Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Tôi có cảm giác mình đang được đứng ở hậu trường của một bộ phim ngôn tình, và người trước mặt tôi là nam chính. Còn tôi bây giờ đang được là nữ chính sát vai cùng anh..
Cảm giác ngọt ngào như thế này chưa một lần tôi từng được nếm trải qua. Dù trước đây yêu Hoàng mấy năm nhưng chưa từng được một lần được anh ta cầu hôn, đây chính là lần đầu tiên...
Anh lấy ra từ trong túi áo một hộp nhẫn rồi quỳ một chân xuống trước mặt tôi, anh lấy chiếc nhẫn ra cầm lấy tay tôi rồi Đeo vào....
Chiếc nhẫn nhỏ nhỏ xinh xinh giống như tình cảm của tôi và anh vậy...
- Em đã nhận nhẫn của anh rồi thì em phải có trách nhiệm với cuộc đời của anh sau này...
Người đàn ông này luôn nói ra những câu nói vô cùng bá đạo, lại nói là tôi phải có trách nhiệm với anh ấy mới lạ chứ....
Tôi rất muốn phản kháng, tôi rất muốn nói với người đàn ông này là sau này cuộc đời của tôi sẽ dựa dẫm vào anh. Nhưng còn chưa kịp mở miệng ra nói thì đã bị Anh kéo vào lòng rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn mãnh liệt...
Phong cảnh lúc này vô cùng lãng mạn, xung quanh là ánh nến, hoa và những tấm ảnh của tôi. Ở giữa là một chàng trai, một cô gái đang chìm trong biển tình ái Ngọt Ngào....
Buổi tỏ tình kết thúc lãng mạn như thế và Tôi thực sự chẳng còn mong ước gì hơn. Lúc trước cứ trách anh là chưa tỏ tình đã đi về hỏi ý kiến bố mẹ làm đám cưới, bây giờ thì thực sự trong lòng đã khá thỏa mãn...
Anh chở tôi về nhà, vừa bước chân vào trong nhà thì thấy bà mẹ kế, thằng Hoàng và vợ nó đang ngồi ở phòng khách... Tôi thực sự chỉ vì những con người này mà không muốn trở về đây, nhưng vì trách nhiệm phải chăm sóc cho ba của Phong nên mới phải về. Theo như sự lễ phép tối thiểu của một con người thì tôi vẫn phải chào hỏi bà mẹ kế ấy...
- Con chào bác...
Tôi tôn trọng con người bà ấy bao nhiêu thì bà ấy lại không tôn trọng tôi bấy nhiêu... Tôi chào bà ấy Nhưng bà ấy lại quay mặt đi không thèm đáp lại...
Thôi thì cứ coi như bà ta không hiểu tiếng người đi, thực sự đối với một đứa buôn bán chợ búa như tôi thì có thể sẵn sàng nói ra những lời Khẩu Nghiệp bất cứ lúc nào. Nhưng vì tôi nghĩ mình là phận con dâu nên không thể nào nói năng hỗn hào với mẹ chồng được, dù trong lòng cảm thấy tức giận vì bị coi thường nhưng tôi vẫn im lặng...
Phong cũng gật đầu với bà ấy rồi kéo tôi đi lên trên lầu, trước khi hai đứa về phòng ngủ có ghé qua phòng để thăm ba một chút....
Trước khi trở về phòng của mình để nghỉ ngơi thì Phong có dặn dò.
- ngày mai ở bệnh viện có việc nên đến tối anh mới về được, em cứ chăm sóc cho ba rồi đến quán làm việc như bình thường nhé. Nếu ở nhà có chuyện gì không hay thì gọi điện cho anh...
- Vâng em biết rồi ạ...
Tôi đã không còn là một đứa trẻ nhưng cảm giác được người khác quan tâm lo lắng vẫn luôn làm cho tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc.
Cảm giác ngọt ngào xen lẫn thú vị khiến cho đêm đó tôi mất ngủ. Trong lòng cứ nghĩ về hình bóng của người đàn ông ấy.
Đúng như những gì mà anh nói " tình yêu sâu nặng không được đánh giá bằng năm tháng, mà tình yêu sâu nặng được đánh giá bằng tình yêu của cả hai người dành cho đối phương"...
Tôi dậy từ lúc 3 sáng rồi lái xe chạy đến quán pha chế nước dùng để hai đứa nhân viên tiếp tục công việc của mình. Dù sao cũng là phở gia truyền nên không thể nào dạy cho chúng nó bí quyết pha chế được, mặc dù có hơi vất vả nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui...
Đang chăm chú vào nồi nước dùng thì cái Giang với cái Huyền Thức Giấc. Từ hôm tôi về chăm sóc cho ba của Phong hai đứa nó lúc thì thay phiên nhau đến ngủ ở quán, lúc thì cả hai đứa ngủ lại...
- Hôm nay nhìn tâm trạng của chị rất tốt nhé - cái Giang vừa nhìn Tôi vừa cười trêu chọc...
- Hôm qua tao mới được cầu hôn mày ạ. Lãng mạn như trong phim luôn ý..
- thật hả chị, anh Phong Cầu hôn chị rồi ạ? Em chúc mừng chị nha...
- ừ, chị cảm ơn mày. Hehe...
- vậy người ta mới nói là khi người ta muốn kết hôn thì không phải cứ yêu nhau lâu dài mới kết hôn, mà khi họ xác định người phụ nữ ấy thực sự quan trọng với mình là họ đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi. Sự lựa chọn của chị thực sự là quá chính xác, chị nên quên hết những chuyện trong đau lòng trong quá khứ đi chị nhé....
- Cái con dở này, chị đâu còn nhớ gì đến chuyện quá khứ nữa đâu mà mày cứ nhắc hoài vậy....
Ừ thì tôi biết là nó chỉ có ý tốt thôi, vì nó sợ mối tình hơn 4 năm ấy sẽ làm cho tôi day dứt, ám ảnh.... Nhưng nó đâu có biết là một khi con người ta bị tổn thương đến mức sâu nặng thì tình cảm mấy năm trời ấy cũng chỉ như bãi rác mà thôi.
7 sáng tôi bắt đầu trở về nhà Phong, Tôi không mua đồ ăn ở ngoài mà luôn luôn tự nấu cháo hoặc bún phở gì đó cho bố của Phong ăn. Sức khỏe của ông không tốt nên tôi luôn đặt nặng vấn đề vệ sinh an toàn từng bữa ăn của ông ấy.
Khi tôi trở về nhà thì trong nhà không có ai cả, cô giúp việc cũng không thấy đâu luôn. Đang loay hoay trong bếp thì bất ngờ từ phía sau có một vòng tay ôm chặt lấy tôi và tôi ngay lập tức nhận ra vòng tay đó là của ai....
Tôi hốt hoảng, tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng vòng tay ấy ra sức siết chặt lấy tôi...
- đồ khốn kiếp, anh có mau bỏ ra không...
- anh không bỏ, anh đã nói rồi. Nếu như em đồng ý thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu...
- khốn nạn. Thằng khốn này mày có bỏ tao ra không? Mày có muốn tao la lên không???
- em la đi, em cứ la hét đi. Bây giờ mọi người đều đi vắng hết rồi, không có ai ở nhà đâu...
Tôi cố gắng vùng vẫy Nhưng cho dù có võ thì cũng không làm gì được vì tôi đang bị giữ chặt. Hắn ta là một người khá khỏe mạnh, tôi càng cố vùng vẫy thì hắn ta càng siết chặt. Còn đang không biết làm như thế nào thì có tiếng hét lớn từ phía trên lầu.
- hai người làm cái gì vậy...
Câu nói ấy khiến cho thằng Hoàng giật mình, nó buông tôi ra rồi cả tôi và nó cùng nhìn lên phía cầu thang... Ba của Phong đứng đó với đôi nạng, ông tức giận Nhìn thằng Hoàng...
Nó nhìn thấy ba của Phong thì vô cùng hoảng loạn, nó sợ hãi, nó liên tục giải thích..
- Ba ơi! Mọi chuyện không như Ba nghĩ đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi...
- Mày nghĩ mắt tao bị mù hay sao? Mày nghĩ tao nằm một chỗ lên mày muốn Dở trò à? Tao không có bị nặng đến mức như mày nghĩ đâu. mày đành lòng lừa dối con gái tao như thế hay sao hả thằng kia...
Tôi nhanh chóng chạy lên chỗ của ba phong. Tôi sợ ông ấy vì sốc quá mà ngã lăn xuống cầu thang thì lại khổ...
Khi tôi vừa lên đến chỗ ông ấy thì ông ấy đã vội vã hỏi ngay.
- con có làm sao không? Có bị thương ở đâu không???
- con không Sao, ba ngồi xuống đây đi, ba cẩn thận không lại bị ngã...
Tôi thực sự không biết bằng cách nào mà với cái chân bị thương như thế mà ba của Phong lại có thể đi được xuống dưới cầu thang như vậy. Nhưng cho dù là như thế nào thì ông ấy cũng đã cứu giúp tôi lần này...
- Con gọi điện cho bác sỹ đi, ba cảm thấy chân đang đau lắm. Nếu không phải vì tiếng la hét ở dưới này thì ba cũng không dám liều mạng mà đi xuống...
Thì ra mọi chuyện là như vậy, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra. Đầu tiên là gọi cho Phong để báo tình hình rồi sau đó mới gọi cho bác sĩ. Bởi vì chỉ có tôi và ba ở nhà sợ rằng thằng Hoàng nó sẽ làm liều....
- ba nghe con giải thích đi, mọi chuyện thực sự không như Ba nghĩ đâu mà...
Thằng Hoàng nó đứng ở dưới bậc cầu thang nhìn lên, khuôn mặt của nó lúc này vẫn chưa hết được sự hốt hoảng...
Mọi chuyện Đang vô cùng căng thẳng thì từ phía ngoài sân bà mẹ kế của Phong và con gái của bà ta bước vào. Nhìn thấy ba phong đang ngồi ở trên bậc cầu thang thì bà ta từ kinh ngạc chuyển sang hoảng hốt.
- sao ông lại ngồi ở đây, ông xuống đây làm gì???
- bà mau chóng gọi tất cả mọi người trong nhà về đây, tôi có chuyện muốn họp gia đình..
- ông đang bị thương như vậy thì lo dưỡng thương đi. Có chuyện gì đâu mà hợp với hành..
Nói rồi bà ta quay sang nhìn tôi trách móc.
- cô chăm sóc ông ấy cái kiểu gì mà để ông ấy lết cái đôi chân bị thương đấy xuống dưới này. Lỡ không may mà ông ấy ngã thì cô có chịu trách nhiệm được không???
Bà ta không quan tâm chuyện gì đã xảy ra, bà ta chỉ biết trách móc người khác. Loại người như bà ta thì thực sự tôi không mong muốn là bà ta nhận được kết cục tốt...
- tôi bây giờ bị thương chứ không phải tàn phế, chỉ một thời gian nữa thôi là vết thương của tôi lành lại rồi. Bà nghĩ tôi là một kẻ vô dụng hay sao mà không thể nào họp được nổi cái gia đình này...
Nhìn thấy thái độ của chồng như thế thì bà ta cũng có chút sợ hãi.
- có chuyện gì mới được chứ??
- có chuyện gì thì cứ đợi thằng Phong về rồi nói. Ai tốt ai xấu tôi sẽ cho bà mở rõ mắt ra để mà nhìn...
Lúc này thì chỉ có thằng Hoàng là sợ hãi nhất trong số họ. Tôi cũng không thể nào hiểu nổi nó đã có được cuộc sống như nó mong ước rồi vậy mà nó còn cố tình muốn gạ gẫm tôi để làm gì???
Người ta thường nói ông trời có mắt, luật nhân quả luôn hiện hữu xung quanh chúng ta. Nếu như ai làm điều gì xấu thì đừng mong nhận được kết cục tốt.
Giống như thằng Hoàng lúc này vậy, mặc dù nó đã có được cuộc sống như những gì mà mẹ con nó mong muốn nhưng nó lại muốn nhiều hơn thế nữa. Nó sẽ phải nhận lấy cái Nỗi đau lớn hơn gấp vạn lần nỗi đau mà nó đã gây ra cho tôi vì sự tham lam ngu ngốc của nó
Cảm giác ngọt ngào như thế này chưa một lần tôi từng được nếm trải qua. Dù trước đây yêu Hoàng mấy năm nhưng chưa từng được một lần được anh ta cầu hôn, đây chính là lần đầu tiên...
Anh lấy ra từ trong túi áo một hộp nhẫn rồi quỳ một chân xuống trước mặt tôi, anh lấy chiếc nhẫn ra cầm lấy tay tôi rồi Đeo vào....
Chiếc nhẫn nhỏ nhỏ xinh xinh giống như tình cảm của tôi và anh vậy...
- Em đã nhận nhẫn của anh rồi thì em phải có trách nhiệm với cuộc đời của anh sau này...
Người đàn ông này luôn nói ra những câu nói vô cùng bá đạo, lại nói là tôi phải có trách nhiệm với anh ấy mới lạ chứ....
Tôi rất muốn phản kháng, tôi rất muốn nói với người đàn ông này là sau này cuộc đời của tôi sẽ dựa dẫm vào anh. Nhưng còn chưa kịp mở miệng ra nói thì đã bị Anh kéo vào lòng rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn mãnh liệt...
Phong cảnh lúc này vô cùng lãng mạn, xung quanh là ánh nến, hoa và những tấm ảnh của tôi. Ở giữa là một chàng trai, một cô gái đang chìm trong biển tình ái Ngọt Ngào....
Buổi tỏ tình kết thúc lãng mạn như thế và Tôi thực sự chẳng còn mong ước gì hơn. Lúc trước cứ trách anh là chưa tỏ tình đã đi về hỏi ý kiến bố mẹ làm đám cưới, bây giờ thì thực sự trong lòng đã khá thỏa mãn...
Anh chở tôi về nhà, vừa bước chân vào trong nhà thì thấy bà mẹ kế, thằng Hoàng và vợ nó đang ngồi ở phòng khách... Tôi thực sự chỉ vì những con người này mà không muốn trở về đây, nhưng vì trách nhiệm phải chăm sóc cho ba của Phong nên mới phải về. Theo như sự lễ phép tối thiểu của một con người thì tôi vẫn phải chào hỏi bà mẹ kế ấy...
- Con chào bác...
Tôi tôn trọng con người bà ấy bao nhiêu thì bà ấy lại không tôn trọng tôi bấy nhiêu... Tôi chào bà ấy Nhưng bà ấy lại quay mặt đi không thèm đáp lại...
Thôi thì cứ coi như bà ta không hiểu tiếng người đi, thực sự đối với một đứa buôn bán chợ búa như tôi thì có thể sẵn sàng nói ra những lời Khẩu Nghiệp bất cứ lúc nào. Nhưng vì tôi nghĩ mình là phận con dâu nên không thể nào nói năng hỗn hào với mẹ chồng được, dù trong lòng cảm thấy tức giận vì bị coi thường nhưng tôi vẫn im lặng...
Phong cũng gật đầu với bà ấy rồi kéo tôi đi lên trên lầu, trước khi hai đứa về phòng ngủ có ghé qua phòng để thăm ba một chút....
Trước khi trở về phòng của mình để nghỉ ngơi thì Phong có dặn dò.
- ngày mai ở bệnh viện có việc nên đến tối anh mới về được, em cứ chăm sóc cho ba rồi đến quán làm việc như bình thường nhé. Nếu ở nhà có chuyện gì không hay thì gọi điện cho anh...
- Vâng em biết rồi ạ...
Tôi đã không còn là một đứa trẻ nhưng cảm giác được người khác quan tâm lo lắng vẫn luôn làm cho tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc.
Cảm giác ngọt ngào xen lẫn thú vị khiến cho đêm đó tôi mất ngủ. Trong lòng cứ nghĩ về hình bóng của người đàn ông ấy.
Đúng như những gì mà anh nói " tình yêu sâu nặng không được đánh giá bằng năm tháng, mà tình yêu sâu nặng được đánh giá bằng tình yêu của cả hai người dành cho đối phương"...
Tôi dậy từ lúc 3 sáng rồi lái xe chạy đến quán pha chế nước dùng để hai đứa nhân viên tiếp tục công việc của mình. Dù sao cũng là phở gia truyền nên không thể nào dạy cho chúng nó bí quyết pha chế được, mặc dù có hơi vất vả nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui...
Đang chăm chú vào nồi nước dùng thì cái Giang với cái Huyền Thức Giấc. Từ hôm tôi về chăm sóc cho ba của Phong hai đứa nó lúc thì thay phiên nhau đến ngủ ở quán, lúc thì cả hai đứa ngủ lại...
- Hôm nay nhìn tâm trạng của chị rất tốt nhé - cái Giang vừa nhìn Tôi vừa cười trêu chọc...
- Hôm qua tao mới được cầu hôn mày ạ. Lãng mạn như trong phim luôn ý..
- thật hả chị, anh Phong Cầu hôn chị rồi ạ? Em chúc mừng chị nha...
- ừ, chị cảm ơn mày. Hehe...
- vậy người ta mới nói là khi người ta muốn kết hôn thì không phải cứ yêu nhau lâu dài mới kết hôn, mà khi họ xác định người phụ nữ ấy thực sự quan trọng với mình là họ đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi. Sự lựa chọn của chị thực sự là quá chính xác, chị nên quên hết những chuyện trong đau lòng trong quá khứ đi chị nhé....
- Cái con dở này, chị đâu còn nhớ gì đến chuyện quá khứ nữa đâu mà mày cứ nhắc hoài vậy....
Ừ thì tôi biết là nó chỉ có ý tốt thôi, vì nó sợ mối tình hơn 4 năm ấy sẽ làm cho tôi day dứt, ám ảnh.... Nhưng nó đâu có biết là một khi con người ta bị tổn thương đến mức sâu nặng thì tình cảm mấy năm trời ấy cũng chỉ như bãi rác mà thôi.
7 sáng tôi bắt đầu trở về nhà Phong, Tôi không mua đồ ăn ở ngoài mà luôn luôn tự nấu cháo hoặc bún phở gì đó cho bố của Phong ăn. Sức khỏe của ông không tốt nên tôi luôn đặt nặng vấn đề vệ sinh an toàn từng bữa ăn của ông ấy.
Khi tôi trở về nhà thì trong nhà không có ai cả, cô giúp việc cũng không thấy đâu luôn. Đang loay hoay trong bếp thì bất ngờ từ phía sau có một vòng tay ôm chặt lấy tôi và tôi ngay lập tức nhận ra vòng tay đó là của ai....
Tôi hốt hoảng, tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng vòng tay ấy ra sức siết chặt lấy tôi...
- đồ khốn kiếp, anh có mau bỏ ra không...
- anh không bỏ, anh đã nói rồi. Nếu như em đồng ý thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu...
- khốn nạn. Thằng khốn này mày có bỏ tao ra không? Mày có muốn tao la lên không???
- em la đi, em cứ la hét đi. Bây giờ mọi người đều đi vắng hết rồi, không có ai ở nhà đâu...
Tôi cố gắng vùng vẫy Nhưng cho dù có võ thì cũng không làm gì được vì tôi đang bị giữ chặt. Hắn ta là một người khá khỏe mạnh, tôi càng cố vùng vẫy thì hắn ta càng siết chặt. Còn đang không biết làm như thế nào thì có tiếng hét lớn từ phía trên lầu.
- hai người làm cái gì vậy...
Câu nói ấy khiến cho thằng Hoàng giật mình, nó buông tôi ra rồi cả tôi và nó cùng nhìn lên phía cầu thang... Ba của Phong đứng đó với đôi nạng, ông tức giận Nhìn thằng Hoàng...
Nó nhìn thấy ba của Phong thì vô cùng hoảng loạn, nó sợ hãi, nó liên tục giải thích..
- Ba ơi! Mọi chuyện không như Ba nghĩ đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi...
- Mày nghĩ mắt tao bị mù hay sao? Mày nghĩ tao nằm một chỗ lên mày muốn Dở trò à? Tao không có bị nặng đến mức như mày nghĩ đâu. mày đành lòng lừa dối con gái tao như thế hay sao hả thằng kia...
Tôi nhanh chóng chạy lên chỗ của ba phong. Tôi sợ ông ấy vì sốc quá mà ngã lăn xuống cầu thang thì lại khổ...
Khi tôi vừa lên đến chỗ ông ấy thì ông ấy đã vội vã hỏi ngay.
- con có làm sao không? Có bị thương ở đâu không???
- con không Sao, ba ngồi xuống đây đi, ba cẩn thận không lại bị ngã...
Tôi thực sự không biết bằng cách nào mà với cái chân bị thương như thế mà ba của Phong lại có thể đi được xuống dưới cầu thang như vậy. Nhưng cho dù là như thế nào thì ông ấy cũng đã cứu giúp tôi lần này...
- Con gọi điện cho bác sỹ đi, ba cảm thấy chân đang đau lắm. Nếu không phải vì tiếng la hét ở dưới này thì ba cũng không dám liều mạng mà đi xuống...
Thì ra mọi chuyện là như vậy, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra. Đầu tiên là gọi cho Phong để báo tình hình rồi sau đó mới gọi cho bác sĩ. Bởi vì chỉ có tôi và ba ở nhà sợ rằng thằng Hoàng nó sẽ làm liều....
- ba nghe con giải thích đi, mọi chuyện thực sự không như Ba nghĩ đâu mà...
Thằng Hoàng nó đứng ở dưới bậc cầu thang nhìn lên, khuôn mặt của nó lúc này vẫn chưa hết được sự hốt hoảng...
Mọi chuyện Đang vô cùng căng thẳng thì từ phía ngoài sân bà mẹ kế của Phong và con gái của bà ta bước vào. Nhìn thấy ba phong đang ngồi ở trên bậc cầu thang thì bà ta từ kinh ngạc chuyển sang hoảng hốt.
- sao ông lại ngồi ở đây, ông xuống đây làm gì???
- bà mau chóng gọi tất cả mọi người trong nhà về đây, tôi có chuyện muốn họp gia đình..
- ông đang bị thương như vậy thì lo dưỡng thương đi. Có chuyện gì đâu mà hợp với hành..
Nói rồi bà ta quay sang nhìn tôi trách móc.
- cô chăm sóc ông ấy cái kiểu gì mà để ông ấy lết cái đôi chân bị thương đấy xuống dưới này. Lỡ không may mà ông ấy ngã thì cô có chịu trách nhiệm được không???
Bà ta không quan tâm chuyện gì đã xảy ra, bà ta chỉ biết trách móc người khác. Loại người như bà ta thì thực sự tôi không mong muốn là bà ta nhận được kết cục tốt...
- tôi bây giờ bị thương chứ không phải tàn phế, chỉ một thời gian nữa thôi là vết thương của tôi lành lại rồi. Bà nghĩ tôi là một kẻ vô dụng hay sao mà không thể nào họp được nổi cái gia đình này...
Nhìn thấy thái độ của chồng như thế thì bà ta cũng có chút sợ hãi.
- có chuyện gì mới được chứ??
- có chuyện gì thì cứ đợi thằng Phong về rồi nói. Ai tốt ai xấu tôi sẽ cho bà mở rõ mắt ra để mà nhìn...
Lúc này thì chỉ có thằng Hoàng là sợ hãi nhất trong số họ. Tôi cũng không thể nào hiểu nổi nó đã có được cuộc sống như nó mong ước rồi vậy mà nó còn cố tình muốn gạ gẫm tôi để làm gì???
Người ta thường nói ông trời có mắt, luật nhân quả luôn hiện hữu xung quanh chúng ta. Nếu như ai làm điều gì xấu thì đừng mong nhận được kết cục tốt.
Giống như thằng Hoàng lúc này vậy, mặc dù nó đã có được cuộc sống như những gì mà mẹ con nó mong muốn nhưng nó lại muốn nhiều hơn thế nữa. Nó sẽ phải nhận lấy cái Nỗi đau lớn hơn gấp vạn lần nỗi đau mà nó đã gây ra cho tôi vì sự tham lam ngu ngốc của nó