Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 433
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Thanh Đại lập tức quỳ xuống thỉnh tội: “Đại nãi nãi, xin ngài trách phạt!”
Chân Diệu khôi phục như thường, thản nhiên nói: “Là ta không cầm chắc, đừng quỳ nữa, mau thu dọn mảnh vỡ một chút, tránh cho người khác bị thương.”
“Vâng” Thanh Đại cúi đầu, đưa tay thu dọn mảnh sứ vỡ.
Ở gian ngoài, Bạch Thược nghe được động tĩnh đi vào, ngồi xổm xuống giúp đỡ Thanh Đại thu dọn.
Lý thị nắm tay rồi lại buông ra, lòng bàn tay vẫn là ướt nhẹp, trong lòng có chút thất vọng.
Diệu nha đầu này, chẳng lẽ thật là đứa phúc khí lớn, mới tránh thoát được một kiếp này?
“Đây là cái gì?” Vẫn luôn ngồi xổm thu dọn, Bạch Thược bỗng nhiên lên tiếng.
Mọi người vốn là đã khôi phục nói cười nhìn về phía nàng, trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh lại.
Lại thấy Bạch Thược đang cầm đáy bát còn mắc mảnh sứ vỡ, vẻ mặt nghi ngờ.
“Bạch Thược, sao thế?” Chân Diệu hỏi.
Bạch Thược dùng móng ngón út khều ra một chút thứ, lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, những hạt nhỏ này là cái gì?”
“Bạch Thược?”
Bạch Thược như vừa tỉnh mộng, đi tới bên cạnh Chân Diệu nói: “Đại nãi nãi, nô tỳ phát hiện cái này ở trong bát, cảm thấy có chút kỳ quái.”
Nghe nàng vừa nói như thế, mọi người đều thò đầu nhìn lại, liền thấy trên móng tay nàng đang dính hai ba viên dược hoàn nhỏ, nhìn đã gần hòa tan rồi, tầm tầm hạt vừng.
Sắc mặt Lý thị tái xanh, thấy không có người chú ý đến bà ta, dùng móng tay thật dài hung hăng bấm lòng bàn tay mình một cái, mới định thần lại được.
Bà ta không thể sợ, không ai biết là bà ta làm, lại nói, ai lại biết đám hạt nhỏ như hạt vừng này là cái gì!
Quả nhiên, Chân Diệu nhìn một cái, rồi thản nhiên nói: “Là bã thuốc … thì phải.”
Nàng lờ mờ nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng ngay trước mặt tổ mẫu và mẫu thân, không muốn để cho họ lo lắng. Vẫn nên chờ mọi người giải tán, mới điều tra kỹ càng thêm.
Lý thị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Đại nãi nãi, dược liệu điều dưỡng thân thể cho ngài, đều do nô tỳ dẫn theo mấy người Thanh Đại, Thanh Cáp đích thân chọn rồi sắc thành, chưa từng thấy những thứ này đâu, những thứ này hình như là lẫn vào.”
Thanh Đại lập tức quỳ xuống một lần nữa: “Đại nãi nãi, thuốc hôm nay là nô tỳ đích thân sắc. Từ sắc thuốc đến bưng lên cũng chưa từng rời tay. Tuyệt đối không thể có cái gì lẫn vào được.”
Người trong phòng sắc mặt khác nhau.
Trong chén thuốc bổ thân thể cho Chân Diệu bị lẫn vào vật lạ, đồ chơi này có thể là thứ tốt mới là lạ!
Ôn thị giận đến tay phát run: “Diệu Nhi, viện tử này con nên dọn dẹp một chút cho ra hồn. Đừng để cho có một số người thừa dịp con mang thai sinh con làm loạn!”
Chân Nghiên cũng sắc mặt khó coi, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ.
Theo lý thuyết, Tứ muội phu bây giờ ngay cả một thông phòng cũng không có, lão phu nhân Trấn Quốc Công rất hòa ái với Tứ muội. Hai thím khác cũng không phạm đến, người nào có thể gây bất lợi với Tứ muội?
Chẳng lẽ nói. Là nha đầu nào động tâm tư bò lên giường?
Nghĩ tới đây, nàng dùng một đôi mắt quét Bạch Thược và Thanh Đại, ánh mắt sắc bén.
Lúc này, lão phu nhân Kiến An bá đột nhiên lên tiếng: “Lấy ra cho ta xem thử.”
Bạch Thược nhìn Chân Diệu một cái.
“Tổ mẫu ——”
“Diệu nha đầu cháu đừng nói chuyện. Trước hết lấy ra cho tổ mẫu xem thử.”
Lúc này Chân Diệu mới khẽ gật đầu với Bạch Thược.
Bạch Thược cầm đáy bát đến trước mặt lão phu nhân.
“Tổ mẫu, ngài coi chừng bị thương tay.” Chân Diệu nhắc nhở.
Lão phu nhân cười cười, dùng móng tay khều hai viên nhỏ xem xét kỹ càng.
Trái tim Lý thị treo lên cao cao.
Mọi người đều nín thở ngưng thần nhìn lão phu nhân.
Vẻ mặt lão phu nhân càng ngày càng ngưng trọng. Bỗng nhiên cúi đầu nếm thử.
Mọi người sợ hết hồn: “Lão phu nhân, ngài đừng ——”
Lão phu nhân khoát khoát tay: “Không sao.”
Bà nếm thử hạt nhỏ nhìn có chút quen mắt kia. Bỗng nhiên sắc mặt đại biến.
“Tổ mẫu, ngài không có sao chứ?” Chân Nghiên không nhịn được hỏi.
Sắc mặt lão phu nhân vô cùng khó coi, ngay cả môi cũng hơi run rẩy, nghiêng đầu hỏi Chân Diệu: “Diệu nha đầu, quý phủ có thái y không?”
Chân Diệu ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Có.”
Hôm nay làm rượu, người tới nhiều, hai đứa bé lại chưa đầy tháng sinh, tất nhiên mời thái y trấn giữ, để ngừa ngộ nhỡ.
“Thứ trong chén thuốc này, ta biết đại khái là cái gì rồi, có điều vẫn phải thái y xác nhận một chút.”
“Tổ mẫu ——”
“Diệu nha đầu, chuyện hôm nay, vô cùng quan trọng, có tổ mẫu ở đây, như thế nào cũng phải điều tra rõ ràng cho cháu rồi! Như vậy đi, trừ thái y, mời cả lão phu nhân Trấn Quốc Công tới.”
Trong này thế nhưng là Thư Tâm hoàn, vừa rồi nếu như Diệu nha đầu uống vào, ngay cả mạng sống cũng không còn, lúc này, bà còn cố kỵ tình cảm gì, nếu trong phủ Trấn Quốc Công này có người muốn hại cháu gái của bà, bà sẽ phải bắt được, tránh cho sau này Diệu nha đầu lại bị độc thủ nữa!
Lý thị vừa nghe muốn gọi thái y và lão phu nhân Trấn Quốc Công tới đây, trong lòng hoảng hốt, hít một hơi thật sâu, ra sức an ủi mình không cần khẩn trương.
Cho dù điều tra ra cái gì thì như thế nào, dù truy xét như thế nào, cũng không thể tra được đến trên người bà ta, bà ta không cần sợ!
Tuy là nghĩ như vậy nhưng Lý thị vẫn không nhịn được lặng lẽ sờ gói giấy để trong túi ngầm ống tay áo.
Bà ta lại không biết, Thanh Đại vẫn luôn cúi đầu ánh mắt khẽ quét một cái, không thay đổi sắc mặt nhếch nhếch khóe môi.
Trong tiền viện, cuộc rượu của đám nam nhân còn chưa tan.
La Thiên Trình bị chuốc rất nhiều rượu, hai gò má mặc dù đã ửng đỏ, ánh mắt lại vẫn trong trẻo.
Tiêu Vô Thương lại tới chuốc hắn, hắn nhận lấy chén rượu, cạn chén, ngửa đầu uống.
“La tướng quân, xem ra hôm nay ngươi thật là cao hứng, lại có thể ai tới cũng không cự tuyệt!”
La Thiên Trình nhàn nhạn liếc Tiêu Vô Thương một cái, cười nhạo nói: “Tiêu Vô Thương, không biết nói chuyện ngươi cũng đừng nói nữa, ai đến cũng không cự tuyệt rõ ràng là ngươi!”
Tiêu Vô Thương ngớ ra, sau đó cười to: “Vẫn là La tướng quân hiểu rõ ta, ta chính là ai đến cũng không cự tuyệt, ta vinh quang, ta kiêu ngạo. Đáng tiếc á, La tướng quân chỉ sợ là không biết được tư vị trái ôm phải ấp rồi.”
Lục hoàng tử liếc xéo Tiêu Vô Thương một cái: “Vô Thương, làm sao La tướng quân còn chưa say, ngươi đã say trước rồi, nói nhăng nói cuội gì đó.”
Cũng không biết thế nào, nghe tiểu tử Tiêu Vô Thương này dùng phép khích tướng, muốn để cho La Thiên Trình phẩm hạnh không đứng đắn, trong lòng lại có chút không thoải mái.
La Thiên Trình lơ đễnh, cầm bình rượu bạch ngọc trong tay, nhếch mày cười một tiếng: “Tiêu Vô Thương, ngươi lại nói sai rồi, ba ngày trước ta đã có thể trái ôm phải ấp rồi.”
Tiêu Vô Thương kinh ngạc nhướng mày: “Làm sao, Huyện chủ Giai Minh sắp xếp thông phòng cho ngươi rồi?”
Hắn ta lắc đầu liên tục: “Làm sao Huyện chủ Giai Minh có thể rộng lượng như vậy?”
Lục hoàng tử đen mặt, thầm nghĩ, tiểu tử này có phải ngày thường quá rảnh rỗi rồi hay không?
La Thiên Trình cười tủm tỉm nói: “Là may nhờ Giai Minh, hiện tại. Ta tay trái ôm một đứa con trai, tay phải ôm một đứa con trai, chẳng phải là trái ôm phải ấp sao?”
Vẻ mặt Tiêu Vô Thương hơi đình trệ, sau đó tức giận nói: “La tướng quân, đừng có mà khoe khoang như vậy nhá!”
Lục hoàng tử cũng không vui như vậy, nghĩ thầm, khoe khoang cái qué gì. Sinh một đôi con trai giỏi lắm à?
La Thiên Trình không biết tâm tư lắc lư xung quanh của Lục hoàng tử. Bỗng nhiên ngưng thần lắng nghe.
“Sao vậy, nghe cái gì đấy?”
“Suỵt, kịch hay bắt đầu rồi.” Hắn cười như không cười nói.
Tiêu Vô Thương có chút mù mờ. Dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, quả nhiên láng máng nghe được tiếng chiêng trống phía sau truyền đến.
Lúc này, lão phu nhân Trấn Quốc Công phủ đang cùng các lão phu nhân các phủ xem kịch.
Trên sân khấu một đào kép đang hát ê ê a a, đang đến chỗ đặc sắc.
Hồng Phúc từ một bên đi tới. Ghé vào bên tai lão phu nhân nói mấy câu.
Lão phu nhân thay đổi sắc mặt, đứng lên.
Người xung quanh nhìn sang, Lão phu nhân cười nói: “Các lão tỷ muội nghe trước nhé, ta đi một chút rồi quay lại.”
Lão phu nhân sắc mặt ngưng trọng, vội vã trở về Thanh Phong đường, lúc ở cửa. Vừa lúc chạm mặt với thái y đang chạy tới.
Trong lòng lão phu nhân trầm xuống, bước nhanh hơn, sau khi vào trong phòng thấy khí sắc Chân Diệu còn tốt. Khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mảnh sứ vỡ trên mặt đất đã không thấy, quét dọn sạch sẽ. Giống như là chưa hề xảy ra cái gì.
Lão phu nhân Kiến An Bá chào hỏi với lão phu nhân Trấn Quốc Công, rồi nói: “Thái y, làm phiền ngài xem một chút, đây là cái gì.”
Bạch Thược dâng những hạt nhỏ thu gom được kia lên cho thái y xem.
Trên cái khăn trắng như tuyết là một số hạt rất nhỏ, còn hơi ướt át, hiện lên màu xanh sẫm.
Thái y được mời tới là thường xuyên vào cung, mà trong cung trừ một vị thiên tử, chủ tử thì đều là nữ nhân, nói cách khác, thái y thường vào cung, cơ hồ không có ai không tinh thông phụ khoa, thái y này hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Ông ta thấy những hạt nhỏ kia lại cảm thấy có chút quen mắt, thuần thục khều mấy viên lên ngửi thử, lại thả vào trong miệng nếm thử, sắc mặt thay đổi.
“Thái y có thể nhận ra, đây là cái gì?” Lão phu nhân Kiến An bá hỏi.
Những cong cong vòng vòng bên trong này, thái y thấy nhiều rồi, trên mặt không biến sắc, bình tĩnh nói: “Là Thư Tâm hoàn.”
Lão phu nhân Trấn Quốc Công nhất thời không nghĩ ra đây là dược hoàn gì, nhìn lão phu nhân Kiến An Bá.
“Đa tạ thái y rồi.” Lão phu nhân Kiến An Bá vừa nói như thế, liền có nha hoàn dẫn thái y lui xuống.
Chờ thái y vừa đi, lão phu nhân Trấn Quốc Công cuối cùng không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lão phu nhân Kiến An Bá đứng lên: “Lão tỷ tỷ, xin thứ cho ta vượt quá chức phận, vừa nãy nha hoàn này bưng bát thuốc tới cho Diệu Nhi, trong lúc vô tình đã làm vỡ, phát hiện cái này, lão bà tử nhìn giống như Thư Tâm hoàn, bèn truyền thái y tới đây, bây giờ xem ra, quả nhiên không lầm, kính xin lão tỷ tỷ làm chủ cho Diệu nha đầu.”
“Thư Tâm hoàn là thế nào?” Lão phu nhân Trấn Quốc Công vẫn chưa hiểu được.
Lão phu nhân Kiến An bá chợt hiểu ra.
Lão phu nhân Trấn Quốc Công năm xưa theo lão Quốc Công đông chính tây chiến, sợ rằng đối với một số thứ phụ nhân trong kinh dùng không hiểu rõ lắm, bà dứt khoát nói thẳng: “Thư Tâm hoàn này đã từng là thuốc cấm, vốn là giảm bớt chứng bệnh đau bụng kinh của phụ nhân, nhưng lại có một tác hại cực lớn, nữ tử vừa sinh không lâu nếu là uống phải, rất dễ rong huyết mà chết!”
Sắc mặt lão phu nhân Trấn Quốc Công lập tức thay đổi.
“Lão phu nhân, Diệu Nhi bản tính thuần phác, không hiểu những thứ cong cong vòng vòng này lắm, hôm nay nếu đã gặp phải, người làm mẹ là cháu đây đành mặt dày cầu ngài làm chủ cho con bé.” Ôn thị có chút kích động nói.
Lý thị thấy thế, dưới sự có tật giật mình vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, lão phu nhân, ngài cần phải làm chủ thay Diệu Nhi, bắt được người hại nàng kia!”
Thanh Đại đứng ở góc không người chú ý, điệu thấp phảng phất như không tồn tại, ngón tay bỗng nhiên nhẹ nhàng bắn một cái.
Bởi vì lão phu nhân Trấn Quốc Công đi vào, người trong phòng đều đang đứng, Lý thị lòng đầy căm phẫn nói, ống tay áo lắc một cái như vậy, liền thấy một vật từ trong rơi ra ngoài, bồng bềnh đung đưa rơi xuống, không biết làm sao tới một cơn gió, vừa lúc rơi xuống trên mu bàn chân của lão phu nhân Trấn Quốc Công.
Lão phu nhân Trấn Quốc Công cúi người nhặt lên: “Đây là cái gì?”
Nhất thời mặt Lý thị như màu đất.
Thanh Đại lập tức quỳ xuống thỉnh tội: “Đại nãi nãi, xin ngài trách phạt!”
Chân Diệu khôi phục như thường, thản nhiên nói: “Là ta không cầm chắc, đừng quỳ nữa, mau thu dọn mảnh vỡ một chút, tránh cho người khác bị thương.”
“Vâng” Thanh Đại cúi đầu, đưa tay thu dọn mảnh sứ vỡ.
Ở gian ngoài, Bạch Thược nghe được động tĩnh đi vào, ngồi xổm xuống giúp đỡ Thanh Đại thu dọn.
Lý thị nắm tay rồi lại buông ra, lòng bàn tay vẫn là ướt nhẹp, trong lòng có chút thất vọng.
Diệu nha đầu này, chẳng lẽ thật là đứa phúc khí lớn, mới tránh thoát được một kiếp này?
“Đây là cái gì?” Vẫn luôn ngồi xổm thu dọn, Bạch Thược bỗng nhiên lên tiếng.
Mọi người vốn là đã khôi phục nói cười nhìn về phía nàng, trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh lại.
Lại thấy Bạch Thược đang cầm đáy bát còn mắc mảnh sứ vỡ, vẻ mặt nghi ngờ.
“Bạch Thược, sao thế?” Chân Diệu hỏi.
Bạch Thược dùng móng ngón út khều ra một chút thứ, lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, những hạt nhỏ này là cái gì?”
“Bạch Thược?”
Bạch Thược như vừa tỉnh mộng, đi tới bên cạnh Chân Diệu nói: “Đại nãi nãi, nô tỳ phát hiện cái này ở trong bát, cảm thấy có chút kỳ quái.”
Nghe nàng vừa nói như thế, mọi người đều thò đầu nhìn lại, liền thấy trên móng tay nàng đang dính hai ba viên dược hoàn nhỏ, nhìn đã gần hòa tan rồi, tầm tầm hạt vừng.
Sắc mặt Lý thị tái xanh, thấy không có người chú ý đến bà ta, dùng móng tay thật dài hung hăng bấm lòng bàn tay mình một cái, mới định thần lại được.
Bà ta không thể sợ, không ai biết là bà ta làm, lại nói, ai lại biết đám hạt nhỏ như hạt vừng này là cái gì!
Quả nhiên, Chân Diệu nhìn một cái, rồi thản nhiên nói: “Là bã thuốc … thì phải.”
Nàng lờ mờ nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng ngay trước mặt tổ mẫu và mẫu thân, không muốn để cho họ lo lắng. Vẫn nên chờ mọi người giải tán, mới điều tra kỹ càng thêm.
Lý thị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Đại nãi nãi, dược liệu điều dưỡng thân thể cho ngài, đều do nô tỳ dẫn theo mấy người Thanh Đại, Thanh Cáp đích thân chọn rồi sắc thành, chưa từng thấy những thứ này đâu, những thứ này hình như là lẫn vào.”
Thanh Đại lập tức quỳ xuống một lần nữa: “Đại nãi nãi, thuốc hôm nay là nô tỳ đích thân sắc. Từ sắc thuốc đến bưng lên cũng chưa từng rời tay. Tuyệt đối không thể có cái gì lẫn vào được.”
Người trong phòng sắc mặt khác nhau.
Trong chén thuốc bổ thân thể cho Chân Diệu bị lẫn vào vật lạ, đồ chơi này có thể là thứ tốt mới là lạ!
Ôn thị giận đến tay phát run: “Diệu Nhi, viện tử này con nên dọn dẹp một chút cho ra hồn. Đừng để cho có một số người thừa dịp con mang thai sinh con làm loạn!”
Chân Nghiên cũng sắc mặt khó coi, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ.
Theo lý thuyết, Tứ muội phu bây giờ ngay cả một thông phòng cũng không có, lão phu nhân Trấn Quốc Công rất hòa ái với Tứ muội. Hai thím khác cũng không phạm đến, người nào có thể gây bất lợi với Tứ muội?
Chẳng lẽ nói. Là nha đầu nào động tâm tư bò lên giường?
Nghĩ tới đây, nàng dùng một đôi mắt quét Bạch Thược và Thanh Đại, ánh mắt sắc bén.
Lúc này, lão phu nhân Kiến An bá đột nhiên lên tiếng: “Lấy ra cho ta xem thử.”
Bạch Thược nhìn Chân Diệu một cái.
“Tổ mẫu ——”
“Diệu nha đầu cháu đừng nói chuyện. Trước hết lấy ra cho tổ mẫu xem thử.”
Lúc này Chân Diệu mới khẽ gật đầu với Bạch Thược.
Bạch Thược cầm đáy bát đến trước mặt lão phu nhân.
“Tổ mẫu, ngài coi chừng bị thương tay.” Chân Diệu nhắc nhở.
Lão phu nhân cười cười, dùng móng tay khều hai viên nhỏ xem xét kỹ càng.
Trái tim Lý thị treo lên cao cao.
Mọi người đều nín thở ngưng thần nhìn lão phu nhân.
Vẻ mặt lão phu nhân càng ngày càng ngưng trọng. Bỗng nhiên cúi đầu nếm thử.
Mọi người sợ hết hồn: “Lão phu nhân, ngài đừng ——”
Lão phu nhân khoát khoát tay: “Không sao.”
Bà nếm thử hạt nhỏ nhìn có chút quen mắt kia. Bỗng nhiên sắc mặt đại biến.
“Tổ mẫu, ngài không có sao chứ?” Chân Nghiên không nhịn được hỏi.
Sắc mặt lão phu nhân vô cùng khó coi, ngay cả môi cũng hơi run rẩy, nghiêng đầu hỏi Chân Diệu: “Diệu nha đầu, quý phủ có thái y không?”
Chân Diệu ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Có.”
Hôm nay làm rượu, người tới nhiều, hai đứa bé lại chưa đầy tháng sinh, tất nhiên mời thái y trấn giữ, để ngừa ngộ nhỡ.
“Thứ trong chén thuốc này, ta biết đại khái là cái gì rồi, có điều vẫn phải thái y xác nhận một chút.”
“Tổ mẫu ——”
“Diệu nha đầu, chuyện hôm nay, vô cùng quan trọng, có tổ mẫu ở đây, như thế nào cũng phải điều tra rõ ràng cho cháu rồi! Như vậy đi, trừ thái y, mời cả lão phu nhân Trấn Quốc Công tới.”
Trong này thế nhưng là Thư Tâm hoàn, vừa rồi nếu như Diệu nha đầu uống vào, ngay cả mạng sống cũng không còn, lúc này, bà còn cố kỵ tình cảm gì, nếu trong phủ Trấn Quốc Công này có người muốn hại cháu gái của bà, bà sẽ phải bắt được, tránh cho sau này Diệu nha đầu lại bị độc thủ nữa!
Lý thị vừa nghe muốn gọi thái y và lão phu nhân Trấn Quốc Công tới đây, trong lòng hoảng hốt, hít một hơi thật sâu, ra sức an ủi mình không cần khẩn trương.
Cho dù điều tra ra cái gì thì như thế nào, dù truy xét như thế nào, cũng không thể tra được đến trên người bà ta, bà ta không cần sợ!
Tuy là nghĩ như vậy nhưng Lý thị vẫn không nhịn được lặng lẽ sờ gói giấy để trong túi ngầm ống tay áo.
Bà ta lại không biết, Thanh Đại vẫn luôn cúi đầu ánh mắt khẽ quét một cái, không thay đổi sắc mặt nhếch nhếch khóe môi.
Trong tiền viện, cuộc rượu của đám nam nhân còn chưa tan.
La Thiên Trình bị chuốc rất nhiều rượu, hai gò má mặc dù đã ửng đỏ, ánh mắt lại vẫn trong trẻo.
Tiêu Vô Thương lại tới chuốc hắn, hắn nhận lấy chén rượu, cạn chén, ngửa đầu uống.
“La tướng quân, xem ra hôm nay ngươi thật là cao hứng, lại có thể ai tới cũng không cự tuyệt!”
La Thiên Trình nhàn nhạn liếc Tiêu Vô Thương một cái, cười nhạo nói: “Tiêu Vô Thương, không biết nói chuyện ngươi cũng đừng nói nữa, ai đến cũng không cự tuyệt rõ ràng là ngươi!”
Tiêu Vô Thương ngớ ra, sau đó cười to: “Vẫn là La tướng quân hiểu rõ ta, ta chính là ai đến cũng không cự tuyệt, ta vinh quang, ta kiêu ngạo. Đáng tiếc á, La tướng quân chỉ sợ là không biết được tư vị trái ôm phải ấp rồi.”
Lục hoàng tử liếc xéo Tiêu Vô Thương một cái: “Vô Thương, làm sao La tướng quân còn chưa say, ngươi đã say trước rồi, nói nhăng nói cuội gì đó.”
Cũng không biết thế nào, nghe tiểu tử Tiêu Vô Thương này dùng phép khích tướng, muốn để cho La Thiên Trình phẩm hạnh không đứng đắn, trong lòng lại có chút không thoải mái.
La Thiên Trình lơ đễnh, cầm bình rượu bạch ngọc trong tay, nhếch mày cười một tiếng: “Tiêu Vô Thương, ngươi lại nói sai rồi, ba ngày trước ta đã có thể trái ôm phải ấp rồi.”
Tiêu Vô Thương kinh ngạc nhướng mày: “Làm sao, Huyện chủ Giai Minh sắp xếp thông phòng cho ngươi rồi?”
Hắn ta lắc đầu liên tục: “Làm sao Huyện chủ Giai Minh có thể rộng lượng như vậy?”
Lục hoàng tử đen mặt, thầm nghĩ, tiểu tử này có phải ngày thường quá rảnh rỗi rồi hay không?
La Thiên Trình cười tủm tỉm nói: “Là may nhờ Giai Minh, hiện tại. Ta tay trái ôm một đứa con trai, tay phải ôm một đứa con trai, chẳng phải là trái ôm phải ấp sao?”
Vẻ mặt Tiêu Vô Thương hơi đình trệ, sau đó tức giận nói: “La tướng quân, đừng có mà khoe khoang như vậy nhá!”
Lục hoàng tử cũng không vui như vậy, nghĩ thầm, khoe khoang cái qué gì. Sinh một đôi con trai giỏi lắm à?
La Thiên Trình không biết tâm tư lắc lư xung quanh của Lục hoàng tử. Bỗng nhiên ngưng thần lắng nghe.
“Sao vậy, nghe cái gì đấy?”
“Suỵt, kịch hay bắt đầu rồi.” Hắn cười như không cười nói.
Tiêu Vô Thương có chút mù mờ. Dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, quả nhiên láng máng nghe được tiếng chiêng trống phía sau truyền đến.
Lúc này, lão phu nhân Trấn Quốc Công phủ đang cùng các lão phu nhân các phủ xem kịch.
Trên sân khấu một đào kép đang hát ê ê a a, đang đến chỗ đặc sắc.
Hồng Phúc từ một bên đi tới. Ghé vào bên tai lão phu nhân nói mấy câu.
Lão phu nhân thay đổi sắc mặt, đứng lên.
Người xung quanh nhìn sang, Lão phu nhân cười nói: “Các lão tỷ muội nghe trước nhé, ta đi một chút rồi quay lại.”
Lão phu nhân sắc mặt ngưng trọng, vội vã trở về Thanh Phong đường, lúc ở cửa. Vừa lúc chạm mặt với thái y đang chạy tới.
Trong lòng lão phu nhân trầm xuống, bước nhanh hơn, sau khi vào trong phòng thấy khí sắc Chân Diệu còn tốt. Khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mảnh sứ vỡ trên mặt đất đã không thấy, quét dọn sạch sẽ. Giống như là chưa hề xảy ra cái gì.
Lão phu nhân Kiến An Bá chào hỏi với lão phu nhân Trấn Quốc Công, rồi nói: “Thái y, làm phiền ngài xem một chút, đây là cái gì.”
Bạch Thược dâng những hạt nhỏ thu gom được kia lên cho thái y xem.
Trên cái khăn trắng như tuyết là một số hạt rất nhỏ, còn hơi ướt át, hiện lên màu xanh sẫm.
Thái y được mời tới là thường xuyên vào cung, mà trong cung trừ một vị thiên tử, chủ tử thì đều là nữ nhân, nói cách khác, thái y thường vào cung, cơ hồ không có ai không tinh thông phụ khoa, thái y này hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Ông ta thấy những hạt nhỏ kia lại cảm thấy có chút quen mắt, thuần thục khều mấy viên lên ngửi thử, lại thả vào trong miệng nếm thử, sắc mặt thay đổi.
“Thái y có thể nhận ra, đây là cái gì?” Lão phu nhân Kiến An bá hỏi.
Những cong cong vòng vòng bên trong này, thái y thấy nhiều rồi, trên mặt không biến sắc, bình tĩnh nói: “Là Thư Tâm hoàn.”
Lão phu nhân Trấn Quốc Công nhất thời không nghĩ ra đây là dược hoàn gì, nhìn lão phu nhân Kiến An Bá.
“Đa tạ thái y rồi.” Lão phu nhân Kiến An Bá vừa nói như thế, liền có nha hoàn dẫn thái y lui xuống.
Chờ thái y vừa đi, lão phu nhân Trấn Quốc Công cuối cùng không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lão phu nhân Kiến An Bá đứng lên: “Lão tỷ tỷ, xin thứ cho ta vượt quá chức phận, vừa nãy nha hoàn này bưng bát thuốc tới cho Diệu Nhi, trong lúc vô tình đã làm vỡ, phát hiện cái này, lão bà tử nhìn giống như Thư Tâm hoàn, bèn truyền thái y tới đây, bây giờ xem ra, quả nhiên không lầm, kính xin lão tỷ tỷ làm chủ cho Diệu nha đầu.”
“Thư Tâm hoàn là thế nào?” Lão phu nhân Trấn Quốc Công vẫn chưa hiểu được.
Lão phu nhân Kiến An bá chợt hiểu ra.
Lão phu nhân Trấn Quốc Công năm xưa theo lão Quốc Công đông chính tây chiến, sợ rằng đối với một số thứ phụ nhân trong kinh dùng không hiểu rõ lắm, bà dứt khoát nói thẳng: “Thư Tâm hoàn này đã từng là thuốc cấm, vốn là giảm bớt chứng bệnh đau bụng kinh của phụ nhân, nhưng lại có một tác hại cực lớn, nữ tử vừa sinh không lâu nếu là uống phải, rất dễ rong huyết mà chết!”
Sắc mặt lão phu nhân Trấn Quốc Công lập tức thay đổi.
“Lão phu nhân, Diệu Nhi bản tính thuần phác, không hiểu những thứ cong cong vòng vòng này lắm, hôm nay nếu đã gặp phải, người làm mẹ là cháu đây đành mặt dày cầu ngài làm chủ cho con bé.” Ôn thị có chút kích động nói.
Lý thị thấy thế, dưới sự có tật giật mình vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, lão phu nhân, ngài cần phải làm chủ thay Diệu Nhi, bắt được người hại nàng kia!”
Thanh Đại đứng ở góc không người chú ý, điệu thấp phảng phất như không tồn tại, ngón tay bỗng nhiên nhẹ nhàng bắn một cái.
Bởi vì lão phu nhân Trấn Quốc Công đi vào, người trong phòng đều đang đứng, Lý thị lòng đầy căm phẫn nói, ống tay áo lắc một cái như vậy, liền thấy một vật từ trong rơi ra ngoài, bồng bềnh đung đưa rơi xuống, không biết làm sao tới một cơn gió, vừa lúc rơi xuống trên mu bàn chân của lão phu nhân Trấn Quốc Công.
Lão phu nhân Trấn Quốc Công cúi người nhặt lên: “Đây là cái gì?”
Nhất thời mặt Lý thị như màu đất.