Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-233
Chương 233: Tu hành (3)
Editor: Nguyetmai
Thành Hắc Vũ.
Cộp cộp cộp...
Lâm Thịnh bước từng bước dưới ngọn đèn đường vàng vọt.
Cậu đi dọc theo lề đường, bắt đầu từ Thánh điện nhỏ, đi qua phủ Tước sĩ, Công hội Chiến sĩ và cả Sở nghiên cứu pháp thuật cao đẳng - nơi cậu vừa mới đi ra. Mỗi một tòa phủ đệ, mỗi một kiến trúc đều giống như con thú khổng lồ ngủ say trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Lâm Thịnh cẩn thận xem xét những biển hiệu. Cậu đã không còn hứng thú với những phủ đệ bình thường nữa, thứ mà cậu muốn tìm chính là cao thủ thật sự giống như là Vua Thép vậy.
"Từ trong đoạn ký ức ngắn ngủi của Vua Thép, lúc ấy hầu hết mọi người trong thành Hắc Vũ đều rút lui, chỉ còn rất ít người ở lại. Nếu muốn tìm được người đạt cấp Lục Dực từ trong số đó..."
Lâm Thịnh suy nghĩ một chút, cũng biết là độ khó không hề nhỏ.
"Nhưng nếu bỏ con người qua một bên, tính cả quái vật vào... Vậy thì sự lựa chọn sẽ nhiều hơn rất nhiều."
Lâm Thịnh đứng trước một cửa hàng mì nhỏ đã đóng cửa, vươn tay ra sờ vào khung cửa gỗ đã mục nát. Cậu không dừng lại lâu mà tiếp tục đi về phía trước.
Từng tòa nhà lướt qua hai bên.
Tháp nhọn cao chót vót ở khu vực trung tâm thành Hắc Vũ, khu vực vành đai rộng lớn đang cách cậu ngày một gần.
Sau khi đi được một lát, Lâm Thịnh ngẩng đầu lên nhìn ra xa. Dưới bóng đêm, trong thành không có sương mù. Nương theo ánh trăng, cậu có thể nhìn thấy sơ lược đường sá phía trước mặt. Chỉ cần đi vòng qua một nơi rộng lớn tương tự Thần điện là có thể đến ngay khu vực trung tâm.
"Thần điện? Có Thánh điện rồi, sao lại có cả Thần điện ở đây?" Lâm Thịnh khẽ nhíu mày, cẩn thận quan sát kiến trúc khổng lồ cách mấy chục mét ở phía trước.
Ở giữa tòa nhà này là đại sảnh bằng đá màu xám trắng có mái vòm, bên trái là một tòa tháp phụ. Đỉnh tháp phụ cao hơn đại sảnh rất nhiều. Bên trên đỉnh tháp được khảm một vài viên hồng ngọc nhỏ vụn. Ở giữa đại sảnh, trên cánh cửa chạm trổ một thiên sứ đội mũ trùm. Ở giữa lồng ngực của thiên sứ là một hình vẽ với con mắt khổng lồ giống như lốc xoáy.
Lâm Thịnh ngừng lại, nhìn xung quanh một lượt, xác định không có gì nguy hiểm mới cất bước đi về phía Thần điện.
Khoảng cách ngày một gần hơn, tiếng bước chân rõ mồn một của Lâm Thịnh không ngừng vang vọng trên đường phố vắng vẻ, tĩnh mịch.
Gió lạnh vù vù gào thét thổi qua, bỗng chốc tất cả các khe hở xung quanh đều phát ra tiếng rin rít, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể có một nhóm quái vật nhào đến.
Lâm Thịnh đứng trước cửa Thần điện. Hai bên trái phải đều là những cột màu xám cao hơn mười mét, từng cột đá hình tròn không ngừng nối tiếp nhau đến khuất tầm mắt trong bóng tối.
Trên cánh cửa ở chính giữa có chạm trổ mờ mờ hai người đàn ông quỳ một chân dưới đất. Người đàn ông khoe bộ ngực trần, trong tay mỗi người đều cầm một cái bình và bút lông chim, tư thế khá kỳ quái.
"Trong một thành phố lớn, Thánh điện nhỏ lại bị ép ra đến tận rìa của khu vực trung tâm, mà nơi này lại có Thần điện thứ hai lớn như vậy..." Lâm Thịnh giơ cao thanh kiếm lửa trong tay lên.
Ngọn lửa bùng cháy liên tục không ngừng cung cấp ánh sáng cho cậu quan sát. Cậu đi đến trước cửa lớn, ngửa đầu nhìn cánh cửa màu đen cao hơn mình gấp ba lần. Đầu tiên cậu thử kéo cánh cửa ra ngoài một chút nhưng nó không nhúc nhích tí nào. Sau đó cậu lại đẩy vào trong.
Két.
Cánh cửa nặng trịch chầm chậm hé ra một chút. Hai cánh cửa nặng ít nhất là mấy trăm cân, cuối cùng vì lực đẩy của Lâm Thịnh mà từ từ mở rộng ra.
Vù.
Từ sau cánh cửa, một luồng gió lạnh buốt đột ngột thổi qua, khiến Lâm Thịnh rùng mình. Cơ thể cậu lập tức kích thích Thánh lực ra theo bản năng để duy trì nhiệt độ cơ thể.
Bên trong đại sảnh là một không gian to lớn rộng hơn trăm mét vuông. Những cột đá lớn xếp thành từng hàng, tạo thành một lối đi rộng rãi thẳng tắp về phía trước. Trên mặt đất còn trải những tấm thảm dày, đã bị hư hỏng và dính đầy máu.
Răng rắc, răng rắc.
Lâm Thịnh vừa mới đi vào cửa liền nhìn thấy ở hai bên trái phải, giữa những cột đá, từng người phụ nữ che mặt, tay cầm lưỡi hái khổng lồ chậm rãi đi ra. Đầu họ đội mũ giáp màu đen, trên người mặc áo da bó sát, cả người chỉ hở rốn ra ngoài.
Ở chỗ rốn trắng như tuyết của bọn họ là một con mắt có đồng tử thẳng đứng màu đỏ sẫm trông rất dữ tợn. Đồng tử thẳng đứng nằm đúng ngay vị trí của lỗ rốn, tròng mắt không ngừng chuyển động làm nó có vẻ khá nóng nảy và tâm thần.
"Một hai ba bốn. Vừa đến đã có người chủ động chào đón tôi, thật đúng là khiến người ta sợ hãi quá đi."
Lâm Thịnh nắm chặt kiếm lửa, tập trung đối mặt với họ.
Bốn người phụ nữ chậm rãi tiến đến gần. Khi khoảng cách giữa bọn họ và cậu chỉ còn năm sáu mét, đồng tử thẳng đứng ở rốn của bọn họ đột ngột ngừng chuyển động, tất cả đều chăm chú nhìn Lâm Thịnh.
Vèo.
Bốn lưỡi hái đồng loạt giương lên rồi đột nhiên vung xuống.
Lâm Thịnh cảm thấy hơi kỳ quái. Rõ ràng là khoảng cách giữa bọn họ còn rất xa, nhưng tại sao bốn con quái vật này chưa đến gần mà đã vung vũ khí bắt đầu đánh. Không đợi cậu lấy lại tinh thần, phần mũi của bốn lưỡi hái đã đột ngột đâm ra từ hai phía sau lưng cậu.
Roạt!
Bốn lưỡi hái khổng lồ đâm phập vào sau lưng Lâm Thịnh. Máu bắn ra tung tóe.
Vào khoảnh khắc đứng giữa sự sống và cái chết, cơ thể Lâm Thịnh hơi nghiêng sang một bên, cho nên chỉ có hai lưỡi hái phía sau đâm vào lưng cậu, và bị xương của cậu chặn lại. Hai lưỡi hái còn lại thì cậu lách mình tránh được. Những lưỡi hái đó giống như là vượt qua không gian, bỏ qua khoảng cách năm sáu mét rồi xuất hiện từ phía sau vậy.
Lâm Thịnh không kịp suy nghĩ nhiều. Nhìn thấy bốn người phụ nữ lại giơ cao lưỡi hái trong tay phải rồi vung lên, cậu vội vàng nhào tới. Ngọn lửa trên thanh kiếm trong tay đột ngột bùng lên, cậu cầm kiếm chém về phía một người phụ nữ trong số đó.
Bụp.
Người phụ nữ đó hóa thành khói đen rồi biến mất, sau đó lại ngưng tụ thành cơ thể ở chỗ khác và tiếp tục vung lưỡi hái về phía Lâm Thịnh. Cậu lại nhảy vọt lên, xông thẳng đến trước mặt người phụ nữ thứ hai.
Bụp.
Lại là một tiếng động nhỏ vang lên, người phụ nữ thứ hai lại hóa thành khói đen và biến mất không thấy bóng dáng. Lâm Thịnh liên tục vung ra mười mấy kiếm, nhưng mà tốc độ của cậu hoàn toàn không đuổi kịp bốn người phụ nữ cầm lưỡi hái. Lần nào cũng bị bọn họ nhẹ nhàng ngăn cản và né tránh.
Xoẹt!
Trên cánh tay của cậu xuất hiện thêm hai vết thương nữa.
Cậu lùi về sau vài bước, định dãn khoảng cách ra, thế nhưng lại bị lưỡi hái tấn công bất ngờ nên buộc phải xông lên gần lần nữa. Có điều, cậu đã tiếp cận nhưng lại không có cách nào đụng được vào đối phương.
Kiếm lửa trong tay Lâm Thịnh không ngừng di chuyển với tốc độ cao, phá tan từng lưỡi hái vây đánh ở xung quanh.
Nhưng mà cậu đang trong tình trạng một chọi bốn, mặc kệ kỹ năng võ thuật của cậu có thuần thục thế nào nhưng tốc độ của cậu cũng không nhanh bằng bọn họ, vết thương trên người cậu xuất hiện ngày càng nhiều.
Từng vết thương dữ tợn bắt đầu xuất hiện ở tay chân và sau lưng cậu. Rất nhiều máu tươi không ngừng chảy ra, nhỏ giọt xuống đất, khắp nơi đều là máu tanh. Lâm Thịnh dần dần tiêu hao hết thể lực, chẳng thể tiếp tục chống đỡ. Cậu lảo đảo mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Phập!!
Gần như là cùng một lúc, bốn lưỡi hái thừa cơ chém mạnh từ trên xuống dưới, cắm vào hai vai của cậu.
Soạt.
Bỗng nhiên Lâm Thịnh nở nụ cười, đôi tay nắm chặt cán lưỡi hái, đột ngột ngửa đầu há miệng.
"Grào!!"
Tiếng rồng gầm thét đinh tai nhức óc hóa thành sóng âm thanh, từ trong miệng cậu khuếch tán ra ngoài. Bốn người phụ nữ cầm lưỡi hái vừa định tản ra thì bị âm thanh của cậu làm cho chấn động. Cơ thể của họ cứng đờ và ngừng hoạt động trong khoảng một giây. Lâm Thịnh buông chuôi kiếm ra rồi nhanh như chớp, một phát chộp lấy hai người phụ nữ đứng trước mặt rồi húc thẳng về phía trước.
Ầm!!
Lồng ngực của hai người phụ nữ bị húc đến nỗi lõm hẳn vào trong, cơ thể dính vào cột đá, không còn cử động được nữa. Lâm Thịnh quay lại, giậm chân bắt lấy hai người phụ nữ còn lại, đập cả hai vào nhau thật mạnh.
Ầm!!
Hai thi thể không đầu mềm nhũn ngã xuống đất.
Lâm Thịnh buông tay ra, xoay xoay bả vai rồi chậm rãi đi sâu vào bên trong đại sảnh. Vết thương trên người nhanh chóng lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Ở giữa đại sảnh, một bóng người cao lớn đang chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào cậu, trong mắt lấp lánh ánh sáng màu tím đậm.
Editor: Nguyetmai
Thành Hắc Vũ.
Cộp cộp cộp...
Lâm Thịnh bước từng bước dưới ngọn đèn đường vàng vọt.
Cậu đi dọc theo lề đường, bắt đầu từ Thánh điện nhỏ, đi qua phủ Tước sĩ, Công hội Chiến sĩ và cả Sở nghiên cứu pháp thuật cao đẳng - nơi cậu vừa mới đi ra. Mỗi một tòa phủ đệ, mỗi một kiến trúc đều giống như con thú khổng lồ ngủ say trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Lâm Thịnh cẩn thận xem xét những biển hiệu. Cậu đã không còn hứng thú với những phủ đệ bình thường nữa, thứ mà cậu muốn tìm chính là cao thủ thật sự giống như là Vua Thép vậy.
"Từ trong đoạn ký ức ngắn ngủi của Vua Thép, lúc ấy hầu hết mọi người trong thành Hắc Vũ đều rút lui, chỉ còn rất ít người ở lại. Nếu muốn tìm được người đạt cấp Lục Dực từ trong số đó..."
Lâm Thịnh suy nghĩ một chút, cũng biết là độ khó không hề nhỏ.
"Nhưng nếu bỏ con người qua một bên, tính cả quái vật vào... Vậy thì sự lựa chọn sẽ nhiều hơn rất nhiều."
Lâm Thịnh đứng trước một cửa hàng mì nhỏ đã đóng cửa, vươn tay ra sờ vào khung cửa gỗ đã mục nát. Cậu không dừng lại lâu mà tiếp tục đi về phía trước.
Từng tòa nhà lướt qua hai bên.
Tháp nhọn cao chót vót ở khu vực trung tâm thành Hắc Vũ, khu vực vành đai rộng lớn đang cách cậu ngày một gần.
Sau khi đi được một lát, Lâm Thịnh ngẩng đầu lên nhìn ra xa. Dưới bóng đêm, trong thành không có sương mù. Nương theo ánh trăng, cậu có thể nhìn thấy sơ lược đường sá phía trước mặt. Chỉ cần đi vòng qua một nơi rộng lớn tương tự Thần điện là có thể đến ngay khu vực trung tâm.
"Thần điện? Có Thánh điện rồi, sao lại có cả Thần điện ở đây?" Lâm Thịnh khẽ nhíu mày, cẩn thận quan sát kiến trúc khổng lồ cách mấy chục mét ở phía trước.
Ở giữa tòa nhà này là đại sảnh bằng đá màu xám trắng có mái vòm, bên trái là một tòa tháp phụ. Đỉnh tháp phụ cao hơn đại sảnh rất nhiều. Bên trên đỉnh tháp được khảm một vài viên hồng ngọc nhỏ vụn. Ở giữa đại sảnh, trên cánh cửa chạm trổ một thiên sứ đội mũ trùm. Ở giữa lồng ngực của thiên sứ là một hình vẽ với con mắt khổng lồ giống như lốc xoáy.
Lâm Thịnh ngừng lại, nhìn xung quanh một lượt, xác định không có gì nguy hiểm mới cất bước đi về phía Thần điện.
Khoảng cách ngày một gần hơn, tiếng bước chân rõ mồn một của Lâm Thịnh không ngừng vang vọng trên đường phố vắng vẻ, tĩnh mịch.
Gió lạnh vù vù gào thét thổi qua, bỗng chốc tất cả các khe hở xung quanh đều phát ra tiếng rin rít, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể có một nhóm quái vật nhào đến.
Lâm Thịnh đứng trước cửa Thần điện. Hai bên trái phải đều là những cột màu xám cao hơn mười mét, từng cột đá hình tròn không ngừng nối tiếp nhau đến khuất tầm mắt trong bóng tối.
Trên cánh cửa ở chính giữa có chạm trổ mờ mờ hai người đàn ông quỳ một chân dưới đất. Người đàn ông khoe bộ ngực trần, trong tay mỗi người đều cầm một cái bình và bút lông chim, tư thế khá kỳ quái.
"Trong một thành phố lớn, Thánh điện nhỏ lại bị ép ra đến tận rìa của khu vực trung tâm, mà nơi này lại có Thần điện thứ hai lớn như vậy..." Lâm Thịnh giơ cao thanh kiếm lửa trong tay lên.
Ngọn lửa bùng cháy liên tục không ngừng cung cấp ánh sáng cho cậu quan sát. Cậu đi đến trước cửa lớn, ngửa đầu nhìn cánh cửa màu đen cao hơn mình gấp ba lần. Đầu tiên cậu thử kéo cánh cửa ra ngoài một chút nhưng nó không nhúc nhích tí nào. Sau đó cậu lại đẩy vào trong.
Két.
Cánh cửa nặng trịch chầm chậm hé ra một chút. Hai cánh cửa nặng ít nhất là mấy trăm cân, cuối cùng vì lực đẩy của Lâm Thịnh mà từ từ mở rộng ra.
Vù.
Từ sau cánh cửa, một luồng gió lạnh buốt đột ngột thổi qua, khiến Lâm Thịnh rùng mình. Cơ thể cậu lập tức kích thích Thánh lực ra theo bản năng để duy trì nhiệt độ cơ thể.
Bên trong đại sảnh là một không gian to lớn rộng hơn trăm mét vuông. Những cột đá lớn xếp thành từng hàng, tạo thành một lối đi rộng rãi thẳng tắp về phía trước. Trên mặt đất còn trải những tấm thảm dày, đã bị hư hỏng và dính đầy máu.
Răng rắc, răng rắc.
Lâm Thịnh vừa mới đi vào cửa liền nhìn thấy ở hai bên trái phải, giữa những cột đá, từng người phụ nữ che mặt, tay cầm lưỡi hái khổng lồ chậm rãi đi ra. Đầu họ đội mũ giáp màu đen, trên người mặc áo da bó sát, cả người chỉ hở rốn ra ngoài.
Ở chỗ rốn trắng như tuyết của bọn họ là một con mắt có đồng tử thẳng đứng màu đỏ sẫm trông rất dữ tợn. Đồng tử thẳng đứng nằm đúng ngay vị trí của lỗ rốn, tròng mắt không ngừng chuyển động làm nó có vẻ khá nóng nảy và tâm thần.
"Một hai ba bốn. Vừa đến đã có người chủ động chào đón tôi, thật đúng là khiến người ta sợ hãi quá đi."
Lâm Thịnh nắm chặt kiếm lửa, tập trung đối mặt với họ.
Bốn người phụ nữ chậm rãi tiến đến gần. Khi khoảng cách giữa bọn họ và cậu chỉ còn năm sáu mét, đồng tử thẳng đứng ở rốn của bọn họ đột ngột ngừng chuyển động, tất cả đều chăm chú nhìn Lâm Thịnh.
Vèo.
Bốn lưỡi hái đồng loạt giương lên rồi đột nhiên vung xuống.
Lâm Thịnh cảm thấy hơi kỳ quái. Rõ ràng là khoảng cách giữa bọn họ còn rất xa, nhưng tại sao bốn con quái vật này chưa đến gần mà đã vung vũ khí bắt đầu đánh. Không đợi cậu lấy lại tinh thần, phần mũi của bốn lưỡi hái đã đột ngột đâm ra từ hai phía sau lưng cậu.
Roạt!
Bốn lưỡi hái khổng lồ đâm phập vào sau lưng Lâm Thịnh. Máu bắn ra tung tóe.
Vào khoảnh khắc đứng giữa sự sống và cái chết, cơ thể Lâm Thịnh hơi nghiêng sang một bên, cho nên chỉ có hai lưỡi hái phía sau đâm vào lưng cậu, và bị xương của cậu chặn lại. Hai lưỡi hái còn lại thì cậu lách mình tránh được. Những lưỡi hái đó giống như là vượt qua không gian, bỏ qua khoảng cách năm sáu mét rồi xuất hiện từ phía sau vậy.
Lâm Thịnh không kịp suy nghĩ nhiều. Nhìn thấy bốn người phụ nữ lại giơ cao lưỡi hái trong tay phải rồi vung lên, cậu vội vàng nhào tới. Ngọn lửa trên thanh kiếm trong tay đột ngột bùng lên, cậu cầm kiếm chém về phía một người phụ nữ trong số đó.
Bụp.
Người phụ nữ đó hóa thành khói đen rồi biến mất, sau đó lại ngưng tụ thành cơ thể ở chỗ khác và tiếp tục vung lưỡi hái về phía Lâm Thịnh. Cậu lại nhảy vọt lên, xông thẳng đến trước mặt người phụ nữ thứ hai.
Bụp.
Lại là một tiếng động nhỏ vang lên, người phụ nữ thứ hai lại hóa thành khói đen và biến mất không thấy bóng dáng. Lâm Thịnh liên tục vung ra mười mấy kiếm, nhưng mà tốc độ của cậu hoàn toàn không đuổi kịp bốn người phụ nữ cầm lưỡi hái. Lần nào cũng bị bọn họ nhẹ nhàng ngăn cản và né tránh.
Xoẹt!
Trên cánh tay của cậu xuất hiện thêm hai vết thương nữa.
Cậu lùi về sau vài bước, định dãn khoảng cách ra, thế nhưng lại bị lưỡi hái tấn công bất ngờ nên buộc phải xông lên gần lần nữa. Có điều, cậu đã tiếp cận nhưng lại không có cách nào đụng được vào đối phương.
Kiếm lửa trong tay Lâm Thịnh không ngừng di chuyển với tốc độ cao, phá tan từng lưỡi hái vây đánh ở xung quanh.
Nhưng mà cậu đang trong tình trạng một chọi bốn, mặc kệ kỹ năng võ thuật của cậu có thuần thục thế nào nhưng tốc độ của cậu cũng không nhanh bằng bọn họ, vết thương trên người cậu xuất hiện ngày càng nhiều.
Từng vết thương dữ tợn bắt đầu xuất hiện ở tay chân và sau lưng cậu. Rất nhiều máu tươi không ngừng chảy ra, nhỏ giọt xuống đất, khắp nơi đều là máu tanh. Lâm Thịnh dần dần tiêu hao hết thể lực, chẳng thể tiếp tục chống đỡ. Cậu lảo đảo mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Phập!!
Gần như là cùng một lúc, bốn lưỡi hái thừa cơ chém mạnh từ trên xuống dưới, cắm vào hai vai của cậu.
Soạt.
Bỗng nhiên Lâm Thịnh nở nụ cười, đôi tay nắm chặt cán lưỡi hái, đột ngột ngửa đầu há miệng.
"Grào!!"
Tiếng rồng gầm thét đinh tai nhức óc hóa thành sóng âm thanh, từ trong miệng cậu khuếch tán ra ngoài. Bốn người phụ nữ cầm lưỡi hái vừa định tản ra thì bị âm thanh của cậu làm cho chấn động. Cơ thể của họ cứng đờ và ngừng hoạt động trong khoảng một giây. Lâm Thịnh buông chuôi kiếm ra rồi nhanh như chớp, một phát chộp lấy hai người phụ nữ đứng trước mặt rồi húc thẳng về phía trước.
Ầm!!
Lồng ngực của hai người phụ nữ bị húc đến nỗi lõm hẳn vào trong, cơ thể dính vào cột đá, không còn cử động được nữa. Lâm Thịnh quay lại, giậm chân bắt lấy hai người phụ nữ còn lại, đập cả hai vào nhau thật mạnh.
Ầm!!
Hai thi thể không đầu mềm nhũn ngã xuống đất.
Lâm Thịnh buông tay ra, xoay xoay bả vai rồi chậm rãi đi sâu vào bên trong đại sảnh. Vết thương trên người nhanh chóng lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Ở giữa đại sảnh, một bóng người cao lớn đang chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào cậu, trong mắt lấp lánh ánh sáng màu tím đậm.