Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439
Quân Hạo hao gầy hơn một chút, lại có vẻ càng thêm phiêu miểu xuất trần. Lúc này trong vườn tuyết đầu mùa chưa tan, sương đọng trên lá cây như quỳnh chi, hắn một thân áo bào trắng uyển chuyển mà đến, đi theo phía sau là đồng tử áo xanh ôm đàn, cứ như thần tiên.
Lúc người như thần tiên này nhìn thấy Chân Diệu, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ngừng lại.
Chân Diệu đang định gật đầu mà qua chỉ đành phải dừng lại chào hỏi: “Quân công tử.”
“Chân phu nhân.” Quân Hạo quét qua khuôn mặt tái nhợt của Chân Diệu, trong con ngươi ôn nhuận có mấy phần ân cần, “Sắc mặt phu nhân không tốt, có phải không thoải mái hay không?”
Chân Diệu ngẩn ra, chỉ cảm thấy người này có hơi nhiệt tình với người không thân quen lắm, do lễ phép vẫn cười nói: “Vẫn tốt. Quân công tử muốn đi đánh đàn nhỉ, chúng ta đi trước một bước.”
Cơ hội có thể gặp được Chân Diệu quá ít, mặc dù Huyện chủ Trọng Hỷ đang ở bên cạnh, hắn vẫn không nhịn được hô: “Chờ một chút.”
“Quân công tử còn có việc?” Chân Diệu thu lại ý cười.
Quân Hạo thật sự muốn làm rõ, vì sao bắt đầu từ năm gặp nhau ở Đại Phúc tự ấy, mình lại trở nên kỳ quái, chỉ cảm thấy dường như đã gặp nhau ở nơi nào, gần đây lại càng ly kỳ, trong mộng thường xuất hiện đoạn ngắn hai người chung đụng, mặc dù vừa tỉnh dậy chi tiết sẽ quên mất sạch sẽ, nhưng phần ngơ ngẩn ấy lại quanh quẩn trong lòng thật lâu không đi, cho đến ——
Cho đến một đêm kia, trong mộng hắn được một bài thơ, tỉnh lại lại vẫn nhớ được toàn bộ, vội vã viết xuống.
Quân Hạo sờ tay vào ngực, lấy ra một chiếc khăn, mỉm cười nói: “Nghe nói Chân phu nhân tài hoa nổi bật, không biết bài thơ này, đã từng đọc?”
Hắn mở rộng khăn ra, nhìn thì sắc mặt bình tĩnh, nhưng khó nén sự khẩn trương trong mắt.
Trong lòng Chân Diệu đã sớm không kiên nhẫn.
Trời rất lạnh, còn đang giả bệnh, ai còn lòng dạ thảnh thơi bình luận thơ chứ, nàng còn đang chờ đi về cho con ăn đây này!
Tùy ý liếc mắt một cái, nhất thời ngơ ngẩn. Không tự chủ được nhận lấy khăn.
“Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp, cớ gì thu sang buồn vẽ quạt? Bỗng dưng thay đổi mất lòng người thương, lại nói lòng người thương dễ thay đổi(*)......”
(*)Trích từ bài “Ẩm thủy từ (Mộc lan hoa lệnh)” của Nạp Lan Tính Đức.
木蘭花令-擬古決絕詞柬友
人生若只如初見,
何事秋風悲畫扇。
等閒變卻故人心,
卻道故人心易變。
驪山語罷清宵半,
夜雨霖鈴終不怨。
何如薄倖錦衣郎,
比翼連枝當日願。
Dịch thơ:
Bản dịch của Châu Hải Đường
Đời người nếu chẳng nên thân mật,
Hà cớ thu sang buồn với quạt.
Bỗng dưng nhạt nhẽo tấm lòng ai,
Lại bảo tấm lòng ai dễ nhạt.
Ly Sơn canh vắng lời vừa hết,
Rốt cuộc sầu chi mưa tối rét.
Bởi đâu bội bạc áo vàng ai,
Chắp cánh liền cành xưa thắm thiết.
“Thơ hay!” Bên cạnh, Huyện chủ Trọng Hỷ xem, không nhịn được khen.
Lúc này Chân Diệu mới phục hồi lại tinh thần, rất có mấy phần kinh hãi liếc Quân Hạo một cái.
Khó trách nàng vẫn luôn cảm thấy người này có chút kỳ quái mà, thì ra là đồng hương!
Đúng rồi, hắn nhất định nghe được bài thơ ngắn “Đợi ta tóc dài tới eo” mình động kinh viết cho thế tử kia nên mới mới đến nhận thân.
“Chân phu nhân cảm thấy thế nào?” Quân Hạo nhìn Chân Diệu. Tựa hồ nhất định muốn một đáp án.
Chân Diệu liếm liếm đôi môi có chút phát khô: “Đúng là thơ hay!”
Thầm nghĩ, người này thật sự không thông minh, cho dù đồng hương quen biết nhau. Cũng không nên ở chỗ này đi, còn ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy đây này. Vả lại, nhận thì như thế nào, cũng không trở về được. Chẳng lẽ còn muốn thỉnh thoảng làm một lần đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng?
Nàng trái lại không sao cả, chỉ sợ thế tử tức giận, lấy đao bổ người này, vậy nàng sẽ có lỗi với đồng hương rồi.
Thấy vẻ mặt Chân Diệu khác thường, Quân Hạo không nhịn được hỏi: “Bài thơ này. Có phải phu nhân viết hay không?”
Hắn có loại dự cảm, bỏ qua lần này, hai người e khó có ngày gặp nhau. Luôn muốn hỏi rõ mới cam tâm.
Sắc mặt Chân Diệu có chút cổ quái.
Hình như có chỗ nào không đúng!
Nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, khôi phục vẻ mặt như thường: “Quân công tử nói đùa rồi. Ta tài sơ học thiển, làm sao có thể viết ra câu thơ như vậy cơ chứ?”
Vẻ thất vọng trên mặt Quân Hạo rất rõ ràng.
Chân Diệu chậm lụt hơn nữa, cũng biết người trước mắt không có khả năng đến từ một chỗ với nàng rồi, nhưng bài thơ này hắn lại là làm sao có được đây? Đè xuống nghi vấn trong lòng, cũng không có lòng dạ nào dừng lại nữa: “Không làm chậm trễ Quân công tử nữa.”
Nhìn người ấy vội vã rời đi, Quân Hạo thu lại ánh mắt, cười cười tự giễu, nhấc chân bước về phía sảnh tiệc.
Xe ngựa đè trên tuyết đọng, phát ra tiếng cọt cà cọt kẹt, trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.
“Giai Minh, ngươi và vị Quân công tử kia, rất quen thuộc?” Huyện chủ Trọng Hỷ mở miệng phá vỡ trầm mặc.
Chân Diệu vẫn đắm chìm trong tâm sự, nghe vậy lắc đầu: “Tổng cộng chỉ từng gặp mặt mấy lần.”
Huyện chủ Trọng Hỷ bèn cười: “Thái độ của hắn đối với ngươi có chút kỳ quái, dường như qua ngươi, nhìn cố nhân gì đó.”
Trong đầu Chân Diệu một tia chớp xẹt qua, bổ hỗn độn ra.
Nàng nhớ tới La Thiên Trình nghiến răng nghiến lợi lúc tình cờ nhắc tới Quân Hạo, còn có giấc mộng hắn từng nói kia, mơ hồ hiểu rõ nguyên nhân
“Có lẽ đi.”
Đang nói, bỗng nhiên bị Thanh Đại đụng ngã, Dao Hồng thì đụng ngã Huyện chủ Trọng Hỷ, một mũi tên phá vỡ rèm cửa sổ vải bông, thẳng tắp ngập vào trong vách xe ngựa.
Dao Hồng lộn đầu một cái lật ra ngoài từ cửa xe.
Trong xe hai người trải qua kinh sợ, vừa ổn định lại, hai mặt nhìn nhau.
Lại nghe bên ngoài A Hổ hô: “Đại nãi nãi, ngài không có sao chứ, vừa xông tới một mũi tên bắn lén, bị ta tránh được.”
“A Hổ, tăng nhanh tốc độ, mau mau trở về phủ.” Chân Diệu cất giọng nói.
Xe ngựa nhanh lên, cũng không lâu lắm Dao Hồng đi mà quay lại, lắc đầu: “Không có đuổi theo, đối phương núp ở trong bóng tối, mũi tên thứ nhất chắc hướng về phía phu xe, không bắn trúng, lại bắn mấy mũi tên về phía cửa sổ rồi rút lui luôn.”
Chân Diệu nghe đã hiểu ý Dao Hồng.
Xem ra người trong bóng tối kia định bắt sống, một kích không trúng, bắn mấy mũi tên lung tung, bắn chết nàng là tốt nhất, bắn không chết cũng không sao cả, vội vàng rút lui luôn.
Còn may kế tiếp một đường thuận lợi, rất nhanh đã đến phủ Trấn Quốc Công.
“Giai Minh, chuyện gì xảy ra? Ngươi chọc người nào?”
Chân Diệu lắc đầu: “Sợ rằng không có đơn giản như vậy, Trọng Hỷ, trước hết ngươi đừng về phủ Công Chúa nữa, chờ hiểu rõ tình huống rồi nói sau, ta kêu người đưa tin cho phủ Công Chúa.”
La Thiên Trình còn chưa trở về phủ, Chân Diệu sợ lão phu nhân lo lắng, đè nén không nói, lặng lẽ phân phó thị vệ và hạ nhân trong phủ lên tinh thần, chia làm vài nhóm tuần tra qua lại, lại phái mấy người lặng lẽ xuất phủ thăm dò tình huống.
Đến sẩm tối, Huyện chủ Trọng Hỷ không nán lại nữa, muốn cáo từ: “Ta sợ mẫu thân lo lắng, cũng không tiện ngủ lại ở bên ngoài.”
Lúc này Bách Linh đi vào bẩm báo: “Đại nãi nãi, người phủ trưởng công chúa đến.”
“Mau mời vào.”
Người tới là bà tử tâm phúc của Trưởng công chúa, vừa vào cửa liền nói: “Huyện chủ, Trưởng công chúa để cho lão nô nói cho ngài, bên ngoài không yên ổn, hôm nay ngài cứ ở lại đây đi.”
Huyện chủ Trọng Hỷ giật mình trong lòng, gặng hỏi bà tử mấy câu, thấy bà ta nói nhiều cũng không nói ra được, để cho bà ta lui ra, nhìn Chân Diệu nghiêm mặt nói: “Giai Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Chân Diệu cười khổ nói: “Chỉ sợ là phủ An Quận Vương có biến, tạm chờ một chút xem đi.”
Lúc đêm đến, cuối cùng La Thiên Trình cũng trở lại, trên áo giáp vết máu loang lổ, không kịp cởi, trước tiên ôm Chân Diệu vào trong lòng: “Kiểu Kiểu, ta đã trở về.”
Ngón tay Chân Diệu lạnh như băng, cuống quít rót cho hắn một chén trà nóng.
La Thiên Trình uống một hơi cạn sạch, mới nói: “An Quận Vương mưu nghịch, cấu kết Đỗ Ngạn Sinh, trong ứng ngoài hợp mở cửa cung giết vào, còn may ta có chuẩn bị trước, vào lúc bọn họ hiểm yếu đắc thủ đã cứu giá.”
Chân Diệu nghe xong sợ hết hồn hết vía: “Vậy làm sao muộn như thế mới về?”
La Thiên Trình cười lạnh: “An Quận Vương là người có quyết đoán, lợi dụng sinh nhật An Quận Vương phi, giam giữ tất cả người dự tiệc, định tính sau khi hành thích vua dùng cái này uy hiếp bách quan. Sau khi giải quyết đám người chúng, lại đi phủ An Quận Vương giải cứu con tin, mất chút thời gian.”
Hắn nhớ tới lời An Quận Vương lúc sắp chết nói, trong lòng lạnh như băng.
Lúc người như thần tiên này nhìn thấy Chân Diệu, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ngừng lại.
Chân Diệu đang định gật đầu mà qua chỉ đành phải dừng lại chào hỏi: “Quân công tử.”
“Chân phu nhân.” Quân Hạo quét qua khuôn mặt tái nhợt của Chân Diệu, trong con ngươi ôn nhuận có mấy phần ân cần, “Sắc mặt phu nhân không tốt, có phải không thoải mái hay không?”
Chân Diệu ngẩn ra, chỉ cảm thấy người này có hơi nhiệt tình với người không thân quen lắm, do lễ phép vẫn cười nói: “Vẫn tốt. Quân công tử muốn đi đánh đàn nhỉ, chúng ta đi trước một bước.”
Cơ hội có thể gặp được Chân Diệu quá ít, mặc dù Huyện chủ Trọng Hỷ đang ở bên cạnh, hắn vẫn không nhịn được hô: “Chờ một chút.”
“Quân công tử còn có việc?” Chân Diệu thu lại ý cười.
Quân Hạo thật sự muốn làm rõ, vì sao bắt đầu từ năm gặp nhau ở Đại Phúc tự ấy, mình lại trở nên kỳ quái, chỉ cảm thấy dường như đã gặp nhau ở nơi nào, gần đây lại càng ly kỳ, trong mộng thường xuất hiện đoạn ngắn hai người chung đụng, mặc dù vừa tỉnh dậy chi tiết sẽ quên mất sạch sẽ, nhưng phần ngơ ngẩn ấy lại quanh quẩn trong lòng thật lâu không đi, cho đến ——
Cho đến một đêm kia, trong mộng hắn được một bài thơ, tỉnh lại lại vẫn nhớ được toàn bộ, vội vã viết xuống.
Quân Hạo sờ tay vào ngực, lấy ra một chiếc khăn, mỉm cười nói: “Nghe nói Chân phu nhân tài hoa nổi bật, không biết bài thơ này, đã từng đọc?”
Hắn mở rộng khăn ra, nhìn thì sắc mặt bình tĩnh, nhưng khó nén sự khẩn trương trong mắt.
Trong lòng Chân Diệu đã sớm không kiên nhẫn.
Trời rất lạnh, còn đang giả bệnh, ai còn lòng dạ thảnh thơi bình luận thơ chứ, nàng còn đang chờ đi về cho con ăn đây này!
Tùy ý liếc mắt một cái, nhất thời ngơ ngẩn. Không tự chủ được nhận lấy khăn.
“Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp, cớ gì thu sang buồn vẽ quạt? Bỗng dưng thay đổi mất lòng người thương, lại nói lòng người thương dễ thay đổi(*)......”
(*)Trích từ bài “Ẩm thủy từ (Mộc lan hoa lệnh)” của Nạp Lan Tính Đức.
木蘭花令-擬古決絕詞柬友
人生若只如初見,
何事秋風悲畫扇。
等閒變卻故人心,
卻道故人心易變。
驪山語罷清宵半,
夜雨霖鈴終不怨。
何如薄倖錦衣郎,
比翼連枝當日願。
Dịch thơ:
Bản dịch của Châu Hải Đường
Đời người nếu chẳng nên thân mật,
Hà cớ thu sang buồn với quạt.
Bỗng dưng nhạt nhẽo tấm lòng ai,
Lại bảo tấm lòng ai dễ nhạt.
Ly Sơn canh vắng lời vừa hết,
Rốt cuộc sầu chi mưa tối rét.
Bởi đâu bội bạc áo vàng ai,
Chắp cánh liền cành xưa thắm thiết.
“Thơ hay!” Bên cạnh, Huyện chủ Trọng Hỷ xem, không nhịn được khen.
Lúc này Chân Diệu mới phục hồi lại tinh thần, rất có mấy phần kinh hãi liếc Quân Hạo một cái.
Khó trách nàng vẫn luôn cảm thấy người này có chút kỳ quái mà, thì ra là đồng hương!
Đúng rồi, hắn nhất định nghe được bài thơ ngắn “Đợi ta tóc dài tới eo” mình động kinh viết cho thế tử kia nên mới mới đến nhận thân.
“Chân phu nhân cảm thấy thế nào?” Quân Hạo nhìn Chân Diệu. Tựa hồ nhất định muốn một đáp án.
Chân Diệu liếm liếm đôi môi có chút phát khô: “Đúng là thơ hay!”
Thầm nghĩ, người này thật sự không thông minh, cho dù đồng hương quen biết nhau. Cũng không nên ở chỗ này đi, còn ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy đây này. Vả lại, nhận thì như thế nào, cũng không trở về được. Chẳng lẽ còn muốn thỉnh thoảng làm một lần đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng?
Nàng trái lại không sao cả, chỉ sợ thế tử tức giận, lấy đao bổ người này, vậy nàng sẽ có lỗi với đồng hương rồi.
Thấy vẻ mặt Chân Diệu khác thường, Quân Hạo không nhịn được hỏi: “Bài thơ này. Có phải phu nhân viết hay không?”
Hắn có loại dự cảm, bỏ qua lần này, hai người e khó có ngày gặp nhau. Luôn muốn hỏi rõ mới cam tâm.
Sắc mặt Chân Diệu có chút cổ quái.
Hình như có chỗ nào không đúng!
Nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, khôi phục vẻ mặt như thường: “Quân công tử nói đùa rồi. Ta tài sơ học thiển, làm sao có thể viết ra câu thơ như vậy cơ chứ?”
Vẻ thất vọng trên mặt Quân Hạo rất rõ ràng.
Chân Diệu chậm lụt hơn nữa, cũng biết người trước mắt không có khả năng đến từ một chỗ với nàng rồi, nhưng bài thơ này hắn lại là làm sao có được đây? Đè xuống nghi vấn trong lòng, cũng không có lòng dạ nào dừng lại nữa: “Không làm chậm trễ Quân công tử nữa.”
Nhìn người ấy vội vã rời đi, Quân Hạo thu lại ánh mắt, cười cười tự giễu, nhấc chân bước về phía sảnh tiệc.
Xe ngựa đè trên tuyết đọng, phát ra tiếng cọt cà cọt kẹt, trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.
“Giai Minh, ngươi và vị Quân công tử kia, rất quen thuộc?” Huyện chủ Trọng Hỷ mở miệng phá vỡ trầm mặc.
Chân Diệu vẫn đắm chìm trong tâm sự, nghe vậy lắc đầu: “Tổng cộng chỉ từng gặp mặt mấy lần.”
Huyện chủ Trọng Hỷ bèn cười: “Thái độ của hắn đối với ngươi có chút kỳ quái, dường như qua ngươi, nhìn cố nhân gì đó.”
Trong đầu Chân Diệu một tia chớp xẹt qua, bổ hỗn độn ra.
Nàng nhớ tới La Thiên Trình nghiến răng nghiến lợi lúc tình cờ nhắc tới Quân Hạo, còn có giấc mộng hắn từng nói kia, mơ hồ hiểu rõ nguyên nhân
“Có lẽ đi.”
Đang nói, bỗng nhiên bị Thanh Đại đụng ngã, Dao Hồng thì đụng ngã Huyện chủ Trọng Hỷ, một mũi tên phá vỡ rèm cửa sổ vải bông, thẳng tắp ngập vào trong vách xe ngựa.
Dao Hồng lộn đầu một cái lật ra ngoài từ cửa xe.
Trong xe hai người trải qua kinh sợ, vừa ổn định lại, hai mặt nhìn nhau.
Lại nghe bên ngoài A Hổ hô: “Đại nãi nãi, ngài không có sao chứ, vừa xông tới một mũi tên bắn lén, bị ta tránh được.”
“A Hổ, tăng nhanh tốc độ, mau mau trở về phủ.” Chân Diệu cất giọng nói.
Xe ngựa nhanh lên, cũng không lâu lắm Dao Hồng đi mà quay lại, lắc đầu: “Không có đuổi theo, đối phương núp ở trong bóng tối, mũi tên thứ nhất chắc hướng về phía phu xe, không bắn trúng, lại bắn mấy mũi tên về phía cửa sổ rồi rút lui luôn.”
Chân Diệu nghe đã hiểu ý Dao Hồng.
Xem ra người trong bóng tối kia định bắt sống, một kích không trúng, bắn mấy mũi tên lung tung, bắn chết nàng là tốt nhất, bắn không chết cũng không sao cả, vội vàng rút lui luôn.
Còn may kế tiếp một đường thuận lợi, rất nhanh đã đến phủ Trấn Quốc Công.
“Giai Minh, chuyện gì xảy ra? Ngươi chọc người nào?”
Chân Diệu lắc đầu: “Sợ rằng không có đơn giản như vậy, Trọng Hỷ, trước hết ngươi đừng về phủ Công Chúa nữa, chờ hiểu rõ tình huống rồi nói sau, ta kêu người đưa tin cho phủ Công Chúa.”
La Thiên Trình còn chưa trở về phủ, Chân Diệu sợ lão phu nhân lo lắng, đè nén không nói, lặng lẽ phân phó thị vệ và hạ nhân trong phủ lên tinh thần, chia làm vài nhóm tuần tra qua lại, lại phái mấy người lặng lẽ xuất phủ thăm dò tình huống.
Đến sẩm tối, Huyện chủ Trọng Hỷ không nán lại nữa, muốn cáo từ: “Ta sợ mẫu thân lo lắng, cũng không tiện ngủ lại ở bên ngoài.”
Lúc này Bách Linh đi vào bẩm báo: “Đại nãi nãi, người phủ trưởng công chúa đến.”
“Mau mời vào.”
Người tới là bà tử tâm phúc của Trưởng công chúa, vừa vào cửa liền nói: “Huyện chủ, Trưởng công chúa để cho lão nô nói cho ngài, bên ngoài không yên ổn, hôm nay ngài cứ ở lại đây đi.”
Huyện chủ Trọng Hỷ giật mình trong lòng, gặng hỏi bà tử mấy câu, thấy bà ta nói nhiều cũng không nói ra được, để cho bà ta lui ra, nhìn Chân Diệu nghiêm mặt nói: “Giai Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Chân Diệu cười khổ nói: “Chỉ sợ là phủ An Quận Vương có biến, tạm chờ một chút xem đi.”
Lúc đêm đến, cuối cùng La Thiên Trình cũng trở lại, trên áo giáp vết máu loang lổ, không kịp cởi, trước tiên ôm Chân Diệu vào trong lòng: “Kiểu Kiểu, ta đã trở về.”
Ngón tay Chân Diệu lạnh như băng, cuống quít rót cho hắn một chén trà nóng.
La Thiên Trình uống một hơi cạn sạch, mới nói: “An Quận Vương mưu nghịch, cấu kết Đỗ Ngạn Sinh, trong ứng ngoài hợp mở cửa cung giết vào, còn may ta có chuẩn bị trước, vào lúc bọn họ hiểm yếu đắc thủ đã cứu giá.”
Chân Diệu nghe xong sợ hết hồn hết vía: “Vậy làm sao muộn như thế mới về?”
La Thiên Trình cười lạnh: “An Quận Vương là người có quyết đoán, lợi dụng sinh nhật An Quận Vương phi, giam giữ tất cả người dự tiệc, định tính sau khi hành thích vua dùng cái này uy hiếp bách quan. Sau khi giải quyết đám người chúng, lại đi phủ An Quận Vương giải cứu con tin, mất chút thời gian.”
Hắn nhớ tới lời An Quận Vương lúc sắp chết nói, trong lòng lạnh như băng.