Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-221
Chương 221: Hy vọng (3)
Editor: Nguyetmai
Trần Mẫn Giai suy nghĩ một chút liền láng máng đoán được ý của Lâm Thịnh. Sau lần tranh đấu trước đó, cô cũng đã nắm được một ít thông tin: Thầy của Lâm Thịnh là cao thủ của hội Thiết Quyền.
Nếu Lâm Thịnh đặc biệt phái cô bé trước mặt sang đón mình, rất có thể là sắp xảy ra phiền phức. Mà cái phiền phức đó có thể sẽ ảnh hưởng đến mình. Nghĩ thông suốt điều đó, Trần Mẫn Giai lại suy ngẫm thêm về tình cảnh trước mắt của mình, lập tức có quyết định.
"Được, chị đi với em!" Cô ngẩng đầu, nói như đinh đóng cột.
"Chị không sợ em lừa chị sao?" Cardura ngạc nhiên nói.
"Vừa rồi cách di chuyển của em giống hệt hội Thiết Quyền, mặt khác em còn biết Lâm Thịnh đang ở Tây Luân, cho nên chị tin em." Trần Mẫn Giai nhanh chóng đáp lời.
"Khi nào thì chúng ta bắt đầu đi, Lâm Thịnh cần chị giúp những gì?"
"Rất đơn giản, đưa toàn bộ họ hàng thân thích nhà họ Lâm đi đến thành phố Tree Minton ở Tây Luân. Chi tiết cụ thể chị có thể gọi điện thoại cho anh trai." Cardura trả lời.
"Được!" Trần Mẫn Giai gật đầu một cách quyết đoán. Chuyện làm ăn thì cô có thể điều khiển từ xa, nhưng mạng sống thì chỉ có một.
Lúc biết được Lâm Thịnh là một thành viên của hội Thiết Quyền - một tổ chức hùng mạnh, cô lập tức hiểu rằng, trong lĩnh vực siêu phàm này thì nghe theo lời đề nghị của người chuyên nghiệp mới là lựa chọn tốt nhất.
Sau một lúc trao đổi, Trần Mẫn Giai nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Thịnh, tìm hiểu kỹ mọi chuyện rồi lập tức phái người đi vào các nơi trong thành phố tìm người.
Ý của Lâm Thịnh rất rõ ràng, không cần biết những người này có muốn đi hay không, nếu đồng ý thì đưa đi luôn, không đồng ý thì đánh ngất rồi đem đi. Giải thích rất lãng phí thời gian, không bằng đưa đến Tây Luân rồi giải thích một lượt.
Thừa dịp Trần Mẫn Giai chuyên tâm làm việc, Cardura cũng vui vẻ bắt đầu săn bắt xung quanh. Nó tuân theo lời dặn dò của Lâm Thịnh, tất cả những người mang suy nghĩ ác độc trong lòng đều là đồ ăn của nó. Dưới thời buổi hỗn loạn và vô cùng áp lực này, vật tư thiếu thốn, tỷ lệ phạm tội tăng một cách chóng mặt. Các loại lưu manh, cướp giật, trộm cắp, hiếp dâm… Cardura đều không hề từ chối.
Chờ đến xế chiều, khi Trần Mẫn Giai dọn xong đồ đạc, đưa toàn bộ người nhà họ Lâm lên một chiếc du thuyền và lái về phía Tây Luân, thì Cardura đã nuốt hơn trăm người.
Quân đội Lydum còn chưa kịp phản ứng, du thuyền nhờ giấy thông hành của Trần Mẫn Giai nhanh chóng đưa người chạy về phía Tây Luân. Tịch Lâm và Tây Luân cách nhau cũng không xa, nếu như chạy nhanh hết công suất và gió thổi thuận chiều thì chỉ hai ngày là có thể đến nơi.
Không giống với lúc cả nhà Lâm Thịnh chậm rãi rời đi khi trước, tình hình lần này có hơi gấp rút. Bọn họ nhất định phải đến được lãnh hải của Tây Luân trước khi kẻ địch phát hiện.
…
…
Tại Tháp Thiên Đường, Lydum.
Bông tuyết bay tán loạn, đọng thành từng lớp trên các tòa tháp cao.
Bên trong một quần thể kiến trúc bằng đá trắng bao quanh tháp cao, có một tòa nhà bằng đá tảng. Vanne ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, tay cầm cây gậy dài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống củi đang cháy bên trong lò sưởi.
Ông đã đưa học trò Maham vào Tháp Thiên Đường, chỉ có ở đó, thương tích của Maham mới được chữa trị hoàn toàn không để lại di chứng về sau. Vì vậy, ông không tiếc sử dụng ân huệ lớn lao trước đây mình kiếm được.
"Đã có tin tức." Trong góc tối của căn phòng, một cô gái tóc đỏ mặc áo sơmi trắng với quần tây đen bước ra.
"Người của chúng ta ở thành phố Hoài Sa của Tịch Lâm phát hiện người nhà của Lâm Thịnh - chủ tịch tiền nhiệm của phân hội Thiết Quyền - đang rời đi."
"Còn Cardura nghìn tay thì sao?" Vanne bình tĩnh hỏi.
"Không phát hiện tung tích." Cô gái lắc đầu.
"Lâm Thịnh… Trước đó ở Hoài Sa, Cardura từng mấy lần ngăn cản cao thủ Hải Lam Chi Tâm xuống tay với Lâm Thịnh. Phản ứng vô cùng kịch liệt."
Sắc mặt Vanne bình tĩnh, nhưng bàn tay vô thức nắm chặt lại.
"Có thể thấy được trong lòng Cardura, Lâm Thịnh giữ một vị trí không hề nhỏ."
Cô gái chần chờ: "Ý của ngài là?"
"Ta ở quá xa, không kịp đi qua. Để cho Renne đi một chuyến đi, mang theo người của cậu ta nữa. Mọi người đều phải trang bị Xích Năng Khí. Lần này để ta xem tên đó còn ăn thịt người thế nào nữa!" Trong mắt Vanne là dã tâm đen tối bao trùm.
Bao nhiêu năm qua Lydum vẫn luôn là cường quốc trên thế giới, đương nhiên đây không phải lần đầu tiên gặp quái vật có thể nuốt chửng binh lính. Vì vậy, để tiêu diệt loại quái vật này, đầu tiên Vanne phải tìm ra cách đối phó với năng lực của nó. Xích Năng Khí là một trong số đó. Đó là một loại trang bị khéo léo có thể kết nối với chỉ số sinh lý của người đeo. Một khi người đeo gặp chuyện, Xích Năng Khí sẽ lập tức nổ tung. Sức nổ của thứ đồ vật nhỏ bé này rất lớn, hơn nữa khi nổ còn bắn ra chất kịch độc và chất phóng xạ đặc biệt. Tất cả đều là vũ khí chí mạng khủng khiếp. Đã từng có rất nhiều quái vật siêu phàm có năng lực nuốt chửng bị vật này nổ chết.
"Vâng, con sẽ lập tức thông báo cho sư huynh Renee." Cô gái gật đầu, nói.
"Đi đi." Vanne bình tĩnh nói.
Cô gái từ từ lui ra khỏi phòng rồi đi gọi điện thoại. Vanne ngồi một mình trong phòng, im lặng trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại trong túi áo ra ấn một dãy số.
Tít tít…
Điện thoại lập tức kết nối, chỉ còn đợi đối phương trả lời.
"Vanne? Tìm tôi có việc sao?" Phía bên kia điện thoại vang lên tiếng nói lanh lảnh của một người đàn ông, nghe như tiếng gà trống.
"Giúp tôi một việc. Có một chiếc thuyền vừa mới xuất phát từ Lydum đến Tây Luân, tôi muốn cậu giúp học trò của tôi là Renee ngăn nó lại. Tôi sợ Vua Thép cũng đang ở đó." Vanne giải thích.
"Tôi rất bận, Vanne."
"Yên tâm, sẽ không làm lỡ thuốc của cậu. Một đơn vị đá Hắc Ngưng." Vanne định giá.
"… 1,5 đơn vị."
"Chỉ có một đơn vị, nếu không làm thì tôi giao cho người khác."
"Đồng ý!! Ông dọa ai đó Vanne, bên Tịch Lâm tổng cộng chỉ có năm Lục Dực ông có thể liên lạc. Trong đó ba người ở tiền tuyến, còn một người thì chả thèm đếm xỉa đến ông. Ông chỉ có thể tìm tôi thôi!" Người trong điện thoại cao giọng giễu cợt.
Vanne xoa xoa cái trán.
"Đương nhiên tôi biết."
"Ông thì biết cái quái gì!" Đối phương tiếp tục nói: "Cấp trên muốn ổn định, là ổn định hiểu không? Trận chiến của Lục Dực đã là vô cùng khoan dung rồi! Đừng gây thêm rắc rối nữa!"
Vanne lặng lẽ.
"Tôi biết, yên tâm."
"Lần này xử lý xong, mặc kệ là thành hay bại, ông cũng đừng làm loạn nữa. Cái hội Thiết Quyền gì kia cũng đang bị "soi" rồi, nếu như các ông còn phá đám thì không chỉ đơn giản là trục xuất thôi đâu."
"…"
Cạch.
Bên kia cúp máy. Vanne buông điện thoại xuống, không nói một lời.
…
…
Lâm Thịnh để điện thoại xuống, xác định bên Trần Mẫn Giai đã xuất phát, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối với những thân thích của nhà họ Lâm, cậu thì không quan tâm lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là cha và mẹ cậu cũng mặc kệ.
Vì vậy, cậu nhất định phải dẫn họ hàng hai bên theo, đặc biệt là họ hàng ruột thịt bên nhà nội ngoại. Còn Trần Mẫn Giai, lúc trước cô liều mạng giúp cả nhà bọn họ, lần này tuyệt đối không thể để cho cô gặp chuyện.
Lâm Thịnh rời khỏi căn phòng mình đang thuê, đi đến công trường trên núi quan sát tình hình. Tiến độ thi công rất nhanh, chỉ nửa tháng nữa là có thể hoàn thành. Sau đó cậu lại đi kiểm tra tiến độ minh tưởng của Adolf. Tố chất của người học trò này thật sự rất tốt, một ngày minh tưởng bằng người thường cố gắng bốn, năm ngày. Trong trí nhớ của Lâm Thịnh, cho dù là chiến sĩ Thánh điện trong thành Hắc Vũ thì với tốc độ và tố chất như vậy, cậu ta cũng có thể được tôn lên đứng đầu.
Cậu tập trung chỉ dạy những điểm thiếu hụt và sai sót của Adolf, sau đó ăn bữa trưa rồi lập tức chạy thẳng đến kho mà Adolf thuê.
Tất cả những thứ chất đống trong kho hàng đều là nguyên liệu cho nghi thức triệu hoán mà Lâm Thịnh cần. Cậu định triệu hoán con quái vật sấm sét đầu dê thân người hôm qua ra.
Thực lực của nó rất mạnh, so ra thì cậu ở trạng thái bình thường hơi yếu hơn một chút. Tính ra, sức mạnh của nó chắc nằm ở khoảng Tam Dực. Như vậy, nếu theo cấp bậc của thành Hắc Vũ thì đã là cấp sáu, cấp bảy, có thể xem như là một cao thủ không vừa rồi.
Ở một vài thành phố của Tịch Lâm, cấp bậc như vậy đã là một nhân vật đứng đầu, có thể đứng ra chống đỡ cục diện. Với cấp độ ấy, cho dù là trong trận chiến của những nhân vật cấp cao thì cũng có thể phát huy tác dụng nhất định. Bởi dù sao, nó cũng chỉ thiếu một chút nữa là có thể đạt được Tứ Dực cấp Trấn Áp.
Editor: Nguyetmai
Trần Mẫn Giai suy nghĩ một chút liền láng máng đoán được ý của Lâm Thịnh. Sau lần tranh đấu trước đó, cô cũng đã nắm được một ít thông tin: Thầy của Lâm Thịnh là cao thủ của hội Thiết Quyền.
Nếu Lâm Thịnh đặc biệt phái cô bé trước mặt sang đón mình, rất có thể là sắp xảy ra phiền phức. Mà cái phiền phức đó có thể sẽ ảnh hưởng đến mình. Nghĩ thông suốt điều đó, Trần Mẫn Giai lại suy ngẫm thêm về tình cảnh trước mắt của mình, lập tức có quyết định.
"Được, chị đi với em!" Cô ngẩng đầu, nói như đinh đóng cột.
"Chị không sợ em lừa chị sao?" Cardura ngạc nhiên nói.
"Vừa rồi cách di chuyển của em giống hệt hội Thiết Quyền, mặt khác em còn biết Lâm Thịnh đang ở Tây Luân, cho nên chị tin em." Trần Mẫn Giai nhanh chóng đáp lời.
"Khi nào thì chúng ta bắt đầu đi, Lâm Thịnh cần chị giúp những gì?"
"Rất đơn giản, đưa toàn bộ họ hàng thân thích nhà họ Lâm đi đến thành phố Tree Minton ở Tây Luân. Chi tiết cụ thể chị có thể gọi điện thoại cho anh trai." Cardura trả lời.
"Được!" Trần Mẫn Giai gật đầu một cách quyết đoán. Chuyện làm ăn thì cô có thể điều khiển từ xa, nhưng mạng sống thì chỉ có một.
Lúc biết được Lâm Thịnh là một thành viên của hội Thiết Quyền - một tổ chức hùng mạnh, cô lập tức hiểu rằng, trong lĩnh vực siêu phàm này thì nghe theo lời đề nghị của người chuyên nghiệp mới là lựa chọn tốt nhất.
Sau một lúc trao đổi, Trần Mẫn Giai nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Thịnh, tìm hiểu kỹ mọi chuyện rồi lập tức phái người đi vào các nơi trong thành phố tìm người.
Ý của Lâm Thịnh rất rõ ràng, không cần biết những người này có muốn đi hay không, nếu đồng ý thì đưa đi luôn, không đồng ý thì đánh ngất rồi đem đi. Giải thích rất lãng phí thời gian, không bằng đưa đến Tây Luân rồi giải thích một lượt.
Thừa dịp Trần Mẫn Giai chuyên tâm làm việc, Cardura cũng vui vẻ bắt đầu săn bắt xung quanh. Nó tuân theo lời dặn dò của Lâm Thịnh, tất cả những người mang suy nghĩ ác độc trong lòng đều là đồ ăn của nó. Dưới thời buổi hỗn loạn và vô cùng áp lực này, vật tư thiếu thốn, tỷ lệ phạm tội tăng một cách chóng mặt. Các loại lưu manh, cướp giật, trộm cắp, hiếp dâm… Cardura đều không hề từ chối.
Chờ đến xế chiều, khi Trần Mẫn Giai dọn xong đồ đạc, đưa toàn bộ người nhà họ Lâm lên một chiếc du thuyền và lái về phía Tây Luân, thì Cardura đã nuốt hơn trăm người.
Quân đội Lydum còn chưa kịp phản ứng, du thuyền nhờ giấy thông hành của Trần Mẫn Giai nhanh chóng đưa người chạy về phía Tây Luân. Tịch Lâm và Tây Luân cách nhau cũng không xa, nếu như chạy nhanh hết công suất và gió thổi thuận chiều thì chỉ hai ngày là có thể đến nơi.
Không giống với lúc cả nhà Lâm Thịnh chậm rãi rời đi khi trước, tình hình lần này có hơi gấp rút. Bọn họ nhất định phải đến được lãnh hải của Tây Luân trước khi kẻ địch phát hiện.
…
…
Tại Tháp Thiên Đường, Lydum.
Bông tuyết bay tán loạn, đọng thành từng lớp trên các tòa tháp cao.
Bên trong một quần thể kiến trúc bằng đá trắng bao quanh tháp cao, có một tòa nhà bằng đá tảng. Vanne ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, tay cầm cây gậy dài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống củi đang cháy bên trong lò sưởi.
Ông đã đưa học trò Maham vào Tháp Thiên Đường, chỉ có ở đó, thương tích của Maham mới được chữa trị hoàn toàn không để lại di chứng về sau. Vì vậy, ông không tiếc sử dụng ân huệ lớn lao trước đây mình kiếm được.
"Đã có tin tức." Trong góc tối của căn phòng, một cô gái tóc đỏ mặc áo sơmi trắng với quần tây đen bước ra.
"Người của chúng ta ở thành phố Hoài Sa của Tịch Lâm phát hiện người nhà của Lâm Thịnh - chủ tịch tiền nhiệm của phân hội Thiết Quyền - đang rời đi."
"Còn Cardura nghìn tay thì sao?" Vanne bình tĩnh hỏi.
"Không phát hiện tung tích." Cô gái lắc đầu.
"Lâm Thịnh… Trước đó ở Hoài Sa, Cardura từng mấy lần ngăn cản cao thủ Hải Lam Chi Tâm xuống tay với Lâm Thịnh. Phản ứng vô cùng kịch liệt."
Sắc mặt Vanne bình tĩnh, nhưng bàn tay vô thức nắm chặt lại.
"Có thể thấy được trong lòng Cardura, Lâm Thịnh giữ một vị trí không hề nhỏ."
Cô gái chần chờ: "Ý của ngài là?"
"Ta ở quá xa, không kịp đi qua. Để cho Renne đi một chuyến đi, mang theo người của cậu ta nữa. Mọi người đều phải trang bị Xích Năng Khí. Lần này để ta xem tên đó còn ăn thịt người thế nào nữa!" Trong mắt Vanne là dã tâm đen tối bao trùm.
Bao nhiêu năm qua Lydum vẫn luôn là cường quốc trên thế giới, đương nhiên đây không phải lần đầu tiên gặp quái vật có thể nuốt chửng binh lính. Vì vậy, để tiêu diệt loại quái vật này, đầu tiên Vanne phải tìm ra cách đối phó với năng lực của nó. Xích Năng Khí là một trong số đó. Đó là một loại trang bị khéo léo có thể kết nối với chỉ số sinh lý của người đeo. Một khi người đeo gặp chuyện, Xích Năng Khí sẽ lập tức nổ tung. Sức nổ của thứ đồ vật nhỏ bé này rất lớn, hơn nữa khi nổ còn bắn ra chất kịch độc và chất phóng xạ đặc biệt. Tất cả đều là vũ khí chí mạng khủng khiếp. Đã từng có rất nhiều quái vật siêu phàm có năng lực nuốt chửng bị vật này nổ chết.
"Vâng, con sẽ lập tức thông báo cho sư huynh Renee." Cô gái gật đầu, nói.
"Đi đi." Vanne bình tĩnh nói.
Cô gái từ từ lui ra khỏi phòng rồi đi gọi điện thoại. Vanne ngồi một mình trong phòng, im lặng trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại trong túi áo ra ấn một dãy số.
Tít tít…
Điện thoại lập tức kết nối, chỉ còn đợi đối phương trả lời.
"Vanne? Tìm tôi có việc sao?" Phía bên kia điện thoại vang lên tiếng nói lanh lảnh của một người đàn ông, nghe như tiếng gà trống.
"Giúp tôi một việc. Có một chiếc thuyền vừa mới xuất phát từ Lydum đến Tây Luân, tôi muốn cậu giúp học trò của tôi là Renee ngăn nó lại. Tôi sợ Vua Thép cũng đang ở đó." Vanne giải thích.
"Tôi rất bận, Vanne."
"Yên tâm, sẽ không làm lỡ thuốc của cậu. Một đơn vị đá Hắc Ngưng." Vanne định giá.
"… 1,5 đơn vị."
"Chỉ có một đơn vị, nếu không làm thì tôi giao cho người khác."
"Đồng ý!! Ông dọa ai đó Vanne, bên Tịch Lâm tổng cộng chỉ có năm Lục Dực ông có thể liên lạc. Trong đó ba người ở tiền tuyến, còn một người thì chả thèm đếm xỉa đến ông. Ông chỉ có thể tìm tôi thôi!" Người trong điện thoại cao giọng giễu cợt.
Vanne xoa xoa cái trán.
"Đương nhiên tôi biết."
"Ông thì biết cái quái gì!" Đối phương tiếp tục nói: "Cấp trên muốn ổn định, là ổn định hiểu không? Trận chiến của Lục Dực đã là vô cùng khoan dung rồi! Đừng gây thêm rắc rối nữa!"
Vanne lặng lẽ.
"Tôi biết, yên tâm."
"Lần này xử lý xong, mặc kệ là thành hay bại, ông cũng đừng làm loạn nữa. Cái hội Thiết Quyền gì kia cũng đang bị "soi" rồi, nếu như các ông còn phá đám thì không chỉ đơn giản là trục xuất thôi đâu."
"…"
Cạch.
Bên kia cúp máy. Vanne buông điện thoại xuống, không nói một lời.
…
…
Lâm Thịnh để điện thoại xuống, xác định bên Trần Mẫn Giai đã xuất phát, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối với những thân thích của nhà họ Lâm, cậu thì không quan tâm lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là cha và mẹ cậu cũng mặc kệ.
Vì vậy, cậu nhất định phải dẫn họ hàng hai bên theo, đặc biệt là họ hàng ruột thịt bên nhà nội ngoại. Còn Trần Mẫn Giai, lúc trước cô liều mạng giúp cả nhà bọn họ, lần này tuyệt đối không thể để cho cô gặp chuyện.
Lâm Thịnh rời khỏi căn phòng mình đang thuê, đi đến công trường trên núi quan sát tình hình. Tiến độ thi công rất nhanh, chỉ nửa tháng nữa là có thể hoàn thành. Sau đó cậu lại đi kiểm tra tiến độ minh tưởng của Adolf. Tố chất của người học trò này thật sự rất tốt, một ngày minh tưởng bằng người thường cố gắng bốn, năm ngày. Trong trí nhớ của Lâm Thịnh, cho dù là chiến sĩ Thánh điện trong thành Hắc Vũ thì với tốc độ và tố chất như vậy, cậu ta cũng có thể được tôn lên đứng đầu.
Cậu tập trung chỉ dạy những điểm thiếu hụt và sai sót của Adolf, sau đó ăn bữa trưa rồi lập tức chạy thẳng đến kho mà Adolf thuê.
Tất cả những thứ chất đống trong kho hàng đều là nguyên liệu cho nghi thức triệu hoán mà Lâm Thịnh cần. Cậu định triệu hoán con quái vật sấm sét đầu dê thân người hôm qua ra.
Thực lực của nó rất mạnh, so ra thì cậu ở trạng thái bình thường hơi yếu hơn một chút. Tính ra, sức mạnh của nó chắc nằm ở khoảng Tam Dực. Như vậy, nếu theo cấp bậc của thành Hắc Vũ thì đã là cấp sáu, cấp bảy, có thể xem như là một cao thủ không vừa rồi.
Ở một vài thành phố của Tịch Lâm, cấp bậc như vậy đã là một nhân vật đứng đầu, có thể đứng ra chống đỡ cục diện. Với cấp độ ấy, cho dù là trong trận chiến của những nhân vật cấp cao thì cũng có thể phát huy tác dụng nhất định. Bởi dù sao, nó cũng chỉ thiếu một chút nữa là có thể đạt được Tứ Dực cấp Trấn Áp.