Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-6
CHƯƠNG 6: TÔI THÍCH NGƯỜI MANG THEO ĐẦU ÓC LÀM VIỆC
CHƯƠNG 6: TÔI THÍCH NGƯỜI MANG THEO ĐẦU ÓC LÀM VIỆC
Đại sảnh của văn phòng, trên sàn nhà có một ít tài liệu và đồ dùng làm việc nằm rải rác, thoạt nhìn hơi bừa bộn, không gọn gàng ngăn nắp như lúc cô vừa đi vào.
Một người phụ nữ nhìn dường như hơn ba mươi tuổi dẫn theo một đứa bé trai đang ngồi trên bàn trà của đại sảnh với dáng vẻ rất bất lịch sự, hô to: “Diêu Hình Lập , anh ra đây. Anh nhận bao nhiêu tiền của đen tối của Tưởng Quyền An mà giúp cho kẻ phụ tình kia bắt nạt hai mẹ con chúng tôi chứ?"
Trong ánh mắt cô ta đầy vẻ oán hận, liếc nhìn những người ở đây tức giận nói: "Các người làm nghề luật sư, ai nấy cũng đều không có lương tâm, có phải chỉ cần có tiền cho dù có giết người phóng hỏa, các người cũng bằng lòng làm hay không?"
"Mẹ." Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu bé thấy được dáng vẻ mẹ như vậy nên có hơi sợ, kéo góc áo của cô ta.
Người phụ nữ cúi đầu nhìn con trai, đột nhiên nước mắt rơi xuống tí tách, ôm con trai mà khóc lớn hơn: “Tiểu Hiên, con nhìn rõ những người này đi. Là bọn họ giúp ba bắt nạt chúng ta, đuổi chúng ta ra khỏi nhà..."
Lâm Vũ Thiến nghe tiếng cô ta oán trách, kêu khóc thì nhíu mày, nghiêm mặt đi tới.
Cô liếc thấy bên cạnh có một nhân viên nữ đang cầm một cốc nước trong tay thì cướp lấy và đi tới trước mặt phụ nữ: “Ào" một tiếng, đã hắt nước vào trên mặt cô ta.
"A!" Người phụ nữ kinh hãi thét lên một tiếng, nước mắt và nước trộn lẫn, híp mắt và tức giận nhìn người trước mắt.
Mắt ngọc mày ngài, gương mặt tuyệt đẹp lại che phủ một lớp sương lạnh. Người phụ nữ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Thiến trước mắt, thật sự tức giận: “Cô là ai, cô dựa vào đâu mà lấy nước hắt tôi?"
Lâm Vũ Thiến lấy ra một tờ danh thiếp, khinh thường vứt xuống trước mặt cô ta và trầm giọng nói: "Tôi là luật sư của văn phòng này.” Cô thoáng dừng lại một lát rồi khoanh tay đi lên phía trước, giọng điệu chế giễu: “Tôi hắt cô là để cho cô tỉnh táo một chút. Tôi không gọi bảo vệ ném cô ra ngoài thì đã coi như là nương tay rồi."
"Cô, cô..." Người phụ nữ tức giận đến mức run rẩy, lại liếc nhìn mọi người xung quanh, bực tức nói: "Các người ai nấy đều cấu kết với nhau làm việc xấu, cấu kết với tên họ Tưởng kia, muốn ép mẹ con chúng tôi tới đường cùng, đám người không có lương tâm các người cứ chờ bị trời phạt đi."
Lâm Vũ Thiến bước tới gần, trên người mang khí thế lạnh lùng dọa cho người phụ nữ phải lùi lại một bước.
Đôi mắt sắc bén của cô nheo lại, chân mày hằn xuống một vết sâu, lời nói nóng nảy: “Là cô không chịu nổi cô đơn đã ra ngoài tìm trai, còn sinh con của người khác. Hành vi của cô đã vi phạm điều luật vợ chồng chung thủy với nhau trong "luật hôn nhân", nếu tình tiết nghiêm trọng có liên quan đến vi phạm hôn nhân một vợ một chồng sẽ phải bị xử phạt ngồi tù hoặc giam ngắn hạn có thời gian từ hai năm trở xuống, người thông minh hiểu pháp luật đều sẽ không đụng vào, nhưng cô xem thường mà giẫm đạp lên thì chẳng trách người khác được."
Trong lòng người phụ nữ chấn động, nhìn nữ luật sư trước mắt đầy tự tin, châm chọc mình, trong nháy mắt chợt thấy chột dạ.
Nhưng một phút sau, cô ta lại ưỡn thẳng lưng, khí thế của người đàn bà chanh chua lập tức trở về: “Cô cho rằng chỉ tôi như vậy sao? Tưởng Quyền An còn không phải chơi phụ nữ bên ngoài à? Hai chúng tôi ai chơi của người nấy, dựa vào đâu mà tất cả tài sản đều được phân cho anh ta, còn tôi không được một đồng nào chứ? Tôi con phải nuôi con trai, về sau tôi biết phải làm gì đây?"
Lâm Vũ Thiến lười nói nhiều với cô ta, chỉ lạnh lùng cười: “Nếu cô không phục về kết quả tuyên án thì cô có thể kiện lên trên. Nhưng cô muốn tiếp tục gây rắc rối ở văn phòng, tôi có thể kiện cô vi phạm quản lý trị an công cộng.” Cô nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự sắc bén: “Tôi nhắc nhở cô một câu, nếu như tình tiết nghiêm trọng sẽ phải tạm giam mười ngày. Cô xác định vẫn muốn tiếp tục ở lại đây làm ầm ĩ chứ?"
Người phụ nữ vừa nghe thì trong lòng khiếp sợ, nhưng lại giận dữ không cam lòng, cắn răng nói: "Cô đừng lấy pháp luật ra dọa mà tưởng tôi sợ đâu. Cô nghĩ rằng tôi..."
"Châu Chương !" Lâm Vũ Thiến lớn tiếng ngắt lời cô: “Gọi điện thoại báo cảnh sát."
"Vâng." Châu Chương lập tức cầm điện thoại trên bàn làm việc, muốn ấn số gọi đi.
Người phụ nữ thấy bọn họ định làm thật thì hoảng loạn, nuốt nước bọt và chỉ vào bọn họ: “Cô, các người cứ chờ đấy cho tôi... Tôi sẽ còn trở lại."
Cô ta nói dứt lời liền bế lấy đứa trẻ và nhanh chóng rời khỏi đó mà không hề quay đầu lại.
Lâm Vũ Thiến thấy cô ta rời đi, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt mới dần biến mất.
Diêu Hình Lập vẫn chú ý tới tình hình bên ngoài, lúc này mới đi ra vỗ tay, nhìn cô với vẻ thưởng thức: “Vũ Thiến , em làm tuyệt lắm!"
Lâm Vũ Thiến thản nhiên liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì.
Diêu Hình Lập đi tới trước mặt cô, triệu tập tất cả người trong văn phòng và trịnh trọng giới thiệu: “Vị này chính là Luật sư Lâm mới từ New York nước Mỹ trở về, về sau sẽ gia nhập vào văn phòng luật sư của chúng ta, cùng làm việc chung với mọi người."
"Luật sư Lâm, chào mừng cô."
...
Lâm Vũ Thiến không có phản ứng gì trước sự nhiệt tình của mọi người, chỉ khẽ gật đầu: “Tôi là Lâm Vũ Thiến, mọi người cũng có thể gọi tôi là Poppy. Nhưng tôi có chuyện phải nói rõ trước, con người tôi làm việc nghiêm khắc, không có cách nào tha thứ cho những sai lầm cấp thấp. Sau này làm việc chung hi vọng mọi người nghiêm túc, chịu trách nhiệm với công việc của mình, bởi vì tôi thích làm việc với người mang theo đầu óc."
Lời nói của cô sắc bén cho mọi người một mũi thuốc tiêm phòng.
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào làm sau lưng cô sáng lên. Mùa hè này, tất cả sẽ bắt đầu lại một lần nữa.
CHƯƠNG 6: TÔI THÍCH NGƯỜI MANG THEO ĐẦU ÓC LÀM VIỆC
Đại sảnh của văn phòng, trên sàn nhà có một ít tài liệu và đồ dùng làm việc nằm rải rác, thoạt nhìn hơi bừa bộn, không gọn gàng ngăn nắp như lúc cô vừa đi vào.
Một người phụ nữ nhìn dường như hơn ba mươi tuổi dẫn theo một đứa bé trai đang ngồi trên bàn trà của đại sảnh với dáng vẻ rất bất lịch sự, hô to: “Diêu Hình Lập , anh ra đây. Anh nhận bao nhiêu tiền của đen tối của Tưởng Quyền An mà giúp cho kẻ phụ tình kia bắt nạt hai mẹ con chúng tôi chứ?"
Trong ánh mắt cô ta đầy vẻ oán hận, liếc nhìn những người ở đây tức giận nói: "Các người làm nghề luật sư, ai nấy cũng đều không có lương tâm, có phải chỉ cần có tiền cho dù có giết người phóng hỏa, các người cũng bằng lòng làm hay không?"
"Mẹ." Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu bé thấy được dáng vẻ mẹ như vậy nên có hơi sợ, kéo góc áo của cô ta.
Người phụ nữ cúi đầu nhìn con trai, đột nhiên nước mắt rơi xuống tí tách, ôm con trai mà khóc lớn hơn: “Tiểu Hiên, con nhìn rõ những người này đi. Là bọn họ giúp ba bắt nạt chúng ta, đuổi chúng ta ra khỏi nhà..."
Lâm Vũ Thiến nghe tiếng cô ta oán trách, kêu khóc thì nhíu mày, nghiêm mặt đi tới.
Cô liếc thấy bên cạnh có một nhân viên nữ đang cầm một cốc nước trong tay thì cướp lấy và đi tới trước mặt phụ nữ: “Ào" một tiếng, đã hắt nước vào trên mặt cô ta.
"A!" Người phụ nữ kinh hãi thét lên một tiếng, nước mắt và nước trộn lẫn, híp mắt và tức giận nhìn người trước mắt.
Mắt ngọc mày ngài, gương mặt tuyệt đẹp lại che phủ một lớp sương lạnh. Người phụ nữ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Thiến trước mắt, thật sự tức giận: “Cô là ai, cô dựa vào đâu mà lấy nước hắt tôi?"
Lâm Vũ Thiến lấy ra một tờ danh thiếp, khinh thường vứt xuống trước mặt cô ta và trầm giọng nói: "Tôi là luật sư của văn phòng này.” Cô thoáng dừng lại một lát rồi khoanh tay đi lên phía trước, giọng điệu chế giễu: “Tôi hắt cô là để cho cô tỉnh táo một chút. Tôi không gọi bảo vệ ném cô ra ngoài thì đã coi như là nương tay rồi."
"Cô, cô..." Người phụ nữ tức giận đến mức run rẩy, lại liếc nhìn mọi người xung quanh, bực tức nói: "Các người ai nấy đều cấu kết với nhau làm việc xấu, cấu kết với tên họ Tưởng kia, muốn ép mẹ con chúng tôi tới đường cùng, đám người không có lương tâm các người cứ chờ bị trời phạt đi."
Lâm Vũ Thiến bước tới gần, trên người mang khí thế lạnh lùng dọa cho người phụ nữ phải lùi lại một bước.
Đôi mắt sắc bén của cô nheo lại, chân mày hằn xuống một vết sâu, lời nói nóng nảy: “Là cô không chịu nổi cô đơn đã ra ngoài tìm trai, còn sinh con của người khác. Hành vi của cô đã vi phạm điều luật vợ chồng chung thủy với nhau trong "luật hôn nhân", nếu tình tiết nghiêm trọng có liên quan đến vi phạm hôn nhân một vợ một chồng sẽ phải bị xử phạt ngồi tù hoặc giam ngắn hạn có thời gian từ hai năm trở xuống, người thông minh hiểu pháp luật đều sẽ không đụng vào, nhưng cô xem thường mà giẫm đạp lên thì chẳng trách người khác được."
Trong lòng người phụ nữ chấn động, nhìn nữ luật sư trước mắt đầy tự tin, châm chọc mình, trong nháy mắt chợt thấy chột dạ.
Nhưng một phút sau, cô ta lại ưỡn thẳng lưng, khí thế của người đàn bà chanh chua lập tức trở về: “Cô cho rằng chỉ tôi như vậy sao? Tưởng Quyền An còn không phải chơi phụ nữ bên ngoài à? Hai chúng tôi ai chơi của người nấy, dựa vào đâu mà tất cả tài sản đều được phân cho anh ta, còn tôi không được một đồng nào chứ? Tôi con phải nuôi con trai, về sau tôi biết phải làm gì đây?"
Lâm Vũ Thiến lười nói nhiều với cô ta, chỉ lạnh lùng cười: “Nếu cô không phục về kết quả tuyên án thì cô có thể kiện lên trên. Nhưng cô muốn tiếp tục gây rắc rối ở văn phòng, tôi có thể kiện cô vi phạm quản lý trị an công cộng.” Cô nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự sắc bén: “Tôi nhắc nhở cô một câu, nếu như tình tiết nghiêm trọng sẽ phải tạm giam mười ngày. Cô xác định vẫn muốn tiếp tục ở lại đây làm ầm ĩ chứ?"
Người phụ nữ vừa nghe thì trong lòng khiếp sợ, nhưng lại giận dữ không cam lòng, cắn răng nói: "Cô đừng lấy pháp luật ra dọa mà tưởng tôi sợ đâu. Cô nghĩ rằng tôi..."
"Châu Chương !" Lâm Vũ Thiến lớn tiếng ngắt lời cô: “Gọi điện thoại báo cảnh sát."
"Vâng." Châu Chương lập tức cầm điện thoại trên bàn làm việc, muốn ấn số gọi đi.
Người phụ nữ thấy bọn họ định làm thật thì hoảng loạn, nuốt nước bọt và chỉ vào bọn họ: “Cô, các người cứ chờ đấy cho tôi... Tôi sẽ còn trở lại."
Cô ta nói dứt lời liền bế lấy đứa trẻ và nhanh chóng rời khỏi đó mà không hề quay đầu lại.
Lâm Vũ Thiến thấy cô ta rời đi, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt mới dần biến mất.
Diêu Hình Lập vẫn chú ý tới tình hình bên ngoài, lúc này mới đi ra vỗ tay, nhìn cô với vẻ thưởng thức: “Vũ Thiến , em làm tuyệt lắm!"
Lâm Vũ Thiến thản nhiên liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì.
Diêu Hình Lập đi tới trước mặt cô, triệu tập tất cả người trong văn phòng và trịnh trọng giới thiệu: “Vị này chính là Luật sư Lâm mới từ New York nước Mỹ trở về, về sau sẽ gia nhập vào văn phòng luật sư của chúng ta, cùng làm việc chung với mọi người."
"Luật sư Lâm, chào mừng cô."
...
Lâm Vũ Thiến không có phản ứng gì trước sự nhiệt tình của mọi người, chỉ khẽ gật đầu: “Tôi là Lâm Vũ Thiến, mọi người cũng có thể gọi tôi là Poppy. Nhưng tôi có chuyện phải nói rõ trước, con người tôi làm việc nghiêm khắc, không có cách nào tha thứ cho những sai lầm cấp thấp. Sau này làm việc chung hi vọng mọi người nghiêm túc, chịu trách nhiệm với công việc của mình, bởi vì tôi thích làm việc với người mang theo đầu óc."
Lời nói của cô sắc bén cho mọi người một mũi thuốc tiêm phòng.
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào làm sau lưng cô sáng lên. Mùa hè này, tất cả sẽ bắt đầu lại một lần nữa.