Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-36
CHƯƠNG 36: VÌ NỮ THẦN, DA MẶT CÓ THỂ DÀY THÊM CHÚT NỮA
CHƯƠNG 36: VÌ NỮ THẦN, DA MẶT CÓ THỂ DÀY THÊM CHÚT NỮA
Anh ta nhiệt tình tới đón, chủ động nghiêng người và đánh tiếng chào cô: “Nữ thần, chúng ta lại gặp mặt rồi, đúng có duyên, tôi là Khổng Dận Trí ."
Bạch Chấn Tiếu khẽ nhíu mày. Nữ thần mà thằng nhóc này nói lần trước chính là Lâm Vũ Thiến sao?
Lâm Vũ Thiến lạnh lùng cười, lựa chọn không để ý tới anh ta.
Bạch Chấn Tiếu giới thiệu với cô: "Đây là Bao Thiếu ."
"Tôi họ Lâm, cũng có thể gọi tôi là Poppy."
"Chào cô, cô Lâm." Lâm Vũ Thiến cho Bao Thiếu ấn tượng đầu tiên là mỹ nhân lạnh lùng? Chỉ có điều không phải là sở thích của anh ta.
Mấy người đều ăn ý lựa chọn không để ý tới Khổng Dận Trí , anh ta đụng phải một mũi đầy tro bụi nhưng vẫn mặt dày tiến lên: “Nữ thần, hóa ra cô tên là Poppy, nhưng tôi vẫn thích gọi cô là nữ thần hơn."
Lâm Vũ Thiến nhìn anh ta không nói lời nào, anh ta không để ý, đấm Bạch Chấn Tiếu một cái: “Cậu làm tốt lắm đấy, giấu nữ thần của tôi tới bây giờ mới đưa ra."
Lâm Vũ Thiến liếc nhìn Bạch Chấn Tiếu , phủi sạch quan hệ trước: “Đừng hiểu lầm, tôi và Ngài Bạch thậm chí còn chẳng tính là bạn bè."
Bàn tay Bạch Chấn Tiếu bấm mạnh một cái vào vai của cô, ánh mắt hai người nhìn nhau. Lâm Vũ Thiến cách kính râm vẫn có thể thấy được ánh mắt của anh không vui, cô lại chẳng hề sợ hãi, dùng ánh mắt ra hiệu: 'Chẳng lẽ không đúng sao?'
Khổng Dận Trí mừng thầm. Nếu bọn họ không phải là người yêu, vậy mình vẫn có cơ hội đi?
Anh ta nhìn Bao Thiếu, mở miệng nói: “Bao Thiếu, có thể lái thuyền được rồi."
"Tại sao lại là tôi?" Bao Thiếu kinh ngạc: “Cậu mới là chủ nhân mà."
"Nữ thần của tôi tới, tôi nhất định phải cố gắng chào hỏi một chút." Khổng Dận Trí kéo Bao Thiếu, bảo anh ta đi lái du thuyền.
Toàn bộ quá trình, Khinh Như bỏ rơi ở bên cạnh chẳng còn mặt mũi gì, bản thân giống như người ngoài cuộc vậy. Tất cả mọi người vây quanh Poppy này, chẳng ai thèm để ý tới cô ta.
Ánh mắt Khinh Như đầy ghen tỵ. Bất luận là dáng người hay gương mặt của cô, đều gây đả kích sâu sắc tới cô ta, tuyệt đối không thể để cho người này câu mất Cậu chủ Khổng được!
Khinh Như thầm cắn môi lại không muốn làm người ngoài cuộc nên lập tức cuốn lấy Khổng Dận Trí : “Cậu chủ Khổng , chúng ta đến ngồi bên kia đi!"
Bạch Chấn Tiếu nhân cơ hội nói với Lâm Vũ Thiến : "Đây là bạn gái của anh ta, chúng ta đến ghế tắm nắng bên kia ngồi đi. Em có mang kem chống nắng không?"
Lâm Vũ Thiến cười nhạt: “Đi thôi."
Khổng Dận Trí tâm không cam lòng không nguyện bị Khinh Như kéo sang bên cạnh. Khinh Như thể hiện ra vẻ ân cần, một tay cầm chai rượu sâm banh, một tay cầm đĩa hoa quả: “Cậu chủ Khổng , anh muốn uống rượu hay ăn hoa quả?"
Khổng Dận Trí không yên lòng, vẫn nhìn Lâm Vũ Thiến và Bạch Chấn Tiếu cách đó không xa. Nhưng Khinh Như không ngừng chắn ở trước mắt mình làm anh ta thấy phiền lòng, quyết định đẩy cô ta ra và mất kiên nhẫn nói: "Cô thích ăn gì uống gì thì tự mình quyết định, đừng làm phiền tôi."
"Cậu chủ Khổng ..." Khinh Như rất uất ức, căm phẫn trợn mắt nhìn Lâm Vũ Thiến bên kia.
So với bên này không như ý, đôi trai đẹp gái xinh bên phía Lâm Vũ Thiến đứng chung một chỗ đặc biệt đẹp mắt.
Bạch Chấn Tiếu lần đầu tiên lấy lòng phụ nữ: “Có cần tôi bôi kem chống nắng giúp em không?"
Đôi mắt đẹp của Lâm Vũ Thiến sáng ngời còn làm người ta lóa mắt hơn cả mặt trời: “Anh biết bôi sao?"
"Cậu ấy là một kẻ to xác thô kệch, làm sao có thể biết được những điều đó chứ? Vẫn là để tôi bôi giúp cô cho!" Khổng Dận Trí không nhịn được nữa liền đi về phía bên này, còn không khách sáo lấy đi kem chống nắng trong tay của Bạch Chấn Tiếu .
Lâm Vũ Thiến nhìn hai người mà cố nhịn cười, lạnh lùng đứng ngoài quan sát.
Gương mặt Bạch Chấn Tiếu rõ ràng đen lại. Thằng nhóc này muốn cướp phụ nữ với anh à?
Khổng Dận Trí ngồi ở bên cạnh ghế tắm nắng, rất thân thiết nói với cô: "Cô nằm xuống, tôi bôi giúp cô!"
"Khổng Dận Trí !" Bạch Chấn Tiếu tức giận.
"Chấn Tiếu , tôi thấy cậu không biết làm, không chừng sẽ khiến nữ thần của tôi bị thương mất." Vì nữ thần, da mặt anh ta có dầy thêm chút nữa cũng đã sao.
Lâm Vũ Thiến thấy hai người không ổn lắm liền cầm lại kem chống nắng của mình: “Tôi vẫn thích tự mình làm hơn."
Hai người đều không đạt được mục đích liền nhìn nhau. Bạch Chấn Tiếu cảm thấy mất hứng, đi sang bên cạnh rót ly rượu sâm banh. Khổng Dận Trí không cam lòng tụt lại, lập tức đi tới bên chỗ Khinh Như cầm đĩa trái cây do cô ta ân cần dâng lên đưa đến trước mặt Lâm Vũ Thiến: “Nữ thần, ăn hoa quả không?"
Lâm Vũ Thiến nhận lấy ly rượu sâm banh của Bạch Chấn Tiếu rồi nhìn về phía Khổng Dận Trí : “Không cần, cảm ơn!"
Khổng Dận Trí nhiều lần gặp phải trắc trở, Bạch Chấn Tiếu dễ dàng thắng một ván liền liếc nhìn anh ta với thâm ý khác, dường như đang nói: thằng nhóc, đây chính là sự khác biệt.
Khổng Dận Trí cảm thấy bất lực gấp bội, nữ thần lạnh lùng đang cổ vũ sĩ khí cho Bạch Chấn Tiếu .
Anh ta thấy cô và Bạch Chấn Tiếu nói chuyện phiếm mà mình làm thế nào cũng không chen lời vào được, cảm giác hơi thất bại nên rời đi.
Anh ta lên ghế lái, dựa vào lan can hóng gió, nhìn hai người phía xa trò truyện và thì thào tự nói với mình: “Bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy?"
Bao Thiếu liếc nhìn hai người, nhắc nhở: "Không thể lừa vợ bạn, cậu đúng là không tử tế lắm."
Gió mạnh thổi qua tai dường như cũng đang cười nhạo anh ta tự tìm lấy mất hứng.
Khổng Dận Trí khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh: “Nữ thần nói bọn họ không có quan hệ gì, sao có thể là vợ bạn được?"
Bao Thiếu thấy anh ta u mê không chịu tỉnh ngộ thì lắc đầu không để ý tới nữa.
Ánh nắng tuyệt đẹp, gió trên biển thổi qua mát lạnh, Bạch Chấn Tiếu dựa vào ghế ngồi bên cạnh Lâm Vũ Thiến . Cô thoa kem chống nắng cho xong liền nằm ở trên ghế tắm nắng, lười biếng nhắm mắt lại: “Vật họp theo loài, người tụ theo nhóm, anh cũng phong lưu như vậy sao?"
"Em thấy tôi giống vậy à?"
Lâm Vũ Thiến thản nhiên liếc mắt nhìn anh: “Ai biết được anh."
"Không bằng tối nay, tôi mở rộng cửa lòng cho em tìm hiểu rõ ràng vậy?" Bạch Chấn Tiếu nghiêng đầu, thưởng thức gương mặt xinh xảo của cô, gương mặt tắm trong nắng xinh đẹp động lòng người, lông mi dài như chiếc quạt nhỏ, đôi môi hồng đầy đặn làm anh không khỏi nhớ tới buổi tối đó, nụ hôn ngọt ngào đó.
"Anh xác định bạn của anh sẽ không làm phiền nhã hứng của anh chứ?" Lâm Vũ Thiến mỉm cười nghiền ngẫm, nhớ lại cảnh tượng bôi kem chống nắng vừa rồi.
"Trong bát cậu ta có rồi, còn muốn moi bên ngoài, tôi sẽ không để cậu ta được như mong muốn đâu." Nếu tối nay thằng nhóc kia làm hỏng chuyện tốt của anh, anh không thể không làm thịt cậu ta.
Lâm Vũ Thiến nhắm lại mắt, tiếp tục tận hưởng việc tắm nắng dưới ánh sáng mặt trời: “Vậy tôi sẽ chờ xem!"
Bạch Chấn Tiếu dừng chủ đề một cách thích hợp, không nhịn nổi tiến tới, mắt thấy sắp chạm tới đôi môi hồng thì một giọng nói lớn vang lên trong gió: “Đến rồi, nhìn kia, vùng này chính là vùng nước Huaipana nổi tiếng."
Khổng Dận Trí có tình nghi là cố ý, còn đi về phía bên này.
Bạch Chấn Tiếu lúng túng lùi lại và trừng mắt với Khổng Dận Trí, Khổng Dận Trí đắc ý nhướng mày với anh.
Lâm Vũ Thiến không để ý tới hành động mờ ám của hai người, cô nhìn vùng nước Huaipana ở ngay trước mắt, xung quanh đây không có người, nơi đây giống như một góc bị thế giới lãng quên, xanh thẳm lại tuyệt đẹp. Gió biển tinh tế khắc mài nơi đây, nuôi dưỡng nó thành một cảnh sắc mê người, nước xanh như ngọc bích, trong tới mức thậm chí có thể nhìn thấy được cá ở dưới đáy biển.
Nhìn kỹ, còn có thể thấy được bóng mình in ngược trong đó.
Khổng Dận Trí đi tới, tay còn chưa thành công khoác lên vai của Lâm Vũ Thiến đã bị cô tránh đi. Anh ta lúng túng, giải thích: "Tôi chỉ muốn hỏi cô có định bơi không thôi?"
Bao Thiếu từ ghế lái đi xuống, chủ động nói: "Tôi đi câu cá."
Bạch Chấn Tiếu lại hỏi: "Khổng Dận Trí , trên thuyền cậu có mô tô nước không?"
"Ở khoang phía sau, cậu tự tìm đi." Khổng Dận Trí biết Bạch Chấn Tiếu đam mê môn thể thao dưới nước nên đã sớm chuẩn bị cho anh.
Anh ta vừa quay đầu lại đã phát hiện không thấy Lâm Vũ Thiến đâu cả.
Khổng Dận Trí nhân cơ hội đi tới trước mặt Bạch Chấn Tiếu: “Chấn Tiếu, cậu và nữ thần của tôi quen biết thế nào vậy?"
Bạch Chấn Tiếu lạnh lùng không để ý tới anh ta, đi tới khoang phía sau.
Khổng Dận Trí đuổi theo: “Cậu nói vài câu đi!"
"Cô ấy là mục tiêu của tôi." Người có ngu hơn nữa cũng hiểu những lời còn lại, cho nên cậu đừng có động vào!
Khổng Dận Trí cười ha ha: “Cô ấy là nữ thần của tôi, chúng ta cạnh tranh công bằng nhé?"
Bạch Chấn Tiếu cười khẽ, nắm chắc phần thắng: “Nếu có thể để cho cậu tìm được công bằng cơ hội cạnh tranh, tôi ngược lại cũng cam tâm tình nguyện."
Anh hiểu tính nết của Lâm Vũ Thiến, người phụ nữ này không bàn chuyện lợi ích thì chắc chắn sẽ không chung sống hòa bình với anh.
Khổng Dận Trí đứng ở đó, luôn cảm thấy lời anh nói là lạ.
CHƯƠNG 36: VÌ NỮ THẦN, DA MẶT CÓ THỂ DÀY THÊM CHÚT NỮA
Anh ta nhiệt tình tới đón, chủ động nghiêng người và đánh tiếng chào cô: “Nữ thần, chúng ta lại gặp mặt rồi, đúng có duyên, tôi là Khổng Dận Trí ."
Bạch Chấn Tiếu khẽ nhíu mày. Nữ thần mà thằng nhóc này nói lần trước chính là Lâm Vũ Thiến sao?
Lâm Vũ Thiến lạnh lùng cười, lựa chọn không để ý tới anh ta.
Bạch Chấn Tiếu giới thiệu với cô: "Đây là Bao Thiếu ."
"Tôi họ Lâm, cũng có thể gọi tôi là Poppy."
"Chào cô, cô Lâm." Lâm Vũ Thiến cho Bao Thiếu ấn tượng đầu tiên là mỹ nhân lạnh lùng? Chỉ có điều không phải là sở thích của anh ta.
Mấy người đều ăn ý lựa chọn không để ý tới Khổng Dận Trí , anh ta đụng phải một mũi đầy tro bụi nhưng vẫn mặt dày tiến lên: “Nữ thần, hóa ra cô tên là Poppy, nhưng tôi vẫn thích gọi cô là nữ thần hơn."
Lâm Vũ Thiến nhìn anh ta không nói lời nào, anh ta không để ý, đấm Bạch Chấn Tiếu một cái: “Cậu làm tốt lắm đấy, giấu nữ thần của tôi tới bây giờ mới đưa ra."
Lâm Vũ Thiến liếc nhìn Bạch Chấn Tiếu , phủi sạch quan hệ trước: “Đừng hiểu lầm, tôi và Ngài Bạch thậm chí còn chẳng tính là bạn bè."
Bàn tay Bạch Chấn Tiếu bấm mạnh một cái vào vai của cô, ánh mắt hai người nhìn nhau. Lâm Vũ Thiến cách kính râm vẫn có thể thấy được ánh mắt của anh không vui, cô lại chẳng hề sợ hãi, dùng ánh mắt ra hiệu: 'Chẳng lẽ không đúng sao?'
Khổng Dận Trí mừng thầm. Nếu bọn họ không phải là người yêu, vậy mình vẫn có cơ hội đi?
Anh ta nhìn Bao Thiếu, mở miệng nói: “Bao Thiếu, có thể lái thuyền được rồi."
"Tại sao lại là tôi?" Bao Thiếu kinh ngạc: “Cậu mới là chủ nhân mà."
"Nữ thần của tôi tới, tôi nhất định phải cố gắng chào hỏi một chút." Khổng Dận Trí kéo Bao Thiếu, bảo anh ta đi lái du thuyền.
Toàn bộ quá trình, Khinh Như bỏ rơi ở bên cạnh chẳng còn mặt mũi gì, bản thân giống như người ngoài cuộc vậy. Tất cả mọi người vây quanh Poppy này, chẳng ai thèm để ý tới cô ta.
Ánh mắt Khinh Như đầy ghen tỵ. Bất luận là dáng người hay gương mặt của cô, đều gây đả kích sâu sắc tới cô ta, tuyệt đối không thể để cho người này câu mất Cậu chủ Khổng được!
Khinh Như thầm cắn môi lại không muốn làm người ngoài cuộc nên lập tức cuốn lấy Khổng Dận Trí : “Cậu chủ Khổng , chúng ta đến ngồi bên kia đi!"
Bạch Chấn Tiếu nhân cơ hội nói với Lâm Vũ Thiến : "Đây là bạn gái của anh ta, chúng ta đến ghế tắm nắng bên kia ngồi đi. Em có mang kem chống nắng không?"
Lâm Vũ Thiến cười nhạt: “Đi thôi."
Khổng Dận Trí tâm không cam lòng không nguyện bị Khinh Như kéo sang bên cạnh. Khinh Như thể hiện ra vẻ ân cần, một tay cầm chai rượu sâm banh, một tay cầm đĩa hoa quả: “Cậu chủ Khổng , anh muốn uống rượu hay ăn hoa quả?"
Khổng Dận Trí không yên lòng, vẫn nhìn Lâm Vũ Thiến và Bạch Chấn Tiếu cách đó không xa. Nhưng Khinh Như không ngừng chắn ở trước mắt mình làm anh ta thấy phiền lòng, quyết định đẩy cô ta ra và mất kiên nhẫn nói: "Cô thích ăn gì uống gì thì tự mình quyết định, đừng làm phiền tôi."
"Cậu chủ Khổng ..." Khinh Như rất uất ức, căm phẫn trợn mắt nhìn Lâm Vũ Thiến bên kia.
So với bên này không như ý, đôi trai đẹp gái xinh bên phía Lâm Vũ Thiến đứng chung một chỗ đặc biệt đẹp mắt.
Bạch Chấn Tiếu lần đầu tiên lấy lòng phụ nữ: “Có cần tôi bôi kem chống nắng giúp em không?"
Đôi mắt đẹp của Lâm Vũ Thiến sáng ngời còn làm người ta lóa mắt hơn cả mặt trời: “Anh biết bôi sao?"
"Cậu ấy là một kẻ to xác thô kệch, làm sao có thể biết được những điều đó chứ? Vẫn là để tôi bôi giúp cô cho!" Khổng Dận Trí không nhịn được nữa liền đi về phía bên này, còn không khách sáo lấy đi kem chống nắng trong tay của Bạch Chấn Tiếu .
Lâm Vũ Thiến nhìn hai người mà cố nhịn cười, lạnh lùng đứng ngoài quan sát.
Gương mặt Bạch Chấn Tiếu rõ ràng đen lại. Thằng nhóc này muốn cướp phụ nữ với anh à?
Khổng Dận Trí ngồi ở bên cạnh ghế tắm nắng, rất thân thiết nói với cô: "Cô nằm xuống, tôi bôi giúp cô!"
"Khổng Dận Trí !" Bạch Chấn Tiếu tức giận.
"Chấn Tiếu , tôi thấy cậu không biết làm, không chừng sẽ khiến nữ thần của tôi bị thương mất." Vì nữ thần, da mặt anh ta có dầy thêm chút nữa cũng đã sao.
Lâm Vũ Thiến thấy hai người không ổn lắm liền cầm lại kem chống nắng của mình: “Tôi vẫn thích tự mình làm hơn."
Hai người đều không đạt được mục đích liền nhìn nhau. Bạch Chấn Tiếu cảm thấy mất hứng, đi sang bên cạnh rót ly rượu sâm banh. Khổng Dận Trí không cam lòng tụt lại, lập tức đi tới bên chỗ Khinh Như cầm đĩa trái cây do cô ta ân cần dâng lên đưa đến trước mặt Lâm Vũ Thiến: “Nữ thần, ăn hoa quả không?"
Lâm Vũ Thiến nhận lấy ly rượu sâm banh của Bạch Chấn Tiếu rồi nhìn về phía Khổng Dận Trí : “Không cần, cảm ơn!"
Khổng Dận Trí nhiều lần gặp phải trắc trở, Bạch Chấn Tiếu dễ dàng thắng một ván liền liếc nhìn anh ta với thâm ý khác, dường như đang nói: thằng nhóc, đây chính là sự khác biệt.
Khổng Dận Trí cảm thấy bất lực gấp bội, nữ thần lạnh lùng đang cổ vũ sĩ khí cho Bạch Chấn Tiếu .
Anh ta thấy cô và Bạch Chấn Tiếu nói chuyện phiếm mà mình làm thế nào cũng không chen lời vào được, cảm giác hơi thất bại nên rời đi.
Anh ta lên ghế lái, dựa vào lan can hóng gió, nhìn hai người phía xa trò truyện và thì thào tự nói với mình: “Bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy?"
Bao Thiếu liếc nhìn hai người, nhắc nhở: "Không thể lừa vợ bạn, cậu đúng là không tử tế lắm."
Gió mạnh thổi qua tai dường như cũng đang cười nhạo anh ta tự tìm lấy mất hứng.
Khổng Dận Trí khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh: “Nữ thần nói bọn họ không có quan hệ gì, sao có thể là vợ bạn được?"
Bao Thiếu thấy anh ta u mê không chịu tỉnh ngộ thì lắc đầu không để ý tới nữa.
Ánh nắng tuyệt đẹp, gió trên biển thổi qua mát lạnh, Bạch Chấn Tiếu dựa vào ghế ngồi bên cạnh Lâm Vũ Thiến . Cô thoa kem chống nắng cho xong liền nằm ở trên ghế tắm nắng, lười biếng nhắm mắt lại: “Vật họp theo loài, người tụ theo nhóm, anh cũng phong lưu như vậy sao?"
"Em thấy tôi giống vậy à?"
Lâm Vũ Thiến thản nhiên liếc mắt nhìn anh: “Ai biết được anh."
"Không bằng tối nay, tôi mở rộng cửa lòng cho em tìm hiểu rõ ràng vậy?" Bạch Chấn Tiếu nghiêng đầu, thưởng thức gương mặt xinh xảo của cô, gương mặt tắm trong nắng xinh đẹp động lòng người, lông mi dài như chiếc quạt nhỏ, đôi môi hồng đầy đặn làm anh không khỏi nhớ tới buổi tối đó, nụ hôn ngọt ngào đó.
"Anh xác định bạn của anh sẽ không làm phiền nhã hứng của anh chứ?" Lâm Vũ Thiến mỉm cười nghiền ngẫm, nhớ lại cảnh tượng bôi kem chống nắng vừa rồi.
"Trong bát cậu ta có rồi, còn muốn moi bên ngoài, tôi sẽ không để cậu ta được như mong muốn đâu." Nếu tối nay thằng nhóc kia làm hỏng chuyện tốt của anh, anh không thể không làm thịt cậu ta.
Lâm Vũ Thiến nhắm lại mắt, tiếp tục tận hưởng việc tắm nắng dưới ánh sáng mặt trời: “Vậy tôi sẽ chờ xem!"
Bạch Chấn Tiếu dừng chủ đề một cách thích hợp, không nhịn nổi tiến tới, mắt thấy sắp chạm tới đôi môi hồng thì một giọng nói lớn vang lên trong gió: “Đến rồi, nhìn kia, vùng này chính là vùng nước Huaipana nổi tiếng."
Khổng Dận Trí có tình nghi là cố ý, còn đi về phía bên này.
Bạch Chấn Tiếu lúng túng lùi lại và trừng mắt với Khổng Dận Trí, Khổng Dận Trí đắc ý nhướng mày với anh.
Lâm Vũ Thiến không để ý tới hành động mờ ám của hai người, cô nhìn vùng nước Huaipana ở ngay trước mắt, xung quanh đây không có người, nơi đây giống như một góc bị thế giới lãng quên, xanh thẳm lại tuyệt đẹp. Gió biển tinh tế khắc mài nơi đây, nuôi dưỡng nó thành một cảnh sắc mê người, nước xanh như ngọc bích, trong tới mức thậm chí có thể nhìn thấy được cá ở dưới đáy biển.
Nhìn kỹ, còn có thể thấy được bóng mình in ngược trong đó.
Khổng Dận Trí đi tới, tay còn chưa thành công khoác lên vai của Lâm Vũ Thiến đã bị cô tránh đi. Anh ta lúng túng, giải thích: "Tôi chỉ muốn hỏi cô có định bơi không thôi?"
Bao Thiếu từ ghế lái đi xuống, chủ động nói: "Tôi đi câu cá."
Bạch Chấn Tiếu lại hỏi: "Khổng Dận Trí , trên thuyền cậu có mô tô nước không?"
"Ở khoang phía sau, cậu tự tìm đi." Khổng Dận Trí biết Bạch Chấn Tiếu đam mê môn thể thao dưới nước nên đã sớm chuẩn bị cho anh.
Anh ta vừa quay đầu lại đã phát hiện không thấy Lâm Vũ Thiến đâu cả.
Khổng Dận Trí nhân cơ hội đi tới trước mặt Bạch Chấn Tiếu: “Chấn Tiếu, cậu và nữ thần của tôi quen biết thế nào vậy?"
Bạch Chấn Tiếu lạnh lùng không để ý tới anh ta, đi tới khoang phía sau.
Khổng Dận Trí đuổi theo: “Cậu nói vài câu đi!"
"Cô ấy là mục tiêu của tôi." Người có ngu hơn nữa cũng hiểu những lời còn lại, cho nên cậu đừng có động vào!
Khổng Dận Trí cười ha ha: “Cô ấy là nữ thần của tôi, chúng ta cạnh tranh công bằng nhé?"
Bạch Chấn Tiếu cười khẽ, nắm chắc phần thắng: “Nếu có thể để cho cậu tìm được công bằng cơ hội cạnh tranh, tôi ngược lại cũng cam tâm tình nguyện."
Anh hiểu tính nết của Lâm Vũ Thiến, người phụ nữ này không bàn chuyện lợi ích thì chắc chắn sẽ không chung sống hòa bình với anh.
Khổng Dận Trí đứng ở đó, luôn cảm thấy lời anh nói là lạ.