Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-46
Chương 46: Lại lần nữa (1)
Sau khi giải quyết xong các vấn đề về sân tập, Lâm Thịnh đi ra khỏi khu đất thuê.
Bên ngoài khu đất có treo một tấm biển: Câu lạc bộ võ thuật tự do Thiết Quyền.
Xung quanh vẫn còn vết tích chưa sửa sang xong, một số chỗ còn chưa quét sơn đen hẳn hoi.
"Đúng là sân tập này xây dựng qua loa thật..." Lâm Thịnh cũng cạn lời.
Chẳng trách tốc độ của mấy người đó nhanh như vậy.
Cậu không nhìn thêm nữa mà phóng tầm mắt nhìn men theo hai bên con đường của câu lạc bộ Thiết Quyền.
Vừa hay ngay bên phải có một quán internet, ngoài cửa treo biển hiệu: Quán nét Tân Thế Kỷ.
Mấy đứa nhóc tầm mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi trước cửa hút thuốc, vừa nhả khói vừa chém gió.
"Lâu lắm rồi không lên mạng, vừa hay đi xem xem thế nào."
Lâm Thịnh vừa nảy ra ý định này liền đi luôn về phía quán nét.
Cậu đi ngang qua hai cậu thiếu niên đang hút thuốc kia, đẩy cánh cửa bằng kính trong suốt quán net ra.
Bên trong có hai hàng máy tính xếp rất ngay ngắn nhưng hơi bẩn.
Advertisement / Quảng cáo
Bên phải cánh cửa là quầy tiếp tân của quán net, có một cô gái không quá hai mươi tuổi đang ngồi đó, vừa ăn mì gói vừa xem phim truyền hình.
Trên quầy có đặt một tấm bảng: Một tệ rưỡi một tiếng, hội viên nạp một trăm tệ tặng năm mươi tệ.
"Cho tôi một máy, dùng ba tiếng."
Lâm Thịnh nhìn đồng hồ trên tường. Dù sao hôm nay cũng đã ra ngoài rồi, cậu mượn cớ nói với người nhà là đi dã ngoại với bạn. Cả buổi chiều ngày hôm nay, cậu muốn làm gì cũng được.
Bây giờ mới hơn ba giờ một chút, sau khi lên mạng ba tiếng, ăn cơm tối xong thì về là vừa hay.
Cô gái quản lý quán net nhìn cậu một cái.
"Có nhớ số chứng minh thư không? Không nhớ thì mở thẻ tạm thời, giá sẽ đắt hơn một chút."
Lâm Thịnh nhanh chóng đọc số chứng minh thư của mình, sau đó trả tiền rồi nhận lấy một máy.
Cậu lại mua thêm một chai nước khoáng ở chỗ quầy quản lý sau đó mới đi đến chỗ máy của mình ngồi xuống.
Cậu ấn nút mở nguồn rồi đợi đến khi trên màn hình xuất hiện biểu tượng CPU màu xanh dương, biểu tượng bo mạch chủ và cuối cùng là hệ điều hành NWE quen thuộc.
NWE là hệ điều hành của thế giới này, cùng loại với windows, do người nước ngoài phát minh ra, còn nước Tịch Lâm chỉ sử dụng bản lậu thôi.
Sau khi Lâm Thịnh ngồi xuống liền kéo ghế xích lại gần màn hình, tay cậu cầm chuột, kích mở một biểu tượng trên màn hình một cách quen thuộc.
Đó là biểu tượng hoạt hình màu xanh trắng của trò "Chiến Tranh Vũ Trụ".
Đây là trò chơi chiến thuật hiện nay đang thịnh hành ở Tịch Lâm, nó cũng giống như trò Star War đời đầu.
Thao tác lại giống trò Red Alert.
Đây là trò chơi trước đây Lâm Thịnh thích nhất.
Vì nó mà cậu còn tham gia một nhóm gồm các game thủ của trò này.
Lâm Thịnh nhanh chóng đăng nhập vào trong trò chơi, tên cậu dùng trong game là Đại Hãn Bảy Thước.
Vừa mới đăng nhập vào giao diện trò chơi mang đầy phong cách khoa học viễn tưởng xong, ở mục "bạn bè" bên góc phải liền không ngừng vang lên tiếng thông báo "ting ting ting".
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Có đó không?"
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Vào chơi cùng đi!"
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Có đó không?"
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Lại không online?"
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Bảy Thước có đó không?"
Vương Giả Hận: "Mẹ nó lại thua rồi! Bảy Thước, cậu còn không online thì nhóm chúng ta sẽ bị đánh đến bầm giập mất!"
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Con mẹ nó đám người bên Đồng Lư kiêu căng quá! Bảy Thước cậu online thì nhớ tìm tôi! Thiếu mỗi cậu thôi đấy!."
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Lâu như vậy rồi còn chưa online!?"
Lâm Thịnh nhìn thời gian, tin nhắn gần nhất là hai ngày trước.
Bởi vì kỹ thuật chơi của cậu không tồi, cho nên trong số đám chiến hữu hay chơi cùng thì cậu vẫn luôn là chủ lực trong nhóm.
Đáng tiếc, kể từ sau khi mơ thấy ác mộng, cậu chủ yếu tập trung tinh thần vào trong giấc mơ nên cũng rất lâu rồi cậu không chơi.
Cho dù thi thoảng cậu có vào quán nét cũng chỉ là để tìm hiểu những thông tin liên quan đến giấc mơ và kiếm thuật.
Ting ting.
Đột nhiên tiếng báo tin nhắn vang lên.
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Cuối cùng cũng online rồi! Mau chiến đi, chiến đi!"
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh ngạc nhiên, tên nhóc này là người thường xuyên online nhất trong nhóm tám người. Cậu ta gần như là một tên cuồng trò chơi này, có hôm nào đột nhiên nổi máu lên là có thể chơi từ sáng đến tối không ngừng nghỉ.
"Bắt đầu thôi. Cậu lập đội đi." Lâm Thịnh trả lời.
"Được."
Hai người bọn họ nhanh chóng lập thành đội, sau đó lại gọi những người khác nhưng đáng tiếc không ai online.
Chẳng bao lâu sau, trò chơi đã bắt đầu, đối thủ được chọn ngẫu nhiên.
Mặc dù Lâm Thịnh đã nghỉ chơi rất lâu rồi, nhưng trò này hoàn toàn dựa vào tốc độ tay và sự hiểu biết chiến thuật, cũng gần giống với võ thuật tự do.
Vì vậy kỹ thuật của cậu cũng không bị mai một đi, cậu và Ngôi Sao Hoàng Hôn nhanh chóng giải quyết xong trận mở màn.
Bọn họ giải quyết hai đối thủ của ván đầu tiên một cách gọn gàng, cả quá trình không mất quá hai mươi phút.
Rồi hai người tiếp tục chơi ván thứ hai, ván thứ ba.
Sau khi chơi liên tục gần một tiếng, Lâm Thịnh cũng cảm thấy chán nên ấn vào nút tạm dừng.
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Sao vậy? Không phải hôm nay cậu được nghỉ sao?"
Đại Hãn Bảy Thước: "Có chút việc nên không chơi nữa."
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Có việc quái gì, chơi tiếp thôi!"
Đại Hãn Bảy Thước: "Thực sự có việc, gần đây nhà mình rất bận nên không có nhiều thời gian để chơi."
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Hoàng Quan cũng không bận như cậu đâu. Cậu không phải học sinh à? Cả ngày bận chuyện gì thế?"
Đại Hãn Bảy Thước: "Có chút việc phải xử lý."
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Một thời gian nữa tên nhóc Hoàng Quan kia sẽ ghé qua Hoài Sa, hay là chúng ta tổ chức một buổi họp mặt ở Hoài Sa đi? Mình bao hết!"
Lâm Thịnh nhìn màn hình, mỉm cười.
Ở trong nhóm này, cậu từng nói rằng mình là một học sinh nghèo, tiền tiêu vặt rất ít nên thời gian lên mạng không nhiều. Còn cái cậu Ngôi Sao Hoàng Hôn này hình như điều kiện gia đình không tồi nên không hề quan tâm đến hóa đơn tiền internet.
Bây giờ cậu ta lại nói muốn bao, rõ ràng là cậu ta không thiếu tiền.
Cậu cười cười, trả lời qua loa một câu.
"Sao cũng được, xem ý của mọi người thế nào thôi."
Ngôi Sao Hoàng Hôn lại hậm hực oán trách thêm mấy câu, hai người chơi thêm một ván rồi Lâm Thịnh mới đăng xuất.
Cậu không chơi nữa mà mở trang tìm kiếm, thành thạo vào trang tin tức của thành phố Hoài Sa xem xem có tin gì mới không.
Chẳng mấy chốc, một tin tức mới được đăng lên cách đây hai tiếng đập ngay vào mắt cậu.
"Khu Hắc Thủy phía Nam thành phố xảy ra vụ án cướp của giết người, trực tiếp đưa tin tại hiện trường!"
Mắt Lâm Thịnh hơi nheo lại, cậu nhanh chóng nhấp chuột mở ra xem.
Đoạn tin này do một người tên Phong Ngữ Giả đăng lên, ngay trong phần đầu là một bức ảnh hiện trường vụ án.
Nơi đó hình như là một căn phòng đang thi công, chưa được hoàn thành.
Cả một khoảnh đất nơi đó toàn máu là máu, trên tường thì viết ba chữ: Yêu tôi không?
Lâm Thịnh nheo mắt nhìn lướt qua rồi đọc những bình luận bên dưới.
"Lại là cái chỗ quái quỷ này, cái công trường tòa nhà xây dở này đã mấy lần xảy ra chuyện như này rồi mà vẫn có người không nghe, dám đến đây chơi! Đúng là không muốn sống mà!"
"Lần trước là một người đàn ông, cũng bị cướp rồi giết tại đây, đúng là yêu ma quỷ quái."
"Không chỉ vậy, trước đây có một đôi yêu nhau cũng mất tích ở chỗ này, chỉ còn lại cả căn phòng đầy máu."
Advertisement / Quảng cáo
"Cảnh sát đã từng đến chưa?"
"Cảnh sát đến không biết bao nhiêu lần rồi nhưng đều vô ích thôi. Hung thủ không để lại bất cứ dấu vết gì."
Lâm Thịnh im lặng lướt mắt đọc một lượt hết bài, sau đó chìm vào suy nghĩ.
Hoài Sa không lớn nhưng cũng không nhỏ, những vụ án không có manh mối như thế này thực ra cậu cũng nghe nói đến mấy vụ rồi.
Cảnh sát đã điều tra rất nhiều lần nhưng đều bó tay, cuối cùng phần lớn đều chỉ tìm đại một lý do nào đó để bắt một người rồi định tội, coi như kết thúc vụ án.
Nhưng những vụ án đã kết thúc kia, chỉ cần là người có kiến thức thì đều biết đó chỉ là đang che mắt thiên hạ mà thôi.
Trước đây cậu không quan tâm những vấn đề này, nhiều lắm chỉ coi như đề tài bàn luận lúc rảnh rỗi. Thế nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, cậu lại cảm thấy hơi lạ.
Những vụ án cảnh sát chịu bó tay như này, hình như hơi nhiều thì phải.
Cậu lại tùy tiện đi xem mấy bài khác, chẳng bao lâu sau lại tìm thấy được một vụ án giết người trong phòng kín tương tự bên trong đống tin cũ. Đó cũng là một vụ án không có manh mối, đến bây giờ cũng chưa phá được.
Lâm Thịnh đóng trang tin tức lại, sau đó tìm tin tức thời sự, Tịch Lâm và Lydum vẫn đang giao tranh không ngừng.
Hiện giờ hai bên vẫn đang "đấu võ mồm", sau đó dàn binh ở ngay chỗ biên giới, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh.
Nhưng trên thực tế, tình trạng này đã duy trì hơn một năm nay rồi. Ban đầu mọi người còn thấy hơi lo lắng nhưng lâu dần cũng thành quen.
Sau khi giải quyết xong các vấn đề về sân tập, Lâm Thịnh đi ra khỏi khu đất thuê.
Bên ngoài khu đất có treo một tấm biển: Câu lạc bộ võ thuật tự do Thiết Quyền.
Xung quanh vẫn còn vết tích chưa sửa sang xong, một số chỗ còn chưa quét sơn đen hẳn hoi.
"Đúng là sân tập này xây dựng qua loa thật..." Lâm Thịnh cũng cạn lời.
Chẳng trách tốc độ của mấy người đó nhanh như vậy.
Cậu không nhìn thêm nữa mà phóng tầm mắt nhìn men theo hai bên con đường của câu lạc bộ Thiết Quyền.
Vừa hay ngay bên phải có một quán internet, ngoài cửa treo biển hiệu: Quán nét Tân Thế Kỷ.
Mấy đứa nhóc tầm mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi trước cửa hút thuốc, vừa nhả khói vừa chém gió.
"Lâu lắm rồi không lên mạng, vừa hay đi xem xem thế nào."
Lâm Thịnh vừa nảy ra ý định này liền đi luôn về phía quán nét.
Cậu đi ngang qua hai cậu thiếu niên đang hút thuốc kia, đẩy cánh cửa bằng kính trong suốt quán net ra.
Bên trong có hai hàng máy tính xếp rất ngay ngắn nhưng hơi bẩn.
Advertisement / Quảng cáo
Bên phải cánh cửa là quầy tiếp tân của quán net, có một cô gái không quá hai mươi tuổi đang ngồi đó, vừa ăn mì gói vừa xem phim truyền hình.
Trên quầy có đặt một tấm bảng: Một tệ rưỡi một tiếng, hội viên nạp một trăm tệ tặng năm mươi tệ.
"Cho tôi một máy, dùng ba tiếng."
Lâm Thịnh nhìn đồng hồ trên tường. Dù sao hôm nay cũng đã ra ngoài rồi, cậu mượn cớ nói với người nhà là đi dã ngoại với bạn. Cả buổi chiều ngày hôm nay, cậu muốn làm gì cũng được.
Bây giờ mới hơn ba giờ một chút, sau khi lên mạng ba tiếng, ăn cơm tối xong thì về là vừa hay.
Cô gái quản lý quán net nhìn cậu một cái.
"Có nhớ số chứng minh thư không? Không nhớ thì mở thẻ tạm thời, giá sẽ đắt hơn một chút."
Lâm Thịnh nhanh chóng đọc số chứng minh thư của mình, sau đó trả tiền rồi nhận lấy một máy.
Cậu lại mua thêm một chai nước khoáng ở chỗ quầy quản lý sau đó mới đi đến chỗ máy của mình ngồi xuống.
Cậu ấn nút mở nguồn rồi đợi đến khi trên màn hình xuất hiện biểu tượng CPU màu xanh dương, biểu tượng bo mạch chủ và cuối cùng là hệ điều hành NWE quen thuộc.
NWE là hệ điều hành của thế giới này, cùng loại với windows, do người nước ngoài phát minh ra, còn nước Tịch Lâm chỉ sử dụng bản lậu thôi.
Sau khi Lâm Thịnh ngồi xuống liền kéo ghế xích lại gần màn hình, tay cậu cầm chuột, kích mở một biểu tượng trên màn hình một cách quen thuộc.
Đó là biểu tượng hoạt hình màu xanh trắng của trò "Chiến Tranh Vũ Trụ".
Đây là trò chơi chiến thuật hiện nay đang thịnh hành ở Tịch Lâm, nó cũng giống như trò Star War đời đầu.
Thao tác lại giống trò Red Alert.
Đây là trò chơi trước đây Lâm Thịnh thích nhất.
Vì nó mà cậu còn tham gia một nhóm gồm các game thủ của trò này.
Lâm Thịnh nhanh chóng đăng nhập vào trong trò chơi, tên cậu dùng trong game là Đại Hãn Bảy Thước.
Vừa mới đăng nhập vào giao diện trò chơi mang đầy phong cách khoa học viễn tưởng xong, ở mục "bạn bè" bên góc phải liền không ngừng vang lên tiếng thông báo "ting ting ting".
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Có đó không?"
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Vào chơi cùng đi!"
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Có đó không?"
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Lại không online?"
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Bảy Thước có đó không?"
Vương Giả Hận: "Mẹ nó lại thua rồi! Bảy Thước, cậu còn không online thì nhóm chúng ta sẽ bị đánh đến bầm giập mất!"
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Con mẹ nó đám người bên Đồng Lư kiêu căng quá! Bảy Thước cậu online thì nhớ tìm tôi! Thiếu mỗi cậu thôi đấy!."
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Lâu như vậy rồi còn chưa online!?"
Lâm Thịnh nhìn thời gian, tin nhắn gần nhất là hai ngày trước.
Bởi vì kỹ thuật chơi của cậu không tồi, cho nên trong số đám chiến hữu hay chơi cùng thì cậu vẫn luôn là chủ lực trong nhóm.
Đáng tiếc, kể từ sau khi mơ thấy ác mộng, cậu chủ yếu tập trung tinh thần vào trong giấc mơ nên cũng rất lâu rồi cậu không chơi.
Cho dù thi thoảng cậu có vào quán nét cũng chỉ là để tìm hiểu những thông tin liên quan đến giấc mơ và kiếm thuật.
Ting ting.
Đột nhiên tiếng báo tin nhắn vang lên.
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Cuối cùng cũng online rồi! Mau chiến đi, chiến đi!"
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh ngạc nhiên, tên nhóc này là người thường xuyên online nhất trong nhóm tám người. Cậu ta gần như là một tên cuồng trò chơi này, có hôm nào đột nhiên nổi máu lên là có thể chơi từ sáng đến tối không ngừng nghỉ.
"Bắt đầu thôi. Cậu lập đội đi." Lâm Thịnh trả lời.
"Được."
Hai người bọn họ nhanh chóng lập thành đội, sau đó lại gọi những người khác nhưng đáng tiếc không ai online.
Chẳng bao lâu sau, trò chơi đã bắt đầu, đối thủ được chọn ngẫu nhiên.
Mặc dù Lâm Thịnh đã nghỉ chơi rất lâu rồi, nhưng trò này hoàn toàn dựa vào tốc độ tay và sự hiểu biết chiến thuật, cũng gần giống với võ thuật tự do.
Vì vậy kỹ thuật của cậu cũng không bị mai một đi, cậu và Ngôi Sao Hoàng Hôn nhanh chóng giải quyết xong trận mở màn.
Bọn họ giải quyết hai đối thủ của ván đầu tiên một cách gọn gàng, cả quá trình không mất quá hai mươi phút.
Rồi hai người tiếp tục chơi ván thứ hai, ván thứ ba.
Sau khi chơi liên tục gần một tiếng, Lâm Thịnh cũng cảm thấy chán nên ấn vào nút tạm dừng.
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Sao vậy? Không phải hôm nay cậu được nghỉ sao?"
Đại Hãn Bảy Thước: "Có chút việc nên không chơi nữa."
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Có việc quái gì, chơi tiếp thôi!"
Đại Hãn Bảy Thước: "Thực sự có việc, gần đây nhà mình rất bận nên không có nhiều thời gian để chơi."
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Hoàng Quan cũng không bận như cậu đâu. Cậu không phải học sinh à? Cả ngày bận chuyện gì thế?"
Đại Hãn Bảy Thước: "Có chút việc phải xử lý."
Ngôi Sao Hoàng Hôn: "Một thời gian nữa tên nhóc Hoàng Quan kia sẽ ghé qua Hoài Sa, hay là chúng ta tổ chức một buổi họp mặt ở Hoài Sa đi? Mình bao hết!"
Lâm Thịnh nhìn màn hình, mỉm cười.
Ở trong nhóm này, cậu từng nói rằng mình là một học sinh nghèo, tiền tiêu vặt rất ít nên thời gian lên mạng không nhiều. Còn cái cậu Ngôi Sao Hoàng Hôn này hình như điều kiện gia đình không tồi nên không hề quan tâm đến hóa đơn tiền internet.
Bây giờ cậu ta lại nói muốn bao, rõ ràng là cậu ta không thiếu tiền.
Cậu cười cười, trả lời qua loa một câu.
"Sao cũng được, xem ý của mọi người thế nào thôi."
Ngôi Sao Hoàng Hôn lại hậm hực oán trách thêm mấy câu, hai người chơi thêm một ván rồi Lâm Thịnh mới đăng xuất.
Cậu không chơi nữa mà mở trang tìm kiếm, thành thạo vào trang tin tức của thành phố Hoài Sa xem xem có tin gì mới không.
Chẳng mấy chốc, một tin tức mới được đăng lên cách đây hai tiếng đập ngay vào mắt cậu.
"Khu Hắc Thủy phía Nam thành phố xảy ra vụ án cướp của giết người, trực tiếp đưa tin tại hiện trường!"
Mắt Lâm Thịnh hơi nheo lại, cậu nhanh chóng nhấp chuột mở ra xem.
Đoạn tin này do một người tên Phong Ngữ Giả đăng lên, ngay trong phần đầu là một bức ảnh hiện trường vụ án.
Nơi đó hình như là một căn phòng đang thi công, chưa được hoàn thành.
Cả một khoảnh đất nơi đó toàn máu là máu, trên tường thì viết ba chữ: Yêu tôi không?
Lâm Thịnh nheo mắt nhìn lướt qua rồi đọc những bình luận bên dưới.
"Lại là cái chỗ quái quỷ này, cái công trường tòa nhà xây dở này đã mấy lần xảy ra chuyện như này rồi mà vẫn có người không nghe, dám đến đây chơi! Đúng là không muốn sống mà!"
"Lần trước là một người đàn ông, cũng bị cướp rồi giết tại đây, đúng là yêu ma quỷ quái."
"Không chỉ vậy, trước đây có một đôi yêu nhau cũng mất tích ở chỗ này, chỉ còn lại cả căn phòng đầy máu."
Advertisement / Quảng cáo
"Cảnh sát đã từng đến chưa?"
"Cảnh sát đến không biết bao nhiêu lần rồi nhưng đều vô ích thôi. Hung thủ không để lại bất cứ dấu vết gì."
Lâm Thịnh im lặng lướt mắt đọc một lượt hết bài, sau đó chìm vào suy nghĩ.
Hoài Sa không lớn nhưng cũng không nhỏ, những vụ án không có manh mối như thế này thực ra cậu cũng nghe nói đến mấy vụ rồi.
Cảnh sát đã điều tra rất nhiều lần nhưng đều bó tay, cuối cùng phần lớn đều chỉ tìm đại một lý do nào đó để bắt một người rồi định tội, coi như kết thúc vụ án.
Nhưng những vụ án đã kết thúc kia, chỉ cần là người có kiến thức thì đều biết đó chỉ là đang che mắt thiên hạ mà thôi.
Trước đây cậu không quan tâm những vấn đề này, nhiều lắm chỉ coi như đề tài bàn luận lúc rảnh rỗi. Thế nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, cậu lại cảm thấy hơi lạ.
Những vụ án cảnh sát chịu bó tay như này, hình như hơi nhiều thì phải.
Cậu lại tùy tiện đi xem mấy bài khác, chẳng bao lâu sau lại tìm thấy được một vụ án giết người trong phòng kín tương tự bên trong đống tin cũ. Đó cũng là một vụ án không có manh mối, đến bây giờ cũng chưa phá được.
Lâm Thịnh đóng trang tin tức lại, sau đó tìm tin tức thời sự, Tịch Lâm và Lydum vẫn đang giao tranh không ngừng.
Hiện giờ hai bên vẫn đang "đấu võ mồm", sau đó dàn binh ở ngay chỗ biên giới, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh.
Nhưng trên thực tế, tình trạng này đã duy trì hơn một năm nay rồi. Ban đầu mọi người còn thấy hơi lo lắng nhưng lâu dần cũng thành quen.