Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 467
La Thiên Trình hơi ngẩn ra.
Xóa tên khỏi gia phả?
Cái này gọi là luân hồi sao, đời trước, bị trục xuất đuổi khỏi nhà chính là hắn.
Nhìn La Nhị lang thất hồn lạc phách, nghĩ tới kiếp trước hắn chiếm cứ vị trí Thế tử, sau đó lại vênh váo tự đắc, tâm tư La Thiên Trình vui vẻ.
Quả nhiên chuyển rời, báo ứng đã tới!
Bên ngoài hắn còn muốn khuyên can “Tổ mẫu, Nhị đệ hắn …”
Lão phu nhân trực tiếp cắt đứt lời hắn “Cháu không cần khuyên nữa, Nhị lang nó …”
Nói tới đây, ngó chừng La nNhị lang, gằn từng chữ nói “Không có thuốc chữa”
Bốn chữ này mặc dù ngắn, nhưng chữ chữ lại như lợi kiếm, xuyên thẳng vào ngực La Nhị lang.
La Nhị lang tê liệt ngã xuống đất, ánh mắt một mảnh mờ mịt.
Dương ma ma mang theo mấy bà tử đưa Yên Nương và Lục Quyên xuống, lại có hạ nhân tới kéo La Nhị lang.
Hắn đột nhiên hất tay hạ nhân ra, đứng lên, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng lão phu nhân, khàn khàn giọng nói “Ta không sai, ta không sai, ta không sai”
Tay hắn chỉ La Đại lang “Hắn mới không có thuốc chữa, tất cả các ngươi đều không có thuốc chữa”
Nói xong lại nhìn về phía Chân Diệu, lộ ra nụ cười điên cuồng “Ta sớm nên phá hủy ngươi, như vậy đã có người theo ta chịu xui xẻo! ha ha ha …”
La Nhị lang điên cuồng khiến mọi người sợ ngây người, hắn xoay người bỏ chạy.
Sắc mặt lão phu nhân tái nhợt, nhìn về phía La Thiên Trình “Nhị lang, Nhị lang nó …”
La Thiên Trình mấp máy môi “Tổ mẫu, hình như Nhị đệ điên rồi. Tôn nhi đuổi theo đưa hắn trở lại”
Thấy La Thiên Trình đi ra ngoài, lão phu nhân cũng theo ra. Lão thái thái bước đi như bay, bỏ Chân Diệu lại phía sau.
Ba người đuổi theo tới gian phòng đang tạm thời an trí La Nhị lão gia.
La Nhị lang đứng trước giường La nhị lão gia, chỉ về phía miệng không thể nói của La nhị lão gia điên cuồng cười to.
“Đại lang, mau lôi Nhị lang đi” sợ La Nhị lang làm La Nhị lão gia bị thương, lão phu nhân lạnh lùng nói.
La Thiên Trình tiến lên. Lại bởi vì lời của La Nhị lang mà dừng cước bộ.
“Phụ thân, người sao vậy, sao lại không thể động đậy? Là ai hại người, nhi tử báo thù cho người!” La Nhị lang bỗng nhiên rùng mình một cái, sắc mặt nhăn nhó “Đều tại ngươi, đều tại ngươi. Đang êm đẹp, vì sao lại tới chỗ Yên Nương?”
Lão phu nhân nghe thấy cũng sửng sốt, thúc dục La Thiên Trình, lại nghe thấy La Nhị lang lầu bầu nói tiếp. Nghe ra một phen thấy rợn cả người.
“Yên Nương là của ta, đã sớm là người của ta, nàng cũng chưa từng thích ngươi, ngay cả Bát lang, cũng là của ta, ngươi tại sao lại tới đó! Tại sao?”
La Nhị lão gia bị trúng gió, miệng không thể nói nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ rõ ràng. Nghe nhưng lời này của La Nhị lang, nhất thời mắt mở lớn. Lão liều mạng muốn phất tay nhưng không có cách nào nhúc nhích, mặt lão nhanh chóng nhăn nhó, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ ràng, khóe miệng còn chảy nước miếng.
“Nhị lang, ngươi nói cái gi?” Lão phu nhân cảm thấy cả người rét lạnh, giống như trời tháng chạp bị một chậu nước đá giội từ đầu đến chân, lạnh tới mức ngực cảm thấy như đóng băng.
Thân thể bà lung lay, tựa như sắp chống đỡ không nổi, Chân Diệu theo bản năng vươn bàn tay lạnh như băng ra đỡ lấy lão phu nhân.
La Nhị lang tựa hồ từ câu hỏi của lão phu nhân trấn tĩnh lại, thoáng cái xoay người, nhìn lão phu nhân cười “Ta nói, Yên Nương là của ta, Bát lang cũng là của ta, Bát Lang là con của ta cùng Yên Nương, chúng ta vốn nên ở chung một chỗ, ha ha ha, vốn là nên ở chung một chỗ, ta đi tìm Yên Nương”
Hắn điên cuồng cười rồi vọt ra bên ngoài.
“Đại lang, ngăn hắn lại”
Lần này, La Thiên Trình không chần chờ nữa, thân thể vừa động đã đi tới bên cạnh La Nhị lang, bắt lấy cánh tay hắn.
La Nhị lang đã hoàn toàn điên rồi, ai đã từng cùng người nổi điên tiếp xúc đều biết, người như vậy lúc nổi điên khí lực đều thật lớn.
Hắn liều chết giãy giụa, La Thiên Trình giữ hắn có chút tốn sức, dứt khoát nhấc tay lên, đánh hắn hôn mê.
“Tổ mẫu” La Thiên Trình kéo theo La nhị lang hôn mê vào.
Mặt lão phu nhân trắng không nhìn ra bộ dáng “Nhị lang điên rồi, nếu trục xuất khỏi cửa mà hồ ngôn loạn ngữ, sợ rằng sẽ thành chuyện cười lớn. Đại lang, cháu phái người thu thập một sân vắng vẻ, để cho Nhị lang vào ở đi, an bài nhiều người trông chừng một chút, một con ruồi cũng không cho bay ra ngoài”
“Dạ, tôn nhi hiểu rõ”
La Thiên Trình kéo La nhị lang ra ngoài, nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu rời mắt, cúi thấp đầu nói “Ta đỡ tổ mẫu về Di An đường”
“Tốt” La Thiên Trình không phát giác điều dị thường ở Chân Diệu, gật đầu mang theo La nhị lang rời đi.
Lão phu nhân đứng đó, nhìn gian phòng trống rỗng, thở dài.
“Tổ mẫu, cháu dâu đỡ người ra ngoài”
Lão phu nhân gật đầu “Nên ra ngoài, nơi này chướng khí mù mịt, khiến ta không thở nổi”
Nàng quay đầu lại, nhìn La Nhị lão gia một cái thật sâu, nhấc chân đi ra ngoài.
Đôi môi La Nhị lão gia run rẩy không ngừng, một chữ cũng không nói ra, giận phát công tâm, mắt trắng lên hôn mê bất tỉnh lần nữa.
Đi tới trong viện, lão phu nhân phun ra một ngụm trọc khí, nghĩ thầm, may mà đã sớm đuổi hạ nhân ra ngoài, lưu lại đều là tâm phúc, nếu không sẽ là chuyện cười lớn, thật có thể hủy hoại danh tiếng của phủ Quốc Công trong chốc lát.
“Tổ mẫu?” thấy Lão phu nhân dừng lại không nói, Chân Diệu không nhịn được gọi một tiếng.
Trong lòng này vẫn như trước thấp thỏm bất an, muốn rời khỏi nơi này, tạm thời không muốn trở về đối mặt với La Thiên Trình, muốn ở bên cạnh Lão phu nhân.
“Đi thôi” Lão phu nhân thản nhiên nói.
Trở lại Di An đường, lão phu nhân thở dài nói “Vợ Đại lang, cháu về trước đi”
Chân Diệu vội lắc đầu “Thế tử còn đang bận chuyện Nhị lang, tổ mẫu, cháu lưu lại đây, làm cho người chút gì đó ăn”
Nói xong, cũng không đợi lão phu nhân lên tiếng, quay người chui vào phòng bếp nhỏ.
Không lâu sau, Dương ma ma trở lại.
Lão phu nhân hỏi “Như thế nào?”
“Đã cảnh cáo những bà tử gác đêm kia, các bà tử đều là thế bộc, vận mệnh một đại gia đình đều nằm trong tay chủ tử, biết nặng nhẹ, nhất định sẽ không dám nói lung tung. Chỉ có một bà tử ưa thị phi, đã cho uống thuốc, coi như cảnh cáo những người khác”
“Còn Yên di nương và Lục Quyên?” Nhắc tới ba chữ Yên di nương, lão phu nhân theo bản năng cau mày.
“Đều nhốt tại trong viện, có người coi chừng, qua mấy ngày là có thể nói chủ tử hai người nhiễm bệnh dịch, đã qua đời”
Đối với việc hai phụ tử tranh nhau Yên Nương, với việc xử trí Yên Nương, vô luận là Dương ma ma hay lão phu nhân đều không có nửa điểm không đành lòng.
Qua gần nửa canh giờ Chân Diệu đi vào, mangtheo mấy món ăn “Tổ mẫu, sáng sớm tới giờ người chưa ăn gì, người dùng chút gì đó đi”
“Thôi, ta không đói bụng”
“Tổ mẫu, đây là cháo sen khai vị, người ăn chút đi”
Đang khuyên nhủ, lão quốc công xông vào như cơn gió, đĩnh đạc nói “Thơm quá, thơm quá”
Ánh mắt dừng ở chén cháo sen, một tay nâng lên uống.
“Nóng” Lão quốc công buông tay, chén cháo rơi xuống, nát bấy.
Ông tiến tới bên chân lão phu nhân, ngón tay chỉ miệng đáng thương nói “Nóng”
Sớm đã quen với sự ngây dại của Lão Quốc Công, giờ khắc này lão phu nhân bỗng nhiên không nhịn được, rơi lệ.
Xóa tên khỏi gia phả?
Cái này gọi là luân hồi sao, đời trước, bị trục xuất đuổi khỏi nhà chính là hắn.
Nhìn La Nhị lang thất hồn lạc phách, nghĩ tới kiếp trước hắn chiếm cứ vị trí Thế tử, sau đó lại vênh váo tự đắc, tâm tư La Thiên Trình vui vẻ.
Quả nhiên chuyển rời, báo ứng đã tới!
Bên ngoài hắn còn muốn khuyên can “Tổ mẫu, Nhị đệ hắn …”
Lão phu nhân trực tiếp cắt đứt lời hắn “Cháu không cần khuyên nữa, Nhị lang nó …”
Nói tới đây, ngó chừng La nNhị lang, gằn từng chữ nói “Không có thuốc chữa”
Bốn chữ này mặc dù ngắn, nhưng chữ chữ lại như lợi kiếm, xuyên thẳng vào ngực La Nhị lang.
La Nhị lang tê liệt ngã xuống đất, ánh mắt một mảnh mờ mịt.
Dương ma ma mang theo mấy bà tử đưa Yên Nương và Lục Quyên xuống, lại có hạ nhân tới kéo La Nhị lang.
Hắn đột nhiên hất tay hạ nhân ra, đứng lên, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng lão phu nhân, khàn khàn giọng nói “Ta không sai, ta không sai, ta không sai”
Tay hắn chỉ La Đại lang “Hắn mới không có thuốc chữa, tất cả các ngươi đều không có thuốc chữa”
Nói xong lại nhìn về phía Chân Diệu, lộ ra nụ cười điên cuồng “Ta sớm nên phá hủy ngươi, như vậy đã có người theo ta chịu xui xẻo! ha ha ha …”
La Nhị lang điên cuồng khiến mọi người sợ ngây người, hắn xoay người bỏ chạy.
Sắc mặt lão phu nhân tái nhợt, nhìn về phía La Thiên Trình “Nhị lang, Nhị lang nó …”
La Thiên Trình mấp máy môi “Tổ mẫu, hình như Nhị đệ điên rồi. Tôn nhi đuổi theo đưa hắn trở lại”
Thấy La Thiên Trình đi ra ngoài, lão phu nhân cũng theo ra. Lão thái thái bước đi như bay, bỏ Chân Diệu lại phía sau.
Ba người đuổi theo tới gian phòng đang tạm thời an trí La Nhị lão gia.
La Nhị lang đứng trước giường La nhị lão gia, chỉ về phía miệng không thể nói của La nhị lão gia điên cuồng cười to.
“Đại lang, mau lôi Nhị lang đi” sợ La Nhị lang làm La Nhị lão gia bị thương, lão phu nhân lạnh lùng nói.
La Thiên Trình tiến lên. Lại bởi vì lời của La Nhị lang mà dừng cước bộ.
“Phụ thân, người sao vậy, sao lại không thể động đậy? Là ai hại người, nhi tử báo thù cho người!” La Nhị lang bỗng nhiên rùng mình một cái, sắc mặt nhăn nhó “Đều tại ngươi, đều tại ngươi. Đang êm đẹp, vì sao lại tới chỗ Yên Nương?”
Lão phu nhân nghe thấy cũng sửng sốt, thúc dục La Thiên Trình, lại nghe thấy La Nhị lang lầu bầu nói tiếp. Nghe ra một phen thấy rợn cả người.
“Yên Nương là của ta, đã sớm là người của ta, nàng cũng chưa từng thích ngươi, ngay cả Bát lang, cũng là của ta, ngươi tại sao lại tới đó! Tại sao?”
La Nhị lão gia bị trúng gió, miệng không thể nói nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ rõ ràng. Nghe nhưng lời này của La Nhị lang, nhất thời mắt mở lớn. Lão liều mạng muốn phất tay nhưng không có cách nào nhúc nhích, mặt lão nhanh chóng nhăn nhó, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ ràng, khóe miệng còn chảy nước miếng.
“Nhị lang, ngươi nói cái gi?” Lão phu nhân cảm thấy cả người rét lạnh, giống như trời tháng chạp bị một chậu nước đá giội từ đầu đến chân, lạnh tới mức ngực cảm thấy như đóng băng.
Thân thể bà lung lay, tựa như sắp chống đỡ không nổi, Chân Diệu theo bản năng vươn bàn tay lạnh như băng ra đỡ lấy lão phu nhân.
La Nhị lang tựa hồ từ câu hỏi của lão phu nhân trấn tĩnh lại, thoáng cái xoay người, nhìn lão phu nhân cười “Ta nói, Yên Nương là của ta, Bát lang cũng là của ta, Bát Lang là con của ta cùng Yên Nương, chúng ta vốn nên ở chung một chỗ, ha ha ha, vốn là nên ở chung một chỗ, ta đi tìm Yên Nương”
Hắn điên cuồng cười rồi vọt ra bên ngoài.
“Đại lang, ngăn hắn lại”
Lần này, La Thiên Trình không chần chờ nữa, thân thể vừa động đã đi tới bên cạnh La Nhị lang, bắt lấy cánh tay hắn.
La Nhị lang đã hoàn toàn điên rồi, ai đã từng cùng người nổi điên tiếp xúc đều biết, người như vậy lúc nổi điên khí lực đều thật lớn.
Hắn liều chết giãy giụa, La Thiên Trình giữ hắn có chút tốn sức, dứt khoát nhấc tay lên, đánh hắn hôn mê.
“Tổ mẫu” La Thiên Trình kéo theo La nhị lang hôn mê vào.
Mặt lão phu nhân trắng không nhìn ra bộ dáng “Nhị lang điên rồi, nếu trục xuất khỏi cửa mà hồ ngôn loạn ngữ, sợ rằng sẽ thành chuyện cười lớn. Đại lang, cháu phái người thu thập một sân vắng vẻ, để cho Nhị lang vào ở đi, an bài nhiều người trông chừng một chút, một con ruồi cũng không cho bay ra ngoài”
“Dạ, tôn nhi hiểu rõ”
La Thiên Trình kéo La nhị lang ra ngoài, nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu rời mắt, cúi thấp đầu nói “Ta đỡ tổ mẫu về Di An đường”
“Tốt” La Thiên Trình không phát giác điều dị thường ở Chân Diệu, gật đầu mang theo La nhị lang rời đi.
Lão phu nhân đứng đó, nhìn gian phòng trống rỗng, thở dài.
“Tổ mẫu, cháu dâu đỡ người ra ngoài”
Lão phu nhân gật đầu “Nên ra ngoài, nơi này chướng khí mù mịt, khiến ta không thở nổi”
Nàng quay đầu lại, nhìn La Nhị lão gia một cái thật sâu, nhấc chân đi ra ngoài.
Đôi môi La Nhị lão gia run rẩy không ngừng, một chữ cũng không nói ra, giận phát công tâm, mắt trắng lên hôn mê bất tỉnh lần nữa.
Đi tới trong viện, lão phu nhân phun ra một ngụm trọc khí, nghĩ thầm, may mà đã sớm đuổi hạ nhân ra ngoài, lưu lại đều là tâm phúc, nếu không sẽ là chuyện cười lớn, thật có thể hủy hoại danh tiếng của phủ Quốc Công trong chốc lát.
“Tổ mẫu?” thấy Lão phu nhân dừng lại không nói, Chân Diệu không nhịn được gọi một tiếng.
Trong lòng này vẫn như trước thấp thỏm bất an, muốn rời khỏi nơi này, tạm thời không muốn trở về đối mặt với La Thiên Trình, muốn ở bên cạnh Lão phu nhân.
“Đi thôi” Lão phu nhân thản nhiên nói.
Trở lại Di An đường, lão phu nhân thở dài nói “Vợ Đại lang, cháu về trước đi”
Chân Diệu vội lắc đầu “Thế tử còn đang bận chuyện Nhị lang, tổ mẫu, cháu lưu lại đây, làm cho người chút gì đó ăn”
Nói xong, cũng không đợi lão phu nhân lên tiếng, quay người chui vào phòng bếp nhỏ.
Không lâu sau, Dương ma ma trở lại.
Lão phu nhân hỏi “Như thế nào?”
“Đã cảnh cáo những bà tử gác đêm kia, các bà tử đều là thế bộc, vận mệnh một đại gia đình đều nằm trong tay chủ tử, biết nặng nhẹ, nhất định sẽ không dám nói lung tung. Chỉ có một bà tử ưa thị phi, đã cho uống thuốc, coi như cảnh cáo những người khác”
“Còn Yên di nương và Lục Quyên?” Nhắc tới ba chữ Yên di nương, lão phu nhân theo bản năng cau mày.
“Đều nhốt tại trong viện, có người coi chừng, qua mấy ngày là có thể nói chủ tử hai người nhiễm bệnh dịch, đã qua đời”
Đối với việc hai phụ tử tranh nhau Yên Nương, với việc xử trí Yên Nương, vô luận là Dương ma ma hay lão phu nhân đều không có nửa điểm không đành lòng.
Qua gần nửa canh giờ Chân Diệu đi vào, mangtheo mấy món ăn “Tổ mẫu, sáng sớm tới giờ người chưa ăn gì, người dùng chút gì đó đi”
“Thôi, ta không đói bụng”
“Tổ mẫu, đây là cháo sen khai vị, người ăn chút đi”
Đang khuyên nhủ, lão quốc công xông vào như cơn gió, đĩnh đạc nói “Thơm quá, thơm quá”
Ánh mắt dừng ở chén cháo sen, một tay nâng lên uống.
“Nóng” Lão quốc công buông tay, chén cháo rơi xuống, nát bấy.
Ông tiến tới bên chân lão phu nhân, ngón tay chỉ miệng đáng thương nói “Nóng”
Sớm đã quen với sự ngây dại của Lão Quốc Công, giờ khắc này lão phu nhân bỗng nhiên không nhịn được, rơi lệ.