Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61+62
Chương 61
Diệp Vấn Vấn rụt chân lại cái vèo, cô ngơ ngác nhìn Quý Hòa Hiện, sao mẹ của ảnh đế đại nhân lại có thể nhìn thấy cô!
Vẻ mặt của Quý Hòa Hiện rất tự nhiên: “Là Tiểu Kiều.”
“Phải không?” Dịch Phỉ nhíu mày: “Sao chân Tiểu Kiều lại trắng thế, không phải cậu ta là nam à.”
Dịch Phỉ bỗng khẩn trương: “Con trai, đến giờ con vẫn chưa có bạn gái, có phải là….”
Quý Hòa Hiện đen mặc, anh dời chủ đề đi: “Cha đâu.”
“Bị lệch múi giờ rồi.” Sự chú ý của Dịch Phỉ bị dời đi, bà quay camera lại, Quý Trọng Nguyên đang mang bịt mắt nằm trên giường: “Ông Quý dậy mau, nói chuyện với con trai này.”
Quý Hòa Hiện hết cách: “Nếu cha ngủ rồi thì đừng đánh thức ông ấy.”
“Ngủ như heo.” Dịch Phỉ nhỏ giọng phỉ nhổ, sau đó nói: “Con trai à, khi nào con mới tìm con dâu cho mẹ hả, lúc mẹ lớn cỡ con thì con đã năm tuổi rồi đó.”
Quý Hòa Hiện: “….”
Quý Hòa Hiện: “Nếu mới về nước bị lệch múi giờ thì không phải đến tham ban đâu, cha mẹ về nhà trước đi, giờ con cũng không có ở thủ đô.”
Sau khi khuyên can đủ đường mới khuyên được Dịch Phỉ bỏ ý định đến tham ban. Tắt cuộc gọi video xong, Quý Hòa Hiện xoa mi tâm mình, anh ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Vấn Vấn đang cười thì hơi nhíu mày: “Cười cái gì?”
Diệp Vấn Vấn bị bắt tại trận vội lắc đầu: “Không có gì.”
Sao cô có thể cười ảnh đế đại nhân được chứ!
Chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của ảnh đế đại nhân khi bị mẹ ruột đùa giỡn, cô đã không nhịn được muốn cười.
Đêm đó, Diệp Vấn Vấn vẫn ngủ cùng giường với Quý Hòa Hiện như cũ, ngoại trừ sự căng thẳng và khó chịu của đêm đầu tiên ra, bây giờ cô đã quen rồi.
Ngủ một giường có sao đâu.
Hôm sau, Kiều Hựu Song đến, vì để khiến cậu ta không quá sợ hãi mà Quý Hòa Hiện đã bảo Diệp Vấn Vấn chờ trong phòng trước, sau khi làm cách mạng tư tưởng cho Kiều Hựu Song xong, Diệp Vấn Vấn mới bước ra.
Kiều Hựu Song; “…..”
Chân cậu ta mềm nhũn, suýt đã quỳ xuống.
Cậu ta nhìn Quý Hòa Hiện, lại nhìn Diệp Vấn Vấn, sau đó nuốt nước bọt cái ực: “Tiểu Hoa biến thành người thật rồi?”
Diệp Vấn Vấn ngày ngày được Kiều Hựu Song cõng ở đoàn làm phim, cũng đã khá quen thuộc với cậu ta. Cô giương cánh lên, cười cong cong mắt: “Chỉ lớn lên thôi.”
Trong lòng Kiều Hựu Song ngập tràn thán phục, cậu ta đưa tay muốn sờ thử cánh cô, còn lẩm bẩm: “Chuyện này thần kỳ thật.”
Nhưng tay còn chưa chạm tới cánh đã bỗng cảm nhận một sự nóng rực từ mu bàn tay truyền đến, cậu ta bất giác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Quý Hòa Hiện.
Kiều Hựu Song thức thời thu tay lại.
Sau khi Kiều Hựu Song biết Diệp Vẫn Vấn dùng thân phận trợ lý để đi theo Quý Hòa Hiện, cậu ta vỗ ngực nói: “Tiểu Hoa đừng sợ, tôi sẽ dạy em cần phải làm gì.”
Nhưng sau đó lại lặng lẽ nói với Quý Hòa Hiện: “Anh Quý, Tiểu Hoa xinh đẹp như thế, đến đoàn làm phim có bị người ta chú ý quá không.”
Quý Hòa Hiện: “Không sao.”
Kiều Hựu Song gãi đầu, nói: “Đến lúc đó giới thiệu với người khác, cứ giới thiệu cô ấy tên Tiểu Hoa à.”
Quý Hòa Hiện: “Quý Duyệt Nhĩ.”
Trên mặt Kiều Hựu Song lại hiện lên vẻ kỳ diệu, cậu ta lặng lẽ đánh giá Diệp Vấn Vấn: Mẹ ơi, ông chủ lãng mạn quá rồi.
Đến đoàn làm phim, Diệp Vấn Vấn xuất hiện, trong lúc nhất thời đã khơi dậy sự chú ý của mọi người. Thường ngày Quý Hòa Hiện đến đoàn làm phim cũng chỉ đưa theo một mình Kiều Hựu Song, lúc này anh lại kéo đến thêm một cô gái, còn là một cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt nổi.
Chu Hân Duyệt và trợ lý của mình đứng ở một góc, cô ta kéo trợ lý mình, vừa thán phục lại hâm mộ nói: “Thấy không thấy không thấy không, cô gái bên cạnh thầy Quý ấy, làn da kia thật khiến người ta giận sôi gan mà.”
Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: “Hình tượng, chú ý hình tượng.”
Cũng không lâu lắm, cả đoàn làm phim đều biết bên cạnh Quý Hòa Hiện có một cô trợ lý xinh đẹp, trong khoảng thời gian ngắn, đã có không ít người bàn luận về quan hệ giữa hai người.
Nếu giá trị nhan sắc của cô trợ lý này thấp hơn, thì sẽ chẳng ai nghĩ ngợi gì, nhưng cô cứ xinh đẹp ngời ngời như thế, người ta không thể không nghĩ bậy được.
“Có phải mấy người suy nghĩ nhiều rồi không, giả như Quý Hòa Hiện có bạn gái, anh ấy sẽ đưa theo bạn gái mình đến đoàn làm phim, để cô ấy làm trợ lý chắc? Hơn nữa Quý Duyệt Nhĩ cũng họ Quý, cô không cảm thấy khả năng hai người họ là thân thích lớn hơn à.”
“Cô nói cũng có lý.”
“Cô nói thế cũng đúng… Nhìn qua thì Quý Duyệt Nhĩ còn khá nhỏ, cứ như vị thành niên ấy.”
“Không dám hỏi thầy Quý, không phải đi hỏi Quý Duyệt Nhĩ là được à.”
…….
Diệp Vấn Vấn theo Kiều Hựu Song chạy tới chạy lui, cố gắng học làm một trợ lý tốt. Bỗng nhiên có một cô gái gọi cô lại, cô biết đối phương, đối phương là người ghi chép của đoàn làm phim, cách làm người không tệ, cô thường nghe cô ta khen Quý Hòa Hiện.
“Duyệt Nhĩ, chị có hơi tò mò, chỉ là tò mò thôi, không có ý gì khác đâu nhé.” Chị gái ghi chép cười hì hì: “Em và thầy Quý đều cùng họ Quý, cũng bởi vì lý do này nên thầy Quý đã để em làm trợ lý à.”
Diệp Vấn Vấn lắc đầu: “Chúng tôi là người một nhà, tất nhiên họ Quý rồi.”
Chị gái ghi chép bỗng tỉnh ngộ: “Thì ra em là em gái của thầy Quý, chẳng trách lại xinh đẹp như thế.”
Diệp Vấn Vấn ngại ngùng mỉm cười, cô không trả lời lại. Thái độ của chị gái ghi chép càng lúc càng nhiệt tình hơn, trò chuyện thêm vài câu thì có người gọi cô ta, cô ta vội vàng nói: “Có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp, có cái gì không biết cứ đến hỏi chị.”
Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn trả lời: “Được.”
Chờ chị gái ghi chép đi rồi, Diệp Vấn Vấn lặng lẽ thở phào một hơi. Trên đường Quý Hòa Hiện đưa cô đến đoàn làm phim, anh đã nói sau khi đến sẽ có người âm thầm hỏi quan hệ giữa hai người là gì, cho nên anh đã dạy cô một câu đáp lại như thế.
Hiệu quả rất rõ ràng, những âm thanh thảo luận về quan hệ của hai người nhất thời không còn, mọi người đã ngầm thừa nhận Diệp Vấn Vấn là em gái của Quý Hòa Hiện.
Cũng bởi vì… tầng quan hệ này, mà cả đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều có thái độ khá nhiệt tình với Diệp Vấn Vấn. Trước đây Diệp Vấn Vấn chưa từng ở chung với nhiều người như vậy, mới đầu cô có hơi căng thẳng, nhưng có Kiều Hựu Song giúp đỡ, rất nhanh sau cô đã thích ứng được từng chút một.
Quý Hòa Hiện thi thoảng liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh hy vọng nhóc con của anh không chỉ ở mãi trong một mảnh rừng nhỏ, mà còn phải bước ra nơi đất trời rộng lớn hơn, đây cũng là lý do anh đồng ý để cô thi đại học.
Đến lúc chính thức bấm máy, cuối cùng Diệp Vấn Vấn cũng có thể dùng tầm mắt bình thường nhìn dáng vẻ của Quý Hòa Hiện khi anh đóng phim, cảm giác không hề giống nhau.
[Siêu kế hoạch] Quay tới lúc này, diễn viên cũng đã vượt những khó khăn trước đó, trạng thái của Chu Hân Duyệt cũng càng ngày càng tốt, lúc đóng phim với Quý Hòa Hiện, cũng đã tiếp nhận được trạng thái của anh, chứ không phải bị ép đến mức chẳng còn chỗ phát huy như trước.
Ảnh đế đại nhân thật sự rất thích đóng phim, Diệp Vấn Vấn có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong lòng Quý Hòa Hiện khi anh đóng phim, làm chuyện mình thích, chắc chắn đó là điều vui vẻ nhất.
“Cắt—-” Đại diễn hô lên một tiếng, phim trường lại bận rộn, Quý Hòa Hiện thoát khỏi vai diễn của mình, Diệp Vấn Vấn cũng vội đưa nước tới cho anh.
Quý Hòa Hiện: “Đã quen chưa?”
Đôi mắt Diệp Vấn Vấn lấp lánh như sao, cô gật đầu một cái thật mạnh. Kiều Hựu Song bên cạnh cười khà khà nói: “Bây giờ em còn hứng thú dạt dào, chờ thêm hai ngày nữa sẽ không còn hưng phấn vậy đâu.”
“Không đâu.” Diệp Vấn Vấn: “Anh không hiểu.”
Quý Hòa Hiện: “Không cần để ý đến cậu ta.”
Kiều Hựu Song: “….”
Cậu ta có cảm giác mình bị thất sủng.
Sau khi phim trường được bố trí lại xong, Quý Hòa Hiện tiếp tục vào quay. Trợ lý của Chu Hân Duyệt lặng lẽ đến bên này, chị ta tươi cười tựa như hoa hướng dương, nói: “Duyệt Nhĩ, bình thường em dưỡng da bằng mỹ phẩm nào thế.”
Diệp Vấn Vấn nhận ra chị ta, cô đoán là Chu Hân Duyệt bảo chị ta đến hỏi giúp. Mặt mũi của minh tinh nữ là quan trọng nhất, đóng phim cực khổ, là da cũng bị tổn thương không nhỏ.
Nhưng cô không hề đụng đến mỹ phẩm dưỡng da, bình thường đều dùng sữa bò tắm với rửa mặt, có lẽ đây là đặc tính trời sinh của tinh linh hoa. Nhưng sao cô có thể nói kiểu này với trợ lý được chứ, nói thế nghe có hơi mất tình cảm.
Cô suy nghĩ một chút, bèn nói phương pháp dưỡng da của Quý Hòa Hiện cho trợ lý biết: “Bình thường em dùng mật ong đắp mặt, cũng thường uống nước pha mật ong, tốt nhất là sữa ong chúa, em cảm thấy hiệu quả không tồi, chị có thể thử xem.”
“Được được được.” Trợ lý vui vẻ nói cảm ơn, quay trở về với vẻ mặt có thu hoạch.
Sắp đến trưa, Kiều Hựu Song để Diệp Vấn Vấn lại trường quay canh giữ, còn cậu ta đi nhận cơm. Diệp Vấn Vấn hết sức chăm chú nhìn Quý Hòa Hiện đang bị một đống máy quay vây quanh, mãi đến khi dư quang nơi khóe mắt xẹt qua một bóng người quen thuộc.
Diệp Vấn Vấn lập tức chuyển tầm mắt đi.
Là Tông Việt.
Đúng, Tông Việt xin nghỉ mấy ngày, hôm qua đã trở về, cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.
Bởi vì sáng nay có khá nhiều phân cảnh, cho nên không sắp xếp huấn luyện.
Cô biết, Tông Việt xin nghỉ về nhà là vì cơ thể thật của cô, ảnh đế đại nhân vẫn luôn cổ vũ cô và Tông Việt làm quen với nhau, nhưng đến giờ cô vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Tông Việt và huấn luyện viên Lý đứng sóng vai với nhau, huấn luyện viên Lý ngáp một cái: “Đi, đi nhận cơm đi, chết đói mất.”
Huấn luyện viên phát hiện bạn tốt nhà mình không nhúc nhích nên cũng nhìn theo sang phía đối diện, lại vui vẻ nói: “Cô gái kia xinh đẹp thật đấy, còn xinh đẹp hơn cả nữ minh tinh hạng nhất.” Âm thanh của nửa câu sau thoáng nhỏ xuống.
“Nghe nói là em gái của Quý Hòa Hiện, gen của nhà này mạnh thật, sao cha mẹ tôi không sinh tôi đẹp trai chút chứ.”
Tông Việt lắc đầu, anh đang định dời tầm mắt đi thì bỗng thấy cô gái kia đưa mắt nhìn tới, đúng lúc đối diện với ánh mắt anh ta, song lại nhanh chóng dời đi nơi khác, hệt như sợ bị anh phát hiện ra vậy.
Tông Việt hơi hướng mày, vừa nãy anh ta có cảm giác ai đó nhìn mình, sau đó chú ý thấy Diệp Vấn Vấn, nhưng lại không thể xác định được. Giờ phút này phát hiện được động tác của cô, anh ta có thể khẳng định, người vừa nãy nhìn anh ta chính là cô.
Anh ta và cô không hề quen biết nhau, tại sao cứ liên tục nhìn chằm chằm vào anh ta.
Tông Việt cũng không nghĩ rằng vì mình đẹp trai — Cả đoàn làm phim này còn nhiều người đẹp trai hơn anh ta.
Hay vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, Tông Việt tự nhủ để bản thân thả lòng sự chú ý hơn.
Diệp Vấn Vấn đè lại trái tim đang đập thình thịch của cô, cô chỉ nhìn anh Tông Việt có hai lần mà anh ta đã nhận ra rồi, cô có chút vui vẻ thay anh ta, điều này nói rõ bây giờ anh Tông Việt rất lợi hại.
Không hổ là quân nhân đặc chủng.
Một phân cảnh cuối cùng của buổi sáng cũng kết thúc, Diệp Vấn Vấn vội vã bưng cơm cùng Quý Hòa Hiện đến phòng nghỉ.
“Cơm hộp hôm nay phong phú lắm luôn, đến năm món ăn lận.” Diệp Vấn Vấn mở nắp hộp ra, lại lấy đũa thay Quý Hòa Hiện. Quý Hòa Hiện ngồi trên ghế, anh mỉm cười nhìn động tác của cô.
Mãi đến khi nhóc con đặt đũa vào trong tay mình, anh mới lên tiếng: “Vấn Vấn, tôi đóng phim có hơi mệt, em đút cho tôi đi.”
Diệp Vấn Vấn hoàn toàn không để ý đến sự trêu chọc trong giọng nói của Quý Hòa Hiện, cô mở to đôi mắt: “Có thể không?”
Quý Hòa Hiện: “….”
Anh dở khóc dở cười ngăn động tác của cô lại: “Đùa em thôi.”
Diệp Vấn Vấn nóng lòng muốn thử: “Không sao, tôi làm được.”
Quý Hòa Hiện không nhịn cười nổi, anh nhìn xung quanh rồi khẽ nhíu mày: “Cơm của em đâu.”
Diệp Vấn Vấn bị hỏi cho sững người: “Ôi, tôi quên lấy rồi.”
Kiều Hựu Song đã lấy thay cô, nhưng vừa nãy gấp quá nên cô chỉ lấy phần của Quý Hòa Hiện.
Cơm hộp của minh tinh và công nhân viên lẫn diễn viên quần chúng đều khác nhau.
“Vậy tôi về lấy vậy.” Cô nói.
“Không cần, có quay lại cũng không còn.” Nếu có hộp cơm không được đụng tới, công nhân viên sẽ lập tức lấy đi —– Có một vài công nhân viên, đặc biệt là diễn viên quần chúng thường xuyên lén lấy hai phần cơm, dẫn đến số hộp cơm không đủ, vì thế bình thường công nhân viên đều ăn cơm theo từng nhóm.
“Ăn chung đi.” Quý Hòa Hiện nói.
Hộp cơm của diễn viên chính rất nhiều, hai người ăn cũng đủ. Diệp Vấn Vấn cũng chẳng cảm thấy có gì không được, nhưng chỉ có một đôi đũa thôi.
“Em ăn trước.” Quý Hòa Hiện đưa đũa cho cô: “Trên người tôi hơi khó chịu, tôi đi tắm một chút.”
Trường quay điều kiện có hạng, quay phim cả buổi sáng nào là lăn trên đất, bơi trong nước. Dù trước đó đã lau rửa sơ qua người rồi nhưng vẫn rất bẩn, với một người có bệnh thích sạch sẽ như ảnh đế đại nhân mà nói, đúng là không chịu nổi.
Diệp Vấn Vấn không suy nghĩ nhiều, chờ Quý Hòa Hiện đứng dậy đi rồi cô tranh thủ ăn trước. Trước đó đã từng nhiều lần ăn cơm hộp của minh tinh, Diệp Vấn Vấn gắp những món ăn Quý Hòa Hiện thường thích ra một bên, còn dư lại thì cô ăn.
Sau khi Quý Hòa Hiện tắm xong bước ra, Diệp Vấn Vấn cũng vừa ăn xong. Cô đang suy nghĩ có nên đem đũa đi rửa lại không thì Quý Hòa Hiện đã lấy đôi đũa từ tay cô, cũng bắt đầu ăn phần cơm còn lại.
Diệp Vấn Vấn: “….”
Không chỉ có đũa chưa rửa, mà ảnh đế đại nhân còn dùng cái bát cô vừa ăn qua.
Đều tại cô, cơm của mình mà cũng quên cho được, hại ảnh đế đại nhân phải ăn chung với mình, ngày mai phải nhớ kỹ mới được.
Nếu cô là trợ lý thật, Quý Hòa Hiện là ông chủ của cô, chắc chắn cô đã bị ông chủ cho cuốn gói rồi.
Diệp Vấn Vấn thầm đưa ra kết luận.
Quý Hòa Hiện ăn xong, Diệp Vấn Vấn dọn dẹp phần đồ ăn thừa còn lại, Quý Hòa Hiện định ngăn cản cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, lời chưa ra khỏi miệng anh đã nuốt ngược vào.
“Thầy Quý, anh mau ngủ một lát đi.” Diệp Vấn Vấn nhìn đồng hồ: “Một giờ rưỡi bắt đầu huấn luyện, anh có thể ngủ năm mươi phút.”
Diệp Vấn Vấn đẩy ngã lưng ghế để Quý Hòa Hiện có thể nửa nằm xuống, cô hệt như con chú ong mật nhỏ bận tới bận lui, Quý Hòa Hiện nhìn mà buồn cười: “Vấn Vấn, em đứng cả sáng rồi không mệt à?”
“Không mệt đâu.” Diệp Vấn Vấn cảm thấy năng lượng dồi dào, nếu không phải hoàn cảnh không đúng, lúc này cô đã muốn giương cánh ra bay thẳng lên trời.
Quý Hòa Hiện yên lặng.
Diệp Vấn Vấn tưởng rằng anh mệt, cô cũng cảm nhận được sự mệt mỏi từ gương mặt anh, lại vội vã bước ra phía sau bắt đầu bóp vai cho anh: “Thầy Quý, anh mau ngủ đi.”
Cô thật sự mong Quý Hòa Hiện có thể nghỉ ngơi một chút, một giờ rưỡi bắt đầu huấn huyện, huấn luyện xong đến hai giờ ba mươi lại bắt đầu quay phim.”
Theo như lịch trình thì, xế chiều hôm nay có một phân cảnh khá quan trọng, nếu thuận lợi, đến sáu giờ là có thể quay xong.
Nghỉ ngơi một chút mới có sức để hoàn thành công việc buổi chiều, tránh cho quá mệt mỏi.
Quý Hòa Hiện cũng không từ chối ý tốt của cô.
Cô cúi người bóp vai cho Quý Hòa Hiện, mái tóc dài rũ xuống, mùi hoa nhè nhẹ bay vào mũi. Quý Hòa Hiện nhắm mắt lại, anh thật sự buồn ngủ.
Thấy thế, Diệp Vấn Vấn thả nhẹ động tác trên tay mình. Ở hành lang bên ngoài thi thoảng lại vang lên tiếng bước chân, khiến cô có kích động muốn ngăn cách phòng nghỉ này, như thế sẽ không có âm thanh nào xuất hiện, làm phiền đến Quý Hòa Hiện.
Sau khi xác định ảnh đế đại nhân đã ngủ, lúc này Diệp Vấn Vấn mới buông tay, cô nhìn gương mặt khi say ngủ của anh, nhìn hồi lâu lại không nhịn được cười lên.
Ảnh đế đại nhân đẹp trai quá đi mất.
Bàn tay Diệp Vấn Vấn dừng giữa không trung, cô vô thức vẽ theo từng đường nét trên mặt anh. Bỗng nhiên có một sự kích động ập đến, cô muốn vẽ ra người này.
Đầu óc Diệp Vấn Vấn nhạy bén, cô lấy điện thoại ra chụp Quý Hòa Hiện lại, thật hoàn mỹ.
Cô dời mắt đi rồi lại dừng lại ở bàn tay đặt trước người của Quý Hòa Hiện, trên ngón tay thon dài có mấy vết thương nhỏ, mặc dù không nặng nhưng cũng khiến người ta nhìn vào thấy đau lòng.
Vì để không bị lộ mà ngay cả băng cá nhân cũng không được dùng, dễ bị nhiễm trùng, cho nên những vết thương nhỏ này vẫn không lành.
Diệp Vấn Vấn ngồi xổm xuống, cô cẩn thận nắm lấy tay Quý Hòa Hiện. Khi ở nhà nghỉ ngơi, tay anh chẳng có chút vết thương nào, sau khi đến đoàn làm phim, gần như mỗi ngày đều bị thương.
Diệp Vấn Vấn nghĩ tới đây, cô vô thức thổi thổi vào những vết thương ấy, sau khi thổi xong, đến bản thân cô còn ngẩn ra.
Sau đó có hơi chột dạ ngẩng đầu lên, thật may, ảnh đế đại nhân chưa thức.
Cô đặt tay anh về vị trí cũ, lại sang một cái ghế khác ngồi xuống, thuật tay cầm kịch bản của Quý Hòa Hiện lên xem. Kịch bản của anh đã được đánh dấu hết, vừa nhìn đã biết ngay phân đoạn nào là của anh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Diệp Vấn Vấn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Quý Hòa Hiện nằm nhắm mắt trên ghế, mãi đến một giờ hai mươi lăm phút cô mới không quá tình nguyện đứng dậy, không đành lòng đánh thức Quý Hòa Hiện đang ngủ say.
Lúc này ngoài hành lang cũng vang lên một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó cửa bị đẩy ra: “Anh Quý, một giờ rưỡi rồi, sao…..”
Quý Hòa Hiện mở mắt ra ngồi dậy, Diệp Vấn Vấn kinh ngạc hỏi: “Không phải một giờ rưỡi mới bắt đầu huấn luyện sao, vẫn còn năm phút mà.”
Kiều Hựu Song nghĩ thầm, thế này không phải đến sát giờ à, nhưng anh Quý chưa từng đến sát giờ — Đây là nguyên tắc của anh.
Sau đó nghe Quý Hòa Hiện nói: “Đi thôi, vẫn kịp.”
Diệp Vấn Vấn theo Quý Hòa Hiện ra ngoài, Kiều Hựu Song nhìn theo bóng lưng của hai người: Anh Quý, nguyên tắc của anh đâu!
Chương 62:
Lúc đến sân huấn luyện là vừa đúng một giờ ba mươi phút, khi Quý Hòa Hiện bước vào, tất cả mọi người có mặt đều hơi nghi hoặc nhìn anh.
Thường ngày Quý Hòa Hiện đều đến sớm, hôm nay là lần đầu thấy anh đến sát giờ.
“Xin lỗi.” Quý Hòa Hiện nói.
Tông Việt liếc nhìn anh: “Không đến muộn, về hàng đi.”
Huấn luyện viên đã đưa ra quy định, đến đúng giờ huấn luyện, cứ muộn một phút thì chạy tám trăm mét — Dựa theo yêu cầu nghiêm ngặt của bộ đội.
Diệp Vấn Vấn cũng thoáng nghi ngờ, sau nghe xong Kiều Hựu Song giải thích mới rõ ràng, cô vội vỗ vỗ ngực mình, nguy hiểm thật, suýt nữa đã khiến ảnh đế đại nhân bị phạt chạy.
Cô và Kiều Hựu Song ngồi sang một bên.
“Không cần nhìn chằm chằm như thế đâu, có thể chơi điện thoại một chút.” Kiều Hựu Song thấy cô nhìn chằm chằm Quý Hòa Hiện không nháy mắt mà hơi buồn cười: “Anh Quý sẽ không chạy đâu.”
Diệp Vấn Vấn hơi đỏ mặt, lườm cậu ta một cái.
Kiều Hựu Song lại nghĩ thầm, rõ ràng là lúc còn bé tí thì đáng yêu đến mức khiến người ta chảy máu mũi, bây giờ lớn lên, sao lại đẹp đến mức làm người ta run sợ thế này.
“Tiểu Hoa, khi đối xử với người ngoài, đặc biệt là những người đàn ông không quen ấy, em nhất định không được cười với họ đâu đấy.” Cậu ta phải trông chừng tinh linh hoa thay ông chủ, tránh cho bị những tên đàn ông lỗ mãng bên ngoài cướp đi.
Diệp Vấn Vấn: “….”
Cậu ta liếc nhìn sau lưng Diệp Vấn Vấn rồi hỏi nhỏ: “Cánh bị đè lên như thế có khó chịu không?”
Diệp Vấn Vấn lắc đầu, cánh của cô rất mỏng, sau khi buông xuống dán sát vào lưng hệt như một lớp lụa, chẳng có gì khác lạ cả.
Kiều Hựu Song tò mò không chịu được: “Bây giờ muốn bay là có thể bay lên được à.”
Diệp Vấn Vấn yên lặng nhìn cậu ta, ảnh đế đại nhân thông minh như thế, sao trợ lý của anh lại ngốc đến vậy thế.
KIều Hựu Song không biết mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, cậu ta cố chấp nhìn Diệp Vấn Vấn, chờ cô trả lời. Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn, đành dở khóc dở cười gật đầu.
Kiều Hựu Song càng hưng phấn hơn: “Thế chẳng phải ở chỗ không người, em còn có thể đưa anh Quý bay cùng à?”
Diệp Vấn Vấn chớp mắt một cái.
Cô vốn không hề nghĩ tới vấn đề này!!!
Kiều Hựu Song cầm điện thoại bấm bấm gì đó, rất nhanh đã mở ra một bộ phim: “Đây là bộ phim đầu tiên của anh Quý diễn khi ra mắt, em đã xem chưa.”
Diệp Vấn Vấn gật đầu, trước kia khi Quý Hòa Hiện nghỉ ngơi ở nhà, cô đã thuận tiện xem hết phim Quý Hòa Hiện diễn.
Bộ phim anh đóng lúc ra mắt có tên là [Thanh y khách], bộ phim này được chuyển thể thành phim truyền hình từ một bộ tiểu thuyết của tác giả nổi danh trên mạng.
Khi Quý Hòa Hiện quay bộ phim này, anh đã vào vai một hiệp khách thanh y hành tẩu giang hồ, nhưng vì quá nặng tình nặng nghĩa mà đã bị cuốn vào sự phân tranh của triều đình, cuối cùng cũng bởi chữ nghĩa mà thành cố sự của thiên hạ.
Đây cũng là bộ phim cổ trang duy nhất Quý Hòa Hiện thủ vai, tạo hình trong phim của anh trong sáng tựa trăng sao, trong lúc vung tay nhấc chân đều có một luồng hiệp khí khiến người khác không thể coi nhẹ.
Bởi vì được thiết lập là một hiệp khách võ công cao cường, trong phim không hề thiếu những cảnh Quý Hòa Hiện bị treo vào dây thép, xem từ phim thì hệt như anh biết bay thật.
Kiều Hựu Song nói: “Lúc anh Quý quay bộ phim này đã chịu nhiều đau khổ, khi ấy là mùa đông, nhiệt độ xuống gần âm độ nhưng anh ấy chỉ có thể mặc một bộ đồ mỏng, còn thường xuyên xuống nước dầm mưa, chuyện phát sốt diễn ra như cơm bữa.”
Diệp Vấn Vấn nghe mà mím chặt môi.
“Đừng thấy trong phim anh ấy đẹp trai như thế, lúc quay phim bị treo lên dây thép rất khó chịu, mỗi ngày sau khi kết thúc, trên người chẳng có chỗ nào lành lặn.” Sau khi Quý Hòa Hiện ra mắt thì Kiều Hựu Song cũng luôn ở bên cạnh anh, cậu ta biết rõ tính tình của anh, chắc chắn anh sẽ không kể những chuyện này cho Diệp Vấn Vấn biết.
Vào lúc này, thân làm trợ lý, tất nhiên phải nổ lực rồi.
“Có một lần, sau khi anh Quý cởi dây thép xuống tôi đã nghe được anh ấy nói một câu.” Kiều Hựu Song ra vẻ thần bí: “Em đoán xem anh ấy nói gì.”
Tất cả sự chú ý của Diệp Vấn Vấn đều bị hút đi, cô không nhịn được nhích gần lại Kiều Hựu Song thêm một chút: “Nói gì cơ?”
Kiều Hựu Song: “Anh Quý nói ‘Nếu biết bay thì tốt biết mấy’.”
Cậu ta nhìn thoáng qua tinh linh hoa đang mở to mắt vì kinh ngạc, lại cười ha ha nói: “Không tưởng tượng nổi chứ gì, là tôi lén nghe được đấy, vì thế….”
Diệp Vấn Vấn siết chặt nắm đấm: “Tôi sẽ đưa thầy Quý bay!”
Kiều Hựu Song dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn cô, đưa anh Quý bay cùng, thế không phải đã tăng thêm một hoạt động đặc biệt giữa hai người à.
Hơn nữa, bay cùng nhau gì đấy lãng mạn biết bao.
Mình quá chuyên nghiệp rồi, Kiều Hựu Song không nhịn được tự “like” cho bản thân một cái.
“Khụ.” Một tiếng ho nhẹ cắt ngang hai người, hai người cùng ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt giống nhau như đúc.
Quý Hòa Hiện khẽ nhíu mày một cái rất nhẹ, đặc biệt là khi thấy Diệp Vấn Vấn và Kiều Hựu Song chụm đầu lại với nhau, khoảng cách không to bằng một nắm tay thì ánh mắt càng tối hơn.
Dục vọng cầu sinh khiến Kiều Hựu Song đứng bật dậy: “Anh Quý, anh muốn uống nước không, em đi lấy cho anh.”
Không chờ Quý Hòa Hiện đáp lại cậu ta đã chạy đi cái vèo.
Diệp Vấn Vấn ngơ ngác nhìn bóng lưng Kiều Hựu Song, Quý Hòa Hiện ngồi xuống bên cạnh cô: “Nói gì với Tiểu Kiều thế?”
“Thầy Quý, anh muốn bay không?” Diệp Vấn Vấn thu hồi ánh mắt, cô quay sang nhìn Quý Hòa Hiện với đôi mắt lấp lánh.
Quý Hòa Hiện: “???”
Diệp Vấn Vấn khẽ giọng nói: “Chờ đến khi xong hết việc, chúng ta tìm một chỗ không người, tôi sẽ đưa anh cùng bay, được không?”
“Nhưng tôi chưa từng mang theo người, cũng không biết có thể không nữa.” Cô có hơi khổ não, nếu không thể đưa theo người thì phải làm sao.
Quý Hòa Hiện chợt hiểu ra, anh dịu giọng nói: “Em và Tiểu Kiều đang nói chuyện này à?”
Diệp Vấn Vấn ngượng ngùng gật đầu, Quý Hòa Hiện khống chế hành động muốn chạm vào cô, anh nói: “Nếu hôm nay công việc kết thúc sớm chút, tôi sẽ dẫn em đi dạo xung quanh.”
Nói xong, anh lại đứng lên tiếp tục đi huấn luyện.
Một bên khác, Tông Việt uống một hơi hết sạch chai nước, mặc dù huấn luyện viên chỉ huấn luyện, chẳng tốn bao nhiêu sức lực, nhưng chính vì người được huấn luyện là diễn viên, cho nên càng không thể coi nhẹ.
Sau khi anh ta đặt ra nhiệm vụ, huấn luyện viên Lý ở bên cạnh giám sát góp ý. Dư quang khóe mắt Tông Việt bỗng xẹt qua một bóng người, anh ta không nhịn được dừng lại một chút.
Không biết tại sao, bóng dáng của cô gái kia lại có thể khiến anh ta để tâm.
Cứ như hai người họ quen biết nhau, nhưng anh ta xác định, anh ta chưa bao giờ thấy qua cô cho đến ngày hôm nay.
Tông Việt mệt mỏi xoa xoa mi tâm, cũng thu tầm mắt lại.
Muốn duy trì được những chức năng của cơ thể Vấn Vấn thì nhất định phải có được dịch dinh dưỡng đắt giá, từ sau khi đón Diệp Vấn Vấn về nhà, những khoản tiền anh ta tích trữ cũng đổ hết vào dịch dinh dưỡng.
Lần này vì bệnh viên cung cấp dịch dinh dưỡng tăng giá lần hai, trong tay anh ta không có quá nhiều tiền cho nên mới trở lại trả giá, cũng may bệnh viện đã đồng ý bán cho anh ta với giá gốc.
Nhưng anh ta phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn, như thế Vấn Vấn mới không bị đứt đoạn dịch dinh dưỡng.
Lỡ đâu một ngày nào đó cô tỉnh lại, nhưng cơ thể lại hỏng mất rồi, vậy anh ta còn tư cách gì để làm anh trai của cô.
“Tông… Huấn luyện viên Tông.” Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
Tông Việt quay đầu lại thì thấy một cô gái đang cầm chai nước trong tay, đưa tới cho anh ta.
Anh ta sững người,
Diệp Vấn Vấn hơi căng thẳng, đây là lần thứ hai cô nói chuyện với anh Tông Việt sau mười năm trời.
“Tiểu Kiều lấy khá nhiều nước.” Cô giải thích lý do đưa nước của mình.
“Cảm ơn.” Tông Việt nhận lấy.
“Không có gì.” Diệp Vấn Vấn không biết nên nói gì, cô chỉ có thể cười cười, chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã.” Tông Việt gọi cô lại, Diệp Vấn Vấn hoảng hốt… Có khi nào anh Tông Việt nhận ra cô không.
Cô quay đầu lại, Tông Việt có hơi hối hận, đối diện với ánh mắt dò hỏi của cô, anh ta vừa muốn nói chuyện thì đạo diễn đã lại thông báo diễn viên nên đi quay phim, kết thúc huấn luyện.
Tông Việt thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Vấn Vấn trở về chỗ cũ, hình ảnh cô đưa nước cho Tông Việt đã lọt cả vào mắt Quý Hòa Hiện. Trong lúc đến trường quay, anh hỏi: “Đã quyết định được rồi à?”
Diệp Vấn Vấn biết ảnh đế đại nhân đang hỏi đến chuyện làm quen với Tông Việt, cô im lặng hai giây rồi nói: “Thầy Quý, tôi không biết phải nói sao với anh ấy.”
Quý Hòa Hiện sờ đầu cô: “Không sao, cứ giao cho tôi.”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật anh ta, vào ngày sinh nhật nói cho anh ta biết, cũng coi như tặng anh ta một niềm vui bất ngờ.”
Diệp Vấn Vấn kinh ngạc, Quý Hòa Hiện biết cô đang kinh ngạc điều gì: “Đạo diễn mời hai huấn luyện viên đến rồi ký hợp đồng, lần trước tôi đã thấy được tư liệu trên hợp đồng.”
Chuyện này lập tức được quyết định như thế, vừa nghĩ đến có Quý Hòa Hiện sắp xếp, Diệp Vấn Vấn bỗng yên tâm rất nhiều.
Mấy ngày nay thời tiết âm u, thế mà xế chiều hôm nay lại có ánh mặt trời, ánh nắng tươi sáng. Tất cả diễn viên vào chỗ, Quý Hòa Hiện vẫn chiếm lĩnh sân nhà như cũ, quay phân cảnh anh tay không đánh với kẻ địch.
Hai vị huấn luyện viên được mời đến không chỉ để huấn luyện những diễn viên, mà trong một vài phân cảnh đánh nhau, nếu diễn viên thật sự không làm được thì họ sẽ thay vào, hay còn được gọi là diễn viên đóng thế.
“Đây không phải nơi để bọn mày giương oai, cút!” Quý Hòa Hiện gầm lên một tiếng, anh mạnh mẽ đạp kẻ địch dưới chân rồi trở tay rút đao ra cắt ngang cổ họng kẻ địch không chút lưu tình.
“Cắt!” Đạo diễn đứng dậy đầu tiên: “Rất tốt.”
Quý Hòa Hiện kéo Tông Việt đang nằm dưới đất lên — Người thủ vai này là một diễn viên lớn tuổi, không diễn nổi phân cảnh đánh nhau kịch liệt như vừa nãy nên Tông Việt đã diễn thế.
Tông Việt lau “vết thương” trên cổ mình, nói với Quý Hòa Hiện: “Lợi hại đấy.”
“Cũng tạm.” Quý Hòa Hiện có chút mệt mỏi, phân cảnh đánh nhau vừa nãy rất tốn thể lực, Diệp Vấn Vấn đi tới, cô nhón chân dùng khăn ướt thấm mồ hôi trên mặt Quý Hòa Hiện thay anh.
Sau đó cô lại đưa một cái khăn khác cho Tông Việt, Tông Việt không có trợ lý, những công nhân viên ở phim trường đều chuẩn bị cho phân cảnh nên chẳng ai để ý đến anh. Anh đã kéo túi máu trên cổ xuống, nhưng vẫn có một ít bị dính ra da.
Tông Việt nhìn cô một cái, lại nhìn Quý Hòa Hiện, ánh mắt đầy vẻ đăm chiêu.
“Mọi người làm việc chăm chỉ nào, chúng ta hãy kết thúc công việc trước khi mặt trời lặn, sau đó đi ăn lẩu!” Đạo diễn nói một câu, tất cả công nhân viên trong trường quay như hít phải thuốc lắc.
Đạo diễn có một đầu bếp riêng, mỗi lần đến đoàn làm phim ông ta cũng mang theo người đầu bếp đó. Ai quen thuộc với đạo diễn đều biết trong nhà người đầu bếp kia có một chuỗi quán lẩu, nấu lẩu ăn cực ngon.
Tất nhiên các diễn viên cũng muốn sớm kết thúc công việc về nghỉ ngơi, hai bên đều cùng nỗ lực. Những phân cảnh sau đó quay rất thuận lợi, đến cuối cùng, thời gian kết thúc công việc còn sớm hơn cả dự tính nửa giờ.
Lúc ngồi trên xe trở về khách sạn, Diệp Vấn Vấn lại muốn bóp vai cho Quý Hòa Hiện, anh buồn cười đè cô lại: “Tôi không mệt, em ngồi yên đi.”
Diệp Vấn Vấn chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Về đến khách sạn, Quý Hòa Hiện vào phòng tắm tắm rửa, Diệp Vấn Vấn lại nhân cơ hội này chui vào thế giới trong tranh.
Dùng hình thể bình thường chui vào thế giới trong tranh, đóa hoa, nhà và cả ngọn cỏ đều nhỏ đi. Nhưng với cô mà nói, cả không gian của thế giới trong tranh vẫn vô biên vô tận như cũ.
Diệp Vấn Vấn cởi áo khoác xuống, cô giương cánh bay lượn một vòng: “Tiểu Thanh, mi giúp ta gom một ít phấn hoa đi.”
Ngọn cỏ nhô lên, dừng bên người cô vặn vẹo.
Bây giờ cô đang sở hữu hình thể bình thường nên cánh cô cần số phấn hoa gấp mấy chục lần lúc trước, phải nhờ ảnh đế đại nhân vẽ thêm mấy đóa hoa nữa, như thế mới đủ phấn hoa.
Quý Hòa Hiện tắm xong ra ngoài mà không thấy Diệp Vấn Vấn đâu, anh suy nghĩ một chút rồi bước tới trước.
Quả nhiên, tinh linh hoa với hình thể bình thường đang chống cằm ngồi xổm trước đóa hoa.
Anh nhìn một chút rồi bỗng có một suy nghĩ lóe lên, nếu ban đầu anh vẽ tinh linh hoa với hình thể bình thường thì tình huống khi ấy sẽ ra sao?
Anh mỉm cười, dùng ngón tay chọt vào mặt tranh: “Vấn Vấn.”
Diệp Vấn Vấn đang đợi ngọn cỏ gom phấn hoa giúp cô, nhất thời không chú ý tới Quý Hòa Hiện đã tắm rửa xong, đến khi cô nghe được âm thanh mới phản ứng được, cũng vội vàng nhảy ra khỏi tranh.
“Thầy Quý.” Diệp Vấn Vấn chỉ vào giường: “Tôi đã chọn quần áo xong rồi.”
Kiều Hựu Song dạy cô, làm một trợ lý đúng chuẩn, giúp ông chủ chọn quần áo cũng là một trong số những công việc.
Vì thế, trước khi vào trong tranh cô đã lấy quần áo trong tủ ra dựa theo phong cách thường ngày của Quý Hòa Hiện.
Nhìn nhóc con như đang hận không thể thay quần áo giúp mình, Quý Hòa Hiện nghiêng đầu cười khẽ hai tiếng, lúc anh quay lại sắc mặt đã chẳng khác bình thường.
Nửa giờ sau, Quý Hòa Hiện đội mũ lưỡi trai dẫn Diệp Vấn Vấn đã bổ sung đủ phấn hoa rời khỏi khách sạn. Lúc Kiều Hựu Song giao lại chìa khóa xe, vẫn luôn mãi dặn: “Anh Quý, nhất định phải cẩn thận đó, đừng để bọn chó săn chụp được.”
Diệp Vấn Vấn: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi sẽ không để thầy Quý bị chụp lén đâu.”
Kiều Hựu Song nhìn cô bằng ánh mắt u oán: Cũng bởi vì có em ở đây nên tôi mới không yên tâm!
Không chờ Kiều Hựu Song nói thêm nữa, Quý Hòa Hiện đưa cho cậu ta một danh sách rồi đưa Diệp Vấn Vấn đi mất.
Kiều Hựu Song mở danh sách ra, bên trong đầy chữ, tất cả đều là những thứ Diệp Vấn Vấn cần, nào là giày là áo quần là trang sức và cả túi xách này nọ.
Kiều Hựu Song: “….”
Phần cẩu lương này khiến cậu ta lệ rơi đầy mặt.
Diệp Vấn Vấn rụt chân lại cái vèo, cô ngơ ngác nhìn Quý Hòa Hiện, sao mẹ của ảnh đế đại nhân lại có thể nhìn thấy cô!
Vẻ mặt của Quý Hòa Hiện rất tự nhiên: “Là Tiểu Kiều.”
“Phải không?” Dịch Phỉ nhíu mày: “Sao chân Tiểu Kiều lại trắng thế, không phải cậu ta là nam à.”
Dịch Phỉ bỗng khẩn trương: “Con trai, đến giờ con vẫn chưa có bạn gái, có phải là….”
Quý Hòa Hiện đen mặc, anh dời chủ đề đi: “Cha đâu.”
“Bị lệch múi giờ rồi.” Sự chú ý của Dịch Phỉ bị dời đi, bà quay camera lại, Quý Trọng Nguyên đang mang bịt mắt nằm trên giường: “Ông Quý dậy mau, nói chuyện với con trai này.”
Quý Hòa Hiện hết cách: “Nếu cha ngủ rồi thì đừng đánh thức ông ấy.”
“Ngủ như heo.” Dịch Phỉ nhỏ giọng phỉ nhổ, sau đó nói: “Con trai à, khi nào con mới tìm con dâu cho mẹ hả, lúc mẹ lớn cỡ con thì con đã năm tuổi rồi đó.”
Quý Hòa Hiện: “….”
Quý Hòa Hiện: “Nếu mới về nước bị lệch múi giờ thì không phải đến tham ban đâu, cha mẹ về nhà trước đi, giờ con cũng không có ở thủ đô.”
Sau khi khuyên can đủ đường mới khuyên được Dịch Phỉ bỏ ý định đến tham ban. Tắt cuộc gọi video xong, Quý Hòa Hiện xoa mi tâm mình, anh ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Vấn Vấn đang cười thì hơi nhíu mày: “Cười cái gì?”
Diệp Vấn Vấn bị bắt tại trận vội lắc đầu: “Không có gì.”
Sao cô có thể cười ảnh đế đại nhân được chứ!
Chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của ảnh đế đại nhân khi bị mẹ ruột đùa giỡn, cô đã không nhịn được muốn cười.
Đêm đó, Diệp Vấn Vấn vẫn ngủ cùng giường với Quý Hòa Hiện như cũ, ngoại trừ sự căng thẳng và khó chịu của đêm đầu tiên ra, bây giờ cô đã quen rồi.
Ngủ một giường có sao đâu.
Hôm sau, Kiều Hựu Song đến, vì để khiến cậu ta không quá sợ hãi mà Quý Hòa Hiện đã bảo Diệp Vấn Vấn chờ trong phòng trước, sau khi làm cách mạng tư tưởng cho Kiều Hựu Song xong, Diệp Vấn Vấn mới bước ra.
Kiều Hựu Song; “…..”
Chân cậu ta mềm nhũn, suýt đã quỳ xuống.
Cậu ta nhìn Quý Hòa Hiện, lại nhìn Diệp Vấn Vấn, sau đó nuốt nước bọt cái ực: “Tiểu Hoa biến thành người thật rồi?”
Diệp Vấn Vấn ngày ngày được Kiều Hựu Song cõng ở đoàn làm phim, cũng đã khá quen thuộc với cậu ta. Cô giương cánh lên, cười cong cong mắt: “Chỉ lớn lên thôi.”
Trong lòng Kiều Hựu Song ngập tràn thán phục, cậu ta đưa tay muốn sờ thử cánh cô, còn lẩm bẩm: “Chuyện này thần kỳ thật.”
Nhưng tay còn chưa chạm tới cánh đã bỗng cảm nhận một sự nóng rực từ mu bàn tay truyền đến, cậu ta bất giác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Quý Hòa Hiện.
Kiều Hựu Song thức thời thu tay lại.
Sau khi Kiều Hựu Song biết Diệp Vẫn Vấn dùng thân phận trợ lý để đi theo Quý Hòa Hiện, cậu ta vỗ ngực nói: “Tiểu Hoa đừng sợ, tôi sẽ dạy em cần phải làm gì.”
Nhưng sau đó lại lặng lẽ nói với Quý Hòa Hiện: “Anh Quý, Tiểu Hoa xinh đẹp như thế, đến đoàn làm phim có bị người ta chú ý quá không.”
Quý Hòa Hiện: “Không sao.”
Kiều Hựu Song gãi đầu, nói: “Đến lúc đó giới thiệu với người khác, cứ giới thiệu cô ấy tên Tiểu Hoa à.”
Quý Hòa Hiện: “Quý Duyệt Nhĩ.”
Trên mặt Kiều Hựu Song lại hiện lên vẻ kỳ diệu, cậu ta lặng lẽ đánh giá Diệp Vấn Vấn: Mẹ ơi, ông chủ lãng mạn quá rồi.
Đến đoàn làm phim, Diệp Vấn Vấn xuất hiện, trong lúc nhất thời đã khơi dậy sự chú ý của mọi người. Thường ngày Quý Hòa Hiện đến đoàn làm phim cũng chỉ đưa theo một mình Kiều Hựu Song, lúc này anh lại kéo đến thêm một cô gái, còn là một cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt nổi.
Chu Hân Duyệt và trợ lý của mình đứng ở một góc, cô ta kéo trợ lý mình, vừa thán phục lại hâm mộ nói: “Thấy không thấy không thấy không, cô gái bên cạnh thầy Quý ấy, làn da kia thật khiến người ta giận sôi gan mà.”
Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: “Hình tượng, chú ý hình tượng.”
Cũng không lâu lắm, cả đoàn làm phim đều biết bên cạnh Quý Hòa Hiện có một cô trợ lý xinh đẹp, trong khoảng thời gian ngắn, đã có không ít người bàn luận về quan hệ giữa hai người.
Nếu giá trị nhan sắc của cô trợ lý này thấp hơn, thì sẽ chẳng ai nghĩ ngợi gì, nhưng cô cứ xinh đẹp ngời ngời như thế, người ta không thể không nghĩ bậy được.
“Có phải mấy người suy nghĩ nhiều rồi không, giả như Quý Hòa Hiện có bạn gái, anh ấy sẽ đưa theo bạn gái mình đến đoàn làm phim, để cô ấy làm trợ lý chắc? Hơn nữa Quý Duyệt Nhĩ cũng họ Quý, cô không cảm thấy khả năng hai người họ là thân thích lớn hơn à.”
“Cô nói cũng có lý.”
“Cô nói thế cũng đúng… Nhìn qua thì Quý Duyệt Nhĩ còn khá nhỏ, cứ như vị thành niên ấy.”
“Không dám hỏi thầy Quý, không phải đi hỏi Quý Duyệt Nhĩ là được à.”
…….
Diệp Vấn Vấn theo Kiều Hựu Song chạy tới chạy lui, cố gắng học làm một trợ lý tốt. Bỗng nhiên có một cô gái gọi cô lại, cô biết đối phương, đối phương là người ghi chép của đoàn làm phim, cách làm người không tệ, cô thường nghe cô ta khen Quý Hòa Hiện.
“Duyệt Nhĩ, chị có hơi tò mò, chỉ là tò mò thôi, không có ý gì khác đâu nhé.” Chị gái ghi chép cười hì hì: “Em và thầy Quý đều cùng họ Quý, cũng bởi vì lý do này nên thầy Quý đã để em làm trợ lý à.”
Diệp Vấn Vấn lắc đầu: “Chúng tôi là người một nhà, tất nhiên họ Quý rồi.”
Chị gái ghi chép bỗng tỉnh ngộ: “Thì ra em là em gái của thầy Quý, chẳng trách lại xinh đẹp như thế.”
Diệp Vấn Vấn ngại ngùng mỉm cười, cô không trả lời lại. Thái độ của chị gái ghi chép càng lúc càng nhiệt tình hơn, trò chuyện thêm vài câu thì có người gọi cô ta, cô ta vội vàng nói: “Có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp, có cái gì không biết cứ đến hỏi chị.”
Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn trả lời: “Được.”
Chờ chị gái ghi chép đi rồi, Diệp Vấn Vấn lặng lẽ thở phào một hơi. Trên đường Quý Hòa Hiện đưa cô đến đoàn làm phim, anh đã nói sau khi đến sẽ có người âm thầm hỏi quan hệ giữa hai người là gì, cho nên anh đã dạy cô một câu đáp lại như thế.
Hiệu quả rất rõ ràng, những âm thanh thảo luận về quan hệ của hai người nhất thời không còn, mọi người đã ngầm thừa nhận Diệp Vấn Vấn là em gái của Quý Hòa Hiện.
Cũng bởi vì… tầng quan hệ này, mà cả đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều có thái độ khá nhiệt tình với Diệp Vấn Vấn. Trước đây Diệp Vấn Vấn chưa từng ở chung với nhiều người như vậy, mới đầu cô có hơi căng thẳng, nhưng có Kiều Hựu Song giúp đỡ, rất nhanh sau cô đã thích ứng được từng chút một.
Quý Hòa Hiện thi thoảng liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh hy vọng nhóc con của anh không chỉ ở mãi trong một mảnh rừng nhỏ, mà còn phải bước ra nơi đất trời rộng lớn hơn, đây cũng là lý do anh đồng ý để cô thi đại học.
Đến lúc chính thức bấm máy, cuối cùng Diệp Vấn Vấn cũng có thể dùng tầm mắt bình thường nhìn dáng vẻ của Quý Hòa Hiện khi anh đóng phim, cảm giác không hề giống nhau.
[Siêu kế hoạch] Quay tới lúc này, diễn viên cũng đã vượt những khó khăn trước đó, trạng thái của Chu Hân Duyệt cũng càng ngày càng tốt, lúc đóng phim với Quý Hòa Hiện, cũng đã tiếp nhận được trạng thái của anh, chứ không phải bị ép đến mức chẳng còn chỗ phát huy như trước.
Ảnh đế đại nhân thật sự rất thích đóng phim, Diệp Vấn Vấn có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong lòng Quý Hòa Hiện khi anh đóng phim, làm chuyện mình thích, chắc chắn đó là điều vui vẻ nhất.
“Cắt—-” Đại diễn hô lên một tiếng, phim trường lại bận rộn, Quý Hòa Hiện thoát khỏi vai diễn của mình, Diệp Vấn Vấn cũng vội đưa nước tới cho anh.
Quý Hòa Hiện: “Đã quen chưa?”
Đôi mắt Diệp Vấn Vấn lấp lánh như sao, cô gật đầu một cái thật mạnh. Kiều Hựu Song bên cạnh cười khà khà nói: “Bây giờ em còn hứng thú dạt dào, chờ thêm hai ngày nữa sẽ không còn hưng phấn vậy đâu.”
“Không đâu.” Diệp Vấn Vấn: “Anh không hiểu.”
Quý Hòa Hiện: “Không cần để ý đến cậu ta.”
Kiều Hựu Song: “….”
Cậu ta có cảm giác mình bị thất sủng.
Sau khi phim trường được bố trí lại xong, Quý Hòa Hiện tiếp tục vào quay. Trợ lý của Chu Hân Duyệt lặng lẽ đến bên này, chị ta tươi cười tựa như hoa hướng dương, nói: “Duyệt Nhĩ, bình thường em dưỡng da bằng mỹ phẩm nào thế.”
Diệp Vấn Vấn nhận ra chị ta, cô đoán là Chu Hân Duyệt bảo chị ta đến hỏi giúp. Mặt mũi của minh tinh nữ là quan trọng nhất, đóng phim cực khổ, là da cũng bị tổn thương không nhỏ.
Nhưng cô không hề đụng đến mỹ phẩm dưỡng da, bình thường đều dùng sữa bò tắm với rửa mặt, có lẽ đây là đặc tính trời sinh của tinh linh hoa. Nhưng sao cô có thể nói kiểu này với trợ lý được chứ, nói thế nghe có hơi mất tình cảm.
Cô suy nghĩ một chút, bèn nói phương pháp dưỡng da của Quý Hòa Hiện cho trợ lý biết: “Bình thường em dùng mật ong đắp mặt, cũng thường uống nước pha mật ong, tốt nhất là sữa ong chúa, em cảm thấy hiệu quả không tồi, chị có thể thử xem.”
“Được được được.” Trợ lý vui vẻ nói cảm ơn, quay trở về với vẻ mặt có thu hoạch.
Sắp đến trưa, Kiều Hựu Song để Diệp Vấn Vấn lại trường quay canh giữ, còn cậu ta đi nhận cơm. Diệp Vấn Vấn hết sức chăm chú nhìn Quý Hòa Hiện đang bị một đống máy quay vây quanh, mãi đến khi dư quang nơi khóe mắt xẹt qua một bóng người quen thuộc.
Diệp Vấn Vấn lập tức chuyển tầm mắt đi.
Là Tông Việt.
Đúng, Tông Việt xin nghỉ mấy ngày, hôm qua đã trở về, cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.
Bởi vì sáng nay có khá nhiều phân cảnh, cho nên không sắp xếp huấn luyện.
Cô biết, Tông Việt xin nghỉ về nhà là vì cơ thể thật của cô, ảnh đế đại nhân vẫn luôn cổ vũ cô và Tông Việt làm quen với nhau, nhưng đến giờ cô vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Tông Việt và huấn luyện viên Lý đứng sóng vai với nhau, huấn luyện viên Lý ngáp một cái: “Đi, đi nhận cơm đi, chết đói mất.”
Huấn luyện viên phát hiện bạn tốt nhà mình không nhúc nhích nên cũng nhìn theo sang phía đối diện, lại vui vẻ nói: “Cô gái kia xinh đẹp thật đấy, còn xinh đẹp hơn cả nữ minh tinh hạng nhất.” Âm thanh của nửa câu sau thoáng nhỏ xuống.
“Nghe nói là em gái của Quý Hòa Hiện, gen của nhà này mạnh thật, sao cha mẹ tôi không sinh tôi đẹp trai chút chứ.”
Tông Việt lắc đầu, anh đang định dời tầm mắt đi thì bỗng thấy cô gái kia đưa mắt nhìn tới, đúng lúc đối diện với ánh mắt anh ta, song lại nhanh chóng dời đi nơi khác, hệt như sợ bị anh phát hiện ra vậy.
Tông Việt hơi hướng mày, vừa nãy anh ta có cảm giác ai đó nhìn mình, sau đó chú ý thấy Diệp Vấn Vấn, nhưng lại không thể xác định được. Giờ phút này phát hiện được động tác của cô, anh ta có thể khẳng định, người vừa nãy nhìn anh ta chính là cô.
Anh ta và cô không hề quen biết nhau, tại sao cứ liên tục nhìn chằm chằm vào anh ta.
Tông Việt cũng không nghĩ rằng vì mình đẹp trai — Cả đoàn làm phim này còn nhiều người đẹp trai hơn anh ta.
Hay vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, Tông Việt tự nhủ để bản thân thả lòng sự chú ý hơn.
Diệp Vấn Vấn đè lại trái tim đang đập thình thịch của cô, cô chỉ nhìn anh Tông Việt có hai lần mà anh ta đã nhận ra rồi, cô có chút vui vẻ thay anh ta, điều này nói rõ bây giờ anh Tông Việt rất lợi hại.
Không hổ là quân nhân đặc chủng.
Một phân cảnh cuối cùng của buổi sáng cũng kết thúc, Diệp Vấn Vấn vội vã bưng cơm cùng Quý Hòa Hiện đến phòng nghỉ.
“Cơm hộp hôm nay phong phú lắm luôn, đến năm món ăn lận.” Diệp Vấn Vấn mở nắp hộp ra, lại lấy đũa thay Quý Hòa Hiện. Quý Hòa Hiện ngồi trên ghế, anh mỉm cười nhìn động tác của cô.
Mãi đến khi nhóc con đặt đũa vào trong tay mình, anh mới lên tiếng: “Vấn Vấn, tôi đóng phim có hơi mệt, em đút cho tôi đi.”
Diệp Vấn Vấn hoàn toàn không để ý đến sự trêu chọc trong giọng nói của Quý Hòa Hiện, cô mở to đôi mắt: “Có thể không?”
Quý Hòa Hiện: “….”
Anh dở khóc dở cười ngăn động tác của cô lại: “Đùa em thôi.”
Diệp Vấn Vấn nóng lòng muốn thử: “Không sao, tôi làm được.”
Quý Hòa Hiện không nhịn cười nổi, anh nhìn xung quanh rồi khẽ nhíu mày: “Cơm của em đâu.”
Diệp Vấn Vấn bị hỏi cho sững người: “Ôi, tôi quên lấy rồi.”
Kiều Hựu Song đã lấy thay cô, nhưng vừa nãy gấp quá nên cô chỉ lấy phần của Quý Hòa Hiện.
Cơm hộp của minh tinh và công nhân viên lẫn diễn viên quần chúng đều khác nhau.
“Vậy tôi về lấy vậy.” Cô nói.
“Không cần, có quay lại cũng không còn.” Nếu có hộp cơm không được đụng tới, công nhân viên sẽ lập tức lấy đi —– Có một vài công nhân viên, đặc biệt là diễn viên quần chúng thường xuyên lén lấy hai phần cơm, dẫn đến số hộp cơm không đủ, vì thế bình thường công nhân viên đều ăn cơm theo từng nhóm.
“Ăn chung đi.” Quý Hòa Hiện nói.
Hộp cơm của diễn viên chính rất nhiều, hai người ăn cũng đủ. Diệp Vấn Vấn cũng chẳng cảm thấy có gì không được, nhưng chỉ có một đôi đũa thôi.
“Em ăn trước.” Quý Hòa Hiện đưa đũa cho cô: “Trên người tôi hơi khó chịu, tôi đi tắm một chút.”
Trường quay điều kiện có hạng, quay phim cả buổi sáng nào là lăn trên đất, bơi trong nước. Dù trước đó đã lau rửa sơ qua người rồi nhưng vẫn rất bẩn, với một người có bệnh thích sạch sẽ như ảnh đế đại nhân mà nói, đúng là không chịu nổi.
Diệp Vấn Vấn không suy nghĩ nhiều, chờ Quý Hòa Hiện đứng dậy đi rồi cô tranh thủ ăn trước. Trước đó đã từng nhiều lần ăn cơm hộp của minh tinh, Diệp Vấn Vấn gắp những món ăn Quý Hòa Hiện thường thích ra một bên, còn dư lại thì cô ăn.
Sau khi Quý Hòa Hiện tắm xong bước ra, Diệp Vấn Vấn cũng vừa ăn xong. Cô đang suy nghĩ có nên đem đũa đi rửa lại không thì Quý Hòa Hiện đã lấy đôi đũa từ tay cô, cũng bắt đầu ăn phần cơm còn lại.
Diệp Vấn Vấn: “….”
Không chỉ có đũa chưa rửa, mà ảnh đế đại nhân còn dùng cái bát cô vừa ăn qua.
Đều tại cô, cơm của mình mà cũng quên cho được, hại ảnh đế đại nhân phải ăn chung với mình, ngày mai phải nhớ kỹ mới được.
Nếu cô là trợ lý thật, Quý Hòa Hiện là ông chủ của cô, chắc chắn cô đã bị ông chủ cho cuốn gói rồi.
Diệp Vấn Vấn thầm đưa ra kết luận.
Quý Hòa Hiện ăn xong, Diệp Vấn Vấn dọn dẹp phần đồ ăn thừa còn lại, Quý Hòa Hiện định ngăn cản cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, lời chưa ra khỏi miệng anh đã nuốt ngược vào.
“Thầy Quý, anh mau ngủ một lát đi.” Diệp Vấn Vấn nhìn đồng hồ: “Một giờ rưỡi bắt đầu huấn luyện, anh có thể ngủ năm mươi phút.”
Diệp Vấn Vấn đẩy ngã lưng ghế để Quý Hòa Hiện có thể nửa nằm xuống, cô hệt như con chú ong mật nhỏ bận tới bận lui, Quý Hòa Hiện nhìn mà buồn cười: “Vấn Vấn, em đứng cả sáng rồi không mệt à?”
“Không mệt đâu.” Diệp Vấn Vấn cảm thấy năng lượng dồi dào, nếu không phải hoàn cảnh không đúng, lúc này cô đã muốn giương cánh ra bay thẳng lên trời.
Quý Hòa Hiện yên lặng.
Diệp Vấn Vấn tưởng rằng anh mệt, cô cũng cảm nhận được sự mệt mỏi từ gương mặt anh, lại vội vã bước ra phía sau bắt đầu bóp vai cho anh: “Thầy Quý, anh mau ngủ đi.”
Cô thật sự mong Quý Hòa Hiện có thể nghỉ ngơi một chút, một giờ rưỡi bắt đầu huấn huyện, huấn luyện xong đến hai giờ ba mươi lại bắt đầu quay phim.”
Theo như lịch trình thì, xế chiều hôm nay có một phân cảnh khá quan trọng, nếu thuận lợi, đến sáu giờ là có thể quay xong.
Nghỉ ngơi một chút mới có sức để hoàn thành công việc buổi chiều, tránh cho quá mệt mỏi.
Quý Hòa Hiện cũng không từ chối ý tốt của cô.
Cô cúi người bóp vai cho Quý Hòa Hiện, mái tóc dài rũ xuống, mùi hoa nhè nhẹ bay vào mũi. Quý Hòa Hiện nhắm mắt lại, anh thật sự buồn ngủ.
Thấy thế, Diệp Vấn Vấn thả nhẹ động tác trên tay mình. Ở hành lang bên ngoài thi thoảng lại vang lên tiếng bước chân, khiến cô có kích động muốn ngăn cách phòng nghỉ này, như thế sẽ không có âm thanh nào xuất hiện, làm phiền đến Quý Hòa Hiện.
Sau khi xác định ảnh đế đại nhân đã ngủ, lúc này Diệp Vấn Vấn mới buông tay, cô nhìn gương mặt khi say ngủ của anh, nhìn hồi lâu lại không nhịn được cười lên.
Ảnh đế đại nhân đẹp trai quá đi mất.
Bàn tay Diệp Vấn Vấn dừng giữa không trung, cô vô thức vẽ theo từng đường nét trên mặt anh. Bỗng nhiên có một sự kích động ập đến, cô muốn vẽ ra người này.
Đầu óc Diệp Vấn Vấn nhạy bén, cô lấy điện thoại ra chụp Quý Hòa Hiện lại, thật hoàn mỹ.
Cô dời mắt đi rồi lại dừng lại ở bàn tay đặt trước người của Quý Hòa Hiện, trên ngón tay thon dài có mấy vết thương nhỏ, mặc dù không nặng nhưng cũng khiến người ta nhìn vào thấy đau lòng.
Vì để không bị lộ mà ngay cả băng cá nhân cũng không được dùng, dễ bị nhiễm trùng, cho nên những vết thương nhỏ này vẫn không lành.
Diệp Vấn Vấn ngồi xổm xuống, cô cẩn thận nắm lấy tay Quý Hòa Hiện. Khi ở nhà nghỉ ngơi, tay anh chẳng có chút vết thương nào, sau khi đến đoàn làm phim, gần như mỗi ngày đều bị thương.
Diệp Vấn Vấn nghĩ tới đây, cô vô thức thổi thổi vào những vết thương ấy, sau khi thổi xong, đến bản thân cô còn ngẩn ra.
Sau đó có hơi chột dạ ngẩng đầu lên, thật may, ảnh đế đại nhân chưa thức.
Cô đặt tay anh về vị trí cũ, lại sang một cái ghế khác ngồi xuống, thuật tay cầm kịch bản của Quý Hòa Hiện lên xem. Kịch bản của anh đã được đánh dấu hết, vừa nhìn đã biết ngay phân đoạn nào là của anh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Diệp Vấn Vấn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Quý Hòa Hiện nằm nhắm mắt trên ghế, mãi đến một giờ hai mươi lăm phút cô mới không quá tình nguyện đứng dậy, không đành lòng đánh thức Quý Hòa Hiện đang ngủ say.
Lúc này ngoài hành lang cũng vang lên một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó cửa bị đẩy ra: “Anh Quý, một giờ rưỡi rồi, sao…..”
Quý Hòa Hiện mở mắt ra ngồi dậy, Diệp Vấn Vấn kinh ngạc hỏi: “Không phải một giờ rưỡi mới bắt đầu huấn luyện sao, vẫn còn năm phút mà.”
Kiều Hựu Song nghĩ thầm, thế này không phải đến sát giờ à, nhưng anh Quý chưa từng đến sát giờ — Đây là nguyên tắc của anh.
Sau đó nghe Quý Hòa Hiện nói: “Đi thôi, vẫn kịp.”
Diệp Vấn Vấn theo Quý Hòa Hiện ra ngoài, Kiều Hựu Song nhìn theo bóng lưng của hai người: Anh Quý, nguyên tắc của anh đâu!
Chương 62:
Lúc đến sân huấn luyện là vừa đúng một giờ ba mươi phút, khi Quý Hòa Hiện bước vào, tất cả mọi người có mặt đều hơi nghi hoặc nhìn anh.
Thường ngày Quý Hòa Hiện đều đến sớm, hôm nay là lần đầu thấy anh đến sát giờ.
“Xin lỗi.” Quý Hòa Hiện nói.
Tông Việt liếc nhìn anh: “Không đến muộn, về hàng đi.”
Huấn luyện viên đã đưa ra quy định, đến đúng giờ huấn luyện, cứ muộn một phút thì chạy tám trăm mét — Dựa theo yêu cầu nghiêm ngặt của bộ đội.
Diệp Vấn Vấn cũng thoáng nghi ngờ, sau nghe xong Kiều Hựu Song giải thích mới rõ ràng, cô vội vỗ vỗ ngực mình, nguy hiểm thật, suýt nữa đã khiến ảnh đế đại nhân bị phạt chạy.
Cô và Kiều Hựu Song ngồi sang một bên.
“Không cần nhìn chằm chằm như thế đâu, có thể chơi điện thoại một chút.” Kiều Hựu Song thấy cô nhìn chằm chằm Quý Hòa Hiện không nháy mắt mà hơi buồn cười: “Anh Quý sẽ không chạy đâu.”
Diệp Vấn Vấn hơi đỏ mặt, lườm cậu ta một cái.
Kiều Hựu Song lại nghĩ thầm, rõ ràng là lúc còn bé tí thì đáng yêu đến mức khiến người ta chảy máu mũi, bây giờ lớn lên, sao lại đẹp đến mức làm người ta run sợ thế này.
“Tiểu Hoa, khi đối xử với người ngoài, đặc biệt là những người đàn ông không quen ấy, em nhất định không được cười với họ đâu đấy.” Cậu ta phải trông chừng tinh linh hoa thay ông chủ, tránh cho bị những tên đàn ông lỗ mãng bên ngoài cướp đi.
Diệp Vấn Vấn: “….”
Cậu ta liếc nhìn sau lưng Diệp Vấn Vấn rồi hỏi nhỏ: “Cánh bị đè lên như thế có khó chịu không?”
Diệp Vấn Vấn lắc đầu, cánh của cô rất mỏng, sau khi buông xuống dán sát vào lưng hệt như một lớp lụa, chẳng có gì khác lạ cả.
Kiều Hựu Song tò mò không chịu được: “Bây giờ muốn bay là có thể bay lên được à.”
Diệp Vấn Vấn yên lặng nhìn cậu ta, ảnh đế đại nhân thông minh như thế, sao trợ lý của anh lại ngốc đến vậy thế.
KIều Hựu Song không biết mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, cậu ta cố chấp nhìn Diệp Vấn Vấn, chờ cô trả lời. Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn, đành dở khóc dở cười gật đầu.
Kiều Hựu Song càng hưng phấn hơn: “Thế chẳng phải ở chỗ không người, em còn có thể đưa anh Quý bay cùng à?”
Diệp Vấn Vấn chớp mắt một cái.
Cô vốn không hề nghĩ tới vấn đề này!!!
Kiều Hựu Song cầm điện thoại bấm bấm gì đó, rất nhanh đã mở ra một bộ phim: “Đây là bộ phim đầu tiên của anh Quý diễn khi ra mắt, em đã xem chưa.”
Diệp Vấn Vấn gật đầu, trước kia khi Quý Hòa Hiện nghỉ ngơi ở nhà, cô đã thuận tiện xem hết phim Quý Hòa Hiện diễn.
Bộ phim anh đóng lúc ra mắt có tên là [Thanh y khách], bộ phim này được chuyển thể thành phim truyền hình từ một bộ tiểu thuyết của tác giả nổi danh trên mạng.
Khi Quý Hòa Hiện quay bộ phim này, anh đã vào vai một hiệp khách thanh y hành tẩu giang hồ, nhưng vì quá nặng tình nặng nghĩa mà đã bị cuốn vào sự phân tranh của triều đình, cuối cùng cũng bởi chữ nghĩa mà thành cố sự của thiên hạ.
Đây cũng là bộ phim cổ trang duy nhất Quý Hòa Hiện thủ vai, tạo hình trong phim của anh trong sáng tựa trăng sao, trong lúc vung tay nhấc chân đều có một luồng hiệp khí khiến người khác không thể coi nhẹ.
Bởi vì được thiết lập là một hiệp khách võ công cao cường, trong phim không hề thiếu những cảnh Quý Hòa Hiện bị treo vào dây thép, xem từ phim thì hệt như anh biết bay thật.
Kiều Hựu Song nói: “Lúc anh Quý quay bộ phim này đã chịu nhiều đau khổ, khi ấy là mùa đông, nhiệt độ xuống gần âm độ nhưng anh ấy chỉ có thể mặc một bộ đồ mỏng, còn thường xuyên xuống nước dầm mưa, chuyện phát sốt diễn ra như cơm bữa.”
Diệp Vấn Vấn nghe mà mím chặt môi.
“Đừng thấy trong phim anh ấy đẹp trai như thế, lúc quay phim bị treo lên dây thép rất khó chịu, mỗi ngày sau khi kết thúc, trên người chẳng có chỗ nào lành lặn.” Sau khi Quý Hòa Hiện ra mắt thì Kiều Hựu Song cũng luôn ở bên cạnh anh, cậu ta biết rõ tính tình của anh, chắc chắn anh sẽ không kể những chuyện này cho Diệp Vấn Vấn biết.
Vào lúc này, thân làm trợ lý, tất nhiên phải nổ lực rồi.
“Có một lần, sau khi anh Quý cởi dây thép xuống tôi đã nghe được anh ấy nói một câu.” Kiều Hựu Song ra vẻ thần bí: “Em đoán xem anh ấy nói gì.”
Tất cả sự chú ý của Diệp Vấn Vấn đều bị hút đi, cô không nhịn được nhích gần lại Kiều Hựu Song thêm một chút: “Nói gì cơ?”
Kiều Hựu Song: “Anh Quý nói ‘Nếu biết bay thì tốt biết mấy’.”
Cậu ta nhìn thoáng qua tinh linh hoa đang mở to mắt vì kinh ngạc, lại cười ha ha nói: “Không tưởng tượng nổi chứ gì, là tôi lén nghe được đấy, vì thế….”
Diệp Vấn Vấn siết chặt nắm đấm: “Tôi sẽ đưa thầy Quý bay!”
Kiều Hựu Song dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn cô, đưa anh Quý bay cùng, thế không phải đã tăng thêm một hoạt động đặc biệt giữa hai người à.
Hơn nữa, bay cùng nhau gì đấy lãng mạn biết bao.
Mình quá chuyên nghiệp rồi, Kiều Hựu Song không nhịn được tự “like” cho bản thân một cái.
“Khụ.” Một tiếng ho nhẹ cắt ngang hai người, hai người cùng ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt giống nhau như đúc.
Quý Hòa Hiện khẽ nhíu mày một cái rất nhẹ, đặc biệt là khi thấy Diệp Vấn Vấn và Kiều Hựu Song chụm đầu lại với nhau, khoảng cách không to bằng một nắm tay thì ánh mắt càng tối hơn.
Dục vọng cầu sinh khiến Kiều Hựu Song đứng bật dậy: “Anh Quý, anh muốn uống nước không, em đi lấy cho anh.”
Không chờ Quý Hòa Hiện đáp lại cậu ta đã chạy đi cái vèo.
Diệp Vấn Vấn ngơ ngác nhìn bóng lưng Kiều Hựu Song, Quý Hòa Hiện ngồi xuống bên cạnh cô: “Nói gì với Tiểu Kiều thế?”
“Thầy Quý, anh muốn bay không?” Diệp Vấn Vấn thu hồi ánh mắt, cô quay sang nhìn Quý Hòa Hiện với đôi mắt lấp lánh.
Quý Hòa Hiện: “???”
Diệp Vấn Vấn khẽ giọng nói: “Chờ đến khi xong hết việc, chúng ta tìm một chỗ không người, tôi sẽ đưa anh cùng bay, được không?”
“Nhưng tôi chưa từng mang theo người, cũng không biết có thể không nữa.” Cô có hơi khổ não, nếu không thể đưa theo người thì phải làm sao.
Quý Hòa Hiện chợt hiểu ra, anh dịu giọng nói: “Em và Tiểu Kiều đang nói chuyện này à?”
Diệp Vấn Vấn ngượng ngùng gật đầu, Quý Hòa Hiện khống chế hành động muốn chạm vào cô, anh nói: “Nếu hôm nay công việc kết thúc sớm chút, tôi sẽ dẫn em đi dạo xung quanh.”
Nói xong, anh lại đứng lên tiếp tục đi huấn luyện.
Một bên khác, Tông Việt uống một hơi hết sạch chai nước, mặc dù huấn luyện viên chỉ huấn luyện, chẳng tốn bao nhiêu sức lực, nhưng chính vì người được huấn luyện là diễn viên, cho nên càng không thể coi nhẹ.
Sau khi anh ta đặt ra nhiệm vụ, huấn luyện viên Lý ở bên cạnh giám sát góp ý. Dư quang khóe mắt Tông Việt bỗng xẹt qua một bóng người, anh ta không nhịn được dừng lại một chút.
Không biết tại sao, bóng dáng của cô gái kia lại có thể khiến anh ta để tâm.
Cứ như hai người họ quen biết nhau, nhưng anh ta xác định, anh ta chưa bao giờ thấy qua cô cho đến ngày hôm nay.
Tông Việt mệt mỏi xoa xoa mi tâm, cũng thu tầm mắt lại.
Muốn duy trì được những chức năng của cơ thể Vấn Vấn thì nhất định phải có được dịch dinh dưỡng đắt giá, từ sau khi đón Diệp Vấn Vấn về nhà, những khoản tiền anh ta tích trữ cũng đổ hết vào dịch dinh dưỡng.
Lần này vì bệnh viên cung cấp dịch dinh dưỡng tăng giá lần hai, trong tay anh ta không có quá nhiều tiền cho nên mới trở lại trả giá, cũng may bệnh viện đã đồng ý bán cho anh ta với giá gốc.
Nhưng anh ta phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn, như thế Vấn Vấn mới không bị đứt đoạn dịch dinh dưỡng.
Lỡ đâu một ngày nào đó cô tỉnh lại, nhưng cơ thể lại hỏng mất rồi, vậy anh ta còn tư cách gì để làm anh trai của cô.
“Tông… Huấn luyện viên Tông.” Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
Tông Việt quay đầu lại thì thấy một cô gái đang cầm chai nước trong tay, đưa tới cho anh ta.
Anh ta sững người,
Diệp Vấn Vấn hơi căng thẳng, đây là lần thứ hai cô nói chuyện với anh Tông Việt sau mười năm trời.
“Tiểu Kiều lấy khá nhiều nước.” Cô giải thích lý do đưa nước của mình.
“Cảm ơn.” Tông Việt nhận lấy.
“Không có gì.” Diệp Vấn Vấn không biết nên nói gì, cô chỉ có thể cười cười, chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã.” Tông Việt gọi cô lại, Diệp Vấn Vấn hoảng hốt… Có khi nào anh Tông Việt nhận ra cô không.
Cô quay đầu lại, Tông Việt có hơi hối hận, đối diện với ánh mắt dò hỏi của cô, anh ta vừa muốn nói chuyện thì đạo diễn đã lại thông báo diễn viên nên đi quay phim, kết thúc huấn luyện.
Tông Việt thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Vấn Vấn trở về chỗ cũ, hình ảnh cô đưa nước cho Tông Việt đã lọt cả vào mắt Quý Hòa Hiện. Trong lúc đến trường quay, anh hỏi: “Đã quyết định được rồi à?”
Diệp Vấn Vấn biết ảnh đế đại nhân đang hỏi đến chuyện làm quen với Tông Việt, cô im lặng hai giây rồi nói: “Thầy Quý, tôi không biết phải nói sao với anh ấy.”
Quý Hòa Hiện sờ đầu cô: “Không sao, cứ giao cho tôi.”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật anh ta, vào ngày sinh nhật nói cho anh ta biết, cũng coi như tặng anh ta một niềm vui bất ngờ.”
Diệp Vấn Vấn kinh ngạc, Quý Hòa Hiện biết cô đang kinh ngạc điều gì: “Đạo diễn mời hai huấn luyện viên đến rồi ký hợp đồng, lần trước tôi đã thấy được tư liệu trên hợp đồng.”
Chuyện này lập tức được quyết định như thế, vừa nghĩ đến có Quý Hòa Hiện sắp xếp, Diệp Vấn Vấn bỗng yên tâm rất nhiều.
Mấy ngày nay thời tiết âm u, thế mà xế chiều hôm nay lại có ánh mặt trời, ánh nắng tươi sáng. Tất cả diễn viên vào chỗ, Quý Hòa Hiện vẫn chiếm lĩnh sân nhà như cũ, quay phân cảnh anh tay không đánh với kẻ địch.
Hai vị huấn luyện viên được mời đến không chỉ để huấn luyện những diễn viên, mà trong một vài phân cảnh đánh nhau, nếu diễn viên thật sự không làm được thì họ sẽ thay vào, hay còn được gọi là diễn viên đóng thế.
“Đây không phải nơi để bọn mày giương oai, cút!” Quý Hòa Hiện gầm lên một tiếng, anh mạnh mẽ đạp kẻ địch dưới chân rồi trở tay rút đao ra cắt ngang cổ họng kẻ địch không chút lưu tình.
“Cắt!” Đạo diễn đứng dậy đầu tiên: “Rất tốt.”
Quý Hòa Hiện kéo Tông Việt đang nằm dưới đất lên — Người thủ vai này là một diễn viên lớn tuổi, không diễn nổi phân cảnh đánh nhau kịch liệt như vừa nãy nên Tông Việt đã diễn thế.
Tông Việt lau “vết thương” trên cổ mình, nói với Quý Hòa Hiện: “Lợi hại đấy.”
“Cũng tạm.” Quý Hòa Hiện có chút mệt mỏi, phân cảnh đánh nhau vừa nãy rất tốn thể lực, Diệp Vấn Vấn đi tới, cô nhón chân dùng khăn ướt thấm mồ hôi trên mặt Quý Hòa Hiện thay anh.
Sau đó cô lại đưa một cái khăn khác cho Tông Việt, Tông Việt không có trợ lý, những công nhân viên ở phim trường đều chuẩn bị cho phân cảnh nên chẳng ai để ý đến anh. Anh đã kéo túi máu trên cổ xuống, nhưng vẫn có một ít bị dính ra da.
Tông Việt nhìn cô một cái, lại nhìn Quý Hòa Hiện, ánh mắt đầy vẻ đăm chiêu.
“Mọi người làm việc chăm chỉ nào, chúng ta hãy kết thúc công việc trước khi mặt trời lặn, sau đó đi ăn lẩu!” Đạo diễn nói một câu, tất cả công nhân viên trong trường quay như hít phải thuốc lắc.
Đạo diễn có một đầu bếp riêng, mỗi lần đến đoàn làm phim ông ta cũng mang theo người đầu bếp đó. Ai quen thuộc với đạo diễn đều biết trong nhà người đầu bếp kia có một chuỗi quán lẩu, nấu lẩu ăn cực ngon.
Tất nhiên các diễn viên cũng muốn sớm kết thúc công việc về nghỉ ngơi, hai bên đều cùng nỗ lực. Những phân cảnh sau đó quay rất thuận lợi, đến cuối cùng, thời gian kết thúc công việc còn sớm hơn cả dự tính nửa giờ.
Lúc ngồi trên xe trở về khách sạn, Diệp Vấn Vấn lại muốn bóp vai cho Quý Hòa Hiện, anh buồn cười đè cô lại: “Tôi không mệt, em ngồi yên đi.”
Diệp Vấn Vấn chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Về đến khách sạn, Quý Hòa Hiện vào phòng tắm tắm rửa, Diệp Vấn Vấn lại nhân cơ hội này chui vào thế giới trong tranh.
Dùng hình thể bình thường chui vào thế giới trong tranh, đóa hoa, nhà và cả ngọn cỏ đều nhỏ đi. Nhưng với cô mà nói, cả không gian của thế giới trong tranh vẫn vô biên vô tận như cũ.
Diệp Vấn Vấn cởi áo khoác xuống, cô giương cánh bay lượn một vòng: “Tiểu Thanh, mi giúp ta gom một ít phấn hoa đi.”
Ngọn cỏ nhô lên, dừng bên người cô vặn vẹo.
Bây giờ cô đang sở hữu hình thể bình thường nên cánh cô cần số phấn hoa gấp mấy chục lần lúc trước, phải nhờ ảnh đế đại nhân vẽ thêm mấy đóa hoa nữa, như thế mới đủ phấn hoa.
Quý Hòa Hiện tắm xong ra ngoài mà không thấy Diệp Vấn Vấn đâu, anh suy nghĩ một chút rồi bước tới trước.
Quả nhiên, tinh linh hoa với hình thể bình thường đang chống cằm ngồi xổm trước đóa hoa.
Anh nhìn một chút rồi bỗng có một suy nghĩ lóe lên, nếu ban đầu anh vẽ tinh linh hoa với hình thể bình thường thì tình huống khi ấy sẽ ra sao?
Anh mỉm cười, dùng ngón tay chọt vào mặt tranh: “Vấn Vấn.”
Diệp Vấn Vấn đang đợi ngọn cỏ gom phấn hoa giúp cô, nhất thời không chú ý tới Quý Hòa Hiện đã tắm rửa xong, đến khi cô nghe được âm thanh mới phản ứng được, cũng vội vàng nhảy ra khỏi tranh.
“Thầy Quý.” Diệp Vấn Vấn chỉ vào giường: “Tôi đã chọn quần áo xong rồi.”
Kiều Hựu Song dạy cô, làm một trợ lý đúng chuẩn, giúp ông chủ chọn quần áo cũng là một trong số những công việc.
Vì thế, trước khi vào trong tranh cô đã lấy quần áo trong tủ ra dựa theo phong cách thường ngày của Quý Hòa Hiện.
Nhìn nhóc con như đang hận không thể thay quần áo giúp mình, Quý Hòa Hiện nghiêng đầu cười khẽ hai tiếng, lúc anh quay lại sắc mặt đã chẳng khác bình thường.
Nửa giờ sau, Quý Hòa Hiện đội mũ lưỡi trai dẫn Diệp Vấn Vấn đã bổ sung đủ phấn hoa rời khỏi khách sạn. Lúc Kiều Hựu Song giao lại chìa khóa xe, vẫn luôn mãi dặn: “Anh Quý, nhất định phải cẩn thận đó, đừng để bọn chó săn chụp được.”
Diệp Vấn Vấn: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi sẽ không để thầy Quý bị chụp lén đâu.”
Kiều Hựu Song nhìn cô bằng ánh mắt u oán: Cũng bởi vì có em ở đây nên tôi mới không yên tâm!
Không chờ Kiều Hựu Song nói thêm nữa, Quý Hòa Hiện đưa cho cậu ta một danh sách rồi đưa Diệp Vấn Vấn đi mất.
Kiều Hựu Song mở danh sách ra, bên trong đầy chữ, tất cả đều là những thứ Diệp Vấn Vấn cần, nào là giày là áo quần là trang sức và cả túi xách này nọ.
Kiều Hựu Song: “….”
Phần cẩu lương này khiến cậu ta lệ rơi đầy mặt.