Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trở Mặt - Chương 20: Ý nghĩ khác
Dù thất bại trong việc khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, Thạc Chân vẫn không có ý bỏ cuộc. Cô đã quyết tâm chọc giận Viễn Chân khiến anh nổi giận, từng chút khiến anh ghét bỏ cô, để cô rời xa anh.
Kết thúc bữa tối, trong lúc chuẩn bị rời bàn về phòng, Thạc Chân nhanh chóng mở lời đề nghị: "Cô Ý, cô sang ngủ chung với con được không?"
Mộ Khả Ý liếc nhanh sang Viễn Chân kiểm tra nét mặt, thấy anh không có dấu hiệu phản đối mới vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên là được."
Khác với lần đầu gặp, Thạc Chân lúc này đối với Mộ Khả Ý rất nhiệt tình. Không chỉ vậy, Mộ Khả Ý cũng biết trước chuyến đi lần này có mặt Thạc Chân, vì vậy đã sớm chuẩn bị rất nhiều quà lấy lòng.
Trong phòng Thạc Chân, Mộ Khả Ý mang quần áo và trang sức đắt tiền đến tặng, tỏ rõ ý muốn kết thân. Thạc Chân quan sát mớ đồ đang được trải khắp giường, liếc thấy biểu cảm mong đợi của Mộ Khả Ý, cô vờ thuận theo tỏ ra hào hứng.
"Cô Ý, cô tốt với con thế này, nếu chú Chân biết sẽ rất vui."
Nhắc đến Viễn Chân, Mộ Khả Ý chợt thở dài suy tư, buồn bã nói: "Chú Chân của con thật sự rất khó đoán, ở cạnh nhau lâu như vậy, cô vẫn không thể biết rốt cuộc trong lòng anh ấy đang nghĩ gì, liệu có dành vị trí cho cô trong trái tim anh ấy..."
"Phải, lòng dạ chú Chân rất khó đoán, nếu cô đã thích chú ấy như vậy cứ mạnh dạn theo đuổi, không chừng kỳ tích sẽ xảy ra."
Nghe xong, Mộ Khả Ý tỏ rõ thái độ mong chờ, Thạc Chân lại lặng lẽ cong môi cười châm biếm.
Trước khi đi ngủ, Thạc Chân kéo Mộ Khả Ý sang phòng Viễn Chân để thực hiện kế hoạch. Đến khi đứng ở cửa phòng anh, Thạc Chân mặc kệ anh phản đối hay chấp nhận, mặt mày vô cảm đòi hỏi: "Bố, tối nay chúng ta ngủ chung nhé?"
Viễn Chân một phen chấn động trước cách xưng hô của Thạc Chân, mặt mũi anh sa sầm nhìn cô, trước mặt Mộ Khả Ý vẫn nghiêm khắc cảnh cáo Thạc Chân: "Không được gọi như vậy!"
Mộ Khả Ý khó chút hoang mang nhìn Viễn Chân rồi nhìn lại Thạc Chân, thầm nghĩ anh không muốn bị gọi như vậy vì sẽ rất già.
Thạc Chân không quan tâm thái độ của Viễn Chân ra sao, cô vươn hai tay về phía anh, cố ý muốn làm khó anh.
"Bế con."
Viễn Chân không nhanh không chậm bước đến bế Thạc Chân lên đưa đến giường đặt xuống, anh thừa biết nếu không có mặt Mộ Khả Ý, cô đã không chủ động cho anh chạm vào người.
Viễn Chân không hề để ý đến sự tồn tại của Mộ Khả Ý đang đứng ngây người ở cửa, anh chuyển hướng đi một mạch vào toilet chẳng thèm quay đầu.
Thấy Mộ Khả Ý bất động một chỗ, Thạc Chân ngẩng đầu lên gọi: "Cô Ý, đến đây nằm đi ạ."
"Ờ... được, cô đến ngay." Mộ Khả Ý giật mình vội gật đầu, đi đến bên cạnh Thạc Chân nằm xuống.
Mộ Khả Ý chưa kịp nằm đã bắt gặp Viễn Chân bưng một chậu nước ra ngoài, cô hiếu kỳ dõi mắt nhìn theo anh đi vòng qua phía bên kia giường đặt xuống sàn.
Viễn Chân hất chăn ra khỏi người Thạc Chân, ôm người cô kéo về phía mình, cầm hai chân cô đặt xuống chậu nước ấm để rửa.
Thạc Chân nằm trên giường, hai chân buông lỏng bên ngoài để mặc Viễn Chân muốn làm gì thì làm, khi mi mắt cô khép lại, nước mắt tự động chảy ra.
Đến khi Viễn Chân rửa chân xong cho Thạc Chân thì cô đã ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng bế cô đặt nằm ngay ngắn giữa giường, sau đó mang chậu nước đi đổ.
Xong xuôi hết mọi việc, Viễn Chân tắt đèn rồi nằm xuống phía bên còn lại của Thạc Chân. Sau vài phút im lặng, Mộ Khả Ý cũng không kìm được tò mò lên tiếng hỏi: "Sao anh không thừa nhận Thạc Chân, mọi người đều rất quý cô bé mà?"
"Không liên quan đến cô." Viễn Chân lạnh nhạt đáp.
Bị cự tuyệt là thế, Mộ Khả Ý vẫn kiên trì hỏi tiếp: "Anh không sợ một ngày nào đó, Thạc Chân sẽ trách anh vì anh không cho con bé vị trí mà nó đáng phải có sao?"
Viễn Chân im lặng không đáp, vị trí của Thạc Chân không thể trở thành con gái anh, cũng không thể trở thành người yêu.
Trong bóng tối, Thạc Chân bỗng xoay người về phía Viễn Chân, vòng tay ôm người anh. Viễn Chân không đẩy ra, để Thạc Chân tùy ý làm theo ý cô muốn, cho dù Mộ Khả Ý có thấy cũng chẳng thành vấn đề.
Mười hai giờ đêm, không gian chìm trong tĩnh mịch, Thạc Chân vốn không ngủ lặng lẽ ngồi dậy cố không tạo động tĩnh.
Từng chút cẩn trọng rời khỏi giường, Thạc Chân ra khỏi phòng, không đủ mạnh mẽ xoay đầu nhìn Viễn Chân và Mộ Khả Ý nằm cùng một giường. Cô nhường người mình yêu ngủ cùng cô gái khác, nỗi đau trong lòng sẽ chẳng ai hiểu được.
Thạc Chân trở về phòng mình nằm lên giường, trên môi nở ra nụ cười chua xót, nước mắt lại thi nhau tuôn trào. Trái tim Thạc Chân dâng lên từng cơn đau nhói, không tự chủ được mà bật khóc.
Còn chưa được một phút, phần đệm bên cạnh Thạc Chân bỗng bị lún xuống, cô giật nảy mình xoay đầu, mùi hương nam tính quen thuộc bay vào mũi cô.
"Chân Chân..."
Giọng Viễn Chân vừa cất lên, Thạc Chân suýt chút nữa đã không khống chế được bản thân ôm chầm lấy anh, nhưng cô vẫn còn giữ đủ tỉnh táo nằm xoay lưng lại tránh né.
"Người đẹp bên cạnh, chú sang đây làm gì?"
Tiếng thở dài bất lực của Viễn Chân vang lên trong đêm: "Chú đã nói rất rõ, chú không có gì với cô ta."
Thạc Chân cười lạnh, dùng tay gối đầu cao lên, cay đắng nói: "Chú không thích con, ông nội cũng không thích con, thế nên ông nội muốn chú ở bên Mộ Khả Ý, chú cũng chẳng từ chối."
"Chân Chân, có những chuyện con sẽ không hiểu được."
"Vậy sao?" Thạc Chân lên giọng mỉa mai, cô nhếch môi cười nhạt: "Xem ra thế hệ của chúng ta rất khác biệt."
"Chân Chân..."
"Nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại, xin chú hãy yêu con."
Ý của Thạc Chân đã quá rõ, cô không muốn tiếp tục ở bên Viễn Chân, dù anh có cấm đoán hay giam cầm thì cô vẫn chọn rời xa anh. Viễn Chân cũng đã thấu, nếu anh và Thạc Chân trở thành hai người xa lạ, không chừng anh sẽ thật sự động lòng với cô.
Năm giờ sáng, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối đen, Viễn Chân bất chợt tỉnh giấc, cảm nhận được thân thể gầy bé từ khi nào đã chui rúc trong lòng mình. Khóe môi Viễn Chân vô thức cong lên mãn nguyện, thầm ước mọi thứ sẽ trở lại như xưa, Thạc Chân sẽ trở về làm một cô bé ngây thơ bám lấy anh.
Viễn Chân cúi đầu xuống, Thạc Chân bỗng ngọ nguậy ngước đầu lên, hai đôi môi chẳng hẹn lại chạm vào nhau. Viễn Chân có chút giật mình, tư thế vẫn giữ nguyên không rời ra, trong không gian yên tĩnh vang rõ tiếng nhịp tim đập của anh.
Trong đầu Viễn Chân chợt nhớ về cảnh tượng ở nhà, tất cả đều chân thật như mới vừa xảy ra. Cảm giác muốn chiếm hữu và chinh phục dâng trào trong Viễn Chân, anh muốn sự nữ tính từ đôi môi cô, muốn vị ngọt từ trong miệng cô, còn muốn luôn cả cô.
Viễn Chân vô thức giữ lấy mặt Thạc Chân, ngậm lấy cánh môi cô, ngay khi cô vừa cử động, anh mới giật mình ý thức được hành động vừa rồi của mình.
Anh nằm ngửa ra, thở một hơi nặng nề, hai mắt trao tráo nhìn trần nhà cố bình tĩnh lại. Lần nữa xoay đầu nhìn về Thạc Chân, phát hiện cô nằm cuộn tròn như đang tự bảo vệ mình trong tiềm thức, anh lại đau lòng ôm lấy cô.
Kết thúc bữa tối, trong lúc chuẩn bị rời bàn về phòng, Thạc Chân nhanh chóng mở lời đề nghị: "Cô Ý, cô sang ngủ chung với con được không?"
Mộ Khả Ý liếc nhanh sang Viễn Chân kiểm tra nét mặt, thấy anh không có dấu hiệu phản đối mới vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên là được."
Khác với lần đầu gặp, Thạc Chân lúc này đối với Mộ Khả Ý rất nhiệt tình. Không chỉ vậy, Mộ Khả Ý cũng biết trước chuyến đi lần này có mặt Thạc Chân, vì vậy đã sớm chuẩn bị rất nhiều quà lấy lòng.
Trong phòng Thạc Chân, Mộ Khả Ý mang quần áo và trang sức đắt tiền đến tặng, tỏ rõ ý muốn kết thân. Thạc Chân quan sát mớ đồ đang được trải khắp giường, liếc thấy biểu cảm mong đợi của Mộ Khả Ý, cô vờ thuận theo tỏ ra hào hứng.
"Cô Ý, cô tốt với con thế này, nếu chú Chân biết sẽ rất vui."
Nhắc đến Viễn Chân, Mộ Khả Ý chợt thở dài suy tư, buồn bã nói: "Chú Chân của con thật sự rất khó đoán, ở cạnh nhau lâu như vậy, cô vẫn không thể biết rốt cuộc trong lòng anh ấy đang nghĩ gì, liệu có dành vị trí cho cô trong trái tim anh ấy..."
"Phải, lòng dạ chú Chân rất khó đoán, nếu cô đã thích chú ấy như vậy cứ mạnh dạn theo đuổi, không chừng kỳ tích sẽ xảy ra."
Nghe xong, Mộ Khả Ý tỏ rõ thái độ mong chờ, Thạc Chân lại lặng lẽ cong môi cười châm biếm.
Trước khi đi ngủ, Thạc Chân kéo Mộ Khả Ý sang phòng Viễn Chân để thực hiện kế hoạch. Đến khi đứng ở cửa phòng anh, Thạc Chân mặc kệ anh phản đối hay chấp nhận, mặt mày vô cảm đòi hỏi: "Bố, tối nay chúng ta ngủ chung nhé?"
Viễn Chân một phen chấn động trước cách xưng hô của Thạc Chân, mặt mũi anh sa sầm nhìn cô, trước mặt Mộ Khả Ý vẫn nghiêm khắc cảnh cáo Thạc Chân: "Không được gọi như vậy!"
Mộ Khả Ý khó chút hoang mang nhìn Viễn Chân rồi nhìn lại Thạc Chân, thầm nghĩ anh không muốn bị gọi như vậy vì sẽ rất già.
Thạc Chân không quan tâm thái độ của Viễn Chân ra sao, cô vươn hai tay về phía anh, cố ý muốn làm khó anh.
"Bế con."
Viễn Chân không nhanh không chậm bước đến bế Thạc Chân lên đưa đến giường đặt xuống, anh thừa biết nếu không có mặt Mộ Khả Ý, cô đã không chủ động cho anh chạm vào người.
Viễn Chân không hề để ý đến sự tồn tại của Mộ Khả Ý đang đứng ngây người ở cửa, anh chuyển hướng đi một mạch vào toilet chẳng thèm quay đầu.
Thấy Mộ Khả Ý bất động một chỗ, Thạc Chân ngẩng đầu lên gọi: "Cô Ý, đến đây nằm đi ạ."
"Ờ... được, cô đến ngay." Mộ Khả Ý giật mình vội gật đầu, đi đến bên cạnh Thạc Chân nằm xuống.
Mộ Khả Ý chưa kịp nằm đã bắt gặp Viễn Chân bưng một chậu nước ra ngoài, cô hiếu kỳ dõi mắt nhìn theo anh đi vòng qua phía bên kia giường đặt xuống sàn.
Viễn Chân hất chăn ra khỏi người Thạc Chân, ôm người cô kéo về phía mình, cầm hai chân cô đặt xuống chậu nước ấm để rửa.
Thạc Chân nằm trên giường, hai chân buông lỏng bên ngoài để mặc Viễn Chân muốn làm gì thì làm, khi mi mắt cô khép lại, nước mắt tự động chảy ra.
Đến khi Viễn Chân rửa chân xong cho Thạc Chân thì cô đã ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng bế cô đặt nằm ngay ngắn giữa giường, sau đó mang chậu nước đi đổ.
Xong xuôi hết mọi việc, Viễn Chân tắt đèn rồi nằm xuống phía bên còn lại của Thạc Chân. Sau vài phút im lặng, Mộ Khả Ý cũng không kìm được tò mò lên tiếng hỏi: "Sao anh không thừa nhận Thạc Chân, mọi người đều rất quý cô bé mà?"
"Không liên quan đến cô." Viễn Chân lạnh nhạt đáp.
Bị cự tuyệt là thế, Mộ Khả Ý vẫn kiên trì hỏi tiếp: "Anh không sợ một ngày nào đó, Thạc Chân sẽ trách anh vì anh không cho con bé vị trí mà nó đáng phải có sao?"
Viễn Chân im lặng không đáp, vị trí của Thạc Chân không thể trở thành con gái anh, cũng không thể trở thành người yêu.
Trong bóng tối, Thạc Chân bỗng xoay người về phía Viễn Chân, vòng tay ôm người anh. Viễn Chân không đẩy ra, để Thạc Chân tùy ý làm theo ý cô muốn, cho dù Mộ Khả Ý có thấy cũng chẳng thành vấn đề.
Mười hai giờ đêm, không gian chìm trong tĩnh mịch, Thạc Chân vốn không ngủ lặng lẽ ngồi dậy cố không tạo động tĩnh.
Từng chút cẩn trọng rời khỏi giường, Thạc Chân ra khỏi phòng, không đủ mạnh mẽ xoay đầu nhìn Viễn Chân và Mộ Khả Ý nằm cùng một giường. Cô nhường người mình yêu ngủ cùng cô gái khác, nỗi đau trong lòng sẽ chẳng ai hiểu được.
Thạc Chân trở về phòng mình nằm lên giường, trên môi nở ra nụ cười chua xót, nước mắt lại thi nhau tuôn trào. Trái tim Thạc Chân dâng lên từng cơn đau nhói, không tự chủ được mà bật khóc.
Còn chưa được một phút, phần đệm bên cạnh Thạc Chân bỗng bị lún xuống, cô giật nảy mình xoay đầu, mùi hương nam tính quen thuộc bay vào mũi cô.
"Chân Chân..."
Giọng Viễn Chân vừa cất lên, Thạc Chân suýt chút nữa đã không khống chế được bản thân ôm chầm lấy anh, nhưng cô vẫn còn giữ đủ tỉnh táo nằm xoay lưng lại tránh né.
"Người đẹp bên cạnh, chú sang đây làm gì?"
Tiếng thở dài bất lực của Viễn Chân vang lên trong đêm: "Chú đã nói rất rõ, chú không có gì với cô ta."
Thạc Chân cười lạnh, dùng tay gối đầu cao lên, cay đắng nói: "Chú không thích con, ông nội cũng không thích con, thế nên ông nội muốn chú ở bên Mộ Khả Ý, chú cũng chẳng từ chối."
"Chân Chân, có những chuyện con sẽ không hiểu được."
"Vậy sao?" Thạc Chân lên giọng mỉa mai, cô nhếch môi cười nhạt: "Xem ra thế hệ của chúng ta rất khác biệt."
"Chân Chân..."
"Nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại, xin chú hãy yêu con."
Ý của Thạc Chân đã quá rõ, cô không muốn tiếp tục ở bên Viễn Chân, dù anh có cấm đoán hay giam cầm thì cô vẫn chọn rời xa anh. Viễn Chân cũng đã thấu, nếu anh và Thạc Chân trở thành hai người xa lạ, không chừng anh sẽ thật sự động lòng với cô.
Năm giờ sáng, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối đen, Viễn Chân bất chợt tỉnh giấc, cảm nhận được thân thể gầy bé từ khi nào đã chui rúc trong lòng mình. Khóe môi Viễn Chân vô thức cong lên mãn nguyện, thầm ước mọi thứ sẽ trở lại như xưa, Thạc Chân sẽ trở về làm một cô bé ngây thơ bám lấy anh.
Viễn Chân cúi đầu xuống, Thạc Chân bỗng ngọ nguậy ngước đầu lên, hai đôi môi chẳng hẹn lại chạm vào nhau. Viễn Chân có chút giật mình, tư thế vẫn giữ nguyên không rời ra, trong không gian yên tĩnh vang rõ tiếng nhịp tim đập của anh.
Trong đầu Viễn Chân chợt nhớ về cảnh tượng ở nhà, tất cả đều chân thật như mới vừa xảy ra. Cảm giác muốn chiếm hữu và chinh phục dâng trào trong Viễn Chân, anh muốn sự nữ tính từ đôi môi cô, muốn vị ngọt từ trong miệng cô, còn muốn luôn cả cô.
Viễn Chân vô thức giữ lấy mặt Thạc Chân, ngậm lấy cánh môi cô, ngay khi cô vừa cử động, anh mới giật mình ý thức được hành động vừa rồi của mình.
Anh nằm ngửa ra, thở một hơi nặng nề, hai mắt trao tráo nhìn trần nhà cố bình tĩnh lại. Lần nữa xoay đầu nhìn về Thạc Chân, phát hiện cô nằm cuộn tròn như đang tự bảo vệ mình trong tiềm thức, anh lại đau lòng ôm lấy cô.