Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trở Mặt - Chương 36: Đánh liều
Dứt lời, Viễn Chân thẳng tay đóng cửa, vừa quay người lại đã bắt gặp Thạc Chân đứng ở đầu hành lang tròn mắt nhìn mình. Anh vừa nhấc chân, cô đã vội xoay người bỏ đi, không hề cho anh cơ hội để nói rõ mọi chuyện.
Viễn Chân ngủ một đêm ở phòng khách, sáng hôm sau trở về phòng định sửa soạn đến công ty liền không thấy bóng dáng Thạc Chân đâu, ngay cả mền gối cũng đã được xếp lại rất ngay ngắn.
Trong thâm tâm mách bảo có chuyện xảy ra, Viễn Chân vội vã tìm Thạc Chân khắp nhà, đến khi kiểm tra định vị mới phát hiện chỗ đang hiển thị là nhà ông bà Viễn.
Qua sáu giờ một chút, Thạc Chân đã đến nhà ông bà Viễn, lúc mẹ Viễn Thành ra mở cửa liền ngạc nhiên: “Thạc Chân, sao hôm nay lại đến sớm vậy?”
“Con tìm ông ạ.”
“À, con vào nhà đi, ông đang ở vườn sau.” Mẹ Viễn Thành hiểu ý liền vỗ nhẹ lên vai Thạc Chân nói.
Thạc Chân một mình đi vòng ra khu vườn ở sân sau, ngay lúc ông bà Viễn đang tập thể dục buổi sáng.
Thấy Thạc Chân, bà Viễn tươi cười nhanh chân chạy đến chào đón, ông Viễn lại hừ lạnh một tiếng, sau đó quay mặt chỗ khác tiếp tục tập thể dục.
“Sao lại đến đây, chú Chân đâu?” Bà Viễn vui mừng hỏi.
“Dạ… con chỉ đến một mình.”
Nghe thấy giọng nói ngập ngừng cùng biểu cảm lo lắng của Thạc Chân, bà Viễn tinh ý nhận ra vấn đề, bà nắm tay cô kéo đến bàn ghế gỗ gần đó ngồi xuống, hướng sang ông Viễn gọi: “Mình à, Thạc Chân có chuyện muốn nói.”
Ông Viễn không tự nguyện đi đến ngồi xuống ghế, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Thạc Chân không vội nói, cô nghiêm túc nhìn ông bà Viễn, cảm xúc ở lồng ngực dâng trào. Lấy hết dũng khí tận đáy lòng, dùng sự mạnh mẽ vốn có, Thạc Chân từ từ nói: “Con biết thời gian qua vì con ảnh hưởng đến hôn nhân của chú Chân đã khiến ông bà rất phiền lòng. Vì vậy, hôm nay con đến đây để xin ông bà một chuyện, chỉ một chuyện duy nhất…”
Càng nói, nước mắt Thạc Chân càng tuông ra mất kiểm soát. Không bị cự tuyệt mong muốn, Thạc Chân như được tăng thêm động lực, thành tâm nói: “Con không phải con ruột chú Chân, vì vậy con xin ông bà…”
Cổ họng Thạc Chân nghẹn lại, rất lâu mới có thể tiếp lời: “Xin ông bà cho con được ở bên cạnh chú ấy với tư cách là bạn đời.”
Bà Viễn là bác sĩ, lúc kiểm tra cho Thạc Chân đương nhiên biết cô và Viễn Chân không máu mủ, ban đầu bà vẫn băn khoăn giữa cả hai là loại tình cảm nào, giờ thì Thạc Chân đã tự mình xác nhận, bà cũng không có lời nào để hỏi.
Ông Viễn thì khác, nghe đến chuyện này liền trợn mắt kinh ngạc, tức đến không nói được lời nào. Nhìn qua thấy gương mặt bình tĩnh của vợ, ông càng tức giận thêm: “Bà đã sớm biết chuyện này nên hết lần này đến lần khác ra mặt bênh vực đúng không?!”
Bà Viễn có chút chột dạ, vẫn cứng miệng nói: “Thì… thì đã sao, Thạc Chân có gì không tốt? Con bé vừa trẻ vừa ngoan hiền, so với Mộ Khả Ý con dâu trong mộng của ông có thua gì?”
Ông Viễn phẫn nộ đập bàn đứng dậy, lớn tiếng nói: “Bà già rồi mắt mờ luôn hay sao? So sánh khập khiễng như vậy cũng so sánh được. Mộ Khả Ý tài sắc vẹn toàn, xuất thân thượng lưu gia giáo, còn Thạc Chân ngoài trẻ tuổi ra thì có gì để xứng với Viễn Chân!”
Bà Viễn không nhịn mà đập bàn bật dậy cãi tay đôi, giọng nói còn lớn hơn giọng ông Viễn: “Thạc Chân có tôi chống lưng, xứng chưa? Lão già khốn kiếp, hôm nay ông dám chê tôi già, dám chê tôi mắt mờ. Phải, vì tôi mắt mờ năm đó mới lấy ông, bây giờ tôi vô cùng hối hận! Ông phản đối Viễn Chân với Thạc Chân đúng không? Được, ông từ nó đi, một mình tôi cũng đủ lo cho hai đứa nó rồi. Còn tôi với ông… ly hôn!”
Hai từ “ly hôn” thoát ra khỏi miệng bà Viễn là tiếng hét giận dữ. Bà nói xong liền nắm tay Thạc Chân rời đi, ánh mắt ghét bỏ hướng về ông Viễn.
“Không phải! Bà nghe tôi nói đã!” Ông Viễn nhìn thấy bà Viễn giận dỗi bỏ đi vội xuống tông giọng gọi với theo.
Đến chỗ bụi cây khuất sau lối vòng lên sân trước, bắt gặp Viễn Chân đang đứng đó, bà Viễn liền đẩy Thạc Chân sang cho anh, bực bội nói: “Đợi đó, mẹ đi lấy đồ theo hai đứa.”
Bà Viễn vừa đi qua, ông Viễn đã hấp tấp đuổi theo, còn thẳng tay đẩy Viễn Chân đang cản đường tránh sang một bên để có lối đi, ông hốt hoảng nói lớn: “Mình à, bà bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói!”
Vài giây sau, không gian lại chìm trong yên ắng, trên mặt Viễn Chân thấp thoáng nụ cười nhàn hạ, khóe môi anh cong lên, khẽ hỏi: “Đây là ý gì?”
Thạc Chân mạnh dạn nhìn vào mắt Viễn Chân, chưa quá hai giây đã bối rối đảo mắt chỗ khác, lạnh nhạt đáp: “Chú muốn nói gì thì nói rõ ra, con không phải thần thánh mà đọc được suy nghĩ của chú.”
Trước thái độ khó chịu của Thạc Chân, Viễn Chân không những không buồn mà còn đắc ý lên mặt.
Phía trước bỗng vang lên tiếng cãi nhau to nhỏ, Viễn Chân cùng Thạc Chân nhanh chóng chạy lên. Ở thềm nhà, bà Viễn kéo hành lý to đùng bỏ đi, ông Viễn phía sau lại khổ tâm níu lại.
Bố mẹ Viễn Thành cũng có mặt nhưng không ai lên tiếng can ngăn, chỉ đứng một bên tủm tỉm cười trộm.
Viễn Chân bước đến cạnh bà Viễn cầm hành lý thay bà, lúc xách lên mới phát hiện nhẹ tênh giống như bà chỉ đang cố ý làm lẫy.
Ông Viễn vừa thấy Viễn Chân đến gần lập tức vung tay đánh vào đầu anh, cao giọng mắng mỏ: “Thằng ranh! Chuyện của mày thì tự mà chịu, sao bắt tao chịu cùng!”
Viễn Chân ngạc nhiên ôm chỗ bị đánh nhìn ông Viễn, khó tin đáp lại: “Con làm gì chứ?”
“Còn không? Tại chuyện của mày mà hại tao bị vợ bỏ, còn không phải à?!”
Ông Viễn vung tay cái nữa nhưng Viễn Chân nhanh chóng né kịp, anh bật cười lạnh, tỏ ý khinh thường: “Bố không giữ được vợ là do bố yếu, còn đổ thừa con.”
“Đổ thừa cái đầu mày!” Ông Viễn tức tối đá vào chân Viễn Chân một cái, lớn tiếng mắng: “Mau cút về đi!”
Viễn Chân bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, quay lại chỗ Thạc Chân đang đứng dưới sân.
Bà Viễn từ biểu cảm đến hành động đều thể hiện rõ sự kháng cự, cố tình đâm chọt ông Viễn: “Buông ra! Tôi với ông ly hôn, bố thằng Thành ông nuôi, Viễn Chân tôi nuôi. Còn ông, ông thích thì đi cưới vợ trẻ mắt sáng mà về hầu hạ, tôi đây chán ông lắm rồi!”
“Thôi đi mà, đều già hết rồi, bà làm vậy con cháu chỉ thêm chê cười.” Ông Viễn khổ sở xuống nước năn nỉ.
“Đừng có mơ! Ông ngăn cấm hạnh phúc của con trai tôi chính là muốn ngăn cấm hạnh phúc của người làm mẹ như tôi. Kẻ ích kỷ như ông, tự sống một mình đi!” Động tác bà Viễn chợt dừng lại, chớp mắt chuyển từ giận sang tủi thân nước mắt ngắn nước mắt dài: “Ngày đó bố mẹ tôi ngăn cản tôi lấy ông, tôi cũng bất chấp cãi lời cha mẹ. Ông từng trải qua tình huống như vậy, đáng lẽ phải hiểu cho con cái, chứ đâu đi bênh người ngoài chì chiết vợ con.”
Bà Viễn đột nhiên bật khóc nức nở: “Số tôi đã khổ, con tôi còn khổ hơn…”
Ông Viễn khó xử thở dài một hơi, không đành lòng nhìn vợ ra bộ dạng này, đành phải nhắm mắt làm ngơ: “Thôi được rồi, Viễn Chân nó muốn lấy ai thì lấy, tôi không ép nó nữa, được chưa?”
Bà Viễn hoài nghi nhìn ông Viễn, hỏi lại xác nhận: “Ông nghiêm túc sao?”
“Tôi là luật sư, chẳng lẽ đi nói dối bà?”
Bà Viễn lập tức tươi tỉnh, quay sang Viễn Chân và Thạc Chân: “Bố con chịu rồi, không cần sợ nữa.”
Thấy biểu cảm bà Viễn thay đổi xoành xoạch, ông Viễn bị chọc tức nói không nên lời, cam nhịn kéo hành lý vào nhà trước.
Viễn Chân ngủ một đêm ở phòng khách, sáng hôm sau trở về phòng định sửa soạn đến công ty liền không thấy bóng dáng Thạc Chân đâu, ngay cả mền gối cũng đã được xếp lại rất ngay ngắn.
Trong thâm tâm mách bảo có chuyện xảy ra, Viễn Chân vội vã tìm Thạc Chân khắp nhà, đến khi kiểm tra định vị mới phát hiện chỗ đang hiển thị là nhà ông bà Viễn.
Qua sáu giờ một chút, Thạc Chân đã đến nhà ông bà Viễn, lúc mẹ Viễn Thành ra mở cửa liền ngạc nhiên: “Thạc Chân, sao hôm nay lại đến sớm vậy?”
“Con tìm ông ạ.”
“À, con vào nhà đi, ông đang ở vườn sau.” Mẹ Viễn Thành hiểu ý liền vỗ nhẹ lên vai Thạc Chân nói.
Thạc Chân một mình đi vòng ra khu vườn ở sân sau, ngay lúc ông bà Viễn đang tập thể dục buổi sáng.
Thấy Thạc Chân, bà Viễn tươi cười nhanh chân chạy đến chào đón, ông Viễn lại hừ lạnh một tiếng, sau đó quay mặt chỗ khác tiếp tục tập thể dục.
“Sao lại đến đây, chú Chân đâu?” Bà Viễn vui mừng hỏi.
“Dạ… con chỉ đến một mình.”
Nghe thấy giọng nói ngập ngừng cùng biểu cảm lo lắng của Thạc Chân, bà Viễn tinh ý nhận ra vấn đề, bà nắm tay cô kéo đến bàn ghế gỗ gần đó ngồi xuống, hướng sang ông Viễn gọi: “Mình à, Thạc Chân có chuyện muốn nói.”
Ông Viễn không tự nguyện đi đến ngồi xuống ghế, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Thạc Chân không vội nói, cô nghiêm túc nhìn ông bà Viễn, cảm xúc ở lồng ngực dâng trào. Lấy hết dũng khí tận đáy lòng, dùng sự mạnh mẽ vốn có, Thạc Chân từ từ nói: “Con biết thời gian qua vì con ảnh hưởng đến hôn nhân của chú Chân đã khiến ông bà rất phiền lòng. Vì vậy, hôm nay con đến đây để xin ông bà một chuyện, chỉ một chuyện duy nhất…”
Càng nói, nước mắt Thạc Chân càng tuông ra mất kiểm soát. Không bị cự tuyệt mong muốn, Thạc Chân như được tăng thêm động lực, thành tâm nói: “Con không phải con ruột chú Chân, vì vậy con xin ông bà…”
Cổ họng Thạc Chân nghẹn lại, rất lâu mới có thể tiếp lời: “Xin ông bà cho con được ở bên cạnh chú ấy với tư cách là bạn đời.”
Bà Viễn là bác sĩ, lúc kiểm tra cho Thạc Chân đương nhiên biết cô và Viễn Chân không máu mủ, ban đầu bà vẫn băn khoăn giữa cả hai là loại tình cảm nào, giờ thì Thạc Chân đã tự mình xác nhận, bà cũng không có lời nào để hỏi.
Ông Viễn thì khác, nghe đến chuyện này liền trợn mắt kinh ngạc, tức đến không nói được lời nào. Nhìn qua thấy gương mặt bình tĩnh của vợ, ông càng tức giận thêm: “Bà đã sớm biết chuyện này nên hết lần này đến lần khác ra mặt bênh vực đúng không?!”
Bà Viễn có chút chột dạ, vẫn cứng miệng nói: “Thì… thì đã sao, Thạc Chân có gì không tốt? Con bé vừa trẻ vừa ngoan hiền, so với Mộ Khả Ý con dâu trong mộng của ông có thua gì?”
Ông Viễn phẫn nộ đập bàn đứng dậy, lớn tiếng nói: “Bà già rồi mắt mờ luôn hay sao? So sánh khập khiễng như vậy cũng so sánh được. Mộ Khả Ý tài sắc vẹn toàn, xuất thân thượng lưu gia giáo, còn Thạc Chân ngoài trẻ tuổi ra thì có gì để xứng với Viễn Chân!”
Bà Viễn không nhịn mà đập bàn bật dậy cãi tay đôi, giọng nói còn lớn hơn giọng ông Viễn: “Thạc Chân có tôi chống lưng, xứng chưa? Lão già khốn kiếp, hôm nay ông dám chê tôi già, dám chê tôi mắt mờ. Phải, vì tôi mắt mờ năm đó mới lấy ông, bây giờ tôi vô cùng hối hận! Ông phản đối Viễn Chân với Thạc Chân đúng không? Được, ông từ nó đi, một mình tôi cũng đủ lo cho hai đứa nó rồi. Còn tôi với ông… ly hôn!”
Hai từ “ly hôn” thoát ra khỏi miệng bà Viễn là tiếng hét giận dữ. Bà nói xong liền nắm tay Thạc Chân rời đi, ánh mắt ghét bỏ hướng về ông Viễn.
“Không phải! Bà nghe tôi nói đã!” Ông Viễn nhìn thấy bà Viễn giận dỗi bỏ đi vội xuống tông giọng gọi với theo.
Đến chỗ bụi cây khuất sau lối vòng lên sân trước, bắt gặp Viễn Chân đang đứng đó, bà Viễn liền đẩy Thạc Chân sang cho anh, bực bội nói: “Đợi đó, mẹ đi lấy đồ theo hai đứa.”
Bà Viễn vừa đi qua, ông Viễn đã hấp tấp đuổi theo, còn thẳng tay đẩy Viễn Chân đang cản đường tránh sang một bên để có lối đi, ông hốt hoảng nói lớn: “Mình à, bà bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói!”
Vài giây sau, không gian lại chìm trong yên ắng, trên mặt Viễn Chân thấp thoáng nụ cười nhàn hạ, khóe môi anh cong lên, khẽ hỏi: “Đây là ý gì?”
Thạc Chân mạnh dạn nhìn vào mắt Viễn Chân, chưa quá hai giây đã bối rối đảo mắt chỗ khác, lạnh nhạt đáp: “Chú muốn nói gì thì nói rõ ra, con không phải thần thánh mà đọc được suy nghĩ của chú.”
Trước thái độ khó chịu của Thạc Chân, Viễn Chân không những không buồn mà còn đắc ý lên mặt.
Phía trước bỗng vang lên tiếng cãi nhau to nhỏ, Viễn Chân cùng Thạc Chân nhanh chóng chạy lên. Ở thềm nhà, bà Viễn kéo hành lý to đùng bỏ đi, ông Viễn phía sau lại khổ tâm níu lại.
Bố mẹ Viễn Thành cũng có mặt nhưng không ai lên tiếng can ngăn, chỉ đứng một bên tủm tỉm cười trộm.
Viễn Chân bước đến cạnh bà Viễn cầm hành lý thay bà, lúc xách lên mới phát hiện nhẹ tênh giống như bà chỉ đang cố ý làm lẫy.
Ông Viễn vừa thấy Viễn Chân đến gần lập tức vung tay đánh vào đầu anh, cao giọng mắng mỏ: “Thằng ranh! Chuyện của mày thì tự mà chịu, sao bắt tao chịu cùng!”
Viễn Chân ngạc nhiên ôm chỗ bị đánh nhìn ông Viễn, khó tin đáp lại: “Con làm gì chứ?”
“Còn không? Tại chuyện của mày mà hại tao bị vợ bỏ, còn không phải à?!”
Ông Viễn vung tay cái nữa nhưng Viễn Chân nhanh chóng né kịp, anh bật cười lạnh, tỏ ý khinh thường: “Bố không giữ được vợ là do bố yếu, còn đổ thừa con.”
“Đổ thừa cái đầu mày!” Ông Viễn tức tối đá vào chân Viễn Chân một cái, lớn tiếng mắng: “Mau cút về đi!”
Viễn Chân bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, quay lại chỗ Thạc Chân đang đứng dưới sân.
Bà Viễn từ biểu cảm đến hành động đều thể hiện rõ sự kháng cự, cố tình đâm chọt ông Viễn: “Buông ra! Tôi với ông ly hôn, bố thằng Thành ông nuôi, Viễn Chân tôi nuôi. Còn ông, ông thích thì đi cưới vợ trẻ mắt sáng mà về hầu hạ, tôi đây chán ông lắm rồi!”
“Thôi đi mà, đều già hết rồi, bà làm vậy con cháu chỉ thêm chê cười.” Ông Viễn khổ sở xuống nước năn nỉ.
“Đừng có mơ! Ông ngăn cấm hạnh phúc của con trai tôi chính là muốn ngăn cấm hạnh phúc của người làm mẹ như tôi. Kẻ ích kỷ như ông, tự sống một mình đi!” Động tác bà Viễn chợt dừng lại, chớp mắt chuyển từ giận sang tủi thân nước mắt ngắn nước mắt dài: “Ngày đó bố mẹ tôi ngăn cản tôi lấy ông, tôi cũng bất chấp cãi lời cha mẹ. Ông từng trải qua tình huống như vậy, đáng lẽ phải hiểu cho con cái, chứ đâu đi bênh người ngoài chì chiết vợ con.”
Bà Viễn đột nhiên bật khóc nức nở: “Số tôi đã khổ, con tôi còn khổ hơn…”
Ông Viễn khó xử thở dài một hơi, không đành lòng nhìn vợ ra bộ dạng này, đành phải nhắm mắt làm ngơ: “Thôi được rồi, Viễn Chân nó muốn lấy ai thì lấy, tôi không ép nó nữa, được chưa?”
Bà Viễn hoài nghi nhìn ông Viễn, hỏi lại xác nhận: “Ông nghiêm túc sao?”
“Tôi là luật sư, chẳng lẽ đi nói dối bà?”
Bà Viễn lập tức tươi tỉnh, quay sang Viễn Chân và Thạc Chân: “Bố con chịu rồi, không cần sợ nữa.”
Thấy biểu cảm bà Viễn thay đổi xoành xoạch, ông Viễn bị chọc tức nói không nên lời, cam nhịn kéo hành lý vào nhà trước.