Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 440
Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
An Quận Vương nói: “La đại tướng quân, ngươi uy phong như vậy, có khả năng chịu đựng như vậy, trung tâm hộ chủ như một con chó, cha ngươi có biết không?”
An Quận Vương quẳng xuống một câu nói như vậy rồi tiêu sái chết đi. Trên mặt La Thiên Trình bất động thanh sắc, dường như không nghe hiểu thâm ý trong lời nói đó, nhưng trong lòng đang phát điên lên rồi, mà hết lần này đến lần khác hắn vẫn không thể biểu lộ ra, sợ Chiêu Phong Đế nghi ngờ.
Chân Diệu đẩy hắn một cái: “Thế tử, chàng đi tắm trước đi, cả người đầy mùi máu tươi.”
“Ừ.” La Thiên Trình gật đầu, xoay người đi vài bước lại dừng lại, hơi không yên tâm hỏi, “Tường ca nhi và Ý ca nhi đâu?”
“Đều ngủ ở noãn các kìa.”
Nghe Chân Diệu trả lời xong, lúc này hắn mới giãn mày ra, quay đi tịnh phòng rửa mặt.
Có thể mùi máu trên người quá nồng, nên La Thiên Trình tắm rửa một lúc lâu cũng chưa quay lại. Không biết sao Chân Diệu, có chút đứng ngồi không yên, trước tiên bảo Bách Linh đến phòng khách truyền tin tức cho Huyện chủ Trọng Hỷ, tránh để nàng lo lắng mà không ngủ được. Sau đó vòng về tản bộ vài bước, rốt cuộc đã nghĩ ra việc để làm.
“Thanh Cáp, trong phòng bếp nhỏ còn thịt gì?”
“Còn nửa con gà, mấy miếng thịt nai và thịt heo còn thừa lại ạ.”
Chân Diệu nhấc chân đến phòng bếp nhỏ, thịt heo chọn miếng hơi mỡ, thái hạt lưu, tán nhuyễn cùng thịt nai, thêm gia vị rồi vo thành một đám viên tròn xinh xắn, cho vào trong cái nồi đã sớm đun nóng, bỏ thêm nước súp gà cùng các lọai hành lá, gừng, lại thả mộc nhĩ vào. Mùi thơm rất nhanh đã tỏa ra.
Thanh Cáp vội cầm một cái bát sứ men xanh to, đổ vào đó rồi đi theo sau Chân Diệu trở về phòng.
“Cái gì thơm vậy?” La Thiên Trình tắm rửa xong trở về không thấy Chân Diệu, vốn đang dựa trên giường nghỉ ngơi, bỗng ngửi thấy mùi thơm, rốt cuộc ngồi không yên, mang giày vào từ phòng trong đi ra.
Chân Diệu cười một tiếng: “Ta làm canh suông (*) viên thịt nai, hôm nay chàng cũng vất vả rồi, nhanh đến uống một chút đi.”
(*) canh suông: canh không có rau
Sắc mặt La Thiên Trình có chút quỷ dị, cảm thấy dùng hai từ vất vả để hình dung hắn thì không hợp thích lắm, dù sao giết người quá vất vả cũng không phải là chuyện vinh dự gì, có phải tâm vợ mình hơi rộng một chút không?
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn ấm áp, đi nhanh tới ngồi xuống, nhận lấy bát đũa Chân Diệu đưa rồi bắt đầu ăn.
Chân Diệu cũng ngồi xuống cạnh hắn, hai người rất nhanh đã ăn xong một bát canh thịt viên lớn, chóp mũi đền rịn mồ hôi, cùng nhau về phòng trong nghỉ.
La Thiên Trình tâm sự nặng nề, vốn tưởng rằng sẽ là một đêm không ngủ, không ngờ canh nóng vào bụng, lại ngủ một giấc say, lúc mở mắt thì thấy Chân Diệu đã dậy rồi.
Hắn bật dậy một cái.
Chân Diệu cười nói: “Đừng hoảng, chưa muộn đâu, do ta dậy sớm thôi.”
La Thiên Trình định thần nhìn lại, triều phục, giày đen (*) các thứ đã sớm chuẩn bị xong, trong lòng không khỏi ấm áp, chỉnh đốn thỏa đáng rồi ra cửa.
(*)giày tạo: là giày quan lại thời xưa thường mang (https://img.alicdn.com/bao/uploaded/i4/TB1XLsHIpXXXXc1XVXXXXXXXXXX_!!0-item_pic.jpg_240x240.jpg)
Huyện chủ Trọng Hỷ cũng dậy sớm, không kịp dùng cơm đã tới cáo từ, Chân Diệu giữ lại nói: “Không bằng chờ một chút nữa rồi về, sợ rằng bên ngoài rất loạn.”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta hơi lo lắng cho mẫu thân, mẫu thân cũng nhớ ta, về sớm mới an tâm.”
Chân Diệu không có cách nào, chỉ đành phải sai Dao Hồng tiễn nàng đi.
Mấy ngày kế tiếp, trong kinh lòng người bàng hoàng, ngay cả người bán hàng rong trên đường cũng ít đi, người bình thường thì trừ phi bất đắc dĩ, còn lại rất ít khi ra ngoài, chỉ có từng đoàn Cẩm Lân Vệ và quan binh Binh Mã Tư Ngũ thành tới lui bốn phía, luôn không hỏi nguyên do đã trói người đi.
Về sau Chân Diệu mới biết được, tuyệt đại đa số người ngày đó đến phủ An Quận Vương dự tiệc đều bình yên vô sự, một số ít bị thương nhẹ hoặc kinh hãi. Chỉ có Công chúa Phương Nhu vì mang thân phận cao quý, lúc ấy bị trở thành con tin của nghịch thần, khi giải cứu được thì thương thế ở đầu gối rất nặng, theo như lời đồn thì hình như chân bị thọt.
“Thế tử, công chúa Phương Nhu bị thọt chân thật ư?”
La Thiên Trình lơ đễnh gật đầu: “Đúng vậy, ta không để ý lắm, chuyện này không phải trọng điểm, mà hôm nay Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, trong tử lao đã sắp chứa không nổi rồi, ba ngày sau lại muốn mang vài kẻ liên quan quá sâu ra chém đầu răn chúng.”
Hắn nói xong, lưu ý thần sắc Chân Diệu.
Chân Diệu đúng là có lòng ưu sầu, thở dài nói: “Mưu nghịch là tội lớn giết cửu tộc, An Quận Vương là tôn thất, nên người liên quan còn ít một chút, nhưng khẳng định không ít vong hồn dưới đao.”
Nàng nói xong, thở dài than thở, cầm khung thêu đặt ở bên cạnh lên.
La Thiên Trình ngẩn người.
Kiểu Kiểu không quan tâm Quân Hạo sắp bị chém đầu chút nào sao? Phải biết rằng trong kinh rất nhiều người đều âm thầm đến đây cầu hắn, muốn hắn thỉnh cầu với Hoàng thượng, loại trừ tội danh của cái kẻ gọi là Quân đại gia kìa.
Hừ, người kia có gì tốt, lại có nhiều người cầu tình như vậy.
Chân Diệu không nhắc chuyện Quân Hạo, La Thiên Trình rất cao hứng, lại có chút thấp thỏm.
Chắc Kiểu Kiểu không nghĩ đến rồi. Nếu sau này biết được, trong lòng có thể có ý kiến gì không? Không được, hắn không thể để tiểu tử kia trở thành nốt ruồi son trong lòng Kiểu Kiểu được.
Nếu Quân Hạo cứ chết như vậy, mà hắn không nói với Chân Diệu, trong lòng chung quy có vướng mắc.
Có lẽ hắn có tự tin Kiểu Kiểu sẽ không để ý Quân Hạo, hoặc nói, hắn muốn Kiểu Kiểu cho hắn sự tự tin này.
La thế tử mâu thuẫn lại xoắn xuýt cả buổi, ho khan một tiếng, gọi: “Kiểu Kiểu?”
Chân Diệu đẩy đẩy hắn: “Dịch ra một chút, chắn hết áng sáng rồi.”
La Thiên Trình nghe lời dịch mông qua một bên, thấy Chân Diệu thêu hết sức chuyên chú, không nhịn được mở miệng: “Kiểu Kiểu, trong đám người chém đầu ba ngày sau còn có Quân Hạo, nàng có muốn đến xem một chút không?”
Tay Chân Diệu run lên, kim may lập tức đâm vào đầu ngón tay, nàng đau kêu ai u một tiếng, trơ mắt nhìn đầu ngón tay nhỏ máu, nén giận nhìn chằm chằm La Thiên Trình.
La Thiên Trình vội nắm tay Chân Diệu, cúi đầu mút ngón ngay chảy máu, có phần cảm thấy khó chịu nói: “Kiểu Kiểu, nàng hoảng hốt như vậy làm gì?”
Chân Diệu đã vén lên quan hệ kiếp trước của ba người này, nghe La Thiên Trình nói như vậy, tức giận lườm hắn một cái, giận nói: “Ta hoảng hốt sao? Cho dù là ai bỗng nhiên nghe chàng nói như thế cũng muốn giật mình đấy.”
Nói xong, than nhẹ một tiếng, trên mặt có mấy phần ngưng trọng: “Quân tiên sinh cùng An Quận Vương là bạn tốt, ta đã nghĩ đến từ trước, lần này hắn không thoát khỏi liên quan. Cũng không quen biết, lại không giúp được gì, còn muốn đi nhìn hắn chết sao? Ta nào có rãnh rỗi như vậy?”
Vả lại, một người tựa như thần tiên thế kia, đầu thân phải chia lìa, bất luận là ai cũng sẽ sinh lòng thương cảm. Nhưng với nàng mà nói, cũng chỉ là thương hại thôi, nàng cũng không phải là người hắn chờ đợi đâu.
La Thiên Trình cẩn thận đánh giá Chân Diệu, thấy nàng thật sự không phải nghĩ một đằng nói một nẻo, lúc này mới chân chính yên lòng.
Ba ngày sau, trời đổ tuyết, đầy người vây ở cổng chợ. Người Đại Chu trời tính thích xem náo nhiệt, nhất là náo nhiệt mất đầu.
Từng đoàn phạm nhân bị đẩy tới, quỳ thành một hàng, trong đó có con cháu tôn thất ngày xưa phong quang vô hạn, cũng có quan lại có năng lực hô phong hoán vũ trên triều, lúc này đều mặc quần áo tử tù, sắc mặt chán chường không rõ mặt mày.
Trong đó, chỉ có một người khí chất trác tuyệt, bộ quần áo tù không thể che hết vẻ tao nhã tuyệt đại của hắn.
Nha dịch đưa cơm chém đầu cùng rượu ly biệt tới, có tù phạm ăn cả ngụm lớn, có người lại bị dọa kêu la, hất đổ cơm chém đầu, như thể nếu không ăn miếng cơm này thì sẽ không phải chịu một đao kia.
Quân Hạo cười cười, nâng cốc lên uống, nói: “Còn một chút thời gian, ta muốn chờ một người.”
Beta: Sakura
An Quận Vương nói: “La đại tướng quân, ngươi uy phong như vậy, có khả năng chịu đựng như vậy, trung tâm hộ chủ như một con chó, cha ngươi có biết không?”
An Quận Vương quẳng xuống một câu nói như vậy rồi tiêu sái chết đi. Trên mặt La Thiên Trình bất động thanh sắc, dường như không nghe hiểu thâm ý trong lời nói đó, nhưng trong lòng đang phát điên lên rồi, mà hết lần này đến lần khác hắn vẫn không thể biểu lộ ra, sợ Chiêu Phong Đế nghi ngờ.
Chân Diệu đẩy hắn một cái: “Thế tử, chàng đi tắm trước đi, cả người đầy mùi máu tươi.”
“Ừ.” La Thiên Trình gật đầu, xoay người đi vài bước lại dừng lại, hơi không yên tâm hỏi, “Tường ca nhi và Ý ca nhi đâu?”
“Đều ngủ ở noãn các kìa.”
Nghe Chân Diệu trả lời xong, lúc này hắn mới giãn mày ra, quay đi tịnh phòng rửa mặt.
Có thể mùi máu trên người quá nồng, nên La Thiên Trình tắm rửa một lúc lâu cũng chưa quay lại. Không biết sao Chân Diệu, có chút đứng ngồi không yên, trước tiên bảo Bách Linh đến phòng khách truyền tin tức cho Huyện chủ Trọng Hỷ, tránh để nàng lo lắng mà không ngủ được. Sau đó vòng về tản bộ vài bước, rốt cuộc đã nghĩ ra việc để làm.
“Thanh Cáp, trong phòng bếp nhỏ còn thịt gì?”
“Còn nửa con gà, mấy miếng thịt nai và thịt heo còn thừa lại ạ.”
Chân Diệu nhấc chân đến phòng bếp nhỏ, thịt heo chọn miếng hơi mỡ, thái hạt lưu, tán nhuyễn cùng thịt nai, thêm gia vị rồi vo thành một đám viên tròn xinh xắn, cho vào trong cái nồi đã sớm đun nóng, bỏ thêm nước súp gà cùng các lọai hành lá, gừng, lại thả mộc nhĩ vào. Mùi thơm rất nhanh đã tỏa ra.
Thanh Cáp vội cầm một cái bát sứ men xanh to, đổ vào đó rồi đi theo sau Chân Diệu trở về phòng.
“Cái gì thơm vậy?” La Thiên Trình tắm rửa xong trở về không thấy Chân Diệu, vốn đang dựa trên giường nghỉ ngơi, bỗng ngửi thấy mùi thơm, rốt cuộc ngồi không yên, mang giày vào từ phòng trong đi ra.
Chân Diệu cười một tiếng: “Ta làm canh suông (*) viên thịt nai, hôm nay chàng cũng vất vả rồi, nhanh đến uống một chút đi.”
(*) canh suông: canh không có rau
Sắc mặt La Thiên Trình có chút quỷ dị, cảm thấy dùng hai từ vất vả để hình dung hắn thì không hợp thích lắm, dù sao giết người quá vất vả cũng không phải là chuyện vinh dự gì, có phải tâm vợ mình hơi rộng một chút không?
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn ấm áp, đi nhanh tới ngồi xuống, nhận lấy bát đũa Chân Diệu đưa rồi bắt đầu ăn.
Chân Diệu cũng ngồi xuống cạnh hắn, hai người rất nhanh đã ăn xong một bát canh thịt viên lớn, chóp mũi đền rịn mồ hôi, cùng nhau về phòng trong nghỉ.
La Thiên Trình tâm sự nặng nề, vốn tưởng rằng sẽ là một đêm không ngủ, không ngờ canh nóng vào bụng, lại ngủ một giấc say, lúc mở mắt thì thấy Chân Diệu đã dậy rồi.
Hắn bật dậy một cái.
Chân Diệu cười nói: “Đừng hoảng, chưa muộn đâu, do ta dậy sớm thôi.”
La Thiên Trình định thần nhìn lại, triều phục, giày đen (*) các thứ đã sớm chuẩn bị xong, trong lòng không khỏi ấm áp, chỉnh đốn thỏa đáng rồi ra cửa.
(*)giày tạo: là giày quan lại thời xưa thường mang (https://img.alicdn.com/bao/uploaded/i4/TB1XLsHIpXXXXc1XVXXXXXXXXXX_!!0-item_pic.jpg_240x240.jpg)
Huyện chủ Trọng Hỷ cũng dậy sớm, không kịp dùng cơm đã tới cáo từ, Chân Diệu giữ lại nói: “Không bằng chờ một chút nữa rồi về, sợ rằng bên ngoài rất loạn.”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta hơi lo lắng cho mẫu thân, mẫu thân cũng nhớ ta, về sớm mới an tâm.”
Chân Diệu không có cách nào, chỉ đành phải sai Dao Hồng tiễn nàng đi.
Mấy ngày kế tiếp, trong kinh lòng người bàng hoàng, ngay cả người bán hàng rong trên đường cũng ít đi, người bình thường thì trừ phi bất đắc dĩ, còn lại rất ít khi ra ngoài, chỉ có từng đoàn Cẩm Lân Vệ và quan binh Binh Mã Tư Ngũ thành tới lui bốn phía, luôn không hỏi nguyên do đã trói người đi.
Về sau Chân Diệu mới biết được, tuyệt đại đa số người ngày đó đến phủ An Quận Vương dự tiệc đều bình yên vô sự, một số ít bị thương nhẹ hoặc kinh hãi. Chỉ có Công chúa Phương Nhu vì mang thân phận cao quý, lúc ấy bị trở thành con tin của nghịch thần, khi giải cứu được thì thương thế ở đầu gối rất nặng, theo như lời đồn thì hình như chân bị thọt.
“Thế tử, công chúa Phương Nhu bị thọt chân thật ư?”
La Thiên Trình lơ đễnh gật đầu: “Đúng vậy, ta không để ý lắm, chuyện này không phải trọng điểm, mà hôm nay Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, trong tử lao đã sắp chứa không nổi rồi, ba ngày sau lại muốn mang vài kẻ liên quan quá sâu ra chém đầu răn chúng.”
Hắn nói xong, lưu ý thần sắc Chân Diệu.
Chân Diệu đúng là có lòng ưu sầu, thở dài nói: “Mưu nghịch là tội lớn giết cửu tộc, An Quận Vương là tôn thất, nên người liên quan còn ít một chút, nhưng khẳng định không ít vong hồn dưới đao.”
Nàng nói xong, thở dài than thở, cầm khung thêu đặt ở bên cạnh lên.
La Thiên Trình ngẩn người.
Kiểu Kiểu không quan tâm Quân Hạo sắp bị chém đầu chút nào sao? Phải biết rằng trong kinh rất nhiều người đều âm thầm đến đây cầu hắn, muốn hắn thỉnh cầu với Hoàng thượng, loại trừ tội danh của cái kẻ gọi là Quân đại gia kìa.
Hừ, người kia có gì tốt, lại có nhiều người cầu tình như vậy.
Chân Diệu không nhắc chuyện Quân Hạo, La Thiên Trình rất cao hứng, lại có chút thấp thỏm.
Chắc Kiểu Kiểu không nghĩ đến rồi. Nếu sau này biết được, trong lòng có thể có ý kiến gì không? Không được, hắn không thể để tiểu tử kia trở thành nốt ruồi son trong lòng Kiểu Kiểu được.
Nếu Quân Hạo cứ chết như vậy, mà hắn không nói với Chân Diệu, trong lòng chung quy có vướng mắc.
Có lẽ hắn có tự tin Kiểu Kiểu sẽ không để ý Quân Hạo, hoặc nói, hắn muốn Kiểu Kiểu cho hắn sự tự tin này.
La thế tử mâu thuẫn lại xoắn xuýt cả buổi, ho khan một tiếng, gọi: “Kiểu Kiểu?”
Chân Diệu đẩy đẩy hắn: “Dịch ra một chút, chắn hết áng sáng rồi.”
La Thiên Trình nghe lời dịch mông qua một bên, thấy Chân Diệu thêu hết sức chuyên chú, không nhịn được mở miệng: “Kiểu Kiểu, trong đám người chém đầu ba ngày sau còn có Quân Hạo, nàng có muốn đến xem một chút không?”
Tay Chân Diệu run lên, kim may lập tức đâm vào đầu ngón tay, nàng đau kêu ai u một tiếng, trơ mắt nhìn đầu ngón tay nhỏ máu, nén giận nhìn chằm chằm La Thiên Trình.
La Thiên Trình vội nắm tay Chân Diệu, cúi đầu mút ngón ngay chảy máu, có phần cảm thấy khó chịu nói: “Kiểu Kiểu, nàng hoảng hốt như vậy làm gì?”
Chân Diệu đã vén lên quan hệ kiếp trước của ba người này, nghe La Thiên Trình nói như vậy, tức giận lườm hắn một cái, giận nói: “Ta hoảng hốt sao? Cho dù là ai bỗng nhiên nghe chàng nói như thế cũng muốn giật mình đấy.”
Nói xong, than nhẹ một tiếng, trên mặt có mấy phần ngưng trọng: “Quân tiên sinh cùng An Quận Vương là bạn tốt, ta đã nghĩ đến từ trước, lần này hắn không thoát khỏi liên quan. Cũng không quen biết, lại không giúp được gì, còn muốn đi nhìn hắn chết sao? Ta nào có rãnh rỗi như vậy?”
Vả lại, một người tựa như thần tiên thế kia, đầu thân phải chia lìa, bất luận là ai cũng sẽ sinh lòng thương cảm. Nhưng với nàng mà nói, cũng chỉ là thương hại thôi, nàng cũng không phải là người hắn chờ đợi đâu.
La Thiên Trình cẩn thận đánh giá Chân Diệu, thấy nàng thật sự không phải nghĩ một đằng nói một nẻo, lúc này mới chân chính yên lòng.
Ba ngày sau, trời đổ tuyết, đầy người vây ở cổng chợ. Người Đại Chu trời tính thích xem náo nhiệt, nhất là náo nhiệt mất đầu.
Từng đoàn phạm nhân bị đẩy tới, quỳ thành một hàng, trong đó có con cháu tôn thất ngày xưa phong quang vô hạn, cũng có quan lại có năng lực hô phong hoán vũ trên triều, lúc này đều mặc quần áo tử tù, sắc mặt chán chường không rõ mặt mày.
Trong đó, chỉ có một người khí chất trác tuyệt, bộ quần áo tù không thể che hết vẻ tao nhã tuyệt đại của hắn.
Nha dịch đưa cơm chém đầu cùng rượu ly biệt tới, có tù phạm ăn cả ngụm lớn, có người lại bị dọa kêu la, hất đổ cơm chém đầu, như thể nếu không ăn miếng cơm này thì sẽ không phải chịu một đao kia.
Quân Hạo cười cười, nâng cốc lên uống, nói: “Còn một chút thời gian, ta muốn chờ một người.”