Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trói buộc con tim nữ minh tinh - Chương 10
– Chào Cô Tô , Chủ Tịch của Tôi muốn mời cô Tô dùng bữa Tối .Không biết cô Tô có sắp xếp thời gian được không ?
Mấy lời mời như thế này đây không phải lần đầu tiên Tô Nhược nghe được ,chỉ là cô thắc mắc Chủ Tịch anh ta là ai ..
Nghĩ thế cô liền hỏi..
– Chủ tịch của anh là ai ?
Câu hỏi của cô làm Henry mặt mày méo xệch ,đầu nổi mấy vạch đen, đây là cái giá hàng ngày không cập nhật tin tức , và quan tâm những việc xung quanh ..
Làm việc với Hoa Hạ nhưng lại không biết danh tính Thư Kí Trần quả là một sai sót lớn..
Câu hỏi của cô khiến Trần Lực nhíu nhíu mày ..
Henry cười nhẹ , kéo tay của cô.
– Tiểu Nhược à , đây là thư kí Trần , vị chủ tịch anh ấy nói đến là Chủ Tịch Cảnh , ông chủ của Hoa Hạ .
Thì ra là vậy , không ngờ người muốn mời cô đi dùng cơm lại là Cảnh Tử Sâm..
Đây không biết là may mắn hay là tai ương , bất giác Tô Nhược rùng người . Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hoảng hốt , nhưng cô che giấu rất nhanh..
Dĩ nhiên hình thức mời cơm kiểu này Tô Nhược quá rõ. Không cần suy nghĩ quá nhiều , Tô Nhựơc mỉm cười với Trần Lực..
– Thật xin lỗi anh , nhờ anh nói lại với Chủ Tịch tối nay tôi có việc bận , đành xin lỗi ngài ấy giúp Tôi..
Henry không thể tin được trừng mắt với Tô Nhược,
nhưng cô làm như không thấy vẫn kiên trì nở nụ cười xin lỗi với Trần Lực..
Trần Lực có chút ngạc nhiên , dường như chưa bao giờ có một ngôi sao nào dám từ chối lời mời từ chủ tịch của anh ta .
Huống hồ Cảnh Tử Sâm cũng rất ít khi đưa ra lời mời với ai , trừ khi có lí do..
Chỉ là một tiểu hoa đán mới nổi , là do Dương Bội không dạy cách nguyên lí sống ở cái thế giới giải trí này hay là do cô gái thiếu nhận thức rằng người đang mời cơm cô là ai có vị trí và quyền lực ra sao.
Chỉ là Thư Kí Trần không làm khó , anh ta gật đầu ..
– Được , không có việc gì Tôi đi trước.
Nói rồi Trần Lực quay lưng rời đi..
Henry không thể bình tĩnh được nữa , quay người sắc mặt tái đi..
Henry không ngăn được cảm xúc , vừa giận vừa lo.
– Trời ạ , lần này em vuốt phải râu hùm rồi đấy.Em có biết mình vừa làm cái gì hay không ? Em muốn không sống yên ổn nữa hay ngày mai ngủ dậy sự nghiệp gầy công xây dựng bao năm qua sẽ đổ sông đổ biển.
Bấm nút thang máy , Tô Nhược thơ thẩn bước vào , Henry đi theo phía sau thở dài.
Sau khi từ chối lời mời kia , trong lòng Tô Nhược cũng rất lo lắng. Nhưng không hiểu sao cô rất sợ phải đối mặt với người đàn ông đấy , dù trước đó chưa gọi là giáp mặt chính diện bao giờ , dù là sự kiện cô cũng chỉ thấy thoáng qua anh ta ở một khoảng cách khá xa.
Có lẽ thế lực Cảnh Tử Sâm quá lớn , không thể đánh đồng với những tên khác , để cô có thể luồn lách hoặc sử dụng chiêu trò hay chống cự.
Cô biết rất rõ từ chối lời mời ăn cơm của Cảnh Tử Sâm là một việc làm vô cùng ngu xuẩn .Như tự tay giết chết con đường sống của chính mình.
Nhưng nếu đêm nay cô nhận lời ,cô lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nói thế nào hiện tại tâm trạng của Tô Nhược cũng rối bời ,vô cùng tệ . Đã nhiều lần cô trốn tránh , luồn lách những cuộc gọi mời thân mật nhưng Henry chưa bao giờ lo lắng và nổi giận như bây giờ..
Về đến khách sạn , Tô Nhược leo lên giường vùi đầu suy nghĩ..
Henry đi vào , nhìn cô gái nhỏ lần đầu tiên biết sợ có chút thương cảm.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh ..
– Tiểu Nhược , anh không phải trách gì em nhưng lần này em gây họa lớn . Em nghĩ xem đường đường là một Chủ Tịch Cảnh Thị lại bị em từ chối lời mời.Mặt mũi người ta bị em ném đi .Em phải biết anh ta ngoài là Chủ tịch Cảnh Thị còn là ông chủ của Hoa Hạ .Nếu anh ta lần này không rộng lòng bỏ qua , em sẽ đi về đâu.Nếu Hoa Hạ cắt hợp đồng một dự án nào của em thử hỏi còn nơi nào dám hợp tác với em…
-……………
Tô Nhược biết mình hơi nóng vội ,nên im lặng nghe mắng..
Henry tâm trạng lúc này rất tệ..
– Tiểu Nhược , không phải với ai em cũng giở cái tính ngang bướng của mình ra được .
Bên cạnh Tô Nhược năm năm ,Henry rất yêu thương cô gái này , tính cách bướng bỉnh thế thôi nhưng thật ra một đứa trẻ vốn thiếu thốn tình cảm .Lúc nào cũng cảm thấy bản thân thiếu an toàn ,sợ hãi phòng bị với mọi mối quan hệ..
Tô Nhược ngồi dậy ôm cái gối vào người ,dựa lưng vào thành giường.
Chậm rãi nói.
– Henry xin lỗi nhé, lại mang rắc rối cho anh . Nhưng không hiểu sao người đàn ông này chỉ nhìn qua hình ảnh đã khiến em sợ hãi rồi.Em cảm thấy nếu em gặp anh ta có thể xương cũng khó mà nhặt về.
Henry nhăn mặt ,đang lo lắng mà nghe cô nói có chút vừa giận lại buồn cười..
– Chằng hiểu cái đầu em chứa thứ gì , em có biết bao nhiêu ngôi sao muốn được ôm góc giường anh ta không , chỉ có em là ngu ngốc hết biết.
Góc giường này quá to cô đây ôm không nổi rồi..
Henry thở dài ..
– Chuyện này không thể giấu Chị Bội được , phải nói ra và nhờ chị ấy giải quyết.
Nghĩ đến khuôn mặt tức giận của Dương Bội khiến hai người nhìn nhau rùng mình một cái..
Quả nhiên sau khi nghe rõ sự việc…
Loa được mở lớn ,tiếng mắng chửi của Dương Bội vang in ỏi ..
– Tô Nhược chị nói em , em có phải không gây rắc rối cho chị , cho công ty em không chịu nổi đúng không ?
Lần này thì hay rồi chẳng ai cứu nổi em.Nếu em muốn sống trong sạch , thì từ đầu đừng nên bước chân vào showbiz .Em có năng lực thì sao ? nhưng không khôn khéo thì cả đời em cũng mãi không bằng người ta.
– ………..
Dương Bội tức đến mức thở hổn hển .
– Em nghĩ ai mời em đi ăn cơm cũng sẽ muốn lên giường với em hả ? Em phải nhìn xem đối phương là ai , Cảnh Tử Sâm nào thiếu đàn bà . Dù gì em cũng đang hợp tác với Hoa Hạ , dùng một bữa cơm với Chủ Tịch Cảnh Thị đó là phép lịch sự ,là phần phước của em muốn mà không được. Sao em có thể ngu ngốc thế hả ?
Tô Nhược đưa mắt ra hiệu cho Henry ..
Henry chép môi canh ngay lúc Dương Bội lấy hơi mắng tiếp ,anh ta nói..
– Chị Bội ,chị đừng giận nữa , việc bây giờ làm sao giải quyết ?
– Cậu hỏi Tôi ,Tôi hỏi ai , sự việc lần này không còn nằm trong năng lực của Tôi .Tôi chỉ còn cách báo lên Trạch Tổng , nhờ ông ấy gọi điện xin lỗi.Còn kết quả thế nào thì hai người tự mà cầu nguyện đi.
Nghiêm trọng vậy sao ?
Bị Dương Bội giáo huấn đến mức Tô Nhược và Henry không nói được lời nào, chỉ biết chờ đợi đến khi cô ta khô giọng ..
Cuộc gọi cuối cùng cũng kết thúc..
Dương Bội sắc mặt vô cùng khó coi, dĩ nhiên vừa bị Trạch Lâm mắng cho một trận dữ dội..
Dương Bôi mím môi âm thầm mắng Tô Nhược , để xem khi về nước cô ta tính sổ với hai người kia thế nào.
Hồi hộp đứng yên chờ đợi Trạch Lâm gọi điện cho bên Cảnh Tử Sâm xin lỗi .
Dù gì cũng là Tổng giám đốc một công ty giải trí có tiếng nhưng bây giờ phải hạ mình vì việc làm ngu ngốc của một diễn viên mới nổi ..
Càng nghĩ càng tức giận..
Nhưng làm việc trong cái thế giới showbiz này bao nhiêu năm , ông ta rất rõ tiếng tăm của Cảnh Tử Sâm , nói ít làm nhiều , nhìn có vẻ nhu hòa , thoải mái tiếp cận nhưng rõ ràng là người vô cùng xa cách , khóe môi lúc nào cũng vương ý cười nhưng cách làm việc thì tàn nhẫn , dứt khoát ,chưa bao giờ cho ai mặt mũi .
Tiếng chuông reo khá lâu vẫn không ai bắt máy đến lúc Trạch Lâm mất hết kiên nhẫn nghĩ rằng bị từ chối , Trần Lực mới nhận cuộc gọi.
Trạch Lâm vội hạ giọng mừng rỡ.
– Thư Kí Trần là Tôi ,Tôi là Trạch Lâm ,cậu khỏe không ?
– Có vấn đề gì sao Trạch Tổng ?
Giọng Trần Lực không cảm xúc ,nhàn nhạt lên tiếng.
Trạch Lâm cười lấy lòng ,vội nói..
– À..chuyện là thế này , Tôi gọi để muốn gặp Chủ Tịch Cảnh để xin lỗi vì chuyện của Tô Nhược.
– Có gì ông cứ việc nói với Tôi là được , Chủ Tịch đang nghỉ ngơi.
Điều đó ông ta biết rõ , chẳng đời nào Cảnh Tử Sâm lại muốn nghe điện thoại từ ông .
Cũng rất may mắn là Trần Lực bắt máy tiếp chuyện..
Mấy lời mời như thế này đây không phải lần đầu tiên Tô Nhược nghe được ,chỉ là cô thắc mắc Chủ Tịch anh ta là ai ..
Nghĩ thế cô liền hỏi..
– Chủ tịch của anh là ai ?
Câu hỏi của cô làm Henry mặt mày méo xệch ,đầu nổi mấy vạch đen, đây là cái giá hàng ngày không cập nhật tin tức , và quan tâm những việc xung quanh ..
Làm việc với Hoa Hạ nhưng lại không biết danh tính Thư Kí Trần quả là một sai sót lớn..
Câu hỏi của cô khiến Trần Lực nhíu nhíu mày ..
Henry cười nhẹ , kéo tay của cô.
– Tiểu Nhược à , đây là thư kí Trần , vị chủ tịch anh ấy nói đến là Chủ Tịch Cảnh , ông chủ của Hoa Hạ .
Thì ra là vậy , không ngờ người muốn mời cô đi dùng cơm lại là Cảnh Tử Sâm..
Đây không biết là may mắn hay là tai ương , bất giác Tô Nhược rùng người . Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hoảng hốt , nhưng cô che giấu rất nhanh..
Dĩ nhiên hình thức mời cơm kiểu này Tô Nhược quá rõ. Không cần suy nghĩ quá nhiều , Tô Nhựơc mỉm cười với Trần Lực..
– Thật xin lỗi anh , nhờ anh nói lại với Chủ Tịch tối nay tôi có việc bận , đành xin lỗi ngài ấy giúp Tôi..
Henry không thể tin được trừng mắt với Tô Nhược,
nhưng cô làm như không thấy vẫn kiên trì nở nụ cười xin lỗi với Trần Lực..
Trần Lực có chút ngạc nhiên , dường như chưa bao giờ có một ngôi sao nào dám từ chối lời mời từ chủ tịch của anh ta .
Huống hồ Cảnh Tử Sâm cũng rất ít khi đưa ra lời mời với ai , trừ khi có lí do..
Chỉ là một tiểu hoa đán mới nổi , là do Dương Bội không dạy cách nguyên lí sống ở cái thế giới giải trí này hay là do cô gái thiếu nhận thức rằng người đang mời cơm cô là ai có vị trí và quyền lực ra sao.
Chỉ là Thư Kí Trần không làm khó , anh ta gật đầu ..
– Được , không có việc gì Tôi đi trước.
Nói rồi Trần Lực quay lưng rời đi..
Henry không thể bình tĩnh được nữa , quay người sắc mặt tái đi..
Henry không ngăn được cảm xúc , vừa giận vừa lo.
– Trời ạ , lần này em vuốt phải râu hùm rồi đấy.Em có biết mình vừa làm cái gì hay không ? Em muốn không sống yên ổn nữa hay ngày mai ngủ dậy sự nghiệp gầy công xây dựng bao năm qua sẽ đổ sông đổ biển.
Bấm nút thang máy , Tô Nhược thơ thẩn bước vào , Henry đi theo phía sau thở dài.
Sau khi từ chối lời mời kia , trong lòng Tô Nhược cũng rất lo lắng. Nhưng không hiểu sao cô rất sợ phải đối mặt với người đàn ông đấy , dù trước đó chưa gọi là giáp mặt chính diện bao giờ , dù là sự kiện cô cũng chỉ thấy thoáng qua anh ta ở một khoảng cách khá xa.
Có lẽ thế lực Cảnh Tử Sâm quá lớn , không thể đánh đồng với những tên khác , để cô có thể luồn lách hoặc sử dụng chiêu trò hay chống cự.
Cô biết rất rõ từ chối lời mời ăn cơm của Cảnh Tử Sâm là một việc làm vô cùng ngu xuẩn .Như tự tay giết chết con đường sống của chính mình.
Nhưng nếu đêm nay cô nhận lời ,cô lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nói thế nào hiện tại tâm trạng của Tô Nhược cũng rối bời ,vô cùng tệ . Đã nhiều lần cô trốn tránh , luồn lách những cuộc gọi mời thân mật nhưng Henry chưa bao giờ lo lắng và nổi giận như bây giờ..
Về đến khách sạn , Tô Nhược leo lên giường vùi đầu suy nghĩ..
Henry đi vào , nhìn cô gái nhỏ lần đầu tiên biết sợ có chút thương cảm.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh ..
– Tiểu Nhược , anh không phải trách gì em nhưng lần này em gây họa lớn . Em nghĩ xem đường đường là một Chủ Tịch Cảnh Thị lại bị em từ chối lời mời.Mặt mũi người ta bị em ném đi .Em phải biết anh ta ngoài là Chủ tịch Cảnh Thị còn là ông chủ của Hoa Hạ .Nếu anh ta lần này không rộng lòng bỏ qua , em sẽ đi về đâu.Nếu Hoa Hạ cắt hợp đồng một dự án nào của em thử hỏi còn nơi nào dám hợp tác với em…
-……………
Tô Nhược biết mình hơi nóng vội ,nên im lặng nghe mắng..
Henry tâm trạng lúc này rất tệ..
– Tiểu Nhược , không phải với ai em cũng giở cái tính ngang bướng của mình ra được .
Bên cạnh Tô Nhược năm năm ,Henry rất yêu thương cô gái này , tính cách bướng bỉnh thế thôi nhưng thật ra một đứa trẻ vốn thiếu thốn tình cảm .Lúc nào cũng cảm thấy bản thân thiếu an toàn ,sợ hãi phòng bị với mọi mối quan hệ..
Tô Nhược ngồi dậy ôm cái gối vào người ,dựa lưng vào thành giường.
Chậm rãi nói.
– Henry xin lỗi nhé, lại mang rắc rối cho anh . Nhưng không hiểu sao người đàn ông này chỉ nhìn qua hình ảnh đã khiến em sợ hãi rồi.Em cảm thấy nếu em gặp anh ta có thể xương cũng khó mà nhặt về.
Henry nhăn mặt ,đang lo lắng mà nghe cô nói có chút vừa giận lại buồn cười..
– Chằng hiểu cái đầu em chứa thứ gì , em có biết bao nhiêu ngôi sao muốn được ôm góc giường anh ta không , chỉ có em là ngu ngốc hết biết.
Góc giường này quá to cô đây ôm không nổi rồi..
Henry thở dài ..
– Chuyện này không thể giấu Chị Bội được , phải nói ra và nhờ chị ấy giải quyết.
Nghĩ đến khuôn mặt tức giận của Dương Bội khiến hai người nhìn nhau rùng mình một cái..
Quả nhiên sau khi nghe rõ sự việc…
Loa được mở lớn ,tiếng mắng chửi của Dương Bội vang in ỏi ..
– Tô Nhược chị nói em , em có phải không gây rắc rối cho chị , cho công ty em không chịu nổi đúng không ?
Lần này thì hay rồi chẳng ai cứu nổi em.Nếu em muốn sống trong sạch , thì từ đầu đừng nên bước chân vào showbiz .Em có năng lực thì sao ? nhưng không khôn khéo thì cả đời em cũng mãi không bằng người ta.
– ………..
Dương Bội tức đến mức thở hổn hển .
– Em nghĩ ai mời em đi ăn cơm cũng sẽ muốn lên giường với em hả ? Em phải nhìn xem đối phương là ai , Cảnh Tử Sâm nào thiếu đàn bà . Dù gì em cũng đang hợp tác với Hoa Hạ , dùng một bữa cơm với Chủ Tịch Cảnh Thị đó là phép lịch sự ,là phần phước của em muốn mà không được. Sao em có thể ngu ngốc thế hả ?
Tô Nhược đưa mắt ra hiệu cho Henry ..
Henry chép môi canh ngay lúc Dương Bội lấy hơi mắng tiếp ,anh ta nói..
– Chị Bội ,chị đừng giận nữa , việc bây giờ làm sao giải quyết ?
– Cậu hỏi Tôi ,Tôi hỏi ai , sự việc lần này không còn nằm trong năng lực của Tôi .Tôi chỉ còn cách báo lên Trạch Tổng , nhờ ông ấy gọi điện xin lỗi.Còn kết quả thế nào thì hai người tự mà cầu nguyện đi.
Nghiêm trọng vậy sao ?
Bị Dương Bội giáo huấn đến mức Tô Nhược và Henry không nói được lời nào, chỉ biết chờ đợi đến khi cô ta khô giọng ..
Cuộc gọi cuối cùng cũng kết thúc..
Dương Bội sắc mặt vô cùng khó coi, dĩ nhiên vừa bị Trạch Lâm mắng cho một trận dữ dội..
Dương Bôi mím môi âm thầm mắng Tô Nhược , để xem khi về nước cô ta tính sổ với hai người kia thế nào.
Hồi hộp đứng yên chờ đợi Trạch Lâm gọi điện cho bên Cảnh Tử Sâm xin lỗi .
Dù gì cũng là Tổng giám đốc một công ty giải trí có tiếng nhưng bây giờ phải hạ mình vì việc làm ngu ngốc của một diễn viên mới nổi ..
Càng nghĩ càng tức giận..
Nhưng làm việc trong cái thế giới showbiz này bao nhiêu năm , ông ta rất rõ tiếng tăm của Cảnh Tử Sâm , nói ít làm nhiều , nhìn có vẻ nhu hòa , thoải mái tiếp cận nhưng rõ ràng là người vô cùng xa cách , khóe môi lúc nào cũng vương ý cười nhưng cách làm việc thì tàn nhẫn , dứt khoát ,chưa bao giờ cho ai mặt mũi .
Tiếng chuông reo khá lâu vẫn không ai bắt máy đến lúc Trạch Lâm mất hết kiên nhẫn nghĩ rằng bị từ chối , Trần Lực mới nhận cuộc gọi.
Trạch Lâm vội hạ giọng mừng rỡ.
– Thư Kí Trần là Tôi ,Tôi là Trạch Lâm ,cậu khỏe không ?
– Có vấn đề gì sao Trạch Tổng ?
Giọng Trần Lực không cảm xúc ,nhàn nhạt lên tiếng.
Trạch Lâm cười lấy lòng ,vội nói..
– À..chuyện là thế này , Tôi gọi để muốn gặp Chủ Tịch Cảnh để xin lỗi vì chuyện của Tô Nhược.
– Có gì ông cứ việc nói với Tôi là được , Chủ Tịch đang nghỉ ngơi.
Điều đó ông ta biết rõ , chẳng đời nào Cảnh Tử Sâm lại muốn nghe điện thoại từ ông .
Cũng rất may mắn là Trần Lực bắt máy tiếp chuyện..