Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-240
Chương 240: Tích lũy (1)
Editor: Nguyetmai
Lách cách.
Có vật gì đó rơi ở trên bàn, phát ra tiếng động. Deas Paminton định thần lại.
"Thưa bá tước! Sương mù dày đặc đã lan sâu vào trong dãy núi rồi! Chúng ta phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt! Tình huống khẩn cấp, không thể kéo dài thêm nữa!" Giọng nói của quân đoàn phó vang lên bên tai.
Vua Bóng Đêm nhắm mắt, trong tay nắm chặt một lá thư, ngón tay thon dài trắng trẻo của anh ta khẽ run.
Thư là do pháp sư của thành Hắc Vũ gửi tới. Pháp sư này được anh ta sắp xếp đặc biệt để bảo vệ Chesri mà bây giờ, thậm chí trong thư còn dính máu. Đây có nghĩa là muốn được cứu viện khẩn cấp.
"Thưa ngài! Đại nhân Ánh Sáng Hy Vọng mong muốn có được sự giúp đỡ hết sức của ngài! Hơn mười ba ngàn người dân trong thành Hắc Vũ sẽ sống hay là chết, đều phụ thuộc vào lựa chọn của ngài! Xin ngài hãy ra quyết định! Có nên dẫn đội đến giúp đỡ hay không?" Trợ thủ lo lắng thúc giục: "Bây giờ người có thể cứu viện, cũng chỉ có ngài!"
"Còn nghị viên nào ở trong thành gần đây không?" Đột nhiên, Vua Bóng Đêm Deas lên tiếng.
"Ngoại trừ Vua Thép đã hy sinh thì tất cả đều đã rời đi."
Sau một quãng im lặng rất lâu, Vua Bóng Đêm nhẹ nhàng vo lá thư thành một cục, để lên bàn.
"Trong thành còn người nào sống không?"
"Có lẽ là còn, còn có vài người vẫn đang rút lui, toàn bộ người ở trong gia tộc Paminton đều đã rời đi..."
Trợ thủ há miệng còn muốn nói thêm, nhưng dường như đã nhận ra được điều gì, cuối cùng vẫn ngậm miệng, không lên tiếng nữa.
Mặc dù nghe thấy trợ thủ nói như vậy, nhưng Deas vẫn có chút lo lắng. Dẫu rằng anh ta đã đưa Shana đến ở trong gia tộc, nhưng mà vào thời điểm quan trọng như thế này, thật ra anh ta nên bảo vệ Shana ở bên cạnh mình mới đúng. Anh ta rất muốn trở về, nhưng ở đây, quân đoàn này không thể thiếu anh ta. Không có nghị viên trấn áp cục diện, một khi đối mặt với quái vật cấp thống lĩnh mạnh mẽ, mọi thứ sẽ rơi vào tình cảnh bị hủy diệt.
"Thôi được rồi, đi thôi. Hãy thực hiện trách nhiệm của chúng ta, còn những thứ khác, đều giao cho Ánh Sáng Hy Vọng đi." Anh ta ngẩng đầu nở nụ cười dịu dàng, khoát áo choàng trắng như tuyết với viền vàng dành cho quân đoàn trưởng, chậm rãi rời khỏi liều vải.
Ánh mặt trời bên ngoài lều vải rất rực rỡ, chẳng biết vì sao, nụ cười trên mặt Deas càng thêm dịu dàng.
"Mặc kệ. Làm xong chuyện này, ta sẽ từ chức tộc trưởng và trở về kinh doanh cửa hàng bánh ngọt cùng với Shana."
Anh ta đã vì Paminton mà trả giá đủ rồi, tiếp theo nên sống vì bản thân thôi.
...
Lâm Thịnh lắc lắc đầu óc đã choáng váng của mình. Vừa rồi, suýt nữa thì cậu đã cho rằng mình là Deas Paminton.
Gia tộc Paminton, một trong ba đại quý tộc thành Hắc Vũ, là đại gia tộc hùng mạnh lưu truyền dòng máu của Long Vương. Vua Bóng Đêm Deas là đứa con cưng của trời, và là niềm tự hào ở thế hệ này. Nồng độ huyết thống Long Vương trong cơ thể anh ta là hơn chín mươi phần trăm, đã đạt tới mức độ trước đây chưa từng có. Gần như chính là con cháu hình người của Long Vương. Sự tồn tại kiểu này, linh hồn đã mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Người này... Nhất định chính là cỗ máy giết chóc trời sinh...!" Lâm Thịnh chậm rãi đi đến trước mặt thi thể Vua Bóng Đêm.
Khi cậu chuẩn bị vươn tay ra chạm vào thi thể, thì đột nhiên cơ thể của Vua Bóng Đêm giống như tro bụi vậy, vỡ vụn, tản ra và hoàn toàn tan biến.
"Không còn gì cả?" Lâm Thịnh cẩn thận ngồi xuống, lục lọi trong đống tro tàn.
Đây chỉ là một đống tro tàn rất bình thường, nhìn từ bên ngoài thì chẳng có cái gì cả. Đột nhiên, có một món đồ hình cầu tỏa ra vầng sáng màu tím thu hút sự chú ý của Lâm Thịnh.
Cậu cúi người nhặt nó lên. Đó là một chiếc nhẫn màu bạc được khảm thêm viên đá quý màu tím đặt bên trong một hộp thủy tinh hình bầu dục xinh xắn. Hộp thủy tinh này trong suốt óng ánh, vậy mà lại không bị phá hủy trong vụ nổ trước đó.
Phía dưới hộp thủy tinh là một khay kim loại tròn, đen như mực. Lâm Thịnh đã quá quen thuộc với khay tròn này, đây là một vật dụng đặc biệt mà người ở đây chuyên dùng để ghi chép những tin tức quan trọng. Vừa rồi có lẽ là do nó quá đen, cho nên mới bị tro bụi che lấp.
Cậu nhặt khay tròn đó lên, cẩn thận quan sát.
"Xin lỗi."
Hàng đầu tiên trên khay tròn viết một dòng tiêu đề rất lớn.
"Khi tôi nhìn thấy một mình anh đứng ngây ngốc trong Thần điện chờ đợi, chờ Shana có lẽ sẽ xuất hiện, cuối cùng thì trong lòng tôi vẫn không nhịn được mà viết những lời này xuống đây.
Từ lúc mới bắt đầu, đã không có Shana nào rồi. Nếu có, cũng chỉ có kẻ lừa đảo tên là Shalina mà thôi.
Cô ta tốn rất nhiều thời gian mới chiếm được sự tin tưởng của anh, mà bây giờ, cô ta thành công rồi. Thần điện Ảnh Long của anh gần như là đã bị dời đi hết. Từ trước đến nay, cô ta vốn chẳng phải người mù gì, cũng chưa từng đi xin cơm. Cô ta đã lên giường với hơn mười lăm người đàn ông, khi bé còn từng được bao nuôi, làm tình nhân của người khác. Thậm chí cô ta còn phá thai đến nỗi mất đi khả năng làm mẹ.
Những chuyện này, rất nhiều quý tộc trong thành đều biết.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc cô ta đánh cược với bá tước Gert trong thành. Cô ta đánh cược rằng, cô ta nhất định có thể lừa gạt anh, bắt anh trở thành tù binh của cô ta, biến anh thành bề tôi dưới gấu váy của mình.
Shana nói cô ta sẽ ở đây, vẫn sẽ chờ cho đến lúc chết cũng không rời đi. Đó chẳng qua chỉ là lừa gạt anh mà thôi.
Đây chính là trò đùa.
Trò đùa mà thôi.
Mà bây giờ, giấc mộng cũng nên tan rồi..."
Lâm Thịnh đọc hết những lời trên khay tròn này xong, đột nhiên im lặng.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào vị trí mà Vua Bóng Đêm đã chết. Không biết vì sao, trong trái tim cậu lại tuôn trào cảm giác nặng nề xót xa. Cậu cúi đầu nhìn hộp thủy tinh trong tay. Trong cái hộp đó có một chiếc nhẫn tinh xảo xinh đẹp, rõ ràng là được chế tạo theo tiêu chuẩn của một chiếc nhẫn cưới.
"Như vậy cuối cùng thì sao? Shana đã đi đâu rồi?" Lâm Thịnh thở dài một tiếng.
Kết thúc của chuyện xưa, cậu không nhìn thấy, cũng không biết người tên Shana đó đã đi đâu.
Sau khi Deas mang quân đi, chắc chắn anh ta có trở về, nếu không thì anh ta cũng sẽ không nán lại trong Thần điện này, bị biến chất rồi trở thành quái vật.
Mà Shana đâu rồi?
Trong ký ức không có tin tức nào liên quan đến phương diện này. Lâm Thịnh tìm kiếm khắp nơi trong cửa hàng bánh ngọt, ngoại trừ một vài chén đĩa đã nổi mốc đến nỗi hoàn toàn đen thui thì chẳng còn thứ gì khác.
Cậu dứt khoát ngồi xuống chỗ ngồi lúc trước của Vua Bóng Đêm. Ở vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh phía trước của Thần điện một cách hoàn hảo. Bên cạnh bàn còn có người sử dụng đồ vật khắc một hàng chữ rất tỉ mỉ: Đồ chuyên dụng của Deas.
Lâm Thịnh cứ ngồi tại chỗ này, không dời đi đâu nữa. Vừa rồi có một lượng lớn linh hồn của Vua Bóng Đêm tràn vào trong đầu, nó cũng mang đến cho cậu gánh nặng không nhỏ. Bây giờ vẫn còn rất nhiều ký ức và tin tức tồn đọng trong đầu. Cậu chỉ ngồi tại nơi ấy, tập trung suy nghĩ và ổn định tâm trạng cảm xúc. Cậu bắt đầu cẩn thận sắp xếp thông tin mà mình có được.
Vẫn như cũ, phần ký ức liên quan đến phương diện chiến đấu, toàn bộ đều là lý lẽ của bản thân anh ta, sau đó là vài tài lẻ lặt vặt, cuối cùng mới là những thứ khác, Chờ đến khi cậu sắp xếp xong, thời gian trong giấc mơ cũng trôi qua gần hết.
Tích tắc tích tắc...
Tiếng kim giây dần dần vang lên, càng ngày càng rõ rệt.
Tất cả mọi thứ trước mắt Lâm Thịnh chậm rãi mờ dần rồi tối đi, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Có lẽ là nửa tiếng, hoặc cũng có lẽ là hai tiếng. Ý thức Lâm Thịnh rơi vào trong trạng thái mơ hồ nên cậu hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.
Chờ đến khi cậu tỉnh táo lại thì bầu trời bên ngoài đã sáng trưng. Báo thức trên di động ở bên người Lâm Thịnh liên tục đổ chuông, có vẻ đã reo rất lâu rồi.
Cạch.
Cậu vươn tay tắt chuông báo thức trên điện thoại đi rồi ngồi dậy.
"Vua Bóng Đêm... Lại là một người cấp Nghị Viên, hơn nữa còn là một nghị viên mạnh hơn Vua Thép. Để tôi xem, kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu của anh..."
Một lát sau, sắc mặt cậu tối sầm, không xem cái gọi là kỹ năng chiến đấu của cấp bậc nghị viên nữa...
"Đúng là hết thuốc chữa mà!"
Lâm Thịnh không nhịn được mà mắng thành tiếng.
"Cái gì gọi là "khi đối diện với bao vây và tấn công thì chỉ cần mỉm cười là được"?"
Nhìn mấy cái "kinh nghiệm chiến đấu" này mà xem!
"Một mình chiến đấu thì chỉ cần giữ vững sự bình tĩnh, bình tĩnh là có thể thắng."
"Khi đối mặt với sự tấn công từ xa, phải nhớ đeo mặt nạ phòng độc. Có vài mùi lúc bị tấn công khá là khó ngửi."
"Pháp thuật tấn công đáng sợ nhất chính là chói mắt, cũng có vài hình vẽ nhìn nhiều sẽ chóng mặt."
Những kinh nghiệm chiến đấu này, có cái chói mắt là dường như còn có chút đạo lý, thế nhưng điểm mấu chốt là! Bên trong những kinh nghiệm này, đều có một điểm rất rất quan trọng!
Đó! Chính! Là!
Không cần ra tay!
Chỉ cần chuẩn bị tư thế là được!
Mà khi thực sự cần ra tay, cũng chỉ trong trường hợp đối chiến cấp độ Nghị Viên. Mà ở cấp độ này, Deas cũng chỉ tùy tiện sử dụng các động tác cơ bản mà thôi.
Thậm chí kỹ năng chiến đấu mà anh ta nắm được còn không nhiều bằng kiếm sĩ Hắc Vũ. Cái gì anh ta cũng mù tịt, chỉ đơn giản là anh ta rất mạnh mà thôi.
Editor: Nguyetmai
Lách cách.
Có vật gì đó rơi ở trên bàn, phát ra tiếng động. Deas Paminton định thần lại.
"Thưa bá tước! Sương mù dày đặc đã lan sâu vào trong dãy núi rồi! Chúng ta phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt! Tình huống khẩn cấp, không thể kéo dài thêm nữa!" Giọng nói của quân đoàn phó vang lên bên tai.
Vua Bóng Đêm nhắm mắt, trong tay nắm chặt một lá thư, ngón tay thon dài trắng trẻo của anh ta khẽ run.
Thư là do pháp sư của thành Hắc Vũ gửi tới. Pháp sư này được anh ta sắp xếp đặc biệt để bảo vệ Chesri mà bây giờ, thậm chí trong thư còn dính máu. Đây có nghĩa là muốn được cứu viện khẩn cấp.
"Thưa ngài! Đại nhân Ánh Sáng Hy Vọng mong muốn có được sự giúp đỡ hết sức của ngài! Hơn mười ba ngàn người dân trong thành Hắc Vũ sẽ sống hay là chết, đều phụ thuộc vào lựa chọn của ngài! Xin ngài hãy ra quyết định! Có nên dẫn đội đến giúp đỡ hay không?" Trợ thủ lo lắng thúc giục: "Bây giờ người có thể cứu viện, cũng chỉ có ngài!"
"Còn nghị viên nào ở trong thành gần đây không?" Đột nhiên, Vua Bóng Đêm Deas lên tiếng.
"Ngoại trừ Vua Thép đã hy sinh thì tất cả đều đã rời đi."
Sau một quãng im lặng rất lâu, Vua Bóng Đêm nhẹ nhàng vo lá thư thành một cục, để lên bàn.
"Trong thành còn người nào sống không?"
"Có lẽ là còn, còn có vài người vẫn đang rút lui, toàn bộ người ở trong gia tộc Paminton đều đã rời đi..."
Trợ thủ há miệng còn muốn nói thêm, nhưng dường như đã nhận ra được điều gì, cuối cùng vẫn ngậm miệng, không lên tiếng nữa.
Mặc dù nghe thấy trợ thủ nói như vậy, nhưng Deas vẫn có chút lo lắng. Dẫu rằng anh ta đã đưa Shana đến ở trong gia tộc, nhưng mà vào thời điểm quan trọng như thế này, thật ra anh ta nên bảo vệ Shana ở bên cạnh mình mới đúng. Anh ta rất muốn trở về, nhưng ở đây, quân đoàn này không thể thiếu anh ta. Không có nghị viên trấn áp cục diện, một khi đối mặt với quái vật cấp thống lĩnh mạnh mẽ, mọi thứ sẽ rơi vào tình cảnh bị hủy diệt.
"Thôi được rồi, đi thôi. Hãy thực hiện trách nhiệm của chúng ta, còn những thứ khác, đều giao cho Ánh Sáng Hy Vọng đi." Anh ta ngẩng đầu nở nụ cười dịu dàng, khoát áo choàng trắng như tuyết với viền vàng dành cho quân đoàn trưởng, chậm rãi rời khỏi liều vải.
Ánh mặt trời bên ngoài lều vải rất rực rỡ, chẳng biết vì sao, nụ cười trên mặt Deas càng thêm dịu dàng.
"Mặc kệ. Làm xong chuyện này, ta sẽ từ chức tộc trưởng và trở về kinh doanh cửa hàng bánh ngọt cùng với Shana."
Anh ta đã vì Paminton mà trả giá đủ rồi, tiếp theo nên sống vì bản thân thôi.
...
Lâm Thịnh lắc lắc đầu óc đã choáng váng của mình. Vừa rồi, suýt nữa thì cậu đã cho rằng mình là Deas Paminton.
Gia tộc Paminton, một trong ba đại quý tộc thành Hắc Vũ, là đại gia tộc hùng mạnh lưu truyền dòng máu của Long Vương. Vua Bóng Đêm Deas là đứa con cưng của trời, và là niềm tự hào ở thế hệ này. Nồng độ huyết thống Long Vương trong cơ thể anh ta là hơn chín mươi phần trăm, đã đạt tới mức độ trước đây chưa từng có. Gần như chính là con cháu hình người của Long Vương. Sự tồn tại kiểu này, linh hồn đã mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Người này... Nhất định chính là cỗ máy giết chóc trời sinh...!" Lâm Thịnh chậm rãi đi đến trước mặt thi thể Vua Bóng Đêm.
Khi cậu chuẩn bị vươn tay ra chạm vào thi thể, thì đột nhiên cơ thể của Vua Bóng Đêm giống như tro bụi vậy, vỡ vụn, tản ra và hoàn toàn tan biến.
"Không còn gì cả?" Lâm Thịnh cẩn thận ngồi xuống, lục lọi trong đống tro tàn.
Đây chỉ là một đống tro tàn rất bình thường, nhìn từ bên ngoài thì chẳng có cái gì cả. Đột nhiên, có một món đồ hình cầu tỏa ra vầng sáng màu tím thu hút sự chú ý của Lâm Thịnh.
Cậu cúi người nhặt nó lên. Đó là một chiếc nhẫn màu bạc được khảm thêm viên đá quý màu tím đặt bên trong một hộp thủy tinh hình bầu dục xinh xắn. Hộp thủy tinh này trong suốt óng ánh, vậy mà lại không bị phá hủy trong vụ nổ trước đó.
Phía dưới hộp thủy tinh là một khay kim loại tròn, đen như mực. Lâm Thịnh đã quá quen thuộc với khay tròn này, đây là một vật dụng đặc biệt mà người ở đây chuyên dùng để ghi chép những tin tức quan trọng. Vừa rồi có lẽ là do nó quá đen, cho nên mới bị tro bụi che lấp.
Cậu nhặt khay tròn đó lên, cẩn thận quan sát.
"Xin lỗi."
Hàng đầu tiên trên khay tròn viết một dòng tiêu đề rất lớn.
"Khi tôi nhìn thấy một mình anh đứng ngây ngốc trong Thần điện chờ đợi, chờ Shana có lẽ sẽ xuất hiện, cuối cùng thì trong lòng tôi vẫn không nhịn được mà viết những lời này xuống đây.
Từ lúc mới bắt đầu, đã không có Shana nào rồi. Nếu có, cũng chỉ có kẻ lừa đảo tên là Shalina mà thôi.
Cô ta tốn rất nhiều thời gian mới chiếm được sự tin tưởng của anh, mà bây giờ, cô ta thành công rồi. Thần điện Ảnh Long của anh gần như là đã bị dời đi hết. Từ trước đến nay, cô ta vốn chẳng phải người mù gì, cũng chưa từng đi xin cơm. Cô ta đã lên giường với hơn mười lăm người đàn ông, khi bé còn từng được bao nuôi, làm tình nhân của người khác. Thậm chí cô ta còn phá thai đến nỗi mất đi khả năng làm mẹ.
Những chuyện này, rất nhiều quý tộc trong thành đều biết.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc cô ta đánh cược với bá tước Gert trong thành. Cô ta đánh cược rằng, cô ta nhất định có thể lừa gạt anh, bắt anh trở thành tù binh của cô ta, biến anh thành bề tôi dưới gấu váy của mình.
Shana nói cô ta sẽ ở đây, vẫn sẽ chờ cho đến lúc chết cũng không rời đi. Đó chẳng qua chỉ là lừa gạt anh mà thôi.
Đây chính là trò đùa.
Trò đùa mà thôi.
Mà bây giờ, giấc mộng cũng nên tan rồi..."
Lâm Thịnh đọc hết những lời trên khay tròn này xong, đột nhiên im lặng.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào vị trí mà Vua Bóng Đêm đã chết. Không biết vì sao, trong trái tim cậu lại tuôn trào cảm giác nặng nề xót xa. Cậu cúi đầu nhìn hộp thủy tinh trong tay. Trong cái hộp đó có một chiếc nhẫn tinh xảo xinh đẹp, rõ ràng là được chế tạo theo tiêu chuẩn của một chiếc nhẫn cưới.
"Như vậy cuối cùng thì sao? Shana đã đi đâu rồi?" Lâm Thịnh thở dài một tiếng.
Kết thúc của chuyện xưa, cậu không nhìn thấy, cũng không biết người tên Shana đó đã đi đâu.
Sau khi Deas mang quân đi, chắc chắn anh ta có trở về, nếu không thì anh ta cũng sẽ không nán lại trong Thần điện này, bị biến chất rồi trở thành quái vật.
Mà Shana đâu rồi?
Trong ký ức không có tin tức nào liên quan đến phương diện này. Lâm Thịnh tìm kiếm khắp nơi trong cửa hàng bánh ngọt, ngoại trừ một vài chén đĩa đã nổi mốc đến nỗi hoàn toàn đen thui thì chẳng còn thứ gì khác.
Cậu dứt khoát ngồi xuống chỗ ngồi lúc trước của Vua Bóng Đêm. Ở vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh phía trước của Thần điện một cách hoàn hảo. Bên cạnh bàn còn có người sử dụng đồ vật khắc một hàng chữ rất tỉ mỉ: Đồ chuyên dụng của Deas.
Lâm Thịnh cứ ngồi tại chỗ này, không dời đi đâu nữa. Vừa rồi có một lượng lớn linh hồn của Vua Bóng Đêm tràn vào trong đầu, nó cũng mang đến cho cậu gánh nặng không nhỏ. Bây giờ vẫn còn rất nhiều ký ức và tin tức tồn đọng trong đầu. Cậu chỉ ngồi tại nơi ấy, tập trung suy nghĩ và ổn định tâm trạng cảm xúc. Cậu bắt đầu cẩn thận sắp xếp thông tin mà mình có được.
Vẫn như cũ, phần ký ức liên quan đến phương diện chiến đấu, toàn bộ đều là lý lẽ của bản thân anh ta, sau đó là vài tài lẻ lặt vặt, cuối cùng mới là những thứ khác, Chờ đến khi cậu sắp xếp xong, thời gian trong giấc mơ cũng trôi qua gần hết.
Tích tắc tích tắc...
Tiếng kim giây dần dần vang lên, càng ngày càng rõ rệt.
Tất cả mọi thứ trước mắt Lâm Thịnh chậm rãi mờ dần rồi tối đi, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Có lẽ là nửa tiếng, hoặc cũng có lẽ là hai tiếng. Ý thức Lâm Thịnh rơi vào trong trạng thái mơ hồ nên cậu hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.
Chờ đến khi cậu tỉnh táo lại thì bầu trời bên ngoài đã sáng trưng. Báo thức trên di động ở bên người Lâm Thịnh liên tục đổ chuông, có vẻ đã reo rất lâu rồi.
Cạch.
Cậu vươn tay tắt chuông báo thức trên điện thoại đi rồi ngồi dậy.
"Vua Bóng Đêm... Lại là một người cấp Nghị Viên, hơn nữa còn là một nghị viên mạnh hơn Vua Thép. Để tôi xem, kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu của anh..."
Một lát sau, sắc mặt cậu tối sầm, không xem cái gọi là kỹ năng chiến đấu của cấp bậc nghị viên nữa...
"Đúng là hết thuốc chữa mà!"
Lâm Thịnh không nhịn được mà mắng thành tiếng.
"Cái gì gọi là "khi đối diện với bao vây và tấn công thì chỉ cần mỉm cười là được"?"
Nhìn mấy cái "kinh nghiệm chiến đấu" này mà xem!
"Một mình chiến đấu thì chỉ cần giữ vững sự bình tĩnh, bình tĩnh là có thể thắng."
"Khi đối mặt với sự tấn công từ xa, phải nhớ đeo mặt nạ phòng độc. Có vài mùi lúc bị tấn công khá là khó ngửi."
"Pháp thuật tấn công đáng sợ nhất chính là chói mắt, cũng có vài hình vẽ nhìn nhiều sẽ chóng mặt."
Những kinh nghiệm chiến đấu này, có cái chói mắt là dường như còn có chút đạo lý, thế nhưng điểm mấu chốt là! Bên trong những kinh nghiệm này, đều có một điểm rất rất quan trọng!
Đó! Chính! Là!
Không cần ra tay!
Chỉ cần chuẩn bị tư thế là được!
Mà khi thực sự cần ra tay, cũng chỉ trong trường hợp đối chiến cấp độ Nghị Viên. Mà ở cấp độ này, Deas cũng chỉ tùy tiện sử dụng các động tác cơ bản mà thôi.
Thậm chí kỹ năng chiến đấu mà anh ta nắm được còn không nhiều bằng kiếm sĩ Hắc Vũ. Cái gì anh ta cũng mù tịt, chỉ đơn giản là anh ta rất mạnh mà thôi.