Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-4
Chương 4
Quả nhiên mọi chuyện xảy ra không nằm ngoài dự đoán của Lâm Thịnh.
Ngày thứ ba, cơn ác mộng lại xuất hiện một lần nữa.
Lần này là vào buổi đêm.
Sau khi kết thúc bữa ăn khuya cùng với ba mình, cậu trở về phòng ngủ. Chỉ vừa đặt lưng nằm xuống chợp mắt chưa được mười phút thì giấc mơ ấy lại đến
Lần này những tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến một cách gấp gáp hơn.
Nhưng có vẻ do lần này đã có sẵn tính toán dự phòng nên Lâm Thịnh như có điện chạy qua người, lập tức giật mình tỉnh lại. Chủ nhân của những tiếng bước chân mạnh mẽ kia chưa kịp mở cửa bước vào phòng thì cậu đã sớm tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mơ.
Nhưng cũng nhờ lần này, cuối cùng cậu cũng có thể khẳng định một cách chắc chắn, đây không phải một hiện tượng xảy ra một cách tình cờ.
Cơn ác mộng đó hẳn là còn ẩn chứa điều gì mà nhất thời cậu chưa thể tìm ra ngay được.
Điều này cũng giống như việc cậu vô duyên vô cớ bị thức tỉnh ký ức của kiếp trước vậy.
Sau đó cơn ác mộng vẫn đều đặn tới vào những ngày kế tiếp, chỉ cần cậu vừa chìm vào giấc ngủ thì nó sẽ ngay lập tức kéo đến.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh vẫn như cũ, cố hết sức khống chế bản thân trong mơ, song dù cậu cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì.
Mỗi một lần như vậy là một lần cậu bị sợ hãi, hoảng loạn vây quanh. Trong giấc mơ, người ngồi im lìm bên bàn học trong phòng ngủ của cậu là một cô gái mặc váy trắng. Cô ta không hề thay đổi, ngồi yên lặng ở đó, cất lên những tiếng khóc méo mó, dị hợm.
Còn tiếng bước chân cũng vẫn vậy, không ngừng lặp lại quá trình từ hành lang dần dần đến gần.
May mắn thay, Lâm Thịnh đã tính toán trước chuyện đó. Cậu đã sớm đặt giờ trên đồng hồ báo thức để đúng thời điểm ngăn chặn chuyện không hay xảy đến với mình.
Nó sẽ reo lên mỗi khi tiếng bước chân vừa vang lên ở ngay sau cánh cửa.
Đồng hồ báo thức sẽ đánh thức cậu bước ra khỏi giấc mơ.
Đây có thể xem như biện pháp hữu hiệu nhất mà cậu có thể nghĩ ra được ngay lúc này.
Cuộc sống như thế kéo dài khoảng hai tuần.
"Dựa theo tính toán lúc trước của mình, từ sau lần thứ ba mình nằm mơ thì nó kéo dài khoảng 35 phút."
"Từ lần thứ tư đến lần thứ bảy, sự chênh lệch thời gian cũng không lớn lắm, chỉ vào khoảng 5 phút đồng hồ. Như vậy có thể thấy được giấc mơ này cũng không phải dài lắm."
Đêm hôm ấy, Lâm Thịnh ngồi trước ánh đèn bàn học, cẩn thận đọc lại những số liệu tính toán về giấc mơ mà cậu ghi lại trước đó.
"Lấy một số trung bình là được rồi, như vậy là tính ra được độ dài bình quân của giấc mơ."
"Còn khoảng thời gian từ lúc bắt đầu giấc mơ đến khi tiếng bước chân đi đến cánh cửa phòng, mình hoàn toàn có thể rút ra được từ hai lần mơ trước đây để tính ra một con số cụ thể."
Bút chì trên tay cậu không ngừng chuyển động, tuy nhiên khuôn mặt vẫn rất bình thản, điềm tĩnh. Nếu không phải còn vệt mồ hôi ướt đẫm trên trán thì hiếm ai có thể tin được chàng trai này vừa trải qua những cơn ác mộng dai dẳng, liên tục lặp đi lặp lại với chu kỳ dày đặc.
"Vậy là xong, điều tiếp theo mình phải làm là khống chế bản thân trước khi tiếng bước chân ngoài cửa vang lên."
Lâm Thịnh hiểu rất rõ con người mình.
Cậu không phải học sinh xuất sắc, cũng không có chỉ số IQ thiên tài. Ưu điểm duy nhất có thể nhận thấy rõ ràng trên con người cậu là tính cách trầm tĩnh, bình thản.
Cho nên cậu phải biết tận dụng ưu điểm này, giành lấy thắng lợi trong cơn ác mộng đã đeo đuổi cậu suốt thời gian qua.
Mặc dù cậu không biết mình sẽ đạt được điều gì sau chiến thắng.
Tuy nhiên dựa theo trực giác không ngừng mách bảo, cậu biết chắc rằng dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được để bản thân rơi vào tay kẻ tạo ra những tiếng bước chân kia.
Tuyệt đối không được!
Lâm Thịnh cầm thẳng cây bút chì lên, cấp tốc ghi chép lại những số liệu mình vừa tính ra vào trong quyển sổ, sau đó đóng nó lại cái "bộp".
Cậu đứng dậy, rời khỏi bàn học, ánh mắt nhìn xuyên qua ô cửa kính cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm nào đó.
Lúc này đã là nửa đêm, ánh trăng trên cao dịu dàng, mềm mại là thế, nhưng cậu đột nhiên lại thấy cả người như lạnh run cả lên.
Lâm Thịnh quay lại muốn lên giường đánh một giấc, song vừa ngồi lên giường, cậu đã do dự muốn đứng lên trở lại.
"Thôi quên đi... Không ngủ thì hơn."
Cậu trầm mặc suy tư một chút rồi lại đứng lên.
Chỉ cần cậu vừa ngủ, ác mộng sẽ lại kéo đến, hơn nữa vẫn là cơn ác mộng đó, trước sau không thay đổi.
Advertisement / Quảng cáo
Những cảm giác ấy không khỏi khiến cậu nảy sinh một cảm giác sợ hãi đối với giường ngủ.
Nhưng dù do dự, phân vân thì cũng không thể làm khác được, cậu không thể không ngủ. Nếu cứ cố thức như thế mãi, chắc chắn cơ thể cậu sẽ khó lòng chống đỡ nổi.
Lâm Thịnh suy tư trong giây lát rồi cầm đồng hồ cẩn thận lên dây cót, chăm chú căn chỉnh thời gian, sau đó mới mặc luôn áo nằm lên giường.
Chiếc giường mà người thường cảm thấy thật mềm mại êm ái, thì đối với cậu không khác gì bàn chông cắm đầy gai nhọn mà cậu buộc phải nằm lên.
Cũng may lần này không xảy ra vấn đề gì, tuy rằng ác mộng vẫn đến như cũ, nhưng cả đêm đồng hồ báo thức cần mẫn reo cả bảy lần cũng đủ để cậu vất vả chống chọi được đến sáng.
...
"Này, mấy ngày hôm nay cậu bị cái gì thế hả?" Thẩm Yến nhìn Lâm Thịnh bằng ánh mắt có phần sợ hãi.
Cậu bạn tốt xưa nay luôn khỏe mạnh, tỉnh táo biết bao bây giờ lại có sắc mặt đầy thảm hại, vành mắt cũng chuyển thành đen xì. Bộ dạng như vậy chắc chắn là do nghỉ ngơi không đầy đủ.
"Sao sắc mặt cậu lại kém như vậy? Trẻ tuổi thì trẻ nhưng cũng cần biết cách tiết chế bản thân chứ." Thẩm Yến an ủi mà chẳng thèm lựa lời.
Lâm Thịnh bất đắc dĩ ngáp một cái rõ to.
Cho dù đang ngồi giữa lớp học náo nhiệt, ồn ào như thế nhưng cậu cũng chỉ muốn mau chóng làm một giấc.
Bây giờ đối với cậu mà nói thì những tiếng ồn ào xung quanh không khác tấm màn cách âm bảo vệ là bao, nghe không hề chói tai chút nào.
"Chỉ là mấy ngày hôm nay mình ngủ không được ngon thôi." Lâm Thịnh mặt mày ủ rũ, uể oải đáp lại.
"Ban đêm cậu mộng tinh hay sao hả?" Thẩm Yến ghé sát vẻ mặt vô cùng thâm hiểm của mình lại gần cậu, giễu cợt.
"Cút." Nói xong, Lâm Thịnh lại im lặng rồi đáp: "Chỉ là mình gặp ác mộng thôi."
"Chỉ mơ ác mộng cũng có thể biến cậu ra thành thế này sao?" Thẩm Yến cũng cạn lời.
"Thì là do một cơn ác mộng cứ lặp lại liên tục." Lâm Thịnh thấp giọng đáp. Điều này không cần phải che đậy, giấu giếm làm gì, dẫu sao cũng từng có rất nhiều người trải qua chuyện này, chỉ là họ không bị rơi vào tình trạng nghiêm trọng giống như cậu mà thôi.
"Ác mộng triền miên à... Vậy cậu có thể lên mạng tra thử đấy. Nghe đâu có một vài người có thể tự kiểm soát giấc mơ của mình, biến cơn ác mộng thành giấc mơ đẹp. Có vẻ cũng rất thần kỳ đó." Thẩm Yến suy nghĩ một chút rồi đưa ra lời gợi ý.
"Thật không?" Lâm Thịnh cũng từng tham khảo các loại tài liệu online trôi nổi trên mạng nhưng thực sự khó lòng kiểm định tính chính xác của chúng.
"Thật đấy, lúc trước mình cũng từng gặp ác mộng, chỉ là nếu không muốn mơ phải ba thứ không đâu thì trước khi đi ngủ cậu được không sợ hãi, lo lắng gì cả. Trong lòng cậu không vương chút sợ hãi thì sẽ không gặp phải ác mộng nữa rồi." Thẩm Yến nói ra vẻ chắc nịch lắm.
"Thật à?" Lâm Thịnh gật nhẹ đầu.
Lúc trước cậu cũng từng tra ra phương pháp này nhưng lại không có gì kiểm chứng.
"Cậu đừng làm ra bộ dáng không tin tưởng ấy. Lúc trước mình cũng rất hay gặp ác mộng, sau khi thực hiện phương pháp này, từ đó về sau cũng chưa từng gặp một cơn ác mộng nào nữa. Câu nói 'Ngày nghĩ gì, đêm mơ đó' cũng dựa trên đạo lý này mà thôi." Thẩm Yến nói một cách đầy nghiêm túc.
"Là thật sao?" Ánh mắt Lâm Thịnh ngời sáng, cậu không nói thêm gì nữa.
"Nhìn cậu đi, chẳng có tí tinh thần nào hết, chi bằng tí nữa tớ dẫn cậu đi đến câu lạc bộ thể thao nhé?" Thẩm Yến vừa nghiêm túc giây trước, giây sau đã khôi phục vẻ nhí nhố hằng ngày.
"Thôi bỏ đi..."
"Chậc chậc chậc. Bây giờ cả mấy cặp đùi trắng nõn sau lớp đồng phục thể thao cũng không làm cậu có tí hứng thú nào à?" Thẩm Yến cảm thán một câu.
"... Bây giờ mình chỉ muốn ngủ được một giấc tử tế thôi." Lâm Thịnh bất đắc dĩ đáp lại.
Advertisement / Quảng cáo
Buổi chiều, sau khi tan học trở về nhà, cậu đột nhiên phát hiện ba mẹ mình đã sớm tan làm trở về từ bao giờ.
Mẹ cậu - Cố Uyển Thu đang ở trong bếp nấu ăn. Ba cậu là Lâm Chu Niên thì đang ngồi đọc báo trong phòng khách.
Chị gái Lâm Hiểu không có nhà, có lẽ đã quay về trường đại học rồi.
Thấy Lâm Thịnh đã về nhà, Lâm Chu Niên buông tờ báo trên tay xuống, nhìn cậu đầy lo lắng.
"Sao sắc mặt con gần đây kém vậy, có phải là bị bệnh gì rồi hay không? Thằng nhóc này, con đừng có cậy trẻ khỏe, không phải bệnh nào cũng tùy tiện qua loa là đều khỏi hết đâu."
"Không sao đâu ạ." Lâm Thịnh vừa đổi dép đi trong nhà, vừa trả lời ba mình: "Tại mấy ngày hôm nay con ngủ không ngon thôi."
"Không sao thì tốt, thằng nhóc, con..." Ba cậu còn chưa nói dứt câu đã thấy Lâm Thịnh vứt ba lô xuống, quay người bước trở về phòng ngủ.
Một lát sau, tiếng cửa phòng ngủ đóng mạnh vang lên cái "ầm" một tiếng rồi mọi thứ đều trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có.
"Đứa nhóc này..." Lâm Chu Niên kinh ngạc nhìn vợ mình đi ra khi nghe thấy tiếng động. Hai người đều hiện lên nét lo lắng.
"Ba còn chưa khỏe hẳn mà, hy vọng hai đứa nhóc ở nhà đừng có chuyện gì." Cố Uyển Thu nói với vẻ đầy lo lắng.
"Tôi sẽ để mắt hơn, bà đừng có tham gia vào, mau đi nấu cơm đi!" Lâm Chu Niên phẩy phẩy tay đáp lời vợ.
Quả nhiên mọi chuyện xảy ra không nằm ngoài dự đoán của Lâm Thịnh.
Ngày thứ ba, cơn ác mộng lại xuất hiện một lần nữa.
Lần này là vào buổi đêm.
Sau khi kết thúc bữa ăn khuya cùng với ba mình, cậu trở về phòng ngủ. Chỉ vừa đặt lưng nằm xuống chợp mắt chưa được mười phút thì giấc mơ ấy lại đến
Lần này những tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến một cách gấp gáp hơn.
Nhưng có vẻ do lần này đã có sẵn tính toán dự phòng nên Lâm Thịnh như có điện chạy qua người, lập tức giật mình tỉnh lại. Chủ nhân của những tiếng bước chân mạnh mẽ kia chưa kịp mở cửa bước vào phòng thì cậu đã sớm tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mơ.
Nhưng cũng nhờ lần này, cuối cùng cậu cũng có thể khẳng định một cách chắc chắn, đây không phải một hiện tượng xảy ra một cách tình cờ.
Cơn ác mộng đó hẳn là còn ẩn chứa điều gì mà nhất thời cậu chưa thể tìm ra ngay được.
Điều này cũng giống như việc cậu vô duyên vô cớ bị thức tỉnh ký ức của kiếp trước vậy.
Sau đó cơn ác mộng vẫn đều đặn tới vào những ngày kế tiếp, chỉ cần cậu vừa chìm vào giấc ngủ thì nó sẽ ngay lập tức kéo đến.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh vẫn như cũ, cố hết sức khống chế bản thân trong mơ, song dù cậu cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì.
Mỗi một lần như vậy là một lần cậu bị sợ hãi, hoảng loạn vây quanh. Trong giấc mơ, người ngồi im lìm bên bàn học trong phòng ngủ của cậu là một cô gái mặc váy trắng. Cô ta không hề thay đổi, ngồi yên lặng ở đó, cất lên những tiếng khóc méo mó, dị hợm.
Còn tiếng bước chân cũng vẫn vậy, không ngừng lặp lại quá trình từ hành lang dần dần đến gần.
May mắn thay, Lâm Thịnh đã tính toán trước chuyện đó. Cậu đã sớm đặt giờ trên đồng hồ báo thức để đúng thời điểm ngăn chặn chuyện không hay xảy đến với mình.
Nó sẽ reo lên mỗi khi tiếng bước chân vừa vang lên ở ngay sau cánh cửa.
Đồng hồ báo thức sẽ đánh thức cậu bước ra khỏi giấc mơ.
Đây có thể xem như biện pháp hữu hiệu nhất mà cậu có thể nghĩ ra được ngay lúc này.
Cuộc sống như thế kéo dài khoảng hai tuần.
"Dựa theo tính toán lúc trước của mình, từ sau lần thứ ba mình nằm mơ thì nó kéo dài khoảng 35 phút."
"Từ lần thứ tư đến lần thứ bảy, sự chênh lệch thời gian cũng không lớn lắm, chỉ vào khoảng 5 phút đồng hồ. Như vậy có thể thấy được giấc mơ này cũng không phải dài lắm."
Đêm hôm ấy, Lâm Thịnh ngồi trước ánh đèn bàn học, cẩn thận đọc lại những số liệu tính toán về giấc mơ mà cậu ghi lại trước đó.
"Lấy một số trung bình là được rồi, như vậy là tính ra được độ dài bình quân của giấc mơ."
"Còn khoảng thời gian từ lúc bắt đầu giấc mơ đến khi tiếng bước chân đi đến cánh cửa phòng, mình hoàn toàn có thể rút ra được từ hai lần mơ trước đây để tính ra một con số cụ thể."
Bút chì trên tay cậu không ngừng chuyển động, tuy nhiên khuôn mặt vẫn rất bình thản, điềm tĩnh. Nếu không phải còn vệt mồ hôi ướt đẫm trên trán thì hiếm ai có thể tin được chàng trai này vừa trải qua những cơn ác mộng dai dẳng, liên tục lặp đi lặp lại với chu kỳ dày đặc.
"Vậy là xong, điều tiếp theo mình phải làm là khống chế bản thân trước khi tiếng bước chân ngoài cửa vang lên."
Lâm Thịnh hiểu rất rõ con người mình.
Cậu không phải học sinh xuất sắc, cũng không có chỉ số IQ thiên tài. Ưu điểm duy nhất có thể nhận thấy rõ ràng trên con người cậu là tính cách trầm tĩnh, bình thản.
Cho nên cậu phải biết tận dụng ưu điểm này, giành lấy thắng lợi trong cơn ác mộng đã đeo đuổi cậu suốt thời gian qua.
Mặc dù cậu không biết mình sẽ đạt được điều gì sau chiến thắng.
Tuy nhiên dựa theo trực giác không ngừng mách bảo, cậu biết chắc rằng dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được để bản thân rơi vào tay kẻ tạo ra những tiếng bước chân kia.
Tuyệt đối không được!
Lâm Thịnh cầm thẳng cây bút chì lên, cấp tốc ghi chép lại những số liệu mình vừa tính ra vào trong quyển sổ, sau đó đóng nó lại cái "bộp".
Cậu đứng dậy, rời khỏi bàn học, ánh mắt nhìn xuyên qua ô cửa kính cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm nào đó.
Lúc này đã là nửa đêm, ánh trăng trên cao dịu dàng, mềm mại là thế, nhưng cậu đột nhiên lại thấy cả người như lạnh run cả lên.
Lâm Thịnh quay lại muốn lên giường đánh một giấc, song vừa ngồi lên giường, cậu đã do dự muốn đứng lên trở lại.
"Thôi quên đi... Không ngủ thì hơn."
Cậu trầm mặc suy tư một chút rồi lại đứng lên.
Chỉ cần cậu vừa ngủ, ác mộng sẽ lại kéo đến, hơn nữa vẫn là cơn ác mộng đó, trước sau không thay đổi.
Advertisement / Quảng cáo
Những cảm giác ấy không khỏi khiến cậu nảy sinh một cảm giác sợ hãi đối với giường ngủ.
Nhưng dù do dự, phân vân thì cũng không thể làm khác được, cậu không thể không ngủ. Nếu cứ cố thức như thế mãi, chắc chắn cơ thể cậu sẽ khó lòng chống đỡ nổi.
Lâm Thịnh suy tư trong giây lát rồi cầm đồng hồ cẩn thận lên dây cót, chăm chú căn chỉnh thời gian, sau đó mới mặc luôn áo nằm lên giường.
Chiếc giường mà người thường cảm thấy thật mềm mại êm ái, thì đối với cậu không khác gì bàn chông cắm đầy gai nhọn mà cậu buộc phải nằm lên.
Cũng may lần này không xảy ra vấn đề gì, tuy rằng ác mộng vẫn đến như cũ, nhưng cả đêm đồng hồ báo thức cần mẫn reo cả bảy lần cũng đủ để cậu vất vả chống chọi được đến sáng.
...
"Này, mấy ngày hôm nay cậu bị cái gì thế hả?" Thẩm Yến nhìn Lâm Thịnh bằng ánh mắt có phần sợ hãi.
Cậu bạn tốt xưa nay luôn khỏe mạnh, tỉnh táo biết bao bây giờ lại có sắc mặt đầy thảm hại, vành mắt cũng chuyển thành đen xì. Bộ dạng như vậy chắc chắn là do nghỉ ngơi không đầy đủ.
"Sao sắc mặt cậu lại kém như vậy? Trẻ tuổi thì trẻ nhưng cũng cần biết cách tiết chế bản thân chứ." Thẩm Yến an ủi mà chẳng thèm lựa lời.
Lâm Thịnh bất đắc dĩ ngáp một cái rõ to.
Cho dù đang ngồi giữa lớp học náo nhiệt, ồn ào như thế nhưng cậu cũng chỉ muốn mau chóng làm một giấc.
Bây giờ đối với cậu mà nói thì những tiếng ồn ào xung quanh không khác tấm màn cách âm bảo vệ là bao, nghe không hề chói tai chút nào.
"Chỉ là mấy ngày hôm nay mình ngủ không được ngon thôi." Lâm Thịnh mặt mày ủ rũ, uể oải đáp lại.
"Ban đêm cậu mộng tinh hay sao hả?" Thẩm Yến ghé sát vẻ mặt vô cùng thâm hiểm của mình lại gần cậu, giễu cợt.
"Cút." Nói xong, Lâm Thịnh lại im lặng rồi đáp: "Chỉ là mình gặp ác mộng thôi."
"Chỉ mơ ác mộng cũng có thể biến cậu ra thành thế này sao?" Thẩm Yến cũng cạn lời.
"Thì là do một cơn ác mộng cứ lặp lại liên tục." Lâm Thịnh thấp giọng đáp. Điều này không cần phải che đậy, giấu giếm làm gì, dẫu sao cũng từng có rất nhiều người trải qua chuyện này, chỉ là họ không bị rơi vào tình trạng nghiêm trọng giống như cậu mà thôi.
"Ác mộng triền miên à... Vậy cậu có thể lên mạng tra thử đấy. Nghe đâu có một vài người có thể tự kiểm soát giấc mơ của mình, biến cơn ác mộng thành giấc mơ đẹp. Có vẻ cũng rất thần kỳ đó." Thẩm Yến suy nghĩ một chút rồi đưa ra lời gợi ý.
"Thật không?" Lâm Thịnh cũng từng tham khảo các loại tài liệu online trôi nổi trên mạng nhưng thực sự khó lòng kiểm định tính chính xác của chúng.
"Thật đấy, lúc trước mình cũng từng gặp ác mộng, chỉ là nếu không muốn mơ phải ba thứ không đâu thì trước khi đi ngủ cậu được không sợ hãi, lo lắng gì cả. Trong lòng cậu không vương chút sợ hãi thì sẽ không gặp phải ác mộng nữa rồi." Thẩm Yến nói ra vẻ chắc nịch lắm.
"Thật à?" Lâm Thịnh gật nhẹ đầu.
Lúc trước cậu cũng từng tra ra phương pháp này nhưng lại không có gì kiểm chứng.
"Cậu đừng làm ra bộ dáng không tin tưởng ấy. Lúc trước mình cũng rất hay gặp ác mộng, sau khi thực hiện phương pháp này, từ đó về sau cũng chưa từng gặp một cơn ác mộng nào nữa. Câu nói 'Ngày nghĩ gì, đêm mơ đó' cũng dựa trên đạo lý này mà thôi." Thẩm Yến nói một cách đầy nghiêm túc.
"Là thật sao?" Ánh mắt Lâm Thịnh ngời sáng, cậu không nói thêm gì nữa.
"Nhìn cậu đi, chẳng có tí tinh thần nào hết, chi bằng tí nữa tớ dẫn cậu đi đến câu lạc bộ thể thao nhé?" Thẩm Yến vừa nghiêm túc giây trước, giây sau đã khôi phục vẻ nhí nhố hằng ngày.
"Thôi bỏ đi..."
"Chậc chậc chậc. Bây giờ cả mấy cặp đùi trắng nõn sau lớp đồng phục thể thao cũng không làm cậu có tí hứng thú nào à?" Thẩm Yến cảm thán một câu.
"... Bây giờ mình chỉ muốn ngủ được một giấc tử tế thôi." Lâm Thịnh bất đắc dĩ đáp lại.
Advertisement / Quảng cáo
Buổi chiều, sau khi tan học trở về nhà, cậu đột nhiên phát hiện ba mẹ mình đã sớm tan làm trở về từ bao giờ.
Mẹ cậu - Cố Uyển Thu đang ở trong bếp nấu ăn. Ba cậu là Lâm Chu Niên thì đang ngồi đọc báo trong phòng khách.
Chị gái Lâm Hiểu không có nhà, có lẽ đã quay về trường đại học rồi.
Thấy Lâm Thịnh đã về nhà, Lâm Chu Niên buông tờ báo trên tay xuống, nhìn cậu đầy lo lắng.
"Sao sắc mặt con gần đây kém vậy, có phải là bị bệnh gì rồi hay không? Thằng nhóc này, con đừng có cậy trẻ khỏe, không phải bệnh nào cũng tùy tiện qua loa là đều khỏi hết đâu."
"Không sao đâu ạ." Lâm Thịnh vừa đổi dép đi trong nhà, vừa trả lời ba mình: "Tại mấy ngày hôm nay con ngủ không ngon thôi."
"Không sao thì tốt, thằng nhóc, con..." Ba cậu còn chưa nói dứt câu đã thấy Lâm Thịnh vứt ba lô xuống, quay người bước trở về phòng ngủ.
Một lát sau, tiếng cửa phòng ngủ đóng mạnh vang lên cái "ầm" một tiếng rồi mọi thứ đều trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có.
"Đứa nhóc này..." Lâm Chu Niên kinh ngạc nhìn vợ mình đi ra khi nghe thấy tiếng động. Hai người đều hiện lên nét lo lắng.
"Ba còn chưa khỏe hẳn mà, hy vọng hai đứa nhóc ở nhà đừng có chuyện gì." Cố Uyển Thu nói với vẻ đầy lo lắng.
"Tôi sẽ để mắt hơn, bà đừng có tham gia vào, mau đi nấu cơm đi!" Lâm Chu Niên phẩy phẩy tay đáp lời vợ.