Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trói buộc con tim nữ minh tinh - Chương 4
Rồi ôm lấy con gấu bông nhỏ thuộc về mình , dựa vào ghế..
– Em mệt quá , em ngủ một chút đến nơi gọi em dậy..
Cô nhắm mắt cứ thế vùi sâu vào giấc ngủ .
Henry thở dài lấy một chiếc chăn nhung đắp lên cho Tô Nhược ,khóe môi nhếch lên đầy cưng chiều..
Mùa thu khí trời trong lành và dịu êm hơn bao giờ hết ..
Trong căn phòng dạy múa , mặt kính được bao phủ khắp nơi , càng hiện lên vóc dáng cô gái yểu điệu thướt tha trong từng động tác ..
Dáng dấp mỏng manh xinh đẹp trong bộ đồ múa ba lê , từng động tác uyển chuyển mê mẩn người xem..
Khi tiếng vỗ tay vang lên , cô gái nở nụ cười , khom người thể hiện động tác chào đẹp mắt ..
– Được rồi , hôm nay ôn đến đây thôi .
Đường Hân Nghiêng lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên khuôn mặt xinh đẹp. Lúc quay người bắt gặp người đàn ông cao lớn , khuôn mặt tuấn tú ánh mắt nhìn cô ta một cách dịu dàng..
Đường Hân Nghiêng nở nụ cười tươi , vội chạy ra như chú chim nhỏ vừa đơn thuần ,vừa đáng yêu..
Người đàn ông cũng nở nụ cười yêu chiều dịu dàng đi đến chỗ cô..
– Không cần chạy , từ từ thôi..
– Tử Phong , anh chờ em lâu chưa ?
Cánh tay trắng mịn rất tự nhiên choàng lên tay Cảnh Tử Phong..
Bàn tay tự thành thục lau mồ hôi trên vùng trán trắng mịn của cô gái trước mắt..
– Không lâu , chẳng phải chúng ta hẹn nhau ăn trưa hay sao ?
– Chết , em xin lỗi , chút nữa là em quên mất .Anh chờ em một chút , em thay đồ ra liền..
Cảnh Tử Phong mỉm cười ..
– Được..
Nhìn bóng dáng thướt tha của cô vội rời đi , ánh mắt anh ta đầy dịu dàng..
…..
Trên đường phố tấp nấp , Cảnh Tử Phong vững trãi lái xe ..
Đường Hân Nghiêng nhìn anh một chút , lại hơi dè dặt lên tiếng..
– Tử Phong ?
– Hửm ?
Anh ta vừa lái xe , quay đầu nhìn cô chờ đợi..
– Em nghe nói vài ngày nữa anh Tử Sâm sẽ đi công tác trở về ?
Khi nhắc đến vấn đề này ,hai mắt của cô ta sáng lấp lánh , chờ mong có , nhớ nhung có .
Nhưng sắc mặt Cảnh Tử Phong lại không tốt, nụ cười dịu dàng vừa rồi cũng chợt tắt đi .
Nhàn nhạt nói..
– Ừm , Nghe nói tuần sau sẽ về đến.
Đường Hân Nghiêng không giấu được niềm vui vẻ ,cả khóe môi cũng cong lên…
Cảnh Tử Phong dời ánh mắt sang nhìn đường , có chút phiền muộn.
– Tiểu Nghiêng …
Anh gọi tên cô , giọng dường như có chút bất lực.
Đường Hân Nghiêng còn đang suy nghĩ đến diễn cảnh được gặp Cảnh Tử Sâm , không tập trung lắm chỉ ậm ờ cho có..
– Dạ ..
Nhìn dáng vẻ cô mơ mộng về một tương lai không thật .Cảnh Tử Phong thở dài ,rồi nói..
– Anh Tử Sâm không hợp với em , đừng mơ mộng nữa ..
Câu nói này như một thau nước lạnh , dập tắt mọi viễn cảnh đang bay loạn trong đầu của Đường Hân Nghiêng.
Sắc mặt cô ta tái mét , nụ cười tươi tắn vừa rồi cũng chợt tắt ..
Né tránh ánh mắt nghiêm khắc của Cảnh Tử Phong , Đường Hân Nghiêng cố chấp nói.
– Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi , em lớn rồi, em biết mình đang làm gì .
Làm sao Cảnh Tử Phong không rõ cô đang giận dỗi …
Anh tấp xe vào lề ngừng lại, thở dài nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Hân Nghiêng..
– Đừng giận , anh chỉ muốn tốt cho em . Ba người chúng ta lớn lên cùng nhau , Anh ấy thương em , cưng chiều em nhưng đó là tình cảnh cảm anh em đơn thuần.Thế giới của anh ấy không giống như anh , em không thấy báo chí hàng ngày đưa tin , tình cảm của anh ấy vô cùng lộn xộn không cố định một ai.Dường như chưa bao giờ biết nghiêm túc yêu đương .Đàn bà bên cạnh anh Tử Sâm nhiều vô số kể , anh chỉ sợ em sẽ bị tổn thương.Em có hiểu không ?
Cảnh Tử Phong đau lòng nhìn sắc mặt ủ dột của Đường Hân Nghiêng ….
– Em mệt quá , em ngủ một chút đến nơi gọi em dậy..
Cô nhắm mắt cứ thế vùi sâu vào giấc ngủ .
Henry thở dài lấy một chiếc chăn nhung đắp lên cho Tô Nhược ,khóe môi nhếch lên đầy cưng chiều..
Mùa thu khí trời trong lành và dịu êm hơn bao giờ hết ..
Trong căn phòng dạy múa , mặt kính được bao phủ khắp nơi , càng hiện lên vóc dáng cô gái yểu điệu thướt tha trong từng động tác ..
Dáng dấp mỏng manh xinh đẹp trong bộ đồ múa ba lê , từng động tác uyển chuyển mê mẩn người xem..
Khi tiếng vỗ tay vang lên , cô gái nở nụ cười , khom người thể hiện động tác chào đẹp mắt ..
– Được rồi , hôm nay ôn đến đây thôi .
Đường Hân Nghiêng lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên khuôn mặt xinh đẹp. Lúc quay người bắt gặp người đàn ông cao lớn , khuôn mặt tuấn tú ánh mắt nhìn cô ta một cách dịu dàng..
Đường Hân Nghiêng nở nụ cười tươi , vội chạy ra như chú chim nhỏ vừa đơn thuần ,vừa đáng yêu..
Người đàn ông cũng nở nụ cười yêu chiều dịu dàng đi đến chỗ cô..
– Không cần chạy , từ từ thôi..
– Tử Phong , anh chờ em lâu chưa ?
Cánh tay trắng mịn rất tự nhiên choàng lên tay Cảnh Tử Phong..
Bàn tay tự thành thục lau mồ hôi trên vùng trán trắng mịn của cô gái trước mắt..
– Không lâu , chẳng phải chúng ta hẹn nhau ăn trưa hay sao ?
– Chết , em xin lỗi , chút nữa là em quên mất .Anh chờ em một chút , em thay đồ ra liền..
Cảnh Tử Phong mỉm cười ..
– Được..
Nhìn bóng dáng thướt tha của cô vội rời đi , ánh mắt anh ta đầy dịu dàng..
…..
Trên đường phố tấp nấp , Cảnh Tử Phong vững trãi lái xe ..
Đường Hân Nghiêng nhìn anh một chút , lại hơi dè dặt lên tiếng..
– Tử Phong ?
– Hửm ?
Anh ta vừa lái xe , quay đầu nhìn cô chờ đợi..
– Em nghe nói vài ngày nữa anh Tử Sâm sẽ đi công tác trở về ?
Khi nhắc đến vấn đề này ,hai mắt của cô ta sáng lấp lánh , chờ mong có , nhớ nhung có .
Nhưng sắc mặt Cảnh Tử Phong lại không tốt, nụ cười dịu dàng vừa rồi cũng chợt tắt đi .
Nhàn nhạt nói..
– Ừm , Nghe nói tuần sau sẽ về đến.
Đường Hân Nghiêng không giấu được niềm vui vẻ ,cả khóe môi cũng cong lên…
Cảnh Tử Phong dời ánh mắt sang nhìn đường , có chút phiền muộn.
– Tiểu Nghiêng …
Anh gọi tên cô , giọng dường như có chút bất lực.
Đường Hân Nghiêng còn đang suy nghĩ đến diễn cảnh được gặp Cảnh Tử Sâm , không tập trung lắm chỉ ậm ờ cho có..
– Dạ ..
Nhìn dáng vẻ cô mơ mộng về một tương lai không thật .Cảnh Tử Phong thở dài ,rồi nói..
– Anh Tử Sâm không hợp với em , đừng mơ mộng nữa ..
Câu nói này như một thau nước lạnh , dập tắt mọi viễn cảnh đang bay loạn trong đầu của Đường Hân Nghiêng.
Sắc mặt cô ta tái mét , nụ cười tươi tắn vừa rồi cũng chợt tắt ..
Né tránh ánh mắt nghiêm khắc của Cảnh Tử Phong , Đường Hân Nghiêng cố chấp nói.
– Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi , em lớn rồi, em biết mình đang làm gì .
Làm sao Cảnh Tử Phong không rõ cô đang giận dỗi …
Anh tấp xe vào lề ngừng lại, thở dài nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Hân Nghiêng..
– Đừng giận , anh chỉ muốn tốt cho em . Ba người chúng ta lớn lên cùng nhau , Anh ấy thương em , cưng chiều em nhưng đó là tình cảnh cảm anh em đơn thuần.Thế giới của anh ấy không giống như anh , em không thấy báo chí hàng ngày đưa tin , tình cảm của anh ấy vô cùng lộn xộn không cố định một ai.Dường như chưa bao giờ biết nghiêm túc yêu đương .Đàn bà bên cạnh anh Tử Sâm nhiều vô số kể , anh chỉ sợ em sẽ bị tổn thương.Em có hiểu không ?
Cảnh Tử Phong đau lòng nhìn sắc mặt ủ dột của Đường Hân Nghiêng ….