Lục Yên trước khi 20 tuổi là một cô công chúa trong lòng ba mình, là một thiếu nữ mong manh được nuông chiều.
Nhưng mọi thứ đều tan vỡ từ khi bố cô, Lục Trăn bị đối thủ hãm hại, bị phá sản.
Người bày mưu tính kế tên Thẩm Quát, một tên có tiếng là máu lạnh, cả Giang Thành không ai không e dè, không ai không biết tên hắn.
Cái kẻ lạnh lùng, vô lương tâm này khiến nhà cô tan nát, lại còn đem Lục Yên nhốt trong biệt thự.
Sau đó Lục Yên gặp tai nạn, thế nên xuyên không, quay trở về đúng quãng thời gian niên thiếu của bô mình. Cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào ông bố tổng tài luôn cẩn trọng, lại đang ở cùng một nhóm thanh thiếu niên ngỗ ngược, cười đến không thấy mặt trời đâu. Ông ấy nắm lấy cổ áo của Thẩm Quát, vỗ nhẹ vào mặt mà rằng.
"Nào, gọi một tiếng "bố" đi."
Ai cũng biết, trong bảy người này thì có hai người không ai dám chọc vào: Lục Trăn – cậu quý tử xuất thân danh giá, hống hách ngang ngược, hiếu chiến ưa bạo lực, từng đánh nhau đến gãy cả xương; Thẩm Quát, nghèo rớt mồng tơi, luôn im lặng, nhẫn nhịn chịu đựng, nắm tay cứng như thép, xương càng rắn chắc hơn.
Bình luận facebook