Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
CHƯƠNG 40: CẨN THẬN TÔI ĐỘC CHẾT ANH
CHƯƠNG 40: CẨN THẬN TÔI ĐỘC CHẾT ANH
Bạch Chấn Tiếu đi tới, trong tay cầm hai cái ly và một chai rượu vang.
Anh dễ dàng mở ra nắp chai ra, mùi rượu thơm bay ra nhưng chẳng mấy chốc đã bị gió biển thổi mạnh làm tan biến hết.
Anh rót hai ly, đưa một ly trong đó cho Lâm Vũ Thiến : “Tâm trạng em thế nào?"
Lâm Vũ Thiến nhìn anh và thản nhiên nói: "Không vui không giận, không nóng không lạnh."
Bạch Chấn Tiếu mím môi, sau khi nhấp một hớp rượu vang, thấy xung quanh không có người mới nói: "Em ra tay lúc nào?"
Gió lớn thổi vù vù bên tai, không gian trống trải cũng không át được tiếng nói trầm lắng êm tai của anh. Lâm Vũ Thiến cũng chưa từng nghĩ sẽ thừa nhận, giả vờ hồ đồ: “Tôi không hiểu anh đang nói gì?"
Người phụ nữ lợi hại, cho dù nói dối ở trước mặt anh mà vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy.
Nhưng Bạch Chấn Tiếu không tính sẽ bỏ qua cho cô: “Em động tay vào ống thở trên đồ lặn của người phụ nữ kia."
Lâm Vũ Thiến nhấp một ngụm rượu vang đỏ và cười lạnh: “Anh có chứng cứ gì? Hay là anh tận mắt nhìn thấy là tôi ra tay?"
Cô không tin vừa rồi có người nhìn thấy, nếu trong bọn họ có người nhìn thấy, chắc chắn không thể xuống nước được.
Bạch Chấn Tiếu không giận, chỉ cúi đầu ôm lấy vai của cô và khẽ nói: "Yêu tinh nhỏ, tôi càng lúc càng cảm thấy hứng thú với em rồi, phải làm thế nào đây?"
Cô giống như một điều bí ẩn, một câu đố cần người ta khai thác, phát hiện. Anh rất muốn trở thành một người đào xới, tháo gỡ từng bí mật trên người cô.
Xung quanh tối tăm không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng mờ tỏ và ánh sáng trên du thuyền.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy hơi thở mát lạnh trên người anh, gần đến mức cô có thể thấy rõ ý cười trong mắt anh. Lâm Vũ Thiến không hề sợ hãi, nhẹ nhàng vuốt ve cằm anh: “Trên người tôi có độc, anh đừng tới quá gần, cẩn thận tôi độc chết anh."
Bạch Chấn Tiếu dùng một tay nắm lấy tay của cô, cười ha ha: “Em cứ lặp lại câu này mãi, chẳng thú vị gì cả. Tôi có thể hiểu điều này chẳng qua chỉ là một cách để em bảo vệ bản thân không?"
Lâm Vũ Thiến vẫn bình tĩnh khẽ cười: “Xem ra buổi chiều anh bị lật thuyền một lần còn không sợ."
Trong lòng cô lại càng vui mừng hơn. Thu hút anh hơn cũng tốt, chỉ có không ngừng bị thu hút thì mới có thể dễ dàng thực hiện được mục tiêu của cô.
"Đời người 80, 90% là không được như ý, chuyện va chạm như vậy rất nhiều, sao phải sợ chứ? Giống như đứa trẻ vậy, chẳng lẽ khi học đi bị ngã một lần thì bỏ qua chuyện học đi được sao? Vậy nó sẽ vĩnh viễn không biết cách học đi. Cũng giống như em vậy, nếu biết khó mà lui thì chắc chắn sẽ không có được em." Bạch Chấn Tiếu không nói thêm mà chỉ chuyển đề tài đến trên người cô.
Lâm Vũ Thiến vô thức đã uống cạn ly rượu vang đỏ, cô không để ý lại rót thêm một ly, trong mắt càng thâm trầm hơn: “Con người anh đúng là có chút đặc biệt."
"Vậy em có thích không?" Trong mắt Bạch Chấn Tiếu lộ rõ ý cười, ánh mắt ái muội kết hợp với hành động không trong sáng.
"Chỉ vậy đã thích sao? Quá nông cạn đi!" Cô lắc đầu phủ định.
Bạch Chấn Tiếu khá nghiêm túc: “Tôi sẽ từ từ chờ, chờ tới ngày chinh phục được em."
Giọng điệu anh thâm trầm, ánh mắt sáng rực lộ ra sự kiên định. Anh nhất định phải chinh phục được người phụ nữ này!
Qua nét mặt của anh, Lâm Vũ Thiến đã cảm thấy được mong muốn chinh phục, cô ngừng nói về đề tài này, đặt chiếc ly sang bên cạnh: “Bao giờ anh đưa cho tôi thứ tôi cần?"
Anh nói lời chỉ có hai người mới có thể hiểu được: “Xem ra em rất nóng lòng muốn xuống tay với Lâm Thị ?"
Lâm Vũ Thiến thản nhiên nhìn anh và quyết định nằm xuống, hai tay gối sau đầu, giọng điệu có thêm phần xa cách: “Anh chỉ yêu cầu tôi cùng anh ra biển, nhưng không yêu cầu tôi nói cho anh biết việc riêng của mình."
Cô nói rõ ràng, căn bản không muốn để cho anh biết.
Cô càng như vậy lại càng làm Bạch Chấn Tiếu tò mò, tiếp tục phân tích: “Lâm Bảo Sâm là ba của em, các người rốt cuộc có thù hận gì đến mức phải chém giết lẫn nhau chứ?"
Lâm Vũ Thiến không nóng không giận: “Bạch Chấn Tiếu , lời vừa rồi chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?"
Bạch Chấn Tiếu nghẹn lời. Cô trắng trợn cho ăn canh đóng cửa, còn thật sự không nể tình.
"Tôi chỉ quan tâm em thôi." Bạch Chấn Tiếu lấy cớ, ánh mắt vẫn ấm áp.
Lâm Vũ Thiến vẫn không chấp nhận: “Tôi không cần sự quan tâm của anh."
Cô chưa bao giờ hưởng thụ sự quan tâm, cô đã thích cảm giác một mình lạnh lùng, cô độc rồi.
Trong lúc hai người tranh đấu trên phương diện ngôn ngữ, Bạch Chấn Tiếu liên tục thất bại. Lâm Vũ Thiến thấy đã đến giờ rồi nên đứng dậy trước: “Tôi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đây."
"Em không đợi tôi à?" Bạch Chấn Tiếu nhếch mép cười với vẻ không đứng đắn.
Lâm Vũ Thiến quay đầu, sóng mắt chuyển động, đôi môi đỏ cong lên tạo thành độ cong tuyệt mỹ: “Cái này thì phải xem duyên phận đã!"
Khi cô rời đi, vừa lúc gặp mặt Bao Thiếu , ánh mắt hai người nhìn nhau một lát sau đó liền rời đi.
Bao Thiếu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bạch Chấn Tiếu , anh lại cầm một ly rượu mới và rót rượu cho anh ta.
Hai người lặng lẽ uống rượu một lát, Bao Thiếu mới mở miệng: “Người phụ nữ kia không đơn giản, cậu phải cẩn thận đấy."
Vừa rồi Khinh Như xảy ra chuyện như vậy, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra nhất định là có người lên kế hoạch, mà người này chắc chắn chính là Lâm Vũ Thiến , điều này là không thể nghi ngờ. Chỉ có điều đó là tranh chấp giữa phụ nữ, đàn ông không thích hợp ra tay.
"Tôi biết cô ấy không đơn giản." Những mánh khóe nhỏ đó sẽ không làm khó được anh.
"Cô ta ra tay quá ác." Sau khi Lâm Vũ Thiến tìm thấy quần áo ở trong phòng của Khinh Như , Bao Thiếu đã hiểu rõ giữa bọn họ có chuyện gì.
Khinh Như lặn xuống nước xảy ra chuyện, nhất định là do Lâm Vũ Thiến ra tay, đây cũng xem như ra oai phủ đầu Khinh Như một lần, nhưng đòn ra oai phủ đầu này rất dễ dàng sẽ lấy mạng của người ta.
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.” Anh nhấp hớp rượu, ánh mắt sâu sa khó lường: “Nhưng tôi lại thích khiêu chiến với độ khó cao."
"Sao cậu lại thích người phụ nữ như cô ta chứ?"
"Cô ấy là một bông hoa anh túc vừa làm người ta mê muội lại vừa nguy hiểm, nhưng tôi càng muốn hái xuống bông hoa anh túc này." Bạch Chấn Tiếu nói xong liền để ly rượu xuống, vỗ vào vai anh ta: “Tôi đi đây."
Bao Thiếu không hiểu, lẳng lặng uống rượu.
Chuyện nên nhắc nhở, anh ta cũng đã nhắc nhở rồi, còn về phần anh lựa chọn thế nào đã không liên quan gì đến anh ta nữa.
Bạch Chấn Tiếu cầm túi giấy và chạy đến trước cửa phòng của Lâm Vũ Thiến : “Cốc cốc cốc"
Anh ta mới gõ vài tiếng thì Lâm Vũ Thiến đã ra mở cửa.
Nhìn dáng vẻ của cô thì chắc là vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ướt, trên người mặc một chiếc áo tắm, bộ ngực quá đầy đặn làm cho cổ áo hơi mở ra.
"Em đang dụ dỗ tôi đấy à?" Cả người cô ửng hồng, người đẹp tắm xong ra cám dỗ, anh không có cách nào chống đỡ nổi.
Lâm Vũ Thiến lùi lại một bước, để cho anh ta đi vào, sau khi đóng cửa lại, cô không để ý tới anh mà tập trung tinh thần vào cái túi giấy, định giơ tay cầm.
Bạch Chấn Tiếu chưa nếm được bất kỳ ngon ngọt nào, sẽ không dễ dàng giao cái túi giấy cho cô. Anh cố ý tránh và ngồi xuống bên giường: “Yêu tinh nhỏ, mới như vậy mà em đã muốn lấy đi bản kế hoạch dự án à?"
"Anh biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới lấy được cái này không?"
Lâm Vũ Thiến đi đến trước mặt anh, đôi mắt sáng ngời nhìn anh không chớp mắt, chậm rãi cúi người: “Anh đưa ra yêu cầu là tôi cùng anh ra biển, bây giờ tôi đã làm được, chẳng lẽ anh lại đổi ý sao?"
"Sao có thể thế được? Chỉ là tôi bị em mê hoặc thôi." Bạch Chấn Tiếu bị đôi mắt sáng long lanh của cô thu hút, toàn thân bỏ xuống sự đề phòng.
Lâm Vũ Thiến muốn chính là điểm này. Cô nghiêng người, nhân lúc anh không đề phòng cướp lấy bản kế hoạch. Sau khi lấy được bản kế hoạch dự án, cô lùi lại mấy bước, ngồi vào ghế sa lon bên cạnh.
Đôi mắt cô sáng ngời, mở túi giấy ra và nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch này.
Bạch Chấn Tiếu không khó chịu, anh đi tới và ngồi xuống, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy người phụ nữ sáng mắt không phải vì nhìn thấy kim cương châu báu."
"Anh đang khen tôi hay là đang mắng tôi vậy?" Lâm Vũ Thiến ngước mắt nhìn anh một giây, sau đó ánh mắt lập tức trở về trên bản kế hoạch.
"Tôi đương nhiên là khen em rồi. Cho nên em là người phụ nữ đặc biệt nhất mà tôi từng gặp." Bạch Chấn Tiếu ôm vai của cô: “Xem ra, Lâm Thị thật sự rất thu hút em."
Nói nhảm, cô muốn trả thù thì nhất định phải thăm dò ra lai lịch của đối phương.
Nhưng cô biết rất rõ ràng, Bạch Chấn Tiếu nói vậy là đang gài bẫy cô: “Không phải anh nói tôi cũng rất thu hút anh sao?"
Cô chuyển đề tài, chuyển lực chú ý của hai người.
Bạch Chấn Tiếu cười, anh không phải không phát hiện ra cô cố ý nói lảng sang chuyện khác, nếu cô không muốn trả lời thì anh sẽ không hỏi nữa.
Anh nói tiếp lời cô: "Em rất thu hút tôi, nhưng lần nào cũng làm cho tôi thấy được mà không thể ăn được "
Chỉ có vài giây, dục vọng của anh lại bắt đầu kêu gào.
"Em trai nhận tình không nhận người, anh lớn rồi có thể tìm một người phụ nữ giải quyết, nếu như thèm muốn thì trợ thủ đắc lực cũng giúp đỡ được." Cô liếc nhìn bản kế hoạch dự án, thủ tục căn kẽ, lật qua lật lại phân tích bước tiếp theo của kế hoạch.
Sau khi cất bản kế hoạch dự án, cô cởi áo tắm ở ngay trước mặt anh, quay lưng về phía anh mặc chiếc váy dài đơn giản, cơ thể mềm mại như một con cá trượt vào trong chăn.
Đôi mắt Bạch Chấn Tiếu mê mẩn vì bóng lưng tuyệt đẹp của cô. Bóng dáng cao lớn của anh áp lên trên người cô: “Yêu tinh nhỏ, có phải ở trước mặt người đàn ông khác, em cũng to gan như vậy hay không?"
Lâm Vũ Thiến cười không ngừng: “Lá gan đều do luyện mà ra, không phải sao?"
Cô trả lời hàm hồ, Bạch Chấn Tiếu ngược lại không truy hỏi, bàn tay đã luồn vào trong chăn, cúi đầu muốn chiếm lấy đôi môi của cô nhưng lại bị cô đẩy ra: “Tối nay bạn anh đều ở đây, anh đường hoàng qua đêm ở chỗ tôi thì không tốt lắm đâu?"
Bạch Chấn Tiếu khống chế tay của cô, Lâm Vũ Thiến lợi dụng mức độ linh hoạt của cơ thể mình, lại một lần nữa thoát khỏi phạm vi khống chế của anh, lao đến cuối giường.
Bạch Chấn Tiếu lại không hề tức giận, chỉ cảm thấy trò chơi này càng lúc càng vui: “Ở trong mắt bọn họ, quan hệ giữa hai chúng ta sớm đã không trong sáng rồi, em qua đây đi."
Lâm Vũ Thiến làm sao có thể qua được. Thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh lại dịch về phía cuối giường. Khi hai người cách nhau có một gang tay, Lâm Vũ Thiến lại bỏ chạy.
Hai người ở trên giường 'chiến đấu', phát ra những tiếng bịch bịch, ở trong đêm khuya còn thật sự làm người ta sinh ra suy nghĩ kỳ quái.
Khổng Dận Trí dường như vừa vặn đi ngang qua, lúc nghe được những tiếng động này thì có hơi kinh ngạc, nhưng anh ta có đặc biệt có nhiều ý nghĩ xấu nên lập tức liên tưởng đến cảnh tượng nữ thần và Bạch Chấn Tiếu triền miên. Nghe tiếng động càng lúc càng lớn, anh ta nhíu mày nhăn mặt, trong mắt hiện lên sự hâm mộ đố kỵ. Nữ thần, nữ thần của anh ta đấy!
Anh ta không vui, cáu giận, lại không thể làm được gì, trong lúc buồn bực, chỉ có thể trở lại phòng của mình.
Sau khi anh ta rửa mặt giường thì ôm chặt lấy chăn nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng của mình, tưởng tượng cảnh mình đang ôm lấy nữ thần, tưởng tượng thấy mình và cô ấy triền miên.
Mộng xuân, đêm này có vẻ đặc biệt tốt đẹp!
CHƯƠNG 40: CẨN THẬN TÔI ĐỘC CHẾT ANH
Bạch Chấn Tiếu đi tới, trong tay cầm hai cái ly và một chai rượu vang.
Anh dễ dàng mở ra nắp chai ra, mùi rượu thơm bay ra nhưng chẳng mấy chốc đã bị gió biển thổi mạnh làm tan biến hết.
Anh rót hai ly, đưa một ly trong đó cho Lâm Vũ Thiến : “Tâm trạng em thế nào?"
Lâm Vũ Thiến nhìn anh và thản nhiên nói: "Không vui không giận, không nóng không lạnh."
Bạch Chấn Tiếu mím môi, sau khi nhấp một hớp rượu vang, thấy xung quanh không có người mới nói: "Em ra tay lúc nào?"
Gió lớn thổi vù vù bên tai, không gian trống trải cũng không át được tiếng nói trầm lắng êm tai của anh. Lâm Vũ Thiến cũng chưa từng nghĩ sẽ thừa nhận, giả vờ hồ đồ: “Tôi không hiểu anh đang nói gì?"
Người phụ nữ lợi hại, cho dù nói dối ở trước mặt anh mà vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy.
Nhưng Bạch Chấn Tiếu không tính sẽ bỏ qua cho cô: “Em động tay vào ống thở trên đồ lặn của người phụ nữ kia."
Lâm Vũ Thiến nhấp một ngụm rượu vang đỏ và cười lạnh: “Anh có chứng cứ gì? Hay là anh tận mắt nhìn thấy là tôi ra tay?"
Cô không tin vừa rồi có người nhìn thấy, nếu trong bọn họ có người nhìn thấy, chắc chắn không thể xuống nước được.
Bạch Chấn Tiếu không giận, chỉ cúi đầu ôm lấy vai của cô và khẽ nói: "Yêu tinh nhỏ, tôi càng lúc càng cảm thấy hứng thú với em rồi, phải làm thế nào đây?"
Cô giống như một điều bí ẩn, một câu đố cần người ta khai thác, phát hiện. Anh rất muốn trở thành một người đào xới, tháo gỡ từng bí mật trên người cô.
Xung quanh tối tăm không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng mờ tỏ và ánh sáng trên du thuyền.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy hơi thở mát lạnh trên người anh, gần đến mức cô có thể thấy rõ ý cười trong mắt anh. Lâm Vũ Thiến không hề sợ hãi, nhẹ nhàng vuốt ve cằm anh: “Trên người tôi có độc, anh đừng tới quá gần, cẩn thận tôi độc chết anh."
Bạch Chấn Tiếu dùng một tay nắm lấy tay của cô, cười ha ha: “Em cứ lặp lại câu này mãi, chẳng thú vị gì cả. Tôi có thể hiểu điều này chẳng qua chỉ là một cách để em bảo vệ bản thân không?"
Lâm Vũ Thiến vẫn bình tĩnh khẽ cười: “Xem ra buổi chiều anh bị lật thuyền một lần còn không sợ."
Trong lòng cô lại càng vui mừng hơn. Thu hút anh hơn cũng tốt, chỉ có không ngừng bị thu hút thì mới có thể dễ dàng thực hiện được mục tiêu của cô.
"Đời người 80, 90% là không được như ý, chuyện va chạm như vậy rất nhiều, sao phải sợ chứ? Giống như đứa trẻ vậy, chẳng lẽ khi học đi bị ngã một lần thì bỏ qua chuyện học đi được sao? Vậy nó sẽ vĩnh viễn không biết cách học đi. Cũng giống như em vậy, nếu biết khó mà lui thì chắc chắn sẽ không có được em." Bạch Chấn Tiếu không nói thêm mà chỉ chuyển đề tài đến trên người cô.
Lâm Vũ Thiến vô thức đã uống cạn ly rượu vang đỏ, cô không để ý lại rót thêm một ly, trong mắt càng thâm trầm hơn: “Con người anh đúng là có chút đặc biệt."
"Vậy em có thích không?" Trong mắt Bạch Chấn Tiếu lộ rõ ý cười, ánh mắt ái muội kết hợp với hành động không trong sáng.
"Chỉ vậy đã thích sao? Quá nông cạn đi!" Cô lắc đầu phủ định.
Bạch Chấn Tiếu khá nghiêm túc: “Tôi sẽ từ từ chờ, chờ tới ngày chinh phục được em."
Giọng điệu anh thâm trầm, ánh mắt sáng rực lộ ra sự kiên định. Anh nhất định phải chinh phục được người phụ nữ này!
Qua nét mặt của anh, Lâm Vũ Thiến đã cảm thấy được mong muốn chinh phục, cô ngừng nói về đề tài này, đặt chiếc ly sang bên cạnh: “Bao giờ anh đưa cho tôi thứ tôi cần?"
Anh nói lời chỉ có hai người mới có thể hiểu được: “Xem ra em rất nóng lòng muốn xuống tay với Lâm Thị ?"
Lâm Vũ Thiến thản nhiên nhìn anh và quyết định nằm xuống, hai tay gối sau đầu, giọng điệu có thêm phần xa cách: “Anh chỉ yêu cầu tôi cùng anh ra biển, nhưng không yêu cầu tôi nói cho anh biết việc riêng của mình."
Cô nói rõ ràng, căn bản không muốn để cho anh biết.
Cô càng như vậy lại càng làm Bạch Chấn Tiếu tò mò, tiếp tục phân tích: “Lâm Bảo Sâm là ba của em, các người rốt cuộc có thù hận gì đến mức phải chém giết lẫn nhau chứ?"
Lâm Vũ Thiến không nóng không giận: “Bạch Chấn Tiếu , lời vừa rồi chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?"
Bạch Chấn Tiếu nghẹn lời. Cô trắng trợn cho ăn canh đóng cửa, còn thật sự không nể tình.
"Tôi chỉ quan tâm em thôi." Bạch Chấn Tiếu lấy cớ, ánh mắt vẫn ấm áp.
Lâm Vũ Thiến vẫn không chấp nhận: “Tôi không cần sự quan tâm của anh."
Cô chưa bao giờ hưởng thụ sự quan tâm, cô đã thích cảm giác một mình lạnh lùng, cô độc rồi.
Trong lúc hai người tranh đấu trên phương diện ngôn ngữ, Bạch Chấn Tiếu liên tục thất bại. Lâm Vũ Thiến thấy đã đến giờ rồi nên đứng dậy trước: “Tôi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đây."
"Em không đợi tôi à?" Bạch Chấn Tiếu nhếch mép cười với vẻ không đứng đắn.
Lâm Vũ Thiến quay đầu, sóng mắt chuyển động, đôi môi đỏ cong lên tạo thành độ cong tuyệt mỹ: “Cái này thì phải xem duyên phận đã!"
Khi cô rời đi, vừa lúc gặp mặt Bao Thiếu , ánh mắt hai người nhìn nhau một lát sau đó liền rời đi.
Bao Thiếu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bạch Chấn Tiếu , anh lại cầm một ly rượu mới và rót rượu cho anh ta.
Hai người lặng lẽ uống rượu một lát, Bao Thiếu mới mở miệng: “Người phụ nữ kia không đơn giản, cậu phải cẩn thận đấy."
Vừa rồi Khinh Như xảy ra chuyện như vậy, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra nhất định là có người lên kế hoạch, mà người này chắc chắn chính là Lâm Vũ Thiến , điều này là không thể nghi ngờ. Chỉ có điều đó là tranh chấp giữa phụ nữ, đàn ông không thích hợp ra tay.
"Tôi biết cô ấy không đơn giản." Những mánh khóe nhỏ đó sẽ không làm khó được anh.
"Cô ta ra tay quá ác." Sau khi Lâm Vũ Thiến tìm thấy quần áo ở trong phòng của Khinh Như , Bao Thiếu đã hiểu rõ giữa bọn họ có chuyện gì.
Khinh Như lặn xuống nước xảy ra chuyện, nhất định là do Lâm Vũ Thiến ra tay, đây cũng xem như ra oai phủ đầu Khinh Như một lần, nhưng đòn ra oai phủ đầu này rất dễ dàng sẽ lấy mạng của người ta.
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.” Anh nhấp hớp rượu, ánh mắt sâu sa khó lường: “Nhưng tôi lại thích khiêu chiến với độ khó cao."
"Sao cậu lại thích người phụ nữ như cô ta chứ?"
"Cô ấy là một bông hoa anh túc vừa làm người ta mê muội lại vừa nguy hiểm, nhưng tôi càng muốn hái xuống bông hoa anh túc này." Bạch Chấn Tiếu nói xong liền để ly rượu xuống, vỗ vào vai anh ta: “Tôi đi đây."
Bao Thiếu không hiểu, lẳng lặng uống rượu.
Chuyện nên nhắc nhở, anh ta cũng đã nhắc nhở rồi, còn về phần anh lựa chọn thế nào đã không liên quan gì đến anh ta nữa.
Bạch Chấn Tiếu cầm túi giấy và chạy đến trước cửa phòng của Lâm Vũ Thiến : “Cốc cốc cốc"
Anh ta mới gõ vài tiếng thì Lâm Vũ Thiến đã ra mở cửa.
Nhìn dáng vẻ của cô thì chắc là vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ướt, trên người mặc một chiếc áo tắm, bộ ngực quá đầy đặn làm cho cổ áo hơi mở ra.
"Em đang dụ dỗ tôi đấy à?" Cả người cô ửng hồng, người đẹp tắm xong ra cám dỗ, anh không có cách nào chống đỡ nổi.
Lâm Vũ Thiến lùi lại một bước, để cho anh ta đi vào, sau khi đóng cửa lại, cô không để ý tới anh mà tập trung tinh thần vào cái túi giấy, định giơ tay cầm.
Bạch Chấn Tiếu chưa nếm được bất kỳ ngon ngọt nào, sẽ không dễ dàng giao cái túi giấy cho cô. Anh cố ý tránh và ngồi xuống bên giường: “Yêu tinh nhỏ, mới như vậy mà em đã muốn lấy đi bản kế hoạch dự án à?"
"Anh biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới lấy được cái này không?"
Lâm Vũ Thiến đi đến trước mặt anh, đôi mắt sáng ngời nhìn anh không chớp mắt, chậm rãi cúi người: “Anh đưa ra yêu cầu là tôi cùng anh ra biển, bây giờ tôi đã làm được, chẳng lẽ anh lại đổi ý sao?"
"Sao có thể thế được? Chỉ là tôi bị em mê hoặc thôi." Bạch Chấn Tiếu bị đôi mắt sáng long lanh của cô thu hút, toàn thân bỏ xuống sự đề phòng.
Lâm Vũ Thiến muốn chính là điểm này. Cô nghiêng người, nhân lúc anh không đề phòng cướp lấy bản kế hoạch. Sau khi lấy được bản kế hoạch dự án, cô lùi lại mấy bước, ngồi vào ghế sa lon bên cạnh.
Đôi mắt cô sáng ngời, mở túi giấy ra và nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch này.
Bạch Chấn Tiếu không khó chịu, anh đi tới và ngồi xuống, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy người phụ nữ sáng mắt không phải vì nhìn thấy kim cương châu báu."
"Anh đang khen tôi hay là đang mắng tôi vậy?" Lâm Vũ Thiến ngước mắt nhìn anh một giây, sau đó ánh mắt lập tức trở về trên bản kế hoạch.
"Tôi đương nhiên là khen em rồi. Cho nên em là người phụ nữ đặc biệt nhất mà tôi từng gặp." Bạch Chấn Tiếu ôm vai của cô: “Xem ra, Lâm Thị thật sự rất thu hút em."
Nói nhảm, cô muốn trả thù thì nhất định phải thăm dò ra lai lịch của đối phương.
Nhưng cô biết rất rõ ràng, Bạch Chấn Tiếu nói vậy là đang gài bẫy cô: “Không phải anh nói tôi cũng rất thu hút anh sao?"
Cô chuyển đề tài, chuyển lực chú ý của hai người.
Bạch Chấn Tiếu cười, anh không phải không phát hiện ra cô cố ý nói lảng sang chuyện khác, nếu cô không muốn trả lời thì anh sẽ không hỏi nữa.
Anh nói tiếp lời cô: "Em rất thu hút tôi, nhưng lần nào cũng làm cho tôi thấy được mà không thể ăn được "
Chỉ có vài giây, dục vọng của anh lại bắt đầu kêu gào.
"Em trai nhận tình không nhận người, anh lớn rồi có thể tìm một người phụ nữ giải quyết, nếu như thèm muốn thì trợ thủ đắc lực cũng giúp đỡ được." Cô liếc nhìn bản kế hoạch dự án, thủ tục căn kẽ, lật qua lật lại phân tích bước tiếp theo của kế hoạch.
Sau khi cất bản kế hoạch dự án, cô cởi áo tắm ở ngay trước mặt anh, quay lưng về phía anh mặc chiếc váy dài đơn giản, cơ thể mềm mại như một con cá trượt vào trong chăn.
Đôi mắt Bạch Chấn Tiếu mê mẩn vì bóng lưng tuyệt đẹp của cô. Bóng dáng cao lớn của anh áp lên trên người cô: “Yêu tinh nhỏ, có phải ở trước mặt người đàn ông khác, em cũng to gan như vậy hay không?"
Lâm Vũ Thiến cười không ngừng: “Lá gan đều do luyện mà ra, không phải sao?"
Cô trả lời hàm hồ, Bạch Chấn Tiếu ngược lại không truy hỏi, bàn tay đã luồn vào trong chăn, cúi đầu muốn chiếm lấy đôi môi của cô nhưng lại bị cô đẩy ra: “Tối nay bạn anh đều ở đây, anh đường hoàng qua đêm ở chỗ tôi thì không tốt lắm đâu?"
Bạch Chấn Tiếu khống chế tay của cô, Lâm Vũ Thiến lợi dụng mức độ linh hoạt của cơ thể mình, lại một lần nữa thoát khỏi phạm vi khống chế của anh, lao đến cuối giường.
Bạch Chấn Tiếu lại không hề tức giận, chỉ cảm thấy trò chơi này càng lúc càng vui: “Ở trong mắt bọn họ, quan hệ giữa hai chúng ta sớm đã không trong sáng rồi, em qua đây đi."
Lâm Vũ Thiến làm sao có thể qua được. Thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh lại dịch về phía cuối giường. Khi hai người cách nhau có một gang tay, Lâm Vũ Thiến lại bỏ chạy.
Hai người ở trên giường 'chiến đấu', phát ra những tiếng bịch bịch, ở trong đêm khuya còn thật sự làm người ta sinh ra suy nghĩ kỳ quái.
Khổng Dận Trí dường như vừa vặn đi ngang qua, lúc nghe được những tiếng động này thì có hơi kinh ngạc, nhưng anh ta có đặc biệt có nhiều ý nghĩ xấu nên lập tức liên tưởng đến cảnh tượng nữ thần và Bạch Chấn Tiếu triền miên. Nghe tiếng động càng lúc càng lớn, anh ta nhíu mày nhăn mặt, trong mắt hiện lên sự hâm mộ đố kỵ. Nữ thần, nữ thần của anh ta đấy!
Anh ta không vui, cáu giận, lại không thể làm được gì, trong lúc buồn bực, chỉ có thể trở lại phòng của mình.
Sau khi anh ta rửa mặt giường thì ôm chặt lấy chăn nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng của mình, tưởng tượng cảnh mình đang ôm lấy nữ thần, tưởng tượng thấy mình và cô ấy triền miên.
Mộng xuân, đêm này có vẻ đặc biệt tốt đẹp!