Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-224
Chương 224: Phát hiện (3)
Editor: Nguyetmai
Xẹt...
Một đường tín hiệu sóng điện vô hình lẫn vào tín hiệu của thiết bị truyền tin vô tuyến của chính con tàu này, truyền ra bên ngoài mà không ai hay biết.
"Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, họ hàng của Lâm Thịnh mà các người muốn tìm đều đang ở đây, trên con tàu của tôi. Trong vòng ba giờ tới, chiếc hộp này sẽ không ngừng phát ra tín hiệu định vị. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, hi vọng các người giữ đúng lời hứa, trả thù lao xứng đáng." Người đàn ông nằm bên chiếc hộp, thấp giọng nói chuyện.
"Yên tâm đi." Không ngờ trong hộp lại phát ra tiếng trả lời. Món đồ này hóa ra lại là một chiếc điện thoại vệ tinh được ngụy trang vô cùng khéo léo!
"Nếu như chúng tôi xác định tin tình báo của ông là chính xác, thì sẽ gọi trước cho ông thông báo về thù lao." Tiếng trả lời vang lên.
"Được!" Người đàn ông gật đầu, sau đó đứng lên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, móc chiếc nhẫn vào một sợi dây nhỏ đeo lên trên cổ.
Cuối cùng, ông ta thay sang bộ đồ lặn đã chuẩn bị từ trước vào, mang theo mặt nạ dưỡng khí đơn giản, tròng thêm một bộ quần áo dài bảo vệ màu đen ra bên ngoài. Kế đến, ông ta lấy điện thoại di động ra gọi đến một số. Đầu bên kia không nghe máy, chuông chỉ reo lên ba hồi là lập tức bị ngắt đi.
Người đàn ông đó lại đi tay không rời khỏi phòng, tiến về phần boong phía đuôi tàu. Vừa khéo lúc này Cardura cùng Trần Mẫn Giai đang trò chuyện ở phía đầu tàu, khoảng thời gian này quả là thời gian đẹp nhất để ông ta tẩu thoát.
Những bước chân của người đàn ông rất nhanh nhẹn, trên đường đi còn không ngừng chào hỏi với những người ông ta gặp. Thủy thủ, nhân viên phục vụ, đến cả những hành khách hoàn toàn không quen biết gì, ông ta cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười cùng cử chỉ ung dung.
Chỉ sau một lát, hành lang cuối cùng đã nằm trước mặt ông ta, một cánh cửa kim loại được sơn trắng xuất hiện. Cánh cửa này là lối ra dẫn đến một khoang thuyền khác, vừa vặn cũng dẫn đến phần đuôi tàu. Trên mặt người đàn ông hiện ra nét cười không thể che giấu được. Ông ta đưa tay nắm vào phần nắm cửa, dùng sức vặn mở.
Cạch.
Tay nắm cửa hình tròn quay sang chỗ khác, từ từ được vặn mở ra. Bên ngoài không có một bóng người, chỉ có cơn gió biển thô bạo không ngừng thổi ngược trở vào.
Người đàn ông che mắt lại, nhanh chóng bước ra ngoài cửa khoang, hướng thẳng đến chỗ lan can. Ông ta tròng mặt nạ lên, lấy một ống dây thông khí kim loại nhỏ từ trong túi áo ra, một đầu cố định vào lan can, một đầu cố định vào vị trí nào đó trên bộ đồ lặn của mình. Sau đó, ông ta thuần thục lật người vượt qua lan can, kéo theo ống kim loại, trượt xuống bên dưới. Thế nhưng, mới trượt được một nửa thì đột nhiên ống kim loại bị kẹt. Ông ta kéo thử một cái mà nó vẫn chẳng xê xích chút nào.
"Có cần giúp một tay không?" Một cô bé với mái tóc bạch kim lơ lửng giữa khoảng không bên phải cất tiếng hỏi.
"À..." Người đàn ông gãi đầu, cười một tiếng: "Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà."
Ông ta dùng sức kéo thêm một cái, quả nhiên ống dây lại dịch chuyển. Ông ta thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trượt xuống dưới. Chẳng mấy chốc, một cô bé lướt qua bên trái ông ta, một cô bé lướt qua bên phải ông ta, sau đó lại một cô bé bên trái, rồi lại một cô bé lướt qua bên phải thêm lần nữa.
"..."
Động tác của người đàn ông đột ngột cứng đờ. Sắc mặt ông ta nhanh chóng tái xanh.
Rắc rắc rắc...
Ông ta chậm rãi xoay cần cổ cứng ngắc nhìn sang phía bên tay phải. Nơi đó vẫn còn một cô bé với mái tóc bạch kim đang lơ lửng. Cô bé cũng quay đầu sang nhìn ông ta mỉm cười.
...
Lâm Thịnh lại tỉnh dậy từ cơn mơ màng. Tiếng kim giây tích tắc tích tắc bên tai nhỏ dần rồi biến mất. Cậu lại đến bên trong Sở nghiên cứu pháp thuật của thành Hắc Vũ.
Trên tay cậu cầm thanh kiếm hai lưỡi với ngọn lửa cháy rừng rực. Ánh lửa ở phần thân kiếm vô cùng yếu ớt, tưởng như sắp tắt. Nhưng khi ý thức Lâm Thịnh dần khôi phục trở lại, thanh kiếm hai lưỡi trong tay cậu cũng nhanh chóng cháy sáng rực lên, bắn ra những đốm lửa nhỏ.
Cậu từ từ đứng dậy, nhìn những khay tròn kim loại dưới mặt đất bên cạnh, thấy chúng vẫn còn đó. Cậu cầm thanh kiếm lên, đi đến trước cánh cửa thứ hai ở phía bên phải, nhẹ nhàng tung thanh kiếm chạm vào cánh cửa.
Tách!
Một dòng điện đi kèm với ngọn lửa đỏ lập tức nổ tung, lóe lên như ánh đèn flash của máy ảnh kiểu cũ. Cùng với đó là khói mù mịt, bốc lên nồng nặc. Mùi cháy khét nhanh chóng bốc lên, tỏa ra ngoài.
Thanh kiếm cháy hừng hực bị Lâm Thịnh ném đi rơi xuống đất, ngọn lửa đã tắt, thân kiếm giống như bị thứ gì đó ăn mòn, loang lổ những vết rỉ sét. Lâm Thịnh dùng một thanh kiếm khác nhẹ nhàng chọc lên cửa phòng, đẩy vào trong.
Két, két, két.
Bên trong dường như có tiếng kim loại ma sát truyền ra.
Cửa phòng cũng giống như bị thứ gì đó chặn lại, chỉ mở ra một kẽ hở nhỏ, làm cách nào cũng không đẩy ra được. Lâm Thịnh cau mày, chuông báo động trong lòng lại rung lên từng hồi mãnh liệt.
Âm thanh trong phòng lại truyền ra lần nữa.
Két... két... két...
Giống như chiếc xích đu kim loại trong công viên trẻ con chơi, lắc lư qua lại phát ra những tiếng ma sát inh tai.Trong đại sảnh hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng ma sát này không ngừng vang lên. Lâm Thịnh lùi về phía sau một bước, đột ngột dồn toàn lực chém một kiếm vào cửa.
Ầm ầm!!
Một tiếng động lớn vang lên chát chúa. Cánh cửa bị chém làm đôi, bay ngược vào trong phòng. Bên trong đó chỉ có một màn tối đen như mực.
Ầm!
Một con quái vật hình người toàn thân đen thùi lùi, trên chiếc đầu dài chỉ có độc một con mắt, đột nhiên lao ra khỏi cửa như con báo săn mồi. Trong tiếng vun vút của không khí bị xé toạc, Lâm Thịnh lùi thêm một bước nữa, dồn toàn lực vào thanh kiếm lửa trong tay chém một đường chính xác vào quái vật.
Ầm!!!
Cả người quái vật nổ tanh bành, hóa thành một đống máu thịt lẫn lộn bắn tung tóe khắp nơi. Lâm Thịnh cũng không tránh được, bị văng đầy trên mặt mũi thân mình. Cậu lau đi đống máu thịt bắn trên mặt, chậm rãi bước vào căn phòng tối đen. Ngọn lửa trên thanh kiếm lửa lay động, nhanh chóng sáng hơn nhờ Thánh lực truyền vào.
Ánh lửa đỏ chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Nơi này khác hẳn những căn phòng trước đó. Một chiếc giường trẻ em, một ghế xích đu kim loại, một quả bóng da màu đen, trên tường còn có mấy sợi xích kim loại bị cắt ra. Mỗi sợi dây xích đều có kích cỡ tương đương với tay một đứa trẻ.
Lâm Thịnh tiến lên trước vài bước, mắt nhìn xuống chiếc giường trước mặt. Trên giường còn sót lại một chiếc váy trẻ con bẩn thỉu, lem luốc đầy vết máu, nhìn qua dường như là màu đỏ. Bên cạnh chiếc váy còn có một cái khay tròn bằng kim loại.
Cậu cầm khay lên, Thánh lực phủ kín bàn tay để phòng ngừa các loại độc tố có thể xâm nhập vào cơ thể. Lâm Thịnh rời khỏi phòng, cầm khay tròn lên nhìn thật kỹ.
"... Đói quá... Bên ngoài có ai không? Có ai không??"
"Tôi không phải đã bị người đời lãng quên rồi đấy chứ...??"
"Có vật gì đó đang đến gần!"
"Lại tới rồi! Bọn họ lại tới rồi!"
Phía dưới là những vết máu loang lổ dường như do dùng móng vuốt cào lên.
"Hình như chỉ là nhật ký ghi chép của một người bị giam giữ." Lâm Thịnh đặt khay tròn xuống: "Xem ra, người cuối cùng của sở nghiên cứu này cũng đã chạy mất, chỉ để lại vài món đồ không kịp mang đi."
Cậu tiếp tục đi đến trước những cánh cửa còn lại, dùng cách thức tương tự mở cửa từng phòng một. Sau mấy cánh cửa còn lại, không phải là quái vật bốn sừng cầm theo kiếm lửa thì cũng chính là loại quái vật một mắt bị giam cầm như vừa nãy.
Những khay tròn còn lại có liên quan đến Thánh lực cũng nhanh chóng được Lâm Thịnh gom lại đầy đủ. Chỉ có điều, ở trong căn phòng cuối cùng, cậu còn phát hiện ra rất nhiều tủ và rương đồ trống không, đồ vật đựng bên trong đều đã bị mang đi cả rồi.
Bên trong toàn bộ sở nghiên cứu, trừ một vài con quái vật và những cái khay tròn bằng kim loại nhỏ được chạm khắc ra, những món đồ còn sót lại thực sự quá ít.
Lâm Thịnh cầm theo tất cả khay tròn, dựa vào ánh sáng của kiếm lửa để tìm đường trở lại bệ tròn thông với lối đi.
Sau khi đặt tất cả khay tròn lại cùng với nhau, cậu chuẩn bị cẩn thận kiểm tra ký ức. Nhưng khi so sánh bản thiết kế, Lâm Thịnh nhanh chóng phát hiện ra một điểm kỳ lạ.
"Đây là... bản đồ phân bố địa hình của cả thành Hắc Vũ sao?" Cậu cẩn thận dựa vào những đoạn đường trong ký ức, không ngừng nhớ lại.
"Những điểm nút trên này chắc là các khu vực quan trọng cần trấn giữ, mà khu vực cần trấn giữ cũng đồng nghĩa là sẽ có sự tồn tại của những loại quái vật gớm ghiếc sao?"
Ngay cả thực lực cao như Vua Thép cũng buộc phải dựa vào trận pháp mới có thể giam cầm một số chủng loại không phải người ở đây, như vậy có thể tưởng tượng được bọn chúng mạnh đến mức nào.
Lâm Thịnh đếm thật cẩn thận.
Toàn bộ thành Hắc Vũ giống như một khu lăng mộ khổng lồ, bên trên tổng cộng có bốn điểm nút. Điểm nằm ở trung tâm chính là chỗ Vua Thép. Ba vị trí còn lại thì phân tán ở khắp nơi trong thành.
Editor: Nguyetmai
Xẹt...
Một đường tín hiệu sóng điện vô hình lẫn vào tín hiệu của thiết bị truyền tin vô tuyến của chính con tàu này, truyền ra bên ngoài mà không ai hay biết.
"Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, họ hàng của Lâm Thịnh mà các người muốn tìm đều đang ở đây, trên con tàu của tôi. Trong vòng ba giờ tới, chiếc hộp này sẽ không ngừng phát ra tín hiệu định vị. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, hi vọng các người giữ đúng lời hứa, trả thù lao xứng đáng." Người đàn ông nằm bên chiếc hộp, thấp giọng nói chuyện.
"Yên tâm đi." Không ngờ trong hộp lại phát ra tiếng trả lời. Món đồ này hóa ra lại là một chiếc điện thoại vệ tinh được ngụy trang vô cùng khéo léo!
"Nếu như chúng tôi xác định tin tình báo của ông là chính xác, thì sẽ gọi trước cho ông thông báo về thù lao." Tiếng trả lời vang lên.
"Được!" Người đàn ông gật đầu, sau đó đứng lên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, móc chiếc nhẫn vào một sợi dây nhỏ đeo lên trên cổ.
Cuối cùng, ông ta thay sang bộ đồ lặn đã chuẩn bị từ trước vào, mang theo mặt nạ dưỡng khí đơn giản, tròng thêm một bộ quần áo dài bảo vệ màu đen ra bên ngoài. Kế đến, ông ta lấy điện thoại di động ra gọi đến một số. Đầu bên kia không nghe máy, chuông chỉ reo lên ba hồi là lập tức bị ngắt đi.
Người đàn ông đó lại đi tay không rời khỏi phòng, tiến về phần boong phía đuôi tàu. Vừa khéo lúc này Cardura cùng Trần Mẫn Giai đang trò chuyện ở phía đầu tàu, khoảng thời gian này quả là thời gian đẹp nhất để ông ta tẩu thoát.
Những bước chân của người đàn ông rất nhanh nhẹn, trên đường đi còn không ngừng chào hỏi với những người ông ta gặp. Thủy thủ, nhân viên phục vụ, đến cả những hành khách hoàn toàn không quen biết gì, ông ta cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười cùng cử chỉ ung dung.
Chỉ sau một lát, hành lang cuối cùng đã nằm trước mặt ông ta, một cánh cửa kim loại được sơn trắng xuất hiện. Cánh cửa này là lối ra dẫn đến một khoang thuyền khác, vừa vặn cũng dẫn đến phần đuôi tàu. Trên mặt người đàn ông hiện ra nét cười không thể che giấu được. Ông ta đưa tay nắm vào phần nắm cửa, dùng sức vặn mở.
Cạch.
Tay nắm cửa hình tròn quay sang chỗ khác, từ từ được vặn mở ra. Bên ngoài không có một bóng người, chỉ có cơn gió biển thô bạo không ngừng thổi ngược trở vào.
Người đàn ông che mắt lại, nhanh chóng bước ra ngoài cửa khoang, hướng thẳng đến chỗ lan can. Ông ta tròng mặt nạ lên, lấy một ống dây thông khí kim loại nhỏ từ trong túi áo ra, một đầu cố định vào lan can, một đầu cố định vào vị trí nào đó trên bộ đồ lặn của mình. Sau đó, ông ta thuần thục lật người vượt qua lan can, kéo theo ống kim loại, trượt xuống bên dưới. Thế nhưng, mới trượt được một nửa thì đột nhiên ống kim loại bị kẹt. Ông ta kéo thử một cái mà nó vẫn chẳng xê xích chút nào.
"Có cần giúp một tay không?" Một cô bé với mái tóc bạch kim lơ lửng giữa khoảng không bên phải cất tiếng hỏi.
"À..." Người đàn ông gãi đầu, cười một tiếng: "Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà."
Ông ta dùng sức kéo thêm một cái, quả nhiên ống dây lại dịch chuyển. Ông ta thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trượt xuống dưới. Chẳng mấy chốc, một cô bé lướt qua bên trái ông ta, một cô bé lướt qua bên phải ông ta, sau đó lại một cô bé bên trái, rồi lại một cô bé lướt qua bên phải thêm lần nữa.
"..."
Động tác của người đàn ông đột ngột cứng đờ. Sắc mặt ông ta nhanh chóng tái xanh.
Rắc rắc rắc...
Ông ta chậm rãi xoay cần cổ cứng ngắc nhìn sang phía bên tay phải. Nơi đó vẫn còn một cô bé với mái tóc bạch kim đang lơ lửng. Cô bé cũng quay đầu sang nhìn ông ta mỉm cười.
...
Lâm Thịnh lại tỉnh dậy từ cơn mơ màng. Tiếng kim giây tích tắc tích tắc bên tai nhỏ dần rồi biến mất. Cậu lại đến bên trong Sở nghiên cứu pháp thuật của thành Hắc Vũ.
Trên tay cậu cầm thanh kiếm hai lưỡi với ngọn lửa cháy rừng rực. Ánh lửa ở phần thân kiếm vô cùng yếu ớt, tưởng như sắp tắt. Nhưng khi ý thức Lâm Thịnh dần khôi phục trở lại, thanh kiếm hai lưỡi trong tay cậu cũng nhanh chóng cháy sáng rực lên, bắn ra những đốm lửa nhỏ.
Cậu từ từ đứng dậy, nhìn những khay tròn kim loại dưới mặt đất bên cạnh, thấy chúng vẫn còn đó. Cậu cầm thanh kiếm lên, đi đến trước cánh cửa thứ hai ở phía bên phải, nhẹ nhàng tung thanh kiếm chạm vào cánh cửa.
Tách!
Một dòng điện đi kèm với ngọn lửa đỏ lập tức nổ tung, lóe lên như ánh đèn flash của máy ảnh kiểu cũ. Cùng với đó là khói mù mịt, bốc lên nồng nặc. Mùi cháy khét nhanh chóng bốc lên, tỏa ra ngoài.
Thanh kiếm cháy hừng hực bị Lâm Thịnh ném đi rơi xuống đất, ngọn lửa đã tắt, thân kiếm giống như bị thứ gì đó ăn mòn, loang lổ những vết rỉ sét. Lâm Thịnh dùng một thanh kiếm khác nhẹ nhàng chọc lên cửa phòng, đẩy vào trong.
Két, két, két.
Bên trong dường như có tiếng kim loại ma sát truyền ra.
Cửa phòng cũng giống như bị thứ gì đó chặn lại, chỉ mở ra một kẽ hở nhỏ, làm cách nào cũng không đẩy ra được. Lâm Thịnh cau mày, chuông báo động trong lòng lại rung lên từng hồi mãnh liệt.
Âm thanh trong phòng lại truyền ra lần nữa.
Két... két... két...
Giống như chiếc xích đu kim loại trong công viên trẻ con chơi, lắc lư qua lại phát ra những tiếng ma sát inh tai.Trong đại sảnh hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng ma sát này không ngừng vang lên. Lâm Thịnh lùi về phía sau một bước, đột ngột dồn toàn lực chém một kiếm vào cửa.
Ầm ầm!!
Một tiếng động lớn vang lên chát chúa. Cánh cửa bị chém làm đôi, bay ngược vào trong phòng. Bên trong đó chỉ có một màn tối đen như mực.
Ầm!
Một con quái vật hình người toàn thân đen thùi lùi, trên chiếc đầu dài chỉ có độc một con mắt, đột nhiên lao ra khỏi cửa như con báo săn mồi. Trong tiếng vun vút của không khí bị xé toạc, Lâm Thịnh lùi thêm một bước nữa, dồn toàn lực vào thanh kiếm lửa trong tay chém một đường chính xác vào quái vật.
Ầm!!!
Cả người quái vật nổ tanh bành, hóa thành một đống máu thịt lẫn lộn bắn tung tóe khắp nơi. Lâm Thịnh cũng không tránh được, bị văng đầy trên mặt mũi thân mình. Cậu lau đi đống máu thịt bắn trên mặt, chậm rãi bước vào căn phòng tối đen. Ngọn lửa trên thanh kiếm lửa lay động, nhanh chóng sáng hơn nhờ Thánh lực truyền vào.
Ánh lửa đỏ chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Nơi này khác hẳn những căn phòng trước đó. Một chiếc giường trẻ em, một ghế xích đu kim loại, một quả bóng da màu đen, trên tường còn có mấy sợi xích kim loại bị cắt ra. Mỗi sợi dây xích đều có kích cỡ tương đương với tay một đứa trẻ.
Lâm Thịnh tiến lên trước vài bước, mắt nhìn xuống chiếc giường trước mặt. Trên giường còn sót lại một chiếc váy trẻ con bẩn thỉu, lem luốc đầy vết máu, nhìn qua dường như là màu đỏ. Bên cạnh chiếc váy còn có một cái khay tròn bằng kim loại.
Cậu cầm khay lên, Thánh lực phủ kín bàn tay để phòng ngừa các loại độc tố có thể xâm nhập vào cơ thể. Lâm Thịnh rời khỏi phòng, cầm khay tròn lên nhìn thật kỹ.
"... Đói quá... Bên ngoài có ai không? Có ai không??"
"Tôi không phải đã bị người đời lãng quên rồi đấy chứ...??"
"Có vật gì đó đang đến gần!"
"Lại tới rồi! Bọn họ lại tới rồi!"
Phía dưới là những vết máu loang lổ dường như do dùng móng vuốt cào lên.
"Hình như chỉ là nhật ký ghi chép của một người bị giam giữ." Lâm Thịnh đặt khay tròn xuống: "Xem ra, người cuối cùng của sở nghiên cứu này cũng đã chạy mất, chỉ để lại vài món đồ không kịp mang đi."
Cậu tiếp tục đi đến trước những cánh cửa còn lại, dùng cách thức tương tự mở cửa từng phòng một. Sau mấy cánh cửa còn lại, không phải là quái vật bốn sừng cầm theo kiếm lửa thì cũng chính là loại quái vật một mắt bị giam cầm như vừa nãy.
Những khay tròn còn lại có liên quan đến Thánh lực cũng nhanh chóng được Lâm Thịnh gom lại đầy đủ. Chỉ có điều, ở trong căn phòng cuối cùng, cậu còn phát hiện ra rất nhiều tủ và rương đồ trống không, đồ vật đựng bên trong đều đã bị mang đi cả rồi.
Bên trong toàn bộ sở nghiên cứu, trừ một vài con quái vật và những cái khay tròn bằng kim loại nhỏ được chạm khắc ra, những món đồ còn sót lại thực sự quá ít.
Lâm Thịnh cầm theo tất cả khay tròn, dựa vào ánh sáng của kiếm lửa để tìm đường trở lại bệ tròn thông với lối đi.
Sau khi đặt tất cả khay tròn lại cùng với nhau, cậu chuẩn bị cẩn thận kiểm tra ký ức. Nhưng khi so sánh bản thiết kế, Lâm Thịnh nhanh chóng phát hiện ra một điểm kỳ lạ.
"Đây là... bản đồ phân bố địa hình của cả thành Hắc Vũ sao?" Cậu cẩn thận dựa vào những đoạn đường trong ký ức, không ngừng nhớ lại.
"Những điểm nút trên này chắc là các khu vực quan trọng cần trấn giữ, mà khu vực cần trấn giữ cũng đồng nghĩa là sẽ có sự tồn tại của những loại quái vật gớm ghiếc sao?"
Ngay cả thực lực cao như Vua Thép cũng buộc phải dựa vào trận pháp mới có thể giam cầm một số chủng loại không phải người ở đây, như vậy có thể tưởng tượng được bọn chúng mạnh đến mức nào.
Lâm Thịnh đếm thật cẩn thận.
Toàn bộ thành Hắc Vũ giống như một khu lăng mộ khổng lồ, bên trên tổng cộng có bốn điểm nút. Điểm nằm ở trung tâm chính là chỗ Vua Thép. Ba vị trí còn lại thì phân tán ở khắp nơi trong thành.