Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
CHƯƠNG 22: CÔ MUỐN NHẰM VÀO AI
CHƯƠNG 22: CÔ MUỐN NHẰM VÀO AI
Bầu trời đêm sâu thẳm, gió đêm mát mẻ.
Lâm Vũ Thiến đi ra sân thượng, lắp một thẻ sim vào điện thoại di động, lấy ra một tấm danh thiếp, bấm dãy số trên danh thiếp.
"Là ngài Dịch của 'Tuần san lời nói thật' sao?" Lâm Vũ Thiến nhẹ nhàng đặt tay lên lan can, nhìn vào ánh đèn neon ở đằng xa, đôi mắt cô sáng rực lên.
"Cô là ai?"
"Ngài không cần biết tôi là ai, bất quá tôi chỉ muốn tiết lộ tin tức nặc danh mà thôi." Cô đã sử dụng sim rác cho điện thoại di động, đối với Ngu Ký mà nói, là một loại nguy hiểm thầm lặng.
"Cô muốn nhằm vào ai?"
"Bạch Chấn Tiếu bao dưỡng phụ nữ ở bên ngoài sau lưng vị hôn thê, địa chỉ là xxx Vạn Tượng thiên thành, đêm nay ngài cũng có thể đi theo dõi, tôi cam đoan ngài sẽ có thu hoạch lớn." Giọng điệu của Lâm Vũ Thiến bình tĩnh, lại cực kỳ có sức hấp dẫn.
"Tin tức có thể tin được không?" Giọng nói đầu bên kia mơ hồ có chút hưng phấn.
"Có tin hay không là tùy ngài." Không đợi đầu bên kia đáp lại, Lâm Vũ Thiến trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Với kiến thức của cô về Ngu Ký, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha bất luận manh mối tin tức nào.
Mắt nhìn thời gian, cô cũng nên đi 'Diễn trò' rồi.
Từ tủ quần áo cô lấy ra 'Đạo cụ' mới mua từ trên mạng về, một bộ tóc giả thẳng màu đen, một chiếc túi xách bằng da mô phỏng của Queen Margaret, một chiếc váy corset màu đen... Những thứ này đều mua dựa theo cách ăn mặc của Tần Tuyết.
Mười lăm phút sau, cô mặc đạo cụ này lên người, nếu không phải gương mặt đó, nhìn từ phía sau tuyệt đối không nhận ra cô.
Con mắt bị cô vẽ dài nhỏ lộ ra một ý cười nghiền ngẫm, mắt cô hài lòng nhìn mình trong gương, cầm lên chiếc túi giả da cùng quần áo của Bạch Chấn Tiếu, bắt chước tư thế của Tần Tuyết lúc đi đường, rời khỏi nhà trọ đi Vạn Tượng thiên thành.
Lâm Vũ Thiến biết rõ bên ngoài biệt thự của Bạch Chấn Tiếu có làm dấu tiêu khiển, cô tận lực cúi đầu, dùng tóc che mặt của mình, còn cố ý lựa chọn một nơi tối, để tránh bị chụp ảnh.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Vũ Thiến, Bạch Chấn Tiếu đi ra, nhìn cô mặc một thân trang phục kỳ quái, nhíu mày: "Tại sao lại ăn mặc thành như vậy?"
Lâm Vũ Thiến nhiệt tình dựa vào anh: "Sợ anh nhìn chán rồi, thay đổi phong cách một cái, để cho anh thay đổi khẩu vị." Nói xong, còn ném cho anh ánh mắt quyến rũ.
"Ha ha!" Bạch Chấn Tiếu gượng cười, đôi mắt sắc bén, càng thêm thâm trầm.
Cô rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
"Làm sao vậy, không vui sao?" Lâm Vũ Thiến vòng ở eo của anh, giọng quyến rũ: "Người ta chỉ chăm chút cách ăn mặc vì anh!"
"Anh càng ưa thích bộ dáng em bình thường." Anh không kháng cự cô tới gần, hai người thoạt nhìn càng thân mật khăng khít.
"Đây là áo sơmi của anh mà, trả lại cho anh." Lâm Vũ Thiến đẩy hộp quà lên người anh.
Bạch Chấn Tiếu nhận nó: "Một cái áo sơmi mà thôi, không cần trả lại."
"Có qua có lại mà, là anh dạy cho em." Lâm Vũ Thiến nói giọng trêu tức, trong lời nói chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.
"Tiểu yêu tinh!" Bạch Chấn Tiếu thuận tay vòng ở eo của cô, đưa mắt nhìn cô.
Hành vi của Lâm Vũ Thiến càng thêm táo bạo, cặp môi đỏ mọng che lấy đôi môi mỏng của anh: "Em thuê xe taxi tới, anh có thể đưa em về không?"
Bạch Chấn Tiếu bị cô trêu ghẹo không cách nào tự kiềm chế: "Có thể, bất quá tài xế này miễn phí, dù sao cũng phải có chút ngọt ngào chứ?"
Lâm Vũ Thiến hiểu ý cười, chủ động hôn môi của anh.
Kỹ thuật hôn không tính cao siêu, lại đủ để đảo loạn tâm trí của anh, một tay Bạch Chấn Tiếu đè chặt cái ót của cô, một tay chế trụ eo thon của cô, đổi bị động thành chủ động, hôn sâu hơn làm anh mê muội.
Một hồi lâu, ngay cả không khí chung quanh cũng bị quấy đến nóng lên, lúc này Lâm Vũ Thiến mới đẩy anh ra: "Cái này cũng có thể đi!"
Bạch Chấn Tiếu nếm đủ ngọt ngào, cảm thấy mỹ mãn ôm vai của cô: "Theo giúp anh đi ga ra lấy xe."
"Vâng!"
Mấy phút đồng hồ sau, chiếc Maybach từ từ rời khỏi cánh cổng được chạm khắc chạy nhanh ra, thân xe đen bóng thập phần chói mắt, đi ngang qua bụi cỏ thì máy ảnh đặt trong góc tối bị người liên tục bấm vài cái.
Mắt thấy xe càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn một chấm nhỏ, Ngu Ký mới dám lộ diện, đôi mắt anh lóe lên sự phấn khích, thưởng thức những tấm ảnh chụp mờ ám mà rõ ràng này.
Tuy không có được khuôn mặt của người phụ nữ, nhưng những bức ảnh chụp chính diện Bạch Chấn Tiếu cũng không ít, những bức ảnh độ nét cao mơ hồ, đặc biệt là bức ảnh nụ hôn ướt át cuối cùng, nó sẽ là tiêu đề vào ngày mai!
CHƯƠNG 22: CÔ MUỐN NHẰM VÀO AI
Bầu trời đêm sâu thẳm, gió đêm mát mẻ.
Lâm Vũ Thiến đi ra sân thượng, lắp một thẻ sim vào điện thoại di động, lấy ra một tấm danh thiếp, bấm dãy số trên danh thiếp.
"Là ngài Dịch của 'Tuần san lời nói thật' sao?" Lâm Vũ Thiến nhẹ nhàng đặt tay lên lan can, nhìn vào ánh đèn neon ở đằng xa, đôi mắt cô sáng rực lên.
"Cô là ai?"
"Ngài không cần biết tôi là ai, bất quá tôi chỉ muốn tiết lộ tin tức nặc danh mà thôi." Cô đã sử dụng sim rác cho điện thoại di động, đối với Ngu Ký mà nói, là một loại nguy hiểm thầm lặng.
"Cô muốn nhằm vào ai?"
"Bạch Chấn Tiếu bao dưỡng phụ nữ ở bên ngoài sau lưng vị hôn thê, địa chỉ là xxx Vạn Tượng thiên thành, đêm nay ngài cũng có thể đi theo dõi, tôi cam đoan ngài sẽ có thu hoạch lớn." Giọng điệu của Lâm Vũ Thiến bình tĩnh, lại cực kỳ có sức hấp dẫn.
"Tin tức có thể tin được không?" Giọng nói đầu bên kia mơ hồ có chút hưng phấn.
"Có tin hay không là tùy ngài." Không đợi đầu bên kia đáp lại, Lâm Vũ Thiến trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Với kiến thức của cô về Ngu Ký, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha bất luận manh mối tin tức nào.
Mắt nhìn thời gian, cô cũng nên đi 'Diễn trò' rồi.
Từ tủ quần áo cô lấy ra 'Đạo cụ' mới mua từ trên mạng về, một bộ tóc giả thẳng màu đen, một chiếc túi xách bằng da mô phỏng của Queen Margaret, một chiếc váy corset màu đen... Những thứ này đều mua dựa theo cách ăn mặc của Tần Tuyết.
Mười lăm phút sau, cô mặc đạo cụ này lên người, nếu không phải gương mặt đó, nhìn từ phía sau tuyệt đối không nhận ra cô.
Con mắt bị cô vẽ dài nhỏ lộ ra một ý cười nghiền ngẫm, mắt cô hài lòng nhìn mình trong gương, cầm lên chiếc túi giả da cùng quần áo của Bạch Chấn Tiếu, bắt chước tư thế của Tần Tuyết lúc đi đường, rời khỏi nhà trọ đi Vạn Tượng thiên thành.
Lâm Vũ Thiến biết rõ bên ngoài biệt thự của Bạch Chấn Tiếu có làm dấu tiêu khiển, cô tận lực cúi đầu, dùng tóc che mặt của mình, còn cố ý lựa chọn một nơi tối, để tránh bị chụp ảnh.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Vũ Thiến, Bạch Chấn Tiếu đi ra, nhìn cô mặc một thân trang phục kỳ quái, nhíu mày: "Tại sao lại ăn mặc thành như vậy?"
Lâm Vũ Thiến nhiệt tình dựa vào anh: "Sợ anh nhìn chán rồi, thay đổi phong cách một cái, để cho anh thay đổi khẩu vị." Nói xong, còn ném cho anh ánh mắt quyến rũ.
"Ha ha!" Bạch Chấn Tiếu gượng cười, đôi mắt sắc bén, càng thêm thâm trầm.
Cô rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
"Làm sao vậy, không vui sao?" Lâm Vũ Thiến vòng ở eo của anh, giọng quyến rũ: "Người ta chỉ chăm chút cách ăn mặc vì anh!"
"Anh càng ưa thích bộ dáng em bình thường." Anh không kháng cự cô tới gần, hai người thoạt nhìn càng thân mật khăng khít.
"Đây là áo sơmi của anh mà, trả lại cho anh." Lâm Vũ Thiến đẩy hộp quà lên người anh.
Bạch Chấn Tiếu nhận nó: "Một cái áo sơmi mà thôi, không cần trả lại."
"Có qua có lại mà, là anh dạy cho em." Lâm Vũ Thiến nói giọng trêu tức, trong lời nói chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.
"Tiểu yêu tinh!" Bạch Chấn Tiếu thuận tay vòng ở eo của cô, đưa mắt nhìn cô.
Hành vi của Lâm Vũ Thiến càng thêm táo bạo, cặp môi đỏ mọng che lấy đôi môi mỏng của anh: "Em thuê xe taxi tới, anh có thể đưa em về không?"
Bạch Chấn Tiếu bị cô trêu ghẹo không cách nào tự kiềm chế: "Có thể, bất quá tài xế này miễn phí, dù sao cũng phải có chút ngọt ngào chứ?"
Lâm Vũ Thiến hiểu ý cười, chủ động hôn môi của anh.
Kỹ thuật hôn không tính cao siêu, lại đủ để đảo loạn tâm trí của anh, một tay Bạch Chấn Tiếu đè chặt cái ót của cô, một tay chế trụ eo thon của cô, đổi bị động thành chủ động, hôn sâu hơn làm anh mê muội.
Một hồi lâu, ngay cả không khí chung quanh cũng bị quấy đến nóng lên, lúc này Lâm Vũ Thiến mới đẩy anh ra: "Cái này cũng có thể đi!"
Bạch Chấn Tiếu nếm đủ ngọt ngào, cảm thấy mỹ mãn ôm vai của cô: "Theo giúp anh đi ga ra lấy xe."
"Vâng!"
Mấy phút đồng hồ sau, chiếc Maybach từ từ rời khỏi cánh cổng được chạm khắc chạy nhanh ra, thân xe đen bóng thập phần chói mắt, đi ngang qua bụi cỏ thì máy ảnh đặt trong góc tối bị người liên tục bấm vài cái.
Mắt thấy xe càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn một chấm nhỏ, Ngu Ký mới dám lộ diện, đôi mắt anh lóe lên sự phấn khích, thưởng thức những tấm ảnh chụp mờ ám mà rõ ràng này.
Tuy không có được khuôn mặt của người phụ nữ, nhưng những bức ảnh chụp chính diện Bạch Chấn Tiếu cũng không ít, những bức ảnh độ nét cao mơ hồ, đặc biệt là bức ảnh nụ hôn ướt át cuối cùng, nó sẽ là tiêu đề vào ngày mai!