Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Tôi đến nơi vội vã chạy thẳng đến phòng làm việc của anh, nhưng người ta nói anh đã xin phép nghỉ mấy ngày rồi...
Lo Lắng...
Hụt hẫng....
Đó cũng chỉ là một phần trong tâm trạng hỗn độn của tôi lúc này. Tôi quay lại quán rồi lấy xe về quê anh. Tôi rất muốn biết, rất muốn biết người đàn ông mà tôi yêu suốt gần 4 năm qua có thực sự là một thằng tồi đến nỗi như thế hay không??
Con bé nhân viên thấy tôi quá vội vã liền chạy ra khỏi.
- Chị ơi có chuyện gì xảy ra vậy???
Tôi còn chẳng kịp trả lời nó chỉ vội vã dặn dò.
- mấy đứa trông quán giúp cho chị, có khi đến tối chị mới về...
Tôi chỉ kịp nói như thế nổi lên xe Phóng đi, lúc này thì bạn thân đã hoàn toàn mất kiểm soát...
Vẫn cố gắng gọi cho anh vài lần sau nó, nhưng không thể nào liên lạc được.... Bức ảnh đó nó ám ảnh tôi đến lúc tôi chẳng còn nghĩ được gì....
Đi được nửa đường thì tôi phải vào trong quán nước ven đường để nghỉ, tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu đến mức không có cách nào khống chế được. Chỉ sợ rằng mình chưa kịp xuống đến nhà anh thì đã gây ra tai nạn. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn trân quý cuộc sống này, tôi không thể để chuyện này khiến cho bản thân mình hay bất cứ một ai khác phải liên lụy....
Tôi cố lấy điện thoại ra để kiểm tra lại một lần nữa bức ảnh đó, mặc dù đang rất khó chịu trong người nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhìn thấy gương mặt ngây thơ của cô gái đó, cô ta thực sự rất xinh đẹp....
Tôi vào trang cá nhân của cô ta thì thấy thông tin ghi là cô giáo cấp 1, Thì ra là như vậy....
Một cô giáo đương nhiên học thức phải hơn một đứa bán phở nhưng tôi rồi. Điều này thực sự khiến tôi đã giận càng thêm giận, Thanh Xuân bao năm cuối cùng cũng cuốn trôi hết theo học thức Mà bố mẹ anh đề ra...
Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu hy vọng về tương lai bây giờ cũng chẳng còn bất cứ thứ gì....
Tôi nghỉ được một lát thì bắt đầu tiếp tục lên được, Đường Về Quê Anh sao hôm nay lại trở nên xa xôi đến như vậy...?
Tôi về tới đó là tầm 11 trưa, trước cổng nhà anh đã bắc rạp..
Chẳng lẽ hôm nay đã là ngày cưới rồi hay sao??? Chẳng lẽ anh thực sự sẽ lấy vợ? Chẳng lẽ tôi đã thực sự mất anh rồi....
Tôi chẳng Còn biết làm gì khác ngoài cười khổ, để xe ở bên ngoài rồi bước vào bên trong...
Vừa vào đến sách thì gặp mẹ anh, bà ta nhìn thấy tôi thì vô cùng hốt hoảng..
- cô tới đây làm gì???
- Cháu chào bác, cháu đến để gặp anh Hoàng.
- nó không có ở đây, cô đi về đi...
Sao bà ấy có thể nói chuyện với người mà con trai bà ấy đã từng đưa về ra mắt như vậy cơ chứ, thực sự khiến tôi cảm thấy rất thất vọng về trình độ học thức của gia đình bà ấy...
Lúc nào cũng mở miệng ra là nhắc tới học thức, nhắc tới bằng cấp. Vậy mà cách cư xử lại chẳng văn hóa bằng một đứa thất học như tôi, Đúng là nực cười mà...
- Dạ thưa bác, con tới đây là để gặp anh Hoàng và có chuyện muốn nói rõ với anh ấy. Bác không để cho con vào nhà được hay sao,???
- cô lạ nhỉ, hôm nay gia đình tôi có công việc. Thực sự không tiện đâu...
Tôi còn chưa Kịp nói thêm điều gì thì đã có một người con gái từ trong nhà chạy ra, cô ta nắm lấy tay bà ấy rồi nói:
- Mẹ ơi chúng ta vào nhà đi thôi, bố mẹ con đã chuẩn bị xong hết rồi. Anh Hoàng cũng đang ở trong nhà, chỉ còn chờ mỗi mẹ thôi...
Nếu như tôi đoán không nhầm thì cô ta mới chính là con dâu tương lai của bà ấy... Đúng là gia đình văn hóa thì sẽ lựa chọn một đứa con dâu văn hóa. Văn Hóa đến mức mà nhìn thấy người đang nói chuyện với mẹ chồng của mình mà không chào nổi một tiếng, thật sự khiến cho tôi quá thất vọng...
Chẳng thèm Nói thêm với bà ấy một lời nào, tôi đi thẳng vào trong nhà. Bởi vì người mà tôi muốn nói chuyện lúc này không phải là bà ấy mà chính là Hoàng...
Anh ta có lẽ thấy mẹ lâu vào nên đi ra, khi nhìn thấy tôi đang đi vào bên trong thì anh ta hoảng hốt... Anh ta chạy tới chỗ tôi rồi Nắm lấy tay tôi kéo ra một gốc.
- Tại sao em lại đến đây???
- Em đến để thăm gia đình người yêu thì có gì là không được hay sao???
- Hôm nay thực sự không tiện...
- Hôm nay là ngày anh cưới vợ nên không tiện hay sao???
- Anh....
Nhìn thái độ của anh ta thực sự bản thân không thể nào tiếp tục kiềm chế, tôi liền vung tay rồi Vả mạnh vào mặt anh ta một cái...
***bốp****
Anh ta thì sững người còn con vợ tương lai của anh ta thì hét lên.
- cô làm cái gì vậy hả? Tại sao cô lại đánh chồng tôi???
- chồng cô???nhưng trước đấy vài ngày thì anh ta vẫn còn là người yêu của tôi đấy...
- cô...cô nói gì???
à có lẽ cô ta không biết truyện này, tôi định nói thêm vài câu để giúp cô ta thông não thì anh ta quát.
- em thôi đi. Em đừng có cố chấp, chúng ta kết thúc lâu rồi...
Nói rồi anh ta quay qua nắm lấy tay cô ta, nhìn vẻ mặt anh ta lúc này vô cùng khổ sở,, vô cùng oan ức..
- Vân, em phải tin anh. Anh và cô ta đúng là đã từng quen nhau. Nhưng anh và cô ta đã kết thúc từ trước khi quen em rồi. Anh thực sự không lừa dối em...
Gia đình cô ta chắc bề thế lắm nên mới khiến cho anh ta lụy đến mức như thế. Có lẽ chỉ có mình tôi ngu ngốc tin tưởng anh ta. Về quê với người yêu mấy lần mà anh ta không hề chở tôi đi chơi với bạn bè anh ta. Không hề đưa đi thăm anh em họ hàng cũng không chở tôi đi chợ. Liệu tất cả có phải đều nằm trong kế hoạch hay không???
hai người họ đứng trước mặt tôi tình tứ, tay trong tay chẳng khác nào ngưu lang chức nữ...
- em vào nhà trước đi, anh nói truyện với cô ta xong sẽ vào ngay...
- nhưng...
Cô ta ngập ngừng đưa ánh mắt nhìn về phía tôi. Ôi đm cứ như tôi sắp ăn thịt thằng chồng tương lai của cô ta vậy.
Bọn chúng đang cố gắng đưa nhau lên làm nhân vật chính, rồi đẩy tôi xuống làm ác phụ đây mà..
hai đứa chúng nó luyến lưu một hồi thì con kia cũng đi vào trong trước, cứ đi được vài bước thì lại quay lại nhìn, tôi chẳng thể nào hiểu nổi thứ mà cô ta đang sợ là gì.
Bây giờ chỉ còn tôi và anh ta, anh ta sau một lúc im lặng thì nói với tôi.
- anh nghĩ chúng ta đã thực sự kết thúc từ ngày hôm đó rồi. Anh im lặng như vậy thì lẽ ra em phải hiểu chứ???
- đó là cách mà anh chia tay với người đã ở bên anh bốn năm hay sao????
Anh ta lại im lặng, trong lòng tôi đau đớn còn hơn ai đó đang rạch từng nhát dao vào người. Sự im lặng của anh ta khiến tôi gần như phát điên. Tôi lao vào anh ta mà đấm đá...
Anh ta nắm chặt lấy tay tôi rồi đẩy mạnh, tôi ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Rất muốn khóc nhưng không thể khóc.
- cô thôi đi, tôi yêu cô suốt mấy năm qua đều phải chịu dưới chướng của cô. Đến cả ngủ với cô cũng không được.thời buổi nào rồi mà cô còn ôm khư khư cái sự cổ hủ đó. Chia tay rồi cô cũng đâu có mất mát gì...
Không mất mát gì hay sao???Còn cái màng mỏng manh ấy thì có nghĩa là còn tất cả hay sao???
Người đàn ông mà tôi yêu thương lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm đến như vậy. Bản thân tôi sốc đến mức không còn nói được một câu nào, anh ta tiếp tục.
- mấy năm qua tôi cũng đã phụ cô rất nhiều, Cô giúp tôi có thêm tiền đóng học phí thì tôi cũng giúp cô bán quán. Coi như những thứ đó là tiền lương của tôi chứ Cô cũng chẳng giúp tôi được gì...
Càng nghe anh ta nói tôi càng cảm thấy mình quá sai lầm, quá ngu ngốc...
Vậy là tất cả tương lai những viễn cảnh hạnh phúc mà tôi mường tượng ra cũng chỉ là ảo ảnh, anh ta chưa từng nghĩ sẽ cùng tôi ở chung một mái nhà....
- thôi Bây giờ cô về đi, tôi phải vào trong nhà nói chuyện với bố mẹ vợ tương lai rồi...
Anh ta bỏ vào trong nhà để lại một mình tôi bơ vơ đứng ở bên ngoài. Không một lời giải thích cho đúng nghĩa, Anh ta đang đem tất cả mọi lỗi lầm đổ lên đầu tôi...
Tôi biết bản thân mình không có học thức bằng vợ tương lai của anh ta, nhưng tôi dám chắc một điều là nhân cách của tôi hơn Anh ta gấp ngàn lần...
Vậy cho nên người ta mới nói không phải người học cao là người có đạo đức tốt, bởi vì một kẻ như anh ta Bây giờ tôi mới biết bỏ được là một điều thực sự quá may mắn...
Chẳng tiếc nuối cũng chẳng có bất cứ một chút hy vọng hàn gắn, tôi quay lưng bước ra khỏi ngôi nhà ấy, và có một suy nghĩ đó chính là sẽ không bao giờ quay trở lại...
Bởi vì cả anh ta và gia đình anh ta đều không xứng đáng với tình cảm mà tôi đã dành cho họ....
Vừa lái xe ra tới đầu ngõ thì xe tôi không may va chạm với một xe máy khác, cũng may là bởi vì đi với tốc độ bình thường nên cả hai đều không sao, Chỉ có điều tay tôi đã bị thương, máu chảy ra cũng không ít...
Người đàn ông đó vội vã chạy xuống đỡ tôi, Khi Nhìn kỹ mặt tôi thì anh ta ngạc nhiên lắm..
- là cô sao? Sao cô Lại ở đây???
Tôi ngơ ngác Nhìn anh ta, rồi chợt nhận ra anh ta là khách quen của quán.
- sao anh lại ở đây?
- chuện đó không quan trọng. mà cô có sao không, đi đứng phải chú ý vào chứ....
Người đàn ông đó đỡ tôi đứng dậy, anh ta đang mặc trên người chiếc áo sơ mi màu trắng. Vì va chạm với xe tôi nên đã bị rách một ít.
Anh ta xé vạt áo của mình rồi băng bó vào vết thương đang chảy máu trên tay tôi....
Anh ta làm rất nhẹ nhàng và chuyên nghiệp, tôi vu vơ hỏi..
- anh là bác sĩ à?
- ừ...
Câu trả lời ấy khiến tôi khá ngạc nhiên. Xong xuôi đâu đấy anh ta lại hỏi.
- cô có về được không???mà đi đâu về tận đây???
- tôi đi đâu??? À... Hôm nay người yêu tôi lấy vợ...
Lo Lắng...
Hụt hẫng....
Đó cũng chỉ là một phần trong tâm trạng hỗn độn của tôi lúc này. Tôi quay lại quán rồi lấy xe về quê anh. Tôi rất muốn biết, rất muốn biết người đàn ông mà tôi yêu suốt gần 4 năm qua có thực sự là một thằng tồi đến nỗi như thế hay không??
Con bé nhân viên thấy tôi quá vội vã liền chạy ra khỏi.
- Chị ơi có chuyện gì xảy ra vậy???
Tôi còn chẳng kịp trả lời nó chỉ vội vã dặn dò.
- mấy đứa trông quán giúp cho chị, có khi đến tối chị mới về...
Tôi chỉ kịp nói như thế nổi lên xe Phóng đi, lúc này thì bạn thân đã hoàn toàn mất kiểm soát...
Vẫn cố gắng gọi cho anh vài lần sau nó, nhưng không thể nào liên lạc được.... Bức ảnh đó nó ám ảnh tôi đến lúc tôi chẳng còn nghĩ được gì....
Đi được nửa đường thì tôi phải vào trong quán nước ven đường để nghỉ, tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu đến mức không có cách nào khống chế được. Chỉ sợ rằng mình chưa kịp xuống đến nhà anh thì đã gây ra tai nạn. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn trân quý cuộc sống này, tôi không thể để chuyện này khiến cho bản thân mình hay bất cứ một ai khác phải liên lụy....
Tôi cố lấy điện thoại ra để kiểm tra lại một lần nữa bức ảnh đó, mặc dù đang rất khó chịu trong người nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhìn thấy gương mặt ngây thơ của cô gái đó, cô ta thực sự rất xinh đẹp....
Tôi vào trang cá nhân của cô ta thì thấy thông tin ghi là cô giáo cấp 1, Thì ra là như vậy....
Một cô giáo đương nhiên học thức phải hơn một đứa bán phở nhưng tôi rồi. Điều này thực sự khiến tôi đã giận càng thêm giận, Thanh Xuân bao năm cuối cùng cũng cuốn trôi hết theo học thức Mà bố mẹ anh đề ra...
Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu hy vọng về tương lai bây giờ cũng chẳng còn bất cứ thứ gì....
Tôi nghỉ được một lát thì bắt đầu tiếp tục lên được, Đường Về Quê Anh sao hôm nay lại trở nên xa xôi đến như vậy...?
Tôi về tới đó là tầm 11 trưa, trước cổng nhà anh đã bắc rạp..
Chẳng lẽ hôm nay đã là ngày cưới rồi hay sao??? Chẳng lẽ anh thực sự sẽ lấy vợ? Chẳng lẽ tôi đã thực sự mất anh rồi....
Tôi chẳng Còn biết làm gì khác ngoài cười khổ, để xe ở bên ngoài rồi bước vào bên trong...
Vừa vào đến sách thì gặp mẹ anh, bà ta nhìn thấy tôi thì vô cùng hốt hoảng..
- cô tới đây làm gì???
- Cháu chào bác, cháu đến để gặp anh Hoàng.
- nó không có ở đây, cô đi về đi...
Sao bà ấy có thể nói chuyện với người mà con trai bà ấy đã từng đưa về ra mắt như vậy cơ chứ, thực sự khiến tôi cảm thấy rất thất vọng về trình độ học thức của gia đình bà ấy...
Lúc nào cũng mở miệng ra là nhắc tới học thức, nhắc tới bằng cấp. Vậy mà cách cư xử lại chẳng văn hóa bằng một đứa thất học như tôi, Đúng là nực cười mà...
- Dạ thưa bác, con tới đây là để gặp anh Hoàng và có chuyện muốn nói rõ với anh ấy. Bác không để cho con vào nhà được hay sao,???
- cô lạ nhỉ, hôm nay gia đình tôi có công việc. Thực sự không tiện đâu...
Tôi còn chưa Kịp nói thêm điều gì thì đã có một người con gái từ trong nhà chạy ra, cô ta nắm lấy tay bà ấy rồi nói:
- Mẹ ơi chúng ta vào nhà đi thôi, bố mẹ con đã chuẩn bị xong hết rồi. Anh Hoàng cũng đang ở trong nhà, chỉ còn chờ mỗi mẹ thôi...
Nếu như tôi đoán không nhầm thì cô ta mới chính là con dâu tương lai của bà ấy... Đúng là gia đình văn hóa thì sẽ lựa chọn một đứa con dâu văn hóa. Văn Hóa đến mức mà nhìn thấy người đang nói chuyện với mẹ chồng của mình mà không chào nổi một tiếng, thật sự khiến cho tôi quá thất vọng...
Chẳng thèm Nói thêm với bà ấy một lời nào, tôi đi thẳng vào trong nhà. Bởi vì người mà tôi muốn nói chuyện lúc này không phải là bà ấy mà chính là Hoàng...
Anh ta có lẽ thấy mẹ lâu vào nên đi ra, khi nhìn thấy tôi đang đi vào bên trong thì anh ta hoảng hốt... Anh ta chạy tới chỗ tôi rồi Nắm lấy tay tôi kéo ra một gốc.
- Tại sao em lại đến đây???
- Em đến để thăm gia đình người yêu thì có gì là không được hay sao???
- Hôm nay thực sự không tiện...
- Hôm nay là ngày anh cưới vợ nên không tiện hay sao???
- Anh....
Nhìn thái độ của anh ta thực sự bản thân không thể nào tiếp tục kiềm chế, tôi liền vung tay rồi Vả mạnh vào mặt anh ta một cái...
***bốp****
Anh ta thì sững người còn con vợ tương lai của anh ta thì hét lên.
- cô làm cái gì vậy hả? Tại sao cô lại đánh chồng tôi???
- chồng cô???nhưng trước đấy vài ngày thì anh ta vẫn còn là người yêu của tôi đấy...
- cô...cô nói gì???
à có lẽ cô ta không biết truyện này, tôi định nói thêm vài câu để giúp cô ta thông não thì anh ta quát.
- em thôi đi. Em đừng có cố chấp, chúng ta kết thúc lâu rồi...
Nói rồi anh ta quay qua nắm lấy tay cô ta, nhìn vẻ mặt anh ta lúc này vô cùng khổ sở,, vô cùng oan ức..
- Vân, em phải tin anh. Anh và cô ta đúng là đã từng quen nhau. Nhưng anh và cô ta đã kết thúc từ trước khi quen em rồi. Anh thực sự không lừa dối em...
Gia đình cô ta chắc bề thế lắm nên mới khiến cho anh ta lụy đến mức như thế. Có lẽ chỉ có mình tôi ngu ngốc tin tưởng anh ta. Về quê với người yêu mấy lần mà anh ta không hề chở tôi đi chơi với bạn bè anh ta. Không hề đưa đi thăm anh em họ hàng cũng không chở tôi đi chợ. Liệu tất cả có phải đều nằm trong kế hoạch hay không???
hai người họ đứng trước mặt tôi tình tứ, tay trong tay chẳng khác nào ngưu lang chức nữ...
- em vào nhà trước đi, anh nói truyện với cô ta xong sẽ vào ngay...
- nhưng...
Cô ta ngập ngừng đưa ánh mắt nhìn về phía tôi. Ôi đm cứ như tôi sắp ăn thịt thằng chồng tương lai của cô ta vậy.
Bọn chúng đang cố gắng đưa nhau lên làm nhân vật chính, rồi đẩy tôi xuống làm ác phụ đây mà..
hai đứa chúng nó luyến lưu một hồi thì con kia cũng đi vào trong trước, cứ đi được vài bước thì lại quay lại nhìn, tôi chẳng thể nào hiểu nổi thứ mà cô ta đang sợ là gì.
Bây giờ chỉ còn tôi và anh ta, anh ta sau một lúc im lặng thì nói với tôi.
- anh nghĩ chúng ta đã thực sự kết thúc từ ngày hôm đó rồi. Anh im lặng như vậy thì lẽ ra em phải hiểu chứ???
- đó là cách mà anh chia tay với người đã ở bên anh bốn năm hay sao????
Anh ta lại im lặng, trong lòng tôi đau đớn còn hơn ai đó đang rạch từng nhát dao vào người. Sự im lặng của anh ta khiến tôi gần như phát điên. Tôi lao vào anh ta mà đấm đá...
Anh ta nắm chặt lấy tay tôi rồi đẩy mạnh, tôi ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Rất muốn khóc nhưng không thể khóc.
- cô thôi đi, tôi yêu cô suốt mấy năm qua đều phải chịu dưới chướng của cô. Đến cả ngủ với cô cũng không được.thời buổi nào rồi mà cô còn ôm khư khư cái sự cổ hủ đó. Chia tay rồi cô cũng đâu có mất mát gì...
Không mất mát gì hay sao???Còn cái màng mỏng manh ấy thì có nghĩa là còn tất cả hay sao???
Người đàn ông mà tôi yêu thương lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm đến như vậy. Bản thân tôi sốc đến mức không còn nói được một câu nào, anh ta tiếp tục.
- mấy năm qua tôi cũng đã phụ cô rất nhiều, Cô giúp tôi có thêm tiền đóng học phí thì tôi cũng giúp cô bán quán. Coi như những thứ đó là tiền lương của tôi chứ Cô cũng chẳng giúp tôi được gì...
Càng nghe anh ta nói tôi càng cảm thấy mình quá sai lầm, quá ngu ngốc...
Vậy là tất cả tương lai những viễn cảnh hạnh phúc mà tôi mường tượng ra cũng chỉ là ảo ảnh, anh ta chưa từng nghĩ sẽ cùng tôi ở chung một mái nhà....
- thôi Bây giờ cô về đi, tôi phải vào trong nhà nói chuyện với bố mẹ vợ tương lai rồi...
Anh ta bỏ vào trong nhà để lại một mình tôi bơ vơ đứng ở bên ngoài. Không một lời giải thích cho đúng nghĩa, Anh ta đang đem tất cả mọi lỗi lầm đổ lên đầu tôi...
Tôi biết bản thân mình không có học thức bằng vợ tương lai của anh ta, nhưng tôi dám chắc một điều là nhân cách của tôi hơn Anh ta gấp ngàn lần...
Vậy cho nên người ta mới nói không phải người học cao là người có đạo đức tốt, bởi vì một kẻ như anh ta Bây giờ tôi mới biết bỏ được là một điều thực sự quá may mắn...
Chẳng tiếc nuối cũng chẳng có bất cứ một chút hy vọng hàn gắn, tôi quay lưng bước ra khỏi ngôi nhà ấy, và có một suy nghĩ đó chính là sẽ không bao giờ quay trở lại...
Bởi vì cả anh ta và gia đình anh ta đều không xứng đáng với tình cảm mà tôi đã dành cho họ....
Vừa lái xe ra tới đầu ngõ thì xe tôi không may va chạm với một xe máy khác, cũng may là bởi vì đi với tốc độ bình thường nên cả hai đều không sao, Chỉ có điều tay tôi đã bị thương, máu chảy ra cũng không ít...
Người đàn ông đó vội vã chạy xuống đỡ tôi, Khi Nhìn kỹ mặt tôi thì anh ta ngạc nhiên lắm..
- là cô sao? Sao cô Lại ở đây???
Tôi ngơ ngác Nhìn anh ta, rồi chợt nhận ra anh ta là khách quen của quán.
- sao anh lại ở đây?
- chuện đó không quan trọng. mà cô có sao không, đi đứng phải chú ý vào chứ....
Người đàn ông đó đỡ tôi đứng dậy, anh ta đang mặc trên người chiếc áo sơ mi màu trắng. Vì va chạm với xe tôi nên đã bị rách một ít.
Anh ta xé vạt áo của mình rồi băng bó vào vết thương đang chảy máu trên tay tôi....
Anh ta làm rất nhẹ nhàng và chuyên nghiệp, tôi vu vơ hỏi..
- anh là bác sĩ à?
- ừ...
Câu trả lời ấy khiến tôi khá ngạc nhiên. Xong xuôi đâu đấy anh ta lại hỏi.
- cô có về được không???mà đi đâu về tận đây???
- tôi đi đâu??? À... Hôm nay người yêu tôi lấy vợ...