Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- các người thật là quá đáng. Sao các người có thể đối sử với con tôi như vậy.
Bà ta đương nhiên là không cam tâm. Bà ta la hét cố gắng để giữ lấy cái vị trí ấy cho con trai. Nhưng bà ta đâu có biết những điều mà gia đình bà ấy gây ra cho người khác nó còn tồi tệ hơn những gì mà con trai bà ấy đang phải nhận gấp trăm nghìn lần.
Lúc tôi bị tổn thương bà ấy có hiểu không? Lúc gia đình bà ấy quay lưng lại với tôi liệu bà ấy có thấu cho nỗi thất vọng ê chề của tôi không?,, Nó đau đớn, nó dằn vặt lắm.
Chồng bà ta kéo tay vợ vì quá xấu hổ.
- chúng ta về thôi bà. Hoàng, chúng ta đi thôi con. Đừng ở lại đây thêm nữa, mất mặt quá rồi.
- ông im đi. Đây là nhà con chúng ta. Nó đã cưới con gái nhà người ta rồi. Tại sao nó phải đi kia chứ.
Ba Phong có lẽ là đã bực bội lắm rồi. Ông nói luôn.
- con gái như bát nước đổ đi. Lấy chồng thì phải theo chồng. Nhà này là nhà của tôi, tôi cũng không bắt nó phải bỏ chồng vì tôi nên nếu nó chấp nhận con trai bà thì cứ việc đưa nhau đi khỏi đây. Nhưng tôi sẽ không cung cấp tiền bạc hay bất kì một cái gì khác.
- kìa ông - bà mẹ kế kia hình như vẫn còn lưu luyến thằng con rể quý. Còn chưa kịp nói ra hết câu bênh vực thì đã bị quát.
- bà im đi. Nếu muốn thì đi theo nó luôn đi. Tôi không nói bà đừng nghĩ tôi không biết gì.
- ông nói thế là sao? ông đừng có giận cá chém thớt như vậy chứ.
- suốt thời gian tôi bị bệnh nằm một chỗ thì ai là người chăm sóc cho tôi. Nếu không có con bé Mai thì tôi chết khô một chỗ rồi. Thử hỏi bà đã mấy lần đem cho tôi tô cháo hay viên thuốc.
- tôi....tôi....
- Không nói được đúng không??? Nói cho bà biết. Từ giờ cô giúp việc sẽ nghỉ không làm nữa. Nếu con gái bà không đi theo chồng nó thì bà với con gái bà tự làm hết công việc nhà đi. Sống sung sướng đã quá lâu rồi nên không biết đâu là phải đâu là trái nữa rồi.
Nói chuyện xong với vợ thì ông ta lại tiếp tục nói với con gái.
- bây giờ mày quyết định đi. Ở lại hay là đi.
- ba à, con sẽ không đi đâu..
Nhận được câu trả ời từ con gái thì thái độ của ông dành cho gia đình thằng Hoàng cũng lập tức thay đổi.
- các người nghe thấy hết rồi đó. Mong các người giữ tự trọng mà đi khỏi đây.
Gia đình thằng Hoàng bị ba của Phong đuổi nhưng ánh mắt hận thù lại hướng về phía tôi. Đây chính là cái giá cho gia đình họ phải nhận mà tại sao lại giống như tôi đang gây chuyện hãm hại họ vậy???
Bà ta trừng mắt nhìn tôi rồi đay nghiến.
- mày nhất định sẽ phải chịu quả báo vì đã bày mưu tính cách khiến cho con trai tao bị hãm hại...
Tôi nghe bà ta nói mà thực sự cảm thấy nực cười. Ai mới là người đáng phải chịu quả báo đây???
Nhưng quả báo bà ta đã phải chịu, con trai bà ta đã phải chịu rồi thì tôi cũng không muốn tự mình tạo thêm nghiệp nữa. Tôi cũng chẳng thèm nói lại với bà ta một câu nào...
Phong không muốn tiếp tục nghe bà ta nói nhảm nữa nên nhắc khéo.
- nếu đã không có chuyện gì nữa thì tôi mời gia đình bác trở về nhà của mình. Gia đình tôi còn bận rất nhiều chuyện nên không thể tiếp đón các người thêm được...
- cậu đừng có nghĩ mình là bác sĩ thì ngon. Sau này tôi nhất định sẽ kiếm cho con trai tôi đứa con dâu còn hơn cả đứa em gái của cậu. Đúng là không biết điều...
- trước khi bác kiếm con dâu mới cho con trai bác thì nên cho cậu ta đi học lại lớp đạo đức để biết nhân cách làm người là như thế nào đi..
- cậu...
Bà ta muốn nói lắm nhưng có lẽ do á khẩu đến chẳng nói được lời nào. Bố của thằng Hoàng bởi vì đã thấy được là ông ta quá vất mặt ở đây nên lập tức lôi vợ và con trai đi về.....
Trong nhà Bây giờ còn lại người nhà của Phong. Tôi và Phong ngồi xuống ghế tiếp tục câu chuyện với ba anh. Ông uống thuốc xong rồi nói tiếp.
- hai đứa chọn ngày làm đám cưới đi. Ba sẽ thu xếp sang nhà con nói chuyện với bố mẹ của con.
Vì không muốn sau này có chuyện gì đó khó khăn không nói được, nên tôi đề cập luôn đến vấn đề Công việc của mình trước khi bàn đến chuyện đám cưới.
- con thực sự mong muốn sau khi kết hôn cùng Phong, con vẫn tiếp tục được làm công việc mà con đang làm bây giờ.
- ta suy nghĩ kỹ cũng kĩ rồi, suốt mấy ngày nay ta đang nghĩ đến chuyện mình đã xen vào công việc của con cái quá nhiều. Nên bây giờ các con muốn làm gì cũng được ta sẽ không ngăn cản.
Tôi nghe ông nói như vậy mà Trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được hạnh phúc thực sự của cuộc đời mình rồi...
Mẹ kế với con gái bà ấy thì ức ấm nhìn tôi, tôi thực sự cũng chẳng quan tâm gì đến họ. Bởi vì bây giờ họ cũng đâu có thể nào đe dọa đến sự yên bình của cuộc sống tôi nữa.
Mọi chuyện giải quyết xong xuôi thì tôi đi ra quán còn anh thì đến bệnh viện...
Đến khi tối tôi trở về thì không thấy cô giúp việc thật, bà mẹ kế và con gái của bà ta đang ngồi sẵn ở phòng khách đợi tôi. Vừa nhìn thấy tôi bà ta đã nói giọng mẹ thiên hạ.
- bây giờ cô mới trở về là sao? Cơm chưa Nấu nhà cửa chưa lau dọn. Đúng là cái loại lười biếng.
Sau nhiều chuyện như vậy mà bà ta vẫn chưa rút ra được kinh nghiệm sống gì hay sao??? Là con cái trong nhà nếu như đối xử tốt tử tế với tôi thì tôi sẽ sẵn sàng làm hết mọi chuyện. Nhưng cái thái độ này đã khiến cho tôi cảm thấy không được thoải mái.
- con xin lỗi bác, bây giờ con có thể đi nấu ăn nhưng việc lau dọn thì bác nên nói con gái bác của làm đi. Mỗi người một việc mới mau xong được chứ ạ.
- cô có biết con gái tôi là lá ngọc cành vàng hay không, mà cô lại bắt con gái tôi phải làm mấy cái việc tay chân bẩn thỉu ấy.
- con gái bác là cành vàng lá ngọc đối với bác, vậy thì con cũng là cành vàng lá ngọc đối với cha mẹ của con. Bác đâu có quyền ép con phải là mọi thứ trong khi con gái của bác chỉ việc ngồi chơi thôi...
- láo xược, có đúng là cái loại vô học thức không biết gì cả...
À bà ta đã nói tôi là kẻ vô học thì tôi cũng sẽ cho bà ta biết như thế nào gọi là vô học... Tôi xuống bếp nấu nướng đồ ăn cho ba chồng tương lai ăn, chỉ nấu cho mình Ông thôi chứ còn bà ta và con gái bà ta thì tôi không nấu...
Tôi nấu xong phần đồ ăn cho ba chồng tương lai thì đem lên phòng cho ông ăn, xong đâu đấy tôi gọi điện cho Phong hẹn anh ra ngoài ăn tối...
Tôi đi lên phòng trang điểm ăn mặc quần áo lồng lộn rồi đi xuống dưới phòng khách. Bà ta và con gái bà ta sau khi vào bếp không thấy đồ ăn thì tức giận lắm lại bắt đầu la hét...
- cô làm cái gì trong bếp mà đến giờ vẫn chưa có cơm ăn? Cô định đi đâu, cô chưa nấu ăn mà cô định đi đâu hả...
- con gái của bác cũng có tay có chân mà. Bác muốn ăn uống gì thì cứ bảo con gái bác nấu để bác ăn còn không thì bác gọi đồ ăn ở bên ngoài. Cháu không phải là con hầu kẻ hạ ở nhà này nên bác đừng có nghĩ sẽ ra lệnh được bất cứ cái gì cho cháu. Bác đừng nghĩ cháu là người dễ dãi bị bắt nạt.
Tôi biết là mẹ con bà ta tức lắm nhưng tôi cần gì phải quan tâm đến thái độ của họ. Ngay từ đầu họ cũng đâu có tôn trọng gì tôi. Tôi không cần phải lấy lòng họ để làm gì cả...
Tôi đến nhà hàng thì anh đã có mặt ở đó. Vì nhà hàng này ở gần bệnh viện của anh nên tôi đã chọn nó. Anh vừa nhìn thấy tôi thì đã mỉm cười, cái nụ cười này của anh khiến cho bao mệt mỏi tức giận trong lòng tôi bay đây đâu hết. Tôi thực sự không hiểu được con người này có gì hấp dẫn mà khiến cho tôi dạo gần đây phải tương tư nhiều đến như vậy...
- hôm nay không tâm trạng không tốt à Sao lại hẹn anh đi ra nhà hàng như thế này..
- Em đã nấu cơm đâu đấy xong hết rồi mới đi mà. Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi về muộn bởi vì từ lúc yêu nhau đến giờ chúng ta đã hẹn hò bao giờ đâu...
- Đúng là chúng ta Chưa Từng Hẹn Hò Thật, vậy Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau thay cho tất cả những lần thì nói trước nhé...
Tôi mỉm Cười anh cũng mỉm cười. Hai đứa ăn xong thì nơi hẹn hò lại chính là bờ sông ngày trước. Nó chẳng phải là một nơi xa hoa lãng mạn gì nhưng nó là một nơi vô cùng Yên Bình. Là nơi niệm kỷ niệm giữa tôi và anh. Là nơi xua tan đi mọi khoảng cách giữa chúng tôi....
Anh nắm chặt lấy tay tôi, tôi dựa đầu lên bờ vai rắn chắc của anh nhìn ra phía bờ sông. Từng dòng nước lăn tăn gợn sóng, nhẹ nhàng giống như tình yêu của tôi và anh lúc này.
Anh lại lấy trong cốp xe ra hai lon bia, tôi một lon anh một lon. Lần này thì tôi chẳng nề Hà gì mà uống một hơi hết sạch. Thậm chí tôi còn lấy lon bia từ tay anh mà uống hết luôn. Anh cứ thế nhìn tôi nhìn tôi mãi, trong người tôi có chút men cay rồi nên tôi cũng cứ nghĩ anh vui cười.
Tôi đâu có biết là bản thân mình lúc say lại ngớ ngẩn đến như thế.
Thậm chí tôi còn chẳng biết được là sau khi mà tôi uống hai lon bia ấy thì chuyện mất mặt gì sẽ xảy ra.
Xem ảnh 1
)))
Các chị đoán thử xem khi Mai say xỉn thì sẽ làm gì anh Phong của chúng ta. hehe
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- các người thật là quá đáng. Sao các người có thể đối sử với con tôi như vậy.
Bà ta đương nhiên là không cam tâm. Bà ta la hét cố gắng để giữ lấy cái vị trí ấy cho con trai. Nhưng bà ta đâu có biết những điều mà gia đình bà ấy gây ra cho người khác nó còn tồi tệ hơn những gì mà con trai bà ấy đang phải nhận gấp trăm nghìn lần.
Lúc tôi bị tổn thương bà ấy có hiểu không? Lúc gia đình bà ấy quay lưng lại với tôi liệu bà ấy có thấu cho nỗi thất vọng ê chề của tôi không?,, Nó đau đớn, nó dằn vặt lắm.
Chồng bà ta kéo tay vợ vì quá xấu hổ.
- chúng ta về thôi bà. Hoàng, chúng ta đi thôi con. Đừng ở lại đây thêm nữa, mất mặt quá rồi.
- ông im đi. Đây là nhà con chúng ta. Nó đã cưới con gái nhà người ta rồi. Tại sao nó phải đi kia chứ.
Ba Phong có lẽ là đã bực bội lắm rồi. Ông nói luôn.
- con gái như bát nước đổ đi. Lấy chồng thì phải theo chồng. Nhà này là nhà của tôi, tôi cũng không bắt nó phải bỏ chồng vì tôi nên nếu nó chấp nhận con trai bà thì cứ việc đưa nhau đi khỏi đây. Nhưng tôi sẽ không cung cấp tiền bạc hay bất kì một cái gì khác.
- kìa ông - bà mẹ kế kia hình như vẫn còn lưu luyến thằng con rể quý. Còn chưa kịp nói ra hết câu bênh vực thì đã bị quát.
- bà im đi. Nếu muốn thì đi theo nó luôn đi. Tôi không nói bà đừng nghĩ tôi không biết gì.
- ông nói thế là sao? ông đừng có giận cá chém thớt như vậy chứ.
- suốt thời gian tôi bị bệnh nằm một chỗ thì ai là người chăm sóc cho tôi. Nếu không có con bé Mai thì tôi chết khô một chỗ rồi. Thử hỏi bà đã mấy lần đem cho tôi tô cháo hay viên thuốc.
- tôi....tôi....
- Không nói được đúng không??? Nói cho bà biết. Từ giờ cô giúp việc sẽ nghỉ không làm nữa. Nếu con gái bà không đi theo chồng nó thì bà với con gái bà tự làm hết công việc nhà đi. Sống sung sướng đã quá lâu rồi nên không biết đâu là phải đâu là trái nữa rồi.
Nói chuyện xong với vợ thì ông ta lại tiếp tục nói với con gái.
- bây giờ mày quyết định đi. Ở lại hay là đi.
- ba à, con sẽ không đi đâu..
Nhận được câu trả ời từ con gái thì thái độ của ông dành cho gia đình thằng Hoàng cũng lập tức thay đổi.
- các người nghe thấy hết rồi đó. Mong các người giữ tự trọng mà đi khỏi đây.
Gia đình thằng Hoàng bị ba của Phong đuổi nhưng ánh mắt hận thù lại hướng về phía tôi. Đây chính là cái giá cho gia đình họ phải nhận mà tại sao lại giống như tôi đang gây chuyện hãm hại họ vậy???
Bà ta trừng mắt nhìn tôi rồi đay nghiến.
- mày nhất định sẽ phải chịu quả báo vì đã bày mưu tính cách khiến cho con trai tao bị hãm hại...
Tôi nghe bà ta nói mà thực sự cảm thấy nực cười. Ai mới là người đáng phải chịu quả báo đây???
Nhưng quả báo bà ta đã phải chịu, con trai bà ta đã phải chịu rồi thì tôi cũng không muốn tự mình tạo thêm nghiệp nữa. Tôi cũng chẳng thèm nói lại với bà ta một câu nào...
Phong không muốn tiếp tục nghe bà ta nói nhảm nữa nên nhắc khéo.
- nếu đã không có chuyện gì nữa thì tôi mời gia đình bác trở về nhà của mình. Gia đình tôi còn bận rất nhiều chuyện nên không thể tiếp đón các người thêm được...
- cậu đừng có nghĩ mình là bác sĩ thì ngon. Sau này tôi nhất định sẽ kiếm cho con trai tôi đứa con dâu còn hơn cả đứa em gái của cậu. Đúng là không biết điều...
- trước khi bác kiếm con dâu mới cho con trai bác thì nên cho cậu ta đi học lại lớp đạo đức để biết nhân cách làm người là như thế nào đi..
- cậu...
Bà ta muốn nói lắm nhưng có lẽ do á khẩu đến chẳng nói được lời nào. Bố của thằng Hoàng bởi vì đã thấy được là ông ta quá vất mặt ở đây nên lập tức lôi vợ và con trai đi về.....
Trong nhà Bây giờ còn lại người nhà của Phong. Tôi và Phong ngồi xuống ghế tiếp tục câu chuyện với ba anh. Ông uống thuốc xong rồi nói tiếp.
- hai đứa chọn ngày làm đám cưới đi. Ba sẽ thu xếp sang nhà con nói chuyện với bố mẹ của con.
Vì không muốn sau này có chuyện gì đó khó khăn không nói được, nên tôi đề cập luôn đến vấn đề Công việc của mình trước khi bàn đến chuyện đám cưới.
- con thực sự mong muốn sau khi kết hôn cùng Phong, con vẫn tiếp tục được làm công việc mà con đang làm bây giờ.
- ta suy nghĩ kỹ cũng kĩ rồi, suốt mấy ngày nay ta đang nghĩ đến chuyện mình đã xen vào công việc của con cái quá nhiều. Nên bây giờ các con muốn làm gì cũng được ta sẽ không ngăn cản.
Tôi nghe ông nói như vậy mà Trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được hạnh phúc thực sự của cuộc đời mình rồi...
Mẹ kế với con gái bà ấy thì ức ấm nhìn tôi, tôi thực sự cũng chẳng quan tâm gì đến họ. Bởi vì bây giờ họ cũng đâu có thể nào đe dọa đến sự yên bình của cuộc sống tôi nữa.
Mọi chuyện giải quyết xong xuôi thì tôi đi ra quán còn anh thì đến bệnh viện...
Đến khi tối tôi trở về thì không thấy cô giúp việc thật, bà mẹ kế và con gái của bà ta đang ngồi sẵn ở phòng khách đợi tôi. Vừa nhìn thấy tôi bà ta đã nói giọng mẹ thiên hạ.
- bây giờ cô mới trở về là sao? Cơm chưa Nấu nhà cửa chưa lau dọn. Đúng là cái loại lười biếng.
Sau nhiều chuyện như vậy mà bà ta vẫn chưa rút ra được kinh nghiệm sống gì hay sao??? Là con cái trong nhà nếu như đối xử tốt tử tế với tôi thì tôi sẽ sẵn sàng làm hết mọi chuyện. Nhưng cái thái độ này đã khiến cho tôi cảm thấy không được thoải mái.
- con xin lỗi bác, bây giờ con có thể đi nấu ăn nhưng việc lau dọn thì bác nên nói con gái bác của làm đi. Mỗi người một việc mới mau xong được chứ ạ.
- cô có biết con gái tôi là lá ngọc cành vàng hay không, mà cô lại bắt con gái tôi phải làm mấy cái việc tay chân bẩn thỉu ấy.
- con gái bác là cành vàng lá ngọc đối với bác, vậy thì con cũng là cành vàng lá ngọc đối với cha mẹ của con. Bác đâu có quyền ép con phải là mọi thứ trong khi con gái của bác chỉ việc ngồi chơi thôi...
- láo xược, có đúng là cái loại vô học thức không biết gì cả...
À bà ta đã nói tôi là kẻ vô học thì tôi cũng sẽ cho bà ta biết như thế nào gọi là vô học... Tôi xuống bếp nấu nướng đồ ăn cho ba chồng tương lai ăn, chỉ nấu cho mình Ông thôi chứ còn bà ta và con gái bà ta thì tôi không nấu...
Tôi nấu xong phần đồ ăn cho ba chồng tương lai thì đem lên phòng cho ông ăn, xong đâu đấy tôi gọi điện cho Phong hẹn anh ra ngoài ăn tối...
Tôi đi lên phòng trang điểm ăn mặc quần áo lồng lộn rồi đi xuống dưới phòng khách. Bà ta và con gái bà ta sau khi vào bếp không thấy đồ ăn thì tức giận lắm lại bắt đầu la hét...
- cô làm cái gì trong bếp mà đến giờ vẫn chưa có cơm ăn? Cô định đi đâu, cô chưa nấu ăn mà cô định đi đâu hả...
- con gái của bác cũng có tay có chân mà. Bác muốn ăn uống gì thì cứ bảo con gái bác nấu để bác ăn còn không thì bác gọi đồ ăn ở bên ngoài. Cháu không phải là con hầu kẻ hạ ở nhà này nên bác đừng có nghĩ sẽ ra lệnh được bất cứ cái gì cho cháu. Bác đừng nghĩ cháu là người dễ dãi bị bắt nạt.
Tôi biết là mẹ con bà ta tức lắm nhưng tôi cần gì phải quan tâm đến thái độ của họ. Ngay từ đầu họ cũng đâu có tôn trọng gì tôi. Tôi không cần phải lấy lòng họ để làm gì cả...
Tôi đến nhà hàng thì anh đã có mặt ở đó. Vì nhà hàng này ở gần bệnh viện của anh nên tôi đã chọn nó. Anh vừa nhìn thấy tôi thì đã mỉm cười, cái nụ cười này của anh khiến cho bao mệt mỏi tức giận trong lòng tôi bay đây đâu hết. Tôi thực sự không hiểu được con người này có gì hấp dẫn mà khiến cho tôi dạo gần đây phải tương tư nhiều đến như vậy...
- hôm nay không tâm trạng không tốt à Sao lại hẹn anh đi ra nhà hàng như thế này..
- Em đã nấu cơm đâu đấy xong hết rồi mới đi mà. Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi về muộn bởi vì từ lúc yêu nhau đến giờ chúng ta đã hẹn hò bao giờ đâu...
- Đúng là chúng ta Chưa Từng Hẹn Hò Thật, vậy Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau thay cho tất cả những lần thì nói trước nhé...
Tôi mỉm Cười anh cũng mỉm cười. Hai đứa ăn xong thì nơi hẹn hò lại chính là bờ sông ngày trước. Nó chẳng phải là một nơi xa hoa lãng mạn gì nhưng nó là một nơi vô cùng Yên Bình. Là nơi niệm kỷ niệm giữa tôi và anh. Là nơi xua tan đi mọi khoảng cách giữa chúng tôi....
Anh nắm chặt lấy tay tôi, tôi dựa đầu lên bờ vai rắn chắc của anh nhìn ra phía bờ sông. Từng dòng nước lăn tăn gợn sóng, nhẹ nhàng giống như tình yêu của tôi và anh lúc này.
Anh lại lấy trong cốp xe ra hai lon bia, tôi một lon anh một lon. Lần này thì tôi chẳng nề Hà gì mà uống một hơi hết sạch. Thậm chí tôi còn lấy lon bia từ tay anh mà uống hết luôn. Anh cứ thế nhìn tôi nhìn tôi mãi, trong người tôi có chút men cay rồi nên tôi cũng cứ nghĩ anh vui cười.
Tôi đâu có biết là bản thân mình lúc say lại ngớ ngẩn đến như thế.
Thậm chí tôi còn chẳng biết được là sau khi mà tôi uống hai lon bia ấy thì chuyện mất mặt gì sẽ xảy ra.
Xem ảnh 1
Các chị đoán thử xem khi Mai say xỉn thì sẽ làm gì anh Phong của chúng ta. hehe