Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trở Mặt - Chương 16: Nuôi Cơn Giận
"Chiều mai cả nhà sẽ tham dự lễ cưới của anh trai Mộ Khả Ý, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát sớm."
"Con không muốn đi." Thạc Chân xoay mặt chỗ khác, khó chịu cự tuyệt.
Viễn Chân ngồi chổm xuống trước mặt Thạc Chân, khoảng cách tư thế giữa giường và cơ thể đủ để gác tay lên đùi cô, anh trầm lặng nhìn cô, nghiêm túc hỏi: "Con vẫn nghĩ chú với Mộ Khả Ý có quan hệ với nhau sao?"
Thạc Chân lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Viễn Chân, những ấm ức trong lòng căn bản không thể nói hết ra một lần, cô chỉ rất muốn biết trong trái tim Viễn Chân chứa ai trong đó.
"Chú nói không có gì với Mộ Khả Ý, vậy chú đối với mẹ con là như thế nào?"
Viễn Chân khẽ thở dài bất đắc dĩ: "Chú phải nói bao nhiêu lần con mới tin, chú đối với mẹ con cũng như bạn bè thân thiết, chuyện tình cảm cũng chỉ là của thời tuổi trẻ."
"Vậy đối với con thì sao?" Thạc Chân không chút chần chừ hỏi thẳng ngay lập tức, biểu cảm vô cùng kiên định: "Chú không muốn con có tình cảm đặc biệt với chú, chú lại hết lần này đến lần khác làm những việc khiến con phải nghĩ ngợi. Thà chú cứ nói thẳng trong lòng chú đã có chủ để con không phải ảo tưởng vì những gì chú đem đến."
Những giọt nước mắt tủi thân lăn dài trên má Thạc Chân, từng giọt rơi xuống bàn tay Viễn Chân đang đặt trên đầu gối cô. Chỉ cần được anh đối xử dịu dàng một chút, bao nhiêu mạnh mẽ trong cô đều hóa thành mềm yếu.
Viễn Chân chỉ muốn dùng tình thương và sự bao dung để cho Thạc Chân một gia đình mới, anh cũng ý thức được rất rõ giữa anh và cô không thể nào nói đến chuyện yêu đương.
"Chú xin lỗi."
Mi mắt Thạc Chân khép lại, hai dòng nước mắt ào ra chảy xuống cằm, cảm xúc trong cô tựa như đã chai lỳ sau những lần nghe Viễn Chân từ chối tình cảm.
Khi Thạc Chân mở mắt, nước mắt cũng đã cạn, cô cong môi cười nhạt, thật lòng bày tỏ: "Nếu có kiếp sau, con hy vọng chúng ta sẽ ở cùng một thế hệ, khi ấy con có thể mạnh dạn theo đuổi chú mà không sợ bị từ chối nữa."
Quả thật Viễn Chân luôn bị ám ảnh về tuổi tác giữa anh và Thạc Chân, con số mười bảy không hề nhỏ, thậm chí với số tuổi đó anh còn có thể sinh ra cô. Anh cũng biết tình cảm Thạc Chân dành cho anh không còn là sự ngây ngô, nhưng dù thế nào anh vẫn không thể tiếp nhận được.
Viễn Chân khẽ thở ra nặng nề, tâm tư rối bời cùng xúc cảm lung lay, anh biết không nên giữ khư khư Thạc Chân bên cạnh khiến cô hiểu lầm, nhưng anh lại không có cách nào chấp nhận giao cô cho người khác chăm sóc thay anh.
Mãi nghĩ ngợi, mặt Viễn Chân bị ôm lấy, đôi môi bị chạm bởi một đôi môi khác, thời gian tiếp xúc rất nhanh, anh lại nhớ rõ sự mềm mại đầy đặn không chỉ ngay lúc này mà còn của hai năm trước.
Đầu óc Viễn Chân trở nên mông lung trước nụ hôn phớt kia, kể cả trái tim cũng chống đối lại lý trí mà đập loạn xạ.
Đôi tay nhỏ gầy rời khỏi mặt Viễn Chân, Thạc Chân bình lặng nhìn anh, bình tĩnh nói: "Xin chú, hãy buông tha cho trái tim của con."
Không gian bao quanh Viễn Chân chùng xuống, tâm tư rõ ràng đã xao động vẫn tự lừa dối chính mình. Không chỉ đơn giản là cảm xúc rối loạn, Viễn Chân còn cảm nhận được sự nhói lên ở lồng ngực mỗi khi nghe thấy Thạc Chân dần muốn cách rời anh.
Buổi tối Viễn Chân về nhà ông bà Viễn ăn cơm, giao Thạc Chân cho dì giúp việc trông giúp vài tiếng. Sở dĩ anh không đưa Thạc Chân đi theo vì sợ lời nói của ông Viễn sẽ tác động đến cô.
Viễn Thành sau khi lên đại học đã chuyển ra ngoài để gần trường, chỉ mỗi cuối tuần mới về nhà.
Nhà ông bà Viễn rất rộng lớn, nói đúng hơn là ngôi biệt thự đồ sộ, ông Viễn là luật sư có tiếng, bà Viễn là bác sĩ có nhiều cống hiến cho nước nhà, bố Viễn Thành tự mình lập nên một công ty lớn, mẹ Viễn Thành lại là giáo sư ở trường đại học quốc gia.
Trước khi Viễn Chân chịu ngồi yên ở chức phó chủ tịch tại công ty anh trai, anh đã gắn bó với nghề phi công hơn bảy năm. Xuất thân từ gia đình gia giáo giàu có, Viễn Chân lại luôn sống theo ý mình chống đối ông Viễn.
Đầu tiên là việc xuất hiện của Thạc Chân đã khiến ông Viễn nghi ngờ về máu mủ. Thứ hai là chuyện Viễn Chân cố chấp chọn trở thành phi công thay vì an phận làm văn phòng. Cuối cùng là cuộc sống đời tư, Viễn Chân ngoài ba mươi tuổi vẫn không chịu kết hôn, lại dọn ra ngoài sống để ông Viễn không thể cằn nhằn.
Lúc Viễn Chân đến nhà ông bà Viễn, Mộ Khả Ý cũng đã có mặt, anh lạnh lùng lướt ngang qua đi tìm mẹ trong bếp.
Bà Viễn thấy Viễn Chân đi một mình liền lên tiếng hỏi: "Thạc Chân đâu?"
"Con bé đang ôn bài, không tiện đến."
Bà Viễn vừa nấu ăn vừa cau mày phàn nàn: "Ôn bài thì cũng phải để nó có thời gian ăn uống chứ."
"Không sao, lát nữa mẹ chừa ra một phần, con mang về cho Thạc Chân, đưa con bé đến đây chỉ thêm cớ để bố cằn nhằn."
"Muốn tôi không cằn nhằn thì anh làm ơn kết hôn rồi sinh con đi, đừng mãi sống với tư cách gà trống nuôi con như vậy, anh không cần mặt mũi nhưng cả nhà này cần." Ông Viễn từ ngoài vào nghe thấy liền lên tiếng chen ngang, thái độ vô cùng bất mãn, chậm rãi ngồi xuống đầu bàn.
Viễn Chân thở dài một hơi não nề, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, từ tốn đáp: "Có Viễn Thành nối dõi rồi, bố còn muốn gì nữa?"
"Thứ tôi muốn là thấy anh an cư lập thất, không phải suốt ngày chỉ lo kiếm tiền đi nuôi một đứa trẻ không có danh phận."
Bà Viễn đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, cất tiếng cắt ngang cuộc tranh luận: "Thôi được rồi, bố con hai người đừng lúc nào gặp mặt cũng cãi nhau có được không?"
"Phải đó bố, Viễn Chân nó lớn rồi, không cần lo từng chút như vậy nữa." Bố Viễn Thành ngồi vào bàn, trầm tĩnh góp lời, ngoại hình dù đã bốn mươi tuổi nhưng so với Viễn Chân cũng không thua là bao.
Mọi người lần lượt vào bàn, Mộ Khả Ý ngồi xuống cạnh Viễn Chân, trên môi luôn nở nụ cười hoa hậu tiêu chuẩn. Trong suốt lúc ăn, Viễn Chân không hề liếc nhìn Mộ Khả Ý lấy một lần, cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện cùng mọi người.
Nửa chừng điện thoại Viễn Chân đổ chuông, phát hiện là số của dì giúp việc, sợ Thạc Chân xảy ra chuyện liền vội bắt máy.
"Tôi nghe."
"Chú..."
Giọng Thạc Chân cất lên, Viễn Chân liền thở phào nhẹ nhõm, anh đứng dậy rời bàn ra phòng khách yên tĩnh nói chuyện. Đối với Thạc Chân, Viễn Chân tự động chuyển sang dịu dàng: "Sao vậy?"
"Khi nào chú về?"
Viễn Chân giơ đồng hồ trên cổ tay lên xem, tính toán xong mới trả lời: "Tầm một tiếng nữa, có chuyện gì sao?"
"Vậy chú cho dì về trước nhé, con muốn đi ngủ sớm."
Viễn Chân trầm mặc không đáp, Thạc Chân bên kia lập tức hiểu ý nói thêm: "Con sẽ không ra ngoài."
"Được, vậy để dì về trước, con ngủ đi, khóa cửa cẩn thận."
"Anh, có công việc sao?"
Mộ Khả Ý từ sau lưng Viễn Chân bất ngờ lên tiếng, tâm trí anh lại lo lắng đặt ở Thạc Chân ở đầu dây bên kia nếu nghe thấy giọng nói của Mộ Khả Ý.
"Chân..." Viễn Chân vừa cất tiếng thì Thạc Chân đã cúp máy ngang. Anh tắt điện thoại, xoay người nhìn Mộ Khả Ý, không chút kiêng dè nói thẳng: "Phép lịch sự tối thiểu khi người khác nghe điện thoại, cô không biết sao?"
"Không phải, anh đừng hiểu lầm." Mộ Khả Ý hoảng hốt vội xua tay giải thích: "Em lo anh có việc gấp, nếu anh bận em có thể giúp anh tìm cớ về trước."
Viễn Chân khó chịu nhìn Mộ Khả Ý, không nói gì nữa quay trở vào bàn ăn.
"Con không muốn đi." Thạc Chân xoay mặt chỗ khác, khó chịu cự tuyệt.
Viễn Chân ngồi chổm xuống trước mặt Thạc Chân, khoảng cách tư thế giữa giường và cơ thể đủ để gác tay lên đùi cô, anh trầm lặng nhìn cô, nghiêm túc hỏi: "Con vẫn nghĩ chú với Mộ Khả Ý có quan hệ với nhau sao?"
Thạc Chân lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Viễn Chân, những ấm ức trong lòng căn bản không thể nói hết ra một lần, cô chỉ rất muốn biết trong trái tim Viễn Chân chứa ai trong đó.
"Chú nói không có gì với Mộ Khả Ý, vậy chú đối với mẹ con là như thế nào?"
Viễn Chân khẽ thở dài bất đắc dĩ: "Chú phải nói bao nhiêu lần con mới tin, chú đối với mẹ con cũng như bạn bè thân thiết, chuyện tình cảm cũng chỉ là của thời tuổi trẻ."
"Vậy đối với con thì sao?" Thạc Chân không chút chần chừ hỏi thẳng ngay lập tức, biểu cảm vô cùng kiên định: "Chú không muốn con có tình cảm đặc biệt với chú, chú lại hết lần này đến lần khác làm những việc khiến con phải nghĩ ngợi. Thà chú cứ nói thẳng trong lòng chú đã có chủ để con không phải ảo tưởng vì những gì chú đem đến."
Những giọt nước mắt tủi thân lăn dài trên má Thạc Chân, từng giọt rơi xuống bàn tay Viễn Chân đang đặt trên đầu gối cô. Chỉ cần được anh đối xử dịu dàng một chút, bao nhiêu mạnh mẽ trong cô đều hóa thành mềm yếu.
Viễn Chân chỉ muốn dùng tình thương và sự bao dung để cho Thạc Chân một gia đình mới, anh cũng ý thức được rất rõ giữa anh và cô không thể nào nói đến chuyện yêu đương.
"Chú xin lỗi."
Mi mắt Thạc Chân khép lại, hai dòng nước mắt ào ra chảy xuống cằm, cảm xúc trong cô tựa như đã chai lỳ sau những lần nghe Viễn Chân từ chối tình cảm.
Khi Thạc Chân mở mắt, nước mắt cũng đã cạn, cô cong môi cười nhạt, thật lòng bày tỏ: "Nếu có kiếp sau, con hy vọng chúng ta sẽ ở cùng một thế hệ, khi ấy con có thể mạnh dạn theo đuổi chú mà không sợ bị từ chối nữa."
Quả thật Viễn Chân luôn bị ám ảnh về tuổi tác giữa anh và Thạc Chân, con số mười bảy không hề nhỏ, thậm chí với số tuổi đó anh còn có thể sinh ra cô. Anh cũng biết tình cảm Thạc Chân dành cho anh không còn là sự ngây ngô, nhưng dù thế nào anh vẫn không thể tiếp nhận được.
Viễn Chân khẽ thở ra nặng nề, tâm tư rối bời cùng xúc cảm lung lay, anh biết không nên giữ khư khư Thạc Chân bên cạnh khiến cô hiểu lầm, nhưng anh lại không có cách nào chấp nhận giao cô cho người khác chăm sóc thay anh.
Mãi nghĩ ngợi, mặt Viễn Chân bị ôm lấy, đôi môi bị chạm bởi một đôi môi khác, thời gian tiếp xúc rất nhanh, anh lại nhớ rõ sự mềm mại đầy đặn không chỉ ngay lúc này mà còn của hai năm trước.
Đầu óc Viễn Chân trở nên mông lung trước nụ hôn phớt kia, kể cả trái tim cũng chống đối lại lý trí mà đập loạn xạ.
Đôi tay nhỏ gầy rời khỏi mặt Viễn Chân, Thạc Chân bình lặng nhìn anh, bình tĩnh nói: "Xin chú, hãy buông tha cho trái tim của con."
Không gian bao quanh Viễn Chân chùng xuống, tâm tư rõ ràng đã xao động vẫn tự lừa dối chính mình. Không chỉ đơn giản là cảm xúc rối loạn, Viễn Chân còn cảm nhận được sự nhói lên ở lồng ngực mỗi khi nghe thấy Thạc Chân dần muốn cách rời anh.
Buổi tối Viễn Chân về nhà ông bà Viễn ăn cơm, giao Thạc Chân cho dì giúp việc trông giúp vài tiếng. Sở dĩ anh không đưa Thạc Chân đi theo vì sợ lời nói của ông Viễn sẽ tác động đến cô.
Viễn Thành sau khi lên đại học đã chuyển ra ngoài để gần trường, chỉ mỗi cuối tuần mới về nhà.
Nhà ông bà Viễn rất rộng lớn, nói đúng hơn là ngôi biệt thự đồ sộ, ông Viễn là luật sư có tiếng, bà Viễn là bác sĩ có nhiều cống hiến cho nước nhà, bố Viễn Thành tự mình lập nên một công ty lớn, mẹ Viễn Thành lại là giáo sư ở trường đại học quốc gia.
Trước khi Viễn Chân chịu ngồi yên ở chức phó chủ tịch tại công ty anh trai, anh đã gắn bó với nghề phi công hơn bảy năm. Xuất thân từ gia đình gia giáo giàu có, Viễn Chân lại luôn sống theo ý mình chống đối ông Viễn.
Đầu tiên là việc xuất hiện của Thạc Chân đã khiến ông Viễn nghi ngờ về máu mủ. Thứ hai là chuyện Viễn Chân cố chấp chọn trở thành phi công thay vì an phận làm văn phòng. Cuối cùng là cuộc sống đời tư, Viễn Chân ngoài ba mươi tuổi vẫn không chịu kết hôn, lại dọn ra ngoài sống để ông Viễn không thể cằn nhằn.
Lúc Viễn Chân đến nhà ông bà Viễn, Mộ Khả Ý cũng đã có mặt, anh lạnh lùng lướt ngang qua đi tìm mẹ trong bếp.
Bà Viễn thấy Viễn Chân đi một mình liền lên tiếng hỏi: "Thạc Chân đâu?"
"Con bé đang ôn bài, không tiện đến."
Bà Viễn vừa nấu ăn vừa cau mày phàn nàn: "Ôn bài thì cũng phải để nó có thời gian ăn uống chứ."
"Không sao, lát nữa mẹ chừa ra một phần, con mang về cho Thạc Chân, đưa con bé đến đây chỉ thêm cớ để bố cằn nhằn."
"Muốn tôi không cằn nhằn thì anh làm ơn kết hôn rồi sinh con đi, đừng mãi sống với tư cách gà trống nuôi con như vậy, anh không cần mặt mũi nhưng cả nhà này cần." Ông Viễn từ ngoài vào nghe thấy liền lên tiếng chen ngang, thái độ vô cùng bất mãn, chậm rãi ngồi xuống đầu bàn.
Viễn Chân thở dài một hơi não nề, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, từ tốn đáp: "Có Viễn Thành nối dõi rồi, bố còn muốn gì nữa?"
"Thứ tôi muốn là thấy anh an cư lập thất, không phải suốt ngày chỉ lo kiếm tiền đi nuôi một đứa trẻ không có danh phận."
Bà Viễn đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, cất tiếng cắt ngang cuộc tranh luận: "Thôi được rồi, bố con hai người đừng lúc nào gặp mặt cũng cãi nhau có được không?"
"Phải đó bố, Viễn Chân nó lớn rồi, không cần lo từng chút như vậy nữa." Bố Viễn Thành ngồi vào bàn, trầm tĩnh góp lời, ngoại hình dù đã bốn mươi tuổi nhưng so với Viễn Chân cũng không thua là bao.
Mọi người lần lượt vào bàn, Mộ Khả Ý ngồi xuống cạnh Viễn Chân, trên môi luôn nở nụ cười hoa hậu tiêu chuẩn. Trong suốt lúc ăn, Viễn Chân không hề liếc nhìn Mộ Khả Ý lấy một lần, cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện cùng mọi người.
Nửa chừng điện thoại Viễn Chân đổ chuông, phát hiện là số của dì giúp việc, sợ Thạc Chân xảy ra chuyện liền vội bắt máy.
"Tôi nghe."
"Chú..."
Giọng Thạc Chân cất lên, Viễn Chân liền thở phào nhẹ nhõm, anh đứng dậy rời bàn ra phòng khách yên tĩnh nói chuyện. Đối với Thạc Chân, Viễn Chân tự động chuyển sang dịu dàng: "Sao vậy?"
"Khi nào chú về?"
Viễn Chân giơ đồng hồ trên cổ tay lên xem, tính toán xong mới trả lời: "Tầm một tiếng nữa, có chuyện gì sao?"
"Vậy chú cho dì về trước nhé, con muốn đi ngủ sớm."
Viễn Chân trầm mặc không đáp, Thạc Chân bên kia lập tức hiểu ý nói thêm: "Con sẽ không ra ngoài."
"Được, vậy để dì về trước, con ngủ đi, khóa cửa cẩn thận."
"Anh, có công việc sao?"
Mộ Khả Ý từ sau lưng Viễn Chân bất ngờ lên tiếng, tâm trí anh lại lo lắng đặt ở Thạc Chân ở đầu dây bên kia nếu nghe thấy giọng nói của Mộ Khả Ý.
"Chân..." Viễn Chân vừa cất tiếng thì Thạc Chân đã cúp máy ngang. Anh tắt điện thoại, xoay người nhìn Mộ Khả Ý, không chút kiêng dè nói thẳng: "Phép lịch sự tối thiểu khi người khác nghe điện thoại, cô không biết sao?"
"Không phải, anh đừng hiểu lầm." Mộ Khả Ý hoảng hốt vội xua tay giải thích: "Em lo anh có việc gấp, nếu anh bận em có thể giúp anh tìm cớ về trước."
Viễn Chân khó chịu nhìn Mộ Khả Ý, không nói gì nữa quay trở vào bàn ăn.