Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-43
Chương 43: Ban tổ chức (1)
Lâm Thịnh lại thử thêm mấy lần nữa.
Chỉ một thoáng sau, cậu đã hiểu rõ sự diệu kỳ trong đó.
Hôi Ấn Công sự không chỉ tăng lên mỗi sức phòng ngự da thịt cho cơ thể cậu, mà nó còn là một kiểu nâng cao sức chống đỡ của toàn bộ cơ thể.
Da, thịt, xương cốt, tất cả đều có được sự nâng cấp tổng hợp.
Vì thế, cho dù cậu làm bất kỳ động tác nào, từ đấm vào thân cây cho đến dùng dao đâm vào chính mình, cũng đều không thể gây tổn thương cho xương cốt.
Sau một lúc rèn luyện thử, trời đã nhá nhem tối.
Lâm Thịnh thu dọn đồ đạc, đeo cặp sách đi về.
Lúc cậu về đến nhà thì gặp cha mình. Hình như gần đây công việc làm ăn của ông ấy tốt lên, nụ cười trên gương mặt cũng xuất hiện nhiều hơn.
Mẹ cậu cũng đã lấy lại được mức lương cũ, thu nhập trong nhà ít ra cũng tốt hơn so với trước kia.
Lâm Thịnh vì thế cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Còn ở trong mơ, liên tục mấy ngày liền cậu chẳng hề rời khỏi thánh điện Valen, cậu vẫn luôn ẩn nấp trong đó để tu luyện minh tưởng Hôi Ấn.
Tiếp theo, cậu dự định tiếp tục minh tưởng Hôi Ấn. Theo suy đoán của cậu, hiệu quả nâng cấp phòng ngự của Hôi Ấn nhất định là có giới hạn.
Advertisement / Quảng cáo
Nếu không, thánh điện Valen sớm đã trở thành vô địch, căn bản không cần kêu gọi kỵ sĩ thánh điện bình thường, chỉ cần tạo ra thêm mấy kỵ sĩ có thể lĩnh hội được Hôi Ấn là có thể tung hoành khắp thành Hắc Vũ.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua.
Cuối cùng, giải thi đấu kiếm thuật đã chính thức bắt đầu.
...
Ngày mười ba tháng Tư.
Sân thi đấu ở phòng số ba ở cung thi đấu thể thao thành phố Hoài Sa.
Trong sân thi đấu ồn ào náo nhiệt, có hơn một nửa là trống không, chỉ có một góc bên phải xếp khá nhiều đệm dài màu xám.
Từng chiếc đệm vây thành vòng tròn.
Ở trung tâm vòng tròn đó là một võ đài hình vuông. Xung quanh võ đài được vây bằng lưới sắt, mặt sàn lát gỗ màu đỏ thẫm. Mấy nhân viên làm việc mặc đồng phục màu vàng đang kiểm tra lại tình trạng võ đài một lượt.
Lâm Thịnh và Russell đi ở đằng trước, theo sau là Hạ Nhân và Madiel.
Người đi đầu dẫn đường cho họ, men theo sân đấu đi lên phía trước.
Người dẫn đường là nhân viên trong ban tổ chức thi đấu tuyển chọn lần này. Đó là một người đàn ông trung niên đầu hói mặc bộ vest màu xám, tên Lý Hằng.
"Sân thi đấu là thuê một phần của cung thể thao này, bởi vì số người tham gia thi đấu ở thành phố Hoài Sa không nhiều, cho nên vẫn mong mọi người thông cảm.
Nếu trận đấu diễn ra thuận lợi, sáng hôm nay sẽ có thể hoàn thành vòng tuyển chọn."
Khi nói, ông ấy cười híp mắt, dáng vẻ ôn hòa điềm đạm, vừa nhìn đã biết đó là kiểu người thích hòa bình, không muốn đắc tội với ai.
Sau đó ông ấy bắt đầu giảng giải về các hạng mục cần chú ý trong trận đấu lần này.
Russell đi đến bên cạnh Lâm Thịnh, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. Sau đó ánh mắt cậu ta bỗng bừng sáng, tay chỉ về phía xa xa.
"Nhìn bên kia! Là những người tham gia trận đấu!"
Lâm Thịnh ngước mắt, nhìn về hướng cậu ta chỉ.
Đối diện sân thi đấu của cung thể thao cũng có một tốp người đang được nhân viên dẫn đi chậm rãi vào trong sân.
Trần Hoan cũng nằm trong số đó. Bên cạnh cô là bà chị đại Từ Ý - người trước đây đã đăng ký cho Lâm Thịnh, phía sau là mấy người trẻ tuổi, hình như là các học viên bình thường.
Trần Hoan mặc một bộ quần áo bảo vệ màu trắng bó sát, tóc dài cột đuôi ngựa, tư thế oai hùng xinh đẹp, trong tay ôm mũ sắt, vẻ mặt hờ hững.
Ánh mắt của Lâm Thịnh thoáng lướt qua người cô, sau đó nhanh chóng nhìn về một nhóm khác ở đằng sau.
Theo sau Trần Hoan là một đội tham gia thi đấu khác đang được nhân viên dẫn vào.
Đội này chỉ có hai người, hình như là hai anh em, đều là người nước ngoài mắt xanh tóc vàng, dáng vẻ mảnh khảnh khỏe mạnh.
Trong đó, chàng trai có vóc dáng cao, sống lưng thẳng tắp. Anh ta mặc bộ quần áo bảo vệ, cầm một thanh kiếm thẳng không có bộ phận bảo vệ tay cầm.
Lâm Thịnh híp mắt, cảm thấy người thanh niên kia dường như không hề yếu ớt.
Trong phần ký ức của tên kiếm sĩ thối rữa tinh nhuệ mà cậu hấp thu có phương pháp nhất định để dự đoán về đối thủ.
Từ bước chân, cử chỉ động tác, sự cảnh giác... đều có thể nhìn khái quát ra trình độ chiến đấu của đối thủ ở mức nào.
"Xem ra trong hiện thực cũng không phải không có cao thủ." Trong lòng Lâm Thịnh cảnh giác hơn một chút.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên dẫn các đội đến khu vực quanh sân đấu, ngồi xuống đệm dài.
Một tấm băng rôn được kéo ra trên lan can tầng hai ở phía xa xa, bên trên viết: Nhiệt liệt chào mừng Giải thi đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc lần thứ bảy của thành phố Hoài Sa được chính thức tổ chức.
Sau khi nhóm người Lâm Thịnh ngồi xuống, nhóm người Trần Hoan cũng nhanh chóng ngồi xuống tấm đệm ở cách đó không xa.
Advertisement / Quảng cáo
Tổng cộng chỉ có mười đội, họ đều ngồi xung quanh sân thi đấu nên rất dễ quan sát đối phương.
Trần Hoan hung dữ nhìn Lâm Thịnh một lúc, mắt trợn trừng.
Nhưng chưa được bao lâu, tầm nhìn của cô liền dời đi, nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc vàng ở chỗ khác, bộ dáng giống như đối diện với một kẻ địch rất mạnh vậy.
Lâm Thịnh ngồi xếp bằng, trường kiếm dựng thẳng để bên chân.
"Người kia tên là gì?" Cậu chỉ về phía người con trai tóc vàng với vẻ mặt bình thản kia.
Russell ở cạnh xoay sang, nói nhỏ.
"Sears Kami. Là thương gia giàu có vùng này, rất thích luyện môn kiếm pháp này. Khi thầy không có ở đây, anh ta và Trần Hoan đã giành được hạng một và hạng hai."
Lâm Thịnh gật đầu, ý nói đã hiểu.
Chàng trai tóc vàng tên Sears dường như cũng đã chú ý đến ánh mắt của cậu, quay đầu lại, nở một nụ cười xã giao.
Lâm Thịnh mặt không biểu cảm khẽ gật đầu, xem như lịch sự đáp lại.
Ngay sau đó, người dẫn chương trình đứng trên bục bắt đầu chỉnh thử âm thanh. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên.
"Chúng tôi rất vui khi có mặt ở đây, vào ngày đẹp trời tràn đầy ánh nắng này, trong cung thể thao lớn thứ ba của thành phố Hoài Sa, tổ chức trận đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc lần thứ bảy..."
Sau đó là một đoạn cảm ơn các nhà tài trợ.
"Khán giả xung quanh đều chưa đến mấy chục người, trận đấu tuyển chọn này tổ chức để làm cái quái gì chả hiểu." Russell lẩm bẩm.
"Lấy huy chương dọa người cũng được." Lâm Thịnh cười nói.
Sau một loạt những lời vô ích kia, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu giải đấu được gọi là trận đấu tuyển chọn kiếm thuật kia.
Tổng cộng có mười đội, đầu tiên là bốc thăm ngẫu nhiên để chọn ra hai người thi đấu một chọi một. Người thắng sẽ được lên hạng, kẻ thua sẽ bị loại.
Trận đấu tuyển chọn không thể giở trò gian trá gì, thua thì chính là thua, không có cơ hội thứ hai.
Bên đội Lâm Thịnh, Hạ Nhân thay mặt bước lên bốc thăm cùng các đội khác.
Lấy số hiệu ra xem, là số năm.
"Trận thứ năm, không tốt cũng không xấu. Chỉ cần xem đối thủ là ai." Hạ Nhân thấp giọng nói.
Đối thủ chính là đội cũng bốc được số năm.
"Tiếp theo, xin mời tuyển thủ số một lên sân. Người bị đánh trúng ba lần trước sẽ thua, ai không có sức phản kháng cũng sẽ thua." Người dẫn chương trình cầm micro nói lớn.
Lâm Thịnh ngồi phía dưới, nhìn hai chàng trai lần lượt bước lên sân từ hai phía, đứng đối diện với nhau.
Trọng tài bước lên sân, đứng giữa hai người họ.
Keng.
Tiếng chiêng kêu vang lên.
Trọng tài phất hai tay xuống giữa hai người, ra hiệu bắt đầu trận đấu.
Hai người họ lập tức bày ra tư thế Ốc Đính.
Nhưng có một điểm khác nhau, một người thì trường kiếm dựng thẳng bên tai, một người lại giơ trường kiếm cao quá đỉnh đầu.
Tư thế Ốc Đính là tư thế thường gặp nhất, cũng là tư thế phổ biến nhất, bởi vì vô cùng thuận tiện cho việc bổ chém từ trên xuống dưới.
Nhưng khi Lâm Thịnh lướt mắt nhìn xuống bước chân của hai người họ, cậu lập tức khẽ lắc đầu.
Bước chân của hai người này một người thì phù phiếm không có lực, một người thì lại đứng kiểu chữ "bát" thông thường. Hai người đều đặt chân song song... cũng chính là hai chân nằm trên một đường ngang.
Advertisement / Quảng cáo
Thế đứng như vậy, lại cộng thêm sự yếu ớt không có lực, gần như chỉ cần một cái đẩy nhẹ là sẽ ngã, không có chút lực phản kháng lại.
"Thầy, hai người họ thế nào?" Madiel ở sau tiến sát lại gần hỏi nhỏ.
Lâm Thịnh không nói gì, chỉ lắc đầu.
Hai người họ lần lượt hét to, giơ kiếm hung hăng bổ chém về phía đối phương.
Huỵch.
Người cao kia bởi vì tay dài, đánh trúng trước nên giành thắng lợi. Đối thủ bị thương ngã xuống đất.
Thắng thua đã rõ.
Quả thực đúng là heo rừng!
Xung quanh lập tức vang lên mấy tiếng vỗ tay.
Người thắng cuộc nhanh chóng bước xuống dưới, trận đấu thứ hai bắt đầu.
Vẫn là người có cánh tay dài thắng cuộc.
Lâm Thịnh lại thử thêm mấy lần nữa.
Chỉ một thoáng sau, cậu đã hiểu rõ sự diệu kỳ trong đó.
Hôi Ấn Công sự không chỉ tăng lên mỗi sức phòng ngự da thịt cho cơ thể cậu, mà nó còn là một kiểu nâng cao sức chống đỡ của toàn bộ cơ thể.
Da, thịt, xương cốt, tất cả đều có được sự nâng cấp tổng hợp.
Vì thế, cho dù cậu làm bất kỳ động tác nào, từ đấm vào thân cây cho đến dùng dao đâm vào chính mình, cũng đều không thể gây tổn thương cho xương cốt.
Sau một lúc rèn luyện thử, trời đã nhá nhem tối.
Lâm Thịnh thu dọn đồ đạc, đeo cặp sách đi về.
Lúc cậu về đến nhà thì gặp cha mình. Hình như gần đây công việc làm ăn của ông ấy tốt lên, nụ cười trên gương mặt cũng xuất hiện nhiều hơn.
Mẹ cậu cũng đã lấy lại được mức lương cũ, thu nhập trong nhà ít ra cũng tốt hơn so với trước kia.
Lâm Thịnh vì thế cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Còn ở trong mơ, liên tục mấy ngày liền cậu chẳng hề rời khỏi thánh điện Valen, cậu vẫn luôn ẩn nấp trong đó để tu luyện minh tưởng Hôi Ấn.
Tiếp theo, cậu dự định tiếp tục minh tưởng Hôi Ấn. Theo suy đoán của cậu, hiệu quả nâng cấp phòng ngự của Hôi Ấn nhất định là có giới hạn.
Advertisement / Quảng cáo
Nếu không, thánh điện Valen sớm đã trở thành vô địch, căn bản không cần kêu gọi kỵ sĩ thánh điện bình thường, chỉ cần tạo ra thêm mấy kỵ sĩ có thể lĩnh hội được Hôi Ấn là có thể tung hoành khắp thành Hắc Vũ.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua.
Cuối cùng, giải thi đấu kiếm thuật đã chính thức bắt đầu.
...
Ngày mười ba tháng Tư.
Sân thi đấu ở phòng số ba ở cung thi đấu thể thao thành phố Hoài Sa.
Trong sân thi đấu ồn ào náo nhiệt, có hơn một nửa là trống không, chỉ có một góc bên phải xếp khá nhiều đệm dài màu xám.
Từng chiếc đệm vây thành vòng tròn.
Ở trung tâm vòng tròn đó là một võ đài hình vuông. Xung quanh võ đài được vây bằng lưới sắt, mặt sàn lát gỗ màu đỏ thẫm. Mấy nhân viên làm việc mặc đồng phục màu vàng đang kiểm tra lại tình trạng võ đài một lượt.
Lâm Thịnh và Russell đi ở đằng trước, theo sau là Hạ Nhân và Madiel.
Người đi đầu dẫn đường cho họ, men theo sân đấu đi lên phía trước.
Người dẫn đường là nhân viên trong ban tổ chức thi đấu tuyển chọn lần này. Đó là một người đàn ông trung niên đầu hói mặc bộ vest màu xám, tên Lý Hằng.
"Sân thi đấu là thuê một phần của cung thể thao này, bởi vì số người tham gia thi đấu ở thành phố Hoài Sa không nhiều, cho nên vẫn mong mọi người thông cảm.
Nếu trận đấu diễn ra thuận lợi, sáng hôm nay sẽ có thể hoàn thành vòng tuyển chọn."
Khi nói, ông ấy cười híp mắt, dáng vẻ ôn hòa điềm đạm, vừa nhìn đã biết đó là kiểu người thích hòa bình, không muốn đắc tội với ai.
Sau đó ông ấy bắt đầu giảng giải về các hạng mục cần chú ý trong trận đấu lần này.
Russell đi đến bên cạnh Lâm Thịnh, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. Sau đó ánh mắt cậu ta bỗng bừng sáng, tay chỉ về phía xa xa.
"Nhìn bên kia! Là những người tham gia trận đấu!"
Lâm Thịnh ngước mắt, nhìn về hướng cậu ta chỉ.
Đối diện sân thi đấu của cung thể thao cũng có một tốp người đang được nhân viên dẫn đi chậm rãi vào trong sân.
Trần Hoan cũng nằm trong số đó. Bên cạnh cô là bà chị đại Từ Ý - người trước đây đã đăng ký cho Lâm Thịnh, phía sau là mấy người trẻ tuổi, hình như là các học viên bình thường.
Trần Hoan mặc một bộ quần áo bảo vệ màu trắng bó sát, tóc dài cột đuôi ngựa, tư thế oai hùng xinh đẹp, trong tay ôm mũ sắt, vẻ mặt hờ hững.
Ánh mắt của Lâm Thịnh thoáng lướt qua người cô, sau đó nhanh chóng nhìn về một nhóm khác ở đằng sau.
Theo sau Trần Hoan là một đội tham gia thi đấu khác đang được nhân viên dẫn vào.
Đội này chỉ có hai người, hình như là hai anh em, đều là người nước ngoài mắt xanh tóc vàng, dáng vẻ mảnh khảnh khỏe mạnh.
Trong đó, chàng trai có vóc dáng cao, sống lưng thẳng tắp. Anh ta mặc bộ quần áo bảo vệ, cầm một thanh kiếm thẳng không có bộ phận bảo vệ tay cầm.
Lâm Thịnh híp mắt, cảm thấy người thanh niên kia dường như không hề yếu ớt.
Trong phần ký ức của tên kiếm sĩ thối rữa tinh nhuệ mà cậu hấp thu có phương pháp nhất định để dự đoán về đối thủ.
Từ bước chân, cử chỉ động tác, sự cảnh giác... đều có thể nhìn khái quát ra trình độ chiến đấu của đối thủ ở mức nào.
"Xem ra trong hiện thực cũng không phải không có cao thủ." Trong lòng Lâm Thịnh cảnh giác hơn một chút.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên dẫn các đội đến khu vực quanh sân đấu, ngồi xuống đệm dài.
Một tấm băng rôn được kéo ra trên lan can tầng hai ở phía xa xa, bên trên viết: Nhiệt liệt chào mừng Giải thi đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc lần thứ bảy của thành phố Hoài Sa được chính thức tổ chức.
Sau khi nhóm người Lâm Thịnh ngồi xuống, nhóm người Trần Hoan cũng nhanh chóng ngồi xuống tấm đệm ở cách đó không xa.
Advertisement / Quảng cáo
Tổng cộng chỉ có mười đội, họ đều ngồi xung quanh sân thi đấu nên rất dễ quan sát đối phương.
Trần Hoan hung dữ nhìn Lâm Thịnh một lúc, mắt trợn trừng.
Nhưng chưa được bao lâu, tầm nhìn của cô liền dời đi, nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc vàng ở chỗ khác, bộ dáng giống như đối diện với một kẻ địch rất mạnh vậy.
Lâm Thịnh ngồi xếp bằng, trường kiếm dựng thẳng để bên chân.
"Người kia tên là gì?" Cậu chỉ về phía người con trai tóc vàng với vẻ mặt bình thản kia.
Russell ở cạnh xoay sang, nói nhỏ.
"Sears Kami. Là thương gia giàu có vùng này, rất thích luyện môn kiếm pháp này. Khi thầy không có ở đây, anh ta và Trần Hoan đã giành được hạng một và hạng hai."
Lâm Thịnh gật đầu, ý nói đã hiểu.
Chàng trai tóc vàng tên Sears dường như cũng đã chú ý đến ánh mắt của cậu, quay đầu lại, nở một nụ cười xã giao.
Lâm Thịnh mặt không biểu cảm khẽ gật đầu, xem như lịch sự đáp lại.
Ngay sau đó, người dẫn chương trình đứng trên bục bắt đầu chỉnh thử âm thanh. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên.
"Chúng tôi rất vui khi có mặt ở đây, vào ngày đẹp trời tràn đầy ánh nắng này, trong cung thể thao lớn thứ ba của thành phố Hoài Sa, tổ chức trận đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc lần thứ bảy..."
Sau đó là một đoạn cảm ơn các nhà tài trợ.
"Khán giả xung quanh đều chưa đến mấy chục người, trận đấu tuyển chọn này tổ chức để làm cái quái gì chả hiểu." Russell lẩm bẩm.
"Lấy huy chương dọa người cũng được." Lâm Thịnh cười nói.
Sau một loạt những lời vô ích kia, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu giải đấu được gọi là trận đấu tuyển chọn kiếm thuật kia.
Tổng cộng có mười đội, đầu tiên là bốc thăm ngẫu nhiên để chọn ra hai người thi đấu một chọi một. Người thắng sẽ được lên hạng, kẻ thua sẽ bị loại.
Trận đấu tuyển chọn không thể giở trò gian trá gì, thua thì chính là thua, không có cơ hội thứ hai.
Bên đội Lâm Thịnh, Hạ Nhân thay mặt bước lên bốc thăm cùng các đội khác.
Lấy số hiệu ra xem, là số năm.
"Trận thứ năm, không tốt cũng không xấu. Chỉ cần xem đối thủ là ai." Hạ Nhân thấp giọng nói.
Đối thủ chính là đội cũng bốc được số năm.
"Tiếp theo, xin mời tuyển thủ số một lên sân. Người bị đánh trúng ba lần trước sẽ thua, ai không có sức phản kháng cũng sẽ thua." Người dẫn chương trình cầm micro nói lớn.
Lâm Thịnh ngồi phía dưới, nhìn hai chàng trai lần lượt bước lên sân từ hai phía, đứng đối diện với nhau.
Trọng tài bước lên sân, đứng giữa hai người họ.
Keng.
Tiếng chiêng kêu vang lên.
Trọng tài phất hai tay xuống giữa hai người, ra hiệu bắt đầu trận đấu.
Hai người họ lập tức bày ra tư thế Ốc Đính.
Nhưng có một điểm khác nhau, một người thì trường kiếm dựng thẳng bên tai, một người lại giơ trường kiếm cao quá đỉnh đầu.
Tư thế Ốc Đính là tư thế thường gặp nhất, cũng là tư thế phổ biến nhất, bởi vì vô cùng thuận tiện cho việc bổ chém từ trên xuống dưới.
Nhưng khi Lâm Thịnh lướt mắt nhìn xuống bước chân của hai người họ, cậu lập tức khẽ lắc đầu.
Bước chân của hai người này một người thì phù phiếm không có lực, một người thì lại đứng kiểu chữ "bát" thông thường. Hai người đều đặt chân song song... cũng chính là hai chân nằm trên một đường ngang.
Advertisement / Quảng cáo
Thế đứng như vậy, lại cộng thêm sự yếu ớt không có lực, gần như chỉ cần một cái đẩy nhẹ là sẽ ngã, không có chút lực phản kháng lại.
"Thầy, hai người họ thế nào?" Madiel ở sau tiến sát lại gần hỏi nhỏ.
Lâm Thịnh không nói gì, chỉ lắc đầu.
Hai người họ lần lượt hét to, giơ kiếm hung hăng bổ chém về phía đối phương.
Huỵch.
Người cao kia bởi vì tay dài, đánh trúng trước nên giành thắng lợi. Đối thủ bị thương ngã xuống đất.
Thắng thua đã rõ.
Quả thực đúng là heo rừng!
Xung quanh lập tức vang lên mấy tiếng vỗ tay.
Người thắng cuộc nhanh chóng bước xuống dưới, trận đấu thứ hai bắt đầu.
Vẫn là người có cánh tay dài thắng cuộc.