Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17+18
Chương 17
Không phải, tại sao ảnh đế đại nhân lại bỏ đậu vào trong túi tạp dề vậy?
Diệp Vấn Vấn nghĩ mãi không ra, anh chỉ làm khoai tây thôi mà, lấy đậu nành làm cái gì nữa.
Vào giờ phút này, cô hệt như đang bị nhấn chìm bởi vô số quả bóng bowling, cô không rảnh để quan tâm tình huống bên ngoài nữa, tất cả tâm tư của cô đều đang nằm ở chỗ phải giải cứu mình ra khỏi đống đậu nành này thế nào.
Đến khi mồ hôi tuôn ra như tắm, tay mỏi nhừ mới có thể đẩy được từng hạt đậu một ra khỏi người mình, đảo chính mình lên.
Bởi vì không thể để ảnh đế đại nhân phát hiện cô đang ở trong túi tạp dề, cho nên lúc cô đẩy đậu nành ra còn phải tập trung chú ý hết sức, đúng là mệt chết cô rồi.
Diệp Vấn Vấn nghỉ ngơi một chút, cô vỗ cánh, loạng choạng bay lên.
Là do Quý Hòa Hiện nhìn thấy đậu nành nằm rải rác đầy trong khay chứa đồ, tạm thời không tìm được nơi để thích hợp cho nên mới tiện tay nhặt lên trước rồi bỏ vào trong túi tạp dề.
Anh hoàn toàn không biết, anh chỉ thả một cái thôi mà đã xém chôn sống Diệp Vấn Vấn.
Khoai tây đã được hấp chín, Quý Hòa Hiện đặt bốn củ khoai tây lên bàn ăn. Anh dùng dao nhỏ nhẹ nhàng khoét vài cái lỗ trên củ khoai tây, sau đó anh rót nước sốt đã được làm xong vào, bưng ra để ngoài phòng ăn.
Tiếp theo anh lại quay về nhà bếp, cắt chút hoa quả, rót một ít sữa bò, sau đó lại pha thêm một ly nước chanh. Sau khi anh dọn hết ra bàn rồi mới lấy bánh hoa tươi đã được nướng chín ra khỏi lò nướng.
Cho dù cách một cái tạp dề, Diệp Vấn Vấn cũng có thể ngửi được mùi hoa thơm nức mũi. Cô biết chiều nay Quý Hòa Hiện sẽ ra ngoài, vì thế, điều cô cần làm là chờ ảnh đế đại nhân rời đi.
Quý Hòa Hiện gỡ tạp dề xuống, treo ở sau cửa, anh bắt đầu dùng cơm trưa. Diệp Vấn Vấn vuốt cái bụng sôi ùng ục của mình, bay ra khỏi tạp dề.
Đợi ở chỗ này nhìn ảnh đế đại nhân ăn đồ ăn thơm nức, mà cô lại không ăn được, điều này quá tàn nhẫn. Cho nên cô quyết định bay về thế giới trong tranh trước, ăn chút nho lót bụng, chờ ảnh đế đại nhân đi rồi sẽ ra ăn.
Cô chờ đến mức ngủ đi, khi cô thức dậy là do bị Tiểu Thanh gọi dậy, cô vừa mở mắt ra đã thấy đôi chân dài đang di chuyển của Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn giật mình, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, cô luống cuống tay chân ngồi xuống nhụy hoa. Sau đó cô thấy Quý Hòa Hiện lấy quần áo ra đặt lên giường, sau đó —
Diệp vấn Vấn trợn tròn mắt lên, ảnh đế đại nhân cởi quần áo ngay tại chỗ!!!
Cô đã thấy nửa người trên rồi, không có gì bất ngờ cả, nhưng vấn đề ở đây là, sau khi anh thay áo xong lại bắt đầu cởi quần.
Diệp Vấn Vấn cào cào nhụy hoa dưới người mình: Xem hay là không xem?
Nghĩ đến những hình ảnh mình sẽ nhìn thấy tiếp theo, gương mặt nhỏ của cô vô thức đỏ bừng lên. Cô nằm trên giường nhiều năm, đừng nói đến tình yêu gì đó, thậm chí cô còn chưa từng có cơ hội trò chuyện với nam sinh cùng tuổi mình.
Cũng không thể nói không có, lúc đi học, đã từng có nam sinh nói chuyện với cô.
Cô và Trình Viện học cùng một trường, Trình Viện lớn hơn cô, nhưng hai người lại học cùng một lớp. Theo như ý của viện trưởng thì, hai chị em học cùng lớp, Trình Viện có thể chăm sóc cho cô.
Sau đó cô mới hiểu rõ, cô là đi làm nền cho Trình Viện mà thôi. Bời vì có cô tôn lên nên mới có thể thấy Trình Viện càng xinh đẹp phóng khoáng hơn, càng được chào đón hơn.
Khi đó cô không hề nhận ra, có thể đến trường đã khiến cô vui vẻ lắm rồi.
Có nam sinh nói chuyện với cô, Trình Viện nhìn thấy sẽ tới nói rằng: “Em gái tớ có tính tình hướng nội, con bé không thích có người khác tiếp cận với mình. Hơn nữa sức khỏe cũng không tốt, đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ thì rất dễ bị dị ứng. Cậu không được bắt nạt con bé đâu đấy, nếu không tớ sẽ không chơi với cậu nữa.”
Sau đó, người nam sinh kia không đến nói chuyện với cô nữa, khi nhìn thấy cô thì sẽ đi đường vòng. Cũng không lâu sau, cô phát hiện người nam sinh kia trở thành người theo đuổi Trình Viện.
Phàm là những nam sinh tiếp cận cô, những người có ý tốt với cô cuối cùng đều vây quanh Trình Viện. Nói không buồn thì là giả, nhưng lúc đó cô chỉ ngây thơ nghĩ rằng Trình Viện muốn tốt cho cô, đang bảo vệ cô, cho nên cô sẽ lại thoải mái.
Sau đó, có một thiếu niên được chuyển đến ngồi cùng bàn với cô.
Cậu ta có hơi giống với anh trai đã từng đưa vòng hoa cho cô khi cô còn bé, rất thích cười, khi cười lên thì bên má có lúm đồng tiền. Lúc nói chuyện với cô giọng điệu rất dịu dàng, còn biết đánh đàn dương cầm nữa, chữ viết cũng rất đẹp.
Cậu ta là hotboy của trường cô, trong lớp có rất nhiều nữ sinh yêu thích cậu ta, Trình Viện cũng thế.
Cuối cùng cậu ta và Trình Viện quen nhau, nhưng không lâu lắm, cô nghe trường đồn đại rằng hai người họ cãi nhau, sau đó chia tay, cậu ta thôi học chuyển đi.
Sau đó, Trình Viện phát bệnh, cô bị ép quyên một trái thận cho Trình Viện.
Những năm sau đó, cô luôn sống trên giường bệnh. Cô nhìn Trình Viện có được sự khỏe mạnh, thi đậu trường đại học tốt, trong trường ấy còn có một cậu bạn trai nhà giàu nữa, khi nghỉ hè đã dẫn bạn trai về.
Đảo mắt, cô đã đến nơi này.
….
Diệp Vấn Vẫn nghĩ thầm: Đều là người trưởng thành rồi, bình thường khi cô lướt web cũng vô tình thấy được một vài bức ảnh không hợp với thiếu nhi. Bây giờ có thể nhìn thấy người thật việc thật, cũng chẳng khác gì.
Còn nữa, nhìn một cách khách quan thì, tỉ lệ dáng người của ảnh đế đại nhân khá tốt, vai rộng eo hẹp, cơ bắp mượt mà, nếu có thêm cơ bụng thì càng hoàn mỹ hơn.
Cô lặng lẽ, giống như đang bịt tai trộm chuông vậy, cô mở một mắt nhắm một mắt, cô thấy Quý Hòa Hiện chuẩn bị mở thắt lưng ra, bỗng nhiên có một ngọn cỏ nhô lên che ngang trước mắt cô.
Diệp Vấn Vấn: “???”
“Tiểu Thanh, mi làm gì thế?” Cô đưa tay đẩy ngọn cỏ, nhưng tay cô còn chưa kịp đụng tới thì ngọn cỏ đã vội rụt về.
Diệp Vấn Vấn tập trung nhìn lại, phát hiện ảnh đế đại nhân đang nhìn quanh trái phải, hệt như đang tìm kiếm gì đó, cô vội vàng bất động.
Trong nháy mắt khi Diệp Vấn Vấn nói chuyện, bên tai Quý Hòa Hiện lại xuất hiện âm thanh điện rò rĩ xoẹt xoẹt, anh dừng tay, khẽ nhíu mày.
Trước khi Quý Hàm Thư đến anh cũng đã nghe được âm thanh này, nhưng lúc ấy vì Quý Hàm Thư gây chuyện nên anh đã tạm thời bỏ qua.
Chờ sau khi anh xử lý xong, phát hiện chuyện dưới cửa sổ nên nhất thời quên mất chuyện này. Mãi đến lúc này anh lại nghe được một lần nữa, mới nhớ ra.
Trong phòng ngủ có tiếng điện bị rò rĩ, điện không ổn định à?
Quý Hòa Hiện lấy điện thoại gọi cho phòng quản lý khu biệt thự, cho đối phương gọi nhân viên sữa chữa đến đây xem xét, anh nói đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.
Diệp Vấn Vấn nghe ảnh đế đại nhân gọi điện thoại thì có hơi bất ngờ: Tiếng điện bị rò rĩ? Ở đâu ra? Sao cô không nghe vậy?”
Sau đó cô lại phát hiện ảnh đế đại nhân cầm quần rời đi, không biết đi đâu, chờ đến khi quay lại thì đã thay quần xong rồi.
“Thật đáng tiếc.” Diệp Vấn Vấn xoa cằm, vô thức nói một câu.
Một giây sau, cô thấy Quý Hòa Hiện quay đầu lại hướng mặt về phía cô, trong nháy mắt, cô không biết anh đang nhìn cô hay đang nhìn tường bên này.
Hẳn là anh đang nhìn tường bên này, cô vẫn ngồi im không hề nhúc nhích, không đến nổi ảnh đế đại nhân đột nhiên quay qua nhìn cô.
Cô nhớ tường bên này có một cái ổ điện, lẽ nào ảnh đế đại nhân nghe được tiếng điện từ trong ổ điện đó?
Rò rĩ điện à?
Quý Hòa Hiện xoay người, nhìn không gian ngay đối diện mình, liên tục có tiếng điện vang lên, đều vang đến từ hướng này.
Nhưng trong tầm mắt của anh, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.
Nếu có rò rĩ điện, theo như lẽ thường thì âm thanh phải kéo dài, chứ không phải mới vang lên đã mất, nhưng một lát sau lại đột nhiên vang lên, hệt như đang trêu ngươi anh vậy.
Ánh mắt của Quý Hòa Hiện khẽ chuyển, anh chợt đến gần bức tranh, từ trên cao nhìn xuống như thế, ở vị trí này, Diệp Vấn Vấn chỉ có thể nhìn thấy trước ngực anh chứ không nhìn thấy được mặt anh.
Cô tiếp tục giữ nguyên động tác bất động, thở chậm lại.
Quý Hòa Hiện nhìn kỹ tinh linh hoa trong tranh, anh khẽ nhíu mày: Nếu trí nhớ của anh không sai, vị trí của vòng hoa trên đầu tinh linh hoa không đúng, hơn nữa, màu sắc của hoa trên vòng hoa cũng thay đổi.
Vừa vẽ mấy tiếng trước, anh vẫn chưa đến mức nhớ lầm, mà anh cũng chưa từng chỉnh sửa tranh.
Trong thời gian này, ngoại trừ có Quý Hàm Thư vào biệt thự nhận sai với anh thì không còn một ai khác vào nữa. Quý Hàm Thư chỉ đi lại trong phòng khách và phòng bếp, cậu ta luôn nằm trong tầm mắt của anh, không thể nào làm ra hành động sửa tranh của anh được.
Anh vẫn ở trong biệt thự, trong lúc đó anh đã bỏ hơn mười phút ra ngoài cắt hoa, trừ phi đã có người nào đó xông vào biệt thự trong thời gian mười phút ngắn ngủi này.
Nhưng, ai xông vào lại chẳng làm gì khác, chỉ đi tới phòng ngủ của anh, sửa lại vòng hoa của tinh linh hoa trong tranh, mục đích của chuyện này là gì?
Nếu muốn hủy bức tranh, vậy cứ hủy thẳng tay là được.
Lý do này không được thành lập, dù là giả thiết nào đi chăng nữa, cũng không hề hợp lý.
Quý Hòa Hiện cúi người xuống, anh kề sát vào tinh linh hoa. Diệp Vấn Vấn bỗng đối diện với một đôi mắt to thì sợ đến xém chút nhảy lên, cũng may cô bình tĩnh, cô lại trừng mắt đối diện với Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn từng tấc một của tinh linh hoa, toàn bộ ngũ quan của tinh linh hoa, tứ chi, phối màu, quần áo đều là do anh vẽ ra khi linh cảm bỗng ập đến.
Trong lòng anh khẽ động, đầu anh hiện lên một suy nghĩ hoang đường, rồi lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua, chỉ có một lời giải thích hợp lý duy nhất: Nếu, “động vật nhỏ” tối hôm qua chính là tinh linh hoa anh vẽ ra thì sao.
Cánh hoa bồng bềnh trong cốc nước, là cô vứt.
Khăn giấy mất một góc, là cô xé, sau khi dùng xong lại vứt bên ngoài hộp giấy — Điểm này vừa lúc rất hợp với cái bóng nhỏ bé run lẩy bẩy mà đêm hôm qua anh đã nhìn thấy.
Tinh linh hoa được anh vẽ ra đã trở thành vật sống, sợ bị anh phát hiện, cho nên đã cẩn thận hoạt động ở nơi anh không nhìn thấy.
Ngoại trừ suy nghĩ tinh linh hoa có thể sống rất khó tin này ra, thì những cái khác đều hợp lý.
Còn về phần suy đoán của anh có phải là thật hay không…
Diệp Vấn Vấn hoảng sợ phát hiện, ảnh đế đại nhân đang nhìn cô chằm chằm bỗng nở nụ cười.
????
Anh đang cười gì thế?
Tuy anh rất đẹp trai, nhưng đột nhiên nhìn cô cười như thế vẫn khiến cô lạnh sống lưng đấy, cô luôn cảm thấy dường có sắp có chuyện không hay nào đó xảy đến, hoảng hốt vô cùng.
Cũng may nụ cười của ảnh đế đại nhân tựa như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất rất nhanh, anh không nhìn cô nữa mà xoay người đi, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Quý Hòa Hiện đem laptop đến, anh đặt ở tủ đầu giường, khởi động máy, sau đó lại dùng điện thoại thao tác gì đó.
Trước đây anh từng quay một bộ phim, trong bộ phim đó anh đã đóng vai một hacker siêu tài giỏi. Vì để diễn thật nhân vật này, anh đã dành thời gian nửa năm trời để học lập trình. Tuy rằng không đạt tới thành tựu hacker, nhưng anh cũng đạt cấp bậc đại thần so với người bình thường.
Đối với anh mà nói, cài vào máy tính một phần mềm là một chuyện quá dễ dàng.
Làm xong những chuyện này, Quý Hòa Hiện đứng dậy rời đi, anh định đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng anh hơi dừng một chút rồi lại mở cửa phòng ngủ ra.
Diệp Vấn Vấn thầm vui mừng: “Ảnh đế đại nhân không đóng cửa, tốt quá đi!”
Anh nghe bên tai vang lên tiếng sóng điện đầy vui vẻ, anh khẽ cong môi, lấy điện thoại di động ra gọi cho phòng bảo vệ khu biệt thự, nói họ không cần cho người đến kiểm tra nữa.
—
Kiều Hựu Song cũng có mặt, cậu ta biết ông chủ nhà mình đến công ty hủy hợp đồng, ông chủ có thể hủy hợp đồng, cậu ta là người vui mừng hơn bất kỳ ai khác: Lấy sức ảnh hưởng của anh Quý, anh đã nên hủy hợp đồng từ sớm, tự làm một mình.
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta, anh đưa túi giấy trong tay cho cậu ta. Kiều Hựu Song cầm lấy, cậu ta phát hiện bên trong là bánh kem hoa tươi, chắc chắn là anh Quý tự tay làm.
“Anh Quý, anh đảm đang thật.” Vừa mới hơi mất tập trung, cậu ta đã nói ra tiếng lòng của mình.
Nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Quý Hòa Hiện quét đến, Kiều Hựu Song vội vàng ngậm miệng lại, một lát sau cậu ta mới nhìn qua kính chiếu hậu, nói một câu: “Anh Quý, tâm trạng của anh khá tốt đấy.”
“Chắc vậy.” Quý Hòa Hiện cầm điện thoại di động, trong màn hình điện thoại chính là phòng ngủ của anh, anh lạnh nhạt nói: “Phát hiện ra một nhóc con rất thú vị.”
Không phải vui vẻ vì hủy hợp đồng à?
Hiếm khi nghe thấy ông chủ nói chuyện bằng một giọng điệu dịu dàng như thế, trái tim bái quái của Kiểu Hựu Song bỗng cháy rực lên.
…
Sau khi Diệp Vấn Vấn xác nhận Quý Hòa Hiện đã rời đi, cô lại ở trong tranh đợi thêm một chút nữa rồi mới bay ra ngoài, đầu tiên cô bay thẳng đến trước máy tính.
Cô rơi xuống bàn phím máy tính, cô nâng cằm, mặt mũi khá khó hiểu nhìn quanh: Lạ thật, tại sao lúc ảnh đế đại nhân đi còn mở laptop ra làm gì nữa chứ.
Chương 18
Ảnh nền của máy tính rất hợp với thẩm mỹ của ảnh đế đại nhân, phần mềm không nhiều, Diệp Vấn Vấn xoay một vòng dọc theo khe hở của bàn phím, nghĩ thầm: Có lẽ ảnh đế đại nhân đi gấp nên quên tắt máy tính.
Cô càng nghĩ càng thấy đúng, Diệp Vấn Vấn tặc lưỡi một tiếng: “Ảnh đế đại nhân cũng có lúc quên trước quên sau.”
Như vậy cũng tốt, sau này cô có thể chơi máy tính, xem phim hay gì đó để giết thời gian.
Nhưng việc quan trọng nhất trước mắt là, phải đi lấp đầy cái bụng đã. Ảnh đế đại nhân đi rồi, không cần phải đối mặt với nguy hiểm bị phát hiện nữa, nơi lớn thế này, cô có thể đi! Khắp! Nơi!
Diệp Vấn Vân yên tâm lớn gan bay ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy toàn bộ đồ ăn đang đặt trên bàn thì vui mừng gần chết.
Trước đó cô còn hơi lo lắng rằng, sau khi Quý Hòa Hiện ăn xong, liệu anh có cất hết những thứ còn lại vào tủ lạnh hay không, cô không thể mở tủ lạnh được đâu.
Còn may.
Bánh hoa tươi, khoai tây trộn, còn có một cốc nước chanh nữa, thậm chí ảnh đế đại nhân còn không uống hết nước chanh.
Diệp Vấn Vấn có hơi nghi ngờ, cô nhớ ban đầu Quý Hòa Hiện dùng ly thủy tinh để đựng nước chanh. Nhưng bây giờ nước chanh được đựng trong cốc cà phê, giống hệt với cái cốc mà cô đã nhảy vào tắm vào tối qua.
Cô đi tới nhìn, đầy cả cốc, không cần dùng tay vốc lên, chỉ cần nhón chân là có thể uống được.
Cô uống ừng ực mấy ngụm lớn, lúc này cô mơi chuyển hướng sang khoai tây và bánh hoa tươi, mùi hương nào cũng khiến cô chảy nước miếng cả.
Ảnh đế đại nhân hấp bốn củ khoai tây, bây giờ trong đĩa chỉ còn lại một. Diệp Vấn Vấn đi quanh đĩa đánh giá, nhìn thấy ở một mặt của khoai tây không có sốt gia vị, vừa hay có thể ăn từ nơi này.
Cô vừa đưa tay ra, chợt nhớ hình như mình vẫn chưa rửa tay.
Khoai tây hấp không giống với khoai tây sợi, cô phải bắt đầu đào bới bằng tay hệt như khi cô ăn nho. Không biết tối ảnh đế đại nhân về còn có ăn nữa hay không, cô bắt đầu trực tiếp như thế e là không hay lắm.
Cô suy nghĩ một chút, cô bay vào nhà bếp, nhìn quanh rồi phát hiện có nước đọng trên rổ được đặt trên giá trong bồn nước. Diệp Vấn Vấn rửa sạch tay với một ít nước này, cô không thể chờ được nữa mà trở về bàn ăn.
Cô cẩn thận đào một chút khoai tây, sau đó chấm chút sốt gia vị rồi nhét vào miệng, một giây sau, Diệp Vấn Vấn phun ra ngoài cái phốc — Cay quá!!!
Lúc Quý Hòa Hiện chuẩn bị gia vị thì cô đã thấy anh cho ớt vào, nghe nói tinh linh phải ăn uống thanh đạm một chút, cô nghĩ, Quý Hòa Hiện cũng chẳng cho bao nhiêu ớt, chắc là không cay quá đâu.
Diệp Vấn Vấn thích ăn cay, trước đây vì sức khỏe không tốt cho nên cô không thể ăn cay. Nhưng cô không ngờ khoai tây này lại cay như thế, trong nháy mắt, cô bị cay đến mức nước mắt lưng tròng, cô chạy đến uống một ngụm lớn nước canh, cuối cùng cũng coi như dễ chịu hơn chút.
Cô vừa cay đến mức hút khí sịt sịt, một bên lại nhìn chằm chằm vào khoai tây: Cay thì cay thật, nhưng ngon quá đi mất!!
Diệp Vấn Vấn chờ đến khi miệng mình bớt cay đi, sau đó cô vừa ăn khoai tây vừa uống nước chanh, cô ăn liền năm miếng, còn nhét một miếng bánh hoa tươi vào miệng để bớt cay nữa.
Cuối cùng, cô ợ một cái, nằm nhoài xuống bàn xoa xoa cái bụng tròn vo của mình. Cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt chảy ra vì cay bên đuôi mắt, cô hạnh phúc thở ra một hơi: “Không được rồi không được rồi, ăn không nổi nữa.”
Cô trở mình nhìn đĩa đồ ăn: Nếu có thể gói một chút về thế giới trong tranh thì tốt biết mấy.
Chờ tiêu hóa chút, cô cảm thấy không còn no căng như vậy nữa thì cô bay lên nhìn xuống, hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết đã bị động tay vào. Sau đó cô lại bay vào nhà bếp, tìm kiếm nước đọng trên rổ để rửa tay.
Đang lúc rửa tay, cô bỗng nghe được một âm thanh vang dội: “Diệp Vấn Vấn!”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, lại là Đại Hoàng và Nhị Hoàng, có lẽ là do cô ăn quá no hoặc là do cô đã có chút miễn dịch với Đại Hoàng và Nhị Hoàng, cô đột nhiên nhìn thấy bọn họ, tim của cô chỉ đập nhanh hơn chút chứ không còn phản ứng quá mức nào nữa.
“Đại Hoàng Nhị Hoàng, chào buổi trưa.” Cô phất tay đầy thân thiện.
Đại Hoàng tò mò hỏi: “Mi đang làm gì thế.”
Diệp Vấn Vấn: “Rửa tay.”
Nhị Hoàng: “Tay?”
Nó nâng cái chân trước của mình lên: “Là cái này à?”
Diệp Vấn Vấn liếc nhìn, run giọng nói: “Đúng.”
“Vậy ta cũng phải rửa.” Đại Hoàng bay cái vèo đến bên cạnh Diệp Vấn Vấn, nó oán giận: “Vừa nãy ta giẫm phải một thứ dơ dẩn, hình như là cứt chó…”
Diệp Vấn Vấn: “!!!”
Diệp Vấn Vấn lập tức bay ra ngoài, cô bay được bao xa thì bay xa, cô lại chợt nhớ tới đó là giọt nước đọng trên rổ của ảnh đế đại nhân nên vội vàng nói: “Đại Hoàng, mi đi tìm nước bên ngoài rửa đi, như vậy mới có thể rửa sạch được!”
“Cũng đúng lắm.” Đại Hoàng không nói hai lời mà bay ra ngoài cửa sổ, Nhị Hoàng nhìn nó, xong lại nhìn Diệp vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn nhìn thấy vẻ ngơ ngác từ “trên mặt” Nhị Hoàng, cô hỏi thử: “Bọn mi tìm ta làm gì thế?”
Nhị Hoàng lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Vương hậu biết mi, cô ấy mời mi đến nhà của bọn ta, ngươi yên tâm đi, cho dù mi là biến dị, vẻ ngoài khác với bọn ta nhưng bọn ta cũng sẽ không ghét bỏ mi đâu.”
Nhà ong mật, vậy đó không phải là tổ ong à???
Diệp Vấn Vấn nghĩ đến vô số ong mật đông nghịt, cô bỗng cảm thấy ớn lạnh cả người, cô xoa xoa lớp da gà da vịt vừa nổi lên khắp tay mình, cô uyển chuyển từ chối phần ý tốt này: “Chào hỏi vương hậu giúp ta nhé, ta đã quen ở đây rồi, ta không muốn đi nơi khác.”
Nhị Hoàng cảm thấy đồng loại biến dị này không biết suy nghĩ cho chính mình, đến nhà bọn chúng tốt biết bao, có đông đảo anh em có thể giúp đỡ cô, nó khuyên nhủ: “Nếu con người phát hiện ra mi, họ sẽ dễ dàng đập chết mi. Tối hôm qua bọn ta nhận được một tin rằng có một đồng bạn đã bị con người đập nát bét, thảm biết bao nhiêu, chúng ta còn không thể nào đi nhặt xác cho nó được.”
Diệp Vấn Vấn: “..”
“Ở cùng với con người quá nguy hiểm, mi nghe ta đi, đi theo ta.” Nhị Hoàng nói một cách thô bạo.
Đại Hoàng vừa mới rửa tay xong cũng bay trở về, nghe được câu này thì phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, đi theo chúng ta, rời xa con người mới là chính đạo.”
Diệp Vấn Vấn muốn hỏi Đại Hoàng đã đi rửa tay ở đâu, cô suy nghĩ một chút rồi lại bỏ qua. Cho dù cô biết thì cô cũng không thể bay ra ngoài được, không nói đến chuyện bị người nhìn thấy, ai biết được trong bụi cỏ có động vật gì, cô không dám mạo hiểm.
Hai anh em ong mật vẫn suy nghĩ thay cô, cô đáp lễ lại, làm bạn bè, có thứ tốt phải chia sẽ cho nhau, Diệp Vấn Vấn đưa ra lời mời: “Bọn mi muốn xem phim không?”
Đại Hoàng và Nhị Hoàng: “Phim? Đó là thứ gì?”
“Bọn mi đi theo ta.” Diệp Vân Vấn vẫy tay.
Cô đưa Đại Hoàng và Nhị Hoàng cùng bay vào phòng ngủ, đi tới trước laptop, cô nhảy lên phím cách một cái, màn hình sáng lên, hai con ong mật sợ hết hồn, hoảng hốt bay đi.
“Đừng sợ, đây là máy tính.”
“Máy tính lại là cái gì?” Đại Hoàng hỏi tiếp.
“…” Diệp Vấn Vấn không giải thích được, cô chỉ đành nói: “Chờ lát nữa bọn mi sẽ biết ngay.”
Nhị Hoàng cố gắng bình tĩnh: “Ta biết, là thứ có thể nhốt con người vào.”
Diệp Vấn Vấn nhìn Đại Hoàng một chút: Lời giải thích này cũng không sai.
Diệp Vấn Vấn bay đến chỗ con chuột, cô nhấn chuột, sau đó di chuyển chuột, mở một trang web lên rồi bắt đầu nhảy lên bàn phím để đánh chữ: Bảng xếp hạng phim.
Chờ đến khi trang web hiện lên, cô chọn vào phim đầu tiên trên bảng xếp hạn, kết thúc một loạt thao tác, cô lau đỉnh đầu đầy mồ hôi của mình.
Nhưng hiệu quả rất tốt, phim đã bắt đầu chiếu, đầu tiên hiện lên ba chữ lớn: Bỏ lệnh cấm.
Đại Hoàng và Nhị Hoàng không hiểu, chúng nhìn cô nhảy lung tung hệt như con bọt chét, xuất phát từ lòng tôn trọng bạn bè cho nên hai con không hề nói gì.
“Ôi, diễn viên chính là ảnh đế đại nhân à.” Diệp Vấn Vấn ngạc nhiên khi phát hiện ra, đầu phim có giới thiệu nhân vật nam chính của phim là Quý Hòa Hiện.
Cô lại thấy hai con ong mật như thể muốn bay tới, nhưng lại không dám tới, cô bèn an ủi chúng nó: “Đây chính là phim, con người bên trong sẽ không chạy ra ngoài được, yên tâm đi.”
Đại Hoàng và Nhị Hoàng bèn bay đến một chút, đầu phim là cảnh một vụ tai nạn xe, từ trong phim vang ra tiếng bánh xe ma sát với mặt đường rất chói tai, hai con sợ đến mức run lên, vội vàng xoay người bay đi.
Xa xa còn có thể nghe được tiếng của Đại Hoàng: “Con người thật đáng sợ.”
Diệp Vấn Vấn trợn mắt há hốc mồm, cô bỗng dở khóc dở cười, nếu chúng nó sợ, cô sẽ không ép.
Cô bay ra xa một chút, tìm kiếm một vị trí xem phim thích hợp nhất. Nhưng bộ phim này dài tận một tiếng, nếu cô vỗ cánh liên tục như thế thì quá mệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Vấn Vấn thấy máy tính hơi quay về chỗ bức tranh, trong đầu cô lóe lên: Cô có thể trở về trong tranh, ngồi trên giường nhụy hoa để xem phim.
Mấy giây sau, Diệp Vấn Vấn nằm nhoài trên nhụy hoa thoải mái lăn một cái, cô nâng cằm, bắt đầu say sưa xem phim do Quý Hòa Hiện đóng.
Có một chút tiếc nuối là: “Nếu có ít hạt dưa hay khoai tây chiên gì đó thì càng hoàn mỹ hơn.”
—-
Quý Hòa Hiện về nhà lúc chín giờ tối, quá trình hủy hợp đồng rất thuận lợi, anh chỉ cần đứng ra là được, tất cả chuyện khác đều giao cho luật sư của anh giải quyết.
Kiều Hựu Song ôm một hộp màu nước lớn, đây là Quý Hòa Hiện mua khi trở về, thật ra thì cậu ta rất ngơ ngác: Trong nhà anh Quý có rất nhiều màu nước, cậu ta nhớ vẫn còn vài hộp chưa được mở ra nữa, tại sao vẫn còn mua một hộp lớn như thế.
Còn có một điều đáng sợ hơn nữa là—
Khi Quý Hòa Hiện về thì có vào một cửa hàng bán đồ trẻ em, anh đã đứng lại nhìn ngắm những mô hình nhà nhỏ của búp bê khá lâu, nhìn qua như thể muốn mua, nhưng cuối cùng lại không mua.
“Anh Quý.” Cậu ta lấy hết can đảm: “Có phải anh có chuyện gì không?”
Từ khi anh Quý ra khỏi nhà, gần như không hề rời tay khỏi điện thoại di động, còn có lúc đeo tai nghe nữa, hệt như đang nghe gì đó. Còn đến cửa hàng bán đồ trẻ xem để xem, từng động tác đến thần thái, không thể không khiến người ta nghi ngờ được.
Không đợi Quý Hòa Hiện trả lời, phía trước bỗng có một giọng nói sang sảng vang lên: “Hòa Hiện.”
Sở Dư Hương véo lỗ tai Quý Hàm Thư kéo cậu ta tới, cậu thiếu niên liên tục ồn ào: “Đau quá, mẹ buông tay đi!”
Quý Hàm Thư đi tìm Tần Tiểu Thi, cậu ta phải cho chú nhỏ một câu trả lời đàng hoàng, kết quả lại bị mẹ bắt được.
Không đúng lúc, lúc ấy Tần Tiểu Thi khóc lóc sướt mướt với cậu ta, nói cái gì mà cô ta không cố ý, cô ta chỉ bị lòng hư vinh làm mù mắt mà thôi. Cô ta nói cô ta thật lòng yêu cậu ta, tình cảm với Quý Hòa Hiện chỉ là sự sùng bái của fans dành cho thần tượng mà thôi.
Sở Dư Hương nghe trọn lời này, sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thì lập tức bùng nổ, không nói hai lời, thẳng tay kéo Quý Hàm Thư đến đây.
Quý Hòa Hiện thấy thế, anh nói với Kiều Hựu Song: “Cậu về trước đi.”
“Chị kéo tên nhóc này qua để cậu đánh nó đấy.” Sở Dư Hương nói: “Không đánh nó một trận thì nó không nhớ, nếu không phải nó, sao cậu lại lên hotsearch được chứ, nhìn thử cái tin kia viết thế nào đi, khó coi chết mất.”
Chị ta lại trừng mắt với Quý Hàm Thư, cậu ta rụt cổ lại một cái, ngậm miệng.
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta, anh nói với Sở Dư Hương: “Chị dâu, em vẫn chưa ăn cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Nhất thời, sự chú ý của Sở Dư Hương bị dời đi, chị ta buông Quý Hàm Thư ra, liên tục nói: “Đồ ăn ở ngoài không sạch sẽ, đi, về nhà chị dâu nấu đồ ăn ngon cho cậu ăn.”
“Ra ngoài ăn đi.” Hiếm khi Quý Hòa Hiện kiên trì: “Hai người ở đây chờ em một chút, em sẽ ra ngay.”
Quý Hòa Hiện nhanh chóng vào nhà, anh không làm gì cả, anh chỉ bật sáng toàn bộ đèn trong nhà lên. Sau đó anh đứng trước cửa phòng ngủ, anh liếc nhìn bức tranh kia, khóe môi khẽ cong lên rồi bỗng xoay người đi.”
Không phải, tại sao ảnh đế đại nhân lại bỏ đậu vào trong túi tạp dề vậy?
Diệp Vấn Vấn nghĩ mãi không ra, anh chỉ làm khoai tây thôi mà, lấy đậu nành làm cái gì nữa.
Vào giờ phút này, cô hệt như đang bị nhấn chìm bởi vô số quả bóng bowling, cô không rảnh để quan tâm tình huống bên ngoài nữa, tất cả tâm tư của cô đều đang nằm ở chỗ phải giải cứu mình ra khỏi đống đậu nành này thế nào.
Đến khi mồ hôi tuôn ra như tắm, tay mỏi nhừ mới có thể đẩy được từng hạt đậu một ra khỏi người mình, đảo chính mình lên.
Bởi vì không thể để ảnh đế đại nhân phát hiện cô đang ở trong túi tạp dề, cho nên lúc cô đẩy đậu nành ra còn phải tập trung chú ý hết sức, đúng là mệt chết cô rồi.
Diệp Vấn Vấn nghỉ ngơi một chút, cô vỗ cánh, loạng choạng bay lên.
Là do Quý Hòa Hiện nhìn thấy đậu nành nằm rải rác đầy trong khay chứa đồ, tạm thời không tìm được nơi để thích hợp cho nên mới tiện tay nhặt lên trước rồi bỏ vào trong túi tạp dề.
Anh hoàn toàn không biết, anh chỉ thả một cái thôi mà đã xém chôn sống Diệp Vấn Vấn.
Khoai tây đã được hấp chín, Quý Hòa Hiện đặt bốn củ khoai tây lên bàn ăn. Anh dùng dao nhỏ nhẹ nhàng khoét vài cái lỗ trên củ khoai tây, sau đó anh rót nước sốt đã được làm xong vào, bưng ra để ngoài phòng ăn.
Tiếp theo anh lại quay về nhà bếp, cắt chút hoa quả, rót một ít sữa bò, sau đó lại pha thêm một ly nước chanh. Sau khi anh dọn hết ra bàn rồi mới lấy bánh hoa tươi đã được nướng chín ra khỏi lò nướng.
Cho dù cách một cái tạp dề, Diệp Vấn Vấn cũng có thể ngửi được mùi hoa thơm nức mũi. Cô biết chiều nay Quý Hòa Hiện sẽ ra ngoài, vì thế, điều cô cần làm là chờ ảnh đế đại nhân rời đi.
Quý Hòa Hiện gỡ tạp dề xuống, treo ở sau cửa, anh bắt đầu dùng cơm trưa. Diệp Vấn Vấn vuốt cái bụng sôi ùng ục của mình, bay ra khỏi tạp dề.
Đợi ở chỗ này nhìn ảnh đế đại nhân ăn đồ ăn thơm nức, mà cô lại không ăn được, điều này quá tàn nhẫn. Cho nên cô quyết định bay về thế giới trong tranh trước, ăn chút nho lót bụng, chờ ảnh đế đại nhân đi rồi sẽ ra ăn.
Cô chờ đến mức ngủ đi, khi cô thức dậy là do bị Tiểu Thanh gọi dậy, cô vừa mở mắt ra đã thấy đôi chân dài đang di chuyển của Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn giật mình, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, cô luống cuống tay chân ngồi xuống nhụy hoa. Sau đó cô thấy Quý Hòa Hiện lấy quần áo ra đặt lên giường, sau đó —
Diệp vấn Vấn trợn tròn mắt lên, ảnh đế đại nhân cởi quần áo ngay tại chỗ!!!
Cô đã thấy nửa người trên rồi, không có gì bất ngờ cả, nhưng vấn đề ở đây là, sau khi anh thay áo xong lại bắt đầu cởi quần.
Diệp Vấn Vấn cào cào nhụy hoa dưới người mình: Xem hay là không xem?
Nghĩ đến những hình ảnh mình sẽ nhìn thấy tiếp theo, gương mặt nhỏ của cô vô thức đỏ bừng lên. Cô nằm trên giường nhiều năm, đừng nói đến tình yêu gì đó, thậm chí cô còn chưa từng có cơ hội trò chuyện với nam sinh cùng tuổi mình.
Cũng không thể nói không có, lúc đi học, đã từng có nam sinh nói chuyện với cô.
Cô và Trình Viện học cùng một trường, Trình Viện lớn hơn cô, nhưng hai người lại học cùng một lớp. Theo như ý của viện trưởng thì, hai chị em học cùng lớp, Trình Viện có thể chăm sóc cho cô.
Sau đó cô mới hiểu rõ, cô là đi làm nền cho Trình Viện mà thôi. Bời vì có cô tôn lên nên mới có thể thấy Trình Viện càng xinh đẹp phóng khoáng hơn, càng được chào đón hơn.
Khi đó cô không hề nhận ra, có thể đến trường đã khiến cô vui vẻ lắm rồi.
Có nam sinh nói chuyện với cô, Trình Viện nhìn thấy sẽ tới nói rằng: “Em gái tớ có tính tình hướng nội, con bé không thích có người khác tiếp cận với mình. Hơn nữa sức khỏe cũng không tốt, đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ thì rất dễ bị dị ứng. Cậu không được bắt nạt con bé đâu đấy, nếu không tớ sẽ không chơi với cậu nữa.”
Sau đó, người nam sinh kia không đến nói chuyện với cô nữa, khi nhìn thấy cô thì sẽ đi đường vòng. Cũng không lâu sau, cô phát hiện người nam sinh kia trở thành người theo đuổi Trình Viện.
Phàm là những nam sinh tiếp cận cô, những người có ý tốt với cô cuối cùng đều vây quanh Trình Viện. Nói không buồn thì là giả, nhưng lúc đó cô chỉ ngây thơ nghĩ rằng Trình Viện muốn tốt cho cô, đang bảo vệ cô, cho nên cô sẽ lại thoải mái.
Sau đó, có một thiếu niên được chuyển đến ngồi cùng bàn với cô.
Cậu ta có hơi giống với anh trai đã từng đưa vòng hoa cho cô khi cô còn bé, rất thích cười, khi cười lên thì bên má có lúm đồng tiền. Lúc nói chuyện với cô giọng điệu rất dịu dàng, còn biết đánh đàn dương cầm nữa, chữ viết cũng rất đẹp.
Cậu ta là hotboy của trường cô, trong lớp có rất nhiều nữ sinh yêu thích cậu ta, Trình Viện cũng thế.
Cuối cùng cậu ta và Trình Viện quen nhau, nhưng không lâu lắm, cô nghe trường đồn đại rằng hai người họ cãi nhau, sau đó chia tay, cậu ta thôi học chuyển đi.
Sau đó, Trình Viện phát bệnh, cô bị ép quyên một trái thận cho Trình Viện.
Những năm sau đó, cô luôn sống trên giường bệnh. Cô nhìn Trình Viện có được sự khỏe mạnh, thi đậu trường đại học tốt, trong trường ấy còn có một cậu bạn trai nhà giàu nữa, khi nghỉ hè đã dẫn bạn trai về.
Đảo mắt, cô đã đến nơi này.
….
Diệp Vấn Vẫn nghĩ thầm: Đều là người trưởng thành rồi, bình thường khi cô lướt web cũng vô tình thấy được một vài bức ảnh không hợp với thiếu nhi. Bây giờ có thể nhìn thấy người thật việc thật, cũng chẳng khác gì.
Còn nữa, nhìn một cách khách quan thì, tỉ lệ dáng người của ảnh đế đại nhân khá tốt, vai rộng eo hẹp, cơ bắp mượt mà, nếu có thêm cơ bụng thì càng hoàn mỹ hơn.
Cô lặng lẽ, giống như đang bịt tai trộm chuông vậy, cô mở một mắt nhắm một mắt, cô thấy Quý Hòa Hiện chuẩn bị mở thắt lưng ra, bỗng nhiên có một ngọn cỏ nhô lên che ngang trước mắt cô.
Diệp Vấn Vấn: “???”
“Tiểu Thanh, mi làm gì thế?” Cô đưa tay đẩy ngọn cỏ, nhưng tay cô còn chưa kịp đụng tới thì ngọn cỏ đã vội rụt về.
Diệp Vấn Vấn tập trung nhìn lại, phát hiện ảnh đế đại nhân đang nhìn quanh trái phải, hệt như đang tìm kiếm gì đó, cô vội vàng bất động.
Trong nháy mắt khi Diệp Vấn Vấn nói chuyện, bên tai Quý Hòa Hiện lại xuất hiện âm thanh điện rò rĩ xoẹt xoẹt, anh dừng tay, khẽ nhíu mày.
Trước khi Quý Hàm Thư đến anh cũng đã nghe được âm thanh này, nhưng lúc ấy vì Quý Hàm Thư gây chuyện nên anh đã tạm thời bỏ qua.
Chờ sau khi anh xử lý xong, phát hiện chuyện dưới cửa sổ nên nhất thời quên mất chuyện này. Mãi đến lúc này anh lại nghe được một lần nữa, mới nhớ ra.
Trong phòng ngủ có tiếng điện bị rò rĩ, điện không ổn định à?
Quý Hòa Hiện lấy điện thoại gọi cho phòng quản lý khu biệt thự, cho đối phương gọi nhân viên sữa chữa đến đây xem xét, anh nói đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.
Diệp Vấn Vấn nghe ảnh đế đại nhân gọi điện thoại thì có hơi bất ngờ: Tiếng điện bị rò rĩ? Ở đâu ra? Sao cô không nghe vậy?”
Sau đó cô lại phát hiện ảnh đế đại nhân cầm quần rời đi, không biết đi đâu, chờ đến khi quay lại thì đã thay quần xong rồi.
“Thật đáng tiếc.” Diệp Vấn Vấn xoa cằm, vô thức nói một câu.
Một giây sau, cô thấy Quý Hòa Hiện quay đầu lại hướng mặt về phía cô, trong nháy mắt, cô không biết anh đang nhìn cô hay đang nhìn tường bên này.
Hẳn là anh đang nhìn tường bên này, cô vẫn ngồi im không hề nhúc nhích, không đến nổi ảnh đế đại nhân đột nhiên quay qua nhìn cô.
Cô nhớ tường bên này có một cái ổ điện, lẽ nào ảnh đế đại nhân nghe được tiếng điện từ trong ổ điện đó?
Rò rĩ điện à?
Quý Hòa Hiện xoay người, nhìn không gian ngay đối diện mình, liên tục có tiếng điện vang lên, đều vang đến từ hướng này.
Nhưng trong tầm mắt của anh, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.
Nếu có rò rĩ điện, theo như lẽ thường thì âm thanh phải kéo dài, chứ không phải mới vang lên đã mất, nhưng một lát sau lại đột nhiên vang lên, hệt như đang trêu ngươi anh vậy.
Ánh mắt của Quý Hòa Hiện khẽ chuyển, anh chợt đến gần bức tranh, từ trên cao nhìn xuống như thế, ở vị trí này, Diệp Vấn Vấn chỉ có thể nhìn thấy trước ngực anh chứ không nhìn thấy được mặt anh.
Cô tiếp tục giữ nguyên động tác bất động, thở chậm lại.
Quý Hòa Hiện nhìn kỹ tinh linh hoa trong tranh, anh khẽ nhíu mày: Nếu trí nhớ của anh không sai, vị trí của vòng hoa trên đầu tinh linh hoa không đúng, hơn nữa, màu sắc của hoa trên vòng hoa cũng thay đổi.
Vừa vẽ mấy tiếng trước, anh vẫn chưa đến mức nhớ lầm, mà anh cũng chưa từng chỉnh sửa tranh.
Trong thời gian này, ngoại trừ có Quý Hàm Thư vào biệt thự nhận sai với anh thì không còn một ai khác vào nữa. Quý Hàm Thư chỉ đi lại trong phòng khách và phòng bếp, cậu ta luôn nằm trong tầm mắt của anh, không thể nào làm ra hành động sửa tranh của anh được.
Anh vẫn ở trong biệt thự, trong lúc đó anh đã bỏ hơn mười phút ra ngoài cắt hoa, trừ phi đã có người nào đó xông vào biệt thự trong thời gian mười phút ngắn ngủi này.
Nhưng, ai xông vào lại chẳng làm gì khác, chỉ đi tới phòng ngủ của anh, sửa lại vòng hoa của tinh linh hoa trong tranh, mục đích của chuyện này là gì?
Nếu muốn hủy bức tranh, vậy cứ hủy thẳng tay là được.
Lý do này không được thành lập, dù là giả thiết nào đi chăng nữa, cũng không hề hợp lý.
Quý Hòa Hiện cúi người xuống, anh kề sát vào tinh linh hoa. Diệp Vấn Vấn bỗng đối diện với một đôi mắt to thì sợ đến xém chút nhảy lên, cũng may cô bình tĩnh, cô lại trừng mắt đối diện với Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn từng tấc một của tinh linh hoa, toàn bộ ngũ quan của tinh linh hoa, tứ chi, phối màu, quần áo đều là do anh vẽ ra khi linh cảm bỗng ập đến.
Trong lòng anh khẽ động, đầu anh hiện lên một suy nghĩ hoang đường, rồi lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua, chỉ có một lời giải thích hợp lý duy nhất: Nếu, “động vật nhỏ” tối hôm qua chính là tinh linh hoa anh vẽ ra thì sao.
Cánh hoa bồng bềnh trong cốc nước, là cô vứt.
Khăn giấy mất một góc, là cô xé, sau khi dùng xong lại vứt bên ngoài hộp giấy — Điểm này vừa lúc rất hợp với cái bóng nhỏ bé run lẩy bẩy mà đêm hôm qua anh đã nhìn thấy.
Tinh linh hoa được anh vẽ ra đã trở thành vật sống, sợ bị anh phát hiện, cho nên đã cẩn thận hoạt động ở nơi anh không nhìn thấy.
Ngoại trừ suy nghĩ tinh linh hoa có thể sống rất khó tin này ra, thì những cái khác đều hợp lý.
Còn về phần suy đoán của anh có phải là thật hay không…
Diệp Vấn Vấn hoảng sợ phát hiện, ảnh đế đại nhân đang nhìn cô chằm chằm bỗng nở nụ cười.
????
Anh đang cười gì thế?
Tuy anh rất đẹp trai, nhưng đột nhiên nhìn cô cười như thế vẫn khiến cô lạnh sống lưng đấy, cô luôn cảm thấy dường có sắp có chuyện không hay nào đó xảy đến, hoảng hốt vô cùng.
Cũng may nụ cười của ảnh đế đại nhân tựa như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất rất nhanh, anh không nhìn cô nữa mà xoay người đi, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Quý Hòa Hiện đem laptop đến, anh đặt ở tủ đầu giường, khởi động máy, sau đó lại dùng điện thoại thao tác gì đó.
Trước đây anh từng quay một bộ phim, trong bộ phim đó anh đã đóng vai một hacker siêu tài giỏi. Vì để diễn thật nhân vật này, anh đã dành thời gian nửa năm trời để học lập trình. Tuy rằng không đạt tới thành tựu hacker, nhưng anh cũng đạt cấp bậc đại thần so với người bình thường.
Đối với anh mà nói, cài vào máy tính một phần mềm là một chuyện quá dễ dàng.
Làm xong những chuyện này, Quý Hòa Hiện đứng dậy rời đi, anh định đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng anh hơi dừng một chút rồi lại mở cửa phòng ngủ ra.
Diệp Vấn Vấn thầm vui mừng: “Ảnh đế đại nhân không đóng cửa, tốt quá đi!”
Anh nghe bên tai vang lên tiếng sóng điện đầy vui vẻ, anh khẽ cong môi, lấy điện thoại di động ra gọi cho phòng bảo vệ khu biệt thự, nói họ không cần cho người đến kiểm tra nữa.
—
Kiều Hựu Song cũng có mặt, cậu ta biết ông chủ nhà mình đến công ty hủy hợp đồng, ông chủ có thể hủy hợp đồng, cậu ta là người vui mừng hơn bất kỳ ai khác: Lấy sức ảnh hưởng của anh Quý, anh đã nên hủy hợp đồng từ sớm, tự làm một mình.
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta, anh đưa túi giấy trong tay cho cậu ta. Kiều Hựu Song cầm lấy, cậu ta phát hiện bên trong là bánh kem hoa tươi, chắc chắn là anh Quý tự tay làm.
“Anh Quý, anh đảm đang thật.” Vừa mới hơi mất tập trung, cậu ta đã nói ra tiếng lòng của mình.
Nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Quý Hòa Hiện quét đến, Kiều Hựu Song vội vàng ngậm miệng lại, một lát sau cậu ta mới nhìn qua kính chiếu hậu, nói một câu: “Anh Quý, tâm trạng của anh khá tốt đấy.”
“Chắc vậy.” Quý Hòa Hiện cầm điện thoại di động, trong màn hình điện thoại chính là phòng ngủ của anh, anh lạnh nhạt nói: “Phát hiện ra một nhóc con rất thú vị.”
Không phải vui vẻ vì hủy hợp đồng à?
Hiếm khi nghe thấy ông chủ nói chuyện bằng một giọng điệu dịu dàng như thế, trái tim bái quái của Kiểu Hựu Song bỗng cháy rực lên.
…
Sau khi Diệp Vấn Vấn xác nhận Quý Hòa Hiện đã rời đi, cô lại ở trong tranh đợi thêm một chút nữa rồi mới bay ra ngoài, đầu tiên cô bay thẳng đến trước máy tính.
Cô rơi xuống bàn phím máy tính, cô nâng cằm, mặt mũi khá khó hiểu nhìn quanh: Lạ thật, tại sao lúc ảnh đế đại nhân đi còn mở laptop ra làm gì nữa chứ.
Chương 18
Ảnh nền của máy tính rất hợp với thẩm mỹ của ảnh đế đại nhân, phần mềm không nhiều, Diệp Vấn Vấn xoay một vòng dọc theo khe hở của bàn phím, nghĩ thầm: Có lẽ ảnh đế đại nhân đi gấp nên quên tắt máy tính.
Cô càng nghĩ càng thấy đúng, Diệp Vấn Vấn tặc lưỡi một tiếng: “Ảnh đế đại nhân cũng có lúc quên trước quên sau.”
Như vậy cũng tốt, sau này cô có thể chơi máy tính, xem phim hay gì đó để giết thời gian.
Nhưng việc quan trọng nhất trước mắt là, phải đi lấp đầy cái bụng đã. Ảnh đế đại nhân đi rồi, không cần phải đối mặt với nguy hiểm bị phát hiện nữa, nơi lớn thế này, cô có thể đi! Khắp! Nơi!
Diệp Vấn Vân yên tâm lớn gan bay ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy toàn bộ đồ ăn đang đặt trên bàn thì vui mừng gần chết.
Trước đó cô còn hơi lo lắng rằng, sau khi Quý Hòa Hiện ăn xong, liệu anh có cất hết những thứ còn lại vào tủ lạnh hay không, cô không thể mở tủ lạnh được đâu.
Còn may.
Bánh hoa tươi, khoai tây trộn, còn có một cốc nước chanh nữa, thậm chí ảnh đế đại nhân còn không uống hết nước chanh.
Diệp Vấn Vấn có hơi nghi ngờ, cô nhớ ban đầu Quý Hòa Hiện dùng ly thủy tinh để đựng nước chanh. Nhưng bây giờ nước chanh được đựng trong cốc cà phê, giống hệt với cái cốc mà cô đã nhảy vào tắm vào tối qua.
Cô đi tới nhìn, đầy cả cốc, không cần dùng tay vốc lên, chỉ cần nhón chân là có thể uống được.
Cô uống ừng ực mấy ngụm lớn, lúc này cô mơi chuyển hướng sang khoai tây và bánh hoa tươi, mùi hương nào cũng khiến cô chảy nước miếng cả.
Ảnh đế đại nhân hấp bốn củ khoai tây, bây giờ trong đĩa chỉ còn lại một. Diệp Vấn Vấn đi quanh đĩa đánh giá, nhìn thấy ở một mặt của khoai tây không có sốt gia vị, vừa hay có thể ăn từ nơi này.
Cô vừa đưa tay ra, chợt nhớ hình như mình vẫn chưa rửa tay.
Khoai tây hấp không giống với khoai tây sợi, cô phải bắt đầu đào bới bằng tay hệt như khi cô ăn nho. Không biết tối ảnh đế đại nhân về còn có ăn nữa hay không, cô bắt đầu trực tiếp như thế e là không hay lắm.
Cô suy nghĩ một chút, cô bay vào nhà bếp, nhìn quanh rồi phát hiện có nước đọng trên rổ được đặt trên giá trong bồn nước. Diệp Vấn Vấn rửa sạch tay với một ít nước này, cô không thể chờ được nữa mà trở về bàn ăn.
Cô cẩn thận đào một chút khoai tây, sau đó chấm chút sốt gia vị rồi nhét vào miệng, một giây sau, Diệp Vấn Vấn phun ra ngoài cái phốc — Cay quá!!!
Lúc Quý Hòa Hiện chuẩn bị gia vị thì cô đã thấy anh cho ớt vào, nghe nói tinh linh phải ăn uống thanh đạm một chút, cô nghĩ, Quý Hòa Hiện cũng chẳng cho bao nhiêu ớt, chắc là không cay quá đâu.
Diệp Vấn Vấn thích ăn cay, trước đây vì sức khỏe không tốt cho nên cô không thể ăn cay. Nhưng cô không ngờ khoai tây này lại cay như thế, trong nháy mắt, cô bị cay đến mức nước mắt lưng tròng, cô chạy đến uống một ngụm lớn nước canh, cuối cùng cũng coi như dễ chịu hơn chút.
Cô vừa cay đến mức hút khí sịt sịt, một bên lại nhìn chằm chằm vào khoai tây: Cay thì cay thật, nhưng ngon quá đi mất!!
Diệp Vấn Vấn chờ đến khi miệng mình bớt cay đi, sau đó cô vừa ăn khoai tây vừa uống nước chanh, cô ăn liền năm miếng, còn nhét một miếng bánh hoa tươi vào miệng để bớt cay nữa.
Cuối cùng, cô ợ một cái, nằm nhoài xuống bàn xoa xoa cái bụng tròn vo của mình. Cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt chảy ra vì cay bên đuôi mắt, cô hạnh phúc thở ra một hơi: “Không được rồi không được rồi, ăn không nổi nữa.”
Cô trở mình nhìn đĩa đồ ăn: Nếu có thể gói một chút về thế giới trong tranh thì tốt biết mấy.
Chờ tiêu hóa chút, cô cảm thấy không còn no căng như vậy nữa thì cô bay lên nhìn xuống, hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết đã bị động tay vào. Sau đó cô lại bay vào nhà bếp, tìm kiếm nước đọng trên rổ để rửa tay.
Đang lúc rửa tay, cô bỗng nghe được một âm thanh vang dội: “Diệp Vấn Vấn!”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, lại là Đại Hoàng và Nhị Hoàng, có lẽ là do cô ăn quá no hoặc là do cô đã có chút miễn dịch với Đại Hoàng và Nhị Hoàng, cô đột nhiên nhìn thấy bọn họ, tim của cô chỉ đập nhanh hơn chút chứ không còn phản ứng quá mức nào nữa.
“Đại Hoàng Nhị Hoàng, chào buổi trưa.” Cô phất tay đầy thân thiện.
Đại Hoàng tò mò hỏi: “Mi đang làm gì thế.”
Diệp Vấn Vấn: “Rửa tay.”
Nhị Hoàng: “Tay?”
Nó nâng cái chân trước của mình lên: “Là cái này à?”
Diệp Vấn Vấn liếc nhìn, run giọng nói: “Đúng.”
“Vậy ta cũng phải rửa.” Đại Hoàng bay cái vèo đến bên cạnh Diệp Vấn Vấn, nó oán giận: “Vừa nãy ta giẫm phải một thứ dơ dẩn, hình như là cứt chó…”
Diệp Vấn Vấn: “!!!”
Diệp Vấn Vấn lập tức bay ra ngoài, cô bay được bao xa thì bay xa, cô lại chợt nhớ tới đó là giọt nước đọng trên rổ của ảnh đế đại nhân nên vội vàng nói: “Đại Hoàng, mi đi tìm nước bên ngoài rửa đi, như vậy mới có thể rửa sạch được!”
“Cũng đúng lắm.” Đại Hoàng không nói hai lời mà bay ra ngoài cửa sổ, Nhị Hoàng nhìn nó, xong lại nhìn Diệp vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn nhìn thấy vẻ ngơ ngác từ “trên mặt” Nhị Hoàng, cô hỏi thử: “Bọn mi tìm ta làm gì thế?”
Nhị Hoàng lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Vương hậu biết mi, cô ấy mời mi đến nhà của bọn ta, ngươi yên tâm đi, cho dù mi là biến dị, vẻ ngoài khác với bọn ta nhưng bọn ta cũng sẽ không ghét bỏ mi đâu.”
Nhà ong mật, vậy đó không phải là tổ ong à???
Diệp Vấn Vấn nghĩ đến vô số ong mật đông nghịt, cô bỗng cảm thấy ớn lạnh cả người, cô xoa xoa lớp da gà da vịt vừa nổi lên khắp tay mình, cô uyển chuyển từ chối phần ý tốt này: “Chào hỏi vương hậu giúp ta nhé, ta đã quen ở đây rồi, ta không muốn đi nơi khác.”
Nhị Hoàng cảm thấy đồng loại biến dị này không biết suy nghĩ cho chính mình, đến nhà bọn chúng tốt biết bao, có đông đảo anh em có thể giúp đỡ cô, nó khuyên nhủ: “Nếu con người phát hiện ra mi, họ sẽ dễ dàng đập chết mi. Tối hôm qua bọn ta nhận được một tin rằng có một đồng bạn đã bị con người đập nát bét, thảm biết bao nhiêu, chúng ta còn không thể nào đi nhặt xác cho nó được.”
Diệp Vấn Vấn: “..”
“Ở cùng với con người quá nguy hiểm, mi nghe ta đi, đi theo ta.” Nhị Hoàng nói một cách thô bạo.
Đại Hoàng vừa mới rửa tay xong cũng bay trở về, nghe được câu này thì phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, đi theo chúng ta, rời xa con người mới là chính đạo.”
Diệp Vấn Vấn muốn hỏi Đại Hoàng đã đi rửa tay ở đâu, cô suy nghĩ một chút rồi lại bỏ qua. Cho dù cô biết thì cô cũng không thể bay ra ngoài được, không nói đến chuyện bị người nhìn thấy, ai biết được trong bụi cỏ có động vật gì, cô không dám mạo hiểm.
Hai anh em ong mật vẫn suy nghĩ thay cô, cô đáp lễ lại, làm bạn bè, có thứ tốt phải chia sẽ cho nhau, Diệp Vấn Vấn đưa ra lời mời: “Bọn mi muốn xem phim không?”
Đại Hoàng và Nhị Hoàng: “Phim? Đó là thứ gì?”
“Bọn mi đi theo ta.” Diệp Vân Vấn vẫy tay.
Cô đưa Đại Hoàng và Nhị Hoàng cùng bay vào phòng ngủ, đi tới trước laptop, cô nhảy lên phím cách một cái, màn hình sáng lên, hai con ong mật sợ hết hồn, hoảng hốt bay đi.
“Đừng sợ, đây là máy tính.”
“Máy tính lại là cái gì?” Đại Hoàng hỏi tiếp.
“…” Diệp Vấn Vấn không giải thích được, cô chỉ đành nói: “Chờ lát nữa bọn mi sẽ biết ngay.”
Nhị Hoàng cố gắng bình tĩnh: “Ta biết, là thứ có thể nhốt con người vào.”
Diệp Vấn Vấn nhìn Đại Hoàng một chút: Lời giải thích này cũng không sai.
Diệp Vấn Vấn bay đến chỗ con chuột, cô nhấn chuột, sau đó di chuyển chuột, mở một trang web lên rồi bắt đầu nhảy lên bàn phím để đánh chữ: Bảng xếp hạng phim.
Chờ đến khi trang web hiện lên, cô chọn vào phim đầu tiên trên bảng xếp hạn, kết thúc một loạt thao tác, cô lau đỉnh đầu đầy mồ hôi của mình.
Nhưng hiệu quả rất tốt, phim đã bắt đầu chiếu, đầu tiên hiện lên ba chữ lớn: Bỏ lệnh cấm.
Đại Hoàng và Nhị Hoàng không hiểu, chúng nhìn cô nhảy lung tung hệt như con bọt chét, xuất phát từ lòng tôn trọng bạn bè cho nên hai con không hề nói gì.
“Ôi, diễn viên chính là ảnh đế đại nhân à.” Diệp Vấn Vấn ngạc nhiên khi phát hiện ra, đầu phim có giới thiệu nhân vật nam chính của phim là Quý Hòa Hiện.
Cô lại thấy hai con ong mật như thể muốn bay tới, nhưng lại không dám tới, cô bèn an ủi chúng nó: “Đây chính là phim, con người bên trong sẽ không chạy ra ngoài được, yên tâm đi.”
Đại Hoàng và Nhị Hoàng bèn bay đến một chút, đầu phim là cảnh một vụ tai nạn xe, từ trong phim vang ra tiếng bánh xe ma sát với mặt đường rất chói tai, hai con sợ đến mức run lên, vội vàng xoay người bay đi.
Xa xa còn có thể nghe được tiếng của Đại Hoàng: “Con người thật đáng sợ.”
Diệp Vấn Vấn trợn mắt há hốc mồm, cô bỗng dở khóc dở cười, nếu chúng nó sợ, cô sẽ không ép.
Cô bay ra xa một chút, tìm kiếm một vị trí xem phim thích hợp nhất. Nhưng bộ phim này dài tận một tiếng, nếu cô vỗ cánh liên tục như thế thì quá mệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Vấn Vấn thấy máy tính hơi quay về chỗ bức tranh, trong đầu cô lóe lên: Cô có thể trở về trong tranh, ngồi trên giường nhụy hoa để xem phim.
Mấy giây sau, Diệp Vấn Vấn nằm nhoài trên nhụy hoa thoải mái lăn một cái, cô nâng cằm, bắt đầu say sưa xem phim do Quý Hòa Hiện đóng.
Có một chút tiếc nuối là: “Nếu có ít hạt dưa hay khoai tây chiên gì đó thì càng hoàn mỹ hơn.”
—-
Quý Hòa Hiện về nhà lúc chín giờ tối, quá trình hủy hợp đồng rất thuận lợi, anh chỉ cần đứng ra là được, tất cả chuyện khác đều giao cho luật sư của anh giải quyết.
Kiều Hựu Song ôm một hộp màu nước lớn, đây là Quý Hòa Hiện mua khi trở về, thật ra thì cậu ta rất ngơ ngác: Trong nhà anh Quý có rất nhiều màu nước, cậu ta nhớ vẫn còn vài hộp chưa được mở ra nữa, tại sao vẫn còn mua một hộp lớn như thế.
Còn có một điều đáng sợ hơn nữa là—
Khi Quý Hòa Hiện về thì có vào một cửa hàng bán đồ trẻ em, anh đã đứng lại nhìn ngắm những mô hình nhà nhỏ của búp bê khá lâu, nhìn qua như thể muốn mua, nhưng cuối cùng lại không mua.
“Anh Quý.” Cậu ta lấy hết can đảm: “Có phải anh có chuyện gì không?”
Từ khi anh Quý ra khỏi nhà, gần như không hề rời tay khỏi điện thoại di động, còn có lúc đeo tai nghe nữa, hệt như đang nghe gì đó. Còn đến cửa hàng bán đồ trẻ xem để xem, từng động tác đến thần thái, không thể không khiến người ta nghi ngờ được.
Không đợi Quý Hòa Hiện trả lời, phía trước bỗng có một giọng nói sang sảng vang lên: “Hòa Hiện.”
Sở Dư Hương véo lỗ tai Quý Hàm Thư kéo cậu ta tới, cậu thiếu niên liên tục ồn ào: “Đau quá, mẹ buông tay đi!”
Quý Hàm Thư đi tìm Tần Tiểu Thi, cậu ta phải cho chú nhỏ một câu trả lời đàng hoàng, kết quả lại bị mẹ bắt được.
Không đúng lúc, lúc ấy Tần Tiểu Thi khóc lóc sướt mướt với cậu ta, nói cái gì mà cô ta không cố ý, cô ta chỉ bị lòng hư vinh làm mù mắt mà thôi. Cô ta nói cô ta thật lòng yêu cậu ta, tình cảm với Quý Hòa Hiện chỉ là sự sùng bái của fans dành cho thần tượng mà thôi.
Sở Dư Hương nghe trọn lời này, sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thì lập tức bùng nổ, không nói hai lời, thẳng tay kéo Quý Hàm Thư đến đây.
Quý Hòa Hiện thấy thế, anh nói với Kiều Hựu Song: “Cậu về trước đi.”
“Chị kéo tên nhóc này qua để cậu đánh nó đấy.” Sở Dư Hương nói: “Không đánh nó một trận thì nó không nhớ, nếu không phải nó, sao cậu lại lên hotsearch được chứ, nhìn thử cái tin kia viết thế nào đi, khó coi chết mất.”
Chị ta lại trừng mắt với Quý Hàm Thư, cậu ta rụt cổ lại một cái, ngậm miệng.
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta, anh nói với Sở Dư Hương: “Chị dâu, em vẫn chưa ăn cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Nhất thời, sự chú ý của Sở Dư Hương bị dời đi, chị ta buông Quý Hàm Thư ra, liên tục nói: “Đồ ăn ở ngoài không sạch sẽ, đi, về nhà chị dâu nấu đồ ăn ngon cho cậu ăn.”
“Ra ngoài ăn đi.” Hiếm khi Quý Hòa Hiện kiên trì: “Hai người ở đây chờ em một chút, em sẽ ra ngay.”
Quý Hòa Hiện nhanh chóng vào nhà, anh không làm gì cả, anh chỉ bật sáng toàn bộ đèn trong nhà lên. Sau đó anh đứng trước cửa phòng ngủ, anh liếc nhìn bức tranh kia, khóe môi khẽ cong lên rồi bỗng xoay người đi.”