Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
CHƯƠNG 17: ĐƯỢC CHẾT DƯỚI HOA MẪU ĐƠN THÌ LÀM QUỶ VẪN PHONG LƯU
CHƯƠNG 17: ĐƯỢC CHẾT DƯỚI HOA MẪU ĐƠN THÌ LÀM QUỶ VẪN PHONG LƯU
Ánh nắng ban mai như mảnh vàng bị vỡ chiếu lên chiếc chăn lông, gió cuốn rèm cửa lên và thổi vào.
Một giấc ngủ ngon, khi gió thổi qua giường và mang đến mùi thơm ngào ngạt tràn khắp phòng, Bạch Chấn Tiếu bị đánh thức bởi mùi hương, vừa thấy cảnh vật xa lạ chung quanh thì anh mới giật mình, ký ức về tối hôm qua ào ào hiện lên lại.
Trên chân mày của anh hiện lên chút suy nghĩ, tối qua anh nằm bên cạnh cô và ngủ thiếp đi mà không làm gì cả ư?
Anh nghiêng đầu sang nhìn, phía bên kia giường đã không còn một bóng người, Lâm Vũ Thiến cũng đã thức dậy từ lúc nào chẳng hay.
Một tiếng đẩy cửa nhỏ nhẹ vang lên, Lâm Vũ Thiến mặc một bộ đồ công sở sát người màu đen, nét mặt nghiêm túc lạnh lùng. Khi nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu , cô nở nụ cười và bước tới.
"Anh rể, tỉnh ngủ chưa?" Cô đứng ở hướng ngược sáng, ánh nắng bao quanh dáng người lả lướt của cô, rực rỡ đến nỗi làm người ta không thể nhìn thẳng.
Sau khi thích nghi với ánh sáng, Bạch Chấn Tiếu khẽ mỉm cười: "Thật tiếc khi không thấy được dáng vẻ thức dậy của người đẹp."
Lâm Vũ Thiến đột nhiên sáp lại gần anh, hai tay mập mờ vòng qua cổ anh và nói bằng giọng ngọt ngấy lẫn trách móc: "Anh rể, nếu chị tôi biết anh đã ngủ với em vợ của mình vào tối qua, anh đoán xem chị ta có nổi điên hay không?"
Bạch Chấn Tiếu nâng cằm cô lên, giọng nói vừa tỉnh ngủ của anh cực kỳ quyến rũ: "Nhìn mà không ăn được, người muốn nổi điên không phải là cô ta mà là tôi đây này!"
Trong mắt Lâm Vũ Thiến lóe qua chút đắc ý, cô đẩy anh ra rồi bước tới bàn trang điểm.
Bạch Chấn Tiếu xuống giường, anh chỉ mặc một chiếc quần lót và có thể thấy rất rõ độ cong nhô lên giữa hai chân của anh. Anh đi về phía cô không chút do dự và ôm lấy cô từ phía sau: "Nghe nói quan hệ vào buổi sáng có lợi hơn cho thể xác và tinh thần."
Cây sắt hàn nhô lên chống vào cô làm cô không thoải mái mà nhích nửa thân dưới.
Bạch Chấn Tiếu lạnh lùng quát đầy nguy hiểm: "Đừng nhúc nhích."
Lâm Vũ Thiến hiểu ý bèn mỉa mai một câu: "Không ngờ Cậu cả Bạc lại là động vật bậc cao, còn động dục ở mọi nơi, điều này không khoa học à nha?"
"Bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ động dục khi thấy con yêu tinh là em đây." Bạch Chấn Tiếu say đắm mùi thơm trên cơ thể cô và vùi đầu vào cổ cô.
Hơi thở hơi nóng của anh phả vào làm cổ cô nóng lên, đôi mắt sáng ngời của Lâm Vũ Thiến nhuộm phải một màu rực rỡ: "Anh rể, đóa hoa này cũng không dễ hái, cẩn thận chết vì độc."
"Poppy, người cũng như tên, chẳng phải có một câu như thế này à, được chết dưới hoa mẫu đơn thì làm quỷ vẫn phong lưu."
Bạch Chấn Tiếu ra vẻ nho nhã nói một tràng dài, Lâm Vũ Thiến cười khẩy: "Không ngờ tài văn chương của anh rể lại tốt đến thế."
"Vậy cô có thích không?" Bạch Chấn Tiếu nhìn cô trong gương, các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai ấy rất rõ ràng, đôi mắt nhấp nháy quyến rũ xấu xa, tiểu mê muội mà đối diện với ánh mắt ấy là chết ngay tại chỗ!
Nhưng củ gừng là cô đây không bị dính thính của anh. Sau khi cô đeo khuyên tai xong rồi nhanh nhẹn đứng dậy, xoay người lại ôm lấy cổ anh, ngón tay nhỏ nhắn phác họa đường nét trên khuôn mặt của anh: "Anh nên dành chiêu này lại cho Lâm Kha Diệp đi, nó đối với tôi là vô dụng!"
Bạch Chấn Tiếu tiện thể ôm lấy eo nhỏ của cô, hàng lông mày của anh cũng trở nên nghiêm túc: "Tiểu yêu tinh, tôi phải giải thích một điều là tôi chưa từng chạm vào Lâm Kha Diệp , cô mau mau lấy lại cái danh xưng anh rể của cô đi, ông đây không thừa nhận."
"Nhưng không phải anh lấy cô ta làm bia đỡ đạn sao? Ở bên ngoài có ai mà không biết cô ta là người phụ nữ của anh."
"Sao đấy, cô ghen à?" Trên mặt của Bạch Chấn Tiếu phập phồng ý cười.
"Ha ha!" Lâm Vũ Thiến cười khẩy và hỏi lại: "Tại sao tôi phải ghen?"
Ánh mắt của Bạch Chấn Tiếu trở nên buồn bã, giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn: "Nếu em muốn, vị trí của cô ta có thể là của em bất cứ lúc nào."
"Không!" Lâm Vũ Thiến phủ nhận: "Nếu tôi muốn thì phải làm nương nương chính cung."
Cô liếc nhìn đồng hồ: "Ngài Bạch , ngài có thể rời đi không? Tôi phải đi làm ngay bây giờ."
Bạch Chấn Tiếu cong môi: "Tôi có thể chở em một đoạn."
"Vậy anh phải nhanh lên, bởi vì tôi sẽ bị trễ!"
"Cho tôi năm phút."
CHƯƠNG 17: ĐƯỢC CHẾT DƯỚI HOA MẪU ĐƠN THÌ LÀM QUỶ VẪN PHONG LƯU
Ánh nắng ban mai như mảnh vàng bị vỡ chiếu lên chiếc chăn lông, gió cuốn rèm cửa lên và thổi vào.
Một giấc ngủ ngon, khi gió thổi qua giường và mang đến mùi thơm ngào ngạt tràn khắp phòng, Bạch Chấn Tiếu bị đánh thức bởi mùi hương, vừa thấy cảnh vật xa lạ chung quanh thì anh mới giật mình, ký ức về tối hôm qua ào ào hiện lên lại.
Trên chân mày của anh hiện lên chút suy nghĩ, tối qua anh nằm bên cạnh cô và ngủ thiếp đi mà không làm gì cả ư?
Anh nghiêng đầu sang nhìn, phía bên kia giường đã không còn một bóng người, Lâm Vũ Thiến cũng đã thức dậy từ lúc nào chẳng hay.
Một tiếng đẩy cửa nhỏ nhẹ vang lên, Lâm Vũ Thiến mặc một bộ đồ công sở sát người màu đen, nét mặt nghiêm túc lạnh lùng. Khi nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu , cô nở nụ cười và bước tới.
"Anh rể, tỉnh ngủ chưa?" Cô đứng ở hướng ngược sáng, ánh nắng bao quanh dáng người lả lướt của cô, rực rỡ đến nỗi làm người ta không thể nhìn thẳng.
Sau khi thích nghi với ánh sáng, Bạch Chấn Tiếu khẽ mỉm cười: "Thật tiếc khi không thấy được dáng vẻ thức dậy của người đẹp."
Lâm Vũ Thiến đột nhiên sáp lại gần anh, hai tay mập mờ vòng qua cổ anh và nói bằng giọng ngọt ngấy lẫn trách móc: "Anh rể, nếu chị tôi biết anh đã ngủ với em vợ của mình vào tối qua, anh đoán xem chị ta có nổi điên hay không?"
Bạch Chấn Tiếu nâng cằm cô lên, giọng nói vừa tỉnh ngủ của anh cực kỳ quyến rũ: "Nhìn mà không ăn được, người muốn nổi điên không phải là cô ta mà là tôi đây này!"
Trong mắt Lâm Vũ Thiến lóe qua chút đắc ý, cô đẩy anh ra rồi bước tới bàn trang điểm.
Bạch Chấn Tiếu xuống giường, anh chỉ mặc một chiếc quần lót và có thể thấy rất rõ độ cong nhô lên giữa hai chân của anh. Anh đi về phía cô không chút do dự và ôm lấy cô từ phía sau: "Nghe nói quan hệ vào buổi sáng có lợi hơn cho thể xác và tinh thần."
Cây sắt hàn nhô lên chống vào cô làm cô không thoải mái mà nhích nửa thân dưới.
Bạch Chấn Tiếu lạnh lùng quát đầy nguy hiểm: "Đừng nhúc nhích."
Lâm Vũ Thiến hiểu ý bèn mỉa mai một câu: "Không ngờ Cậu cả Bạc lại là động vật bậc cao, còn động dục ở mọi nơi, điều này không khoa học à nha?"
"Bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ động dục khi thấy con yêu tinh là em đây." Bạch Chấn Tiếu say đắm mùi thơm trên cơ thể cô và vùi đầu vào cổ cô.
Hơi thở hơi nóng của anh phả vào làm cổ cô nóng lên, đôi mắt sáng ngời của Lâm Vũ Thiến nhuộm phải một màu rực rỡ: "Anh rể, đóa hoa này cũng không dễ hái, cẩn thận chết vì độc."
"Poppy, người cũng như tên, chẳng phải có một câu như thế này à, được chết dưới hoa mẫu đơn thì làm quỷ vẫn phong lưu."
Bạch Chấn Tiếu ra vẻ nho nhã nói một tràng dài, Lâm Vũ Thiến cười khẩy: "Không ngờ tài văn chương của anh rể lại tốt đến thế."
"Vậy cô có thích không?" Bạch Chấn Tiếu nhìn cô trong gương, các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai ấy rất rõ ràng, đôi mắt nhấp nháy quyến rũ xấu xa, tiểu mê muội mà đối diện với ánh mắt ấy là chết ngay tại chỗ!
Nhưng củ gừng là cô đây không bị dính thính của anh. Sau khi cô đeo khuyên tai xong rồi nhanh nhẹn đứng dậy, xoay người lại ôm lấy cổ anh, ngón tay nhỏ nhắn phác họa đường nét trên khuôn mặt của anh: "Anh nên dành chiêu này lại cho Lâm Kha Diệp đi, nó đối với tôi là vô dụng!"
Bạch Chấn Tiếu tiện thể ôm lấy eo nhỏ của cô, hàng lông mày của anh cũng trở nên nghiêm túc: "Tiểu yêu tinh, tôi phải giải thích một điều là tôi chưa từng chạm vào Lâm Kha Diệp , cô mau mau lấy lại cái danh xưng anh rể của cô đi, ông đây không thừa nhận."
"Nhưng không phải anh lấy cô ta làm bia đỡ đạn sao? Ở bên ngoài có ai mà không biết cô ta là người phụ nữ của anh."
"Sao đấy, cô ghen à?" Trên mặt của Bạch Chấn Tiếu phập phồng ý cười.
"Ha ha!" Lâm Vũ Thiến cười khẩy và hỏi lại: "Tại sao tôi phải ghen?"
Ánh mắt của Bạch Chấn Tiếu trở nên buồn bã, giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn: "Nếu em muốn, vị trí của cô ta có thể là của em bất cứ lúc nào."
"Không!" Lâm Vũ Thiến phủ nhận: "Nếu tôi muốn thì phải làm nương nương chính cung."
Cô liếc nhìn đồng hồ: "Ngài Bạch , ngài có thể rời đi không? Tôi phải đi làm ngay bây giờ."
Bạch Chấn Tiếu cong môi: "Tôi có thể chở em một đoạn."
"Vậy anh phải nhanh lên, bởi vì tôi sẽ bị trễ!"
"Cho tôi năm phút."