Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Chân Diệu vừa vào trong viện, bọn nha hoàn liền xông tới.
Các nàng đều phải dựa vào chủ tử mà sống, nếu Chân Diệu xảy ra chuyện gì, ai cũng không sống tốt.
Bách Linh vốn là người thông minh nhanh nhẹn, thấy dáng vẻ Chân Diệu tuy có chút chật vật, phong thái vẫn vững vàng, lời muốn hỏi lại nhịn xuống, cười nói: “Cô nương đã trở lại, mau vào trong nhà đi. Trên bếp lò nhỏ đang hầm canh tổ yến đường phèn đấy ạ.”
Chân Diệu vừa vào phòng, bọn nha hoàn đã vây quanh, lần lượt bưng nước, mang khăn, nâng trâm cài áo, vội vàng chiếu cố đâu vào đấy, chỉ chốc lát sau thu thập Chân Diệu rực rỡ hẳn lên.
A Loan đi ra sau lưng Chân Diệu im lặng không lên tiếng bóp vai cho Chân Diệu.
Mập nha hoàn Thanh Cáp đang cầm chén ngũ thải lưu ly đi vào, đưa đến gần bên Chân Diệu nói: “Cô nương mời dùng canh.”
Chân Diệu nhận lấy, cái miệng nhỏ, cái miệng nhỏ uống uống, thở phào một hơi.
Từ ngày hôm đó, trải qua thật là quá thoải mái.
Vẫn mấy bọn nha hoàn bảo bối của nàng là tốt nhất.
Không nói Tử Tô trầm ổn, A Loan tri kỷ, Bách Linh cơ trí, hay nói đến Thanh Cáp lúc ấy là nhìn trúng nàng có rất có sức, không nghĩ ở phương diện trù nghệ lại rất có thiên phú, cũng là thu được vui mừng ngoài ý muốn.
“Được rồi, các ngươi mau lui xuống đi, Tử Tô lưu lại.”
Bọn nha hoàn nối đuôi nhau lui ra, Tử Tô từ trên bàn trang điểm cầm lấy lược gỗ đàn hương khắc điểu, thay Chân Diệu chải đầu.
Tóc cô nương thật đẹp,vừa đen lại vừa bóng, đen bóng mượt như lụa, cũng không thích bôi dầu bôi tóc, vừa nhẹ nhàn khoan khoái lại mượt mà.
Tử Tô thầm nghĩ trong lòng nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra cái gì.
“Tử Tô, phía bên Tam cô nương có tin tức gì chưa?” Hồi lâu Chân Diệu mới mở miệng hỏi.
Tử Tô chần chờ một chút, thân thể hơi cúi xuống, nhẹ giọng nói: “Tam cô nương, đã trở lại.”
Chân Diệu dứt khoát quay đầu, nhìn thẳng Tử Tô nói: “Kia…”
Tử Tô lắc đầu nói: “Cụ thể như thế nào, bây giờ nô tỳ không hỏi thăm được gì. Đến bây giờ, hầu hết hạ nhân ở trong phủ cũng không biết tin Tam cô nương mất tích một đêm. Hôm nay, với bên ngoài các chủ tử đều nói chính là Tam cô nương đêm qua đi chơi thất tịch về gặp lạnh, làm bệnh phong hàn nặng hơn, phải tĩnh dưỡng. Ở cửa, phu nhân Thế tử còn cố ý dặn dò mấy vị cô nương không nên đi đến quấy rầy Tam cô nương dưỡng bệnh. Ách, Lam di nương…thật giống như cũng bị bệnh.”
“Như vậy sao?” Chân Diệu thở dài, thuận theo Tử Tô chải đầu cho nàng.
Chân Tĩnh như vậy, hôn sự có phải lại tiếp tục gặp khó khăn nữa hay không?
Các tưởng bối có thể vẫn làm cho nàng bệnh thêm…thậm chí chết bệnh hay không …
Chân Diệu khép hờ hai mắt, tâm tình có chút nặng nề.
Tử Tô suy nghĩ một chút, vẫn là nhắc nhở: “Cô nương, người tính…Lúc nào thì đi đón Cẩm Ngôn?”
Chân Diệu hồi thần, tiện tay cầm lấy quạt tròn che lên mặt.
Cái vấn đề này, quá tàn khốc rồi được chứ!
Thật lâu, Chân Diệu hữu khí vô lực nói: “Chờ dùng qua bữa tối.”
Chỉ mong sắc trời tối nay trì hoãn, đón con hung nga kia kịp về nghỉ ngơi.
Nhiều chuyện sốt ruột như vậy cùng đến một lúc, Chân Diệu cảm thấy tâm tình phá lệ không tốt, quyết định làm chuyện muốn làm.
“Tử Tô, đi gọi A Loan, Bách Linh vào đây.”
Tử Tô xoay người đi ra ngoài, đem hai người gội vào.
“Cô nương có chuyện gì cần phân phó?”
Chân Diệu nhìn hai người một cái.
A Loan trầm mặc ít nói, tâm tư tinh tế tỉ mỉ, trông coi quần áo, đồ trang sức của nàng, Bách Linh thì lanh lợi cơ trí, trông coi việc quan hệ qua lại cùng các chuyện mua sắm, hai người đều có hai nha hoàn tam đẳng làm thủ hạ.
Tử Tô làm chủ quản của cả viện, trông coi vàng bạc, tài vật cùng chuyện an bài người.
Hôm nay Trầm Hương Uyển đã có hình có dạng, sẽ không giống lúc ban đầu, lòng người đều rời rạc.
“A Loan đem hộc tủ đựng đồ trang sức của ta mở ra, để ta nhìn xem có chút vật gì.”
Chân Diệu nói hộc tủ chứa đồ trang sức, cũng không phải là hộp đồ trang sức rực rỡ hàng ngày thường dùng, mà là một tủ năm tầng nhỏ được làm cho mỗi vị cô nương ở trong phủ khi ra đời.
Bên trong đựng đồ trang sức hoặc là kiểu dáng lỗi thời, hoặc là khi còn bé đã dùng qua, hoặc là không thích hợp đeo ở hiện tại, đại khái còn có các loại đồ quá mức quý trọng, đeo sợ làm hỏng, mất.
Mấy người cùng đi Tây Sương, A Loan cởi xuống dây đỏ đeo trên cổ, cầm một cái khóa bằng đồng hình chim tước tinh xảo, mở tủ nhỏ bé đứng thẳng dựa vào tường ra, sau đó từ thấp đến cao, một tầng lại một tầng lần lượt kéo ra.
Đồ trang sức đẹp đẽ trong nháy mắt mê hoặc tầm mắt mọi người.
Lại nói, đây là lần đầu tiên Chân Diệu nhìn đồ trang sức ở trong hộc tủ của mình.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, trong hộc tủ không có đồ vật hay ho nào cả, không đáng giá để nhìn, Chân Diệu từ trước đến nay, cứ từng chuyện lại từng chuyện phát sinh, cũng không để ý đến.
Nhưng hôm nay vừa mở ra hộc tủ, kim quang long lánh, cả phong phát sáng, trong lòng của Chân Diệu tung tăng nhảy nhót một chút, bước nhanh đi đến đáng giá.
Tầng dưới nhất để vài cái trường mệnh khóa bằng vàng, bạc, các loại vòng tay nhỏ, còn có một ít đồ vật bằng ngọc nhỏ, đồ linh tinh vụn vặt cũng không ít, rõ ràng cho thấy là những đồ vật khi còn bé Chân Diệu đã dùng.
Từ dưới lên trên, ở tầng thứ hai, vẫn là những đồ trang sức nhỏ tinh xảo, có ít đồ đã bị hư hại, tùy tiện ném vào trong đó.
Đến tầng ba, tầng bốn, là một ít trâm cài, vòng tay các loại của thiếu nữ, pha trộn các đồ vật rõ ràng là đồ của trưởng bối ban tặng cũng là tràn đầy.
Tầng thứ năm đúng là trống không.
Chân Diệu phát hiện, bàn về đồ quý trọng tốt nhất vẫn là một hai tầng đầu, cho nên thấy được là khi còn bé điều kiện tốt hơn nhiều, nghĩ lại nguyên nhân đúng là khi ngoại tổ gia còn chưa suy bại.
Chân Diệu thích một hai tầng đầu hơn, dọn tới dọn lui đồ trang sức ở trong góc của tầng hai phát hiện một vật được cuốn kín bằng chuỗi trân châu kích thước trên dưới một bàn tay.
Sinh lòng tò mò, Chân Diệu cầm lấy vật kia, từng li từng tí cởi ra dây trân châu, lộ ra hình dạng của vật đó.
Nhìn hình dáng quen thuộc lại có chút xa lạ, Chân Diệu ngẩn người, sau đó không tự chủ được cầm lên, sau đó đưa lên trước mắt nhìn sang bên cạnh.
Trên mặt A Loan nõn nà, lại thấy được lông tơ nho nhỏ.
Trong nhất thời Chân Diệu có cảm giác như loạn đảo thời không.
Đây lại là một ống nhòm tinh xảo!
Đúng là nhặt được bảo vật.
Bất động thanh sắc đặt ống nhòm vào trong tay áo, Chân Diệu tiếp tục kiểm kê đồ trang sức ở trong hộc tủ của mình.
“Ai, ai, cô nương người mau nhìn, đây đúng là vòng tay bằng vàng của Bảo Hoa Lâu chế tác đấy.” Bách Linh vui mừng nói.
Chân Diệu nghiêng mắt nhìn một cái, bất đắc dĩ nói: “Bảo Hoa Lâu chế tạo cũng không dùng được, đó là vòng tay ta đeo lúc năm tuổi.”
“Ai nha, này, độc giác thú được tráng men vàng là đồ vật nhỏ trang trí rất hiếm.” Với một đôi mắt trong sáng, trong sáng Bách Linh nói.
“Đó là đồ khi ta ba bốn tuổi chơi.” Khóe miệng của Chân Diệu hơi kéo lên.
“Cô nương, người xem điệp trâm này là từ cung lí xuất ra a.” Tử Tô đem một cái điệp trâm tinh xảo đưa đến trước mắt Chân Diệu, cả mặt tê liệt, trên mặt có chút hưng phấn.
A Loan yên lặng đem mấy cái trâm cài cũ kỹ đặt gần nhau, thở dài nói: “Đáng tiếc.”
Nhìn nha hoàn bình thường tính tình khác xa lại biến thành điên tiết như gà đánh nhau khi nhìn thấy đồ trang sức châu báu chồng chất, Chân Diệu thấy thật bất đắc dĩ, nhận lấy điệp trâm nói: “Cây trâm này vẫn là khi ta mười tuổi tiến cung, cô tổ mẫu ban thưởng.”
Ở trong trí nhớ, lần đó tiến cung cũng không vui vẻ gì.
Cô tổ mẫu hình như không thích Chân Diệu, ban thưởng đồ trang sức cho mấy tiểu nữ hài, của nàng là kém nhất.
Mặc dù điệp trâm ở trong đống đồ trang sức của Chân Diệu cũng là đẳng cấp cao, nhưng khi về nhà, nàng liền giận dỗi vứt trâm vào trong hộc tủ, chưa bao giờ dùng một lần.
“A Loan thả diệp trâm này vào trong hộp đi.” Chân Diệu vừa nói, vừa bỏ những đồ trang sức bằng vàng bạc cũ kỹ từ tầng ba, tầng bốn ra ngoài, nói với Bách Linh: “Những thứ này mang ra ngoài đánh lại, vàng thì đánh thành thỏi rồi đưa cho Tử Tô cất giữ, bạc thì đánh thành một ít hoa trâm, nhẫn các loại, đánh xong các ngươi tự chia nhau.”
“Đa tạ cô nương.” Ba nha hoàn mừng rỡ nói.
Các nàng đều phải dựa vào chủ tử mà sống, nếu Chân Diệu xảy ra chuyện gì, ai cũng không sống tốt.
Bách Linh vốn là người thông minh nhanh nhẹn, thấy dáng vẻ Chân Diệu tuy có chút chật vật, phong thái vẫn vững vàng, lời muốn hỏi lại nhịn xuống, cười nói: “Cô nương đã trở lại, mau vào trong nhà đi. Trên bếp lò nhỏ đang hầm canh tổ yến đường phèn đấy ạ.”
Chân Diệu vừa vào phòng, bọn nha hoàn đã vây quanh, lần lượt bưng nước, mang khăn, nâng trâm cài áo, vội vàng chiếu cố đâu vào đấy, chỉ chốc lát sau thu thập Chân Diệu rực rỡ hẳn lên.
A Loan đi ra sau lưng Chân Diệu im lặng không lên tiếng bóp vai cho Chân Diệu.
Mập nha hoàn Thanh Cáp đang cầm chén ngũ thải lưu ly đi vào, đưa đến gần bên Chân Diệu nói: “Cô nương mời dùng canh.”
Chân Diệu nhận lấy, cái miệng nhỏ, cái miệng nhỏ uống uống, thở phào một hơi.
Từ ngày hôm đó, trải qua thật là quá thoải mái.
Vẫn mấy bọn nha hoàn bảo bối của nàng là tốt nhất.
Không nói Tử Tô trầm ổn, A Loan tri kỷ, Bách Linh cơ trí, hay nói đến Thanh Cáp lúc ấy là nhìn trúng nàng có rất có sức, không nghĩ ở phương diện trù nghệ lại rất có thiên phú, cũng là thu được vui mừng ngoài ý muốn.
“Được rồi, các ngươi mau lui xuống đi, Tử Tô lưu lại.”
Bọn nha hoàn nối đuôi nhau lui ra, Tử Tô từ trên bàn trang điểm cầm lấy lược gỗ đàn hương khắc điểu, thay Chân Diệu chải đầu.
Tóc cô nương thật đẹp,vừa đen lại vừa bóng, đen bóng mượt như lụa, cũng không thích bôi dầu bôi tóc, vừa nhẹ nhàn khoan khoái lại mượt mà.
Tử Tô thầm nghĩ trong lòng nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra cái gì.
“Tử Tô, phía bên Tam cô nương có tin tức gì chưa?” Hồi lâu Chân Diệu mới mở miệng hỏi.
Tử Tô chần chờ một chút, thân thể hơi cúi xuống, nhẹ giọng nói: “Tam cô nương, đã trở lại.”
Chân Diệu dứt khoát quay đầu, nhìn thẳng Tử Tô nói: “Kia…”
Tử Tô lắc đầu nói: “Cụ thể như thế nào, bây giờ nô tỳ không hỏi thăm được gì. Đến bây giờ, hầu hết hạ nhân ở trong phủ cũng không biết tin Tam cô nương mất tích một đêm. Hôm nay, với bên ngoài các chủ tử đều nói chính là Tam cô nương đêm qua đi chơi thất tịch về gặp lạnh, làm bệnh phong hàn nặng hơn, phải tĩnh dưỡng. Ở cửa, phu nhân Thế tử còn cố ý dặn dò mấy vị cô nương không nên đi đến quấy rầy Tam cô nương dưỡng bệnh. Ách, Lam di nương…thật giống như cũng bị bệnh.”
“Như vậy sao?” Chân Diệu thở dài, thuận theo Tử Tô chải đầu cho nàng.
Chân Tĩnh như vậy, hôn sự có phải lại tiếp tục gặp khó khăn nữa hay không?
Các tưởng bối có thể vẫn làm cho nàng bệnh thêm…thậm chí chết bệnh hay không …
Chân Diệu khép hờ hai mắt, tâm tình có chút nặng nề.
Tử Tô suy nghĩ một chút, vẫn là nhắc nhở: “Cô nương, người tính…Lúc nào thì đi đón Cẩm Ngôn?”
Chân Diệu hồi thần, tiện tay cầm lấy quạt tròn che lên mặt.
Cái vấn đề này, quá tàn khốc rồi được chứ!
Thật lâu, Chân Diệu hữu khí vô lực nói: “Chờ dùng qua bữa tối.”
Chỉ mong sắc trời tối nay trì hoãn, đón con hung nga kia kịp về nghỉ ngơi.
Nhiều chuyện sốt ruột như vậy cùng đến một lúc, Chân Diệu cảm thấy tâm tình phá lệ không tốt, quyết định làm chuyện muốn làm.
“Tử Tô, đi gọi A Loan, Bách Linh vào đây.”
Tử Tô xoay người đi ra ngoài, đem hai người gội vào.
“Cô nương có chuyện gì cần phân phó?”
Chân Diệu nhìn hai người một cái.
A Loan trầm mặc ít nói, tâm tư tinh tế tỉ mỉ, trông coi quần áo, đồ trang sức của nàng, Bách Linh thì lanh lợi cơ trí, trông coi việc quan hệ qua lại cùng các chuyện mua sắm, hai người đều có hai nha hoàn tam đẳng làm thủ hạ.
Tử Tô làm chủ quản của cả viện, trông coi vàng bạc, tài vật cùng chuyện an bài người.
Hôm nay Trầm Hương Uyển đã có hình có dạng, sẽ không giống lúc ban đầu, lòng người đều rời rạc.
“A Loan đem hộc tủ đựng đồ trang sức của ta mở ra, để ta nhìn xem có chút vật gì.”
Chân Diệu nói hộc tủ chứa đồ trang sức, cũng không phải là hộp đồ trang sức rực rỡ hàng ngày thường dùng, mà là một tủ năm tầng nhỏ được làm cho mỗi vị cô nương ở trong phủ khi ra đời.
Bên trong đựng đồ trang sức hoặc là kiểu dáng lỗi thời, hoặc là khi còn bé đã dùng qua, hoặc là không thích hợp đeo ở hiện tại, đại khái còn có các loại đồ quá mức quý trọng, đeo sợ làm hỏng, mất.
Mấy người cùng đi Tây Sương, A Loan cởi xuống dây đỏ đeo trên cổ, cầm một cái khóa bằng đồng hình chim tước tinh xảo, mở tủ nhỏ bé đứng thẳng dựa vào tường ra, sau đó từ thấp đến cao, một tầng lại một tầng lần lượt kéo ra.
Đồ trang sức đẹp đẽ trong nháy mắt mê hoặc tầm mắt mọi người.
Lại nói, đây là lần đầu tiên Chân Diệu nhìn đồ trang sức ở trong hộc tủ của mình.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, trong hộc tủ không có đồ vật hay ho nào cả, không đáng giá để nhìn, Chân Diệu từ trước đến nay, cứ từng chuyện lại từng chuyện phát sinh, cũng không để ý đến.
Nhưng hôm nay vừa mở ra hộc tủ, kim quang long lánh, cả phong phát sáng, trong lòng của Chân Diệu tung tăng nhảy nhót một chút, bước nhanh đi đến đáng giá.
Tầng dưới nhất để vài cái trường mệnh khóa bằng vàng, bạc, các loại vòng tay nhỏ, còn có một ít đồ vật bằng ngọc nhỏ, đồ linh tinh vụn vặt cũng không ít, rõ ràng cho thấy là những đồ vật khi còn bé Chân Diệu đã dùng.
Từ dưới lên trên, ở tầng thứ hai, vẫn là những đồ trang sức nhỏ tinh xảo, có ít đồ đã bị hư hại, tùy tiện ném vào trong đó.
Đến tầng ba, tầng bốn, là một ít trâm cài, vòng tay các loại của thiếu nữ, pha trộn các đồ vật rõ ràng là đồ của trưởng bối ban tặng cũng là tràn đầy.
Tầng thứ năm đúng là trống không.
Chân Diệu phát hiện, bàn về đồ quý trọng tốt nhất vẫn là một hai tầng đầu, cho nên thấy được là khi còn bé điều kiện tốt hơn nhiều, nghĩ lại nguyên nhân đúng là khi ngoại tổ gia còn chưa suy bại.
Chân Diệu thích một hai tầng đầu hơn, dọn tới dọn lui đồ trang sức ở trong góc của tầng hai phát hiện một vật được cuốn kín bằng chuỗi trân châu kích thước trên dưới một bàn tay.
Sinh lòng tò mò, Chân Diệu cầm lấy vật kia, từng li từng tí cởi ra dây trân châu, lộ ra hình dạng của vật đó.
Nhìn hình dáng quen thuộc lại có chút xa lạ, Chân Diệu ngẩn người, sau đó không tự chủ được cầm lên, sau đó đưa lên trước mắt nhìn sang bên cạnh.
Trên mặt A Loan nõn nà, lại thấy được lông tơ nho nhỏ.
Trong nhất thời Chân Diệu có cảm giác như loạn đảo thời không.
Đây lại là một ống nhòm tinh xảo!
Đúng là nhặt được bảo vật.
Bất động thanh sắc đặt ống nhòm vào trong tay áo, Chân Diệu tiếp tục kiểm kê đồ trang sức ở trong hộc tủ của mình.
“Ai, ai, cô nương người mau nhìn, đây đúng là vòng tay bằng vàng của Bảo Hoa Lâu chế tác đấy.” Bách Linh vui mừng nói.
Chân Diệu nghiêng mắt nhìn một cái, bất đắc dĩ nói: “Bảo Hoa Lâu chế tạo cũng không dùng được, đó là vòng tay ta đeo lúc năm tuổi.”
“Ai nha, này, độc giác thú được tráng men vàng là đồ vật nhỏ trang trí rất hiếm.” Với một đôi mắt trong sáng, trong sáng Bách Linh nói.
“Đó là đồ khi ta ba bốn tuổi chơi.” Khóe miệng của Chân Diệu hơi kéo lên.
“Cô nương, người xem điệp trâm này là từ cung lí xuất ra a.” Tử Tô đem một cái điệp trâm tinh xảo đưa đến trước mắt Chân Diệu, cả mặt tê liệt, trên mặt có chút hưng phấn.
A Loan yên lặng đem mấy cái trâm cài cũ kỹ đặt gần nhau, thở dài nói: “Đáng tiếc.”
Nhìn nha hoàn bình thường tính tình khác xa lại biến thành điên tiết như gà đánh nhau khi nhìn thấy đồ trang sức châu báu chồng chất, Chân Diệu thấy thật bất đắc dĩ, nhận lấy điệp trâm nói: “Cây trâm này vẫn là khi ta mười tuổi tiến cung, cô tổ mẫu ban thưởng.”
Ở trong trí nhớ, lần đó tiến cung cũng không vui vẻ gì.
Cô tổ mẫu hình như không thích Chân Diệu, ban thưởng đồ trang sức cho mấy tiểu nữ hài, của nàng là kém nhất.
Mặc dù điệp trâm ở trong đống đồ trang sức của Chân Diệu cũng là đẳng cấp cao, nhưng khi về nhà, nàng liền giận dỗi vứt trâm vào trong hộc tủ, chưa bao giờ dùng một lần.
“A Loan thả diệp trâm này vào trong hộp đi.” Chân Diệu vừa nói, vừa bỏ những đồ trang sức bằng vàng bạc cũ kỹ từ tầng ba, tầng bốn ra ngoài, nói với Bách Linh: “Những thứ này mang ra ngoài đánh lại, vàng thì đánh thành thỏi rồi đưa cho Tử Tô cất giữ, bạc thì đánh thành một ít hoa trâm, nhẫn các loại, đánh xong các ngươi tự chia nhau.”
“Đa tạ cô nương.” Ba nha hoàn mừng rỡ nói.