Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97+98
Chương 97
Diệp Vấn Vấn muốn rời đi, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy mình bị choáng váng rồi, sao cô có thể xé chi phiếu cơ chứ?
Cho nên cô bèn đi vào lại, lấy đi hai tấm chi phiếu đã bị xé đôi trên tay Bạch Thanh Uyển, nói không chừng dán lại còn có thể dùng đấy.
Đi ra khỏi toilet, cô bỗng sửng sốt. Cái người gương mặt không chút biểu cảm nào đứng ngay bên tường kia không phải Quý Hòa Hiện à?
Anh đưa tay ra.
Diệp Vấn Vấn đi tới, tay cô bị anh nắm chặt, cô nhỏ giọng nói: “Sao anh lại vào toilet.”
Còn là bên ngoài toilet nữ nữa, hình ảnh này nếu bị người khác nhìn thấy, người ta nghĩ nhiều thì phải làm sao.
Quý Hòa Hiện cười khẽ: “Anh cứ nghĩ nhóc con nào đó bị bắt nạt, không ngờ… Anh vô giá?”
Diệp Vấn Vấn sôi sục ý chí chiến đấu khi bảo vệ bạn trai mình, thế nhưng vừa bị bạn trai hỏi đã lúng túng, cô đỏ mặt: “Anh cũng nghe thấy à?”
Cô không nghe anh trả lời nên bèn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ảnh đế đại nhân đang nhìn ra phía sau cô. Cô quay đầu lại, Bạch Thanh Uyển cũng đã đi ra, sau khi nhìn thấy Quý Hòa Hiện thì vẻ mặt thoáng cứng lại, đã gần như không thể duy trì nổi hình tượng nữ thần nữa.
Năm đó, lòng tự ái bị chà đạp, cô ta tức giận quá nên đã chuyển trường, cố gắng vứt Quý Hòa Hiện ra sau đầu. Nhưng cô ta tự nghĩ mình sẽ quên mất, thế mà càng quên lại càng nhớ rõ anh.
Dáng hình âm thanh đến dung mạo của người kia đã khắc sâu vào trong lòng cô ta.
Cô ta đã quên mất mình nghe ai nói Quý Hòa Hiện đã thành minh tinh, ma xui quỷ ám thế nào cô ta lại lên mạng tìm kiếm tất cả tin tức liên quan đến anh, thu gom phim ảnh của anh, vẫn luôn lén lút quan tâm tất cả.
Lúc Quý Hòa Hiện bị fans nói xấu, tuôn ra mấy bài hắc, cô ta vừa vui vẻ lại vừa tức giận. Cô ta giống như bị chia làm hai người vậy, một người giữ gìn bảo vệ Quý Hòa Hiện, một người lại liều mạng chửi bới Quý Hòa Hiện.
Cô ta đã giấu hết tất cả những tâm tư này vào sâu trong lòng.
Không phải cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện mượn bạn học gặp gỡ Quý Hòa Hiện, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép cô ta. Năm đó cô ta tỏ tình với anh, chỉ đổi lại được một câu “cậu là ai”.
Anh ưu tú như thế, dù trở thành minh tinh cũng vẫn độc thân, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ ánh mắt của anh rất cao.
Điều này… Vậy có phải cô ta sẽ có cơ hội không.
Đúng, không phải cô ta không thừa nhận, cho dù thời trung học đã bị anh từ chối, lòng tự trọng bị tổn thương, cho dù trong lòng có hận anh nhưng cô ta mê luyến anh, mê luyến đến mức không thể cứu chữa được.
Trong những năm gần đây, cô ta cũng đã từng yêu đương, thế nhưng cô ta đều vô thức so sánh mỗi một người bạn trai với Quý Hòa Hiện, sau khi so xong, lại đau lòng phát hiện họ vốn chẳng sánh được với Quý Hòa Hiện.
Sinh nhật của Lí Thành Thắng lần này, cậu ta đã thẳng thắn mời bạn học từ hồi trung học đến tụ hội với nhau, tiếc rằng Quý Hòa Hiện không có trong đó.
Cô ta thấy Lí Thành Thắng mời Trình Thâm, cô ta cũng biết quan hệ của Trình Thâm và Quý Hòa Hiện khá tốt, cho nên cô ta đã dùng một chút kỹ năng để kích thích Lí Thành Thắng.
Bởi vậy mới có tình huống Lí Thành Thắng để Trình Thâm gọi điện thoại cho Quý Hòa Hiện, mà chờ đến khi Quý Hòa Hiện đến rồi, cô ta mới chịu làm vai nữ chính lên sân cuối cùng.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ta.
Cô ta muốn làm quen lại với Quý Hòa Hiện lần nữa, dùng thân phận người phụ nữ ưu tú làm quen với anh.
Sự xuất hiện của Diệp Vấn Vấn đã phá vỡ hết tất cả kế hoạch của cô ta.
Thế mà Quý Hòa Hiện lại có bạn gái rồi.
Sao lại thế được.
Sao anh có thể thích kiểu phụ nữ chỉ có nhan sắc chứ chẳng có gì khác được?
Hơn nữa, nhìn cô rất trẻ, có khi còn chưa đến hai mươi tuổi. Sao Quý Hòa Hiện có thể ở cùng người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như thế.
Lẽ nào cô ta đã đoán sai tất cả? Đàn ông, dù là một người đàn ông thành thục bình tĩnh như Quý Hòa Hiện, cũng sẽ đều thích những cô gái nhỏ?
Cô ta không cam lòng.
Cô ta thích Quý Hòa Hiện nhiều năm như thế, khó lắm mới có thể thấy thời cơ đến, cô ta đã buông bỏ hết kiêu ngạo và rụt rè của mình, muốn dùng một dáng vẻ mới xuất hiện trước mặt anh, làm quen với anh lần nữa.
Nếu cô ta không làm gì, vậy có phải tất cả những thứ cô ta cố gắng trước kia đều uổng phí hết?
Cô ta chỉ cần dùng một thủ đoạn nhỏ, tuy rằng thủ đoạn này rất sỗ sàng, thế nhưng một cô gái nhỏ trẻ tuổi như thế, nào có thể chống lại được sự cám dỗ của đồng tiền.
Cô ta từng có một bạn trai con nhà giàu, bên người tên đó có không ít cô gái vây quanh, bình thường cô ta thấy phiền, chỉ cần dùng một ít tiền là có thể đuổi mấy cô gái kia đi dễ như ăn cháo.
Diệp Vấn Vấn lại không giống với dự đoán của cô ta, hoàn toàn thoát khỏi kịch bản cô ta đã thiết kế xong.
Vào giờ phút này, cô ta đối diện với ánh mắt của Quý Hòa Hiện, ánh mắt của anh rất nhạt, không thể nào nhìn ra được chút nhiệt độ nào bên trong. Dù Bạch Thanh Uyển có muốn nói chút gì đó để che giấu hành vi của mình, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã tự động biến mất.
“Cảm ơn sự ưu ái của Bạch tiểu thư.” Quý Hòa Hiện cũng không định dùng sự im lặng đáp lại, anh lạnh nhả nói: “Trong ấn tượng của tôi, tôi chưa từng gặp Bạch tiểu thư. Nhưng tôi vừa nghĩ lại, có lẽ lần gặp nhau duy nhất là khi cô tỏ tình với tôi ở thời trung học, xin lỗi, khi đó tôi không hề có ấn tượng với cô.”
Trong ánh mắt sụp đổ của Bạch Thanh Uyển, Quý Hòa Hiện nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi nói: “Cho tới bây giờ, sự nghiệp của Bạch tiểu thư thành công, tài ăn nói tuyệt vời, thật sự khiến người kính nể.”
Ca ngợi công khai, nhưng thật ra tất cả đều là giễu cợt. Với thái độ lịch sự và phóng khoáng của Quý Hòa Hiện, nếu anh đã nói ra những lời này với phái nữ, đã đủ để biết anh nổi giận rồi.
Nói xong anh rút tấm chi phiếu rách đôi trong tay Diệp Vấn Vấn ra, anh cưng chiều giáo dục cô: “Không được cầm đồ người lạ cho, khi về anh sẽ bảo Tiểu Kiều chuẩn bị cho em một tập chi phiếu, em có thể viết chơi thoải mái.”
Anh vò tờ chi phiếu kia thành một cục rồi ném thẳng vào thùng rác, sau đó ôm lấy Diệp Vấn Vấn rời đi mà chẳng hề quay đầu.
Về biệt thự, Trình Thâm gọi video tới, Quý Hòa Hiện vừa mới nhận cuộc gọi đã nghe một tiếng cười lớn vang lên: “Tèn ten ten, anh em, cậu xem đây là gì?”
Trong video xuất hiện một chai rượu vang đỏ cao cấp, Trình Thâm cười hà hà nói: “Gần sáu con số đấy, khó khăn lắm mới có thể ăn một bữa cơm của Lí Thành Thắng, nếu không hố cậu ta ít tiền thì chẳng phải bị thiệt lớn à.”
“Còn nữa, sau khi cậu và tinh linh nhỏ đi rồi cũng chẳng thấy bóng dáng của Bạch Thanh Uyển nữa. Cậu không biết đó, cái vẻ mặt lúc đó của Lí Thành Thắng ấy, chà chà, có thể so được với socola đen đấy.”
Quý Hòa Hiện liếc nhìn Diệp Vấn Vấn, nhóc con đang che miệng cười trộm, đôi mắt cong cong như trăng non.
Khóe môi anh không khỏi nhếch lên: “Còn chuyện gì không?”
“Đừng tắt đừng tắt!” Trình Thâm cười ý vị sâu xa: “Vị Bạch tiểu thư kia nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến tinh linh nhỏ…”
Diệp Vấn Vấn giật lấy điện thoại di động: “Ai cần cô ta xin lỗi.”
“Ồ ồ.” Trình Thâm hưng phấn đến trợn mắt lên: “Tinh linh nhỏ, em đang tức giận hay đang ghen thế?”
Diệp Vấn Vấn: “…..”
Không có!
Trình Thâm cười đê tiện: “Có mỹ nhân luôn thầm mến thầy Quý nhà em, đã thế còn cam lòng chi sáu triệu để em rời khỏi cậu ta. Em suy nghĩ một chút đi, nếu không có em, nói không chừng thầy Quý nhà em đã cùng Bạch mỹ…”
Một bàn tay thon dài xinh đẹp đưa đến ấn xuống nút màu đỏ trên màn hình, cuộc gọi video bị gián đoạn.
Trình Thâm: “….”
Lúc ngủ, Diệp Vấn Vấn nằm trong lồng ngực của Quý Hòa Hiện, cô cầm tay anh: “Thầy Quý, anh có thể kể cho em nghe chuyện thời cấp ba của anh được không?”
Quý Hòa Hiện nhẹ vuốt tóc cô, anh cười nói: “Ba năm trung học của anh, mỗi ngày chỉ có ba chuyện được lập lại.”
“Là chuyện gì?” Cô tò mò.
Quý Hòa Hiện: “Ăn cơm, ngủ, học.”
Diệp Vấn Vấn: “…. Hết rồi?”
“Hết rồi.”
“Vậy không phải rất nhàm chán à.”
“Ừm, em có cảm thấy anh nhàm chán không?”
“Dường như có một chút thật.”
“Nhóc con, em không cần thành thật như thế.”
“Hì hì.”
….
Cô ngủ, Quý Hòa Hiện ngửi mùi hoa quen thuộc, bên tai là hơi thở nhè nhẹ của cô. Trong bóng tối, anh khẽ hôn nhẹ xuống mi tâm cô.
Vẫn còn một câu anh không nói: Nếu thời trung học biết được em, anh sẽ không nhàm chán như thế.
—-
Ngày hôm sau phải về nhà họ Quý, về đến nhà họ Quý phải mất một thời gian ngắn cho nên Quý Hòa Hiện đi nói chuyện với phòng quản lý tài sản, Diệp Vấn Vấn cũng nhân cơ hội đó gọi video cho Kiều Hựu Song.
“Đến nhà thầy Quý, có phải em nên giả bộ trưởng thành chút không?” Diệp Vấn Vấn nhớ đến cách ăn mặc của Bạch Thanh Uyển, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, thế nhưng Bạch Thanh Uyển thật sự có phong thái của nữ thần.
Cô chỉ có một tí tẹo đố kỵ mà thôi, chỉ có một tí!
Cô nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trong gương, rất xinh đẹp, nhưng vẫn cảm thấy quá trẻ con.
Lỡ rằng mẹ chồng tương lai thấy cô quá nhỏ, không chấp nhận cô thì phải làm sao?
Diệp Vấn Vấn lập tức lắc đầu điên cuồng, cô cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi…
“Em cứ ăn mặc như bình thường là được rồi, Tiểu Hoa của chúng ta xinh đẹp, gương mặt nhỏ trong sáng như thiên thần, ai thấy mà không thích.”
Diệp Vấn Vấn tìm được chút tự tin: “Có thật không? Nhưng mà….”
“Không có nhưng mà, cứ nghe anh là được.”
“Được rồi.” Diệp Vấn Vấn yên lặng buông cái áo khoác phong cách trưởng thành cô đã âm thầm mua.
“Vậy em phải mang quà gì?” Diệp Vấn Vấn hơi buồn bực: “Thầy Quý nói không cần mang gì cả, còn không cho phép em lặng lẽ mua nữa chứ, em cảm thấy nếu không mang thì không hay lắm.”
Chuyện này cô đã hỏi Tông Việt, ý của Tông Việt là nghe theo Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn vấn: =_=
Cô đã quên, họ đều là nam thẳng.
“Nhất định phải mang quà.” Kiều Hựu Song nói: “Đây là đến nhà chồng ra mắt đấy, phải tranh thủ lấy được ấn tượng tốt chứ. Nhưng tấm lòng là quan trọng nhất, phái nữ thì đưa mỹ phẩm dưỡng da này nọ, còn phái nam cứ đưa rượu là được.”
“Những thứ này đều có trong phòng kho đấy, trước đó anh có đi mua nhưng em và anh Quý đều không dùng tới, bây giờ vừa lúc phát huy tác dụng.”
Diệp Vấn Vấn lập tức hành động nhanh như gió bão, cô tiện tay lấy thêm hai lọ sữa ong chúa dưỡng da của vương hậu để lại.
Vừa định giấu đi thì cửa phòng đã mở ra, Quý Hòa Hiện đi tới, Diệp Vấn Vấn luống cuống tay chân cất quà đi, nhưng Quý Hòa Hiện đã nhìn thấy.
“Đây là gì?” Anh cầm một bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp lên, nhóc con cũng không cần những thứ này.
Diệp Vấn Vấn còn chưa kịp nói gì thì Quý Hòa Hiện đã liếc thấy cuộc gọi với Kiều Hựu Song, Kiều Hựu Song lập tức lúng túng, vội vàng nói: “Em đang chọn quà giúp Tiểu Hoa.”
Quý Hòa Hiện không để ý đến cậu ta, anh lấy quà trong vali ra: “Không phải đã nói với em không cần mang theo gì à, chỉ cần anh mang em về nhà là được rồi.”
Kiều Hựu Song: “…..”
Mới sáng sớm đã bị nhét cẩu lương! Chó con độc thân Kiều Hựu Song tức giận cúp điện thoại.
Càng về gần đến nhà họ Quý, trái tim Diệp Vấn Vấn càng hoảng hơn.
Cô nghe theo ý kiến của Kiều Hựu Song, không mặc mấy bộ đồ trưởng thành lên người mình. Nhưng cô vẫn bỏ ra chút tâm tư, chọn cho mình một bộ đồ nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Đồng thời cô còn trang điểm nhẹ nữa.
Sau đó Quý Hòa Hiện tìm cơ hội dừng xe, anh lấy ra cái khăn tay lau đi son trên môi Diệp Vấn Vấn dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, ngay cả má hồng cũng bị anh lau nốt.
“Em đã trang điểm rất lâu đó!” Diệp Vấn Vấn bất mãn.
Quý Hòa Hiện nghiêng người hôn lên môi cô, một hồi lâu sau anh mới thả cô ra. Anh dùng ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi đỏ hồng của cô, giọng anh hơi khàn: “Màu môi thế này mới là tự nhiên nhất, cũng là đẹp nhất.
Diệp Vấn Vấn: “…..”
Diệp Vấn Vấn đầu hàng rồi.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Đến gặp người lớn rồi ~
Chương 98
Trên đường đến, điện thoại của Quý Hòa Hiện vang lên, anh đang lái xe không tiện nghe điện thoại nên đã ra hiệu cho Diệp Vấn Vấn nghe. Nhất thời cô hoảng hốt, vội vàng lắc đầu rồi liều mạng dịch người ra góc xe, kiên quyết không nghe.
Cô chưa từng nói chuyện với Dịch Phỉ, mẹ ruột của anh!
Quý Hòa Hiện thấy cô căng thẳng đến như vậy thì không nhịn cười được, chỉ đành chuyển sang chế độ rảnh tay.
“Con trai!!” Âm thanh hưng phấn của Dịch Phỉ vang lên: “Mấy đứa đến đâu rồi? Khi nào mới về tới nhà, chúng ta còn đợi cảm ơn nữa!”
Quý Hòa Hiện ho nhẹ một tiếng: “Có lẽ sẽ hơi chậm một chút, khoảng mười hai giờ rưỡi.” Anh lái xe rất ổn, tốc độ không nhanh.
“Con mau đưa điện thoại cho con dâu của mẹ đi, để mẹ nói chuyện với con bé.” Sau khi hàng huyên mất câu, Dịch Phỉ không nhịn được tiết lộ mục đích của cuộc điện thoại này.
Kể từ khi biết con trai muốn dẫn một cô gái về nhà thì Dịch Phỉ và chị dâu Sở Dư Hương luôn đoán già đoán non, đồng thời nghĩ trăm phương ngàn kế hỏi thăm tình huống của “cô gái” từ miệng Quý Hòa Hiện.
Nhưng miệng của con trai quá kín, hỏi cả buổi trời chỉ hỏi được tên của cô gái, những cái khác hoàn toàn không biết, thật sự khiến người mẹ này gấp gần chết.
Con dâu!
Diệp Vấn Vấn bị gọi tên bỗng ngồi thẳng dậy, cô trợn tròn mắt, nhìn Quý Hòa Hiện bằng ánh mắt long lanh nước: Cô không hề biết ảnh đế đại nhân đã nhắc đến cô!
Dịch Phỉ không biết Quý Hòa Hiện mở loa ngoài, Quý Hòa Hiện nhìn dáng vẻ căng thẳng đến mức cắn ngón tay của Diệp Vấn Vấn, anh bèn cười nói: “Không được, cô ấy ngại, chờ đến khi gặp mặt rồi nói.”
“Ôi trời, có gì mà ngại, bà mẹ chồng này cũng có ăn thịt người đâu.” Dịch Phỉ kích động, bà định nói tiếp thì bên đầu dây bỗng có một giọng nam vang lên: “Hòa Hiện đang lái xe, bà đừng khiến nó phân tâm, chờ con dâu tới là thấy được ngay, nóng ruột không ăn được đậu hủ ngon đâu.”
Dịch Phỉ: “Cái lão già nát rượu nhà ông, tôi đang quan tâm đến vợ của con trai tôi ông đừng có chõ miệng vào.”
Diệp Vấn Vấn trợn mắt há hốc mồm, cô có thể nghe được cha mẹ ruột của Quý Hòa Hiện đang cãi nhau ầm ĩ từ bên đầu dây. Tất nhiên, cả quá trình đều là mẹ anh tức giận, còn ba anh gần như không nói lời nào.
Quý Hòa Hiện cúp máy, anh nói với Diệp Vấn Vấn: “Cha mẹ anh là thế, quen là được rồi.”
Kết quả mới mấy phút sau Dịch Phỉ đã lại gọi điện thoại tới, khóc lóc tố khổ: “Con trai, cha con bắt nạt mẹ, mẹ muốn ly hôn với ông ta! Con nói đi, con ở cùng ai?!”
Quý Hòa Hiện: “….”
Diệp Vấn Vấn nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của Quý Hòa Hiện mà che miệng cười.
Dịch Phỉ khóc sướt mướt, cũng không chờ Quý Hòa Hiện trả lời mà một giây sau đã biến thành dáng vẻ nghiêm túc: “Mẹ nói cho con biết, con không được học theo cha của con. Cưới vợ về là để yêu thương, không được phép bắt nạt con bé. Nếu con dám bắt nạt con dâu của mẹ, mẹ sẽ không để yên cho con đâu!”
Quý Hòa Hiện thở dài.
“Được rồi, không nói nữa, con tập rung lái xe đi. Con nhớ phải nói chuyện với con dâu mẹ nhiều hơn đó, đừng có kín miệng như hũ nút, lạnh nhạt với con bé.” Nói xong cúp điện thoại.
Trong xe rơi vào yên tĩnh, một lát sau Diệp Vấn Vấn chọt chọt hai ngón tay mình vào nhau: “Sao em lại thành vợ anh rồi?”
“Chẳng lẽ không phải thế?” Quý Hòa Hiện nhìn cô.
Diệp Vấn Vấn cúi đầu cười trộm.
Bầu không khí ngọt ngào vừa dấy lên thì điện thoại lại đổ chuông, là cha ruột Quý Trọng Nguyên gọi tới.
“Mẹ con vừa nói gì với con thế?” Quý Trọng Nguyên vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Gửi cho cha một tin nhắn đòi ly hôn rồi nhốt mình vào toilet không chịu ra ngoài.”
Quý Hòa Hiện: “Từ nhỏ đến lớn con đã nghe hai người nói chuyện ly hôn hơn trăm lần rồi, chắc chắn cha biết phải dỗ mẹ thế nào mà. Cha gọi điện thoại cho con định nói gì à?”
Quý Trọng Nguyên không hề có chút lúng túng nào khi bị con trai vạch trần, ông ta thoải mái nói: “Con đưa con gái nhà người ta tới cửa, con đã báo với cha mẹ người ta chưa? Nếu vẫn chưa vậy thì tìm thời gian để cha mẹ hai bên gặp mặt, cũng định ngày kết hôn.”
Thật ra trước đó Quý Hòa Hiện chỉ nói sẽ đưa một người về nhà, nhưng không nói là nam hay nữ nên cả nhà cũng không dám tùy tiện kết luận. Cho tới sáng ngày hôm nay, anh mới tiết lộ mình đưa một cô gái về.
Quý Trọng Nguyên biểu hiện rất bình tĩnh khi có con dâu ngay trước mặt vợ mình, thế nhưng vẫn không nhịn được gọi điện thoại tới.
“Trên đường đi hai đứa cứ thương lượng một chút, cha chỉ nói một phương án mà thôi.” Quý Trọng Nguyên nói xong bèn cúp điện thoại.
Bên trong xe lại rơi vào im lặng lần nữa.
“Không cần lo lắng, cha mẹ anh đều rất thích em.”
Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm: Cô có nghe thấy.
Đột nhiên cô cảm thấy chỉ có hai lọ sữa ong chúa trong vali thật quá không đủ thành ý — Những món quà Kiều Hựu Song chọn giúp cô đều đã bị Quý Hòa Hiện lấy ra.
Cô bỗng nhớ đến cái gì đó, cô nghiêm túc hỏi anh: “Thầy Quý, tiểu thuyết mẹ anh viết được đăng ở trang nào thế?”
Quý Hòa Hiện: “….”
Anh cẩn thận nhớ lại, sau đó nhíu mày không dám chắc nói ra một bút danh.
Diệp Vấn Vấn bèn tìm kiếm bút danh đó, sau đó được chuyển đến một trang web mà Dịch Phỉ đăng tải tiểu thuyết. Tuy rằng tiểu thuyết của Dịch Phỉ đã được xuất bản… Nhưng là do bà tự móc tiền túi ra để xuất bản.
Trên thực tế, những tiểu thuyết được đăng trên web của bà được đánh giá rất kém.
Cũng có rất ít bình luận, hơn nữa, nhìn qua thì những bình luận kia rất giống với kiểu dùng tài khoản phụ tự bình luận vậy, vừa cô đơn lại vừa đáng thương.
Diệp Vấn Vấn ngồi xếp bằng lại, cô bắt đầu đăng ký tài khoản độc giả trên web. Sau đó dùng thân phận độc giả viết một bình luận thật dài, gửi đi thành công.
Cô ngẩng đầu lên, không biết xe đã dừng lại chờ đèn xanh từ khi nào. Cô đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Quý Hòa Hiện, cô cầm điện thoại hưng phấn nói: “Em quyết định rồi, thầy Quý, em phải làm độc giả trung thành của mẹ anh!”
Tuy rằng tiểu thuyết của Dịch Phỉ máu chó đến mức khiến người ta giận sôi gan.
Cô cứ tưởng Quý Hòa Hiện sẽ nói gì đó cảm động, nhưng nào ngờ anh chỉ im lặng rồi nói: “Khó cho em rồi.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Mẹ ruột anh sẽ khóc ngất trong toilet!
—
Nhà họ Quý.
Sau khi Dịch Phỉ bị Quý Trọng Nguyên làm cho tức đến mức nhốt mình trong toilet, Quý Trọng Nguyên có dỗ dành một chút nhưng không thành cuối cùng không dỗ nữa, xuống phòng khách chơi cờ với con trai Quý Duẫn Nhàn.
Còn Quý Hàm Thư thì cầm máy tính bảng ngồi trên ghế salong chơi. Sở Dư Hương nhìn ba người đàn ông bên trong, chị ta lắc đầu rồi chuẩn bị lên lầu tìm Dịch Phỉ.
Đúng lúc này, trên cầu trang vang lên mấy tiếng bịch bịch, chỉ thấy Dịch Phỉ đang kích động chạy xuống: “Ha ha ha, ông xã ông xã! Có người bình luận cho truyện của em này, còn rất dài nữa! Chắc chắn người đó yêu em chân thành rồi!!!”
“Hương Hương, con xem con xem, bình luận dài lắm!!!”
Bà hưng phấn đưa bình luận dài trên màn hình điện thoại cho từng người xem, sau đó lại chạy lên lầu cái vèo như một cơn gió.
Quý Hàm Thư lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Đáng sợ thật, bà nội viết truyện máu chó thế mà lại có người thật dạ xem hết, khẩu vị này….”
Cậu ta nói chưa hết lời đã bị Sở Dư Hương gõ đầu: “Không biết lớn nhỏ!”
Quý Hàm Thư ôm đầu rưng rưng, không có Quý Hòa Hiện ở nhà, cậu ta lúc nào cũng thành người bị ức hiếp, chẳng có ai đau lòng cho cậu ta cả. Cậu ta đứng dậy: “Con đi đón chú nhỏ.”
Tiện thể nhìn trước bạn gái của chú nhỏ.
Cậu ta rất tò mò, không ngờ lại có một ngày chú nhỏ đưa bạn gái về nhà. Phải biết nhiều năm như thế, nhưng đến tận bây giờ chú nhỏ vẫn chưa từng có bạn gái, bên người cũng chẳng có lấy một phái nữ nào.
Có một đoạn thời gian, bà nội trẻ tuổi của cậu ta chỉ sợ chú nhỏ yêu đàn ông.
Vì thế lần này chú nhỏ đưa bạn gái về nhà, cả nhà vừa vui vẻ lại vừa tò mò. Trong lòng ông bà nội, không màn đối phương có dáng vẻ thế nào, gia thế ra sao, chỉ cần là một cô gái, chỉ cần chú nhỏ yêu thích thì nhất định phải cưới làm con dâu.
Người có thể khiến chú nhỏ yêu chắc chắn không đơn giản.
Quý Hàm Thư luôn cảm thấy có lúc trong đầu người nhà họ Quý bị thiếu mất một sợi dây thần kinh, chú nhỏ là người thương cậu ta nhất, thân làm cháu trai, cậu ta nên quan sát một chút.
Quý Hàm Thư khoác áo chạy ra ngoài, đợi tầm nửa giờ, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu ta cảm thấy mình là một tên đại ngốc. Tại sao không ở trong nhà mà lại một mực muốn ra ngoài này chờ, bỗng có một chiếc xe nhìn rất quen mắt chạy qua.
— Quý Hòa Hiện đậu xe vào bãi xe của biệt thự, Quý Hàm Thư lặng lẽ chạy qua.
Quả nhiên, cửa sổ xe hạ xuống, là chú nhỏ đã lâu không gặp của cậu ta, chú vẫn soái đến lạ thường.
“Chú nhỏ.” Quý Hàm Thư kéo mũ trên đỉnh đầu mình rồi đi tới, ánh mắt dừng lại ở trên ghế phụ lái.
Ở nơi đó có một bóng dáng bé nhỏ được che kín trong áo khoác của chú nhỏ.
Thím nhỏ tương lai của cậu ta đang ngủ à?
“Sao lại ra đây?” Quý Hòa Hiện nói.
Quý Hàm Thư lập tức tố khổ, cậu ta tự chạy ra ngoài chờ anh bị cậu ta nói thành mình bị Sở Dư Hương đuổi ra khỏi cửa, còn giả vờ giả vịt nói: “Nếu chú còn không về nữa, cháu sẽ bị nghiền rồi ép thành miếng thịt mỏng manh như trong hamburger…”
Quý Hòa Hiện cắt ngang lời cậu ra: “Nhỏ giọng chút.”
Quý Hàm Thư: “?”
Dư quang thấy được bóng người ngồi ở ghế phụ khẽ cử động, sau đó ngồi dậy, mái tóc dài mềm mại xõa tung, gương mặt ngơ ngác nhìn sang.
Quý Hòa Hiện: “Đánh thức em à?’
Cô lắc đầu, nhìn xung quanh rồi chợt tỉnh táo: “Đến rồi?”
“Vừa tới.” Anh nói xong liếc sang Quý Hàm Thư.
Quý Hàm Thư: “???”
Cậu ta oan ức gần chết, đây là trách cậu ta đánh thức thiếm nhỏ tương lai à!
“Đây là Hàm Thư anh đã nói với em.”
Tất nhiên Diệp Vấn Vấn còn nhớ Quý Hàm Thư, là nam chính trong truyện, là một người hố chú mình. Trước đó đã đưa theo bạn gái Tần Tiểu Thi đến biệt thự, hại Quý Hòa Hiện vì chuyện này mà bị lên hotsearch, bị cư dân mạng mắng chửi.
Nhưng sau này có cô ở đây, sẽ không có ai hố bạn trai cô được, càng không thể làm tổn thương đến anh, dù có là nam chính cũng không ngoại lệ.
Diệp Vấn Vấn hơi nghiêng người với Quý Hàm Thư, cô mỉm cười với cậu ta mà không nói gì: Cô hẹp hòi lắm, nếu không phải nể mặt cậu ta là cháu của ảnh đế đại nhân thì cô đã chẳng thèm phản ứng với cậu ta rồi.
Quý Hàm Thư sững sờ nhìn cô, cậu ta sững sờ không phải vì người thím nhỏ tương lai này quá xinh đẹp, cũng không phải vì nhìn cô chỉ lớn gần bằng mình. Mà là cậu ta thấy cô rất quen mắt, hệt như đã thấy ở đâu rồi.
Nhưng nhất thời không nhớ ra được, sau khi lấy lại tinh thần, cậu ta lập tức nói dưới ánh nhìn của chú nhỏ nhà mình: “Chào thím nhỏ! Mau vào nhà đi, ông bà nội đang chờ hai người đó.”
Cho đến khi vào nhà, Diệp Vấn Vấn mới cảm nhận được thế nào là nhiệt tình đến cực hạn. Thậm chí Quý Trọng Nguyên và Quý Duẫn Nhàn chỉ mới nói hai câu với Diệp Vấn Vấn, Quý Hòa Hiện càng trực tiếp bị lôi khỏi bên cạnh Diệp Vấn Vấn.
Cô bị Dịch Phỉ và Sở Dư Hương kéo lên lầu, họ bắt đầu câu chuyện bằng album ảnh thời bé của Quý Hòa Hiện. Ba người phụ nữ chẳng có khoảng cách giữa những thế hệ, họ nhanh chóng hòa hợp với nhau.
Chờ đến khi xem hết album thì bắt đầu nói chuyện phiếm, Diệp Vấn Vấn cố tình nói mình rất thích đọc tiểu thuyết, lấy lý do này thuận nước đẩy thuyển, dễ dàng có được đề tài tán gẫu với Dịch Phỉ, đồng thời cung cấp không ít tư liệu sống.
Nghe Sở Dư Hương nói muốn trồng thêm nhiều loại hoa quanh nhà, còn muốn nuôi ong mật. Diệp Vấn Vấn lập tức lấy sữa ong chúa ra, cũng cung cấp cho chị ta bí quyết nuôi dưỡng ong mật và trồng hoa.
Làm tinh linh hoa, những kỹ năng này của cô đã trở thành mặc định.
Kết quả nhà…. Dịch Phỉ và Sở Dư Hương không khống chế được mà khoe mẽ với bạn bè tốt của mình, một người khoe mình có một cô con dâu siêu cấp ngọt ngào, một người khoe mình có một em dâu xinh đẹp, thông minh lại có tài.
Đúng là không thể tuyệt vời hơn!
Đối với Diệp Vấn Vấn mà nói, người cô không thích duy nhất ở nhà họ Quý là Quý Hàm Thư.
“Chú nhỏ, cháu có chuyện muốn hỏi chú.” Thật sự cậu ta không nhịn được, tìm cơ hội ở riêng với Quý Hòa Hiện.
“Chuyện gì?”
Quý Hàm Thư yên lặng mở một tấm hình trong điện thoại của mình ra: “Tại sao thím nhỏ lại giống hệt với tinh linh hoa trong bức tranh này thế?”
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Sợ rằng các tiểu khả ái quên mất, ở chương ba, Quý Hàm Thư đã đưa Tần Tiểu Thi đến nhà ảnh đế đại nhân, là Tần Tiểu Thi chụp lại.
Diệp Vấn Vấn muốn rời đi, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy mình bị choáng váng rồi, sao cô có thể xé chi phiếu cơ chứ?
Cho nên cô bèn đi vào lại, lấy đi hai tấm chi phiếu đã bị xé đôi trên tay Bạch Thanh Uyển, nói không chừng dán lại còn có thể dùng đấy.
Đi ra khỏi toilet, cô bỗng sửng sốt. Cái người gương mặt không chút biểu cảm nào đứng ngay bên tường kia không phải Quý Hòa Hiện à?
Anh đưa tay ra.
Diệp Vấn Vấn đi tới, tay cô bị anh nắm chặt, cô nhỏ giọng nói: “Sao anh lại vào toilet.”
Còn là bên ngoài toilet nữ nữa, hình ảnh này nếu bị người khác nhìn thấy, người ta nghĩ nhiều thì phải làm sao.
Quý Hòa Hiện cười khẽ: “Anh cứ nghĩ nhóc con nào đó bị bắt nạt, không ngờ… Anh vô giá?”
Diệp Vấn Vấn sôi sục ý chí chiến đấu khi bảo vệ bạn trai mình, thế nhưng vừa bị bạn trai hỏi đã lúng túng, cô đỏ mặt: “Anh cũng nghe thấy à?”
Cô không nghe anh trả lời nên bèn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ảnh đế đại nhân đang nhìn ra phía sau cô. Cô quay đầu lại, Bạch Thanh Uyển cũng đã đi ra, sau khi nhìn thấy Quý Hòa Hiện thì vẻ mặt thoáng cứng lại, đã gần như không thể duy trì nổi hình tượng nữ thần nữa.
Năm đó, lòng tự ái bị chà đạp, cô ta tức giận quá nên đã chuyển trường, cố gắng vứt Quý Hòa Hiện ra sau đầu. Nhưng cô ta tự nghĩ mình sẽ quên mất, thế mà càng quên lại càng nhớ rõ anh.
Dáng hình âm thanh đến dung mạo của người kia đã khắc sâu vào trong lòng cô ta.
Cô ta đã quên mất mình nghe ai nói Quý Hòa Hiện đã thành minh tinh, ma xui quỷ ám thế nào cô ta lại lên mạng tìm kiếm tất cả tin tức liên quan đến anh, thu gom phim ảnh của anh, vẫn luôn lén lút quan tâm tất cả.
Lúc Quý Hòa Hiện bị fans nói xấu, tuôn ra mấy bài hắc, cô ta vừa vui vẻ lại vừa tức giận. Cô ta giống như bị chia làm hai người vậy, một người giữ gìn bảo vệ Quý Hòa Hiện, một người lại liều mạng chửi bới Quý Hòa Hiện.
Cô ta đã giấu hết tất cả những tâm tư này vào sâu trong lòng.
Không phải cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện mượn bạn học gặp gỡ Quý Hòa Hiện, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép cô ta. Năm đó cô ta tỏ tình với anh, chỉ đổi lại được một câu “cậu là ai”.
Anh ưu tú như thế, dù trở thành minh tinh cũng vẫn độc thân, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ ánh mắt của anh rất cao.
Điều này… Vậy có phải cô ta sẽ có cơ hội không.
Đúng, không phải cô ta không thừa nhận, cho dù thời trung học đã bị anh từ chối, lòng tự trọng bị tổn thương, cho dù trong lòng có hận anh nhưng cô ta mê luyến anh, mê luyến đến mức không thể cứu chữa được.
Trong những năm gần đây, cô ta cũng đã từng yêu đương, thế nhưng cô ta đều vô thức so sánh mỗi một người bạn trai với Quý Hòa Hiện, sau khi so xong, lại đau lòng phát hiện họ vốn chẳng sánh được với Quý Hòa Hiện.
Sinh nhật của Lí Thành Thắng lần này, cậu ta đã thẳng thắn mời bạn học từ hồi trung học đến tụ hội với nhau, tiếc rằng Quý Hòa Hiện không có trong đó.
Cô ta thấy Lí Thành Thắng mời Trình Thâm, cô ta cũng biết quan hệ của Trình Thâm và Quý Hòa Hiện khá tốt, cho nên cô ta đã dùng một chút kỹ năng để kích thích Lí Thành Thắng.
Bởi vậy mới có tình huống Lí Thành Thắng để Trình Thâm gọi điện thoại cho Quý Hòa Hiện, mà chờ đến khi Quý Hòa Hiện đến rồi, cô ta mới chịu làm vai nữ chính lên sân cuối cùng.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ta.
Cô ta muốn làm quen lại với Quý Hòa Hiện lần nữa, dùng thân phận người phụ nữ ưu tú làm quen với anh.
Sự xuất hiện của Diệp Vấn Vấn đã phá vỡ hết tất cả kế hoạch của cô ta.
Thế mà Quý Hòa Hiện lại có bạn gái rồi.
Sao lại thế được.
Sao anh có thể thích kiểu phụ nữ chỉ có nhan sắc chứ chẳng có gì khác được?
Hơn nữa, nhìn cô rất trẻ, có khi còn chưa đến hai mươi tuổi. Sao Quý Hòa Hiện có thể ở cùng người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như thế.
Lẽ nào cô ta đã đoán sai tất cả? Đàn ông, dù là một người đàn ông thành thục bình tĩnh như Quý Hòa Hiện, cũng sẽ đều thích những cô gái nhỏ?
Cô ta không cam lòng.
Cô ta thích Quý Hòa Hiện nhiều năm như thế, khó lắm mới có thể thấy thời cơ đến, cô ta đã buông bỏ hết kiêu ngạo và rụt rè của mình, muốn dùng một dáng vẻ mới xuất hiện trước mặt anh, làm quen với anh lần nữa.
Nếu cô ta không làm gì, vậy có phải tất cả những thứ cô ta cố gắng trước kia đều uổng phí hết?
Cô ta chỉ cần dùng một thủ đoạn nhỏ, tuy rằng thủ đoạn này rất sỗ sàng, thế nhưng một cô gái nhỏ trẻ tuổi như thế, nào có thể chống lại được sự cám dỗ của đồng tiền.
Cô ta từng có một bạn trai con nhà giàu, bên người tên đó có không ít cô gái vây quanh, bình thường cô ta thấy phiền, chỉ cần dùng một ít tiền là có thể đuổi mấy cô gái kia đi dễ như ăn cháo.
Diệp Vấn Vấn lại không giống với dự đoán của cô ta, hoàn toàn thoát khỏi kịch bản cô ta đã thiết kế xong.
Vào giờ phút này, cô ta đối diện với ánh mắt của Quý Hòa Hiện, ánh mắt của anh rất nhạt, không thể nào nhìn ra được chút nhiệt độ nào bên trong. Dù Bạch Thanh Uyển có muốn nói chút gì đó để che giấu hành vi của mình, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã tự động biến mất.
“Cảm ơn sự ưu ái của Bạch tiểu thư.” Quý Hòa Hiện cũng không định dùng sự im lặng đáp lại, anh lạnh nhả nói: “Trong ấn tượng của tôi, tôi chưa từng gặp Bạch tiểu thư. Nhưng tôi vừa nghĩ lại, có lẽ lần gặp nhau duy nhất là khi cô tỏ tình với tôi ở thời trung học, xin lỗi, khi đó tôi không hề có ấn tượng với cô.”
Trong ánh mắt sụp đổ của Bạch Thanh Uyển, Quý Hòa Hiện nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi nói: “Cho tới bây giờ, sự nghiệp của Bạch tiểu thư thành công, tài ăn nói tuyệt vời, thật sự khiến người kính nể.”
Ca ngợi công khai, nhưng thật ra tất cả đều là giễu cợt. Với thái độ lịch sự và phóng khoáng của Quý Hòa Hiện, nếu anh đã nói ra những lời này với phái nữ, đã đủ để biết anh nổi giận rồi.
Nói xong anh rút tấm chi phiếu rách đôi trong tay Diệp Vấn Vấn ra, anh cưng chiều giáo dục cô: “Không được cầm đồ người lạ cho, khi về anh sẽ bảo Tiểu Kiều chuẩn bị cho em một tập chi phiếu, em có thể viết chơi thoải mái.”
Anh vò tờ chi phiếu kia thành một cục rồi ném thẳng vào thùng rác, sau đó ôm lấy Diệp Vấn Vấn rời đi mà chẳng hề quay đầu.
Về biệt thự, Trình Thâm gọi video tới, Quý Hòa Hiện vừa mới nhận cuộc gọi đã nghe một tiếng cười lớn vang lên: “Tèn ten ten, anh em, cậu xem đây là gì?”
Trong video xuất hiện một chai rượu vang đỏ cao cấp, Trình Thâm cười hà hà nói: “Gần sáu con số đấy, khó khăn lắm mới có thể ăn một bữa cơm của Lí Thành Thắng, nếu không hố cậu ta ít tiền thì chẳng phải bị thiệt lớn à.”
“Còn nữa, sau khi cậu và tinh linh nhỏ đi rồi cũng chẳng thấy bóng dáng của Bạch Thanh Uyển nữa. Cậu không biết đó, cái vẻ mặt lúc đó của Lí Thành Thắng ấy, chà chà, có thể so được với socola đen đấy.”
Quý Hòa Hiện liếc nhìn Diệp Vấn Vấn, nhóc con đang che miệng cười trộm, đôi mắt cong cong như trăng non.
Khóe môi anh không khỏi nhếch lên: “Còn chuyện gì không?”
“Đừng tắt đừng tắt!” Trình Thâm cười ý vị sâu xa: “Vị Bạch tiểu thư kia nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến tinh linh nhỏ…”
Diệp Vấn Vấn giật lấy điện thoại di động: “Ai cần cô ta xin lỗi.”
“Ồ ồ.” Trình Thâm hưng phấn đến trợn mắt lên: “Tinh linh nhỏ, em đang tức giận hay đang ghen thế?”
Diệp Vấn Vấn: “…..”
Không có!
Trình Thâm cười đê tiện: “Có mỹ nhân luôn thầm mến thầy Quý nhà em, đã thế còn cam lòng chi sáu triệu để em rời khỏi cậu ta. Em suy nghĩ một chút đi, nếu không có em, nói không chừng thầy Quý nhà em đã cùng Bạch mỹ…”
Một bàn tay thon dài xinh đẹp đưa đến ấn xuống nút màu đỏ trên màn hình, cuộc gọi video bị gián đoạn.
Trình Thâm: “….”
Lúc ngủ, Diệp Vấn Vấn nằm trong lồng ngực của Quý Hòa Hiện, cô cầm tay anh: “Thầy Quý, anh có thể kể cho em nghe chuyện thời cấp ba của anh được không?”
Quý Hòa Hiện nhẹ vuốt tóc cô, anh cười nói: “Ba năm trung học của anh, mỗi ngày chỉ có ba chuyện được lập lại.”
“Là chuyện gì?” Cô tò mò.
Quý Hòa Hiện: “Ăn cơm, ngủ, học.”
Diệp Vấn Vấn: “…. Hết rồi?”
“Hết rồi.”
“Vậy không phải rất nhàm chán à.”
“Ừm, em có cảm thấy anh nhàm chán không?”
“Dường như có một chút thật.”
“Nhóc con, em không cần thành thật như thế.”
“Hì hì.”
….
Cô ngủ, Quý Hòa Hiện ngửi mùi hoa quen thuộc, bên tai là hơi thở nhè nhẹ của cô. Trong bóng tối, anh khẽ hôn nhẹ xuống mi tâm cô.
Vẫn còn một câu anh không nói: Nếu thời trung học biết được em, anh sẽ không nhàm chán như thế.
—-
Ngày hôm sau phải về nhà họ Quý, về đến nhà họ Quý phải mất một thời gian ngắn cho nên Quý Hòa Hiện đi nói chuyện với phòng quản lý tài sản, Diệp Vấn Vấn cũng nhân cơ hội đó gọi video cho Kiều Hựu Song.
“Đến nhà thầy Quý, có phải em nên giả bộ trưởng thành chút không?” Diệp Vấn Vấn nhớ đến cách ăn mặc của Bạch Thanh Uyển, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, thế nhưng Bạch Thanh Uyển thật sự có phong thái của nữ thần.
Cô chỉ có một tí tẹo đố kỵ mà thôi, chỉ có một tí!
Cô nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trong gương, rất xinh đẹp, nhưng vẫn cảm thấy quá trẻ con.
Lỡ rằng mẹ chồng tương lai thấy cô quá nhỏ, không chấp nhận cô thì phải làm sao?
Diệp Vấn Vấn lập tức lắc đầu điên cuồng, cô cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi…
“Em cứ ăn mặc như bình thường là được rồi, Tiểu Hoa của chúng ta xinh đẹp, gương mặt nhỏ trong sáng như thiên thần, ai thấy mà không thích.”
Diệp Vấn Vấn tìm được chút tự tin: “Có thật không? Nhưng mà….”
“Không có nhưng mà, cứ nghe anh là được.”
“Được rồi.” Diệp Vấn Vấn yên lặng buông cái áo khoác phong cách trưởng thành cô đã âm thầm mua.
“Vậy em phải mang quà gì?” Diệp Vấn Vấn hơi buồn bực: “Thầy Quý nói không cần mang gì cả, còn không cho phép em lặng lẽ mua nữa chứ, em cảm thấy nếu không mang thì không hay lắm.”
Chuyện này cô đã hỏi Tông Việt, ý của Tông Việt là nghe theo Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn vấn: =_=
Cô đã quên, họ đều là nam thẳng.
“Nhất định phải mang quà.” Kiều Hựu Song nói: “Đây là đến nhà chồng ra mắt đấy, phải tranh thủ lấy được ấn tượng tốt chứ. Nhưng tấm lòng là quan trọng nhất, phái nữ thì đưa mỹ phẩm dưỡng da này nọ, còn phái nam cứ đưa rượu là được.”
“Những thứ này đều có trong phòng kho đấy, trước đó anh có đi mua nhưng em và anh Quý đều không dùng tới, bây giờ vừa lúc phát huy tác dụng.”
Diệp Vấn Vấn lập tức hành động nhanh như gió bão, cô tiện tay lấy thêm hai lọ sữa ong chúa dưỡng da của vương hậu để lại.
Vừa định giấu đi thì cửa phòng đã mở ra, Quý Hòa Hiện đi tới, Diệp Vấn Vấn luống cuống tay chân cất quà đi, nhưng Quý Hòa Hiện đã nhìn thấy.
“Đây là gì?” Anh cầm một bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp lên, nhóc con cũng không cần những thứ này.
Diệp Vấn Vấn còn chưa kịp nói gì thì Quý Hòa Hiện đã liếc thấy cuộc gọi với Kiều Hựu Song, Kiều Hựu Song lập tức lúng túng, vội vàng nói: “Em đang chọn quà giúp Tiểu Hoa.”
Quý Hòa Hiện không để ý đến cậu ta, anh lấy quà trong vali ra: “Không phải đã nói với em không cần mang theo gì à, chỉ cần anh mang em về nhà là được rồi.”
Kiều Hựu Song: “…..”
Mới sáng sớm đã bị nhét cẩu lương! Chó con độc thân Kiều Hựu Song tức giận cúp điện thoại.
Càng về gần đến nhà họ Quý, trái tim Diệp Vấn Vấn càng hoảng hơn.
Cô nghe theo ý kiến của Kiều Hựu Song, không mặc mấy bộ đồ trưởng thành lên người mình. Nhưng cô vẫn bỏ ra chút tâm tư, chọn cho mình một bộ đồ nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Đồng thời cô còn trang điểm nhẹ nữa.
Sau đó Quý Hòa Hiện tìm cơ hội dừng xe, anh lấy ra cái khăn tay lau đi son trên môi Diệp Vấn Vấn dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, ngay cả má hồng cũng bị anh lau nốt.
“Em đã trang điểm rất lâu đó!” Diệp Vấn Vấn bất mãn.
Quý Hòa Hiện nghiêng người hôn lên môi cô, một hồi lâu sau anh mới thả cô ra. Anh dùng ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi đỏ hồng của cô, giọng anh hơi khàn: “Màu môi thế này mới là tự nhiên nhất, cũng là đẹp nhất.
Diệp Vấn Vấn: “…..”
Diệp Vấn Vấn đầu hàng rồi.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Đến gặp người lớn rồi ~
Chương 98
Trên đường đến, điện thoại của Quý Hòa Hiện vang lên, anh đang lái xe không tiện nghe điện thoại nên đã ra hiệu cho Diệp Vấn Vấn nghe. Nhất thời cô hoảng hốt, vội vàng lắc đầu rồi liều mạng dịch người ra góc xe, kiên quyết không nghe.
Cô chưa từng nói chuyện với Dịch Phỉ, mẹ ruột của anh!
Quý Hòa Hiện thấy cô căng thẳng đến như vậy thì không nhịn cười được, chỉ đành chuyển sang chế độ rảnh tay.
“Con trai!!” Âm thanh hưng phấn của Dịch Phỉ vang lên: “Mấy đứa đến đâu rồi? Khi nào mới về tới nhà, chúng ta còn đợi cảm ơn nữa!”
Quý Hòa Hiện ho nhẹ một tiếng: “Có lẽ sẽ hơi chậm một chút, khoảng mười hai giờ rưỡi.” Anh lái xe rất ổn, tốc độ không nhanh.
“Con mau đưa điện thoại cho con dâu của mẹ đi, để mẹ nói chuyện với con bé.” Sau khi hàng huyên mất câu, Dịch Phỉ không nhịn được tiết lộ mục đích của cuộc điện thoại này.
Kể từ khi biết con trai muốn dẫn một cô gái về nhà thì Dịch Phỉ và chị dâu Sở Dư Hương luôn đoán già đoán non, đồng thời nghĩ trăm phương ngàn kế hỏi thăm tình huống của “cô gái” từ miệng Quý Hòa Hiện.
Nhưng miệng của con trai quá kín, hỏi cả buổi trời chỉ hỏi được tên của cô gái, những cái khác hoàn toàn không biết, thật sự khiến người mẹ này gấp gần chết.
Con dâu!
Diệp Vấn Vấn bị gọi tên bỗng ngồi thẳng dậy, cô trợn tròn mắt, nhìn Quý Hòa Hiện bằng ánh mắt long lanh nước: Cô không hề biết ảnh đế đại nhân đã nhắc đến cô!
Dịch Phỉ không biết Quý Hòa Hiện mở loa ngoài, Quý Hòa Hiện nhìn dáng vẻ căng thẳng đến mức cắn ngón tay của Diệp Vấn Vấn, anh bèn cười nói: “Không được, cô ấy ngại, chờ đến khi gặp mặt rồi nói.”
“Ôi trời, có gì mà ngại, bà mẹ chồng này cũng có ăn thịt người đâu.” Dịch Phỉ kích động, bà định nói tiếp thì bên đầu dây bỗng có một giọng nam vang lên: “Hòa Hiện đang lái xe, bà đừng khiến nó phân tâm, chờ con dâu tới là thấy được ngay, nóng ruột không ăn được đậu hủ ngon đâu.”
Dịch Phỉ: “Cái lão già nát rượu nhà ông, tôi đang quan tâm đến vợ của con trai tôi ông đừng có chõ miệng vào.”
Diệp Vấn Vấn trợn mắt há hốc mồm, cô có thể nghe được cha mẹ ruột của Quý Hòa Hiện đang cãi nhau ầm ĩ từ bên đầu dây. Tất nhiên, cả quá trình đều là mẹ anh tức giận, còn ba anh gần như không nói lời nào.
Quý Hòa Hiện cúp máy, anh nói với Diệp Vấn Vấn: “Cha mẹ anh là thế, quen là được rồi.”
Kết quả mới mấy phút sau Dịch Phỉ đã lại gọi điện thoại tới, khóc lóc tố khổ: “Con trai, cha con bắt nạt mẹ, mẹ muốn ly hôn với ông ta! Con nói đi, con ở cùng ai?!”
Quý Hòa Hiện: “….”
Diệp Vấn Vấn nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của Quý Hòa Hiện mà che miệng cười.
Dịch Phỉ khóc sướt mướt, cũng không chờ Quý Hòa Hiện trả lời mà một giây sau đã biến thành dáng vẻ nghiêm túc: “Mẹ nói cho con biết, con không được học theo cha của con. Cưới vợ về là để yêu thương, không được phép bắt nạt con bé. Nếu con dám bắt nạt con dâu của mẹ, mẹ sẽ không để yên cho con đâu!”
Quý Hòa Hiện thở dài.
“Được rồi, không nói nữa, con tập rung lái xe đi. Con nhớ phải nói chuyện với con dâu mẹ nhiều hơn đó, đừng có kín miệng như hũ nút, lạnh nhạt với con bé.” Nói xong cúp điện thoại.
Trong xe rơi vào yên tĩnh, một lát sau Diệp Vấn Vấn chọt chọt hai ngón tay mình vào nhau: “Sao em lại thành vợ anh rồi?”
“Chẳng lẽ không phải thế?” Quý Hòa Hiện nhìn cô.
Diệp Vấn Vấn cúi đầu cười trộm.
Bầu không khí ngọt ngào vừa dấy lên thì điện thoại lại đổ chuông, là cha ruột Quý Trọng Nguyên gọi tới.
“Mẹ con vừa nói gì với con thế?” Quý Trọng Nguyên vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Gửi cho cha một tin nhắn đòi ly hôn rồi nhốt mình vào toilet không chịu ra ngoài.”
Quý Hòa Hiện: “Từ nhỏ đến lớn con đã nghe hai người nói chuyện ly hôn hơn trăm lần rồi, chắc chắn cha biết phải dỗ mẹ thế nào mà. Cha gọi điện thoại cho con định nói gì à?”
Quý Trọng Nguyên không hề có chút lúng túng nào khi bị con trai vạch trần, ông ta thoải mái nói: “Con đưa con gái nhà người ta tới cửa, con đã báo với cha mẹ người ta chưa? Nếu vẫn chưa vậy thì tìm thời gian để cha mẹ hai bên gặp mặt, cũng định ngày kết hôn.”
Thật ra trước đó Quý Hòa Hiện chỉ nói sẽ đưa một người về nhà, nhưng không nói là nam hay nữ nên cả nhà cũng không dám tùy tiện kết luận. Cho tới sáng ngày hôm nay, anh mới tiết lộ mình đưa một cô gái về.
Quý Trọng Nguyên biểu hiện rất bình tĩnh khi có con dâu ngay trước mặt vợ mình, thế nhưng vẫn không nhịn được gọi điện thoại tới.
“Trên đường đi hai đứa cứ thương lượng một chút, cha chỉ nói một phương án mà thôi.” Quý Trọng Nguyên nói xong bèn cúp điện thoại.
Bên trong xe lại rơi vào im lặng lần nữa.
“Không cần lo lắng, cha mẹ anh đều rất thích em.”
Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm: Cô có nghe thấy.
Đột nhiên cô cảm thấy chỉ có hai lọ sữa ong chúa trong vali thật quá không đủ thành ý — Những món quà Kiều Hựu Song chọn giúp cô đều đã bị Quý Hòa Hiện lấy ra.
Cô bỗng nhớ đến cái gì đó, cô nghiêm túc hỏi anh: “Thầy Quý, tiểu thuyết mẹ anh viết được đăng ở trang nào thế?”
Quý Hòa Hiện: “….”
Anh cẩn thận nhớ lại, sau đó nhíu mày không dám chắc nói ra một bút danh.
Diệp Vấn Vấn bèn tìm kiếm bút danh đó, sau đó được chuyển đến một trang web mà Dịch Phỉ đăng tải tiểu thuyết. Tuy rằng tiểu thuyết của Dịch Phỉ đã được xuất bản… Nhưng là do bà tự móc tiền túi ra để xuất bản.
Trên thực tế, những tiểu thuyết được đăng trên web của bà được đánh giá rất kém.
Cũng có rất ít bình luận, hơn nữa, nhìn qua thì những bình luận kia rất giống với kiểu dùng tài khoản phụ tự bình luận vậy, vừa cô đơn lại vừa đáng thương.
Diệp Vấn Vấn ngồi xếp bằng lại, cô bắt đầu đăng ký tài khoản độc giả trên web. Sau đó dùng thân phận độc giả viết một bình luận thật dài, gửi đi thành công.
Cô ngẩng đầu lên, không biết xe đã dừng lại chờ đèn xanh từ khi nào. Cô đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Quý Hòa Hiện, cô cầm điện thoại hưng phấn nói: “Em quyết định rồi, thầy Quý, em phải làm độc giả trung thành của mẹ anh!”
Tuy rằng tiểu thuyết của Dịch Phỉ máu chó đến mức khiến người ta giận sôi gan.
Cô cứ tưởng Quý Hòa Hiện sẽ nói gì đó cảm động, nhưng nào ngờ anh chỉ im lặng rồi nói: “Khó cho em rồi.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Mẹ ruột anh sẽ khóc ngất trong toilet!
—
Nhà họ Quý.
Sau khi Dịch Phỉ bị Quý Trọng Nguyên làm cho tức đến mức nhốt mình trong toilet, Quý Trọng Nguyên có dỗ dành một chút nhưng không thành cuối cùng không dỗ nữa, xuống phòng khách chơi cờ với con trai Quý Duẫn Nhàn.
Còn Quý Hàm Thư thì cầm máy tính bảng ngồi trên ghế salong chơi. Sở Dư Hương nhìn ba người đàn ông bên trong, chị ta lắc đầu rồi chuẩn bị lên lầu tìm Dịch Phỉ.
Đúng lúc này, trên cầu trang vang lên mấy tiếng bịch bịch, chỉ thấy Dịch Phỉ đang kích động chạy xuống: “Ha ha ha, ông xã ông xã! Có người bình luận cho truyện của em này, còn rất dài nữa! Chắc chắn người đó yêu em chân thành rồi!!!”
“Hương Hương, con xem con xem, bình luận dài lắm!!!”
Bà hưng phấn đưa bình luận dài trên màn hình điện thoại cho từng người xem, sau đó lại chạy lên lầu cái vèo như một cơn gió.
Quý Hàm Thư lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Đáng sợ thật, bà nội viết truyện máu chó thế mà lại có người thật dạ xem hết, khẩu vị này….”
Cậu ta nói chưa hết lời đã bị Sở Dư Hương gõ đầu: “Không biết lớn nhỏ!”
Quý Hàm Thư ôm đầu rưng rưng, không có Quý Hòa Hiện ở nhà, cậu ta lúc nào cũng thành người bị ức hiếp, chẳng có ai đau lòng cho cậu ta cả. Cậu ta đứng dậy: “Con đi đón chú nhỏ.”
Tiện thể nhìn trước bạn gái của chú nhỏ.
Cậu ta rất tò mò, không ngờ lại có một ngày chú nhỏ đưa bạn gái về nhà. Phải biết nhiều năm như thế, nhưng đến tận bây giờ chú nhỏ vẫn chưa từng có bạn gái, bên người cũng chẳng có lấy một phái nữ nào.
Có một đoạn thời gian, bà nội trẻ tuổi của cậu ta chỉ sợ chú nhỏ yêu đàn ông.
Vì thế lần này chú nhỏ đưa bạn gái về nhà, cả nhà vừa vui vẻ lại vừa tò mò. Trong lòng ông bà nội, không màn đối phương có dáng vẻ thế nào, gia thế ra sao, chỉ cần là một cô gái, chỉ cần chú nhỏ yêu thích thì nhất định phải cưới làm con dâu.
Người có thể khiến chú nhỏ yêu chắc chắn không đơn giản.
Quý Hàm Thư luôn cảm thấy có lúc trong đầu người nhà họ Quý bị thiếu mất một sợi dây thần kinh, chú nhỏ là người thương cậu ta nhất, thân làm cháu trai, cậu ta nên quan sát một chút.
Quý Hàm Thư khoác áo chạy ra ngoài, đợi tầm nửa giờ, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu ta cảm thấy mình là một tên đại ngốc. Tại sao không ở trong nhà mà lại một mực muốn ra ngoài này chờ, bỗng có một chiếc xe nhìn rất quen mắt chạy qua.
— Quý Hòa Hiện đậu xe vào bãi xe của biệt thự, Quý Hàm Thư lặng lẽ chạy qua.
Quả nhiên, cửa sổ xe hạ xuống, là chú nhỏ đã lâu không gặp của cậu ta, chú vẫn soái đến lạ thường.
“Chú nhỏ.” Quý Hàm Thư kéo mũ trên đỉnh đầu mình rồi đi tới, ánh mắt dừng lại ở trên ghế phụ lái.
Ở nơi đó có một bóng dáng bé nhỏ được che kín trong áo khoác của chú nhỏ.
Thím nhỏ tương lai của cậu ta đang ngủ à?
“Sao lại ra đây?” Quý Hòa Hiện nói.
Quý Hàm Thư lập tức tố khổ, cậu ta tự chạy ra ngoài chờ anh bị cậu ta nói thành mình bị Sở Dư Hương đuổi ra khỏi cửa, còn giả vờ giả vịt nói: “Nếu chú còn không về nữa, cháu sẽ bị nghiền rồi ép thành miếng thịt mỏng manh như trong hamburger…”
Quý Hòa Hiện cắt ngang lời cậu ra: “Nhỏ giọng chút.”
Quý Hàm Thư: “?”
Dư quang thấy được bóng người ngồi ở ghế phụ khẽ cử động, sau đó ngồi dậy, mái tóc dài mềm mại xõa tung, gương mặt ngơ ngác nhìn sang.
Quý Hòa Hiện: “Đánh thức em à?’
Cô lắc đầu, nhìn xung quanh rồi chợt tỉnh táo: “Đến rồi?”
“Vừa tới.” Anh nói xong liếc sang Quý Hàm Thư.
Quý Hàm Thư: “???”
Cậu ta oan ức gần chết, đây là trách cậu ta đánh thức thiếm nhỏ tương lai à!
“Đây là Hàm Thư anh đã nói với em.”
Tất nhiên Diệp Vấn Vấn còn nhớ Quý Hàm Thư, là nam chính trong truyện, là một người hố chú mình. Trước đó đã đưa theo bạn gái Tần Tiểu Thi đến biệt thự, hại Quý Hòa Hiện vì chuyện này mà bị lên hotsearch, bị cư dân mạng mắng chửi.
Nhưng sau này có cô ở đây, sẽ không có ai hố bạn trai cô được, càng không thể làm tổn thương đến anh, dù có là nam chính cũng không ngoại lệ.
Diệp Vấn Vấn hơi nghiêng người với Quý Hàm Thư, cô mỉm cười với cậu ta mà không nói gì: Cô hẹp hòi lắm, nếu không phải nể mặt cậu ta là cháu của ảnh đế đại nhân thì cô đã chẳng thèm phản ứng với cậu ta rồi.
Quý Hàm Thư sững sờ nhìn cô, cậu ta sững sờ không phải vì người thím nhỏ tương lai này quá xinh đẹp, cũng không phải vì nhìn cô chỉ lớn gần bằng mình. Mà là cậu ta thấy cô rất quen mắt, hệt như đã thấy ở đâu rồi.
Nhưng nhất thời không nhớ ra được, sau khi lấy lại tinh thần, cậu ta lập tức nói dưới ánh nhìn của chú nhỏ nhà mình: “Chào thím nhỏ! Mau vào nhà đi, ông bà nội đang chờ hai người đó.”
Cho đến khi vào nhà, Diệp Vấn Vấn mới cảm nhận được thế nào là nhiệt tình đến cực hạn. Thậm chí Quý Trọng Nguyên và Quý Duẫn Nhàn chỉ mới nói hai câu với Diệp Vấn Vấn, Quý Hòa Hiện càng trực tiếp bị lôi khỏi bên cạnh Diệp Vấn Vấn.
Cô bị Dịch Phỉ và Sở Dư Hương kéo lên lầu, họ bắt đầu câu chuyện bằng album ảnh thời bé của Quý Hòa Hiện. Ba người phụ nữ chẳng có khoảng cách giữa những thế hệ, họ nhanh chóng hòa hợp với nhau.
Chờ đến khi xem hết album thì bắt đầu nói chuyện phiếm, Diệp Vấn Vấn cố tình nói mình rất thích đọc tiểu thuyết, lấy lý do này thuận nước đẩy thuyển, dễ dàng có được đề tài tán gẫu với Dịch Phỉ, đồng thời cung cấp không ít tư liệu sống.
Nghe Sở Dư Hương nói muốn trồng thêm nhiều loại hoa quanh nhà, còn muốn nuôi ong mật. Diệp Vấn Vấn lập tức lấy sữa ong chúa ra, cũng cung cấp cho chị ta bí quyết nuôi dưỡng ong mật và trồng hoa.
Làm tinh linh hoa, những kỹ năng này của cô đã trở thành mặc định.
Kết quả nhà…. Dịch Phỉ và Sở Dư Hương không khống chế được mà khoe mẽ với bạn bè tốt của mình, một người khoe mình có một cô con dâu siêu cấp ngọt ngào, một người khoe mình có một em dâu xinh đẹp, thông minh lại có tài.
Đúng là không thể tuyệt vời hơn!
Đối với Diệp Vấn Vấn mà nói, người cô không thích duy nhất ở nhà họ Quý là Quý Hàm Thư.
“Chú nhỏ, cháu có chuyện muốn hỏi chú.” Thật sự cậu ta không nhịn được, tìm cơ hội ở riêng với Quý Hòa Hiện.
“Chuyện gì?”
Quý Hàm Thư yên lặng mở một tấm hình trong điện thoại của mình ra: “Tại sao thím nhỏ lại giống hệt với tinh linh hoa trong bức tranh này thế?”
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Sợ rằng các tiểu khả ái quên mất, ở chương ba, Quý Hàm Thư đã đưa Tần Tiểu Thi đến nhà ảnh đế đại nhân, là Tần Tiểu Thi chụp lại.