Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Điên cuồng đòi lấy (H+)
Kiều Kiều là lần đầu tiên trải qua việc này mà Diệp Mặc Hàn cũng là như vậy. Bởi vì là lần đầu tiên nên hắn có chút mất khống chế, nhìn một cảnh trắng đỏ đan xen như này khiến hắn không kiềm chế nổi.1
Mười tám tuổi đúng là lúc tinh lực tràn trề, 'chân giữa' của Diệp Mặc Hàn vừa mới mềm nhũn thì bây giờ lại không chịu khống chế mà ngẩng cao đầu.
Hô hấp của hắn trở lên dồn dập, nhưng nhìn thấy Kiều Kiều nhắm chặt hai mắt, biểu tình mệt mỏi thì hắn có chút không nỡ.1
Đúng lúc này thì Kiều Kiều bỗng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy 'chân giữa' đang ngẩng cao đầu của Diệp Mặc Hàn.
Hình ảnh bị hắn xâm phạm ở trên sô pha khi nãy bỗng hiện lên trong đầu Kiều Kiều, cô vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, muốn giãy giụa chạy trốn.
Nhưng khi cô vừa mới di chuyển thì phía dưới truyền đến cơn đau nhức, cả người cô trực tiếp ngã vào lòng ngực Diệp Mặc Hàn.
Advertisement
- Tỉnh?
Giọng nói hắn khàn khàn còn mang theo hơi thở t ình dục, hắn khẽ bật nước ấm vòi hoa sen lên.
Giờ phút này nước ấm đang phun ở trên lưng khiến Kiều Kiều cảm thấy có chút ngứa, cô cảm thấy bản thân mình càng ngày càng kì quái, không chịu nghe theo khống chế của chính mình.
Tính cách cô vốn nhút nhát, mặc dù bị hắn xâm phạm như vậy nhưng cũng không dám chửi hắn, chỉ đành thấp giọng cầu xin:
- Diệp Mặc Hàn...có thể...có thể để tôi đi về nhà được không? Tôi đảm bảo sẽ không đi báo cảnh sát, cũng sẽ không nói cho bố mẹ biết...
Thật lòng mà nói thì Diệp Mặc Hàn cũng không sợ cô nói cho bố mẹ hay đi báo cảnh sát, với thế lực của nhà họ Diệp ở thành phố H thì có thể dễ ràng giải quyết chuyện này.
Nhưng hắn càng lo lắng bởi vì cảm xúc hôm nay của mình sẽ khiến cho cô trở nên giống như bây giờ, chỉ cần nhìn thấy hắn liền run bần bật như chuột thấy mèo. .
Advertisement
Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể
- Tất nhiên là được rồi! Tôi đâu phải là xã hội đen, chẳng lẽ em sợ sẽ nhốt em ở đây sao?
Diệp Mặc Hàn thấy hai vai cô không ngừng run rẩy thì khẽ nói nhẹ nhành một chút, hi vọng cô sẽ có thể thả lỏng.
- Trước tiên rửa sạch thân thể đi đã.
Diệp Mặc Hàn duỗi tay hứng một ít nước sau đó duỗi tay nhẹ nhàng xoa nắn chân tâm của cô.
Vừa nãy mới trải qua một hồi kịch liệt như vậy, hắn vừa xoa nắm thì từng đợt khoái cảm lại dâng lên, hai chân cô mềm nhũn ra, nếu không phải kịp lúc nắm lấy bả vai hắn thì cô đã ngã xuống sàn tắm rồi.
- Ưm... đừng mà... để tôi tự mình rửa... ưm...
Kiều Kiều rũ mắt r ên rỉ, nhìn bàn tay của Diệp Mặc Hàn không ngừng ra vào giữa hai chân mình, có khi còn sẽ đưa ngón tay vào trong.
- Đừng cử động! Để tôi giúp em rửa sạch!
Diệp Mặc Hàn bình tĩnh nói, sau đó lại tiếp tục động tác vừa rồi.
Tinh hoa khi nãy đã bị hắn rửa sạch sẽ, Kiều Kiều cũng rùng mình liên tục, cả người mềm nhũn ra.
Cuối cùng, tay hắn cũng rút ra khỏi chân cô. Vốn tưởng rằng có thể kết thúc, ai dè Diệp Mặc Hàn lại ngồi xổm xuống nâng lên một chân của cô, sau đó liền ngậm lấy hai cánh hoa còn đang đỏ ửng.
Kiều Kiều còn chưa kịp giãy giụa thì liền bị cảm giác tê dại đánh úp lại, lập tức đạt đến cao tr ào.
Diệp Mặc Hàn thấy cô như vậy liền buông tha cánh hoa, sau đó đứng dậy cầm lấy vật nóng bỏng khẽ cọ xát vào nụ hoa vài cái rồi nhấp eo từng chút từng chút một mà xâm nhập vào trong.
- Ưm...ư...Diệp Mặc Hàn...anh đã nói đồng ý cho tôi về nhà rồi cơ mà... tại sao còn làm như vậy... sao lại không giữ lời hứa...ưm...
Kiều Kiều cực kỳ hoảng sợ, cảm giác đau đớn khi phá thân lúc nãy cô vẫn còn nhớ rõ, bây giờ cô không hề muốn lại trải qua lần nào nữa.
Đôi tay cô không ngừng đấm cào vào ngực Diệp Mặc Hàn, trên người hắn từng vết cào đỏ tươi ánh thẳng vào mắt cô.
- Ngoan nào~ đừng cử động nữa, lập tức liền thả em đi về nhà đây!
Hắn không dám cậy mạnh, chỉ đành nắm hai tay cô giơ lên đỉnh đầu, một tay khác nâng một đùi cô đặt lên trên khuỷu tay mình, sau đó tiếp tục ra vào bên trong.
- Ưm... đừng mà... không muốn...ưm...ư...
Kiều Kiều miệng nói không cần nhưng theo nhịp ra ra vào vào của hắn thì trong miệng không khống chế nổi khẽ phát ra tiếng rên rỉ như tiếng mèo kêu.
Tuy lần này vẫn có cảm giác căng trướng nhưng không hề đau đớn như xé rách giống lúc nãy, thậm chí theo nhịp điệu ra vào của hắn cô còn cảm nhận được một luồng khoái cảm xa lạ.
Nhận thấy được sự biến hoá của Kiều Kiều, Diệp Mặc Hàn thấp giọng trêu đùa:
- Không muốn? Không muốn thì sao lại hút chặt như thế?
Nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của hắn, Kiều Kiều vừa giận vừa thẹn, hai má nóng rừng rực như lửa đốt.
Diệp Mặc Hàn buông ra tay Kiều Kiều, bàn tay di chuyển đến bờ m ông trắng trịa, sau đó bế cô để lên vách tường. Độ cao như này khiến hai người kết hợp càng chặt, hắn cũng càng thuận lợi ra vào bên trong đoạt lấy càng nhiều khoái cảm.
Mà phía trên cũng không rảnh rỗi, hắn chăm chú l iếm mút hai bánh bao trắng nõn, theo nhịp ra vào phía dưới thì hai bánh bao phía trên cũng không ngừng lắc lư nhảy lên liên tục, cực kỳ giống thỏ con.
Bị khoái cảm bên dưới và bên trên đánh úp lại khiến Kiều Kiều không ngừng co rút, kẹp chặt khiến Diệp Mặc hàn tê cả da đầu.
Bên dưới hắn vẫn ngừng tăng nhanh tốc độ đòi lấy. Kiều Kiều tuy rằng nói không muốn nhưng không chịu nổi khoái cảm vô bờ như này, chốc lát lại cong người ưỡn n gực, miệng không ngừng phát ra tiếng rê n r ỉ.
Thấy Kiều Kiều như vậy, Diệp Mặc Hàn bất chấp tất cả, càng cắm cắm sâu, như muốn khảm mình hoà vào cơ thể của cô.
Hai chân kẹp bên eo hắn mềm nhũn, ngón chân cuộn tròn lại. Giờ phút này cả người cô đều tê dại, khoái cảm chồng chất khiến mỗi một câu lông tơ đều như dựng đứng lên.
Diệp Mặc Hàn bắt đầu hôn từ cổ trắng nõn của cô một đường đi xuống phía trước n gực, sau đó ngậm lấy núm đào nghiền áp. Động tác phía dưới của hắn càng lúc càng nhanh, liên tục gầm nhẹ ra tiếng.
Cả người Kiều Kiều cong như con tôm, đầu khẽ ngầng về phía sau, tiếp đó dòng nước ấm liền tuôn trào ra.
Ngay lúc này, Diệp Mặc Hàn cũng bị đường đi co rút không ngừng của cô điên cuồng hút lấy, làm cho hắn không nhịn nổi nữa, nháy mắt tinh hoa liền bắn ra lấp đầy đường đi.
Diệp Mặc Hàn nhẹ nhàng hôn môi cô một cái, đợi khi cô không còn run rẩy nữa mới rút vật kia ra khỏi người cô.
Cơ thể Kiều Kiều bây giờ mất hết sức lực, cả người mềm nhũn trực tiếp xụi lơ vào trong lòng ngực hắn.
Sau đó Diệp Mặc Hàn liền rửa sạch sẽ cho Kiều Kiều, ôm cô đến trên giường nghỉ ngơi, rồi lại đi vào phóng tắm tiếp tục tẩy rửa chính mình.
- ---------------
Nay bão 4 chap luôn nha mọi người! Mai tui thi rùi nên chắc từ giờ đến 30 hông có chap mới đâu hiu hiu TT, thi liên tục không được nghỉ:< còn vấn đáp 1-1 nên phải chuẩn bị tâm lí nữa... qua 30/12 tui lại quay về ~,~ mọi người chờ tui nhá!
Mười tám tuổi đúng là lúc tinh lực tràn trề, 'chân giữa' của Diệp Mặc Hàn vừa mới mềm nhũn thì bây giờ lại không chịu khống chế mà ngẩng cao đầu.
Hô hấp của hắn trở lên dồn dập, nhưng nhìn thấy Kiều Kiều nhắm chặt hai mắt, biểu tình mệt mỏi thì hắn có chút không nỡ.1
Đúng lúc này thì Kiều Kiều bỗng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy 'chân giữa' đang ngẩng cao đầu của Diệp Mặc Hàn.
Hình ảnh bị hắn xâm phạm ở trên sô pha khi nãy bỗng hiện lên trong đầu Kiều Kiều, cô vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, muốn giãy giụa chạy trốn.
Nhưng khi cô vừa mới di chuyển thì phía dưới truyền đến cơn đau nhức, cả người cô trực tiếp ngã vào lòng ngực Diệp Mặc Hàn.
Advertisement
- Tỉnh?
Giọng nói hắn khàn khàn còn mang theo hơi thở t ình dục, hắn khẽ bật nước ấm vòi hoa sen lên.
Giờ phút này nước ấm đang phun ở trên lưng khiến Kiều Kiều cảm thấy có chút ngứa, cô cảm thấy bản thân mình càng ngày càng kì quái, không chịu nghe theo khống chế của chính mình.
Tính cách cô vốn nhút nhát, mặc dù bị hắn xâm phạm như vậy nhưng cũng không dám chửi hắn, chỉ đành thấp giọng cầu xin:
- Diệp Mặc Hàn...có thể...có thể để tôi đi về nhà được không? Tôi đảm bảo sẽ không đi báo cảnh sát, cũng sẽ không nói cho bố mẹ biết...
Thật lòng mà nói thì Diệp Mặc Hàn cũng không sợ cô nói cho bố mẹ hay đi báo cảnh sát, với thế lực của nhà họ Diệp ở thành phố H thì có thể dễ ràng giải quyết chuyện này.
Nhưng hắn càng lo lắng bởi vì cảm xúc hôm nay của mình sẽ khiến cho cô trở nên giống như bây giờ, chỉ cần nhìn thấy hắn liền run bần bật như chuột thấy mèo. .
Advertisement
Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể
- Tất nhiên là được rồi! Tôi đâu phải là xã hội đen, chẳng lẽ em sợ sẽ nhốt em ở đây sao?
Diệp Mặc Hàn thấy hai vai cô không ngừng run rẩy thì khẽ nói nhẹ nhành một chút, hi vọng cô sẽ có thể thả lỏng.
- Trước tiên rửa sạch thân thể đi đã.
Diệp Mặc Hàn duỗi tay hứng một ít nước sau đó duỗi tay nhẹ nhàng xoa nắn chân tâm của cô.
Vừa nãy mới trải qua một hồi kịch liệt như vậy, hắn vừa xoa nắm thì từng đợt khoái cảm lại dâng lên, hai chân cô mềm nhũn ra, nếu không phải kịp lúc nắm lấy bả vai hắn thì cô đã ngã xuống sàn tắm rồi.
- Ưm... đừng mà... để tôi tự mình rửa... ưm...
Kiều Kiều rũ mắt r ên rỉ, nhìn bàn tay của Diệp Mặc Hàn không ngừng ra vào giữa hai chân mình, có khi còn sẽ đưa ngón tay vào trong.
- Đừng cử động! Để tôi giúp em rửa sạch!
Diệp Mặc Hàn bình tĩnh nói, sau đó lại tiếp tục động tác vừa rồi.
Tinh hoa khi nãy đã bị hắn rửa sạch sẽ, Kiều Kiều cũng rùng mình liên tục, cả người mềm nhũn ra.
Cuối cùng, tay hắn cũng rút ra khỏi chân cô. Vốn tưởng rằng có thể kết thúc, ai dè Diệp Mặc Hàn lại ngồi xổm xuống nâng lên một chân của cô, sau đó liền ngậm lấy hai cánh hoa còn đang đỏ ửng.
Kiều Kiều còn chưa kịp giãy giụa thì liền bị cảm giác tê dại đánh úp lại, lập tức đạt đến cao tr ào.
Diệp Mặc Hàn thấy cô như vậy liền buông tha cánh hoa, sau đó đứng dậy cầm lấy vật nóng bỏng khẽ cọ xát vào nụ hoa vài cái rồi nhấp eo từng chút từng chút một mà xâm nhập vào trong.
- Ưm...ư...Diệp Mặc Hàn...anh đã nói đồng ý cho tôi về nhà rồi cơ mà... tại sao còn làm như vậy... sao lại không giữ lời hứa...ưm...
Kiều Kiều cực kỳ hoảng sợ, cảm giác đau đớn khi phá thân lúc nãy cô vẫn còn nhớ rõ, bây giờ cô không hề muốn lại trải qua lần nào nữa.
Đôi tay cô không ngừng đấm cào vào ngực Diệp Mặc Hàn, trên người hắn từng vết cào đỏ tươi ánh thẳng vào mắt cô.
- Ngoan nào~ đừng cử động nữa, lập tức liền thả em đi về nhà đây!
Hắn không dám cậy mạnh, chỉ đành nắm hai tay cô giơ lên đỉnh đầu, một tay khác nâng một đùi cô đặt lên trên khuỷu tay mình, sau đó tiếp tục ra vào bên trong.
- Ưm... đừng mà... không muốn...ưm...ư...
Kiều Kiều miệng nói không cần nhưng theo nhịp ra ra vào vào của hắn thì trong miệng không khống chế nổi khẽ phát ra tiếng rên rỉ như tiếng mèo kêu.
Tuy lần này vẫn có cảm giác căng trướng nhưng không hề đau đớn như xé rách giống lúc nãy, thậm chí theo nhịp điệu ra vào của hắn cô còn cảm nhận được một luồng khoái cảm xa lạ.
Nhận thấy được sự biến hoá của Kiều Kiều, Diệp Mặc Hàn thấp giọng trêu đùa:
- Không muốn? Không muốn thì sao lại hút chặt như thế?
Nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của hắn, Kiều Kiều vừa giận vừa thẹn, hai má nóng rừng rực như lửa đốt.
Diệp Mặc Hàn buông ra tay Kiều Kiều, bàn tay di chuyển đến bờ m ông trắng trịa, sau đó bế cô để lên vách tường. Độ cao như này khiến hai người kết hợp càng chặt, hắn cũng càng thuận lợi ra vào bên trong đoạt lấy càng nhiều khoái cảm.
Mà phía trên cũng không rảnh rỗi, hắn chăm chú l iếm mút hai bánh bao trắng nõn, theo nhịp ra vào phía dưới thì hai bánh bao phía trên cũng không ngừng lắc lư nhảy lên liên tục, cực kỳ giống thỏ con.
Bị khoái cảm bên dưới và bên trên đánh úp lại khiến Kiều Kiều không ngừng co rút, kẹp chặt khiến Diệp Mặc hàn tê cả da đầu.
Bên dưới hắn vẫn ngừng tăng nhanh tốc độ đòi lấy. Kiều Kiều tuy rằng nói không muốn nhưng không chịu nổi khoái cảm vô bờ như này, chốc lát lại cong người ưỡn n gực, miệng không ngừng phát ra tiếng rê n r ỉ.
Thấy Kiều Kiều như vậy, Diệp Mặc Hàn bất chấp tất cả, càng cắm cắm sâu, như muốn khảm mình hoà vào cơ thể của cô.
Hai chân kẹp bên eo hắn mềm nhũn, ngón chân cuộn tròn lại. Giờ phút này cả người cô đều tê dại, khoái cảm chồng chất khiến mỗi một câu lông tơ đều như dựng đứng lên.
Diệp Mặc Hàn bắt đầu hôn từ cổ trắng nõn của cô một đường đi xuống phía trước n gực, sau đó ngậm lấy núm đào nghiền áp. Động tác phía dưới của hắn càng lúc càng nhanh, liên tục gầm nhẹ ra tiếng.
Cả người Kiều Kiều cong như con tôm, đầu khẽ ngầng về phía sau, tiếp đó dòng nước ấm liền tuôn trào ra.
Ngay lúc này, Diệp Mặc Hàn cũng bị đường đi co rút không ngừng của cô điên cuồng hút lấy, làm cho hắn không nhịn nổi nữa, nháy mắt tinh hoa liền bắn ra lấp đầy đường đi.
Diệp Mặc Hàn nhẹ nhàng hôn môi cô một cái, đợi khi cô không còn run rẩy nữa mới rút vật kia ra khỏi người cô.
Cơ thể Kiều Kiều bây giờ mất hết sức lực, cả người mềm nhũn trực tiếp xụi lơ vào trong lòng ngực hắn.
Sau đó Diệp Mặc Hàn liền rửa sạch sẽ cho Kiều Kiều, ôm cô đến trên giường nghỉ ngơi, rồi lại đi vào phóng tắm tiếp tục tẩy rửa chính mình.
- ---------------
Nay bão 4 chap luôn nha mọi người! Mai tui thi rùi nên chắc từ giờ đến 30 hông có chap mới đâu hiu hiu TT, thi liên tục không được nghỉ:< còn vấn đáp 1-1 nên phải chuẩn bị tâm lí nữa... qua 30/12 tui lại quay về ~,~ mọi người chờ tui nhá!