Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-223
Chương 223: Phát hiện (2)
Editor: Nguyetmai
Gần đến khi trời chạng vạng tối, Lâm Thịnh mới thỏa mãn mang thân thể quái vật sấm sét rời khỏi kho hàng. Quái vật sấm sét hóa thành khói đen, không ngừng chuyển động xung quanh cậu, không rời nửa bước.
Con quái vật này đã trở thành cơ thể thứ hai của cậu, cho dù tách ra độc lập cũng không làm được gì. Vậy nên Lâm Thịnh quyết định giữ nó lại bên mình, phòng khi cần tới. Đồng thời cậu cũng tiếp tục nghiên cứu loại sấm sét được hình thành sau khi dòng điện của quái vật sấm sét trộn lẫn với Thánh lực.
Khi sử dụng thân thể của quái vật sấm sét để chiến đấu, Lâm Thịnh cảm thấy sức công phá rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với năng lực bản thân cậu vốn có. Nói không chừng, khi bộc phát toàn bộ sức mạnh còn có thể đạt đến cấp Tứ Dực.
Trong cơ thể của quái vật sấm sét có hai loại năng lực thiên phú không gì sánh được. Một là tùy tiện giơ tay nhấc chân cũng có thể tạo ra sấm sét, thoải mái bộc phát sức mạnh siêu đẳng của cấp Song Dực. Hai là quái vật sấm sét có thân thể hoàn toàn rời rạc, có thể hóa thành dòng điện né tránh những đòn tấn công vật lý.
Chỉ cần phần lõi của quái vật sấm sét không bị phá vỡ hay hủy diệt thì cho dù nó bị gãy tay hay gãy chân cũng có thể nhanh chóng mọc trở lại, cùng lắm chỉ bị tiêu hao một ít điện mà thôi.
Lâm Thịnh trở về căn nhà mà mình thuê. Đến tận trước khi đi ngủ, tinh thần cậu vẫn giữ nguyên trạng thái hưng phấn. Cậu biết rõ năng lực mà mình phát hiện ra này mạnh mẽ đến thế nào.
Nếu những nghi thức triệu hoán trước đem đến cho cậu nhiều thuộc hạ mạnh mẽ, binh sĩ và tướng lĩnh, vậy thì nghi thức triệu hoán lần này lại đem đến cho cậu một cơ thể có thể tự do biến hóa, thay đổi muôn hình vạn trạng. Bây giờ có lẽ chỉ là một con quái vật sấm sét, nhưng biết đâu sau này cậu lại có thể gọi ra một con quái vật hàng đầu vô cùng mạnh mẽ thì sao?
Nếu đổi thành một cơ thể như vậy thì...
...
Ban đêm, bầu trời trên mặt biển lấp lánh ánh sao.
Con tàu lớn đang rẽ sóng lao vun vút đối lập hoàn toàn với bầu trời gần như ngừng chuyển động trên cao, một động một tĩnh tạo thành sự tương phản rõ nét.
Cardura ngồi trên boong phía đầu tàu, nhìn con tàu chăm chỉ vượt mọi chông gai giữa cơn gió dữ, lướt nhanh trên từng con sóng, không ngừng lao về phía trước. Những con sóng biển bạc trắng mải mê xô vào mũi thuyền, làm vô vàn hạt nước văng lên tung tóe rồi tràn xuống boong tàu.
Rõ ràng trên boong tàu, khắp nơi đều là nước biển lênh láng nhưng kỳ lạ thay, quần áo của Cardura vẫn không hề bị ướt. Nó không mang giày mà chỉ đi một đôi tất trắng bằng lụa mỏng, ngồi ôm chân bất động trên một chiếc ghế kim loại cũng được sơn màu trắng.
"Sao thế? Một mình ngồi ở đây à?" Trần Mẫn Giai đi đến từ phía sau, đứng cạnh Cardura, tay vịn chặt vào lan can. Cô cũng giống nó, mắt nhìn vào mũi thuyền đang không ngừng đung đưa.
"Tàu này hơi nhỏ, kém hơn những con tàu kia nhưng cũng đủ để đưa chúng ta đến được Tây Luân. Yên tâm đi." Cô cho là Cardura đang lo lắng con tàu này không đến được đích.
"Mấy người họ hàng của anh trai thế nào rồi, tình hình ổn không?" Cardura lấy lại tinh thần, bình tĩnh hỏi.
"Cũng được. Họ vẫn ổn." Trần Mẫn Giai cười cười: "Dù sao có cơ hội rời khỏi Tịch Lâm nên bọn họ đều rất vui vẻ phối hợp. Chị chỉ mới mở miệng, họ đã lập tức đồng ý đi theo người của chị rồi."
"Vậy sao?" Cardura cũng mỉm cười: "Phải rồi, còn bao lâu nữa thì chúng ta đến được bến tàu Asia?"
Hiếm khi thấy nó trầm tĩnh đến vậy, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn không hề vương chút lả lơi quyến rũ, ngược lại chỉ còn sự trong sáng hồn nhiên thuần khiết.
Trần Mẫn Giai ngơ ngẩn vài giây mới nhanh chóng phản ứng lại, đáp lời: "Nếu thuận lợi thì tối ngày mai có thể cập bến rồi."
Cô mỉm cười nói thêm: "Vì lý do an toàn, chị cũng sớm sắp xếp ổn thỏa rồi. Ngoài con tàu này của chúng ta còn có ba chiếc khác xuất phát cùng lúc nữa. Chị cố ý sắp xếp thời gian để khởi hành cùng lúc với họ. Cộng thêm chúng ta thì có tổng cộng bốn chiếc tàu với hình dạng giống nhau y đúc cùng lên đường. Tất cả đều hướng đến Tây Luân, chỉ có lộ trình là khác nhau, điểm khởi hành khác nhau và người trên tàu cũng khác nhau."
"Vậy hồi trước con tàu này dùng để làm gì?" Cardura tò mò hỏi.
"À, là để xuất khẩu thực phẩm đóng hộp đến Tây Luân." Trần Mẫn Giai trả lời: "Chúng ta chẳng qua cũng chỉ mượn dùng tạm một vài chỗ thôi."
"Chỉ thế thôi à, vậy người khác hoàn toàn có thể cản lại tất cả bốn con tàu mà." Cardura không hiểu.
"Vậy nên chị mới chọn con tàu này. Bởi vì thông qua tính toán của người bên chị, bọn chị phát hiện lộ trình của con tàu này vừa vặn phải đi qua khu vực tuần tra của hạm đội hải quân Tây Luân. Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải đổi sang treo quốc kỳ Tây Luân lên, bởi vì ngay trong sáng mai có lẽ chúng ta sẽ gặp phải hạm đội của Tây Luân trên hải phận quốc tế rồi." Trần Mẫn Giai mỉm cười đáp lời.
Sự sắp xếp của cô là ẩn sau một nhóm, ngụy trang, trà trộn với ba chiếc thuyền còn lại, trong thời gian ngắn có thể đảm bảo đạt đến mức độ an toàn cao nhất. Cardura nghe xong cũng ngây ra, hoàn toàn không thể tìm thấy bất cứ một sơ hở nào.
"Hạm đội của Tây Luân chắc chắn sẽ bảo vệ chúng ta sao?" Nó ngơ ngác hỏi thêm một câu.
"Vậy nên chúng ta mới phải treo quốc kỳ của Tây Luân lên." Trần Mẫn Giai bật cười: "Yên tâm đi, trên chiếc thuyền này, ngoại trừ chúng ta ra, những người còn lại phần lớn đều là người Tây Luân."
"..." Gian xảo thật…
Từ trước tới giờ, Cardura vẫn luôn coi sức mạnh là nhất, lần này coi như được mở mang tầm mắt, biết thế nào là IQ cao cũng hơn hẳn.
"Chỉ cần lên con tàu này, hệ số an toàn của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều. Hạm đội của Tây Luân có thể mặc kệ chúng ta nhưng còn hơn trăm người Tây Luân khác trên con tàu này, bọn họ không thể không để tâm đến." Khóe miệng Trần Mẫn Giai hơi nhếch lên.
...
Khu khoang tàu, trong căn phòng của Trần Mẫn Giai.
Một người đàn ông trung niên để râu, lưng hơi còng, mặc bộ âu phục màu trắng đang cẩn thận dùng một tấm thẻ kim loại mở cửa phòng trên khoang tàu của Trần Mẫn Giai, lặng lẽ đi vào. Động tác của ông ta rất nhanh nhẹn, lặng lẽ lục lọi khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng. Ngăn kéo, tủ quần áo, gầm giường, két sắt, chăn, dưới gối... tất cả mọi nơi đều bị lục soát.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ tiền giấy rải rác ở khắp nơi đã bị dồn lại một chỗ, đồng thời ông ta còn tìm ra được một túi nhỏ bằng vải đen. Cái túi này ông ta lục ra được từ trong két sắt. Hành động của người đàn ông rất thuần thục, giống như đã biết mật mã két sắt từ trước, lập tức đoán được chính xác từng con số để mở.
Ông ta cầm chiếc túi nhỏ màu đen lên, lắc nhẹ một cái. Trong túi có một chiếc nhẫn bạc với viên ngọc màu đen mạ vàng.
"Cuối cùng cũng tìm được rồi!" Sự vui sướng tràn ngập trên khuôn mặt người đàn ông.
Chiếc nhẫn này mới là tài sản lớn nhất mà Trần Mẫn Giai vẫn cất giấu cho đến tận bây giờ. Khi đem nó đến ngân hàng liên hiệp Euro, chỉ cần đưa chiếc nhẫn này ra thì bất kể có thân phận gì, lai lịch ra sao đều có thể lấy được tài sản từ tài khoản phía sau chiếc nhẫn này.
Đó là toàn bộ khối tài sản thực sự của Trần Mẫn Giai, là số tiền mặt sau khi cô bán tài sản, xử lý các loại sản nghiệp, tích góp lại thành một số tiền khổng lồ. Người đàn ông cầm chiếc nhẫn, nhanh chóng chuyển tất cả những vật khác trở về vị trí ban đầu rồi lại lấy một chiếc nhẫn khác, y hệt từ trong tay áo ra, để vào trong két sắt.
Sau khi làm xong tất cả, ông ta mới nhanh chóng chuồn khỏi phòng, quay gót trở về phòng ngủ của mình.
Người đàn ông trở lại giường mình, ngồi xuống, nhanh chóng mò ra một cái hộp nhỏ dưới gối. Cái hộp nhìn giống như một hộp nhạc kim loại bị ông ta vặn nhẹ một cái, lập tức bật nắp, để lộ ra mấy linh kiện máy móc màu đồng thau.
Tinh tinh tinh...
Tiếng nhạc trong trẻo rất nhỏ truyền ra từ trong hộp.
Ngón tay người đàn ông nhấn xuống phần đáy của hộp nhạc.
Editor: Nguyetmai
Gần đến khi trời chạng vạng tối, Lâm Thịnh mới thỏa mãn mang thân thể quái vật sấm sét rời khỏi kho hàng. Quái vật sấm sét hóa thành khói đen, không ngừng chuyển động xung quanh cậu, không rời nửa bước.
Con quái vật này đã trở thành cơ thể thứ hai của cậu, cho dù tách ra độc lập cũng không làm được gì. Vậy nên Lâm Thịnh quyết định giữ nó lại bên mình, phòng khi cần tới. Đồng thời cậu cũng tiếp tục nghiên cứu loại sấm sét được hình thành sau khi dòng điện của quái vật sấm sét trộn lẫn với Thánh lực.
Khi sử dụng thân thể của quái vật sấm sét để chiến đấu, Lâm Thịnh cảm thấy sức công phá rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với năng lực bản thân cậu vốn có. Nói không chừng, khi bộc phát toàn bộ sức mạnh còn có thể đạt đến cấp Tứ Dực.
Trong cơ thể của quái vật sấm sét có hai loại năng lực thiên phú không gì sánh được. Một là tùy tiện giơ tay nhấc chân cũng có thể tạo ra sấm sét, thoải mái bộc phát sức mạnh siêu đẳng của cấp Song Dực. Hai là quái vật sấm sét có thân thể hoàn toàn rời rạc, có thể hóa thành dòng điện né tránh những đòn tấn công vật lý.
Chỉ cần phần lõi của quái vật sấm sét không bị phá vỡ hay hủy diệt thì cho dù nó bị gãy tay hay gãy chân cũng có thể nhanh chóng mọc trở lại, cùng lắm chỉ bị tiêu hao một ít điện mà thôi.
Lâm Thịnh trở về căn nhà mà mình thuê. Đến tận trước khi đi ngủ, tinh thần cậu vẫn giữ nguyên trạng thái hưng phấn. Cậu biết rõ năng lực mà mình phát hiện ra này mạnh mẽ đến thế nào.
Nếu những nghi thức triệu hoán trước đem đến cho cậu nhiều thuộc hạ mạnh mẽ, binh sĩ và tướng lĩnh, vậy thì nghi thức triệu hoán lần này lại đem đến cho cậu một cơ thể có thể tự do biến hóa, thay đổi muôn hình vạn trạng. Bây giờ có lẽ chỉ là một con quái vật sấm sét, nhưng biết đâu sau này cậu lại có thể gọi ra một con quái vật hàng đầu vô cùng mạnh mẽ thì sao?
Nếu đổi thành một cơ thể như vậy thì...
...
Ban đêm, bầu trời trên mặt biển lấp lánh ánh sao.
Con tàu lớn đang rẽ sóng lao vun vút đối lập hoàn toàn với bầu trời gần như ngừng chuyển động trên cao, một động một tĩnh tạo thành sự tương phản rõ nét.
Cardura ngồi trên boong phía đầu tàu, nhìn con tàu chăm chỉ vượt mọi chông gai giữa cơn gió dữ, lướt nhanh trên từng con sóng, không ngừng lao về phía trước. Những con sóng biển bạc trắng mải mê xô vào mũi thuyền, làm vô vàn hạt nước văng lên tung tóe rồi tràn xuống boong tàu.
Rõ ràng trên boong tàu, khắp nơi đều là nước biển lênh láng nhưng kỳ lạ thay, quần áo của Cardura vẫn không hề bị ướt. Nó không mang giày mà chỉ đi một đôi tất trắng bằng lụa mỏng, ngồi ôm chân bất động trên một chiếc ghế kim loại cũng được sơn màu trắng.
"Sao thế? Một mình ngồi ở đây à?" Trần Mẫn Giai đi đến từ phía sau, đứng cạnh Cardura, tay vịn chặt vào lan can. Cô cũng giống nó, mắt nhìn vào mũi thuyền đang không ngừng đung đưa.
"Tàu này hơi nhỏ, kém hơn những con tàu kia nhưng cũng đủ để đưa chúng ta đến được Tây Luân. Yên tâm đi." Cô cho là Cardura đang lo lắng con tàu này không đến được đích.
"Mấy người họ hàng của anh trai thế nào rồi, tình hình ổn không?" Cardura lấy lại tinh thần, bình tĩnh hỏi.
"Cũng được. Họ vẫn ổn." Trần Mẫn Giai cười cười: "Dù sao có cơ hội rời khỏi Tịch Lâm nên bọn họ đều rất vui vẻ phối hợp. Chị chỉ mới mở miệng, họ đã lập tức đồng ý đi theo người của chị rồi."
"Vậy sao?" Cardura cũng mỉm cười: "Phải rồi, còn bao lâu nữa thì chúng ta đến được bến tàu Asia?"
Hiếm khi thấy nó trầm tĩnh đến vậy, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn không hề vương chút lả lơi quyến rũ, ngược lại chỉ còn sự trong sáng hồn nhiên thuần khiết.
Trần Mẫn Giai ngơ ngẩn vài giây mới nhanh chóng phản ứng lại, đáp lời: "Nếu thuận lợi thì tối ngày mai có thể cập bến rồi."
Cô mỉm cười nói thêm: "Vì lý do an toàn, chị cũng sớm sắp xếp ổn thỏa rồi. Ngoài con tàu này của chúng ta còn có ba chiếc khác xuất phát cùng lúc nữa. Chị cố ý sắp xếp thời gian để khởi hành cùng lúc với họ. Cộng thêm chúng ta thì có tổng cộng bốn chiếc tàu với hình dạng giống nhau y đúc cùng lên đường. Tất cả đều hướng đến Tây Luân, chỉ có lộ trình là khác nhau, điểm khởi hành khác nhau và người trên tàu cũng khác nhau."
"Vậy hồi trước con tàu này dùng để làm gì?" Cardura tò mò hỏi.
"À, là để xuất khẩu thực phẩm đóng hộp đến Tây Luân." Trần Mẫn Giai trả lời: "Chúng ta chẳng qua cũng chỉ mượn dùng tạm một vài chỗ thôi."
"Chỉ thế thôi à, vậy người khác hoàn toàn có thể cản lại tất cả bốn con tàu mà." Cardura không hiểu.
"Vậy nên chị mới chọn con tàu này. Bởi vì thông qua tính toán của người bên chị, bọn chị phát hiện lộ trình của con tàu này vừa vặn phải đi qua khu vực tuần tra của hạm đội hải quân Tây Luân. Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải đổi sang treo quốc kỳ Tây Luân lên, bởi vì ngay trong sáng mai có lẽ chúng ta sẽ gặp phải hạm đội của Tây Luân trên hải phận quốc tế rồi." Trần Mẫn Giai mỉm cười đáp lời.
Sự sắp xếp của cô là ẩn sau một nhóm, ngụy trang, trà trộn với ba chiếc thuyền còn lại, trong thời gian ngắn có thể đảm bảo đạt đến mức độ an toàn cao nhất. Cardura nghe xong cũng ngây ra, hoàn toàn không thể tìm thấy bất cứ một sơ hở nào.
"Hạm đội của Tây Luân chắc chắn sẽ bảo vệ chúng ta sao?" Nó ngơ ngác hỏi thêm một câu.
"Vậy nên chúng ta mới phải treo quốc kỳ của Tây Luân lên." Trần Mẫn Giai bật cười: "Yên tâm đi, trên chiếc thuyền này, ngoại trừ chúng ta ra, những người còn lại phần lớn đều là người Tây Luân."
"..." Gian xảo thật…
Từ trước tới giờ, Cardura vẫn luôn coi sức mạnh là nhất, lần này coi như được mở mang tầm mắt, biết thế nào là IQ cao cũng hơn hẳn.
"Chỉ cần lên con tàu này, hệ số an toàn của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều. Hạm đội của Tây Luân có thể mặc kệ chúng ta nhưng còn hơn trăm người Tây Luân khác trên con tàu này, bọn họ không thể không để tâm đến." Khóe miệng Trần Mẫn Giai hơi nhếch lên.
...
Khu khoang tàu, trong căn phòng của Trần Mẫn Giai.
Một người đàn ông trung niên để râu, lưng hơi còng, mặc bộ âu phục màu trắng đang cẩn thận dùng một tấm thẻ kim loại mở cửa phòng trên khoang tàu của Trần Mẫn Giai, lặng lẽ đi vào. Động tác của ông ta rất nhanh nhẹn, lặng lẽ lục lọi khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng. Ngăn kéo, tủ quần áo, gầm giường, két sắt, chăn, dưới gối... tất cả mọi nơi đều bị lục soát.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ tiền giấy rải rác ở khắp nơi đã bị dồn lại một chỗ, đồng thời ông ta còn tìm ra được một túi nhỏ bằng vải đen. Cái túi này ông ta lục ra được từ trong két sắt. Hành động của người đàn ông rất thuần thục, giống như đã biết mật mã két sắt từ trước, lập tức đoán được chính xác từng con số để mở.
Ông ta cầm chiếc túi nhỏ màu đen lên, lắc nhẹ một cái. Trong túi có một chiếc nhẫn bạc với viên ngọc màu đen mạ vàng.
"Cuối cùng cũng tìm được rồi!" Sự vui sướng tràn ngập trên khuôn mặt người đàn ông.
Chiếc nhẫn này mới là tài sản lớn nhất mà Trần Mẫn Giai vẫn cất giấu cho đến tận bây giờ. Khi đem nó đến ngân hàng liên hiệp Euro, chỉ cần đưa chiếc nhẫn này ra thì bất kể có thân phận gì, lai lịch ra sao đều có thể lấy được tài sản từ tài khoản phía sau chiếc nhẫn này.
Đó là toàn bộ khối tài sản thực sự của Trần Mẫn Giai, là số tiền mặt sau khi cô bán tài sản, xử lý các loại sản nghiệp, tích góp lại thành một số tiền khổng lồ. Người đàn ông cầm chiếc nhẫn, nhanh chóng chuyển tất cả những vật khác trở về vị trí ban đầu rồi lại lấy một chiếc nhẫn khác, y hệt từ trong tay áo ra, để vào trong két sắt.
Sau khi làm xong tất cả, ông ta mới nhanh chóng chuồn khỏi phòng, quay gót trở về phòng ngủ của mình.
Người đàn ông trở lại giường mình, ngồi xuống, nhanh chóng mò ra một cái hộp nhỏ dưới gối. Cái hộp nhìn giống như một hộp nhạc kim loại bị ông ta vặn nhẹ một cái, lập tức bật nắp, để lộ ra mấy linh kiện máy móc màu đồng thau.
Tinh tinh tinh...
Tiếng nhạc trong trẻo rất nhỏ truyền ra từ trong hộp.
Ngón tay người đàn ông nhấn xuống phần đáy của hộp nhạc.