Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-264
Chương 264: Đãi ngộ (1)
Editor: Nguyetmai
"Em... em..." Melissa thở dồn dập, miệng lắp ba lắp bắp, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cả cơ thể cô ta đều run lên, mắt dán chặt trên người Umandila, trong đôi mắt in hằn đầy những tia máu. Dường như cô ta đang điên cuồng suy nghĩ tìm cách, hi vọng giáo sư hồi tâm chuyển ý.
"Bây giờ, cô có thể đi ra ngoài rồi." Umandila chưa bao giờ hứng thú với những học sinh như thế này, vẻ mặt cùng sự tuyệt vọng đó, ông ta đã gặp quá nhiều.
Từ khi ông ta mới tiếp xúc tà năng cho đến tận bây giờ, khi đã trở thành một giáo sư, suốt quãng thời gian gần trăm năm ông ta đã sớm quen với đủ loại cá tính của học viên. Bộ dáng kiêu ngạo của Melissa khi mới tới nơi này của ông ta bây giờ đã bị nghiền nát, biến thành sự khốn cùng và không đường quay đầu. Sự tương phản này nếu đổi lại là kẻ khác chứng kiến thì hẳn sẽ còn thấy vài phần thích thú. Nhưng ông ta, từ lâu đã nhìn phát chán rồi.
"Giáo sư! Em nghe nói thứ thầy đang nghiên cứu không phải là hiệu ứng xoay tròn Murs! Trong tay em có một chiếc sừng của con tê giác mộng đỏ, có thể chuyển đến cho thầy! Hi vọng có thể cống hiến một phần sức lực cho nghiên cứu của thầy!"
Melissa cắn răng, phun ra từng lời từng lời dù trong lòng cũng đang rỉ máu. Đây là con át chủ bài cuối cùng cô ta chuẩn bị, vốn vẫn cho là không cần dùng đến, nào ngờ hiện tại... Cô ta nên thấy vui mừng vì bản thân đã vạch sẵn kế hoạch vẹn toàn, nếu không chuyến đi chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc!
Có điều khi nói ra những câu này, trong phút chốc trái tim cô ta lại rỉ máu!
Trong giới tà năng, tê giác mộng đỏ là sinh vật siêu nguy hiểm cấp Ngũ Dực! Muốn lấy được chiếc sừng mà nó xem như sinh mạng ấy, cách duy nhất chính là giết chết nó.
Tê giác mộng đỏ là sinh vật mạnh cấp Ngũ Dực, cực kỳ dũng mãnh, sức mạnh kinh khủng và khả năng chiến đấu cực cao. Chính vì thế mà nó bị liệt vào một trong những loài sinh vật nguy hiểm khó săn giết nhất. Cho dù là cấp Lục Dực thông thường cũng bị nó dồn vào đường cùng.
Hơn nữa, loại sinh vật này thích chui sâu xuống lòng đất để ngủ, một giấc ngủ của nó thậm chí có thể kéo dài hơn mười năm. Chiếc sừng này là nguyên liệu thí nghiệm cao cấp mà bất kỳ người tà năng nào trong thế giới này cũng mơ ước, khát khao. Đừng nói là mấy triệu, thậm chí cả mấy chục triệu cũng không mua nổi thứ nguyên liệu quý giá đến như vậy.
Nhưng lúc này đây, cô ta lại vì đủ loại lý do mà buộc phải đem vật này tặng lại cho giáo sư Umandila.
Sự xuất hiện của sừng tê giác mộng đỏ làm Umandila hơi sững sờ.
"Không ngờ cô lại có thể lấy được loại nguyên liệu quý nhường ấy?" Ông ta nói với vẻ khá kinh ngạc, sau đó lại quan sát Melissa kỹ càng thêm lần nữa.
"Món đồ này tôi nhận, cô có thể tiến vào với tư cách một học viên rồi, có điều tôi không đảm bảo liệu cô có thể tốt nghiệp dưới danh nghĩa của chúng tôi hay không. Đối với bài kiểm tra của cô, tôi sẽ không lơi lỏng, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ."
Melissa cắn môi, dứt khoát gật đầu.
"Em sẽ không để cho thầy thất vọng! Tuyệt đối không!" Cô ta khẳng định chắc nịch.
Cảm xúc trong lòng cô ta lúc này giống như núi lửa đang phun trào dữ dội, bùng nổ mãnh liệt. Melissa đây chắc chắn sẽ để cho lão già đầu bạc trắng trước mặt này nhìn bản thân bằng con mắt khác! Cứ chờ mà xem! Cô thực sự muốn khiến cho lão già này phải hốt hoảng một phen! Để ông ta hiểu rõ, sự khinh thường mà ông ta dành cho cô lúc này là sai lầm đến nhường nào!
"Được. Lát nữa nhớ đóng học phí và phí thí nghiệm, một năm là năm trăm ngàn." Umandila cũng không buồn nhìn sang cô ta, vẻ mặt lãnh đạm, tầm mắt chuyển dời sang người Lâm Thịnh.
Dường như chỉ trong nháy mắt, vẻ lãnh đạm trên gương mặt ông ta đã như tuyết tan khi xuân tới, chỉ vẻn vẹn trong một giây đã biến đổi thành vẻ mặt của bậc tiền bối thân thiện, dễ gần.
"Lâm Thịnh, bây giờ em có thể lựa chọn ở lại trong lâu đài này. Ngay bây giờ thầy có thể sắp xếp cho em một bài khảo sát mới, em xem có được hay không? Về tài liệu giảng dạy, thầy sẽ gửi riêng tới cho em sau. Sân thí nghiệm và các nguyên liệu, ngay khi trở về thầy sẽ đi chuẩn bị. Về vấn đề sinh hoạt, nếu em có cần gì thì nhất định phải nói ngay với thầy hướng dẫn."
"À..." Lâm Thịnh liếc mắt nhìn sang Melissa, sắc mặt cô đã đen đến nỗi không thể đen hơn được nữa. Dường như cô ta đang phải đè nén loại cảm xúc rất kinh khủng nào đó đang âm ỉ.
"Vậy em đóng tiền ở đâu? Đại sảnh của trường học là chỗ đóng tiền phải không ạ?" Lâm Thịnh thấp giọng hỏi.
"Đóng tiền? Không không không, em không cần đóng học phí. Em là một trong hai học trò của thầy, hằng tháng thầy sẽ phát cho các em một trăm ngàn tiền Mida coi như là phí sinh hoạt và thí nghiệm."
Giáo sư Umandila khoa trương xua xua tay, lời vừa nói ra đã khiến Melissa tức hộc máu.
"Còn nữa, bên phía nhà em có gì khó khăn thì cứ tìm đến kể cho thầy nghe, chỉ cần là việc thầy có thể giúp thì tuyệt đối sẽ không làm ngơ!" Umandila vỗ ngực, nói lời bảo đảm.
"Với cả, nếu em cần thêm người sai vặt cũng có thể để cho cô bạn này hỗ trợ. Thầy nghĩ là cô bạn này nhất định sẽ không cự tuyệt yêu cầu hợp lý của em đâu, phải không? Melissa?" Umandila chuyển tầm mắt, hướng sang Melissa đang đứng kế bên.
Melissa thực sự đã nín nhịn đến sắp nổ tung, nhưng lúc này lại không thể không cúi đầu, miễn cưỡng rặn ra một câu nói.
"Vâng... em nhất định sẽ cố hết sức, giúp đỡ Lâm Thịnh giải quyết những khó khăn trong cuộc sống..."
Cô ta hiểu rất rõ địa vị hiện tại của mình.
Tư chất của Lâm Thịnh vượt trên cô ta quá nhiều. Những năm trăm cơ mà...
Người tà năng cấp Song Dực bình thường, gom tổng số lượng tất cả tà năng lại chắc cũng chỉ chừng đấy... Tà năng được quyết định dựa trên độ mạnh của tâm linh và linh hồn. Linh hồn càng mạnh, tà năng cũng càng mạnh.
Cái tên này thật chẳng khác nào vừa thức tỉnh đã đạt đến cấp Song Dực... Sức mạnh ấy gần như là bẩm sinh, là tài năng kinh khủng được trời ban, không thể sao chép cũng không thể khỏa lấp bằng nỗ lực.
Với một linh hồn mạnh mẽ nhường ấy, có khi Lâm Thịnh rèn luyện tà năng một ngày đã tương đương với cô ta rèn luyện hơn mười ngày, thậm chí còn hơn thế.
"Tốt lắm, hôm nay cứ như vậy đi. Melissa, cô có thể về được rồi. Bên ngoài có xe đưa đón theo lịch trình cố định đấy. Còn về Lâm Thịnh..."
Sắc mặt Umandila thay đổi cực nhanh, hoàn toàn vượt xa bất cứ kẻ nào mà Lâm Thịnh đã gặp.
"Lâm Thịnh, em có thể đi dọc theo cầu thang này, toàn bộ mấy phòng ở đằng sau đều là phòng ngủ, em cứ tùy ý lựa chọn một phòng. Trừ phòng của thầy và cô cháu gái Mira của thầy ra, còn lại đều có thể vào ở."
"Cảm ơn thầy." Đây là lần đầu tiên Lâm Thịnh cảm nhận được thế nào là đãi ngộ đối với thiên tài, thế nào là sự thiên vị một cách công khai và trần trụi.
Cậu nhìn Melissa đã tối sầm mặt, thu dọn đồ đạc, còn phải nhẫn nhịn chịu đựng cúi người chào Umandila, sau đó mới có thể rời đi.
Trong lòng cậu lại dâng lên sự chua xót và thương hại vô hình.
Về sự lễ phép thì đúng là không thể bắt bẻ Melissa được, nhưng Umandila chẳng qua cũng chỉ tùy ý xua xua tay. Ông ta còn không thèm quay lại nhìn lấy một cái, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Lâm Thịnh.
Ông ta đang không ngừng kể lể với Lâm Thịnh những thứ thuận tiện khi ở lại trong lâu đài, nhằm thuyết phục cậu dọn đến, ở lại nơi đây.
Bên trong lâu đài còn có nuôi một loại sinh vật thần kỳ gọi là "người hầu tàng hình". Dưới sự sắp xếp của thầy, bọn chúng sẽ xử lý thỏa đáng mọi chuyện. Theo lời giới thiệu của giáo sư, trí thông minh của người hầu tàng hình này tương đương với người hơn mười tuổi, khá hữu ích.
Lâm Thịnh vừa ứng phó với sự nhiệt tình của thầy vừa liếc nhìn Melissa đang chán chường và thất vọng rời khỏi cổng lâu đài. Nơi ruộng đồng phía xa xa, một chiếc minibus đột nhiên xuất hiện.
"Chỉ là một đứa gà mờ non dại tự cho mình là giỏi giang mà thôi. Em và cô ta là người của hai thế giới khác hẳn nhau, không cần bận tâm đâu. Lâm Thịnh, với tài năng của em, không cần phải chú ý đến những nhân vật nhỏ thế này. Thiên phú của bọn họ, tư chất của bọn họ, ngay từ ban đầu đã được định trước là chỉ có thể trở thành người hầu, nô bộc của em thôi." Giáo sư đưa ra lời giải thích không chút che đậy.
"Tư chất tự nhiên chính là tất cả! Một học sinh bình thường như vậy, dù có làm gì đi chăng nữa cũng không đuổi theo kịp bước chân của em, thậm chí ngay cả cái bóng của em cũng không thể trông thấy được! Phải giành lấy vị trí của mình, nhìn thẳng vào địa vị của mình!"
"Em đã hiểu thưa giáo sư." Lâm Thịnh cung kính đáp lời.
"Em là người tà tâm trời sinh, là thiên tài nổi bật với tà năng thiên phú, là một nhân tài hiếm có, nhất định phải tiến vào cơ quan Bạch Chỉ tối cao - Nguyệt Trì! Được rồi, đừng lãng phí hơi sức vì mấy người tầm thường này nữa. Đợi mấy ngày tới cháu gái thầy quay về, thầy sẽ giới thiệu em với nó. Tuổi hai đứa ngang ngang nhau, nhất định sẽ tìm thấy rất nhiều tiếng nói chung!"
Editor: Nguyetmai
"Em... em..." Melissa thở dồn dập, miệng lắp ba lắp bắp, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cả cơ thể cô ta đều run lên, mắt dán chặt trên người Umandila, trong đôi mắt in hằn đầy những tia máu. Dường như cô ta đang điên cuồng suy nghĩ tìm cách, hi vọng giáo sư hồi tâm chuyển ý.
"Bây giờ, cô có thể đi ra ngoài rồi." Umandila chưa bao giờ hứng thú với những học sinh như thế này, vẻ mặt cùng sự tuyệt vọng đó, ông ta đã gặp quá nhiều.
Từ khi ông ta mới tiếp xúc tà năng cho đến tận bây giờ, khi đã trở thành một giáo sư, suốt quãng thời gian gần trăm năm ông ta đã sớm quen với đủ loại cá tính của học viên. Bộ dáng kiêu ngạo của Melissa khi mới tới nơi này của ông ta bây giờ đã bị nghiền nát, biến thành sự khốn cùng và không đường quay đầu. Sự tương phản này nếu đổi lại là kẻ khác chứng kiến thì hẳn sẽ còn thấy vài phần thích thú. Nhưng ông ta, từ lâu đã nhìn phát chán rồi.
"Giáo sư! Em nghe nói thứ thầy đang nghiên cứu không phải là hiệu ứng xoay tròn Murs! Trong tay em có một chiếc sừng của con tê giác mộng đỏ, có thể chuyển đến cho thầy! Hi vọng có thể cống hiến một phần sức lực cho nghiên cứu của thầy!"
Melissa cắn răng, phun ra từng lời từng lời dù trong lòng cũng đang rỉ máu. Đây là con át chủ bài cuối cùng cô ta chuẩn bị, vốn vẫn cho là không cần dùng đến, nào ngờ hiện tại... Cô ta nên thấy vui mừng vì bản thân đã vạch sẵn kế hoạch vẹn toàn, nếu không chuyến đi chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc!
Có điều khi nói ra những câu này, trong phút chốc trái tim cô ta lại rỉ máu!
Trong giới tà năng, tê giác mộng đỏ là sinh vật siêu nguy hiểm cấp Ngũ Dực! Muốn lấy được chiếc sừng mà nó xem như sinh mạng ấy, cách duy nhất chính là giết chết nó.
Tê giác mộng đỏ là sinh vật mạnh cấp Ngũ Dực, cực kỳ dũng mãnh, sức mạnh kinh khủng và khả năng chiến đấu cực cao. Chính vì thế mà nó bị liệt vào một trong những loài sinh vật nguy hiểm khó săn giết nhất. Cho dù là cấp Lục Dực thông thường cũng bị nó dồn vào đường cùng.
Hơn nữa, loại sinh vật này thích chui sâu xuống lòng đất để ngủ, một giấc ngủ của nó thậm chí có thể kéo dài hơn mười năm. Chiếc sừng này là nguyên liệu thí nghiệm cao cấp mà bất kỳ người tà năng nào trong thế giới này cũng mơ ước, khát khao. Đừng nói là mấy triệu, thậm chí cả mấy chục triệu cũng không mua nổi thứ nguyên liệu quý giá đến như vậy.
Nhưng lúc này đây, cô ta lại vì đủ loại lý do mà buộc phải đem vật này tặng lại cho giáo sư Umandila.
Sự xuất hiện của sừng tê giác mộng đỏ làm Umandila hơi sững sờ.
"Không ngờ cô lại có thể lấy được loại nguyên liệu quý nhường ấy?" Ông ta nói với vẻ khá kinh ngạc, sau đó lại quan sát Melissa kỹ càng thêm lần nữa.
"Món đồ này tôi nhận, cô có thể tiến vào với tư cách một học viên rồi, có điều tôi không đảm bảo liệu cô có thể tốt nghiệp dưới danh nghĩa của chúng tôi hay không. Đối với bài kiểm tra của cô, tôi sẽ không lơi lỏng, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ."
Melissa cắn môi, dứt khoát gật đầu.
"Em sẽ không để cho thầy thất vọng! Tuyệt đối không!" Cô ta khẳng định chắc nịch.
Cảm xúc trong lòng cô ta lúc này giống như núi lửa đang phun trào dữ dội, bùng nổ mãnh liệt. Melissa đây chắc chắn sẽ để cho lão già đầu bạc trắng trước mặt này nhìn bản thân bằng con mắt khác! Cứ chờ mà xem! Cô thực sự muốn khiến cho lão già này phải hốt hoảng một phen! Để ông ta hiểu rõ, sự khinh thường mà ông ta dành cho cô lúc này là sai lầm đến nhường nào!
"Được. Lát nữa nhớ đóng học phí và phí thí nghiệm, một năm là năm trăm ngàn." Umandila cũng không buồn nhìn sang cô ta, vẻ mặt lãnh đạm, tầm mắt chuyển dời sang người Lâm Thịnh.
Dường như chỉ trong nháy mắt, vẻ lãnh đạm trên gương mặt ông ta đã như tuyết tan khi xuân tới, chỉ vẻn vẹn trong một giây đã biến đổi thành vẻ mặt của bậc tiền bối thân thiện, dễ gần.
"Lâm Thịnh, bây giờ em có thể lựa chọn ở lại trong lâu đài này. Ngay bây giờ thầy có thể sắp xếp cho em một bài khảo sát mới, em xem có được hay không? Về tài liệu giảng dạy, thầy sẽ gửi riêng tới cho em sau. Sân thí nghiệm và các nguyên liệu, ngay khi trở về thầy sẽ đi chuẩn bị. Về vấn đề sinh hoạt, nếu em có cần gì thì nhất định phải nói ngay với thầy hướng dẫn."
"À..." Lâm Thịnh liếc mắt nhìn sang Melissa, sắc mặt cô đã đen đến nỗi không thể đen hơn được nữa. Dường như cô ta đang phải đè nén loại cảm xúc rất kinh khủng nào đó đang âm ỉ.
"Vậy em đóng tiền ở đâu? Đại sảnh của trường học là chỗ đóng tiền phải không ạ?" Lâm Thịnh thấp giọng hỏi.
"Đóng tiền? Không không không, em không cần đóng học phí. Em là một trong hai học trò của thầy, hằng tháng thầy sẽ phát cho các em một trăm ngàn tiền Mida coi như là phí sinh hoạt và thí nghiệm."
Giáo sư Umandila khoa trương xua xua tay, lời vừa nói ra đã khiến Melissa tức hộc máu.
"Còn nữa, bên phía nhà em có gì khó khăn thì cứ tìm đến kể cho thầy nghe, chỉ cần là việc thầy có thể giúp thì tuyệt đối sẽ không làm ngơ!" Umandila vỗ ngực, nói lời bảo đảm.
"Với cả, nếu em cần thêm người sai vặt cũng có thể để cho cô bạn này hỗ trợ. Thầy nghĩ là cô bạn này nhất định sẽ không cự tuyệt yêu cầu hợp lý của em đâu, phải không? Melissa?" Umandila chuyển tầm mắt, hướng sang Melissa đang đứng kế bên.
Melissa thực sự đã nín nhịn đến sắp nổ tung, nhưng lúc này lại không thể không cúi đầu, miễn cưỡng rặn ra một câu nói.
"Vâng... em nhất định sẽ cố hết sức, giúp đỡ Lâm Thịnh giải quyết những khó khăn trong cuộc sống..."
Cô ta hiểu rất rõ địa vị hiện tại của mình.
Tư chất của Lâm Thịnh vượt trên cô ta quá nhiều. Những năm trăm cơ mà...
Người tà năng cấp Song Dực bình thường, gom tổng số lượng tất cả tà năng lại chắc cũng chỉ chừng đấy... Tà năng được quyết định dựa trên độ mạnh của tâm linh và linh hồn. Linh hồn càng mạnh, tà năng cũng càng mạnh.
Cái tên này thật chẳng khác nào vừa thức tỉnh đã đạt đến cấp Song Dực... Sức mạnh ấy gần như là bẩm sinh, là tài năng kinh khủng được trời ban, không thể sao chép cũng không thể khỏa lấp bằng nỗ lực.
Với một linh hồn mạnh mẽ nhường ấy, có khi Lâm Thịnh rèn luyện tà năng một ngày đã tương đương với cô ta rèn luyện hơn mười ngày, thậm chí còn hơn thế.
"Tốt lắm, hôm nay cứ như vậy đi. Melissa, cô có thể về được rồi. Bên ngoài có xe đưa đón theo lịch trình cố định đấy. Còn về Lâm Thịnh..."
Sắc mặt Umandila thay đổi cực nhanh, hoàn toàn vượt xa bất cứ kẻ nào mà Lâm Thịnh đã gặp.
"Lâm Thịnh, em có thể đi dọc theo cầu thang này, toàn bộ mấy phòng ở đằng sau đều là phòng ngủ, em cứ tùy ý lựa chọn một phòng. Trừ phòng của thầy và cô cháu gái Mira của thầy ra, còn lại đều có thể vào ở."
"Cảm ơn thầy." Đây là lần đầu tiên Lâm Thịnh cảm nhận được thế nào là đãi ngộ đối với thiên tài, thế nào là sự thiên vị một cách công khai và trần trụi.
Cậu nhìn Melissa đã tối sầm mặt, thu dọn đồ đạc, còn phải nhẫn nhịn chịu đựng cúi người chào Umandila, sau đó mới có thể rời đi.
Trong lòng cậu lại dâng lên sự chua xót và thương hại vô hình.
Về sự lễ phép thì đúng là không thể bắt bẻ Melissa được, nhưng Umandila chẳng qua cũng chỉ tùy ý xua xua tay. Ông ta còn không thèm quay lại nhìn lấy một cái, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Lâm Thịnh.
Ông ta đang không ngừng kể lể với Lâm Thịnh những thứ thuận tiện khi ở lại trong lâu đài, nhằm thuyết phục cậu dọn đến, ở lại nơi đây.
Bên trong lâu đài còn có nuôi một loại sinh vật thần kỳ gọi là "người hầu tàng hình". Dưới sự sắp xếp của thầy, bọn chúng sẽ xử lý thỏa đáng mọi chuyện. Theo lời giới thiệu của giáo sư, trí thông minh của người hầu tàng hình này tương đương với người hơn mười tuổi, khá hữu ích.
Lâm Thịnh vừa ứng phó với sự nhiệt tình của thầy vừa liếc nhìn Melissa đang chán chường và thất vọng rời khỏi cổng lâu đài. Nơi ruộng đồng phía xa xa, một chiếc minibus đột nhiên xuất hiện.
"Chỉ là một đứa gà mờ non dại tự cho mình là giỏi giang mà thôi. Em và cô ta là người của hai thế giới khác hẳn nhau, không cần bận tâm đâu. Lâm Thịnh, với tài năng của em, không cần phải chú ý đến những nhân vật nhỏ thế này. Thiên phú của bọn họ, tư chất của bọn họ, ngay từ ban đầu đã được định trước là chỉ có thể trở thành người hầu, nô bộc của em thôi." Giáo sư đưa ra lời giải thích không chút che đậy.
"Tư chất tự nhiên chính là tất cả! Một học sinh bình thường như vậy, dù có làm gì đi chăng nữa cũng không đuổi theo kịp bước chân của em, thậm chí ngay cả cái bóng của em cũng không thể trông thấy được! Phải giành lấy vị trí của mình, nhìn thẳng vào địa vị của mình!"
"Em đã hiểu thưa giáo sư." Lâm Thịnh cung kính đáp lời.
"Em là người tà tâm trời sinh, là thiên tài nổi bật với tà năng thiên phú, là một nhân tài hiếm có, nhất định phải tiến vào cơ quan Bạch Chỉ tối cao - Nguyệt Trì! Được rồi, đừng lãng phí hơi sức vì mấy người tầm thường này nữa. Đợi mấy ngày tới cháu gái thầy quay về, thầy sẽ giới thiệu em với nó. Tuổi hai đứa ngang ngang nhau, nhất định sẽ tìm thấy rất nhiều tiếng nói chung!"