Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-271
Chương 271: Tu luyện (2)
Editor: Nguyetmai
Trong bụi cỏ nơi xa xa, từng đóa bồ công anh lớn như quả bóng đá bị gió thổi tung, làm những hạt giống màu trắng bay lơ lửng giữa không trung. Ở một nơi xa hơn, có một cành cây to như cánh tay chìa ngang ra. Trên cành cây có một con mèo bị treo bởi một sợi dây thừng. Con mèo đã chết. Nó to bằng một con chó săn bình thường, đầu lưỡi thè ra ngoài, con ngươi trợn lồi ra như mắt cóc. Yêu tinh cánh bướm thì vẫn đang liên tục lảm nhảm.
Đầu óc của Lâm Thịnh bị những lời lải nhải này làm cho hơi choáng váng. Cậu nhìn về phía yêu tinh, mấy lần muốn hỏi cái gì đó nhưng đối phương vẫn đang liến thoắng nói một mình, không để ý tới cậu. Mà đôi mắt của nó cong cong, hơi xếch lên trên, giống như đang cười một cách quỷ quyệt vậy.
Bộp.
Lâm Thịnh dùng tay đập mạnh lên đầu yêu tinh.
Yêu tinh cánh bướm bị một lực khổng lồ đập trúng, bay ra ngoài, đâm lên trên một cành cây thô to, cuối cùng đầu của nó nổ tung tóe. Giống như một quả cà chua bị bóp nát. Đầu của yêu tinh dính lên thân cây, còn cơ thể không đầu của nó trượt xuống đất.
Xì...
Cơ thể của nó biến thành một đám tro đen, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
"Không có mảnh vỡ linh hồn sao?" Lâm Thịnh hơi sững sờ.
Mà thực ra có hay không cũng không quan trọng, bởi vì mọi thứ nơi đây đã yên tĩnh trở lại. Đây mới là điều cậu muốn.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi có con mèo chết.
"A... Phía bên phải! Phía bên phải! Phía bên phải! Nơi đó có rất nhiều bảo vật, rất nhiều đồ ăn, ăn bao nhiêu cũng không xuể, những thứ cậu muốn đều ở nơi đó! Ha ha ha ha!"
Con mèo bỗng nhiên mở miệng, một giọng nói lạnh lẽo mà gai góc từ nơi đó truyền ra. Nó đang dùng ánh mắt chứa đầy ác ý nhìn chằm chằm vào Lâm Thịnh, giống ánh mắt của một bà già chua ngoa.
Vụt.
Lâm Thịnh dùng mũi chân đá mạnh vào một hòn đá dưới chân, làm cho hòn đá đó bắn thẳng vào miệng đang há ngoác của con mèo chết. Hòn đá to bằng nắm đấm bắn thẳng vào nửa bên đầu con mèo, đập nát cả nửa đầu của nó.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Ngay vừa rồi, khi con mèo vừa nói thì Lâm Thịnh cảm thấy đầu mình trương lên, cực kỳ khó chịu và rất buồn nôn. Hình như giọng nói của đối phương có tác dụng đặc biệt gì đó đối với cậu. Cho nên cậu nhanh chóng, ra tay xử lý con mèo chết này.
Nửa đầu của con mèo này đã nát, sợi dây thừng không thể buộc chặt được nữa nên xác nó rơi tuột xuống dưới đất.
Lâm Thịnh đi tới, giẫm nát cơ thể nó thành một đám bùn nhão. Không có khói đen xuất hiện, mọi thứ vẫn bình thường.
Lâm Thịnh đi về phía trước, vòng qua xác mèo chết, tiến vào sâu trong rừng rậm. Chỉ có điều, cậu còn chưa đi được mấy bước thì chợt có một con chim khổng lồ màu đen từ trên trời hạ xuống, đáp ngay trước mặt cậu.
Chim khổng lồ vỗ cánh nhè nhẹ rồi rơi xuống đất. Đôi mắt đỏ ngòm của nó chớp chớp, nhìn về phía Lâm Thịnh. Nó mở miệng định nói cái gì đó, thế nhưng cơ thể lại run rẩy rồi ngừng lại.
"Mày...?" Lâm Thịnh vừa nói một từ thì bỗng nhiên, không gian quanh cậu lắc lư và chấn động dữ dội.
Cốc cốc cốc.
Lâm Thịnh bỗng mở mắt ra. Cậu vẫn nằm ngửa trên giường lớn, hít sâu một hơi, nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.
"Ai vậy?"
"Cậu Lâm Thịnh, đã chín giờ rồi." Một giọng nói trẻ trung từ bên ngoài truyền vào.
"Tôi biết rồi..." Lâm Thịnh ngồi dậy, khẽ vuốt trán.
Cậu đã dặn trước người hầu tàng hình gọi mình dậy vào giờ này, chỉ là không ngờ mình lại đi vào trong giấc mơ sau nửa đêm. Đã lâu chưa vào trong giấc mơ, lần này lại xuất hiện ở một nơi mới, khiến cậu cũng cảm thấy rất tò mò.
"Đúng rồi, các học viên trong đại sảnh đã bắt đầu đi học rồi sao?" Cậu hỏi.
"Đã bắt đầu vào khoảng một giờ trước rồi." Người hầu tàng hình trả lời.
"Được rồi..."
Lâm Thịnh nhanh chóng đứng dậy, ra khỏi giường. Hôm nay cậu muốn tìm ra cách tăng cường thể lực trong thời gian ngắn. Cậu tin, hệ thống tà năng đã phát triển nhiều năm như vậy thì chắc chắn sẽ có những kỹ thuật liên quan đến vấn đề này.
...
...
Rầm.
Melissa húc mạnh vào một bóng người gầy nhỏ. Cô ta không đứng lại, mà cũng không kịp đứng lại, cứ thế húc cho bóng người kia bay ra ngoài, khiến người nọ đập vào vách tường phía sau.
A...
Bóng người gầy nhỏ phát ra tiếng kêu đau đớn.
"Cô không có mắt hả!?" Melissa tức giận hét lớn.
Vừa rồi thật sự không phải lỗi của cô ta, là do đối phương đột ngột lao từ bên trái ra, rồi va chạm với cô ta.
"Xin lỗi... thật sự xin lỗi..." Bóng người nhỏ nhắn ấy cố gắng bò dậy. Người này là một cô bé có bộ tóc dài màu nâu sẫm, trên mặt còn có vết máu do bị thương. Cô bé khập khễnh bước đi, nhưng còn chưa kịp đi bao xa thì từ phía ngõ nhỏ đằng kia đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
"Ở bên này! Nhanh nhanh nhanh!" Một giọng đàn ông trầm thấp truyền tới.
Cô bé nghe thấy vậy thì rất sợ hãi, lập tức chạy biến.
Uỳnh!
Một mảng xi măng lớn trên vách tường bị một viên đạn bắn vỡ. Nơi đạn bắn trúng là vị trí chính giữa Melissa và cô bé kia.
Khuôn mặt Melissa đông cứng lại, đỏ ửng lên vì tức giận khi thấy nơi đạn bắn tới cách vị trí của cô ta còn chưa tới nửa mét.
"Mấy thằng khốn nạn này! Không thấy vẫn còn có người sao??!"
Cô ta tức giận gào lên. Trả lời cô ta là những tiếng súng vang lên liên tục.
Pằng pằng pằng pằng pằng.
Rất nhiều viên đạn bắn trúng vị trí mà Melissa vừa đứng. Cô ta lùi về sau một bước, hoàn toàn tránh được cơn mưa đạn.
"Chết tiệt! Dám nổ súng bắn tôi à!"
Mặc dù cô ta vẫn là học sinh theo học tà năng, thế nhưng khi đối mặt với người bình thường thì vẫn có thể dễ dàng giết chết họ trong nháy mắt.
Melissa đưa tay ra, từ lòng bàn tay của cô ta bắn ra một luồng sáng. Tà năng màu xanh nhạt lao ra, lập tức hóa thành vô số sợi tơ, bắn nhanh ra ngoài. Thoắt cái, tơ tà năng đã vọt tới đầu kia ngõ nhỏ. Từ nơi đó bỗng truyền ra những tiếng kêu gào đau đớn.
Ngay sau đó, lại có thêm vài tiếng súng lẻ tẻ vang lên, Melissa lạnh lùng thu hồi tơ tà năng, đi ra ngõ nhỏ.
Buổi sáng đi học muộn thì thôi đi, đi nửa đường lại còn gặp chuyện bị súng bắn nữa.
Mặc dù Mida nổi tiếng với rất nhiều vụ nổ súng, thường xuyên sẽ có những vụ bắn nhau xảy ra ngay trên đường thế nhưng đối phương lại bất chấp tất cả mà ra tay, thậm chí ngay cả cô cũng không buông tha. Thái độ này làm cho Melissa cảm thấy rất tức giận.
Bên ngoài con ngõ nhỏ có năm người đang nằm trên đất, đều là người trưởng thành mặc quần áo bình thường.
Trong tay mỗi người đều có một khẩu súng lục, trên người họ vào lúc này đều đã trúng đạn, nằm trên đất không nói được lời nào, chỉ có thể dùng sắc mặt âm u nhìn chằm chằm vào Melissa.
"Đã dám cuốn cả tôi vào trong vụ này, thì phải chuẩn bị trả một cái giá cực lớn!" Melissa nói một cách lạnh lùng.
Phía sau cô có một người sợ hãi rụt rè đi ra, đó chính là cô bé nhỏ nhắn khi trước va vào người cô.
"Giờ tới lượt cô!" Melissa lạnh lùng quay người lại, đi tới trước mặt cô bé: "Nói đi, cô dùng cái gì để đền bù cho tôi?"
Cô bé này mặc một bộ đồng phục, trên người cô bé có gợn sóng tà năng, chứng tỏ cũng không phải là người bình thường. Chỉ là gợn sóng trên người cô bé rất yếu, yếu hơn Melissa rất nhiều, đến nỗi gần như không có vậy.
"Sinh... sinh viên ưu tú?" Vào lúc này, cô bé mới phát hiện trên tay trái của Melissa đeo một huy hiệu có hình lâu đài màu bạc.
Trong số các sinh viên, người có thể đeo huy hiệu màu bạc đều là sinh viên được đánh giá có thành tích học tập cực kỳ xuất sắc. Bởi vì huy hiệu màu bạc đại diện cho thầy hướng dẫn và công xưởng tốt nhất trong đại học.
Editor: Nguyetmai
Trong bụi cỏ nơi xa xa, từng đóa bồ công anh lớn như quả bóng đá bị gió thổi tung, làm những hạt giống màu trắng bay lơ lửng giữa không trung. Ở một nơi xa hơn, có một cành cây to như cánh tay chìa ngang ra. Trên cành cây có một con mèo bị treo bởi một sợi dây thừng. Con mèo đã chết. Nó to bằng một con chó săn bình thường, đầu lưỡi thè ra ngoài, con ngươi trợn lồi ra như mắt cóc. Yêu tinh cánh bướm thì vẫn đang liên tục lảm nhảm.
Đầu óc của Lâm Thịnh bị những lời lải nhải này làm cho hơi choáng váng. Cậu nhìn về phía yêu tinh, mấy lần muốn hỏi cái gì đó nhưng đối phương vẫn đang liến thoắng nói một mình, không để ý tới cậu. Mà đôi mắt của nó cong cong, hơi xếch lên trên, giống như đang cười một cách quỷ quyệt vậy.
Bộp.
Lâm Thịnh dùng tay đập mạnh lên đầu yêu tinh.
Yêu tinh cánh bướm bị một lực khổng lồ đập trúng, bay ra ngoài, đâm lên trên một cành cây thô to, cuối cùng đầu của nó nổ tung tóe. Giống như một quả cà chua bị bóp nát. Đầu của yêu tinh dính lên thân cây, còn cơ thể không đầu của nó trượt xuống đất.
Xì...
Cơ thể của nó biến thành một đám tro đen, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
"Không có mảnh vỡ linh hồn sao?" Lâm Thịnh hơi sững sờ.
Mà thực ra có hay không cũng không quan trọng, bởi vì mọi thứ nơi đây đã yên tĩnh trở lại. Đây mới là điều cậu muốn.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi có con mèo chết.
"A... Phía bên phải! Phía bên phải! Phía bên phải! Nơi đó có rất nhiều bảo vật, rất nhiều đồ ăn, ăn bao nhiêu cũng không xuể, những thứ cậu muốn đều ở nơi đó! Ha ha ha ha!"
Con mèo bỗng nhiên mở miệng, một giọng nói lạnh lẽo mà gai góc từ nơi đó truyền ra. Nó đang dùng ánh mắt chứa đầy ác ý nhìn chằm chằm vào Lâm Thịnh, giống ánh mắt của một bà già chua ngoa.
Vụt.
Lâm Thịnh dùng mũi chân đá mạnh vào một hòn đá dưới chân, làm cho hòn đá đó bắn thẳng vào miệng đang há ngoác của con mèo chết. Hòn đá to bằng nắm đấm bắn thẳng vào nửa bên đầu con mèo, đập nát cả nửa đầu của nó.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Ngay vừa rồi, khi con mèo vừa nói thì Lâm Thịnh cảm thấy đầu mình trương lên, cực kỳ khó chịu và rất buồn nôn. Hình như giọng nói của đối phương có tác dụng đặc biệt gì đó đối với cậu. Cho nên cậu nhanh chóng, ra tay xử lý con mèo chết này.
Nửa đầu của con mèo này đã nát, sợi dây thừng không thể buộc chặt được nữa nên xác nó rơi tuột xuống dưới đất.
Lâm Thịnh đi tới, giẫm nát cơ thể nó thành một đám bùn nhão. Không có khói đen xuất hiện, mọi thứ vẫn bình thường.
Lâm Thịnh đi về phía trước, vòng qua xác mèo chết, tiến vào sâu trong rừng rậm. Chỉ có điều, cậu còn chưa đi được mấy bước thì chợt có một con chim khổng lồ màu đen từ trên trời hạ xuống, đáp ngay trước mặt cậu.
Chim khổng lồ vỗ cánh nhè nhẹ rồi rơi xuống đất. Đôi mắt đỏ ngòm của nó chớp chớp, nhìn về phía Lâm Thịnh. Nó mở miệng định nói cái gì đó, thế nhưng cơ thể lại run rẩy rồi ngừng lại.
"Mày...?" Lâm Thịnh vừa nói một từ thì bỗng nhiên, không gian quanh cậu lắc lư và chấn động dữ dội.
Cốc cốc cốc.
Lâm Thịnh bỗng mở mắt ra. Cậu vẫn nằm ngửa trên giường lớn, hít sâu một hơi, nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.
"Ai vậy?"
"Cậu Lâm Thịnh, đã chín giờ rồi." Một giọng nói trẻ trung từ bên ngoài truyền vào.
"Tôi biết rồi..." Lâm Thịnh ngồi dậy, khẽ vuốt trán.
Cậu đã dặn trước người hầu tàng hình gọi mình dậy vào giờ này, chỉ là không ngờ mình lại đi vào trong giấc mơ sau nửa đêm. Đã lâu chưa vào trong giấc mơ, lần này lại xuất hiện ở một nơi mới, khiến cậu cũng cảm thấy rất tò mò.
"Đúng rồi, các học viên trong đại sảnh đã bắt đầu đi học rồi sao?" Cậu hỏi.
"Đã bắt đầu vào khoảng một giờ trước rồi." Người hầu tàng hình trả lời.
"Được rồi..."
Lâm Thịnh nhanh chóng đứng dậy, ra khỏi giường. Hôm nay cậu muốn tìm ra cách tăng cường thể lực trong thời gian ngắn. Cậu tin, hệ thống tà năng đã phát triển nhiều năm như vậy thì chắc chắn sẽ có những kỹ thuật liên quan đến vấn đề này.
...
...
Rầm.
Melissa húc mạnh vào một bóng người gầy nhỏ. Cô ta không đứng lại, mà cũng không kịp đứng lại, cứ thế húc cho bóng người kia bay ra ngoài, khiến người nọ đập vào vách tường phía sau.
A...
Bóng người gầy nhỏ phát ra tiếng kêu đau đớn.
"Cô không có mắt hả!?" Melissa tức giận hét lớn.
Vừa rồi thật sự không phải lỗi của cô ta, là do đối phương đột ngột lao từ bên trái ra, rồi va chạm với cô ta.
"Xin lỗi... thật sự xin lỗi..." Bóng người nhỏ nhắn ấy cố gắng bò dậy. Người này là một cô bé có bộ tóc dài màu nâu sẫm, trên mặt còn có vết máu do bị thương. Cô bé khập khễnh bước đi, nhưng còn chưa kịp đi bao xa thì từ phía ngõ nhỏ đằng kia đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
"Ở bên này! Nhanh nhanh nhanh!" Một giọng đàn ông trầm thấp truyền tới.
Cô bé nghe thấy vậy thì rất sợ hãi, lập tức chạy biến.
Uỳnh!
Một mảng xi măng lớn trên vách tường bị một viên đạn bắn vỡ. Nơi đạn bắn trúng là vị trí chính giữa Melissa và cô bé kia.
Khuôn mặt Melissa đông cứng lại, đỏ ửng lên vì tức giận khi thấy nơi đạn bắn tới cách vị trí của cô ta còn chưa tới nửa mét.
"Mấy thằng khốn nạn này! Không thấy vẫn còn có người sao??!"
Cô ta tức giận gào lên. Trả lời cô ta là những tiếng súng vang lên liên tục.
Pằng pằng pằng pằng pằng.
Rất nhiều viên đạn bắn trúng vị trí mà Melissa vừa đứng. Cô ta lùi về sau một bước, hoàn toàn tránh được cơn mưa đạn.
"Chết tiệt! Dám nổ súng bắn tôi à!"
Mặc dù cô ta vẫn là học sinh theo học tà năng, thế nhưng khi đối mặt với người bình thường thì vẫn có thể dễ dàng giết chết họ trong nháy mắt.
Melissa đưa tay ra, từ lòng bàn tay của cô ta bắn ra một luồng sáng. Tà năng màu xanh nhạt lao ra, lập tức hóa thành vô số sợi tơ, bắn nhanh ra ngoài. Thoắt cái, tơ tà năng đã vọt tới đầu kia ngõ nhỏ. Từ nơi đó bỗng truyền ra những tiếng kêu gào đau đớn.
Ngay sau đó, lại có thêm vài tiếng súng lẻ tẻ vang lên, Melissa lạnh lùng thu hồi tơ tà năng, đi ra ngõ nhỏ.
Buổi sáng đi học muộn thì thôi đi, đi nửa đường lại còn gặp chuyện bị súng bắn nữa.
Mặc dù Mida nổi tiếng với rất nhiều vụ nổ súng, thường xuyên sẽ có những vụ bắn nhau xảy ra ngay trên đường thế nhưng đối phương lại bất chấp tất cả mà ra tay, thậm chí ngay cả cô cũng không buông tha. Thái độ này làm cho Melissa cảm thấy rất tức giận.
Bên ngoài con ngõ nhỏ có năm người đang nằm trên đất, đều là người trưởng thành mặc quần áo bình thường.
Trong tay mỗi người đều có một khẩu súng lục, trên người họ vào lúc này đều đã trúng đạn, nằm trên đất không nói được lời nào, chỉ có thể dùng sắc mặt âm u nhìn chằm chằm vào Melissa.
"Đã dám cuốn cả tôi vào trong vụ này, thì phải chuẩn bị trả một cái giá cực lớn!" Melissa nói một cách lạnh lùng.
Phía sau cô có một người sợ hãi rụt rè đi ra, đó chính là cô bé nhỏ nhắn khi trước va vào người cô.
"Giờ tới lượt cô!" Melissa lạnh lùng quay người lại, đi tới trước mặt cô bé: "Nói đi, cô dùng cái gì để đền bù cho tôi?"
Cô bé này mặc một bộ đồng phục, trên người cô bé có gợn sóng tà năng, chứng tỏ cũng không phải là người bình thường. Chỉ là gợn sóng trên người cô bé rất yếu, yếu hơn Melissa rất nhiều, đến nỗi gần như không có vậy.
"Sinh... sinh viên ưu tú?" Vào lúc này, cô bé mới phát hiện trên tay trái của Melissa đeo một huy hiệu có hình lâu đài màu bạc.
Trong số các sinh viên, người có thể đeo huy hiệu màu bạc đều là sinh viên được đánh giá có thành tích học tập cực kỳ xuất sắc. Bởi vì huy hiệu màu bạc đại diện cho thầy hướng dẫn và công xưởng tốt nhất trong đại học.