đột nhiên xoay lại làm anh có chút mất tự nhiên, anh cảm thấy mình còn khẩn trương hơn Lâm Tây.
Đôi môi Trần Kiều hơi hơi hé mở, giật giật, như là suy nghĩ cái gì, lại như là muốn nói cái gì.
Gió thổi nhè nhẹ không khí mát mẻ. Trên cầu không có người đi đường, ngẫu nhiên có chiếc xe ầm ầm chạy qua, sau đó quay về yên tĩnh, đứng ở trên cầu có thể nghe thấy âm thanh nước chảy. Thành thị ban đêm muôn màu nghìn sắc, sặc sỡ hơn ban ngày.
Lâm Tây gọn gàng dứt khoát nói:
“Trần Kiều, em muốn anh làm bạn trai em, nếu có thể, là một loại tên là cả đời.”
Vừa nói xong, đột nhiên tiếng chuông vang lên.
Là gác chuông đang báo giờ, tiếng chuông thanh thúy hồn hậu kéo dài.
“Đinh đông—”
“Dinh dong—”
“——”
Tiếng chuông vang lên suốt mười hai phút, hiện tại đã là rạng sáng 12 giờ.
Tiếng chuông du dương, gió đêm phất phới.
Lâm Tây đang chờ Trần Kiều trả lời.
Trần Kiều đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì, điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên một tiếng. Trần Kiều mở điện thoại nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi lóe lên.
Trần Kiều chậm rãi nói, âm thanh trầm thấp nặng nề: “Nếu không, hay là…. thôi đi.”
— —
Lâm Tây nằm ở trên giường, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Hôm nay quá kỳ diệu.
Hôm nay kết thúc một ngày thi cử quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Trần Kiều tặng cho cô một chiếc điện thoại smart phone đầu tiên trong cuộc đời cô.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cũng có thể là lần duy nhất cô thổ lộ thất bại.
Nghe được câu trả lời của Trần Kiều, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là khó chịu, trong lòng vô cùng khó chịu. Đến nỗi xấu hổ và thẹn thùng của thiếu nữ đều đã sớm cuốn theo gió.
Lâm Tây không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy.
Chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy.
Trần Kiều không thích cô, cô mới không tin.
Lâm Tây luôn có tự tin. Cho dù trên một phương diện nào đó cô không am hiểu cô vẫn có định liệu trước.
Nhưng là vạn nhất, anh thật sự không thích cô thì sao.
Người luôn tự tin thổ lộ thất bại cũng không khỏi nghĩ nhiều lên.
Chẳng lẽ anh đều sẽ để cho mỗi cô gái vào nhà mình?
Chẳng lẽ anh sẽ đưa mỗi cô gái đi chùa miếu cầu phúc?
Chẳng lẽ anh sẽ đưa mỗi cô gái một bức tranh và làm cho mỗi người một cái đèn lồng đỏ?
Chẳng lẽ anh sẽ mời mỗi cô gái ăn lẩu còn tặng cô ấy điện thoại và bánh kem?
Mẹ nó, khốn nạn, tra nam!
Lâm Tây có chút không vui.
Không, là cực kỳ không vui.
Những lời hôm nay cô nói với Trần Kiều, đều là xuất phát từ nội tâm.
Mỗi ngày bị bao phủ trong bóng ma hôn nhân thống khổ của ba mẹ, cô vốn tưởng bản thân sớm đã mất đi niềm tin đối với tình yêu.
Nhưng cô cư nhiên không có tiền đồ đi thích một người!
Lâm Tây sợ hãi. Sao có thể không sợ chứ?
Rõ ràng biết thích một người sẽ không có kết cục tốt, rõ ràng biết tình yêu đều là hư ảo, sao cô vẫn động tâm?
Cô cũng không tránh được.
Trước khi Trần Kiều chuyển nhà, cô luôn không dám nhìn thẳng vào tình cảm của mình, cô không thừa nhận đó là tình yêu.
Nhưng từ khi Trần Kiều chuyển nhà, dày vò mấy ngày, làm cô xác định đây là thích.
Lúc Trần Kiều một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, cô cảm thấy đây là tặng.
Trần Kiều là người rất rất rất tốt, cô đáng giá tin tưởng.
Cô biết Trần Kiều không để ý nhiều chuyện, tính cách còn ảm đạm hơn cô. Nhưng không sao, cô mở miệng trước.
Nhưng anh….
Lâm Tây nghĩ tới trước khi nhận được tin nhắn, anh mở miệng định nói gì đó.
Nhưng nhận được tin nhắn rồi anh mới trả lời cô.
Người đó là ai, có phải tin nhắn đó ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh?
Lâm Tây nhìn ra Trần Kiều là người có chuyện cũ.
Anh không nói, cô cũng không hỏi.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước, cô muốn ở bên anh.
Lâm Tây trở mình, lấy ra điện thoại Trần Kiều mua cho cô, tìm được giao diện WeChat của Trần Kiều.
Trước tiên khách khí một chút
“Cảm ơn anh, lẩu thập cẩm và bánh kem, ăn rất ngon.”
Lại thẳng đến chủ đề.
“Nếu đã nói như vậy, em đây có thể theo đuổi anh.”
Sợ lại một lần nữa nghe được hai chữ "thôi đi". Lâm Tây gấp gáp gõ tiếp:
“Không phải em đang trưng cầu ý kiến của anh, em chỉ nói cho anh biết. Đồng ý hay không đồng ý là chuyện của anh, theo đuổi hay không theo đuổi là chuyện của em.”
“Tuy rằng nữ truy nam có chút ngượng ngùng, nhưng bởi vì đối phương là anh nên em không ngại.”
Lâm Tây nhìn điện thoại.
Nhưng đợi thật lâu Lâm Tây vẫn không nhận được phản hồi.
Lâm Tây thở dài.
Gửi một câu ngủ ngon, sau đó tắt đèn đi ngủ.
—
Trần Kiều nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Phòng thuê mới có một phòng ở, điều kiện cũng không tệ, anh sống một mình, sinh hoạt lại không có yêu cầu gì cũng không quá để ý. Chỗ anh thuê cách nhà Lâm Tây rất xa, dù sao cũng là do Lâm Cường và Tào Lệ Linh hỗ trợ tìm, khẳng định là càng xa càng tốt.
Nhưng Bắc Thành cũng không lớn, nói xa chứ thật ra không xa lắm.
Bây giờ trong đầu Trần Kiều rất loạn.
Anh hồi tưởng lại lời nói buổi tối hôm nay Lâm Tây nói với anh. Lúc ấy có chút ngốc, hoảng hốt thậm chí nghe không rõ Lâm Tây đang nói cái gì.
Anh không nghĩ tới Lâm Tây sẽ thích mình, càng không nghĩ tới cô sẽ thổ lộ.
Cô tốt như vậy, sao lại đi thích anh.
Anh lại nhìn tin nhắn tối hôm nay nhận được. Ánh mắt dần ảm đạm.
Nếu không nhận được tin nhắn của chú Trương, có thể hay không anh sẽ đồng ý với Lâm Tây?
Anh không biết, thậm chí ngay lúc mở miệng đó, anh cũng không biết mình sẽ nói cái gì.
Anh mở điện thoại ra, Lâm Tây gửi tin nhắn WeChat đến.
Cô ấy nói muốn theo đuổi anh.
Ngón tay Trần Kiều đặt ở trước màn hình thật lâu, không biết nên trả lời cô thế nào.
Lại nói một lần nữa "thôi đi"? Hay là không biết xấu hổ đáp một câu "được", hưởng thụ ôn nhu của Lâm Tây?
Cuối cùng Trần Kiều không trả lời, mở ra khung thoại của chú Trương.
Ngón tay gõ chữ trên màn hình “Nhiều nhất là bảy triệu, buổi sáng sẽ chuyển cho ông.”
Đối phương phản hồi rất nhanh: “Mau lên.”
Trần Kiều tắt điện thoại, ném qua một bên, nhắm mắt lại thở dài.
Có thể là bởi vì lần trước đăng hai lần ảnh tự chụp lên Weibo, bị nhìn thấy, mấy ngày hôm trước Trương Thạch Lỗi không biết từ chỗ nào tìm được số điện thoại, gọi tới.
Mục đích ngắn gọn, đòi tiền anh.