Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
CHƯƠNG 35: ĐÂY LÀ NỮ THẦN CỦA TÔI
CHƯƠNG 35: ĐÂY LÀ NỮ THẦN CỦA TÔI
Bến tàu vịnh Lam Nguyệt
Biển xanh dâng sóng lớn, từng đợt sóng nổi bọt trắng cuồn cuộn, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào mặt biển xanh thẳm, phản chiếu những ánh vàng lóa mắt.
Trên bến tàu có một chiếc du thuyền sang trọng phải trị giá hơn ba trăm tỷ, bên trong thiết kế khu làm việc riêng, tăng thêm phòng ngủ riêng lớn, cầu bay với không gian rộng rãi cũng được trang bị đầy đủ. Hình dáng bên ngoài cr nó rất bắt mắt lại đầy cá tính, thân thuyền màu trắng giống như một đám mây trắng sắc bén khảm vào nơi chân trời.
Khổng Dận Trí là chủ nhân, một tay cầm cốc rượu, một tay ôm người đẹp: “Chấn Tiếu , rượu sâm banh ở trang trại rượu Sillery này thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Bạch Chấn Tiếu nói với giọng nói chế nhạo, thoạt nhìn không mấy hăng hái.
Hôm nay anh ăn mặc vô cùng giản dị, chiếc áo vest màu trắng kết hợp với chiếc quần lửng rộng rãi, cơ bắp trên cánh tay và ngực đều được lộ rõ, trên gương mặt đẹp trai còn đeo chiếc kính râm lớn hiện rõ vẻ anh tuấn rạng ngời, khác hẳn với vẻ nghiêm túc trang trọng của anh ở công ty mọi ngày.
"Đúng rồi, không phải đã nói sáu người ra biển sao? Bạn gái của các cậu đâu?" Khổng Dận Trí nhìn thấy chỉ có một mình anh ta dẫn theo bạn gái thì cảm thấy không thú vị.
Khinh Như cũng chú ý thấy chỉ có mình cô ta là phái nữ nên cố ý dịu dàng nói trước mặt Khổng Dận Trí : "Cậu chủ Khổng , em rót cho anh thêm một ly rượu sâm banh nữa nhé?"
Khổng Dận Trí nắm lấy cằm của Khinh Như và hôn một cái: “Xem đi, ánh nắng, biển, người đẹp, lúc này mới thú vị chứ!"
Bao Thiếu là người yên tĩnh nhất cũng không nhìn nổi dáng vẻ kiêu căng này của Khổng Dận Trí , không nhịn được nói: "Tôi không có hứng thú giống cậu." Anh ta cầm chiếc ly và lắc nhẹ chất lỏng óng ánh bên trong, ánh mắt giấu sau đôi kính có vẻ thâm trầm bí ẩn.
"Oa, lời của nhà văn lớn quả nhiên cũng khác, nhưng nhà văn lớn cũng là người, chẳng lẽ cậu muốn xuất gia làm hòa thượng à?" Khổng Dận Trí tiếp lời của anh ta, cố ý trêu chọc.
"Chắc chắn không phải làm hòa thượng nhưng cũng sẽ không giống cậu." Bao Thiếu liếc nhìn người đẹp bên cạnh Khổng Dận Trí với ánh mắt đầy ẩn ý. Anh ta tin tưởng vào cách nói về duyên phận, trước khi gặp được người vừa gặp đã yêu, anh ta sẽ không chơi bời với đám hoa cỏ dại bên ngoài.
"Tôi gọi đây là đi qua hàng nghìn bụi hoa mà trên người không dính một chiếc lá, cậu không hiểu đâu." Quan niệm về tình yêu của Khổng Dận Trí và Bao Thiếu rõ ràng khác nhau. Anh ta sẽ không thật sự ở cùng với một người phụ nữ, gần như mỗi lần đi ra tụ tập, anh ta đều sẽ dẫn theo người đẹp khác nhau, đơn giản chính là cành hoa nở nhiều bông.
Nhưng Bao Thiếu sẽ vì một nửa sau này mà giữ thân như ngọc.
"Còn nói thân không dính một chiếc lá, đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma thôi, bản thân cậu phải cẩn thận một chút." Bao Thiếu nhấp một hớp rượu sâm banh và nói với thâm ý khác.
Bạch Chấn Tiếu ở bên cạnh không tham dự vào đề tài của bọn họ, mà liên tục nhìn đồng hồ đeo tay. Còn gần mười phút nữa sẽ tới một giờ, sao yêu tinh nhỏ này còn chưa xuất hiện vậy?
"Chấn Tiếu, bạn gái của cậu đâu? Cậu sẽ không cô đơn lẻ bóng giống như Bao Thiếu đấy chứ?" Khổng Dận Trí vẫn rất chờ mong được xem bạn gái của anh là thần thánh phương nào.
"Lát nữa thì cậu sẽ biết." Lấy Bạch Chấn Tiếu hiểu rõ về Lâm Vũ Thiến, cô sẽ không thất hứa.
Bao Thiếu liếc nhìn Bạch Chấn Tiếu : “Người phụ nữ có thể làm cho cậu phải coi trọng cũng đủ xui xẻo!"
Trong lòng anh ta đang suy đoán xem có phải là bông hoa anh túc lần trước hay không?
Khổng Dận Trí lắc rượu sâm banh, Khinh Như dựa vào trong ngực anh ta cũng không nhàn rỗi, bóc nho cho anh ta ăn: “Cậu chủ Khổng ăn nho đi!"
Khổng Dận Trí hưởng thụ sự phục vụ tri kỷ của người phụ nữ, ôm cô ta đắc ý nói: “Xem đi, các người không dẫn theo người phụ nữ thì không được hưởng thụ đãi ngộ này."
"Tôi lại không có phúc hưởng." Bao Thiếu không có hứng thú.
Lại chờ thêm một lát, Khổng Dận Trí đã không thể ngồi yên được nữa: “Chấn Tiếu , rốt cuộc bạn gái của cậu có tới hay không? Nếu không tôi lái thuyền đây."
Vẻ mặt Khinh Như sùng bái: “Cậu chủ Khổng, nhìn dáng anh lái thuyền chắc chắn rất ngầu."
"Đó là chuyện đương nhiên rồi." Khổng Dận Trí thản nhiên trả lời.
Bạch Chấn Tiếu liếc nhìn đồng hồ: “Lại chờ thêm năm phút nữa đi. Tôi hẹn với cô ấy là một giờ." Anh không tin bản kế hoạch dự án Lâm Thị còn không thu hút được cô.
"Cao giá nhỉ, để cho nhiều người chúng ta phải chờ cô ta như vậy." Khổng Dận Trí lười biếng nói: “Vẫn là Khinh Như ngoan."
Bạch Chấn Tiếu và Bao Thiếu nhìn nhau cười. Bọn họ đã thấy nhiều người phụ nữ như vậy rồi. Sợ rằng chỉ cần Khổng Dận Trí bằng lòng, bảo tối hôm qua ngủ lại ở nhà anh ta, Khinh Như cũng sẽ không từ chối.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hôm nay trên biển có gió lớn, cho dù có nắng nhưng nhiệt độ cũng sẽ không quá cao, gió nhẹ thổi qua trái lại làm người ta có cảm giác mệt mỏi muốn ngủ.
Một giờ, từ phía xa có bóng người xinh đẹp đi đến, đôi chân dài lộ ra trong không khí, dưới ánh mặt trời phản xạ càng thêm trắng bóng, thắt lưng màu thuần ôm sát người, áo cổ chữ V xẻ sâu để lộ ra rãnh ngực đầy cám dỗ, mái tóc dài uốn lọn to tung bay, cho dù trên mặt đeo kính râm vẫn không che giấu được gương mặt xinh xắn của cô.
Một người đẹp mát mắt như vậy, cho dù có cách xa một cây số cũng có thể bị người ta chú ý tới.
Trên du thuyền, Bạch Chấn Tiếu đứng lên. Dưới cặp kính râm, đôi mắt đen láy của anh lóe sáng, giọng điệu nghe rõ sự mừng rỡ: “Tôi đi đón cô ấy."
Anh nói liền suốt ruột đi xuống khỏi du thuyền.
Khổng Dận Trí nhìn Bạch Chấn Tiếu đi xa liền quay sang nói với Bao Thiếu : "Người phụ nữ nào mà có thể diện lớn như vậy, còn để cho cậu cả Bạc phải tự mình đi đón tiếp nữa?"
Bao Thiếu nói ra người suy đoán trong lòng trước đó: “Có lẽ là... Hoa anh túc?"
"Hoa anh túc?" Khổng Dận Trí nhớ tới lúc uống rượu ở trong biệt thự lần trước, sau khi Bạch Chấn Tiếu thấy bông hoa anh túc này thì lập tức rời đi: “Đúng là có khả năng này."
Trên bến tàu, Bạch Chấn Tiếu đi tới chỗ Lâm Vũ Thiến, nhìn dáng người nóng bỏng của cô, khóe miệng cong lên nói: “Em thật sự đến đúng giờ, không sai một giây một phút nào cả."
Lâm Vũ Thiến nâng cái kính râm: “Làm nghề của chúng tôi phải chú ý nhất chính là đúng giờ, đồ đã nói sẽ cho tôi đâu?"
"Hôm nay chúng ta chơi vui vẻ xong, tôi nhất định sẽ đưa đồ cho em." Bạch Chấn Tiếu chuyển đề tài, chỉ vào du thuyền cách đó không xa: “Em lên chứ?"
Lâm Vũ Thiến liếc nhìn, nói: "Du thuyền rất đẹp, nhưng tôi ngửi thấy đầy mùi tiền tầm thường."
"Em có thù với sự giàu có à."
Trên du thuyền, Khổng Dận Trí nhìn dáng người nóng bỏng của người đẹp kia thì hô to một tiếng: “Bao Thiếu , cậu nhìn người phụ nữ kia đi, cũng rất nóng bỏng đấy!"
Chỉ là không biết tại sao, anh ta cứ cảm thấy nhìn người phụ nữ này rất quen mắt nhỉ?
"Người phụ nữ mà Chấn Tiếu coi trọng có thể kém được sao?" Bao Thiếu cười khẽ, Bạch Chấn Tiếu luôn kén chọn, người phụ nữ có thể được anh coi trọng thì không phải cực phẩm cũng chính là yêu tinh.
Cùng là phụ nữ, Khinh Như thấy ánh mắt của hai người đàn ông đều bị thu hút đi thì trong lòng thấy ghen tỵ. Có gì hay để nhìn chứ? Lại không phải là một con đĩ lẳng lơ sao!
"Không đúng, nhìn cô gái này thật sự rất quen mắt!" Sau khi bọn họ đi lên thuyền, Khổng Dận Trí không nhịn được đứng lên, không ngừng tìm kiếm ký ức trong đầu mình.
Bao Thiếu nhìn anh ta và khẽ mở miệng giễu cợt: “Chẳng lẽ cậu cũng coi trọng người phụ nữ kia rồi sao?"
"Tôi không phải đang nói đùa, tôi dường như đã thật sự từng nhìn thấy cô ta ở đâu đó rồi." Khổng Dận Trí quyết định tháo kính râm, nhìn hai người đang đi về phía bên này.
Lâm Vũ Thiến đã chú ý tới anh ta, thấy Khổng Dận Trí thì càng cười tươi hơn, mơ hồ nói một câu: “Anh làm sao quen biết được với loại bạn này thế?"
"Loại nào?" Bạch Chấn Tiếu không rõ, nghi ngờ nhìn cô.
Lâm Vũ Thiến không trả lời, thoái mái tự nhiên đi về phía bọn họ. Phong cảnh đẹp mắt tùy ý sinh ra. Ở khoảng cách gần như vậy, Khổng Dận Trí mới nhớ ra người đẹp với dáng vẻ nóng bỏng trước mắt này chính là nữ thần gặp được trong đại lý ô tô.
CHƯƠNG 35: ĐÂY LÀ NỮ THẦN CỦA TÔI
Bến tàu vịnh Lam Nguyệt
Biển xanh dâng sóng lớn, từng đợt sóng nổi bọt trắng cuồn cuộn, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào mặt biển xanh thẳm, phản chiếu những ánh vàng lóa mắt.
Trên bến tàu có một chiếc du thuyền sang trọng phải trị giá hơn ba trăm tỷ, bên trong thiết kế khu làm việc riêng, tăng thêm phòng ngủ riêng lớn, cầu bay với không gian rộng rãi cũng được trang bị đầy đủ. Hình dáng bên ngoài cr nó rất bắt mắt lại đầy cá tính, thân thuyền màu trắng giống như một đám mây trắng sắc bén khảm vào nơi chân trời.
Khổng Dận Trí là chủ nhân, một tay cầm cốc rượu, một tay ôm người đẹp: “Chấn Tiếu , rượu sâm banh ở trang trại rượu Sillery này thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Bạch Chấn Tiếu nói với giọng nói chế nhạo, thoạt nhìn không mấy hăng hái.
Hôm nay anh ăn mặc vô cùng giản dị, chiếc áo vest màu trắng kết hợp với chiếc quần lửng rộng rãi, cơ bắp trên cánh tay và ngực đều được lộ rõ, trên gương mặt đẹp trai còn đeo chiếc kính râm lớn hiện rõ vẻ anh tuấn rạng ngời, khác hẳn với vẻ nghiêm túc trang trọng của anh ở công ty mọi ngày.
"Đúng rồi, không phải đã nói sáu người ra biển sao? Bạn gái của các cậu đâu?" Khổng Dận Trí nhìn thấy chỉ có một mình anh ta dẫn theo bạn gái thì cảm thấy không thú vị.
Khinh Như cũng chú ý thấy chỉ có mình cô ta là phái nữ nên cố ý dịu dàng nói trước mặt Khổng Dận Trí : "Cậu chủ Khổng , em rót cho anh thêm một ly rượu sâm banh nữa nhé?"
Khổng Dận Trí nắm lấy cằm của Khinh Như và hôn một cái: “Xem đi, ánh nắng, biển, người đẹp, lúc này mới thú vị chứ!"
Bao Thiếu là người yên tĩnh nhất cũng không nhìn nổi dáng vẻ kiêu căng này của Khổng Dận Trí , không nhịn được nói: "Tôi không có hứng thú giống cậu." Anh ta cầm chiếc ly và lắc nhẹ chất lỏng óng ánh bên trong, ánh mắt giấu sau đôi kính có vẻ thâm trầm bí ẩn.
"Oa, lời của nhà văn lớn quả nhiên cũng khác, nhưng nhà văn lớn cũng là người, chẳng lẽ cậu muốn xuất gia làm hòa thượng à?" Khổng Dận Trí tiếp lời của anh ta, cố ý trêu chọc.
"Chắc chắn không phải làm hòa thượng nhưng cũng sẽ không giống cậu." Bao Thiếu liếc nhìn người đẹp bên cạnh Khổng Dận Trí với ánh mắt đầy ẩn ý. Anh ta tin tưởng vào cách nói về duyên phận, trước khi gặp được người vừa gặp đã yêu, anh ta sẽ không chơi bời với đám hoa cỏ dại bên ngoài.
"Tôi gọi đây là đi qua hàng nghìn bụi hoa mà trên người không dính một chiếc lá, cậu không hiểu đâu." Quan niệm về tình yêu của Khổng Dận Trí và Bao Thiếu rõ ràng khác nhau. Anh ta sẽ không thật sự ở cùng với một người phụ nữ, gần như mỗi lần đi ra tụ tập, anh ta đều sẽ dẫn theo người đẹp khác nhau, đơn giản chính là cành hoa nở nhiều bông.
Nhưng Bao Thiếu sẽ vì một nửa sau này mà giữ thân như ngọc.
"Còn nói thân không dính một chiếc lá, đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma thôi, bản thân cậu phải cẩn thận một chút." Bao Thiếu nhấp một hớp rượu sâm banh và nói với thâm ý khác.
Bạch Chấn Tiếu ở bên cạnh không tham dự vào đề tài của bọn họ, mà liên tục nhìn đồng hồ đeo tay. Còn gần mười phút nữa sẽ tới một giờ, sao yêu tinh nhỏ này còn chưa xuất hiện vậy?
"Chấn Tiếu, bạn gái của cậu đâu? Cậu sẽ không cô đơn lẻ bóng giống như Bao Thiếu đấy chứ?" Khổng Dận Trí vẫn rất chờ mong được xem bạn gái của anh là thần thánh phương nào.
"Lát nữa thì cậu sẽ biết." Lấy Bạch Chấn Tiếu hiểu rõ về Lâm Vũ Thiến, cô sẽ không thất hứa.
Bao Thiếu liếc nhìn Bạch Chấn Tiếu : “Người phụ nữ có thể làm cho cậu phải coi trọng cũng đủ xui xẻo!"
Trong lòng anh ta đang suy đoán xem có phải là bông hoa anh túc lần trước hay không?
Khổng Dận Trí lắc rượu sâm banh, Khinh Như dựa vào trong ngực anh ta cũng không nhàn rỗi, bóc nho cho anh ta ăn: “Cậu chủ Khổng ăn nho đi!"
Khổng Dận Trí hưởng thụ sự phục vụ tri kỷ của người phụ nữ, ôm cô ta đắc ý nói: “Xem đi, các người không dẫn theo người phụ nữ thì không được hưởng thụ đãi ngộ này."
"Tôi lại không có phúc hưởng." Bao Thiếu không có hứng thú.
Lại chờ thêm một lát, Khổng Dận Trí đã không thể ngồi yên được nữa: “Chấn Tiếu , rốt cuộc bạn gái của cậu có tới hay không? Nếu không tôi lái thuyền đây."
Vẻ mặt Khinh Như sùng bái: “Cậu chủ Khổng, nhìn dáng anh lái thuyền chắc chắn rất ngầu."
"Đó là chuyện đương nhiên rồi." Khổng Dận Trí thản nhiên trả lời.
Bạch Chấn Tiếu liếc nhìn đồng hồ: “Lại chờ thêm năm phút nữa đi. Tôi hẹn với cô ấy là một giờ." Anh không tin bản kế hoạch dự án Lâm Thị còn không thu hút được cô.
"Cao giá nhỉ, để cho nhiều người chúng ta phải chờ cô ta như vậy." Khổng Dận Trí lười biếng nói: “Vẫn là Khinh Như ngoan."
Bạch Chấn Tiếu và Bao Thiếu nhìn nhau cười. Bọn họ đã thấy nhiều người phụ nữ như vậy rồi. Sợ rằng chỉ cần Khổng Dận Trí bằng lòng, bảo tối hôm qua ngủ lại ở nhà anh ta, Khinh Như cũng sẽ không từ chối.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hôm nay trên biển có gió lớn, cho dù có nắng nhưng nhiệt độ cũng sẽ không quá cao, gió nhẹ thổi qua trái lại làm người ta có cảm giác mệt mỏi muốn ngủ.
Một giờ, từ phía xa có bóng người xinh đẹp đi đến, đôi chân dài lộ ra trong không khí, dưới ánh mặt trời phản xạ càng thêm trắng bóng, thắt lưng màu thuần ôm sát người, áo cổ chữ V xẻ sâu để lộ ra rãnh ngực đầy cám dỗ, mái tóc dài uốn lọn to tung bay, cho dù trên mặt đeo kính râm vẫn không che giấu được gương mặt xinh xắn của cô.
Một người đẹp mát mắt như vậy, cho dù có cách xa một cây số cũng có thể bị người ta chú ý tới.
Trên du thuyền, Bạch Chấn Tiếu đứng lên. Dưới cặp kính râm, đôi mắt đen láy của anh lóe sáng, giọng điệu nghe rõ sự mừng rỡ: “Tôi đi đón cô ấy."
Anh nói liền suốt ruột đi xuống khỏi du thuyền.
Khổng Dận Trí nhìn Bạch Chấn Tiếu đi xa liền quay sang nói với Bao Thiếu : "Người phụ nữ nào mà có thể diện lớn như vậy, còn để cho cậu cả Bạc phải tự mình đi đón tiếp nữa?"
Bao Thiếu nói ra người suy đoán trong lòng trước đó: “Có lẽ là... Hoa anh túc?"
"Hoa anh túc?" Khổng Dận Trí nhớ tới lúc uống rượu ở trong biệt thự lần trước, sau khi Bạch Chấn Tiếu thấy bông hoa anh túc này thì lập tức rời đi: “Đúng là có khả năng này."
Trên bến tàu, Bạch Chấn Tiếu đi tới chỗ Lâm Vũ Thiến, nhìn dáng người nóng bỏng của cô, khóe miệng cong lên nói: “Em thật sự đến đúng giờ, không sai một giây một phút nào cả."
Lâm Vũ Thiến nâng cái kính râm: “Làm nghề của chúng tôi phải chú ý nhất chính là đúng giờ, đồ đã nói sẽ cho tôi đâu?"
"Hôm nay chúng ta chơi vui vẻ xong, tôi nhất định sẽ đưa đồ cho em." Bạch Chấn Tiếu chuyển đề tài, chỉ vào du thuyền cách đó không xa: “Em lên chứ?"
Lâm Vũ Thiến liếc nhìn, nói: "Du thuyền rất đẹp, nhưng tôi ngửi thấy đầy mùi tiền tầm thường."
"Em có thù với sự giàu có à."
Trên du thuyền, Khổng Dận Trí nhìn dáng người nóng bỏng của người đẹp kia thì hô to một tiếng: “Bao Thiếu , cậu nhìn người phụ nữ kia đi, cũng rất nóng bỏng đấy!"
Chỉ là không biết tại sao, anh ta cứ cảm thấy nhìn người phụ nữ này rất quen mắt nhỉ?
"Người phụ nữ mà Chấn Tiếu coi trọng có thể kém được sao?" Bao Thiếu cười khẽ, Bạch Chấn Tiếu luôn kén chọn, người phụ nữ có thể được anh coi trọng thì không phải cực phẩm cũng chính là yêu tinh.
Cùng là phụ nữ, Khinh Như thấy ánh mắt của hai người đàn ông đều bị thu hút đi thì trong lòng thấy ghen tỵ. Có gì hay để nhìn chứ? Lại không phải là một con đĩ lẳng lơ sao!
"Không đúng, nhìn cô gái này thật sự rất quen mắt!" Sau khi bọn họ đi lên thuyền, Khổng Dận Trí không nhịn được đứng lên, không ngừng tìm kiếm ký ức trong đầu mình.
Bao Thiếu nhìn anh ta và khẽ mở miệng giễu cợt: “Chẳng lẽ cậu cũng coi trọng người phụ nữ kia rồi sao?"
"Tôi không phải đang nói đùa, tôi dường như đã thật sự từng nhìn thấy cô ta ở đâu đó rồi." Khổng Dận Trí quyết định tháo kính râm, nhìn hai người đang đi về phía bên này.
Lâm Vũ Thiến đã chú ý tới anh ta, thấy Khổng Dận Trí thì càng cười tươi hơn, mơ hồ nói một câu: “Anh làm sao quen biết được với loại bạn này thế?"
"Loại nào?" Bạch Chấn Tiếu không rõ, nghi ngờ nhìn cô.
Lâm Vũ Thiến không trả lời, thoái mái tự nhiên đi về phía bọn họ. Phong cảnh đẹp mắt tùy ý sinh ra. Ở khoảng cách gần như vậy, Khổng Dận Trí mới nhớ ra người đẹp với dáng vẻ nóng bỏng trước mắt này chính là nữ thần gặp được trong đại lý ô tô.