Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
“Chào Dương ma ma.” Chân Diệu khẽ phúc phúc, giọng nói dịu dàng, sau đó thoải mái nhìn lại.
Lão phu nhân âm thầm gật đầu, Tứ nha đầu ngược lại không thất thố. Dù ra sao thì nàng là chủ, người đến là bộc, làm bộ dạng phục tùng cúi mắt khó tránh khỏi khiến người ta chê cười không phóng khoáng.
Dương ma ma nghiêng người tránh đi, khi chạm phải ánh mắt tinh khiết như nước của Chân Diệu thì trong lòng bà hơi ngẩn ra.
Lời đồn về Chân Tứ cô nương nhiều như vậy, trong lòng bà đã sớm phác họa ra bộ dạng Tứ cô nương thế nào, nhưng không ngờ người thật lại hơi khác với tưởng tượng của bà.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng lập tức có thêm vài phần tò mò.
“Chào Tứ cô nương, lão nô theo lời dặn dò của Lão phu nhân Trấn Quốc Công tới hầu hạ cô nương, mong rằng Tứ cô nương đừng chê lão nô thô kệch vụng về.”
Đối mặt với loại tình huống này, nếu chấp nhận chắc chắc là sỉ nhục, nhưng đối phương đại biểu cho Lão phu nhân Trấn Quốc Công, nên mở miệng cự tuyệt cũng không thích hợp.
Chân Diệu cảm thấy lần này không có thời gian để nàng từ từ suy nghĩ rồi, phúc chí tâm linh*(vận may đến thì con người linh hoạt khôn ngoan hơn) bỗng nhớ tới một câu: nếu có người nói lời mà mình không muốn trả lời hoặc không biết trả lời, vậy thì cứ mỉm cười, để cho người tự trả lời là được rồi.
Cho nên nàng vẫn cười nhè nhẹ: “Dương ma ma khách khí rồi, chuyện của trưởng bối, ta nghe theo tổ mẫu.”
Lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ: kẻ nào nói sau khi Tứ nha đầu rơi xuống đã không còn lanh lợi như trước kia nữa, quả thực là có mắt không tròng!
Không còn câu trả lời nào thích hợp hơn câu này rồi.
Dương ma ma cũng nhìn chằm chằm Chân Diệu.
Vì vậy Chân Diệu lại cười càng bình tĩnh, nhưng trong lòng tiểu nhân lại đập thùm thụp: “Đừng có nhìn ta chứ, các ngươi nên làm gì thì làm đi, cứ cười thế này thì quá cmn mệt.”
Cuối cùng Lão phu nhân tiếp lời nói: “Dương ma ma quá khiêm tốn rồi, ai trong kinh thành không biết ngài từng hầu hạ Thái hậu chứ. Lời nói như là hầu hạ Tứ nha đầu thế này ngài tuyệt đối không thể nói, khiến con bé tổn thọ quá rồi.”
“Tứ cô nương đến đâu cũng là chủ tử, lão nô ở đâu thì vẫn là nô tài, lão phu nhân nói như vậy mới khiến lão nô tổn thọ đấy.”
Hai người ngươi một lời ta một câu giao phong hơn mười trận, lão phu nhân dần cảm thấy vô lực.
Lão ma ma này không hổ danh người bước chân ra từ cung cấm, đã từng lăn lộn nhiều năm trong cung, nói chuyện thật sự cẩn thận, không nhường bước nào.
Dưới từng bước ép sát, Lão phu nhân thầm than một tiếng, vừa định miễn cưỡng gật đầu thì thấy Chân Nghiên đoan trang khẽ phúc thân chào Dương ma ma: “Dương ma ma, xin thứ cho ta thất lễ, bên chỗ mẫu thân có chút việc gấp muốn trình với tổ mẫu, đành để Tứ muội ngồi tạm cùng ngài một lát vậy.”
Nói xong vươn tay về phía Lão phu nhân.
Lão phu nhân tiện thể đưa tay cho Chân Nghiên, lên tiếng nói thất lễ rồi được Chân Nghiên vịn xoay vào nội thất.
Lão phu nhân vừa ngồi xuống thì thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, bà cười nói: “Nhị nha đầu à, cháu cơ trí.”
Sắc mặt Chân Nghiên vô cùng trịnh trọng: “Thưa tổ mẫu, cháu gái có việc thật ạ.” Nói xong thì đưa tờ giấy tới.
Lão phu nhân buồn bực mở ra, thấy vài chữ xiêu vẹo trên mặt giấy là tên của một số người và sơ đồ quan hệ.
“Đây là?”
“Phụ thân, Uyển di nương, Sở Tiêu Các, đồng liêu mời uống rượu, cơ thiếp, nha hoàn phủ Trấn Quốc Công. Thưa tổ mẫu, cháu gái cảm thấy đây là một chuỗi liên quan, kết quả nối liền hàng loạt đầu mối này chính là phụ thân bị mất chức, danh dự của Bá phủ bị hao tổn.” Chân Nghiên nói, giọng nói lại càng lạnh hơn, “Lần này, nếu không phải tổ mẫu dao sắc chặt đay rối (*) giải quyết Uyển di nương, sau này còn không biết gây ra bao nhiêu chuyện nữa. Phủ Trấn Quốc Công kia cũng sẽ không phái ma ma giáo dưỡng đến, mà đã hủy hôn một cách danh chánh ngôn thuận rồi!”
(*) dao sắc chặt đay rối: dứt khoát
Đối phương rõ là tính toán rất chính xác, biết con nối dòng phủ Kiến An Bá thưa thớt, chờ Uyển di nương mang thai ba tháng mới bung bét sự việc ra, vì nghĩ rằng lão phu nhân luyến tiếc đứa bé trong bụng Uyển di nương.
Có điều mấy lời nói của Tứ muội lại chó ngáp phải ruồi thay đổi ý nghĩ của lão phu nhân. Đây cũng là trời không tuyệt đường người.
Lão phu nhân thu lại nụ cười: “Chuyện này, cháu có chứng cứ?”
Chân Nghiên lắc đầu: “Cháu gái cũng không có chứng cớ thiết thực, nhưng cháu biết rất nhiều chuyện quá trình cũng không quan trọng, kết quả mới giải thích rõ vấn đề nhất.”
Nói xong, nàng tỉ mỉ kể lại một lần chuyện trước đây trong lúc vô tình nghe vú già đàm luận sự khác thường của Tam lão gia, chuyện Chân Diệu vô tình trông thấy Thế tử như thế nào vào cái ngày phát sinh sự việc.
“Oan nghiệt, thật là oan nghiệt mà! Thế tử Trấn Quốc Công lại ghét bỏ Tứ nha đầu như vậy?” Lão phu nhân liên tục than thở.
Bà lo lắng nhất là lão phu nhân Trấn Quốc Công và những nữ quyến kia sẽ vì những chuyện này mà xoi mói Tứ nha đầu, nhưng lại không ngờ rằng Thế tử Trấn Quốc Công chán ghét Tứ nha đầu đến nhường này.
Lúc trước ở dưới nước muốn bóp chết Tứ nha đầu còn có thể nói là nhất thời vọng động xúc động phẫn nộ, nhưng muốn dùng trăm phương ngàn kế từ hôn thế này lại thật sự khiến cho người ta lạnh cả lòng.
Thế tử Trấn Quốc Công này tâm địa tàn nhẫn nhưng dáng vẻ như thiếu niên lang, còn Tứ nha đầu lại rất tốt bụng.
“Tổ mẫu!” Chân Nghiên quỳ xuống bịch một tiếng, “Hôn sự này, không bằng đừng kết nữa.”
Lão phu nhân mang vẻ mặt chán nản: “Thói đời này, làm người đã khó, làm nữ nhân còn khó hơn, Tứ muội cháu không chịu nổi những giày vò này, Bá phủ chúng ta cũng chịu không nổi. Con bé nhất định phải gả.”
Nói tới đây khóe miệng bắt đầu nhếch lên: “Nhưng mà phủ Trấn Quốc Công bọn họ khinh người quá đáng, gài bẫy như thế để chúng ta nhảy vào, cũng không thể để cho bọn họ cho rằng chúng ta là kẻ hồ đồ được.”
“Nhị nha đầu, đỡ ta ra ngoài.”
Bà cháu hai người đi vòng vèo, phát hiện Chân Diệu đang hăng hái bừng bừng giới thiệu cách làm món nộm dưa leo cho Dương ma ma, Dương ma ma lại còn nếm thử một miếng, nhưng cũng không phải là phần Chân Diệu vừa đưa tới buổi sáng.
Đây là cái tình huống quái đản gì thế?
Lão phu nhân cảm thấy cơn tức kia của bà lại bị nghẹn trong họng mất rồi.
Nghĩ lại, dù thế nào Tứ nha đầu cũng phải gả đi, có thể kết thiện duyên cũng là chuyện tốt. Thế là lại càng cố đè cơn tức kia xuống, ho khan một tiếng.
“Tổ mẫu, ngài đã về rồi.” Chân Diệu nghe được động tĩnh thì quay đầu lại cười một tiếng, rất là tự nhiên đứng lên bước nhanh tới, khoác lên một cánh tay khác của lão phu nhân rồi dìu bà trở về chỗ ngồi.
Dương ma ma nhìn Chân Diệu hành động thì âm thầm gật đầu.
Hào phóng hữu lễ nhưng lại không mất hồn nhiên, đối với trưởng bối cung kính mà cũng biểu lộ sự tự nhiên, nương tử nhỏ như vậy, thế nào cùng không giống loại người làm ra chuyện thế kia.
Thân trong phủ Trấn Quốc Công, bà lại càng hiểu rõ ràng nội tình chuyện rơi xuống nước hơn người bên ngoài, Dương ma ma lại nghĩ, chẳng lẽ vị Tứ cô nương mang rễ tình sâu nặng với Thế tử, mới không kìm lòng được mà làm ra việc kia?
Bà ở trong cung nhiều năm, tự nhận nhìn người vẫn rất chuẩn, có nhìn thế nào bà cũng cảm thấy Chân Diệu không giống loại người vì trèo lên cành cao mà dùng thủ đoạn đó như trong lời đồn đãi.
Vì thế lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình, ánh mắt bà nhìn về phía Chân Diệu lập tức có thêm một tia cảm thông mơ hồ.
Dương ma ma lăn lộn nhiều năm trong cung, quen nhìn các nữ tử vì quyền lực địa vị mà dùng thủ đoạn, nay có người lại thuần túy vì tình cảm, mặc dù đạo lý không cho phép, nhưng bà lại bất chợt khoan dung thêm vài phần.
“Dương ma ma, ở đây ta có phong thư muốn đưa cho lão phu nhân Trấn Quốc Công, những tiểu nha đầu kia lại nôn nôn nóng nóng khiến ta đây cũng không yên tâm, vẫn phải làm phiền bà mang về vậy.” Lão phu nhân rút ra một phong thư nhũ vàng từ trong tay áo.
Dương ma ma nhạy cảm phát hiện trong chuyện này có ẩn tình gì đó, bèn đồng ý.
Chờ Dương ma ma vừa đi, Chân Diệu cắn cắn môi nhìn lão phu nhân: “Tổ mẫu, chuyện của phụ thân, có phải có liên quan đến phủ Trấn Quốc Công không ạ?”
“Nha đầu cháu sao lại nói lung tung vậy! Làm gì có chuyện đó.” Lão phu nhân nói.
Đây cũng là quyết định bà và Chân Nghiên ngầm hiểu, Chân Diệu biết ít một chút thì tương lai gả đi có lẽ còn có thể sống tốt hơn.
Chân Diệu tỏ vẻ đương nhiên nói: “Bởi vì phủ Trấn Quốc Công muốn từ hôn mà.”
Chuyện này, nàng cũng không cần đâm chọc thêm gì nữa, hai lần gặp Thế tử Trấn Quốc Công, ánh mắt của hắn đã đủ nói rõ hết thảy.
Lão phu nhân lại cảm thấy nha đầu này quá thông minh rồi. Bà thở dài, tỉ mỉ kể lại sự việc cho nàng nghe.
Chân Diệu càng nghe mắt trợn càng lớn, thầm nói trong lòng: Ôi mẹ ơi, thì ra tình huống phức tạp như thế, không được, nàng phải đâm chọc thêm mới được, thuận tiện cho tên khốn kia ăn chút đau khổ!
Chương 14: Nhảy xuống giếng
Tháng sáu thời tiết đã rất nóng, đến tận lúc mặt trời lặn vẫn khô hanh không giảm, ngoài hẻm Thanh Tước truyền đến tiếng vó ngựa đát đát.
Đến trước hoành phi mạ vàng treo trên cao của phủ Trấn Quốc Công, Thế tử Trấn Quốc Công La Thiên Trình xoay mình xuống ngựa, sải bước đi về phía cổng.
Đến Thanh Phong Đường – chỗ ở của Thế tử, một nha hoàn cao gầy nụ cười xinh đẹp vội vàng ra đón, trên mặt tràn đầy ý cười: “Thế tử, ngài về rồi.”
Ánh mắt không khỏi rơi lên người La Thiên Trình.
Hắn một đường lao nhanh về phủ, quần áo trên người nửa khô nửa ướt, nửa ướt nửa khô dán chặt vào người, lộ ra đường nét cơ bắp rắn chắc.
Nha hoàn kia lập tức xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại không dời mắt, một đôi mắt hạnh long lanh ngược lại đắm đuối dừng ở nam tử cao ngất như trúc trước mắt.
Thầm nghĩ mấy tháng nay dường như Thế tử thay đổi rất nhiều, trước kia hình như hơi gầy yếu một chút. . . . . .
Cảm giác được ánh mắt rõ ràng của nha hoàn, La Thiên Trình nhíu mày một cái, thản nhiên nói: “Đi chuẩn bị chút nước nóng đi, ta muốn tắm rửa.”
“Vâng.” Nha hoàn đáp lời, xoay người đi chuẩn bị nước nóng, trong lòng lâng lâng như đi trên bông, lại run rẩy e sợ.
Hai năm trước nàng đã bị Thế tử thu dùng, Thế tử tuổi trẻ khỏe mạnh, chuyện ấy đương nhiên không thể thiếu.
Nhưng không biết sao, mấy tháng này Thế tử bỗng nhiên lại không gần gũi nàng nữa.
Thân phận như nàng, trước khi phu nhân Thế tử vào cửa, đương nhiên không thể nào được nâng làm di nương, chỗ dựa duy nhất của nàng chính là sự sủng ái của Thế tử, nếu cả sự sủng ái này cũng mất, đến lúc đó chỉ sợ sẽ tùy ý bị sắp xếp gả cho người khác.
Có điều khiến nàng hơi an tâm một chút là hai nha đầu khác đã bị Thế tử thu dùng cũng không được lợi thế hơn.
Lão phu nhân âm thầm gật đầu, Tứ nha đầu ngược lại không thất thố. Dù ra sao thì nàng là chủ, người đến là bộc, làm bộ dạng phục tùng cúi mắt khó tránh khỏi khiến người ta chê cười không phóng khoáng.
Dương ma ma nghiêng người tránh đi, khi chạm phải ánh mắt tinh khiết như nước của Chân Diệu thì trong lòng bà hơi ngẩn ra.
Lời đồn về Chân Tứ cô nương nhiều như vậy, trong lòng bà đã sớm phác họa ra bộ dạng Tứ cô nương thế nào, nhưng không ngờ người thật lại hơi khác với tưởng tượng của bà.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng lập tức có thêm vài phần tò mò.
“Chào Tứ cô nương, lão nô theo lời dặn dò của Lão phu nhân Trấn Quốc Công tới hầu hạ cô nương, mong rằng Tứ cô nương đừng chê lão nô thô kệch vụng về.”
Đối mặt với loại tình huống này, nếu chấp nhận chắc chắc là sỉ nhục, nhưng đối phương đại biểu cho Lão phu nhân Trấn Quốc Công, nên mở miệng cự tuyệt cũng không thích hợp.
Chân Diệu cảm thấy lần này không có thời gian để nàng từ từ suy nghĩ rồi, phúc chí tâm linh*(vận may đến thì con người linh hoạt khôn ngoan hơn) bỗng nhớ tới một câu: nếu có người nói lời mà mình không muốn trả lời hoặc không biết trả lời, vậy thì cứ mỉm cười, để cho người tự trả lời là được rồi.
Cho nên nàng vẫn cười nhè nhẹ: “Dương ma ma khách khí rồi, chuyện của trưởng bối, ta nghe theo tổ mẫu.”
Lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ: kẻ nào nói sau khi Tứ nha đầu rơi xuống đã không còn lanh lợi như trước kia nữa, quả thực là có mắt không tròng!
Không còn câu trả lời nào thích hợp hơn câu này rồi.
Dương ma ma cũng nhìn chằm chằm Chân Diệu.
Vì vậy Chân Diệu lại cười càng bình tĩnh, nhưng trong lòng tiểu nhân lại đập thùm thụp: “Đừng có nhìn ta chứ, các ngươi nên làm gì thì làm đi, cứ cười thế này thì quá cmn mệt.”
Cuối cùng Lão phu nhân tiếp lời nói: “Dương ma ma quá khiêm tốn rồi, ai trong kinh thành không biết ngài từng hầu hạ Thái hậu chứ. Lời nói như là hầu hạ Tứ nha đầu thế này ngài tuyệt đối không thể nói, khiến con bé tổn thọ quá rồi.”
“Tứ cô nương đến đâu cũng là chủ tử, lão nô ở đâu thì vẫn là nô tài, lão phu nhân nói như vậy mới khiến lão nô tổn thọ đấy.”
Hai người ngươi một lời ta một câu giao phong hơn mười trận, lão phu nhân dần cảm thấy vô lực.
Lão ma ma này không hổ danh người bước chân ra từ cung cấm, đã từng lăn lộn nhiều năm trong cung, nói chuyện thật sự cẩn thận, không nhường bước nào.
Dưới từng bước ép sát, Lão phu nhân thầm than một tiếng, vừa định miễn cưỡng gật đầu thì thấy Chân Nghiên đoan trang khẽ phúc thân chào Dương ma ma: “Dương ma ma, xin thứ cho ta thất lễ, bên chỗ mẫu thân có chút việc gấp muốn trình với tổ mẫu, đành để Tứ muội ngồi tạm cùng ngài một lát vậy.”
Nói xong vươn tay về phía Lão phu nhân.
Lão phu nhân tiện thể đưa tay cho Chân Nghiên, lên tiếng nói thất lễ rồi được Chân Nghiên vịn xoay vào nội thất.
Lão phu nhân vừa ngồi xuống thì thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, bà cười nói: “Nhị nha đầu à, cháu cơ trí.”
Sắc mặt Chân Nghiên vô cùng trịnh trọng: “Thưa tổ mẫu, cháu gái có việc thật ạ.” Nói xong thì đưa tờ giấy tới.
Lão phu nhân buồn bực mở ra, thấy vài chữ xiêu vẹo trên mặt giấy là tên của một số người và sơ đồ quan hệ.
“Đây là?”
“Phụ thân, Uyển di nương, Sở Tiêu Các, đồng liêu mời uống rượu, cơ thiếp, nha hoàn phủ Trấn Quốc Công. Thưa tổ mẫu, cháu gái cảm thấy đây là một chuỗi liên quan, kết quả nối liền hàng loạt đầu mối này chính là phụ thân bị mất chức, danh dự của Bá phủ bị hao tổn.” Chân Nghiên nói, giọng nói lại càng lạnh hơn, “Lần này, nếu không phải tổ mẫu dao sắc chặt đay rối (*) giải quyết Uyển di nương, sau này còn không biết gây ra bao nhiêu chuyện nữa. Phủ Trấn Quốc Công kia cũng sẽ không phái ma ma giáo dưỡng đến, mà đã hủy hôn một cách danh chánh ngôn thuận rồi!”
(*) dao sắc chặt đay rối: dứt khoát
Đối phương rõ là tính toán rất chính xác, biết con nối dòng phủ Kiến An Bá thưa thớt, chờ Uyển di nương mang thai ba tháng mới bung bét sự việc ra, vì nghĩ rằng lão phu nhân luyến tiếc đứa bé trong bụng Uyển di nương.
Có điều mấy lời nói của Tứ muội lại chó ngáp phải ruồi thay đổi ý nghĩ của lão phu nhân. Đây cũng là trời không tuyệt đường người.
Lão phu nhân thu lại nụ cười: “Chuyện này, cháu có chứng cứ?”
Chân Nghiên lắc đầu: “Cháu gái cũng không có chứng cớ thiết thực, nhưng cháu biết rất nhiều chuyện quá trình cũng không quan trọng, kết quả mới giải thích rõ vấn đề nhất.”
Nói xong, nàng tỉ mỉ kể lại một lần chuyện trước đây trong lúc vô tình nghe vú già đàm luận sự khác thường của Tam lão gia, chuyện Chân Diệu vô tình trông thấy Thế tử như thế nào vào cái ngày phát sinh sự việc.
“Oan nghiệt, thật là oan nghiệt mà! Thế tử Trấn Quốc Công lại ghét bỏ Tứ nha đầu như vậy?” Lão phu nhân liên tục than thở.
Bà lo lắng nhất là lão phu nhân Trấn Quốc Công và những nữ quyến kia sẽ vì những chuyện này mà xoi mói Tứ nha đầu, nhưng lại không ngờ rằng Thế tử Trấn Quốc Công chán ghét Tứ nha đầu đến nhường này.
Lúc trước ở dưới nước muốn bóp chết Tứ nha đầu còn có thể nói là nhất thời vọng động xúc động phẫn nộ, nhưng muốn dùng trăm phương ngàn kế từ hôn thế này lại thật sự khiến cho người ta lạnh cả lòng.
Thế tử Trấn Quốc Công này tâm địa tàn nhẫn nhưng dáng vẻ như thiếu niên lang, còn Tứ nha đầu lại rất tốt bụng.
“Tổ mẫu!” Chân Nghiên quỳ xuống bịch một tiếng, “Hôn sự này, không bằng đừng kết nữa.”
Lão phu nhân mang vẻ mặt chán nản: “Thói đời này, làm người đã khó, làm nữ nhân còn khó hơn, Tứ muội cháu không chịu nổi những giày vò này, Bá phủ chúng ta cũng chịu không nổi. Con bé nhất định phải gả.”
Nói tới đây khóe miệng bắt đầu nhếch lên: “Nhưng mà phủ Trấn Quốc Công bọn họ khinh người quá đáng, gài bẫy như thế để chúng ta nhảy vào, cũng không thể để cho bọn họ cho rằng chúng ta là kẻ hồ đồ được.”
“Nhị nha đầu, đỡ ta ra ngoài.”
Bà cháu hai người đi vòng vèo, phát hiện Chân Diệu đang hăng hái bừng bừng giới thiệu cách làm món nộm dưa leo cho Dương ma ma, Dương ma ma lại còn nếm thử một miếng, nhưng cũng không phải là phần Chân Diệu vừa đưa tới buổi sáng.
Đây là cái tình huống quái đản gì thế?
Lão phu nhân cảm thấy cơn tức kia của bà lại bị nghẹn trong họng mất rồi.
Nghĩ lại, dù thế nào Tứ nha đầu cũng phải gả đi, có thể kết thiện duyên cũng là chuyện tốt. Thế là lại càng cố đè cơn tức kia xuống, ho khan một tiếng.
“Tổ mẫu, ngài đã về rồi.” Chân Diệu nghe được động tĩnh thì quay đầu lại cười một tiếng, rất là tự nhiên đứng lên bước nhanh tới, khoác lên một cánh tay khác của lão phu nhân rồi dìu bà trở về chỗ ngồi.
Dương ma ma nhìn Chân Diệu hành động thì âm thầm gật đầu.
Hào phóng hữu lễ nhưng lại không mất hồn nhiên, đối với trưởng bối cung kính mà cũng biểu lộ sự tự nhiên, nương tử nhỏ như vậy, thế nào cùng không giống loại người làm ra chuyện thế kia.
Thân trong phủ Trấn Quốc Công, bà lại càng hiểu rõ ràng nội tình chuyện rơi xuống nước hơn người bên ngoài, Dương ma ma lại nghĩ, chẳng lẽ vị Tứ cô nương mang rễ tình sâu nặng với Thế tử, mới không kìm lòng được mà làm ra việc kia?
Bà ở trong cung nhiều năm, tự nhận nhìn người vẫn rất chuẩn, có nhìn thế nào bà cũng cảm thấy Chân Diệu không giống loại người vì trèo lên cành cao mà dùng thủ đoạn đó như trong lời đồn đãi.
Vì thế lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình, ánh mắt bà nhìn về phía Chân Diệu lập tức có thêm một tia cảm thông mơ hồ.
Dương ma ma lăn lộn nhiều năm trong cung, quen nhìn các nữ tử vì quyền lực địa vị mà dùng thủ đoạn, nay có người lại thuần túy vì tình cảm, mặc dù đạo lý không cho phép, nhưng bà lại bất chợt khoan dung thêm vài phần.
“Dương ma ma, ở đây ta có phong thư muốn đưa cho lão phu nhân Trấn Quốc Công, những tiểu nha đầu kia lại nôn nôn nóng nóng khiến ta đây cũng không yên tâm, vẫn phải làm phiền bà mang về vậy.” Lão phu nhân rút ra một phong thư nhũ vàng từ trong tay áo.
Dương ma ma nhạy cảm phát hiện trong chuyện này có ẩn tình gì đó, bèn đồng ý.
Chờ Dương ma ma vừa đi, Chân Diệu cắn cắn môi nhìn lão phu nhân: “Tổ mẫu, chuyện của phụ thân, có phải có liên quan đến phủ Trấn Quốc Công không ạ?”
“Nha đầu cháu sao lại nói lung tung vậy! Làm gì có chuyện đó.” Lão phu nhân nói.
Đây cũng là quyết định bà và Chân Nghiên ngầm hiểu, Chân Diệu biết ít một chút thì tương lai gả đi có lẽ còn có thể sống tốt hơn.
Chân Diệu tỏ vẻ đương nhiên nói: “Bởi vì phủ Trấn Quốc Công muốn từ hôn mà.”
Chuyện này, nàng cũng không cần đâm chọc thêm gì nữa, hai lần gặp Thế tử Trấn Quốc Công, ánh mắt của hắn đã đủ nói rõ hết thảy.
Lão phu nhân lại cảm thấy nha đầu này quá thông minh rồi. Bà thở dài, tỉ mỉ kể lại sự việc cho nàng nghe.
Chân Diệu càng nghe mắt trợn càng lớn, thầm nói trong lòng: Ôi mẹ ơi, thì ra tình huống phức tạp như thế, không được, nàng phải đâm chọc thêm mới được, thuận tiện cho tên khốn kia ăn chút đau khổ!
Chương 14: Nhảy xuống giếng
Tháng sáu thời tiết đã rất nóng, đến tận lúc mặt trời lặn vẫn khô hanh không giảm, ngoài hẻm Thanh Tước truyền đến tiếng vó ngựa đát đát.
Đến trước hoành phi mạ vàng treo trên cao của phủ Trấn Quốc Công, Thế tử Trấn Quốc Công La Thiên Trình xoay mình xuống ngựa, sải bước đi về phía cổng.
Đến Thanh Phong Đường – chỗ ở của Thế tử, một nha hoàn cao gầy nụ cười xinh đẹp vội vàng ra đón, trên mặt tràn đầy ý cười: “Thế tử, ngài về rồi.”
Ánh mắt không khỏi rơi lên người La Thiên Trình.
Hắn một đường lao nhanh về phủ, quần áo trên người nửa khô nửa ướt, nửa ướt nửa khô dán chặt vào người, lộ ra đường nét cơ bắp rắn chắc.
Nha hoàn kia lập tức xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại không dời mắt, một đôi mắt hạnh long lanh ngược lại đắm đuối dừng ở nam tử cao ngất như trúc trước mắt.
Thầm nghĩ mấy tháng nay dường như Thế tử thay đổi rất nhiều, trước kia hình như hơi gầy yếu một chút. . . . . .
Cảm giác được ánh mắt rõ ràng của nha hoàn, La Thiên Trình nhíu mày một cái, thản nhiên nói: “Đi chuẩn bị chút nước nóng đi, ta muốn tắm rửa.”
“Vâng.” Nha hoàn đáp lời, xoay người đi chuẩn bị nước nóng, trong lòng lâng lâng như đi trên bông, lại run rẩy e sợ.
Hai năm trước nàng đã bị Thế tử thu dùng, Thế tử tuổi trẻ khỏe mạnh, chuyện ấy đương nhiên không thể thiếu.
Nhưng không biết sao, mấy tháng này Thế tử bỗng nhiên lại không gần gũi nàng nữa.
Thân phận như nàng, trước khi phu nhân Thế tử vào cửa, đương nhiên không thể nào được nâng làm di nương, chỗ dựa duy nhất của nàng chính là sự sủng ái của Thế tử, nếu cả sự sủng ái này cũng mất, đến lúc đó chỉ sợ sẽ tùy ý bị sắp xếp gả cho người khác.
Có điều khiến nàng hơi an tâm một chút là hai nha đầu khác đã bị Thế tử thu dùng cũng không được lợi thế hơn.