Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Lần trước lúc nói chuyện điện thoại, anh chỉ nói hai này nữa trở lại, cũng không nói thời gian cụ thể. Giờ không thấy anh ở đây An Na cũng thấy bình thường, có điều vẫn hơi chút thất vọng. Biết mình dù có hỏi nữa thì cảnh vệ cũng sẽ không tiết lộ gì cả, chợt nhớ đến lúc nãy vừa tới có một nhà trọ nhỏ hiệu Cờ Đỏ ở bên đường, nói:
– Cám ơn anh. Tôi tên Lý Mai, tôi ở nhà trọ Cờ Đỏ bên kia, khi nào Lục Trung Quân trở lại thì nhờ anh chuyển lời giúp tôi.
Cảnh vệ đồng ý, An Na cám ơn lần nữa rồi đi, trở lại nhà trọ đi vào hỏi phòng nghỉ.
Đây là nhà trọ bình dân, mới mở không bao lâu, không phải của nhà nước, nên cũng không nghiêm ngặt đối với khách, hỏi tên, thu tiền xong thì đưa chìa khóa phòng.
Bởi vì giờ cũng đã có tiền rủng rỉnh, An Na muốn chọn phòng nghỉ tốt một chút. Phòng ở tầng hai, sạch sẽ, ngoài giường thì còn có bàn quầy kiểu cổ, trên tủ đầu giường còn có cả một chiếc máy thu thanh. Bà chủ cũng rất nhiệt tình, đưa An Na lên, hỏi:
– Em gái, em từ nơi khác tới à, tới làm gì?
An Na nói mình có một người nhà ở học viện hàng không, tới thăm người thân.
Bà chủ nói:
– Thế à, ở đó quản lý nghiêm lắm, chẳng khác gì quân đội. Người thân biết em tới không?
– Đã nhắn lại rồi ạ.
Bà chủ lại tiếp đôi câu, chỉ hướng nhà vệ sinh, có thể ăn cơm chung ở bếp ăn, đóng tiền sau một thể cũng được, nói xong thì ra ngoài.
An Na đóng cửa lại, dọn dẹp hành lý một chút, tiếp đó ra ngoài đi một vòng.
Nơi này không phải trung tâm thành phố, cũng không có nơi nào để đi dạo cả, nhìn thấy một nhà dân bán cây quất nhỏ thì mua về. Bữa cơm tối ăn chung với bà chủ, ăn xong về phòng khóa cửa lại, xem đồng hồ đã năm rưỡi chiều, không biết Lục Trung Quân đã trở lại chưa, mà cảnh vệ có chuyển lời của cô cho anh không, trong lòng cô cũng không chắc chắn. Nằm ở trên giường lật sách nhưng lại chẳng có tâm tư để đọc, đang suy nghĩ miên man, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, hình như có người đang đến, rất nhanh, tiếng bước chân đó dừng ở trước cửa phòng cô, cửa được gõ vang, một giọng nói quen thuộc cất lên:
– Mai Mai!
Tim An Na đập mạnh, cả giày cũng không kịp mang, nhảy xuống giường chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, quả nhiên là Lục Trung Quân.
Mấy tháng không gặp, gương mặt anh tuấn của anh càng tăng thêm nét cương nghị. Anh mặc thường phục, nhưng vẫn mặc quần và đi giày phi hành theo đồng phục ngành, có vẻ như vừa trở về thì nghe được tin của cô, không kịp thay xong quần áo đã chạy ngay tới đây.
– Lục Trung Quân!
An Na kêu lên, hai tay giang ra lao tới.
Lục Trung Quân toét miệng ra cười, đón lấy cô, chân thì bước vào phòng, tiện thể đóng sập cửa lại. Anh ném cô đang khóa lấy mình xuống giường, lại xoay người kéo rèm cửa sổ lại, cả người giống như mãnh thú nhào lên người cô, khiến chiếc giường kêu kẽo kẹt một tiếng.
– Học được trò này của ai mà lại lén chạy tới đây thế? – Anh cúi sát vào mặt cô.
Đôi mắt An Na lấp lánh như đá quý, cong môi lên:
– Anh không vui à….
Còn chưa nói hết, miệng đã bị Lục Trung Quân dán chặt lấy. Không có một khúc dạo đầu nào, không có sự thăm dò nào, môi lưỡi mang theo nỗi nhớ nhung mãnh liệt và ham muốn cực độ mà cạy môi răng của cô lùa vào trong, quấn lấy lưỡi của cô không rời. Giống như là muốn nuốt chửng cô vào bụng, nụ hôn này của anh thậm chí còn làm cô đau. An Na kêu lên hai tiếng nhưng không những không cự tuyệt mà còn mở miệng đón nhận sự xâm lược thô bạo của anh, thậm chí sau khi thở được một hơi, cô còn dùng chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt cuốn lấy anh, nhẹ liếm vào đầu lưỡi của anh.
Lục Trung Quân bỗng ngưng hôn môi cô, chống nửa người lên, thò tay lên tủ đầu giường vặn chiếc đài lên, mở âm lượng thật to, chiếc đài lập tức vọng ra giọng nói của phát thanh viên đều đều đọc tin tức.
An Na “a” một tiếng, đôi mắt đang mở to dần dần mê ly, thấy anh quỳ trên người mình, ánh mắt sâu thẳm âm trầm chăm chú nhìn mình, tay đang cởi thắt lưng.
An Na khẽ cắn cắn vào đôi môi vừa mới bị anh hôn mà sưng lên, ngượng ngùng nhìn anh đang nhanh chóng cởi quần áo.
…
Ông An khởi đầu việc kinh doanh là một nhà máy may mặc, sau khi làm ăn phát triển thì mở rộng việc kinh doanh sang cả lĩnh vực khác, nhưng vẫn luôn có thương hiệu quần áo rất nổi tiếng. Các cuộc giới thiệu sản phẩm sẽ mời một số ít người mẫu nam làm phát ngôn viên hoặc sàn catwalk.
An Na từng gặp không ít người vóc dáng cực phẩm ở trong công ty. Nhưng người đàn ông có thân hình rắn chắc màu đồng hoàn hảo trước mặt này hoàn toàn có thể đảm đương bất cứ chương trình nào, chỉ cần anh thích.
…
Tiếng chân giường kêu cót két liên tục, Lục Trung Quân ép An Na xuống.
Từ sáu đến tám giờ, sắc trời sáng sủa bên ngoài bị ngăn cách tấm rèm cửa sổ đã dần dần chuyển thành tối. Suốt hai giờ liên tục, đi đôi với chương trình phát thanh không chút nào gián đoạn của chiếc đài, thì hai người trừ hôn nhau chính là làm và làm. Ban đầu là từ giường chuyển tới chiếc bàn cổ, lại từ trên bàn chuyển sang giường, tiết mục trên chiếc đài cũng từ lúc đọc tin tức cho đến chương trình bình sách.
- …. Tiên phong Uất Trì Cung ngày cướp ba quan, đêm đoạt tám trại, uy chấn tứ phương…
Giọng đọc của phát thanh viên bình sách trầm bổng đọc truyện, mười ngón tay của Lục Trung Quân giữ chặt cặp đùi trắng như tuyết của An Na, kêu lên khàn đục, rốt cuộc cũng dâng hiến toàn bộ những tích tụ đè nén lâu trong cơ thể mình cho cô.
Anh nằm vật ra giường, thở hổn hển, cuối cùng là một cái thở dài thư thái.
An Na cả người đẫm mồ hôi, ngay cả một đầu ngón tay cũng lười cử động, một lát sau, cảm giác được anh muốn xoay người cô kéo lại gần, cô lười nhác không mở nổi mắt, dùng giọng mũi “hứ” một tiếng, bày tỏ sự cự tuyệt đến gần của anh.
Lục Trung Quân kéo cô nằm lên ngực mình, với tay ra tắt lấy chiếc đài.
Trong phòng không bật điện, chỉ có ánh sáng lờ mờ ở bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa sổ, có thể nghe được tiếng người bên ngoài nói chuyện hoặc là tiếng người đi đường đứt quãng.
An Na nằm trong ngực Lục Trung Quân, nhắm mắt lại, cảm nhận hô hấp và nhịp tim đập của anh.
….
– Em tới là vì nhớ anh à?
Một lát sau, bên tai An Na là tiếng nói chuyện trầm khàn kèm theo sự thỏa mãn của anh.
– Nếu không thì sao?
– Vợ anh tốt với anh quá. – Anh lại gần hôn một cái.
– Em nóng lắm, anh đừng có sát quá… – An Na đẩy anh, muốn leo xuống ngực anh.
– Em nằm im cho anh…- Lục Trung Quân nhấn cô trở lại, – Đúng rồi, lần trước anh quên nói cho em, anh chỉ có một mình em, em cũng chỉ được để một mình anh làm em thôi, nghe không?
An Na ngước mắt lên, mượn ánh sáng lờ mờ rọi vào phòng, thấy anh đang nhìn mình.
– Anh đáng ghét quá, không biết nói chuyện thì im miệng đi, không ai nói anh bị câm đâu. – An Na hung hăng véo anh một cái. Lục Trung Quân suýt xoa một tiếng.
– Đúng là lưu manh không còn gì để nói….An Na nhướng môi lên.
– Anh nói này sao anh lại thích em đến thế cơ chứ….
Anh giữ cánh tay, môi lại tìm tới. Hai người lại hôn nhau, tay anh cũng dần dần thò vào trong chăn chạm vào thân thể cô, trong lúc hơi thở càng lúc càng nặng nề thì bên ngoài bỗng có tiếng quát của bà chủ nhà mắng cậu con trai đang học trung học.
- …Sắp chín giờ rồi, con làm bài đến đâu rồi? Con định hại mẹ ngày mai lại bị chủ nhiệm gọi đến lớp phải không?
Tay của Lục Trung Quân dừng lại, ngồi bật dậy.
– Sao thế?
An Na bị anh làm cho hết hồn.
Lục Trung Quân xuống giường, bật điện, vừa mặc quần áo vừa nói:
– Chỗ anh tám giờ có buổi họp quan trọng. Chiều về nghe nói em đến tìm anh, anh chạy luôn đến đây….Ối, thắt lưng anh đâu….
An Na cũng cuống cả lên, vội mặc quần áo, rồi đi tìm chiếc thắt lưng giúp anh, mãi mới thấy nó bị rơi dưới gầm giường, vội đưa cho anh.
– Chết rồi, hơn tám giờ rồi, anh có bị phạt không?
– Đừng lo. – Lục Trung Quâng vừa cài dây lưng vừa an ủi, – Đáng nhẽ là anh còn phải làm một báo cáo tổng hết trong buổi họp nữa đấy.
– Sao anh không nói sớm?
– Anh vừa gặp em thì quên hết mọi thứ. – Anh khom người buộc giây giày.
– Còn đổ tội cho em. Thật hết chịu nổi anh rồi. Được rồi được rồi, anh đi nhanh đi.
– Ừ…
Lục Trung Quân đứng lên quay lại ôm An Na.
– Anh còn làm gì thế, mau đi đi. – An Na đẩy anh.
– Tối anh không ra được. Một mình em ở đây không yên tâm. Lát về anh bảo đồng nghiệp họ Ngô đưa em đến nhà khách học viện. Em vào đó ở, ngày mai hoặc ngày kia anh xin nghỉ sẽ ra với em.
– Không cần phiền đâu, ở đây cũng được…
– Cứ nghe anh.
– Được được, nghe theo anh. Anh đi đi.
An Na đẩy anh ra cửa, mở cửa ra.
Lục Trung Quân vội hôn má cô một cái rồi mới chạy đi.
….
Lúc chín giờ rưỡi, một người họ Ngô đến, nói tìm An Na.
An Na thu dọn đồ đạc xong, thấy người tới rồi bèn xuống nói với bà chủ, sau đó đi cùng người ta.
Nhà khách nằm ở khu phố, người đàn ông họ Ngô kia làm thủ tục cho An na xong, an na đi vào phòng, cám ơn anh ta. Đối phương cũng rất khách sáo, nói không vấn đề. An na tắm xong đi ngủ, chờ Lục Trung Quân xin được nghỉ đến tìm mình.
– Cám ơn anh. Tôi tên Lý Mai, tôi ở nhà trọ Cờ Đỏ bên kia, khi nào Lục Trung Quân trở lại thì nhờ anh chuyển lời giúp tôi.
Cảnh vệ đồng ý, An Na cám ơn lần nữa rồi đi, trở lại nhà trọ đi vào hỏi phòng nghỉ.
Đây là nhà trọ bình dân, mới mở không bao lâu, không phải của nhà nước, nên cũng không nghiêm ngặt đối với khách, hỏi tên, thu tiền xong thì đưa chìa khóa phòng.
Bởi vì giờ cũng đã có tiền rủng rỉnh, An Na muốn chọn phòng nghỉ tốt một chút. Phòng ở tầng hai, sạch sẽ, ngoài giường thì còn có bàn quầy kiểu cổ, trên tủ đầu giường còn có cả một chiếc máy thu thanh. Bà chủ cũng rất nhiệt tình, đưa An Na lên, hỏi:
– Em gái, em từ nơi khác tới à, tới làm gì?
An Na nói mình có một người nhà ở học viện hàng không, tới thăm người thân.
Bà chủ nói:
– Thế à, ở đó quản lý nghiêm lắm, chẳng khác gì quân đội. Người thân biết em tới không?
– Đã nhắn lại rồi ạ.
Bà chủ lại tiếp đôi câu, chỉ hướng nhà vệ sinh, có thể ăn cơm chung ở bếp ăn, đóng tiền sau một thể cũng được, nói xong thì ra ngoài.
An Na đóng cửa lại, dọn dẹp hành lý một chút, tiếp đó ra ngoài đi một vòng.
Nơi này không phải trung tâm thành phố, cũng không có nơi nào để đi dạo cả, nhìn thấy một nhà dân bán cây quất nhỏ thì mua về. Bữa cơm tối ăn chung với bà chủ, ăn xong về phòng khóa cửa lại, xem đồng hồ đã năm rưỡi chiều, không biết Lục Trung Quân đã trở lại chưa, mà cảnh vệ có chuyển lời của cô cho anh không, trong lòng cô cũng không chắc chắn. Nằm ở trên giường lật sách nhưng lại chẳng có tâm tư để đọc, đang suy nghĩ miên man, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, hình như có người đang đến, rất nhanh, tiếng bước chân đó dừng ở trước cửa phòng cô, cửa được gõ vang, một giọng nói quen thuộc cất lên:
– Mai Mai!
Tim An Na đập mạnh, cả giày cũng không kịp mang, nhảy xuống giường chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, quả nhiên là Lục Trung Quân.
Mấy tháng không gặp, gương mặt anh tuấn của anh càng tăng thêm nét cương nghị. Anh mặc thường phục, nhưng vẫn mặc quần và đi giày phi hành theo đồng phục ngành, có vẻ như vừa trở về thì nghe được tin của cô, không kịp thay xong quần áo đã chạy ngay tới đây.
– Lục Trung Quân!
An Na kêu lên, hai tay giang ra lao tới.
Lục Trung Quân toét miệng ra cười, đón lấy cô, chân thì bước vào phòng, tiện thể đóng sập cửa lại. Anh ném cô đang khóa lấy mình xuống giường, lại xoay người kéo rèm cửa sổ lại, cả người giống như mãnh thú nhào lên người cô, khiến chiếc giường kêu kẽo kẹt một tiếng.
– Học được trò này của ai mà lại lén chạy tới đây thế? – Anh cúi sát vào mặt cô.
Đôi mắt An Na lấp lánh như đá quý, cong môi lên:
– Anh không vui à….
Còn chưa nói hết, miệng đã bị Lục Trung Quân dán chặt lấy. Không có một khúc dạo đầu nào, không có sự thăm dò nào, môi lưỡi mang theo nỗi nhớ nhung mãnh liệt và ham muốn cực độ mà cạy môi răng của cô lùa vào trong, quấn lấy lưỡi của cô không rời. Giống như là muốn nuốt chửng cô vào bụng, nụ hôn này của anh thậm chí còn làm cô đau. An Na kêu lên hai tiếng nhưng không những không cự tuyệt mà còn mở miệng đón nhận sự xâm lược thô bạo của anh, thậm chí sau khi thở được một hơi, cô còn dùng chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt cuốn lấy anh, nhẹ liếm vào đầu lưỡi của anh.
Lục Trung Quân bỗng ngưng hôn môi cô, chống nửa người lên, thò tay lên tủ đầu giường vặn chiếc đài lên, mở âm lượng thật to, chiếc đài lập tức vọng ra giọng nói của phát thanh viên đều đều đọc tin tức.
An Na “a” một tiếng, đôi mắt đang mở to dần dần mê ly, thấy anh quỳ trên người mình, ánh mắt sâu thẳm âm trầm chăm chú nhìn mình, tay đang cởi thắt lưng.
An Na khẽ cắn cắn vào đôi môi vừa mới bị anh hôn mà sưng lên, ngượng ngùng nhìn anh đang nhanh chóng cởi quần áo.
…
Ông An khởi đầu việc kinh doanh là một nhà máy may mặc, sau khi làm ăn phát triển thì mở rộng việc kinh doanh sang cả lĩnh vực khác, nhưng vẫn luôn có thương hiệu quần áo rất nổi tiếng. Các cuộc giới thiệu sản phẩm sẽ mời một số ít người mẫu nam làm phát ngôn viên hoặc sàn catwalk.
An Na từng gặp không ít người vóc dáng cực phẩm ở trong công ty. Nhưng người đàn ông có thân hình rắn chắc màu đồng hoàn hảo trước mặt này hoàn toàn có thể đảm đương bất cứ chương trình nào, chỉ cần anh thích.
…
Tiếng chân giường kêu cót két liên tục, Lục Trung Quân ép An Na xuống.
Từ sáu đến tám giờ, sắc trời sáng sủa bên ngoài bị ngăn cách tấm rèm cửa sổ đã dần dần chuyển thành tối. Suốt hai giờ liên tục, đi đôi với chương trình phát thanh không chút nào gián đoạn của chiếc đài, thì hai người trừ hôn nhau chính là làm và làm. Ban đầu là từ giường chuyển tới chiếc bàn cổ, lại từ trên bàn chuyển sang giường, tiết mục trên chiếc đài cũng từ lúc đọc tin tức cho đến chương trình bình sách.
- …. Tiên phong Uất Trì Cung ngày cướp ba quan, đêm đoạt tám trại, uy chấn tứ phương…
Giọng đọc của phát thanh viên bình sách trầm bổng đọc truyện, mười ngón tay của Lục Trung Quân giữ chặt cặp đùi trắng như tuyết của An Na, kêu lên khàn đục, rốt cuộc cũng dâng hiến toàn bộ những tích tụ đè nén lâu trong cơ thể mình cho cô.
Anh nằm vật ra giường, thở hổn hển, cuối cùng là một cái thở dài thư thái.
An Na cả người đẫm mồ hôi, ngay cả một đầu ngón tay cũng lười cử động, một lát sau, cảm giác được anh muốn xoay người cô kéo lại gần, cô lười nhác không mở nổi mắt, dùng giọng mũi “hứ” một tiếng, bày tỏ sự cự tuyệt đến gần của anh.
Lục Trung Quân kéo cô nằm lên ngực mình, với tay ra tắt lấy chiếc đài.
Trong phòng không bật điện, chỉ có ánh sáng lờ mờ ở bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa sổ, có thể nghe được tiếng người bên ngoài nói chuyện hoặc là tiếng người đi đường đứt quãng.
An Na nằm trong ngực Lục Trung Quân, nhắm mắt lại, cảm nhận hô hấp và nhịp tim đập của anh.
….
– Em tới là vì nhớ anh à?
Một lát sau, bên tai An Na là tiếng nói chuyện trầm khàn kèm theo sự thỏa mãn của anh.
– Nếu không thì sao?
– Vợ anh tốt với anh quá. – Anh lại gần hôn một cái.
– Em nóng lắm, anh đừng có sát quá… – An Na đẩy anh, muốn leo xuống ngực anh.
– Em nằm im cho anh…- Lục Trung Quân nhấn cô trở lại, – Đúng rồi, lần trước anh quên nói cho em, anh chỉ có một mình em, em cũng chỉ được để một mình anh làm em thôi, nghe không?
An Na ngước mắt lên, mượn ánh sáng lờ mờ rọi vào phòng, thấy anh đang nhìn mình.
– Anh đáng ghét quá, không biết nói chuyện thì im miệng đi, không ai nói anh bị câm đâu. – An Na hung hăng véo anh một cái. Lục Trung Quân suýt xoa một tiếng.
– Đúng là lưu manh không còn gì để nói….An Na nhướng môi lên.
– Anh nói này sao anh lại thích em đến thế cơ chứ….
Anh giữ cánh tay, môi lại tìm tới. Hai người lại hôn nhau, tay anh cũng dần dần thò vào trong chăn chạm vào thân thể cô, trong lúc hơi thở càng lúc càng nặng nề thì bên ngoài bỗng có tiếng quát của bà chủ nhà mắng cậu con trai đang học trung học.
- …Sắp chín giờ rồi, con làm bài đến đâu rồi? Con định hại mẹ ngày mai lại bị chủ nhiệm gọi đến lớp phải không?
Tay của Lục Trung Quân dừng lại, ngồi bật dậy.
– Sao thế?
An Na bị anh làm cho hết hồn.
Lục Trung Quân xuống giường, bật điện, vừa mặc quần áo vừa nói:
– Chỗ anh tám giờ có buổi họp quan trọng. Chiều về nghe nói em đến tìm anh, anh chạy luôn đến đây….Ối, thắt lưng anh đâu….
An Na cũng cuống cả lên, vội mặc quần áo, rồi đi tìm chiếc thắt lưng giúp anh, mãi mới thấy nó bị rơi dưới gầm giường, vội đưa cho anh.
– Chết rồi, hơn tám giờ rồi, anh có bị phạt không?
– Đừng lo. – Lục Trung Quâng vừa cài dây lưng vừa an ủi, – Đáng nhẽ là anh còn phải làm một báo cáo tổng hết trong buổi họp nữa đấy.
– Sao anh không nói sớm?
– Anh vừa gặp em thì quên hết mọi thứ. – Anh khom người buộc giây giày.
– Còn đổ tội cho em. Thật hết chịu nổi anh rồi. Được rồi được rồi, anh đi nhanh đi.
– Ừ…
Lục Trung Quân đứng lên quay lại ôm An Na.
– Anh còn làm gì thế, mau đi đi. – An Na đẩy anh.
– Tối anh không ra được. Một mình em ở đây không yên tâm. Lát về anh bảo đồng nghiệp họ Ngô đưa em đến nhà khách học viện. Em vào đó ở, ngày mai hoặc ngày kia anh xin nghỉ sẽ ra với em.
– Không cần phiền đâu, ở đây cũng được…
– Cứ nghe anh.
– Được được, nghe theo anh. Anh đi đi.
An Na đẩy anh ra cửa, mở cửa ra.
Lục Trung Quân vội hôn má cô một cái rồi mới chạy đi.
….
Lúc chín giờ rưỡi, một người họ Ngô đến, nói tìm An Na.
An Na thu dọn đồ đạc xong, thấy người tới rồi bèn xuống nói với bà chủ, sau đó đi cùng người ta.
Nhà khách nằm ở khu phố, người đàn ông họ Ngô kia làm thủ tục cho An na xong, an na đi vào phòng, cám ơn anh ta. Đối phương cũng rất khách sáo, nói không vấn đề. An na tắm xong đi ngủ, chờ Lục Trung Quân xin được nghỉ đến tìm mình.