Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
CHƯƠNG 31: ANH ĐANG BỐ THÍ CHO ĂN MÀY MỘT TRĂM NĂM MƯƠI TỶ HAY SAO?
CHƯƠNG 31: ANH ĐANG BỐ THÍ CHO ĂN MÀY MỘT TRĂM NĂM MƯƠI TỶ HAY SAO?
Chuyện của Lâm Kha Diệp đã ồn ào, xôn xao hết cả lên, phía bên này Tần Tuyết ngược lại rất bình tĩnh, truyền thông không hề đào bới chuyện của cô. Ước chừng độ nóng của mọi người đều đặt trên gương mặt Lâm Kha Diệp, mà bỏ ra người gây họa là cô ta.
“Vẫn ổn, chỉ là vết cào.” Tần Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy gương, tỉ mỉ xem vết thương trên mặt mình.
Lâm Kha Diệp bị thương thê thảm như vậy, mà Tần Tuyết chỉ bị cô ta tóm rụng vài sợi tóc, gương mặt bị cô ta cào xước vài vết, qua vài ngày là có thể ra ngoài gặp người khác.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại êm ả phá tan bầu không khí yên tĩnh, Tần Tuyết vẫn đang bôi thuốc lên vết thương trên mặt, không muốn để ý tới “vị khác không mời mà đến” kia. Nhưng sau khi cô ta bôi thuốc xong, chuông điện thoại vẫn kêu, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, sắc mặt liền thay đổi.
Điện thoại được kết nối, cô ta còn chưa mở miệng, người phía đầu dây bên kia đã nhanh hơn cô ta một bước: “Tần Tuyết, liên quan đến chuyện di chúc của ba, tôi cho cô một căn biệt thự và một trăm năm mươi tỷ tiền mặt, chuyện này coi như xí xóa.”
“Anh muốn chuyển cho tôi một trăm năm mươi tỷ và một căn biệt thự? Hình Nghiên Mã, anh cho rằng mình đang bố thí cho ăn mày hay sao?” Tần Tuyết cũng không phải là kẻ ngốc, nửa di sản còn còn có thể lấy được chứ đừng nói đến số tiền ít ỏi này.
“Cô đóng góp cho nhà chúng tôi những gì? Cho cô một trăm năm mươi triệu đã là nể mặt ba tôi lắm rồi, cô đừng được đằng chân lân đằng đầu!”
“Hừ, vậy chúng ta gặp nhau ở tòa.”
“Tần Tuyết, tôi cảnh cáo cô, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu phải lên toàn, đến một cắc tiền cô cũng đừng hòng lấy được!” Ở phía đầu dây bên kia, Hình Nghiên Mã nói những lời độc ác, vẫn muốn dọa cô ta.
Nhưng Tần Tuyết không ngốc, nếu thật sự đúng như những lời anh ta nói, anh ta tuyệt đối sẽ không tốt bụng như vậy gọi điện thoại cho cô, huống hồ, Lâm Vũ Thiến đã phân tích tình hình cho cô, phân tích qua mọi khả năng, cho nên cô mới không tin những lời đe dọa của anh ta.
Đấu đá tàn nhẫn, Tần Tuyết tuyệt đối sẽ không thưa Hình Nghiên Mã: “Được, vậy đến lúc đó cùng xem xem rốt cuộc ai mới là người ngay cả một cắc tiền cũng không lấy được.”
Tần Tuyết không muốn lãng phí thời gian với anh ta, trực tiếp cúp điện thoại, cầm một hộp thuốc lá đi đến ban công. Sau khi châm lửa, cô ta bỏ điếu thuốc vào miệng, hút một hơi.
Con người trong màn đêm u tối, tràn ngập những khoảng lặng khác nhau, ánh mắt cô ta rơi vào không trung, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt.
Đối với cuộc điện thoại vừa rồi của Hình Nghiên Mã, đã gợi ra suy nghĩ sâu xa cho cô ta, cuối cùng vẫn quyết định, gọi điện thoại cho Lâm Vũ Thiến.
“luật sư Lâm.”
Lâm Vũ Thiến đang tăng ca sắp xếp lại vụ án liên quan đến Tần Tuyết, không ngờ, cô ta lại chủ động gọi điện thoại tới.
“Cô Tống, sao thế?”
“Ban nãy tên tiểu tử thối tha Hình Nghiên Mã gọi điện thoại đến muốn giảng hòa, nói là cho tôi một căn biệt thự và một trăm năm mươi tỷ tiền mặt.”
Lâm Vũ Thiến dựa người về phía sau, cười nhạt: “Cho nên cô từ chối rồi?”
“Đương nhiên từ chối, Tần Tuyết tôi giống một sẽ chịu thiệt hay sao?” Cô ta kiêu ngạo khoanh tay, ngay cả khi nói chuyện điện thoại, cũng là dáng vẻ đứng ở trên cao.
Quả thật sẽ không chịu thiệt!
Điều này khiến cô nhớ tới chuyện của Lâm Kha Diệp, nhưng chỉ vài giây sau, cô quay lại chủ đề chính: “Mục đích anh ta gọi điện cho cô, chủ yếu là đám người phía anh ta không nắm chắc phần thắng trong tay, mới muốn hòa giải với cô, chi bằng như vậy…”
Cô ngập ngừng: “Tôi ra mặt liên lạc với bên đó, mọi người đối mặt nói chuyện, cho dù muốn hòa giải cũng phải làm theo pháp luật.”
Kết quả mà cô và Diêu Hình Lập mong muốn cũng chính là hòa giải, không ngờ rằng đối phương cũng có suy nghĩ như vậy, vụ kiện này họ không nắm chắc phần thắng cho nên mới chủ động đưa ra yêu cầu hào giải.
Tần Tuyết đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Vũ Thiến: “Vậy cũng có thể, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, những thứ tôi nên đạt được chính là của tôi.”
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo vệ lợi ích hợp pháp của cô, tôi liên lạc với bên kia trước, bàn bạc thời gian gặp mặt rồi sẽ nói với cô.”
“OK, giao cho cô xử lý.”
“Vậy…” Nói xong chuyện chính, Lâm Vũ Thiến lại hỏi: “Cô có bị thương không?”
Tần Tuyết nhất thời không kịp phản ứng, không hiểu ý của cô.
Thấy người phía đầu dây bên kia không nói chuyện, cô nói rõ hơn: “Tôi nhìn thấy tin tức rồi, tôi nghĩ, ngoài cô, không ai dám ra tay nặng với Lâm Kha Diệp như vậy.”
Vừa nhắc đến cái tên này, Tần Tuyết hiểu ra, cười lớn: “Hóa ra cô đang nói đến chuyện này, người phụ nữ đó chạy đến nhà tôi, chỉ vào mũi tôi mắng tôi giành người đàn ông với cô ta, cô ta coi mình là gì chứ? Trong mắt tôi, cô ta chỉ là một con nhóc con, hơn nữa tôi cũng nghe nói qua, Bạch Chấn Tiếu từ trước đến nay chưa từng thừa nhận thân phận bạn gái của cô ta, tất cả đều là cô tự tự biên tự diễn mà thôi!”
Tần Tuyết dập điếu thuốc, khinh thường tiếp tục nói: “Nhưng đừng nói tôi cậy lớn ăn hiếp bé, là do cô ta động tay động chân trước, nên tôi mới đáp lại cô ta, ai biết cô ta lại dẹo như vậy, mới đấm vài cái, mũi đã bị lệch. Tôi nhìn qua, hóa ra là mũi đã được phẫu thuật, cả mặt cũng sưng vù…”
“Cô Tống, tôi phải nhắc nhở cô một câu, nhà họ Lâm nhất định sẽ trả thù cô, cô phải cẩn thận.”
“Sợ gì chứ, tôi có tiền, có bản lĩnh Lâm Kha Diệp cứ mua một kẻ giết người đến giết tôi đi.” Tần Tuyết có được mấy nghìn tỷ, hoàn toàn không quan tâm lời nhắc nhở của Lâm Vũ Thiến.
Có tiền nói chuyện chính là có sự tự tin!
Lâm Vũ Thiến dừng chủ đề này lại: “Sau khi nói chuyện xong với bên kia, tôi sẽ liên lạc với cô đầu tiên, nếu mấy ngày này, Hình Nghiên Mã gọi điện thoại đến làm phiền cô, cô cứ trực tiếp báo cáo.”
“OK, luật sư Lâm, tôi đợi tin tốt từ cô.”
Cúp điện thoại, Lâm Vũ Thiến đang nghĩ đến những lời miêu tả ban nãy của Tần Tuyết, thật sự hối hận không lắp máy quay ở nhà Tần Tuyết, quay lại video lúc Lâm Kha Diệp bị KO.
**
Bệnh viện tư nhân Ái Nhĩ Hoa.
Đám phóng viên bên ngoài đưa tin về chuyện của Lâm Kha Diệp vẫn không ngớt, không ít phóng viên cố gắng trà trộn vào bên trong bệnh viện, muốn chụp trộm được những tin tức nóng nhất, độc nhất. Âu Liên Huy vì không muốn con gái chịu tổn thương thêm lần nữa, sau khi câu thông mấy lần với phía bệnh viện, đã bí mật chuyển viện.
Trong phòng bệnh, bác sĩ đang đổi thuốc cho Lâm Kha Diệp, dặn dò: “cô Lâm, đợi sau khi mũi cô hết sưng, tôi kiến nghị cô tốt nhất là đi phẫu thuật lại mũi.”
Lâm Kha Diệp nghe được những lời này có chút ngượng ngùng, nhưng không để lộ ra ngoài mặt: “Bác sĩ, vậy hiện tại tôi có thể làm phẫu thuật được chưa?”
Cô ta vội vã, hiện tại mỗi ngày đều đối mặt với dáng vẻ xấu xí của mình, trái tim cô ta cũng sắp chết đến nơi rồi.
“Đừng gấp gáp, nhanh nhất cũng phải một tuần nữa mới hết sưng, nghỉ ngơi thật tốt đi!” Nói xong, bác sĩ dẫn theo y tá rời khỏi.
Lâm Kha Diệp nhìn bản thân mình trong gương, gương mặt chán nản, đã mấy ngày rồi, sưng to như vậy, lông mày, khóe mắt cũng may vẫn chưa đánh hỏng!
Đến lúc đó phải đi làm lại gò má mới được!
Không thể tiếp tục nhìn được nữa, Lâm Kha Diệp tức giận ném vỡ gương, thở hổn hển nói: “Tần Tuyết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”
Chiếc gương kêu “rầm” một tiếng, sinh mạng cứ như vậy kết thúc. Lâm Tử Nghiên đang uống nước dừa ở bên cạnh, bị cô ta dọa cho sợ phát khiếp nhảy dựng lên.
“Làm gì vậy chứ, bác sĩ vừa ra khỏi liền phát điên gì thế, tất cả còn không phải là do tự con tạo ra hay sao?” Âu Liên Huy ngồi bên cạnh nhíu mày, không hài lòng đố với hành vi của con gái.
“Mẹ, con không tức không được.” Sự hận thù gặm nhấm trong lòng Lâm Kha Diệp giống như thỏ ăn cà rốt, vẫn luôn lay động trái tim cô ta. Sự tức giận này, cô ta không có cách nào tiêu hóa được, hơn nữa ngữ khí của cô ta đột nhiên mềm đi: “Mẹ, con thật khó chịu, con rất muốn gặp Chấn Tiếu.”
Lâm Tử Nghiên trầm mặc bên cạnh, lại nghĩ đến cảnh tượng lúc trước ngoài hành lang, trong lòng trộm cười, Bạch Chấn Tiếu tám phần mười là có tình cảm với chị gái Vũ Thiến, chị Kha Diệp vẫn còn tự mình đa tình.
“Con không kìm nén nổi tức giận, nói với con bao nhiêu lần rồi, mọi thứ không thể quá kích động, con đó, cả ngày không biết động não, bây giờ cái gì cũng đừng làm, nếu bị Bạch Chấn Tiếu nhìn thấy dáng vẻ này của con, sau này cậu ta còn muốn con sao?”
Giọng điệu của Âu Liên Huy cay độc, mỗi một câu đều đả kích sự tự tin trong lòng Lâm Kha Diệp, nhưng cô ta bị mắng như vậy là đáng.
Lâm Kha Diệp yên lặng một lúc, nhưng thật ra không chịu nổi sự uất ức trong lòng, nóng nảy kháng nghị: “Không được, bây giờ con phải gọi điện thoại cho Cẩn Tư, anh ấy là của con, anh ấy không thể đối xử với con như vậy được.”
Âu Liên Huy liếc nhìn cô ta, cố ý kích thích: “Hiện tại tình thế ngàn cân treo sợi tóc, con cứ việc gọi điện, nhưng đến lúc đó đừng khóc tìm mẹ nghĩ cách giải quyết.”
Lời nói của mẹ, khiến cô ta lưỡng lự, nhưng cô ta rất bướng bỉnh, ngoan cô đến tận phút cuối: “Mẹ, mẹ để con gọi một cuộc điện thoại đi, nếu không con sẽ không chết tâm.”
Âu Liên Huy nói quá đáng với cô ta, nhưng sau cùng vẫn không vứt bỏ cô ta.
Lâm Kha Diệp nói là làm, cô ta vội vàng cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại đã khắc ghi trong lòng, một lần, hai lần, ba lần…
Cuộc gọi đi đã mười mấy phút, sau mỗi lần bấm, một giây sau điện thoại liền bị ngắt bỏ.
Sắc mặt cô ta trầm mặc, gương mặt xiêu vẹo đến mức khó coi, Âu Liên Huy cười lạnh: “Sao rồi?”
“Mẹ, anh ấy… Anh ấy lại có thể cho con vào danh sách đen.”
Gọi lâu như vậy, không thể mỗi lần đều bị nhân viên cúp điện thoại được, chỉ có một khả năng, chính là Bạc Cẩn Tư đã cho số điện thoại của cô ta vào danh sách đen, cô ta mới liên tục không gọi được.
Lâm Tử Nghiên yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn chị gái vô cùng khó coi, nhịn lắm mới không cười lớn.
Âu Liên Huy dường như đã sớm đoán được kết quả như vậy: “Dáng vẻ này của con, người ta không cho con vào danh sách đen mới lạ, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, bây giờ quan trọng nhất là gương mặt này của con!”
Lâm Kha Diệp không để ý đến những lời khuyên bảo của mẹ mình, cô ta tự lẩm bẩm với chính bản thân mình: “Không, mình phải gọi điện cho bà Bạc, bà ấy rất thích mình, với tính cách của bà ấy, nhất định sẽ giúp mình.”
Âu Liên Huy đặc biệt hiểu rõ tính cách cảu con gái, lạnh lùng ngồi bên cạnh, không quan tâm đến cô ta.
Lâm Tử Nghiên liếc nhìn mẹ mình, sau đó lại liếc nhìn sang Lâm Kha Diệp, cô ấy đánh cược, với ngoại hình như đầu heo bây giờ của chị Kha Diệp, ngay đến cả bà Bạch cũng sẽ không phản ứng với cô ta.
Đúng như những gì Kha Diệp nghĩ, bà Bạch không hề cho cô ta vào danh sách đen, trong mắt cô ta lóe lên tia hi vọng, gương mặt tươi cười hẳn lên, dịu dàng mở miệng: “Bác gái, con là Kha Diệp!”
Giọng điệu của bà Bạch có chút lãnh đạm: “Ừ, tôi biết.”
Nghe thấy bà Bạch trả lời, trong lòng cô ta có chút hi vọng: “Bác gái, gần đây không có ai cùng đi dạo phố với bác, có phải là rất nhàm chán hay không? Mỗi ngày con đều ở trong bệnh viện, cũng chán muốn chết, đợi sau khi con khỏe lại, con đi với bác!”
“Đợi vết thương của cô hổi phục rồi hãy nói! Gần đây tôi thích ở nhà xem ti vi, cảm thấy cũng khá tốt.” Tính tình của bà Bạch hiền lành, bà không nói rõ từ chối cô ta, nhưng trong lòng lại tương đương với từ chối sự tiếp cận của cô ta.
Là đi dạo phố với một gương mặt đã phẫu thuật thẩm mĩ, hay là dạo phố với người nổi tiếng trên mạng, bản thân bà còn không muốn bị cô ta lên lụy, cùng lên trang nhất với cô ta.
“Bác gái, thật ra vết thương trên cơ thể con đã đỡ hơn rồi, chỉ còn vết thương trên mặt, đợi con…”
“Ôi chao, chị Thái, có khách đến sao, chị đến chào giúp tôi một tiếng, tôi lập tức qua đó ngay.” Bà Bạch không muốn nói chuyện tiếp với cô ta, dứt khoát tìm một cái cớ, chuẩn bị cúp điện thoại.
Lâm Kha Diệp bị cắt ngang, sắc mặt khó chịu, còn chưa đợi cô ta nói xong, bà Bạch đã vội vàng cúp điện thoại, giọng điệu dịu dàng: “Kha Diệp, có khách đến nhà chúng tôi, chúng ta lần sau nói tiếp, cô nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Ở đầu dây bên kia, sau khi bà Bạch cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta hiểu ý trong lời nói của bà Bạch, một đứa ngốc nghe cũng hiểu, bà ấy đang cố ý né tránh bản thân cô ta.
CHƯƠNG 31: ANH ĐANG BỐ THÍ CHO ĂN MÀY MỘT TRĂM NĂM MƯƠI TỶ HAY SAO?
Chuyện của Lâm Kha Diệp đã ồn ào, xôn xao hết cả lên, phía bên này Tần Tuyết ngược lại rất bình tĩnh, truyền thông không hề đào bới chuyện của cô. Ước chừng độ nóng của mọi người đều đặt trên gương mặt Lâm Kha Diệp, mà bỏ ra người gây họa là cô ta.
“Vẫn ổn, chỉ là vết cào.” Tần Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy gương, tỉ mỉ xem vết thương trên mặt mình.
Lâm Kha Diệp bị thương thê thảm như vậy, mà Tần Tuyết chỉ bị cô ta tóm rụng vài sợi tóc, gương mặt bị cô ta cào xước vài vết, qua vài ngày là có thể ra ngoài gặp người khác.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại êm ả phá tan bầu không khí yên tĩnh, Tần Tuyết vẫn đang bôi thuốc lên vết thương trên mặt, không muốn để ý tới “vị khác không mời mà đến” kia. Nhưng sau khi cô ta bôi thuốc xong, chuông điện thoại vẫn kêu, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, sắc mặt liền thay đổi.
Điện thoại được kết nối, cô ta còn chưa mở miệng, người phía đầu dây bên kia đã nhanh hơn cô ta một bước: “Tần Tuyết, liên quan đến chuyện di chúc của ba, tôi cho cô một căn biệt thự và một trăm năm mươi tỷ tiền mặt, chuyện này coi như xí xóa.”
“Anh muốn chuyển cho tôi một trăm năm mươi tỷ và một căn biệt thự? Hình Nghiên Mã, anh cho rằng mình đang bố thí cho ăn mày hay sao?” Tần Tuyết cũng không phải là kẻ ngốc, nửa di sản còn còn có thể lấy được chứ đừng nói đến số tiền ít ỏi này.
“Cô đóng góp cho nhà chúng tôi những gì? Cho cô một trăm năm mươi triệu đã là nể mặt ba tôi lắm rồi, cô đừng được đằng chân lân đằng đầu!”
“Hừ, vậy chúng ta gặp nhau ở tòa.”
“Tần Tuyết, tôi cảnh cáo cô, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu phải lên toàn, đến một cắc tiền cô cũng đừng hòng lấy được!” Ở phía đầu dây bên kia, Hình Nghiên Mã nói những lời độc ác, vẫn muốn dọa cô ta.
Nhưng Tần Tuyết không ngốc, nếu thật sự đúng như những lời anh ta nói, anh ta tuyệt đối sẽ không tốt bụng như vậy gọi điện thoại cho cô, huống hồ, Lâm Vũ Thiến đã phân tích tình hình cho cô, phân tích qua mọi khả năng, cho nên cô mới không tin những lời đe dọa của anh ta.
Đấu đá tàn nhẫn, Tần Tuyết tuyệt đối sẽ không thưa Hình Nghiên Mã: “Được, vậy đến lúc đó cùng xem xem rốt cuộc ai mới là người ngay cả một cắc tiền cũng không lấy được.”
Tần Tuyết không muốn lãng phí thời gian với anh ta, trực tiếp cúp điện thoại, cầm một hộp thuốc lá đi đến ban công. Sau khi châm lửa, cô ta bỏ điếu thuốc vào miệng, hút một hơi.
Con người trong màn đêm u tối, tràn ngập những khoảng lặng khác nhau, ánh mắt cô ta rơi vào không trung, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt.
Đối với cuộc điện thoại vừa rồi của Hình Nghiên Mã, đã gợi ra suy nghĩ sâu xa cho cô ta, cuối cùng vẫn quyết định, gọi điện thoại cho Lâm Vũ Thiến.
“luật sư Lâm.”
Lâm Vũ Thiến đang tăng ca sắp xếp lại vụ án liên quan đến Tần Tuyết, không ngờ, cô ta lại chủ động gọi điện thoại tới.
“Cô Tống, sao thế?”
“Ban nãy tên tiểu tử thối tha Hình Nghiên Mã gọi điện thoại đến muốn giảng hòa, nói là cho tôi một căn biệt thự và một trăm năm mươi tỷ tiền mặt.”
Lâm Vũ Thiến dựa người về phía sau, cười nhạt: “Cho nên cô từ chối rồi?”
“Đương nhiên từ chối, Tần Tuyết tôi giống một sẽ chịu thiệt hay sao?” Cô ta kiêu ngạo khoanh tay, ngay cả khi nói chuyện điện thoại, cũng là dáng vẻ đứng ở trên cao.
Quả thật sẽ không chịu thiệt!
Điều này khiến cô nhớ tới chuyện của Lâm Kha Diệp, nhưng chỉ vài giây sau, cô quay lại chủ đề chính: “Mục đích anh ta gọi điện cho cô, chủ yếu là đám người phía anh ta không nắm chắc phần thắng trong tay, mới muốn hòa giải với cô, chi bằng như vậy…”
Cô ngập ngừng: “Tôi ra mặt liên lạc với bên đó, mọi người đối mặt nói chuyện, cho dù muốn hòa giải cũng phải làm theo pháp luật.”
Kết quả mà cô và Diêu Hình Lập mong muốn cũng chính là hòa giải, không ngờ rằng đối phương cũng có suy nghĩ như vậy, vụ kiện này họ không nắm chắc phần thắng cho nên mới chủ động đưa ra yêu cầu hào giải.
Tần Tuyết đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Vũ Thiến: “Vậy cũng có thể, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, những thứ tôi nên đạt được chính là của tôi.”
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo vệ lợi ích hợp pháp của cô, tôi liên lạc với bên kia trước, bàn bạc thời gian gặp mặt rồi sẽ nói với cô.”
“OK, giao cho cô xử lý.”
“Vậy…” Nói xong chuyện chính, Lâm Vũ Thiến lại hỏi: “Cô có bị thương không?”
Tần Tuyết nhất thời không kịp phản ứng, không hiểu ý của cô.
Thấy người phía đầu dây bên kia không nói chuyện, cô nói rõ hơn: “Tôi nhìn thấy tin tức rồi, tôi nghĩ, ngoài cô, không ai dám ra tay nặng với Lâm Kha Diệp như vậy.”
Vừa nhắc đến cái tên này, Tần Tuyết hiểu ra, cười lớn: “Hóa ra cô đang nói đến chuyện này, người phụ nữ đó chạy đến nhà tôi, chỉ vào mũi tôi mắng tôi giành người đàn ông với cô ta, cô ta coi mình là gì chứ? Trong mắt tôi, cô ta chỉ là một con nhóc con, hơn nữa tôi cũng nghe nói qua, Bạch Chấn Tiếu từ trước đến nay chưa từng thừa nhận thân phận bạn gái của cô ta, tất cả đều là cô tự tự biên tự diễn mà thôi!”
Tần Tuyết dập điếu thuốc, khinh thường tiếp tục nói: “Nhưng đừng nói tôi cậy lớn ăn hiếp bé, là do cô ta động tay động chân trước, nên tôi mới đáp lại cô ta, ai biết cô ta lại dẹo như vậy, mới đấm vài cái, mũi đã bị lệch. Tôi nhìn qua, hóa ra là mũi đã được phẫu thuật, cả mặt cũng sưng vù…”
“Cô Tống, tôi phải nhắc nhở cô một câu, nhà họ Lâm nhất định sẽ trả thù cô, cô phải cẩn thận.”
“Sợ gì chứ, tôi có tiền, có bản lĩnh Lâm Kha Diệp cứ mua một kẻ giết người đến giết tôi đi.” Tần Tuyết có được mấy nghìn tỷ, hoàn toàn không quan tâm lời nhắc nhở của Lâm Vũ Thiến.
Có tiền nói chuyện chính là có sự tự tin!
Lâm Vũ Thiến dừng chủ đề này lại: “Sau khi nói chuyện xong với bên kia, tôi sẽ liên lạc với cô đầu tiên, nếu mấy ngày này, Hình Nghiên Mã gọi điện thoại đến làm phiền cô, cô cứ trực tiếp báo cáo.”
“OK, luật sư Lâm, tôi đợi tin tốt từ cô.”
Cúp điện thoại, Lâm Vũ Thiến đang nghĩ đến những lời miêu tả ban nãy của Tần Tuyết, thật sự hối hận không lắp máy quay ở nhà Tần Tuyết, quay lại video lúc Lâm Kha Diệp bị KO.
**
Bệnh viện tư nhân Ái Nhĩ Hoa.
Đám phóng viên bên ngoài đưa tin về chuyện của Lâm Kha Diệp vẫn không ngớt, không ít phóng viên cố gắng trà trộn vào bên trong bệnh viện, muốn chụp trộm được những tin tức nóng nhất, độc nhất. Âu Liên Huy vì không muốn con gái chịu tổn thương thêm lần nữa, sau khi câu thông mấy lần với phía bệnh viện, đã bí mật chuyển viện.
Trong phòng bệnh, bác sĩ đang đổi thuốc cho Lâm Kha Diệp, dặn dò: “cô Lâm, đợi sau khi mũi cô hết sưng, tôi kiến nghị cô tốt nhất là đi phẫu thuật lại mũi.”
Lâm Kha Diệp nghe được những lời này có chút ngượng ngùng, nhưng không để lộ ra ngoài mặt: “Bác sĩ, vậy hiện tại tôi có thể làm phẫu thuật được chưa?”
Cô ta vội vã, hiện tại mỗi ngày đều đối mặt với dáng vẻ xấu xí của mình, trái tim cô ta cũng sắp chết đến nơi rồi.
“Đừng gấp gáp, nhanh nhất cũng phải một tuần nữa mới hết sưng, nghỉ ngơi thật tốt đi!” Nói xong, bác sĩ dẫn theo y tá rời khỏi.
Lâm Kha Diệp nhìn bản thân mình trong gương, gương mặt chán nản, đã mấy ngày rồi, sưng to như vậy, lông mày, khóe mắt cũng may vẫn chưa đánh hỏng!
Đến lúc đó phải đi làm lại gò má mới được!
Không thể tiếp tục nhìn được nữa, Lâm Kha Diệp tức giận ném vỡ gương, thở hổn hển nói: “Tần Tuyết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”
Chiếc gương kêu “rầm” một tiếng, sinh mạng cứ như vậy kết thúc. Lâm Tử Nghiên đang uống nước dừa ở bên cạnh, bị cô ta dọa cho sợ phát khiếp nhảy dựng lên.
“Làm gì vậy chứ, bác sĩ vừa ra khỏi liền phát điên gì thế, tất cả còn không phải là do tự con tạo ra hay sao?” Âu Liên Huy ngồi bên cạnh nhíu mày, không hài lòng đố với hành vi của con gái.
“Mẹ, con không tức không được.” Sự hận thù gặm nhấm trong lòng Lâm Kha Diệp giống như thỏ ăn cà rốt, vẫn luôn lay động trái tim cô ta. Sự tức giận này, cô ta không có cách nào tiêu hóa được, hơn nữa ngữ khí của cô ta đột nhiên mềm đi: “Mẹ, con thật khó chịu, con rất muốn gặp Chấn Tiếu.”
Lâm Tử Nghiên trầm mặc bên cạnh, lại nghĩ đến cảnh tượng lúc trước ngoài hành lang, trong lòng trộm cười, Bạch Chấn Tiếu tám phần mười là có tình cảm với chị gái Vũ Thiến, chị Kha Diệp vẫn còn tự mình đa tình.
“Con không kìm nén nổi tức giận, nói với con bao nhiêu lần rồi, mọi thứ không thể quá kích động, con đó, cả ngày không biết động não, bây giờ cái gì cũng đừng làm, nếu bị Bạch Chấn Tiếu nhìn thấy dáng vẻ này của con, sau này cậu ta còn muốn con sao?”
Giọng điệu của Âu Liên Huy cay độc, mỗi một câu đều đả kích sự tự tin trong lòng Lâm Kha Diệp, nhưng cô ta bị mắng như vậy là đáng.
Lâm Kha Diệp yên lặng một lúc, nhưng thật ra không chịu nổi sự uất ức trong lòng, nóng nảy kháng nghị: “Không được, bây giờ con phải gọi điện thoại cho Cẩn Tư, anh ấy là của con, anh ấy không thể đối xử với con như vậy được.”
Âu Liên Huy liếc nhìn cô ta, cố ý kích thích: “Hiện tại tình thế ngàn cân treo sợi tóc, con cứ việc gọi điện, nhưng đến lúc đó đừng khóc tìm mẹ nghĩ cách giải quyết.”
Lời nói của mẹ, khiến cô ta lưỡng lự, nhưng cô ta rất bướng bỉnh, ngoan cô đến tận phút cuối: “Mẹ, mẹ để con gọi một cuộc điện thoại đi, nếu không con sẽ không chết tâm.”
Âu Liên Huy nói quá đáng với cô ta, nhưng sau cùng vẫn không vứt bỏ cô ta.
Lâm Kha Diệp nói là làm, cô ta vội vàng cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại đã khắc ghi trong lòng, một lần, hai lần, ba lần…
Cuộc gọi đi đã mười mấy phút, sau mỗi lần bấm, một giây sau điện thoại liền bị ngắt bỏ.
Sắc mặt cô ta trầm mặc, gương mặt xiêu vẹo đến mức khó coi, Âu Liên Huy cười lạnh: “Sao rồi?”
“Mẹ, anh ấy… Anh ấy lại có thể cho con vào danh sách đen.”
Gọi lâu như vậy, không thể mỗi lần đều bị nhân viên cúp điện thoại được, chỉ có một khả năng, chính là Bạc Cẩn Tư đã cho số điện thoại của cô ta vào danh sách đen, cô ta mới liên tục không gọi được.
Lâm Tử Nghiên yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn chị gái vô cùng khó coi, nhịn lắm mới không cười lớn.
Âu Liên Huy dường như đã sớm đoán được kết quả như vậy: “Dáng vẻ này của con, người ta không cho con vào danh sách đen mới lạ, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, bây giờ quan trọng nhất là gương mặt này của con!”
Lâm Kha Diệp không để ý đến những lời khuyên bảo của mẹ mình, cô ta tự lẩm bẩm với chính bản thân mình: “Không, mình phải gọi điện cho bà Bạc, bà ấy rất thích mình, với tính cách của bà ấy, nhất định sẽ giúp mình.”
Âu Liên Huy đặc biệt hiểu rõ tính cách cảu con gái, lạnh lùng ngồi bên cạnh, không quan tâm đến cô ta.
Lâm Tử Nghiên liếc nhìn mẹ mình, sau đó lại liếc nhìn sang Lâm Kha Diệp, cô ấy đánh cược, với ngoại hình như đầu heo bây giờ của chị Kha Diệp, ngay đến cả bà Bạch cũng sẽ không phản ứng với cô ta.
Đúng như những gì Kha Diệp nghĩ, bà Bạch không hề cho cô ta vào danh sách đen, trong mắt cô ta lóe lên tia hi vọng, gương mặt tươi cười hẳn lên, dịu dàng mở miệng: “Bác gái, con là Kha Diệp!”
Giọng điệu của bà Bạch có chút lãnh đạm: “Ừ, tôi biết.”
Nghe thấy bà Bạch trả lời, trong lòng cô ta có chút hi vọng: “Bác gái, gần đây không có ai cùng đi dạo phố với bác, có phải là rất nhàm chán hay không? Mỗi ngày con đều ở trong bệnh viện, cũng chán muốn chết, đợi sau khi con khỏe lại, con đi với bác!”
“Đợi vết thương của cô hổi phục rồi hãy nói! Gần đây tôi thích ở nhà xem ti vi, cảm thấy cũng khá tốt.” Tính tình của bà Bạch hiền lành, bà không nói rõ từ chối cô ta, nhưng trong lòng lại tương đương với từ chối sự tiếp cận của cô ta.
Là đi dạo phố với một gương mặt đã phẫu thuật thẩm mĩ, hay là dạo phố với người nổi tiếng trên mạng, bản thân bà còn không muốn bị cô ta lên lụy, cùng lên trang nhất với cô ta.
“Bác gái, thật ra vết thương trên cơ thể con đã đỡ hơn rồi, chỉ còn vết thương trên mặt, đợi con…”
“Ôi chao, chị Thái, có khách đến sao, chị đến chào giúp tôi một tiếng, tôi lập tức qua đó ngay.” Bà Bạch không muốn nói chuyện tiếp với cô ta, dứt khoát tìm một cái cớ, chuẩn bị cúp điện thoại.
Lâm Kha Diệp bị cắt ngang, sắc mặt khó chịu, còn chưa đợi cô ta nói xong, bà Bạch đã vội vàng cúp điện thoại, giọng điệu dịu dàng: “Kha Diệp, có khách đến nhà chúng tôi, chúng ta lần sau nói tiếp, cô nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Ở đầu dây bên kia, sau khi bà Bạch cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta hiểu ý trong lời nói của bà Bạch, một đứa ngốc nghe cũng hiểu, bà ấy đang cố ý né tránh bản thân cô ta.