Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
CHƯƠNG 16: CHÚT NỮA EM SẼ CÓ HỨNG THÚ THÔI
CHƯƠNG 16: CHÚT NỮA EM SẼ CÓ HỨNG THÚ THÔI
Bầu trời lấp ánh ánh sao, đêm khuya làm say lòng người.
Chung cư Thời đại, chạy tới chạy lui theo thời gian, ánh đèn của mọi nhà dần dần tối lại, trong đêm khuya thanh vắng này, chỉ còn lại tiếng vo ve của côn trùng.
Một chiếc xe Maybach dừng lại trước tòa nhà, như một quý ông nho nhã, yên lặng trầm tĩnh, dường như đang đợi ai đó trở về.
Bạch Chấn Tiếu ngồi trong xe, nhiều lần liếc thời gian, chín rưỡi, mười giờ, mười rưỡi, mười giờ bốn mươi lăm phút… Đã quá mười một giờ mà người phụ nữ này vẫn chưa về.
Hiệu suất của Âu Dương rất nhanh, buổi chiều đã điều tra được địa chỉ chỗ ở hiện nay của Lâm Vũ Thiến , tối nay, anh cố ý đến tìm cô tính sổ, nhưng cô lại không có ở nhà, anh chỉ đành đứng đợi dưới lầu.
Anh rút điện thoại ra, lại gọi điện thoại cho cô: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy”.
Anh nhíu màu, vứt điện thoại sang một bên, vẫn là tắt máy, người phụ nữ này đi tìm thú vui bên cạnh người đàn ông nào đó rồi, còn tắt máy!
Cũng không biết đã qua bao lâu, một chiếc xe BMV màu đen tiến vào, đèn xe chiếu sáng cả một vùng, chỉ không chiếu sáng được chỗ của chiếc Maybach đang ẩn trong bóng tối.
“Ừm… có hơi đau đầu, già rồi, mới có chút rượu đó đã khiến tôi gục rồi!” Lâm Vũ Thiến bước xuống xe, xoa xoa huyệt thái dương, nói thầm.
Diêu Hình Lập xuống xe, đỡ lấy cô: “Là do tối nay em uống nhiều quá rồi, có cần anh đưa em lên tầng không?”
Lâm Vũ Thiến lúc này hai má hơi đỏ lên, ánh mắt nhờ men rượu mà làm say đắm lòng người, cơ thể càng giống một cành hoa, dường như không thể chịu đựng được sức tàn phá của gió.
“Không cần, tôi có thể tự lên được…” Lâm Vũ Thiến rút tay ra, vẫy tay với anh.
Bạch Chấn Tiếu chú ý nhìn chằm chằm tất cả, anh quả nhiên đoán không sai, người phụ nữ này quả thật đi hẹn hò cùng người đàn ông khác.
Anh hừ lạnh một tiếng, đợi sau khi Diêu Hình Lập rời đi, sắc mặt trầm xuống, xông xuống xe, bước dài về phía bóng hình yểu điệu kia.
Dùng sức nắm chặt lấy cánh tay cô, quay mặt cô về phía mình.
Lâm Vũ Thiến chưa kịp phản ứng lại, vấp chân, dựa vào người anh, nhanh nhẹn chống vào cơ ngực rắn chắc của anh mới đứng vững được: “Ai vậy, đi đường không biết nhìn à!”
Phản ứng của cô khiến Bạch Chấn Tiếu tức giận: “Tiểu yêu tinh, cô uống say khướt về nhà, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có sao?”
Lâm Vũ Thiến ngẩng đầu, định thần lại nhìn, cười haha hai tiếng: “Hóa ra là anh rể à, sao hả? Lại nhớ tôi rồi?”
“Tôi hỏi cô, người đàn ông vừa rồi là ai, là con mồi cô mới câu sao?”
Lâm Vũ Thiến nheo mắt, ngón tay không an phận lại bắt đầu leo lên chiếc cằm vuông của anh: “Sao thế, anh rể ghen rồi à?”
Hai người nhìn nhau rất lâu, cô mới dần dần giải thích: “Ghen thế làm gì?” Ngón tay cô đắc ý lay động: “Anh ấy không phải là con mồi mới của tôi, là người yêu cũ, người ta chỉ mời tôi một bữa cơm, anh giận cái gì chứ!”
“Ưm… tôi buồn ngủ quá, phải đi lên nghỉ ngơi đây.” Lâm Vũ Thiến đẩy anh ra, đi vào trong.
Cả người đi xiêu vẹo, hình như say không hề nhẹ, còn muốn học người ta đi đường thẳng?
Bạch Chấn Tiếu nhìn dáng vẻ của cô, không kiềm chế được mà bước lên theo: “Thế sao không đưa anh ta lên làm ấm một lúc rồi hẵng đi?”
Lâm Vũ Thiến để mặc cho anh đỡ mình, có điểm tựa, cô ấy dường như đã thả lỏng không ít: “Đã nói là người yêu cũ mà, đương nhiên là ăn ngấy rồi, chính là kiểu…”
Cô nghĩ một lúc, mới nói tiếp: “Kiểu, gặp lại đã là bạn bè, hiểu không?”
“Haha, tôi thấy cô cũng hiểu nhiều thứ đấy!” Hai người đến trước thang máy, Bạch Chấn Tiếu buông cô ra để bấm thang máy, không có anh đỡ, Lâm Vũ Thiến đứng không vững, sắp ngã nhào xuống.
Bạch Chấn Tiếu mắt tinh tay nhanh, một tay ôm cô đứng vững, lúc đợi cửa thang máy mở ra, anh vác thẳng cô lên vai đi vào trong.
“A… anh làm gì vậy, bỏ tôi xuống đi.”
Không gian yên tĩnh, tiếng vọng ồn ào của cô cực kỳ làm phiền người khác, Bạch Chấn Tiếu dứt khoát đánh vào mông cô một cái, gầm một câu: “Câm miệng, nếu không tôi cho cô ngã lộn cổ bây giờ.”
Lâm Vũ Thiến lười cãi nhau với anh, mấy bước đã đến trước cửa chung cư, sau khi lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho anh để mở cửa, Bạch Chấn Tiếu vác cô vào phòng, mở đèn lên, sải bước dài vào phòng ngủ, ném Lâm Vũ Thiến lên giường giống như ném một bao cát vậy, đè thân mình xuống.
“Ưm…” Lâm Vũ Thiến đau đớn kêu lên một tiếng, trước ngực bị đè xuống vô cùng khó chịu, cố gắng đẩy người phía trên ra.
Bạch Chấn Tiếu dùng sức ấn chặt vai của cô, bắt đầu tính sổ: “Lâm Vũ Thiến , cô thích làm bà mai cho người khác vậy sao?”
Lâm Vũ Thiến tập trung hết sức lực vào cánh tay, dùng sức đẩy anh ta, người lắc lư đứng dậy, quay đầu chỉ vào anh: “Là sức hút của anh quá lớn chứ, liên quan gì đến tôi?”
Tiếp đó, cô dựa vào tường, đi vào phòng tắm.
Cô tạm thời rời đi khiến Bạch Chấn Tiếu vô cùng nhàn rỗi đi quan sát chung cư của cô, một căn hộ nhỏ phân chia rõ ràng, hợp lý, tất cả dụng cụ, điện gia dụng đều được để trong tủ, cả không gian không có góc chết, phân vùng các chức năng đẹp và rõ ràng.
Bức tường màu cafe sau chiếc giường lớn rơi vào tầm mắt của anh, phía trên có treo một bức ảnh rất lớn, nhìn từ góc độ này thì chắc là chụp nhanh.
Cả bức ảnh áp dụng gam màu nóng, Lâm Vũ Thiến ngồi bên cửa sổ, nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ dịu dàng, góc nghiêng xinh đẹp, truyền thần nhất là đôi mắt lạc lõng đó, con ngươi vốn lấp lánh rạng rỡ, lại pha thêm chút tang thương, nét lạnh lẽo u buồn trong đó khiến người ta có một cảm giác…
Cô đơn?
Bạch Chấn Tiếu nhíu mày, tấm ảnh này đúng là đẹp thật, nhưng quá bi thương rồi, khiến người xem rất khó chịu, vô cớ sẽ bị ánh mắt cô tịch của cô cảm nhiễm.
Anh đứng dậy bước đến giá sách ở góc nghiêng bên cạnh, ở trên bày toàn là tài liệu và tác phẩm kinh điển nổi tiếng của văn học Pháp, nhìn thấy tủ quần áo kín ở bên cạnh, mở ra xem thử, ở trong cũng chẳng có nhiều quần áo, hơn nữa phần lớn kiểu dáng là trang phục cho nữ nhân viên.
Bạch Chấn Tiếu lắc đầu, nhủ thầm: “Cuộc sống thế này có phải quá đơn điệu rồi không.”
Cửa của phòng tắm có tiếng động, Lâm Vũ Thiến bước ra, tẩy đi lớp trang điểm nhạt trên gương mặt, còn thay một bộ đồ ngủ, váy ren khoét chữ V chạm gối, mày mắt mang nét trong sáng.
Khi ánh mắt Bạch Chấn Tiếu nhìn đến dưới rãnh khoét chữ V, yết hầu không kiềm chế được mà chuyển động lên xuống.
Lâm Vũ Thiến lại không hề biết, che hết cả người anh, cơn buồn ngủ như một cơn sóng cuồn cuộn, hung dữ ập đến cô, khiến cô không thể không nhanh chóng nằm lên trên giường.
Ánh mắt đen tối của Bạch Chấn Tiếu như dục vọng ẩn giấu của con thú, anh nhìn cô thoải mái nằm trên giường như vậy, đương nhiên cũng sẽ lên theo, một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn về phía cô.
Ánh mắt thâm trầm trong bóng tối không ngừng liếc nhìn cơ thể cô, đường cong mềm mại động lòng người, trái tim rục rịch manh động của anh không thể kiềm chế thêm được nữa, bàn tay lớn đầy tính chiếm hữu mơn trớn trên chiếc cổ ngọc ngà của cô.
Kéo dài thêm một chút về phía dưới, khi đến nơi tròn đầy, anh không thể kiềm chế được nữa, lật người đè cô dưới thân, đôi môi mỏng trêu đùa bên khóe môi đỏ của cô: “Tiểu yêu tinh, không phải nói muốn thử kích thước và thời gian của tôi sao?”
Lâm Vũ Thiến buồn ngủ đến mức chẳng buồn nhăn mặt, buồn bực đáp: “Anh giai, tôi buồn ngủ rồi, đêm nay không có hứng đâu.”
Bạch Chấn Tiếu không tin, bản thân mình còn không khiến cô ấy động lòng chút nào, hôn lên vành tai cô, âm thanh khàn đục mang theo sự quyến rũ: “Chút nữa cô sẽ có hứng thú thôi.”
“Tôi thật sự rất buồn ngủ, uống quá nhiều rượu rồi, nếu anh cứ muốn làm thì khác gì cưỡng dâm? Lát nữa nếu như tôi ngủ thiếp đi, anh như này cũng bằng với cưỡng hiếp thi thể thôi!”
“Cô…” Bạch Chấn Tiếu hơi rút khóe miệng ra, người phụ nữ này, nói chuyện dễ nghe chút không được sao?
“Dù sao thì tôi cũng không có cảm giác, anh tự xử đi!” Nói xong, chút ý thức còn lại cuối cùng của cô cũng mất rồi, tiếng hít thở đều đặn vang lên không lâu sau đó.
Lúc này Bạch Chấn Tiếu đã cởi áo sơ mi với quần dài ra hết, quay đầu lại nhìn, phát hiện Lâm Vũ Thiến đã say giấc, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại.
Nhớ lại lời nói vừa rồi của cô, cưỡng dâm với cưỡng hiếp thi thể?
Anh không cần!
Anh thích tính thử thách, một chút cảm giác chinh phục cũng chẳng có, vô vị!
Đồ ngon quyến rũ ở ngay bên cạnh, nhưng anh lại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, khiến Bạch Chấn Tiếu buồn bực một đêm, cuối cùng chỉ đành tắm nước lạnh, ngoan ngoãn ngủ bên cạnh cô.
CHƯƠNG 16: CHÚT NỮA EM SẼ CÓ HỨNG THÚ THÔI
Bầu trời lấp ánh ánh sao, đêm khuya làm say lòng người.
Chung cư Thời đại, chạy tới chạy lui theo thời gian, ánh đèn của mọi nhà dần dần tối lại, trong đêm khuya thanh vắng này, chỉ còn lại tiếng vo ve của côn trùng.
Một chiếc xe Maybach dừng lại trước tòa nhà, như một quý ông nho nhã, yên lặng trầm tĩnh, dường như đang đợi ai đó trở về.
Bạch Chấn Tiếu ngồi trong xe, nhiều lần liếc thời gian, chín rưỡi, mười giờ, mười rưỡi, mười giờ bốn mươi lăm phút… Đã quá mười một giờ mà người phụ nữ này vẫn chưa về.
Hiệu suất của Âu Dương rất nhanh, buổi chiều đã điều tra được địa chỉ chỗ ở hiện nay của Lâm Vũ Thiến , tối nay, anh cố ý đến tìm cô tính sổ, nhưng cô lại không có ở nhà, anh chỉ đành đứng đợi dưới lầu.
Anh rút điện thoại ra, lại gọi điện thoại cho cô: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy”.
Anh nhíu màu, vứt điện thoại sang một bên, vẫn là tắt máy, người phụ nữ này đi tìm thú vui bên cạnh người đàn ông nào đó rồi, còn tắt máy!
Cũng không biết đã qua bao lâu, một chiếc xe BMV màu đen tiến vào, đèn xe chiếu sáng cả một vùng, chỉ không chiếu sáng được chỗ của chiếc Maybach đang ẩn trong bóng tối.
“Ừm… có hơi đau đầu, già rồi, mới có chút rượu đó đã khiến tôi gục rồi!” Lâm Vũ Thiến bước xuống xe, xoa xoa huyệt thái dương, nói thầm.
Diêu Hình Lập xuống xe, đỡ lấy cô: “Là do tối nay em uống nhiều quá rồi, có cần anh đưa em lên tầng không?”
Lâm Vũ Thiến lúc này hai má hơi đỏ lên, ánh mắt nhờ men rượu mà làm say đắm lòng người, cơ thể càng giống một cành hoa, dường như không thể chịu đựng được sức tàn phá của gió.
“Không cần, tôi có thể tự lên được…” Lâm Vũ Thiến rút tay ra, vẫy tay với anh.
Bạch Chấn Tiếu chú ý nhìn chằm chằm tất cả, anh quả nhiên đoán không sai, người phụ nữ này quả thật đi hẹn hò cùng người đàn ông khác.
Anh hừ lạnh một tiếng, đợi sau khi Diêu Hình Lập rời đi, sắc mặt trầm xuống, xông xuống xe, bước dài về phía bóng hình yểu điệu kia.
Dùng sức nắm chặt lấy cánh tay cô, quay mặt cô về phía mình.
Lâm Vũ Thiến chưa kịp phản ứng lại, vấp chân, dựa vào người anh, nhanh nhẹn chống vào cơ ngực rắn chắc của anh mới đứng vững được: “Ai vậy, đi đường không biết nhìn à!”
Phản ứng của cô khiến Bạch Chấn Tiếu tức giận: “Tiểu yêu tinh, cô uống say khướt về nhà, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có sao?”
Lâm Vũ Thiến ngẩng đầu, định thần lại nhìn, cười haha hai tiếng: “Hóa ra là anh rể à, sao hả? Lại nhớ tôi rồi?”
“Tôi hỏi cô, người đàn ông vừa rồi là ai, là con mồi cô mới câu sao?”
Lâm Vũ Thiến nheo mắt, ngón tay không an phận lại bắt đầu leo lên chiếc cằm vuông của anh: “Sao thế, anh rể ghen rồi à?”
Hai người nhìn nhau rất lâu, cô mới dần dần giải thích: “Ghen thế làm gì?” Ngón tay cô đắc ý lay động: “Anh ấy không phải là con mồi mới của tôi, là người yêu cũ, người ta chỉ mời tôi một bữa cơm, anh giận cái gì chứ!”
“Ưm… tôi buồn ngủ quá, phải đi lên nghỉ ngơi đây.” Lâm Vũ Thiến đẩy anh ra, đi vào trong.
Cả người đi xiêu vẹo, hình như say không hề nhẹ, còn muốn học người ta đi đường thẳng?
Bạch Chấn Tiếu nhìn dáng vẻ của cô, không kiềm chế được mà bước lên theo: “Thế sao không đưa anh ta lên làm ấm một lúc rồi hẵng đi?”
Lâm Vũ Thiến để mặc cho anh đỡ mình, có điểm tựa, cô ấy dường như đã thả lỏng không ít: “Đã nói là người yêu cũ mà, đương nhiên là ăn ngấy rồi, chính là kiểu…”
Cô nghĩ một lúc, mới nói tiếp: “Kiểu, gặp lại đã là bạn bè, hiểu không?”
“Haha, tôi thấy cô cũng hiểu nhiều thứ đấy!” Hai người đến trước thang máy, Bạch Chấn Tiếu buông cô ra để bấm thang máy, không có anh đỡ, Lâm Vũ Thiến đứng không vững, sắp ngã nhào xuống.
Bạch Chấn Tiếu mắt tinh tay nhanh, một tay ôm cô đứng vững, lúc đợi cửa thang máy mở ra, anh vác thẳng cô lên vai đi vào trong.
“A… anh làm gì vậy, bỏ tôi xuống đi.”
Không gian yên tĩnh, tiếng vọng ồn ào của cô cực kỳ làm phiền người khác, Bạch Chấn Tiếu dứt khoát đánh vào mông cô một cái, gầm một câu: “Câm miệng, nếu không tôi cho cô ngã lộn cổ bây giờ.”
Lâm Vũ Thiến lười cãi nhau với anh, mấy bước đã đến trước cửa chung cư, sau khi lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho anh để mở cửa, Bạch Chấn Tiếu vác cô vào phòng, mở đèn lên, sải bước dài vào phòng ngủ, ném Lâm Vũ Thiến lên giường giống như ném một bao cát vậy, đè thân mình xuống.
“Ưm…” Lâm Vũ Thiến đau đớn kêu lên một tiếng, trước ngực bị đè xuống vô cùng khó chịu, cố gắng đẩy người phía trên ra.
Bạch Chấn Tiếu dùng sức ấn chặt vai của cô, bắt đầu tính sổ: “Lâm Vũ Thiến , cô thích làm bà mai cho người khác vậy sao?”
Lâm Vũ Thiến tập trung hết sức lực vào cánh tay, dùng sức đẩy anh ta, người lắc lư đứng dậy, quay đầu chỉ vào anh: “Là sức hút của anh quá lớn chứ, liên quan gì đến tôi?”
Tiếp đó, cô dựa vào tường, đi vào phòng tắm.
Cô tạm thời rời đi khiến Bạch Chấn Tiếu vô cùng nhàn rỗi đi quan sát chung cư của cô, một căn hộ nhỏ phân chia rõ ràng, hợp lý, tất cả dụng cụ, điện gia dụng đều được để trong tủ, cả không gian không có góc chết, phân vùng các chức năng đẹp và rõ ràng.
Bức tường màu cafe sau chiếc giường lớn rơi vào tầm mắt của anh, phía trên có treo một bức ảnh rất lớn, nhìn từ góc độ này thì chắc là chụp nhanh.
Cả bức ảnh áp dụng gam màu nóng, Lâm Vũ Thiến ngồi bên cửa sổ, nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ dịu dàng, góc nghiêng xinh đẹp, truyền thần nhất là đôi mắt lạc lõng đó, con ngươi vốn lấp lánh rạng rỡ, lại pha thêm chút tang thương, nét lạnh lẽo u buồn trong đó khiến người ta có một cảm giác…
Cô đơn?
Bạch Chấn Tiếu nhíu mày, tấm ảnh này đúng là đẹp thật, nhưng quá bi thương rồi, khiến người xem rất khó chịu, vô cớ sẽ bị ánh mắt cô tịch của cô cảm nhiễm.
Anh đứng dậy bước đến giá sách ở góc nghiêng bên cạnh, ở trên bày toàn là tài liệu và tác phẩm kinh điển nổi tiếng của văn học Pháp, nhìn thấy tủ quần áo kín ở bên cạnh, mở ra xem thử, ở trong cũng chẳng có nhiều quần áo, hơn nữa phần lớn kiểu dáng là trang phục cho nữ nhân viên.
Bạch Chấn Tiếu lắc đầu, nhủ thầm: “Cuộc sống thế này có phải quá đơn điệu rồi không.”
Cửa của phòng tắm có tiếng động, Lâm Vũ Thiến bước ra, tẩy đi lớp trang điểm nhạt trên gương mặt, còn thay một bộ đồ ngủ, váy ren khoét chữ V chạm gối, mày mắt mang nét trong sáng.
Khi ánh mắt Bạch Chấn Tiếu nhìn đến dưới rãnh khoét chữ V, yết hầu không kiềm chế được mà chuyển động lên xuống.
Lâm Vũ Thiến lại không hề biết, che hết cả người anh, cơn buồn ngủ như một cơn sóng cuồn cuộn, hung dữ ập đến cô, khiến cô không thể không nhanh chóng nằm lên trên giường.
Ánh mắt đen tối của Bạch Chấn Tiếu như dục vọng ẩn giấu của con thú, anh nhìn cô thoải mái nằm trên giường như vậy, đương nhiên cũng sẽ lên theo, một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn về phía cô.
Ánh mắt thâm trầm trong bóng tối không ngừng liếc nhìn cơ thể cô, đường cong mềm mại động lòng người, trái tim rục rịch manh động của anh không thể kiềm chế thêm được nữa, bàn tay lớn đầy tính chiếm hữu mơn trớn trên chiếc cổ ngọc ngà của cô.
Kéo dài thêm một chút về phía dưới, khi đến nơi tròn đầy, anh không thể kiềm chế được nữa, lật người đè cô dưới thân, đôi môi mỏng trêu đùa bên khóe môi đỏ của cô: “Tiểu yêu tinh, không phải nói muốn thử kích thước và thời gian của tôi sao?”
Lâm Vũ Thiến buồn ngủ đến mức chẳng buồn nhăn mặt, buồn bực đáp: “Anh giai, tôi buồn ngủ rồi, đêm nay không có hứng đâu.”
Bạch Chấn Tiếu không tin, bản thân mình còn không khiến cô ấy động lòng chút nào, hôn lên vành tai cô, âm thanh khàn đục mang theo sự quyến rũ: “Chút nữa cô sẽ có hứng thú thôi.”
“Tôi thật sự rất buồn ngủ, uống quá nhiều rượu rồi, nếu anh cứ muốn làm thì khác gì cưỡng dâm? Lát nữa nếu như tôi ngủ thiếp đi, anh như này cũng bằng với cưỡng hiếp thi thể thôi!”
“Cô…” Bạch Chấn Tiếu hơi rút khóe miệng ra, người phụ nữ này, nói chuyện dễ nghe chút không được sao?
“Dù sao thì tôi cũng không có cảm giác, anh tự xử đi!” Nói xong, chút ý thức còn lại cuối cùng của cô cũng mất rồi, tiếng hít thở đều đặn vang lên không lâu sau đó.
Lúc này Bạch Chấn Tiếu đã cởi áo sơ mi với quần dài ra hết, quay đầu lại nhìn, phát hiện Lâm Vũ Thiến đã say giấc, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại.
Nhớ lại lời nói vừa rồi của cô, cưỡng dâm với cưỡng hiếp thi thể?
Anh không cần!
Anh thích tính thử thách, một chút cảm giác chinh phục cũng chẳng có, vô vị!
Đồ ngon quyến rũ ở ngay bên cạnh, nhưng anh lại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, khiến Bạch Chấn Tiếu buồn bực một đêm, cuối cùng chỉ đành tắm nước lạnh, ngoan ngoãn ngủ bên cạnh cô.