Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
CHƯƠNG 39: TỰ MÌNH BIỂU DIỄN MỘT VAI
CHƯƠNG 39: TỰ MÌNH BIỂU DIỄN MỘT VAI
Khinh Như vẫn bị bỏ mặc ở bên cạnh không chịu làm người đứng ngoài, nói: "Cậu chủ Khổng , em muốn đi."
Khổng Dận Trí nhìn cô ta: “Cô không biết bơi, vẫn đừng đi thì hơn."
Lâm Vũ Thiến liếc mắt nhìn cô ta với ẩn ý khác. Nếu cô lặn xuống nước... cô hạ mí mắt, che đi sự ngoan độc trong mắt.
"Cậu chủ Khổng , cậu sẽ chăm sóc cho em, đúng không?" Khinh Như nháy mắt đưa tình nhưng Khổng Dận Trí lại không nhận được: “Vậy cô xem mà làm đi!"
"Cảm ơn Cậu chủ Khổng .” Khinh Như vui mừng, lập tức xé miếng cá nướng, muốn đút cho anh ta ăn.
Khổng Dận Trí rút cánh tay mình lại, đẩy cô ta ra: “Bản thân tôi có tay!"
Khinh Như bị từ chối vẫn không nản lòng, vẫn ngước đầu cười: “Cậu chủ Khổng , vậy anh phải cẩn thận đấy, con cá này có nhiều xương."
"Được rồi, tôi cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi." Thái độ Khổng Dận Trí đối với cô ta vẫn lạnh lùng, ở trong mắt mọi người Khinh Như chỉ là một vai hát kịch.
Sau khi ăn xong, ánh chiều chiếu khắp mặt biển, mấy loại màu sắc trộn lẫn vào nhau phía chân trời lại không khiến người ta cảm thấy hỗn loạn, trái lại cho thấy vẻ đẹp riêng.
Lâm Vũ Thiến đứng ở bên lan can, hóng gió biển, ánh mắt nhìn về phía xa, nhìn mặt trời rực lửa giống như lòng đỏ trứng, suy nghĩ miên man. Cô vẫn tin tưởng sức mạnh của thiên nhiên là mạnh nhất, biển rộng mênh mông, khi bình tĩnh thì trong như gương, khi lại nổi sóng lớn. Bản thân cô ở trong đó có lẽ bị sức mạnh của biển rộng làm cho bình tĩnh trở lại, trong lòng thấy binh yên một cách hiếm thấy.
"Không lặn xuống nước là một lựa chọn tốt." Bạch Chấn Tiếu từ phía sau đi tới, hai tay chống vào lan can.
"Có một số việc, nếu đã lựa chọn thì không có cách nào quay đầu lại được, cũng giống như sau khi anh nhìn thấy mặt trời lặn tuyệt đẹp liền muốn đi ngắm san hô với đủ mọi màu sắc, nhưng điều này là không thể, không thể nào kiêm cả cá và gấu được."
Bạch Chấn Tiếu nhìn cô, vẻ mặt cô bình thản, nhưng trong mắt đầy tâm sự phức tạp làm người ta khó phân biệt được.
"Em xúc động như vậy sao?" Ngay từ lúc đầu Bạch Chấn Tiếu đã biết được cô không đơn giản.
Lâm Vũ Thiến cười nhạt, nhìn từ ánh sáng phía xa mà không nói lời nào.
Ba người từ trong khoang thuyền đi ra, đi về phía bọn họ, ba người đã thay xong đồ lặn, trong tay còn cầm các loại thiết bị lặn khác.
Vẻ mặt Khổng Dận Trí nhìn Lâm Vũ Thiến tiếc nuối nói: “Nữ thần thật sự không lặn xuống nước sao?"
"Không." Những chuyện cô làm hôm nay đã làm đủ nhiều rồi.
Khinh Như móc lấy cánh tay của Khổng Dận Trí : “Cậu chủ Khổng , người ta đã không tiếp nhận lòng tốt của anh thì thôi đi!"
Bao Thiếu đã bắt đầu mặc quần áo lặn và nhắc nhở một câu: “Có xuống nước không thế, trời đã sắp tối rồi kìa."
Khổng Dận Trí thấy thái độ Lâm Vũ Thiến kiên quyết thì hất Khinh Như ra, cũng bắt đầu mặc đồ lặn. Khinh Như căn bản không biết mặc đồ lặn nên dây dưa ở nơi đó một lúc lâu.
Lâm Vũ Thiến nhân cơ hội tiến lên: “Xem ra cô là người mới, để tôi giúp cô!"
"Cảm ơn." Khinh Như quả thật không quen với thứ này, dây dưa lâu như vậy, cô ta trái lại sợ sẽ bỏ lỡ thời gian bọn họ xuống nước.
Lâm Vũ Thiến giúp cô điều chỉnh lại vị trí bình khí, lúc kéo ống thở cho thuận lợi, trong tay cô giấu một cái kim bạc nhanh chóng đâm vào ống thở.
"Được rồi!" Lâm Vũ Thiến cười nhạt, giúp cô ta điều chỉnh lại móc treo.
"Chúng tôi xuống nước đây." Khổng Dận Trí vẫy tay với hai người bọn họ.
Bạch Chấn Tiếu lên tiếng trả lời: “Chơi thoải mái đi."
Ba người xuống nước, có đồ lặn giúp đỡ nên Khinh Như miễn cưỡng có thể đuổi kịp bước chân của bọn họ. So với trên mặt biển, thế giới dưới đáy biển càng thêm yên tĩnh. Khi bạn lặn xuống đáy biển, giống như tiến vào một thế giới hoàn toàn khác, ngăn cách với những hỗn loạn trên đất liền.
Bọn họ càng lặn sâu xuống dưới thì cảnh dưới đáy biển càng đẹp không sao tả xiết, những rạn đá san hô sặc sỡ, những con cá nhỏ hoạt bát tinh nghịch, cũng không thiếu những con sứa bảy màu đang say sưa với trò bơi lội.
Vùng nước chưa từng bị ô nhiễm, ngay cả loại cá cũng đặc biệt phong phú, mỗi đàn cá đều khỏe mạnh, chúng không hề lo hại, khi bạn tới gần chúng, chúng đều sẽ không có bất kỳ tấn công nào đối với bạn.
Lúc đầu Khinh Như còn miễn cưỡng đuổi kịp bọn họ, nhưng càng về sau càng chậm, càng lặn xuống, cô ta lại càng phải tốn sức hơn, khi thấy bọn họ đã đi xa hơn ba mét, cô ta đuổi theo không kịp.
Cô ta cố tăng tốc đồng thời lại thầm than không ổn, đôi mắt phía sau kính lặn hiện ra sự hoảng sợ.
Có nước tràn vào trong ống thở làm cô ta bắt đầu điên cuồng bị sặc. Cô ta vốn không biết bơi nên hoang mang giãy giụa, cố dùng tay ra hiệu cầu cứu bọn họ, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, bọn họ cũng không chú ý tới phía sau nên Khinh Như căn bản không có cửa để cầu cứu.
Hít thở càng thêm khó khăn, thấy mình lại sắp chìm, cô ta chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, dường như cô ta đã ngửi được mùi của cái chết.
Bao Thiếu cách đó không xa, tùy ý quay đầu nhìn mới phát hiện ra, Khinh Như vốn vẫn theo sát bọn họ đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bao Thiếu cảnh giác kéo Khổng Dận Trí ở phía trước và ra hiệu cho anh ta quay đầu.
Hai người nhìn nhau, cả hai đều thầm cảm thấy không ổn nên lập tức bơi trở lại.
Khinh Như đã bắt đầu mất ý thức, người cô ta mềm oặt, sau lần giãy giụa cuối cùng, cô ta chìm xuống.
Bao Thiếu xông tới kéo cô ta lại trước. Khổng Dận Trí nâng một phía khác của cô ta lên, hai người dùng tay ra hiệu rồi kéo cô ta bơi lên trên.
Chờ tới lúc bọn họ ra khỏi mặt nước, bơi về phía du thuyền, Lâm Vũ Thiến đã chú ý thấy bọn họ trước, còn thấy Khinh Như gần như hôn mê, cô cười lạnh.
Hai người tốn rất nhiều sức lực mới kéo được Khinh Như lên trên sàn thuyền, đám người Bạch Chấn Tiếu tiến lên. Gương mặt Khinh Như tái nhợt, đặc biệt môi đã bắt đầu tím lại.
Khổng Dận Trí lập tức ép tim cho cô ta nhưng không thấy cô ta có phản ứng gì. Anh ta hít sâu một hơi và hô hấp nhân tạo cho cô ta
Sau nhiều lần hô hấp nhân tạo, Khinh Như cuối cùng cũng có chút phản ứng.
"Khụ khụ... ọc!" Cô ta nôn ra rất nhiều nước, mắt hơi mở ra, tinh thần còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mắt thấy trời tối tăm mang theo không khí hơi tanh, còn có mặt của một đám người.
Cô ta mới biết được, mình không chết.
Trong cả quá trình đó, Lâm Vũ Thiến ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, cười lạnh: “Không biết bơi thì đừng lặn xuống nước, mất mạng cũng đừng làm liên lụy tới người khác."
Cô đổ hết tội lỗi lên người Khinh Như Khinh Như vừa sống lại căn bản không sức lực tranh cãi với cô, chỉ nằm há miệng thở dốc.
Nhưng cô ta có trực giác, chuyện này không thoát khỏi có liên quan tới Poppy, sao nước có thể vào ống thở của cô ta được?
Bao Thiếu khẽ nhíu mày với vẻ nghiêm trọng, luôn cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không thích hợp.
Gương mặt Bạch Chấn Tiếu bình tĩnh, không nóng không lạnh đứng ở bên cạnh, cũng không nói gì.
Chờ Khinh Như nghỉ ngơi một lát, Khổng Dận Trí mới bế cô ta trở về phòng.
Lâm Vũ Thiến lại mở miệng ngoài dự đoán nói: “Cô ta là một cô gái, các người cũng không tiện thay quần áo giúp cô ta, vẫn là để tôi tới giúp đỡ đi."
Cô đương nhiên đi theo sau, Bạch Chấn Tiếu tất nhiên ở bên cạnh cô, năm người cùng vào phòng khách. Lâm Vũ Thiến đi tới tủ quần áo nhỏ, vừa mở ra lại thấy quần áo của mình liền kinh ngạc kêu lên một tiếng đầy khoa trương: “Oa, hóa ra quần áo của tôi mọc chân chạy đến phòng cô."
Khinh Như đang nằm trên giường, trong lòng chấn động, sao mình lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ?
Tất cả mọi người nhìn Lâm Vũ Thiến lấy quần áo ra, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra. Mọi người đều không phải là ngốc, quần áo này còn có thể cầm nhầm được sao?
Khinh Như lúng túng, lập tức cãi lại: “Tôi, tôi là nhất thời cầm nhầm."
"Không sao, chỉ hy vọng quần áo này đừng tiếp tục mọc chân là được." Lâm Vũ Thiến mỉm cười để quần áo sang bên cạnh, lại lấy áo của cô ta ra: “Mong cánh đàn ông tránh mặt đi, tôi muốn thay quần áo cho người đẹp."
Khinh Như cướp lại quần áo của mình: “Cô, cô ra ngoài đi, tự tôi thay là được rồi."
Sau một loạt chuyện xảy ra, Khinh Như đã thấy được sự lợi lại của người phụ nữ này. Cô ta đấu không lại, chẳng lẽ còn không trốn được sao? Bây giờ cô ta đặc biệt sợ phải ở một mình với người phụ nữ này.
Lâm Vũ Thiến mới không làm chuyện khiến mình mất hứng, cô buông tay: “Được thôi, tôi đi đây."
Cô cầm quần áo của mình lên và rời khỏi phòng của Khinh Như .
Khi đi tới trên sàn thuyền hóng gió, Lâm Vũ Thiến nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, mặt biển rộng lớn, ngay cả bầu trời cũng trở nên sâu thẳm, những vì sao dày đặc sáng ngời, lập lòe vô hạn.
Tất cả những điều này đều là ơn huệ lớn nhất do thiên nhiên ban tặng.
CHƯƠNG 39: TỰ MÌNH BIỂU DIỄN MỘT VAI
Khinh Như vẫn bị bỏ mặc ở bên cạnh không chịu làm người đứng ngoài, nói: "Cậu chủ Khổng , em muốn đi."
Khổng Dận Trí nhìn cô ta: “Cô không biết bơi, vẫn đừng đi thì hơn."
Lâm Vũ Thiến liếc mắt nhìn cô ta với ẩn ý khác. Nếu cô lặn xuống nước... cô hạ mí mắt, che đi sự ngoan độc trong mắt.
"Cậu chủ Khổng , cậu sẽ chăm sóc cho em, đúng không?" Khinh Như nháy mắt đưa tình nhưng Khổng Dận Trí lại không nhận được: “Vậy cô xem mà làm đi!"
"Cảm ơn Cậu chủ Khổng .” Khinh Như vui mừng, lập tức xé miếng cá nướng, muốn đút cho anh ta ăn.
Khổng Dận Trí rút cánh tay mình lại, đẩy cô ta ra: “Bản thân tôi có tay!"
Khinh Như bị từ chối vẫn không nản lòng, vẫn ngước đầu cười: “Cậu chủ Khổng , vậy anh phải cẩn thận đấy, con cá này có nhiều xương."
"Được rồi, tôi cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi." Thái độ Khổng Dận Trí đối với cô ta vẫn lạnh lùng, ở trong mắt mọi người Khinh Như chỉ là một vai hát kịch.
Sau khi ăn xong, ánh chiều chiếu khắp mặt biển, mấy loại màu sắc trộn lẫn vào nhau phía chân trời lại không khiến người ta cảm thấy hỗn loạn, trái lại cho thấy vẻ đẹp riêng.
Lâm Vũ Thiến đứng ở bên lan can, hóng gió biển, ánh mắt nhìn về phía xa, nhìn mặt trời rực lửa giống như lòng đỏ trứng, suy nghĩ miên man. Cô vẫn tin tưởng sức mạnh của thiên nhiên là mạnh nhất, biển rộng mênh mông, khi bình tĩnh thì trong như gương, khi lại nổi sóng lớn. Bản thân cô ở trong đó có lẽ bị sức mạnh của biển rộng làm cho bình tĩnh trở lại, trong lòng thấy binh yên một cách hiếm thấy.
"Không lặn xuống nước là một lựa chọn tốt." Bạch Chấn Tiếu từ phía sau đi tới, hai tay chống vào lan can.
"Có một số việc, nếu đã lựa chọn thì không có cách nào quay đầu lại được, cũng giống như sau khi anh nhìn thấy mặt trời lặn tuyệt đẹp liền muốn đi ngắm san hô với đủ mọi màu sắc, nhưng điều này là không thể, không thể nào kiêm cả cá và gấu được."
Bạch Chấn Tiếu nhìn cô, vẻ mặt cô bình thản, nhưng trong mắt đầy tâm sự phức tạp làm người ta khó phân biệt được.
"Em xúc động như vậy sao?" Ngay từ lúc đầu Bạch Chấn Tiếu đã biết được cô không đơn giản.
Lâm Vũ Thiến cười nhạt, nhìn từ ánh sáng phía xa mà không nói lời nào.
Ba người từ trong khoang thuyền đi ra, đi về phía bọn họ, ba người đã thay xong đồ lặn, trong tay còn cầm các loại thiết bị lặn khác.
Vẻ mặt Khổng Dận Trí nhìn Lâm Vũ Thiến tiếc nuối nói: “Nữ thần thật sự không lặn xuống nước sao?"
"Không." Những chuyện cô làm hôm nay đã làm đủ nhiều rồi.
Khinh Như móc lấy cánh tay của Khổng Dận Trí : “Cậu chủ Khổng , người ta đã không tiếp nhận lòng tốt của anh thì thôi đi!"
Bao Thiếu đã bắt đầu mặc quần áo lặn và nhắc nhở một câu: “Có xuống nước không thế, trời đã sắp tối rồi kìa."
Khổng Dận Trí thấy thái độ Lâm Vũ Thiến kiên quyết thì hất Khinh Như ra, cũng bắt đầu mặc đồ lặn. Khinh Như căn bản không biết mặc đồ lặn nên dây dưa ở nơi đó một lúc lâu.
Lâm Vũ Thiến nhân cơ hội tiến lên: “Xem ra cô là người mới, để tôi giúp cô!"
"Cảm ơn." Khinh Như quả thật không quen với thứ này, dây dưa lâu như vậy, cô ta trái lại sợ sẽ bỏ lỡ thời gian bọn họ xuống nước.
Lâm Vũ Thiến giúp cô điều chỉnh lại vị trí bình khí, lúc kéo ống thở cho thuận lợi, trong tay cô giấu một cái kim bạc nhanh chóng đâm vào ống thở.
"Được rồi!" Lâm Vũ Thiến cười nhạt, giúp cô ta điều chỉnh lại móc treo.
"Chúng tôi xuống nước đây." Khổng Dận Trí vẫy tay với hai người bọn họ.
Bạch Chấn Tiếu lên tiếng trả lời: “Chơi thoải mái đi."
Ba người xuống nước, có đồ lặn giúp đỡ nên Khinh Như miễn cưỡng có thể đuổi kịp bước chân của bọn họ. So với trên mặt biển, thế giới dưới đáy biển càng thêm yên tĩnh. Khi bạn lặn xuống đáy biển, giống như tiến vào một thế giới hoàn toàn khác, ngăn cách với những hỗn loạn trên đất liền.
Bọn họ càng lặn sâu xuống dưới thì cảnh dưới đáy biển càng đẹp không sao tả xiết, những rạn đá san hô sặc sỡ, những con cá nhỏ hoạt bát tinh nghịch, cũng không thiếu những con sứa bảy màu đang say sưa với trò bơi lội.
Vùng nước chưa từng bị ô nhiễm, ngay cả loại cá cũng đặc biệt phong phú, mỗi đàn cá đều khỏe mạnh, chúng không hề lo hại, khi bạn tới gần chúng, chúng đều sẽ không có bất kỳ tấn công nào đối với bạn.
Lúc đầu Khinh Như còn miễn cưỡng đuổi kịp bọn họ, nhưng càng về sau càng chậm, càng lặn xuống, cô ta lại càng phải tốn sức hơn, khi thấy bọn họ đã đi xa hơn ba mét, cô ta đuổi theo không kịp.
Cô ta cố tăng tốc đồng thời lại thầm than không ổn, đôi mắt phía sau kính lặn hiện ra sự hoảng sợ.
Có nước tràn vào trong ống thở làm cô ta bắt đầu điên cuồng bị sặc. Cô ta vốn không biết bơi nên hoang mang giãy giụa, cố dùng tay ra hiệu cầu cứu bọn họ, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, bọn họ cũng không chú ý tới phía sau nên Khinh Như căn bản không có cửa để cầu cứu.
Hít thở càng thêm khó khăn, thấy mình lại sắp chìm, cô ta chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, dường như cô ta đã ngửi được mùi của cái chết.
Bao Thiếu cách đó không xa, tùy ý quay đầu nhìn mới phát hiện ra, Khinh Như vốn vẫn theo sát bọn họ đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bao Thiếu cảnh giác kéo Khổng Dận Trí ở phía trước và ra hiệu cho anh ta quay đầu.
Hai người nhìn nhau, cả hai đều thầm cảm thấy không ổn nên lập tức bơi trở lại.
Khinh Như đã bắt đầu mất ý thức, người cô ta mềm oặt, sau lần giãy giụa cuối cùng, cô ta chìm xuống.
Bao Thiếu xông tới kéo cô ta lại trước. Khổng Dận Trí nâng một phía khác của cô ta lên, hai người dùng tay ra hiệu rồi kéo cô ta bơi lên trên.
Chờ tới lúc bọn họ ra khỏi mặt nước, bơi về phía du thuyền, Lâm Vũ Thiến đã chú ý thấy bọn họ trước, còn thấy Khinh Như gần như hôn mê, cô cười lạnh.
Hai người tốn rất nhiều sức lực mới kéo được Khinh Như lên trên sàn thuyền, đám người Bạch Chấn Tiếu tiến lên. Gương mặt Khinh Như tái nhợt, đặc biệt môi đã bắt đầu tím lại.
Khổng Dận Trí lập tức ép tim cho cô ta nhưng không thấy cô ta có phản ứng gì. Anh ta hít sâu một hơi và hô hấp nhân tạo cho cô ta
Sau nhiều lần hô hấp nhân tạo, Khinh Như cuối cùng cũng có chút phản ứng.
"Khụ khụ... ọc!" Cô ta nôn ra rất nhiều nước, mắt hơi mở ra, tinh thần còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mắt thấy trời tối tăm mang theo không khí hơi tanh, còn có mặt của một đám người.
Cô ta mới biết được, mình không chết.
Trong cả quá trình đó, Lâm Vũ Thiến ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, cười lạnh: “Không biết bơi thì đừng lặn xuống nước, mất mạng cũng đừng làm liên lụy tới người khác."
Cô đổ hết tội lỗi lên người Khinh Như Khinh Như vừa sống lại căn bản không sức lực tranh cãi với cô, chỉ nằm há miệng thở dốc.
Nhưng cô ta có trực giác, chuyện này không thoát khỏi có liên quan tới Poppy, sao nước có thể vào ống thở của cô ta được?
Bao Thiếu khẽ nhíu mày với vẻ nghiêm trọng, luôn cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không thích hợp.
Gương mặt Bạch Chấn Tiếu bình tĩnh, không nóng không lạnh đứng ở bên cạnh, cũng không nói gì.
Chờ Khinh Như nghỉ ngơi một lát, Khổng Dận Trí mới bế cô ta trở về phòng.
Lâm Vũ Thiến lại mở miệng ngoài dự đoán nói: “Cô ta là một cô gái, các người cũng không tiện thay quần áo giúp cô ta, vẫn là để tôi tới giúp đỡ đi."
Cô đương nhiên đi theo sau, Bạch Chấn Tiếu tất nhiên ở bên cạnh cô, năm người cùng vào phòng khách. Lâm Vũ Thiến đi tới tủ quần áo nhỏ, vừa mở ra lại thấy quần áo của mình liền kinh ngạc kêu lên một tiếng đầy khoa trương: “Oa, hóa ra quần áo của tôi mọc chân chạy đến phòng cô."
Khinh Như đang nằm trên giường, trong lòng chấn động, sao mình lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ?
Tất cả mọi người nhìn Lâm Vũ Thiến lấy quần áo ra, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra. Mọi người đều không phải là ngốc, quần áo này còn có thể cầm nhầm được sao?
Khinh Như lúng túng, lập tức cãi lại: “Tôi, tôi là nhất thời cầm nhầm."
"Không sao, chỉ hy vọng quần áo này đừng tiếp tục mọc chân là được." Lâm Vũ Thiến mỉm cười để quần áo sang bên cạnh, lại lấy áo của cô ta ra: “Mong cánh đàn ông tránh mặt đi, tôi muốn thay quần áo cho người đẹp."
Khinh Như cướp lại quần áo của mình: “Cô, cô ra ngoài đi, tự tôi thay là được rồi."
Sau một loạt chuyện xảy ra, Khinh Như đã thấy được sự lợi lại của người phụ nữ này. Cô ta đấu không lại, chẳng lẽ còn không trốn được sao? Bây giờ cô ta đặc biệt sợ phải ở một mình với người phụ nữ này.
Lâm Vũ Thiến mới không làm chuyện khiến mình mất hứng, cô buông tay: “Được thôi, tôi đi đây."
Cô cầm quần áo của mình lên và rời khỏi phòng của Khinh Như .
Khi đi tới trên sàn thuyền hóng gió, Lâm Vũ Thiến nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, mặt biển rộng lớn, ngay cả bầu trời cũng trở nên sâu thẳm, những vì sao dày đặc sáng ngời, lập lòe vô hạn.
Tất cả những điều này đều là ơn huệ lớn nhất do thiên nhiên ban tặng.