Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-270
Chương 270: Tu luyện (1)
Editor: Nguyetmai
"Nhiều hơn gấp ba... không phải là 30%... quá kinh khủng rồi..."
Lâm Thịnh cảm thấy Thánh lực trong cơ thể cuộn trào một cách điên cuồng giống như nước không ngừng sôi sùng sục.
Số lượng tà năng tăng lên có lẽ đã kích thích Thánh lực. Thánh lực điên cuồng muốn xóa sổ tà năng, thế nhưng nguồn gốc của tà năng là từ mặt tà ác của linh hồn, không thể bị loại bỏ được.
Thánh lực bị kích thích, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh, liên tục lôi lấy Thánh lực từ mặt tốt của linh hồn ra, muốn dùng số lượng để áp đảo.
"Thú vị... tà năng thật sự giống chất xúc tác à?" Lâm Thịnh cẩn thận cảm nhận những thay đổi trong cơ thể, loáng thoáng hiểu ra điều này.
"Thế nhưng, lượng Thánh lực hiện tại cũng đã là cực hạn mà cơ thể mình có thể chứa được rồi."
Làn da khắp cơ thể của cậu có cảm giác căng đau.
Hằng hà sa số Thánh lực đang điên cuồng muốn xóa bỏ tà năng, thế nhưng lại không thành công. Theo bản năng nó cho rằng số lượng vẫn không đủ nhiều, nên lại kích thích linh hồn liên tục sinh ra Thánh lực càng nhiều hơn trước. Loại kích thích này thậm chí đã ảnh hưởng tới thể xác của Lâm Thịnh. Ngay cả cơ thể đã dung hợp huyết mạch Nham Long của cậu cũng không thể kiểm soát được loại tăng trưởng siêu tốc như vậy.
"Không thể tu luyện tiếp được..." Lâm Thịnh quyết định cực nhanh, dừng việc tu luyện tà năng lại.
Nếu như tà năng lại tiếp tục tăng lên thì cơ thể của cậu chắc sẽ bị Thánh lực làm cho nổ tung. Chỉ mới vậy mà cũng làm cho cậu cảm thấy mồm miệng đắng ngắt rồi, Thánh lực trong cơ thể đã rải đều toàn thân, không nơi nào không có.
"Chắc là đã đột phá tới Thánh lực cấp bảy. Chỉ là cơ thể lại không theo kịp, cần Thánh lực tẩm bổ một thời gian. Các chiến sĩ Thánh điện khác đều có thể xác mạnh hơn Thánh lực nhiều, có mỗi mình là ngược lại mà thôi."
Lâm Thịnh thầm cảm thán, rồi dừng việc tu luyện tà năng lại. Mặc dù cậu biết mình có thể tiếp tục tăng lên, thế nhưng nếu Thánh lực bị kích thích mà bùng nổ thì hậu quả khó mà lường được.
Sau khi thu dọn lại căn phòng, Lâm Thịnh sai người hầu tàng hình đưa tới một cốc sữa bò nóng. Cậu uống xong hết rồi mới ra ngoài.
Cạch.
Tại một phòng ngủ khác cách đây không xa, vừa khéo có một tiếng mở cửa truyền tới. Có vẻ như có người vừa mới đi vào căn phòng đó.
Lâm Thịnh đứng từ xa quan sát, đúng lúc nhìn thấy tên chủ nhân căn phòng được dán trên cửa: Mira Ashley.
"Là cháu gái của giáo sư Umandila sao?" Lâm Thịnh cũng đoán ra thân phận của đối phương.
Cô ta có vẻ như cố ý trốn tránh cậu, nhưng cũng không quan trọng lắm, bởi dù sao cậu cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cô bé này.
Vào nhà vệ sinh, Lâm Thịnh vứt quần áo bẩn vào cái sọt. Cậu mở vòi hoa sen, dùng tay múc nước rồi tạt vào mặt mình. Sau đó cậu rút điện thoại di động ra, nhanh tay bấm một dãy số.
Từ trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút. Đợi một lúc sau thì người bên kia mới bắt máy.
"Trầm Trầm à? Tới Mida rồi sao? Đã quen với trường mới chưa con?" Giọng nói của mẹ cậu từ trong điện thoại truyền ra.
"Dạ rồi ạ, tất cả mọi thứ nơi này đều rất tốt. Cha mẹ không cần lo lắng cho con đâu, trong trường còn có căntin miễn phí, phòng trọ các thứ cũng miễn phí. Thầy giáo đối xử với con cũng rất nhiệt tình." Lâm Thịnh cười nói.
Cậu nói với gia đình là mình có được một suất tham gia chương trình trao đổi sinh viên, tới Mida để tiếp tục đào tạo sâu hơn. Có bên chính phủ phối hợp, các thủ tục cũng chuẩn bị đầy đủ, cho nên người trong nhà rất tin tưởng, không nghi ngờ chút nào.
"Vậy là tốt rồi, cái gì cần tiêu tiền thì phải tiêu, đừng quá tiết kiệm. Phải biết chăm sóc bản thân, tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, đừng lập dị quá."
"Con biết rồi." Lâm Thịnh mỉm cười đáp.
Hầu như mỗi tuần cậu đều gọi điện về cho gia đình, để cho người nhà yên tâm.
"Ở nhà không có chuyện gì chứ?" Cậu hỏi.
"Không có chuyện gì cả. Chỉ có chị gái con, gần đây nó quen rất nhiều bạn mới, luôn đi chơi tới khuya mới trở về..."
Lâm Thịnh yên lặng lắng nghe mẹ lải nhải phàn nàn, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi. Cậu thích nghe mẹ nói về chuyện trong nhà. Điều này làm cậu cảm thấy, cuộc sống của mình vẫn rất gần gia đình mình, cảm giác được mình vẫn là Lâm Thịnh.
Theo cấp độ và năng lực tăng tiến, thế giới và các mối quan hệ mà cậu tiếp xúc càng lớn, đôi lúc cậu còn cảm thấy mình đã tách khỏi hiện thực rồi ấy chứ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa giờ sau...
Lâm Thịnh cúp điện thoại, nhanh chóng tắm xong, sau đó khoác thêm cái áo choàng tắm rồi đi ra ngoài. Vừa lúc cậu nhìn thấy một cô gái để mái bằng, tóc đen mắt xanh, đang cầm điện thoại nhắn tin với tốc độ cực nhanh.
Cô gái đứng trước cửa phòng ngủ của Mira. Trên người mặc một bộ váy ngủ màu lam, khuôn mặt có nét giống với giáo sư Umandila, vừa nhìn cũng biết đó là cháu gái Mira của giáo sư rồi.
Khi thấy Lâm Thịnh đi tới, Mira ngẩng đầu nhìn cậu rồi ngay lập tức xoay người vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Lâm Thịnh không để ý lắm, chỉ mở cửa trở về phòng mình, khóa trái cửa rồi nằm xuống giường. Có lẽ là do Thánh lực kích động, hoặc là tu luyện tà năng làm cậu quá sức, nên rất nhanh Lâm Thịnh đã đi vào giấc ngủ.
...
...
"... Nếu như mày không thích cái này, thì bọn tao có thể đổi thành đầu của mày, tay của mày, chân của mày. Không không không, nhiều nhất là tóc của mày. Tao thích tóc của mày, vừa dài lại đen. Có biết bầu trời không? Bầu trời đen kịt, vậy mà bọn chúng lại thường thích chuyển sang màu đỏ vào buổi chiều, nơi đó có cái gì? Trời ạ, là cá chép đen nhánh đầy gai nhọn sao? Tao không thích cá chép có gai, bọn chúng thích ở trong những nơi nước bẩn, nước bẩn có rất nhiều độc tố, nếu mày thấy cảnh đó chắc chắn cũng sẽ không thích, tao từ nhỏ tới lớn đã thấy hàng trăm lần rồi..."
Tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh làm Lâm Thịnh thức giấc.
Cậu mơ màng ngẩng đầu dậy, lắc đầu rồi mở mắt ra, trước tầm mắt của cậu là một khu rừng rậm xanh um.
Khoảng nửa mét trong không trung trước mặt cậu là một người tí hon kỳ quái chỉ to bằng bàn tay có đôi cánh bướm màu tím. Người tí hon phe phẩy cánh, hai mắt nhỏ dài hơi híp lại, giống như đang cười vậy. Khóe mắt và khóe miệng của nó đều nhếch lên, rất nhọn, rất dài, làm cho người ta cảm thấy sự lạnh lẽo âm u.
Người tí hon này nói liên hồi, vừa nói vừa chăm chú quan sát Lâm Thịnh, từ trong ánh mắt toát ra vẻ tham lam và độc ác.
"Ừm..." Lâm Thịnh lắc đầu lần nữa, mọi thứ trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Cậu nhìn xuống dưới chân, nơi đó đều là cỏ dại, đất mềm và có màu đen nhánh. Chung quanh đều là cây cổ thụ khổng lồ che khuất bầu trời, mỗi cây đều có đường kính khoảng mấy mét. Bên tai còn có rất nhiều tiếng nói chuyện ồn ào.
Người tí hon mọc cánh giống như yêu tinh trước mặt vẫn đang nói rất nhiều thứ mà Lâm Thịnh nghe không hiểu. Mặc dù cậu hiểu ngôn ngữ mà nó đang nói, đó là tiếng Rune cổ, thế nhưng nghe cả một tràng dài thì cậu lại không hiểu đối phương muốn nói gì.
"Xin chào." Lâm Thịnh cũng dùng tiếng Rune cổ để chào hỏi.
"Nếu đưa tặng một đóa hoa đạt tám mươi điểm cho Vua Chuột già, lão ta sẽ tặng lại cho mày một món quà thần bí, lớp giấy ngoài cùng có thể làm nguyên liệu cho món rau xanh xào măng, lớp giấy bên trong nếu như mày ăn thì sẽ tăng IQ lên đến mức cao nhất. Về phần bánh gatô trong cùng thì không thể ăn, nếu ăn thì sẽ bị mù và điếc, mọi thứ sẽ mất đi, những thứ mà mày yêu quý đều sẽ mất đấy. Thứ quý giá nhất của mày là thứ gì?..."
Những lời vớ vẩn liên tục tuôn ra khỏi miệng con yêu tinh cánh bướm.
Lâm Thịnh nghe mà đầu óc quay cuồng. Hình như loại âm thanh này có một tác dụng phụ đặc biệt nào đó, khi cậu cố gắng hiểu ý của yêu tinh nói gì thì cảm giác đầu nặng trình trịch, suýt nữa thì ngất đi.
Cậu không thèm để ý yêu tinh này nữa, mà quan sát chính mình. Trên người cậu là bộ trang phục cậu mặc tại thành Hắc Vũ, áo giáp màu đỏ, trên lưng còn đeo những chiếc rìu ngắn, không có mũ giáp, huyệt thái dương tới giờ còn hơi nhói nhói.
"Vậy là mình từ thành Hắc Vũ đi ra... Nơi này là nơi nào?" Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm một dấu hiệu nào đó để biết được mình đang ở đâu.
Đáng tiếc, xung quanh ngoài cây cổ thụ ra thì chỉ còn lại dây leo mà thôi.
Editor: Nguyetmai
"Nhiều hơn gấp ba... không phải là 30%... quá kinh khủng rồi..."
Lâm Thịnh cảm thấy Thánh lực trong cơ thể cuộn trào một cách điên cuồng giống như nước không ngừng sôi sùng sục.
Số lượng tà năng tăng lên có lẽ đã kích thích Thánh lực. Thánh lực điên cuồng muốn xóa sổ tà năng, thế nhưng nguồn gốc của tà năng là từ mặt tà ác của linh hồn, không thể bị loại bỏ được.
Thánh lực bị kích thích, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh, liên tục lôi lấy Thánh lực từ mặt tốt của linh hồn ra, muốn dùng số lượng để áp đảo.
"Thú vị... tà năng thật sự giống chất xúc tác à?" Lâm Thịnh cẩn thận cảm nhận những thay đổi trong cơ thể, loáng thoáng hiểu ra điều này.
"Thế nhưng, lượng Thánh lực hiện tại cũng đã là cực hạn mà cơ thể mình có thể chứa được rồi."
Làn da khắp cơ thể của cậu có cảm giác căng đau.
Hằng hà sa số Thánh lực đang điên cuồng muốn xóa bỏ tà năng, thế nhưng lại không thành công. Theo bản năng nó cho rằng số lượng vẫn không đủ nhiều, nên lại kích thích linh hồn liên tục sinh ra Thánh lực càng nhiều hơn trước. Loại kích thích này thậm chí đã ảnh hưởng tới thể xác của Lâm Thịnh. Ngay cả cơ thể đã dung hợp huyết mạch Nham Long của cậu cũng không thể kiểm soát được loại tăng trưởng siêu tốc như vậy.
"Không thể tu luyện tiếp được..." Lâm Thịnh quyết định cực nhanh, dừng việc tu luyện tà năng lại.
Nếu như tà năng lại tiếp tục tăng lên thì cơ thể của cậu chắc sẽ bị Thánh lực làm cho nổ tung. Chỉ mới vậy mà cũng làm cho cậu cảm thấy mồm miệng đắng ngắt rồi, Thánh lực trong cơ thể đã rải đều toàn thân, không nơi nào không có.
"Chắc là đã đột phá tới Thánh lực cấp bảy. Chỉ là cơ thể lại không theo kịp, cần Thánh lực tẩm bổ một thời gian. Các chiến sĩ Thánh điện khác đều có thể xác mạnh hơn Thánh lực nhiều, có mỗi mình là ngược lại mà thôi."
Lâm Thịnh thầm cảm thán, rồi dừng việc tu luyện tà năng lại. Mặc dù cậu biết mình có thể tiếp tục tăng lên, thế nhưng nếu Thánh lực bị kích thích mà bùng nổ thì hậu quả khó mà lường được.
Sau khi thu dọn lại căn phòng, Lâm Thịnh sai người hầu tàng hình đưa tới một cốc sữa bò nóng. Cậu uống xong hết rồi mới ra ngoài.
Cạch.
Tại một phòng ngủ khác cách đây không xa, vừa khéo có một tiếng mở cửa truyền tới. Có vẻ như có người vừa mới đi vào căn phòng đó.
Lâm Thịnh đứng từ xa quan sát, đúng lúc nhìn thấy tên chủ nhân căn phòng được dán trên cửa: Mira Ashley.
"Là cháu gái của giáo sư Umandila sao?" Lâm Thịnh cũng đoán ra thân phận của đối phương.
Cô ta có vẻ như cố ý trốn tránh cậu, nhưng cũng không quan trọng lắm, bởi dù sao cậu cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cô bé này.
Vào nhà vệ sinh, Lâm Thịnh vứt quần áo bẩn vào cái sọt. Cậu mở vòi hoa sen, dùng tay múc nước rồi tạt vào mặt mình. Sau đó cậu rút điện thoại di động ra, nhanh tay bấm một dãy số.
Từ trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút. Đợi một lúc sau thì người bên kia mới bắt máy.
"Trầm Trầm à? Tới Mida rồi sao? Đã quen với trường mới chưa con?" Giọng nói của mẹ cậu từ trong điện thoại truyền ra.
"Dạ rồi ạ, tất cả mọi thứ nơi này đều rất tốt. Cha mẹ không cần lo lắng cho con đâu, trong trường còn có căntin miễn phí, phòng trọ các thứ cũng miễn phí. Thầy giáo đối xử với con cũng rất nhiệt tình." Lâm Thịnh cười nói.
Cậu nói với gia đình là mình có được một suất tham gia chương trình trao đổi sinh viên, tới Mida để tiếp tục đào tạo sâu hơn. Có bên chính phủ phối hợp, các thủ tục cũng chuẩn bị đầy đủ, cho nên người trong nhà rất tin tưởng, không nghi ngờ chút nào.
"Vậy là tốt rồi, cái gì cần tiêu tiền thì phải tiêu, đừng quá tiết kiệm. Phải biết chăm sóc bản thân, tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, đừng lập dị quá."
"Con biết rồi." Lâm Thịnh mỉm cười đáp.
Hầu như mỗi tuần cậu đều gọi điện về cho gia đình, để cho người nhà yên tâm.
"Ở nhà không có chuyện gì chứ?" Cậu hỏi.
"Không có chuyện gì cả. Chỉ có chị gái con, gần đây nó quen rất nhiều bạn mới, luôn đi chơi tới khuya mới trở về..."
Lâm Thịnh yên lặng lắng nghe mẹ lải nhải phàn nàn, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi. Cậu thích nghe mẹ nói về chuyện trong nhà. Điều này làm cậu cảm thấy, cuộc sống của mình vẫn rất gần gia đình mình, cảm giác được mình vẫn là Lâm Thịnh.
Theo cấp độ và năng lực tăng tiến, thế giới và các mối quan hệ mà cậu tiếp xúc càng lớn, đôi lúc cậu còn cảm thấy mình đã tách khỏi hiện thực rồi ấy chứ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa giờ sau...
Lâm Thịnh cúp điện thoại, nhanh chóng tắm xong, sau đó khoác thêm cái áo choàng tắm rồi đi ra ngoài. Vừa lúc cậu nhìn thấy một cô gái để mái bằng, tóc đen mắt xanh, đang cầm điện thoại nhắn tin với tốc độ cực nhanh.
Cô gái đứng trước cửa phòng ngủ của Mira. Trên người mặc một bộ váy ngủ màu lam, khuôn mặt có nét giống với giáo sư Umandila, vừa nhìn cũng biết đó là cháu gái Mira của giáo sư rồi.
Khi thấy Lâm Thịnh đi tới, Mira ngẩng đầu nhìn cậu rồi ngay lập tức xoay người vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Lâm Thịnh không để ý lắm, chỉ mở cửa trở về phòng mình, khóa trái cửa rồi nằm xuống giường. Có lẽ là do Thánh lực kích động, hoặc là tu luyện tà năng làm cậu quá sức, nên rất nhanh Lâm Thịnh đã đi vào giấc ngủ.
...
...
"... Nếu như mày không thích cái này, thì bọn tao có thể đổi thành đầu của mày, tay của mày, chân của mày. Không không không, nhiều nhất là tóc của mày. Tao thích tóc của mày, vừa dài lại đen. Có biết bầu trời không? Bầu trời đen kịt, vậy mà bọn chúng lại thường thích chuyển sang màu đỏ vào buổi chiều, nơi đó có cái gì? Trời ạ, là cá chép đen nhánh đầy gai nhọn sao? Tao không thích cá chép có gai, bọn chúng thích ở trong những nơi nước bẩn, nước bẩn có rất nhiều độc tố, nếu mày thấy cảnh đó chắc chắn cũng sẽ không thích, tao từ nhỏ tới lớn đã thấy hàng trăm lần rồi..."
Tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh làm Lâm Thịnh thức giấc.
Cậu mơ màng ngẩng đầu dậy, lắc đầu rồi mở mắt ra, trước tầm mắt của cậu là một khu rừng rậm xanh um.
Khoảng nửa mét trong không trung trước mặt cậu là một người tí hon kỳ quái chỉ to bằng bàn tay có đôi cánh bướm màu tím. Người tí hon phe phẩy cánh, hai mắt nhỏ dài hơi híp lại, giống như đang cười vậy. Khóe mắt và khóe miệng của nó đều nhếch lên, rất nhọn, rất dài, làm cho người ta cảm thấy sự lạnh lẽo âm u.
Người tí hon này nói liên hồi, vừa nói vừa chăm chú quan sát Lâm Thịnh, từ trong ánh mắt toát ra vẻ tham lam và độc ác.
"Ừm..." Lâm Thịnh lắc đầu lần nữa, mọi thứ trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Cậu nhìn xuống dưới chân, nơi đó đều là cỏ dại, đất mềm và có màu đen nhánh. Chung quanh đều là cây cổ thụ khổng lồ che khuất bầu trời, mỗi cây đều có đường kính khoảng mấy mét. Bên tai còn có rất nhiều tiếng nói chuyện ồn ào.
Người tí hon mọc cánh giống như yêu tinh trước mặt vẫn đang nói rất nhiều thứ mà Lâm Thịnh nghe không hiểu. Mặc dù cậu hiểu ngôn ngữ mà nó đang nói, đó là tiếng Rune cổ, thế nhưng nghe cả một tràng dài thì cậu lại không hiểu đối phương muốn nói gì.
"Xin chào." Lâm Thịnh cũng dùng tiếng Rune cổ để chào hỏi.
"Nếu đưa tặng một đóa hoa đạt tám mươi điểm cho Vua Chuột già, lão ta sẽ tặng lại cho mày một món quà thần bí, lớp giấy ngoài cùng có thể làm nguyên liệu cho món rau xanh xào măng, lớp giấy bên trong nếu như mày ăn thì sẽ tăng IQ lên đến mức cao nhất. Về phần bánh gatô trong cùng thì không thể ăn, nếu ăn thì sẽ bị mù và điếc, mọi thứ sẽ mất đi, những thứ mà mày yêu quý đều sẽ mất đấy. Thứ quý giá nhất của mày là thứ gì?..."
Những lời vớ vẩn liên tục tuôn ra khỏi miệng con yêu tinh cánh bướm.
Lâm Thịnh nghe mà đầu óc quay cuồng. Hình như loại âm thanh này có một tác dụng phụ đặc biệt nào đó, khi cậu cố gắng hiểu ý của yêu tinh nói gì thì cảm giác đầu nặng trình trịch, suýt nữa thì ngất đi.
Cậu không thèm để ý yêu tinh này nữa, mà quan sát chính mình. Trên người cậu là bộ trang phục cậu mặc tại thành Hắc Vũ, áo giáp màu đỏ, trên lưng còn đeo những chiếc rìu ngắn, không có mũ giáp, huyệt thái dương tới giờ còn hơi nhói nhói.
"Vậy là mình từ thành Hắc Vũ đi ra... Nơi này là nơi nào?" Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm một dấu hiệu nào đó để biết được mình đang ở đâu.
Đáng tiếc, xung quanh ngoài cây cổ thụ ra thì chỉ còn lại dây leo mà thôi.