Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-249
Chương 249: Tình hình (1)
Editor: Nguyetmai
Chuyện của Kuisa chỉ là một bản nhạc dạo ngắn ngủi. Về sau Mã Y đã đưa thêm thông tin về gã ta, nói lúc trước gã bị Huyết Nhãn chém một đao vào sau gáy, lúc ấy tất cả dịch não tủy đều chảy ra ngoài. Nhìn dáng vẻ thế này thì chắc sau đó gã cũng không hồi phục tốt lắm, nên thần trí hỗn loạn, trở nên ngu ngốc.
Lâm Thịnh cũng không để bụng.
Chẳng qua cũng chỉ là Tứ Dực, đối với cậu của trước kia mà nói thì có lẽ là rất mạnh, nhưng đối với cậu của bây giờ thì chỉ là một yêu quái nho nhỏ có vẻ ưu tú hơn một tẹo mà thôi.
Sau khi lợi dụng thân thể của Vua Bóng Đêm để hack sức mạnh linh hồn, Lâm Thịnh cảm giác rõ ràng rằng linh hồn của mình đang dùng một loại tốc độ rất đáng kinh ngạc để thăng cấp và mạnh mẽ hơn.
Trong hai ngày sau đó, cậu chẳng hề đi lung tung đâu cả. Mặc kệ là hiện thực hay là giấc mơ, cậu đều đàng hoàng rèn luyện minh tưởng cực khổ, củng cố nền tảng của mình.
Chỉ có điều, khiến cho cậu bất ngờ chính là, bên phía trường học lại có người gọi điện thoại tìm cậu, bảo là cậu phải học lại??
Lúc này Lâm Thịnh mới nhớ ra, bản thân cậu đã bỏ nhiều kỳ thi liên tục rồi, không biết cúp tiết bao nhiêu môn rồi nữa. Nhưng đáng lý ra, mấy chuyện này thì đồ đệ Adolf hoặc là Mã Y phải giúp cậu giải quyết ổn thỏa hết rồi mới đúng.
Vì thấy tò mò, Lâm Thịnh quyết định tự mình đi đến trường học một chuyến.
...
...
Giáo viên chủ nhiệm của Lâm Thịnh buộc tóc đuôi ngựa, là nghiên cứu sinh môn lịch sử của trường và đã từng tập chạy đường dài. Lúc này cô đang ở trong phòng làm việc, nhíu mày nhìn kỹ ba học sinh có khả năng phải học lại đang ngồi trước mặt.
"Byron Clay, Hạ Vi Nhi, Lâm Thịnh. Có lẽ ba em đều biết nguyên nhân mà cô gọi các em đến đây là gì đúng không?"
Lâm Thịnh cũng tới, xem như là luyện tập cách làm ba việc cùng lúc.
Cậu liếc mắt nhìn hai người còn lại, một nam sinh hơi mập, sắc mặt tái nhợt đeo kính, người còn lại là một nữ sinh đáng yêu buộc tóc hai bên.
Bây giờ vẻ mặt hai người đều khá là dè dặt, cúi đầu ra vẻ vô cùng hối hận.
"Giả bộ thật giống." Trong lòng Lâm Thịnh cảm thấy buồn cười.
"Còn em nữa Lâm Thịnh." Giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt: "Các em đều đã trưởng thành hết rồi, quyết định cuộc đời của mình như thế nào, đó là chuyện của các em. Nhưng mà, bây giờ đã đi học đến mức này rồi, không nhận được bằng tốt nghiệp, các em thấy có đáng không? Chẳng lẽ các em đều muốn uổng phí nhiều năm học tập như vậy?"
"Thưa cô, em chỉ là bởi vì có việc bận, cho nên quên đến thi mà thôi. Sau này em thi lại thì sẽ không sao. Em vẫn luôn đuổi kịp tiến độ học tập." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
Học tập, trường học, nhìn những sinh viên đại học non nớt thỉnh thoảng lại đi ngang qua, còn có những giáo sư đại học với vẻ mặt rất đơn thuần đang ngồi trong phòng làm việc xung quanh cậu đây, đột nhiên cậu có một loại cảm giác không chân thật.
Trước đó cậu còn đang vì thành lập Thánh Điện, vì muốn chống lại những mối nguy hiểm không xác định được trong tương lai mà cố gắng. Vậy mà bây giờ, cậu lại ngồi trong văn phòng ở học viện Eagle Deer, thảo luận về chuyện trượt môn thi lại với giáo viên chủ nhiệm là một người bình thường.
Ngửi mùi mực in thoang thoảng trong phòng làm việc, Lâm Thịnh lặng lẽ lắng nghe giáo viên chủ nhiệm dặn dò những chuyện cần phải chú ý như nhất định không được vắng mặt trong buổi thi lại, nếu trong nhà có chuyện gì thì có thể nộp đơn xin trợ cấp học tập...
"Thật là một con người nhiệt tình." Lâm Thịnh thầm đánh giá.
Khi cậu ra khỏi văn phòng thì đã là hơn một tiếng sau.
Lâm Thịnh đi ra sau cùng, nhìn vẻ mặt giống như được giải thoát của hai người trước mặt, cậu cảm thấy có hơi buồn cười.
"Nè, cậu cười cái gì? Biết thời gian thi lại chưa? Nếu chưa thì ba người chúng ta đi chung được không?" Byron mập phiền não nói: "Tớ cảm giác tớ thi lại chưa chắc đã qua, có lẽ là phải học lại rồi!"
"Chuyền giấy đi*, đại thần!" Cô gái buộc tóc hai bên, nở nụ cười lấy lòng đi đến trước mặt Lâm Thịnh.
(*) Ý là lén chuyền giấy viết đáp án trong lúc kiểm tra.
"Đúng đó đúng đó! Chuyền giấy đi đại thần!" Cậu mập đeo kính cũng phản ứng lại, nhanh chóng chạy lại gần, trông hệt như một em trai nhỏ.
Mới vừa rồi bọn họ đều nghe thấy đoạn đối thoại của Lâm Thịnh và giáo viên chủ nhiệm. Bọn họ biết được thành tích của Lâm Thịnh rất tốt, chẳng qua là vắng mặt không đi thi mà thôi.
"Giúp đỡ đi, một môn hai trăm?" Cậu bạn mập nói nhỏ.
"Chưa chắc chúng ta đã ngồi cùng nhau." Lâm Thịnh cảm thấy hơi buồn cười.
Từ điện chủ Thánh điện đến một học sinh bình thường cần phải thi lại, khoảng cách giữa hai thân phận đó thật sự là quá lớn.
"Lỡ như có thể ngồi gần nhau thì sao?" Cậu bạn mập nhướng mày lên, cười nói.
"Đến lúc đó phải nhờ cả vào cậu rồi, đại thần!" Hạ Vi Nhi vội vàng cười nói.
Lâm Thịnh phất phất tay, bỏ đi về phía thang máy.
Rời khỏi trường học, Adolf đã lái xe chờ ở bên ngoài. Nhìn thấy Lâm Thịnh đi ra, cậu ta lập tức xuống xe đi lên đón.
"Thầy, là do em xử lý không tốt. Trước đó em cũng chỉ mới đánh tiếng với trường học thôi, nhưng ở cấp độ này thì chỉ có thể dùng tiền đút lót một chút, nếu như muốn bỏ thi luôn thì không dễ làm."
Cậu ta xấu hổ nói.
"Trường này khắt khe thế à?" Lâm Thịnh ngạc nhiên.
"Thế thì không phải, chỉ là trước đó không ngờ bọn họ sẽ không nể mặt như thế. Có lẽ là có cái gì đó bất ngờ. Thầy yên tâm, em đã sắp xếp xong xuôi sau đó rồi. Thầy không cần đi thi, người của em sẽ đi thi hộ thầy." Adolf lập tức nói.
"Ừ, vậy thì tốt."
Hai người lập tức lên xe.
Xe ôtô chống đạn màu tím sẫm chậm rãi khởi động, chạy về phía ngọn núi Thánh Điện.
"Đúng rồi thầy, cha mẹ của thầy ở bên kia..."
"Dẫn đường là được, đừng để bọn họ phát hiện. Giá cả cứ tính theo giá thị trường bình thường là được rồi." Lâm Thịnh thản nhiên nói.
Trước đó cậu đã dặn dò Adolf giúp đỡ, cải thiện việc buôn bán cho cửa hàng mà nhà mình mở.
Adolf xử lý rất cẩn thận, đồng thời cũng săn sóc giúp đỡ cho cả việc làm ăn của Trần Mẫn Giai.
Đồ đệ làm được đến mức này cũng xem như là hết lòng hết sức, không có một chút lười biếng nào.
"Em biết rồi thầy."
Trò chuyện đến đây là kết thúc, Lâm Thịnh nhắm mắt, vội vàng tách biệt suy nghĩ thành nhiều mục đích, điều khiển ba cơ thể.
Mà Adolf thì lại đang lo lắng cho bảo vật Thiên Mệnh trong cơ thể mình, cân nhắc đủ loại chuyện phiền phức có khả năng sẽ xảy ra. Khi xe chạy qua một con đường bán châu báu ngọc thạch, đột nhiên dòng xe lại trở nên chen chúc hơn. Adolf chạy chậm lại, tấp vào lề đường bên trái, chờ cho phía trước thông thoáng rồi chạy tiếp.
Két.
Đột nhiên một âm thanh chói tai khi lốp xe ma sát với mặt đất vang lên.
Hai chiếc xe tải lập tức chặn đầu xe con, dừng lại, cửa xe mở ra "roẹt" một tiếng, hơn mười người đàn ông cầm súng mặc đồ đen đội mũ trùm đen nhảy xuống.
Một nhóm người cầm súng không ngừng bắn về phía cửa xe của Adolf.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng liên tiếp không ngừng đưa tới hàng loạt tiếng gào thét sợ hãi xung quanh.
Con đường vừa rồi còn rất náo nhiệt, thì giờ người đi đường vội vã bỏ chạy, mấy tài xế trên xe cũng không dám thở mạnh. Một vài người dứt khoát bỏ xe chạy ra ngoài, trốn vào một con hẻm nhỏ.
"Mau ra đây!" Một tay gangster cầm khẩu súng ngắn chĩa vào Adolf ở ghế lái.
Cách mặt kính chống đạn đầy vết rạn nứt, Adolf thở dài.
Roạt.
Một vệt sáng chói lóe lên, hai binh sĩ Hầm Giam mặc áo giáp màu bạc trên người đột ngột xuất hiện. Họ vung ra một kiếm trong làn khói đen, đâm xuyên qua ngực tên cướp, sau đó hóa thành khói đen rồi tan ra.
Bọn cướp lập tức hoảng hốt, cảnh tượng quỷ dị này làm cho bọn họ biết được mình đã đụng phải kẻ khó chơi rồi. Bọn họ kêu gào, mắng chửi lung tung, cầm súng bắn phá xung quanh, nhưng lại không ngừng bị binh sĩ Hầm Giam đâm một nhát chí mạng.
Khói đen trôi đi bồng bềnh, căn bản là súng ống cũng không có tác dụng với nó.
Nhoáng cái, hơn mười người chỉ còn sót lại ba người đàn ông khá nhanh nhẹn. Trên đầu ba người đổ đầy mồ hôi, bỏ lại súng trong tay rồi xoay người bỏ chạy. Nhưng họ lại nhanh chóng bị binh sĩ Hầm Giam đuổi kịp, bị đâm vài nhát rồi ngã xuống đất chết.
Bên trong xe.
"Chuyện này rất thường gặp sao?" Lâm Thịnh kinh ngạc nói.
"Cũng tạm, từ khi tin tức về việc trên người em có bảo vật Thiên Mệnh được truyền ra, cứ hai ba ngày lại bị tập kích một lần." Adolf cười khổ.
"Còn chịu được không?" Lâm Thịnh lại hỏi.
"Có hơi khó khăn. Thật ra cho dù vừa rồi không có chuyện này, em cũng định nhờ thầy giúp đỡ, thầy à." Adolf bất đắc dĩ nói: "Trước đó em đã gặp phải cao thủ cấp bậc ít nhất là Nhị Dực."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, em nói ra tên của đại nhân Cardura nghìn tay, gã do dự, cuối cùng bị dọa bỏ chạy." Adolf dở khóc dở cười.
"Gặp ở đâu?" Lâm Thịnh lại hỏi.
"Có lẽ là vườn hoa công cộng xung quanh núi Thánh Điện."
"Ngang nhiên như vậy..." Lâm Thịnh nhướng mày.
Editor: Nguyetmai
Chuyện của Kuisa chỉ là một bản nhạc dạo ngắn ngủi. Về sau Mã Y đã đưa thêm thông tin về gã ta, nói lúc trước gã bị Huyết Nhãn chém một đao vào sau gáy, lúc ấy tất cả dịch não tủy đều chảy ra ngoài. Nhìn dáng vẻ thế này thì chắc sau đó gã cũng không hồi phục tốt lắm, nên thần trí hỗn loạn, trở nên ngu ngốc.
Lâm Thịnh cũng không để bụng.
Chẳng qua cũng chỉ là Tứ Dực, đối với cậu của trước kia mà nói thì có lẽ là rất mạnh, nhưng đối với cậu của bây giờ thì chỉ là một yêu quái nho nhỏ có vẻ ưu tú hơn một tẹo mà thôi.
Sau khi lợi dụng thân thể của Vua Bóng Đêm để hack sức mạnh linh hồn, Lâm Thịnh cảm giác rõ ràng rằng linh hồn của mình đang dùng một loại tốc độ rất đáng kinh ngạc để thăng cấp và mạnh mẽ hơn.
Trong hai ngày sau đó, cậu chẳng hề đi lung tung đâu cả. Mặc kệ là hiện thực hay là giấc mơ, cậu đều đàng hoàng rèn luyện minh tưởng cực khổ, củng cố nền tảng của mình.
Chỉ có điều, khiến cho cậu bất ngờ chính là, bên phía trường học lại có người gọi điện thoại tìm cậu, bảo là cậu phải học lại??
Lúc này Lâm Thịnh mới nhớ ra, bản thân cậu đã bỏ nhiều kỳ thi liên tục rồi, không biết cúp tiết bao nhiêu môn rồi nữa. Nhưng đáng lý ra, mấy chuyện này thì đồ đệ Adolf hoặc là Mã Y phải giúp cậu giải quyết ổn thỏa hết rồi mới đúng.
Vì thấy tò mò, Lâm Thịnh quyết định tự mình đi đến trường học một chuyến.
...
...
Giáo viên chủ nhiệm của Lâm Thịnh buộc tóc đuôi ngựa, là nghiên cứu sinh môn lịch sử của trường và đã từng tập chạy đường dài. Lúc này cô đang ở trong phòng làm việc, nhíu mày nhìn kỹ ba học sinh có khả năng phải học lại đang ngồi trước mặt.
"Byron Clay, Hạ Vi Nhi, Lâm Thịnh. Có lẽ ba em đều biết nguyên nhân mà cô gọi các em đến đây là gì đúng không?"
Lâm Thịnh cũng tới, xem như là luyện tập cách làm ba việc cùng lúc.
Cậu liếc mắt nhìn hai người còn lại, một nam sinh hơi mập, sắc mặt tái nhợt đeo kính, người còn lại là một nữ sinh đáng yêu buộc tóc hai bên.
Bây giờ vẻ mặt hai người đều khá là dè dặt, cúi đầu ra vẻ vô cùng hối hận.
"Giả bộ thật giống." Trong lòng Lâm Thịnh cảm thấy buồn cười.
"Còn em nữa Lâm Thịnh." Giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt: "Các em đều đã trưởng thành hết rồi, quyết định cuộc đời của mình như thế nào, đó là chuyện của các em. Nhưng mà, bây giờ đã đi học đến mức này rồi, không nhận được bằng tốt nghiệp, các em thấy có đáng không? Chẳng lẽ các em đều muốn uổng phí nhiều năm học tập như vậy?"
"Thưa cô, em chỉ là bởi vì có việc bận, cho nên quên đến thi mà thôi. Sau này em thi lại thì sẽ không sao. Em vẫn luôn đuổi kịp tiến độ học tập." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
Học tập, trường học, nhìn những sinh viên đại học non nớt thỉnh thoảng lại đi ngang qua, còn có những giáo sư đại học với vẻ mặt rất đơn thuần đang ngồi trong phòng làm việc xung quanh cậu đây, đột nhiên cậu có một loại cảm giác không chân thật.
Trước đó cậu còn đang vì thành lập Thánh Điện, vì muốn chống lại những mối nguy hiểm không xác định được trong tương lai mà cố gắng. Vậy mà bây giờ, cậu lại ngồi trong văn phòng ở học viện Eagle Deer, thảo luận về chuyện trượt môn thi lại với giáo viên chủ nhiệm là một người bình thường.
Ngửi mùi mực in thoang thoảng trong phòng làm việc, Lâm Thịnh lặng lẽ lắng nghe giáo viên chủ nhiệm dặn dò những chuyện cần phải chú ý như nhất định không được vắng mặt trong buổi thi lại, nếu trong nhà có chuyện gì thì có thể nộp đơn xin trợ cấp học tập...
"Thật là một con người nhiệt tình." Lâm Thịnh thầm đánh giá.
Khi cậu ra khỏi văn phòng thì đã là hơn một tiếng sau.
Lâm Thịnh đi ra sau cùng, nhìn vẻ mặt giống như được giải thoát của hai người trước mặt, cậu cảm thấy có hơi buồn cười.
"Nè, cậu cười cái gì? Biết thời gian thi lại chưa? Nếu chưa thì ba người chúng ta đi chung được không?" Byron mập phiền não nói: "Tớ cảm giác tớ thi lại chưa chắc đã qua, có lẽ là phải học lại rồi!"
"Chuyền giấy đi*, đại thần!" Cô gái buộc tóc hai bên, nở nụ cười lấy lòng đi đến trước mặt Lâm Thịnh.
(*) Ý là lén chuyền giấy viết đáp án trong lúc kiểm tra.
"Đúng đó đúng đó! Chuyền giấy đi đại thần!" Cậu mập đeo kính cũng phản ứng lại, nhanh chóng chạy lại gần, trông hệt như một em trai nhỏ.
Mới vừa rồi bọn họ đều nghe thấy đoạn đối thoại của Lâm Thịnh và giáo viên chủ nhiệm. Bọn họ biết được thành tích của Lâm Thịnh rất tốt, chẳng qua là vắng mặt không đi thi mà thôi.
"Giúp đỡ đi, một môn hai trăm?" Cậu bạn mập nói nhỏ.
"Chưa chắc chúng ta đã ngồi cùng nhau." Lâm Thịnh cảm thấy hơi buồn cười.
Từ điện chủ Thánh điện đến một học sinh bình thường cần phải thi lại, khoảng cách giữa hai thân phận đó thật sự là quá lớn.
"Lỡ như có thể ngồi gần nhau thì sao?" Cậu bạn mập nhướng mày lên, cười nói.
"Đến lúc đó phải nhờ cả vào cậu rồi, đại thần!" Hạ Vi Nhi vội vàng cười nói.
Lâm Thịnh phất phất tay, bỏ đi về phía thang máy.
Rời khỏi trường học, Adolf đã lái xe chờ ở bên ngoài. Nhìn thấy Lâm Thịnh đi ra, cậu ta lập tức xuống xe đi lên đón.
"Thầy, là do em xử lý không tốt. Trước đó em cũng chỉ mới đánh tiếng với trường học thôi, nhưng ở cấp độ này thì chỉ có thể dùng tiền đút lót một chút, nếu như muốn bỏ thi luôn thì không dễ làm."
Cậu ta xấu hổ nói.
"Trường này khắt khe thế à?" Lâm Thịnh ngạc nhiên.
"Thế thì không phải, chỉ là trước đó không ngờ bọn họ sẽ không nể mặt như thế. Có lẽ là có cái gì đó bất ngờ. Thầy yên tâm, em đã sắp xếp xong xuôi sau đó rồi. Thầy không cần đi thi, người của em sẽ đi thi hộ thầy." Adolf lập tức nói.
"Ừ, vậy thì tốt."
Hai người lập tức lên xe.
Xe ôtô chống đạn màu tím sẫm chậm rãi khởi động, chạy về phía ngọn núi Thánh Điện.
"Đúng rồi thầy, cha mẹ của thầy ở bên kia..."
"Dẫn đường là được, đừng để bọn họ phát hiện. Giá cả cứ tính theo giá thị trường bình thường là được rồi." Lâm Thịnh thản nhiên nói.
Trước đó cậu đã dặn dò Adolf giúp đỡ, cải thiện việc buôn bán cho cửa hàng mà nhà mình mở.
Adolf xử lý rất cẩn thận, đồng thời cũng săn sóc giúp đỡ cho cả việc làm ăn của Trần Mẫn Giai.
Đồ đệ làm được đến mức này cũng xem như là hết lòng hết sức, không có một chút lười biếng nào.
"Em biết rồi thầy."
Trò chuyện đến đây là kết thúc, Lâm Thịnh nhắm mắt, vội vàng tách biệt suy nghĩ thành nhiều mục đích, điều khiển ba cơ thể.
Mà Adolf thì lại đang lo lắng cho bảo vật Thiên Mệnh trong cơ thể mình, cân nhắc đủ loại chuyện phiền phức có khả năng sẽ xảy ra. Khi xe chạy qua một con đường bán châu báu ngọc thạch, đột nhiên dòng xe lại trở nên chen chúc hơn. Adolf chạy chậm lại, tấp vào lề đường bên trái, chờ cho phía trước thông thoáng rồi chạy tiếp.
Két.
Đột nhiên một âm thanh chói tai khi lốp xe ma sát với mặt đất vang lên.
Hai chiếc xe tải lập tức chặn đầu xe con, dừng lại, cửa xe mở ra "roẹt" một tiếng, hơn mười người đàn ông cầm súng mặc đồ đen đội mũ trùm đen nhảy xuống.
Một nhóm người cầm súng không ngừng bắn về phía cửa xe của Adolf.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng liên tiếp không ngừng đưa tới hàng loạt tiếng gào thét sợ hãi xung quanh.
Con đường vừa rồi còn rất náo nhiệt, thì giờ người đi đường vội vã bỏ chạy, mấy tài xế trên xe cũng không dám thở mạnh. Một vài người dứt khoát bỏ xe chạy ra ngoài, trốn vào một con hẻm nhỏ.
"Mau ra đây!" Một tay gangster cầm khẩu súng ngắn chĩa vào Adolf ở ghế lái.
Cách mặt kính chống đạn đầy vết rạn nứt, Adolf thở dài.
Roạt.
Một vệt sáng chói lóe lên, hai binh sĩ Hầm Giam mặc áo giáp màu bạc trên người đột ngột xuất hiện. Họ vung ra một kiếm trong làn khói đen, đâm xuyên qua ngực tên cướp, sau đó hóa thành khói đen rồi tan ra.
Bọn cướp lập tức hoảng hốt, cảnh tượng quỷ dị này làm cho bọn họ biết được mình đã đụng phải kẻ khó chơi rồi. Bọn họ kêu gào, mắng chửi lung tung, cầm súng bắn phá xung quanh, nhưng lại không ngừng bị binh sĩ Hầm Giam đâm một nhát chí mạng.
Khói đen trôi đi bồng bềnh, căn bản là súng ống cũng không có tác dụng với nó.
Nhoáng cái, hơn mười người chỉ còn sót lại ba người đàn ông khá nhanh nhẹn. Trên đầu ba người đổ đầy mồ hôi, bỏ lại súng trong tay rồi xoay người bỏ chạy. Nhưng họ lại nhanh chóng bị binh sĩ Hầm Giam đuổi kịp, bị đâm vài nhát rồi ngã xuống đất chết.
Bên trong xe.
"Chuyện này rất thường gặp sao?" Lâm Thịnh kinh ngạc nói.
"Cũng tạm, từ khi tin tức về việc trên người em có bảo vật Thiên Mệnh được truyền ra, cứ hai ba ngày lại bị tập kích một lần." Adolf cười khổ.
"Còn chịu được không?" Lâm Thịnh lại hỏi.
"Có hơi khó khăn. Thật ra cho dù vừa rồi không có chuyện này, em cũng định nhờ thầy giúp đỡ, thầy à." Adolf bất đắc dĩ nói: "Trước đó em đã gặp phải cao thủ cấp bậc ít nhất là Nhị Dực."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, em nói ra tên của đại nhân Cardura nghìn tay, gã do dự, cuối cùng bị dọa bỏ chạy." Adolf dở khóc dở cười.
"Gặp ở đâu?" Lâm Thịnh lại hỏi.
"Có lẽ là vườn hoa công cộng xung quanh núi Thánh Điện."
"Ngang nhiên như vậy..." Lâm Thịnh nhướng mày.