Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Chính Thức Từ Mặt
Để cho không bị người khác nghi ngờ, Tô Nhược được Đường Chấn Quang và Bạch Đình thuê một căn nhà ở bên ngoài, cuối tuần nghỉ học mới trở về Đường gia.
Nhớ lại năm ấy Tô Nhược cũng không rõ mình cố gắng vì điều gì.Nửa năm ở bên cạnh họ,có lẽ thứ cô muốn chính là tình yêu thương từ họ. Hoặc cô không cam tâm bị người khác cướp lấy..
Nhưng cô đã sai, dù chỉ là về nhà cuối tuần nhưng mỗi khi cô xuất hiện đều làm không khí trong nhà không yên ổn,những tiếng mắng nhiếc nặng nề từ ba cô. Ông luôn tức giận mỗi khi họ gặp nhau, cả người hiền lành như mẹ của cô dần rồi cũng nhìn cô bằng đôi mắt xa lạ. Người làm trong nhà,mỗi khi thấy cô về họ đều cuối đầu lặng lẽ thở dài cũng chẳng rõ là thương cảm hay ghét bỏ..
Thật ra những vấn đề hiểu lầm,những mâu thuẫn đó cũng xuất phát từ sự đau lòng của họ dành cho cô gái kia. Khi tập sách của cô ta bị xé rách, chỉ cần cô ta đưa đôi mắt ngây thơ sợ hãi, họ liền nghĩ cô là người gây ra..
Ngày Đường Hân Nghiêng bị bỏng,cô ta chỉ nghẹn ngào đưa mắt nhìn cô,họ liền nghĩ cô cố ý gây thương tích..
Cô ta cố ý ngả cầu thang,mà hiện trường lúc đó chỉ có cô ta và cô, ba cô không cần hỏi liền cho cô một cái tát như trời giáng.Mọi lời nói,lời thanh minh của cô họ đều không để vào tai.
Nhưng tất cả không là gì cả, cô tự nghĩ mình cũng không hiền lương gì, những cái tát cô chịu cô đều trả lại cho Đường Hân Nghiêng, lúc đó mẹ cô đẩy cô ra ôm chầm lấy cô ta, lần đầu tiên mẹ của cô nổi giận,
bà nói một câu khiến cô nhớ mãi .
- Ước gì con đừng trở về, cái nhà này sẽ rất yên ổn và hạnh phúc.
Rõ ràng trong mắt họ,Đường Hân Nghiêng là công chúa ngây thơ cần sự che chở yêu thương còn cô không khác gì phù thủy ác độc bị ghét bỏ, xa lánh là xứng đáng.
Tất cả uất ức cô đều cắn răng cố chịu đựng.
Cho đến đỉnh điểm khi Đường Chấn Quang biết cô theo nghề diễn viên.
Vào ngày vai diễn đầu tiên của cô được phát sóng.Lúc đó cô vui mừng muốn họ cùng chia sẽ niềm vui với cô. Không ngờ nhận lại kết quả đau lòng.
Thêm một cái tát đau điếng từ ba cô.
Ông muốn cô phải bỏ ngay cái nghề mà ông cho là bôi tro trát trấu lên mặt ông..
Vì quá đau lòng cũng như bao nhiêu uất ức nửa năm trở về phải gánh chịu..
Cô hét lớn với ông.
- Rõ ràng ba mẹ đâu có muốn nhận đứa con này, bây giờ con có làm gì có ảnh hưởng gì đến hai người và Đường gia.Tại sao lúc nào ba cũng xem danh dự của mình, địa vị của mình hơn cảm xúc của con.
Dường như không tin cô có thể nói ra được những điều này, Đường Chấn Quang thở hổn hển..
- Nếu hôm nay mày không biết lỗi của mình, rời xa cái nghề làm xấu mặt gia đình thì cút khỏi nơi này.Kể từ hôm nay xem như tao chưa có đứa con như mày.
Lạ thay là lúc đó Tô Nhược lại rất bình tĩnh, cô nhớ rất rõ hôm đó tuyết rơi khá lớn.
Nhưng không lạnh bằng lòng cô lúc đó.
Cô mỉm cười chua chát, dùng tay lau lấy nước mắt, bước đến nói với ông.
- Cuối cùng ba cũng đã nói ra điều mà trong lòng mình hằng nghĩ bấy lâu nay.Được,vậy xin hai người nhớ rõ Tôi tên là Tô Nhược, cái tên Đường Nhược Vũ lạ lẫm kia gửi lại cho hai người.Còn....
Cô nhìn Đường Hân Nghiêng đang đứng cách đó không xa, dịu dàng đỡ lấy mẹ cô.1
Tô Nhược nhếch môi..
- Cô khát khao thích sống trong thân phận của người khác lắm đúng không?
Tôi nhường lại cho cô cô đấy, cứ giữ lấy.
Tôi đây không cần..
Lời cô nói làm Đường Chấn Quang run rẩy, Bạch Đình khóc nghẹn muốn đi đến giữ lấy tay Tô Nhược nhưng Đường Chấn Quang quát lớn.
- Để nó đi, nếu đi thì đừng bao giờ quay về và nhớ rõ đừng bao giờ nhận mình là con cháu Đường gia.
Cuối cùng ông ta vẫn là vị chính khách dân chúng hô hào,nhưng là một người cha vô cùng tàn nhẫn.
Tô Nhược không trả lời, cô kiêu hãnh rời đi ,năm năm qua cũng chưa một lần quay trở về.
Nhớ lại năm ấy Tô Nhược cũng không rõ mình cố gắng vì điều gì.Nửa năm ở bên cạnh họ,có lẽ thứ cô muốn chính là tình yêu thương từ họ. Hoặc cô không cam tâm bị người khác cướp lấy..
Nhưng cô đã sai, dù chỉ là về nhà cuối tuần nhưng mỗi khi cô xuất hiện đều làm không khí trong nhà không yên ổn,những tiếng mắng nhiếc nặng nề từ ba cô. Ông luôn tức giận mỗi khi họ gặp nhau, cả người hiền lành như mẹ của cô dần rồi cũng nhìn cô bằng đôi mắt xa lạ. Người làm trong nhà,mỗi khi thấy cô về họ đều cuối đầu lặng lẽ thở dài cũng chẳng rõ là thương cảm hay ghét bỏ..
Thật ra những vấn đề hiểu lầm,những mâu thuẫn đó cũng xuất phát từ sự đau lòng của họ dành cho cô gái kia. Khi tập sách của cô ta bị xé rách, chỉ cần cô ta đưa đôi mắt ngây thơ sợ hãi, họ liền nghĩ cô là người gây ra..
Ngày Đường Hân Nghiêng bị bỏng,cô ta chỉ nghẹn ngào đưa mắt nhìn cô,họ liền nghĩ cô cố ý gây thương tích..
Cô ta cố ý ngả cầu thang,mà hiện trường lúc đó chỉ có cô ta và cô, ba cô không cần hỏi liền cho cô một cái tát như trời giáng.Mọi lời nói,lời thanh minh của cô họ đều không để vào tai.
Nhưng tất cả không là gì cả, cô tự nghĩ mình cũng không hiền lương gì, những cái tát cô chịu cô đều trả lại cho Đường Hân Nghiêng, lúc đó mẹ cô đẩy cô ra ôm chầm lấy cô ta, lần đầu tiên mẹ của cô nổi giận,
bà nói một câu khiến cô nhớ mãi .
- Ước gì con đừng trở về, cái nhà này sẽ rất yên ổn và hạnh phúc.
Rõ ràng trong mắt họ,Đường Hân Nghiêng là công chúa ngây thơ cần sự che chở yêu thương còn cô không khác gì phù thủy ác độc bị ghét bỏ, xa lánh là xứng đáng.
Tất cả uất ức cô đều cắn răng cố chịu đựng.
Cho đến đỉnh điểm khi Đường Chấn Quang biết cô theo nghề diễn viên.
Vào ngày vai diễn đầu tiên của cô được phát sóng.Lúc đó cô vui mừng muốn họ cùng chia sẽ niềm vui với cô. Không ngờ nhận lại kết quả đau lòng.
Thêm một cái tát đau điếng từ ba cô.
Ông muốn cô phải bỏ ngay cái nghề mà ông cho là bôi tro trát trấu lên mặt ông..
Vì quá đau lòng cũng như bao nhiêu uất ức nửa năm trở về phải gánh chịu..
Cô hét lớn với ông.
- Rõ ràng ba mẹ đâu có muốn nhận đứa con này, bây giờ con có làm gì có ảnh hưởng gì đến hai người và Đường gia.Tại sao lúc nào ba cũng xem danh dự của mình, địa vị của mình hơn cảm xúc của con.
Dường như không tin cô có thể nói ra được những điều này, Đường Chấn Quang thở hổn hển..
- Nếu hôm nay mày không biết lỗi của mình, rời xa cái nghề làm xấu mặt gia đình thì cút khỏi nơi này.Kể từ hôm nay xem như tao chưa có đứa con như mày.
Lạ thay là lúc đó Tô Nhược lại rất bình tĩnh, cô nhớ rất rõ hôm đó tuyết rơi khá lớn.
Nhưng không lạnh bằng lòng cô lúc đó.
Cô mỉm cười chua chát, dùng tay lau lấy nước mắt, bước đến nói với ông.
- Cuối cùng ba cũng đã nói ra điều mà trong lòng mình hằng nghĩ bấy lâu nay.Được,vậy xin hai người nhớ rõ Tôi tên là Tô Nhược, cái tên Đường Nhược Vũ lạ lẫm kia gửi lại cho hai người.Còn....
Cô nhìn Đường Hân Nghiêng đang đứng cách đó không xa, dịu dàng đỡ lấy mẹ cô.1
Tô Nhược nhếch môi..
- Cô khát khao thích sống trong thân phận của người khác lắm đúng không?
Tôi nhường lại cho cô cô đấy, cứ giữ lấy.
Tôi đây không cần..
Lời cô nói làm Đường Chấn Quang run rẩy, Bạch Đình khóc nghẹn muốn đi đến giữ lấy tay Tô Nhược nhưng Đường Chấn Quang quát lớn.
- Để nó đi, nếu đi thì đừng bao giờ quay về và nhớ rõ đừng bao giờ nhận mình là con cháu Đường gia.
Cuối cùng ông ta vẫn là vị chính khách dân chúng hô hào,nhưng là một người cha vô cùng tàn nhẫn.
Tô Nhược không trả lời, cô kiêu hãnh rời đi ,năm năm qua cũng chưa một lần quay trở về.