Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-19
Chương 19
Chát.
Lâm Thịnh cầm cây gậy gỗ trong tay, đánh từng đòn về phía trước.
Trong đám học viên ấy, nhìn cậu chẳng nổi trội chút nào, nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ nhận ra động tác của cậu là chuẩn nhất trong số họ.
Trần Hoan khoanh hai tay trước ngực, cau mày theo dõi thật chăm chú.
"Cậu ấy đúng là tiến bộ rất nhanh!" Cô nhỏ giọng nói.
Từ Ý đứng bên cạnh cô, uống một ngụm nước nóng từ bình giữ nhiệt trên tay rồi nói:
"Mới có ba tuần thôi đấy. Chậc chậc, quả thực là thiên tài kiếm thuật bẩm sinh. Xem ra chúng ta thực sự tìm được nhân tài rồi."
Trần Hoan lắc đầu đáp: "Cứ xem như là chúng ta thực sự tìm được nhân tài đi, nhưng chúng ta không phải hệ thống chính quy, cũng chẳng thể huấn luyện cậu ấy trở thành vận động viên chính thức tham gia thi đấu thể thao được."
"Ngay cả những huấn luyện viên như chúng ta cũng phải đăng ký dự thi ở địa phương khác. Nếu cậu ấy thực sự muốn thi lấy chứng nhận thì chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra thôi."
"Cậu ấy chỉ là người mới học, tham gia thi đấu bây giờ có vẻ còn quá sớm." Từ Ý cười nói: "Nếu chúng ta huấn luyện tốt một chút, sau này cậu ấy đi thi thì chắc sẽ ẵm được giải thưởng về, như vậy chẳng phải sẽ giúp câu lạc bộ này của chúng ta nổi tiếng hơn sao?"
"Tôi cũng rất hy vọng là thế..." Trần Hoan cũng thấy xao động trong lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Thành thật mà nói, nghề vận động viên này chủ yếu nhờ vào tuổi trẻ - những người còn đủ phản ứng nhanh nhạy và còn đang ở độ tuổi thanh xuân.
Ở Tịch Lâm cũng có hạng mục thi đấu môn kiếm thuật Nạp Khê, chỉ cần có thể giành lấy tư cách đại biểu tham dự thì cũng đã đỡ hơn cái cảnh sống dở chết dở như họ rất nhiều rồi.
Bây giờ, cả cái câu lạc bộ kiếm thuật này duy trì được là nhờ tiền của những kẻ con ông cháu cha giàu có, chi tiêu hằng ngày thì thu vào không đủ để bù lỗ.
Nói thật, cô và Đỗ Hâm Lôi cùng mở lớp dạy học cũng chỉ vì muốn kiếm thêm ít thu nhập, giảm bớt gánh nặng tiền bạc.
"Thực ra, nói một cách chính xác, mấy người chúng ta cũng chỉ là gà mờ hiểu biết lõm bõm vài thứ." Trần Hoan bất đắc dĩ nói: "Tính kĩ ra thì thời gian tôi học kiếm thuật cũng chỉ kéo dài vỏn vẹn hai năm, Đỗ Hâm Lôi thì cũng mới được ba năm."
"Vốn không có gì phức tạp lắm, chỉ cần rèn luyện chăm chỉ mà thôi, chiêu thức thì cũng chỉ có vài chiêu nhiêu đó, học đi học lại cũng chỉ đến thế." Từ Ý cười cười: "Hơn nữa..."
Cô lại uống thêm một ngụm nước nữa: "Hơn nữa, câu lạc bộ này vốn chỉ là một sản phẩm do cậu Trần với đám bạn của cậu ta tạo ra chơi chơi thôi."
"Ở đây cũng chỉ có cô với Đỗ Hâm Lôi là nghiêm túc, chứ nếu họ sợ lỗ vốn thì vốn họ đã chẳng làm."
"Thì nói là nói vậy..." Trần Hoan cười khổ.
Cô ấy còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã đến giờ luyện kiếm của học viên.
"Được rồi, tất cả chú ý, bây giờ sẽ bắt đầu luyện đối kháng. Chú ý không được đánh vào đầu và thân dưới của đối phương. Người nào bị chạm vào thân trước sẽ thua." Trần Hoan vỗ vỗ tay, chỉ huy mọi người thay sang quần áo bảo vệ và mũ giáp.
Khắp người Lâm Thịnh đã đổ đầy mồ hôi, nước chảy xuống cả cây gậy gỗ. Cậu cảm tưởng như cả cơ thể mình mới vừa trồi lên khỏi mặt nước vậy. Một cảm giác quen thuộc kỳ quái đang không ngừng uốn nắn cậu, điều khiển cậu luyện từng đường kiếm sắc bén.
"Lạ thật... Chẳng lẽ sự biến đổi trong mơ của mình cũng có thể gây ảnh hưởng đến hiện tại hay sao?"
Lo lắng cuộn trào từng đợt trong lòng cậu.
Kể từ khi cậu giết được kiếm sĩ thối rữa trong giấc mơ, lúc tỉnh lại cậu cũng chẳng để tâm gì đến nó nữa.
Tuy nhiên đợi đến lần luyện kiếm thứ hai này, cậu lại cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Cảm giác khi ra chiêu kiếm cùng với độ phối hợp giữa các động tác khác hẳn so với trước đây, giống như lên một đẳng cấp hoàn toàn mới.
Tựa như cậu đã tập luyện nhiều lần, mỗi động tác đều vô cùng thành thạo và nhuần nhuyễn, hơn nữa còn có những động tác mà cậu mới chỉ học đến bước đầu là "tư thế" mà thôi.
Cậu cầm gậy gỗ trên tay, đứng sững sờ tại chỗ.
Vừa rồi sau khi làm thử động tác kia, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra vấn đề.
"Chiêu đâm thẳng cơ bản của mình đã thành thạo hơn rất nhiều..."
"Vậy... Không lẽ là...!!?" Đồng tử của Lâm Thịnh co lại, trong phút chốc cậu nhớ đến những sự thay đổi trong giấc mơ.
"Ở trong mơ, mình đã giết chết kiếm sĩ thối rữa, sau đó giành được những mảnh nhỏ ký ức cùng với ký ức cơ bắp* của đối phương. Bây giờ thậm chí cả ở hiện thực cũng..."
(*) "Ký ức cơ bắp" (Muscle memory) là một thuật ngữ dùng để chỉ những kỹ năng được tạo thành nhờ việc luyện tập và lặp đi lặp lại trong một thời gian dài, chẳng hạn như chơi piano, đan len...
Lâm Thịnh yên lặng một lúc lâu, trong lòng đột nhiên thấy mờ mịt, rối loạn.
Hiện tượng siêu nhiên này khiến cậu thấy vừa sợ hãi vừa mong đợi.
"Nếu kiếm sĩ Ravel, người đã bị mình giết kia thực sự có thật, vậy còn thành Hắc Vũ thì sao? Chẳng lẽ thực sự từng tồn tại một nơi tên thành Hắc Vũ thật à?? Nó là một địa danh có thật hay sao??"
Nỗi kinh sợ trong lòng Lâm Thịnh càng lúc càng nồng đậm hơn.
Cậu ý thức được rằng, những cảnh trong giấc mơ của mình tuyệt đối không giống như những điều cậu từng nghĩ tới, chỉ là "hơi đặc biệt" thôi.
Nếu cậu có thể thu được loại năng lượng "biến dị" này từ trong giấc mơ, vậy có phải nó đồng nghĩa với việc ở một nơi nào khác trên thế giới cũng xảy ra biến số tương tự hay không?
"Thế giới này liệu có phải thế giới mà trước đây mình vẫn luôn sống hay không?" Lâm Thịnh nắm cây gậy gỗ trên tay chặt thêm.
"Lâm Thịnh, Phùng Hà! Các cậu ra luyện tay đôi với nhau đi."
Advertisement / Quảng cáo
Bỗng nhiên, Trần Hoan cất giọng gọi kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Lâm Thịnh ngẩng đầu lên nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh. Đứng trước mặt cậu là Phùng Hà - một học viên khá thành thạo môn đấu kiếm. Cậu ta đã mặc đồ phòng hộ và mũ giáp cẩn thận, tay nắm chắc cây gậy gỗ.
Lúc này, Phùng Hà đang dùng tay chỉnh, kéo tấm che trước mũ giáp xuống rồi bày ra tư thế Ốc Đính, đưa gậy gỗ dựng sát bên tai.
Lâm Thịnh đã kịp thời phản ứng lại, vậy là sắp bắt đầu luyện tập đối kháng rồi. Cậu vội vã đội mũ trúc bảo hộ lên, đội mũ an toàn, kéo tấm che mặt xuống, xuyên qua vòng dây thép nhìn sang đối phương.
Xung quanh hai người, các học viên khác cũng bắt đầu chia cặp ra chuẩn bị luyện tập đối kháng.
Tất cả học viên trong câu lạc bộ đều là người mới, chỉ trong vài tuần tập luyện ở đây, Lâm Thịnh đã thấy quanh mình thay đổi bạn học đến hai lần.
Hầu hết học viên đều chỉ tới học vài buổi, lúc đầu thì rất nhiệt tình hứng khởi về sau lại chẳng thấy vác mặt đến nữa.
Ngẫm lại thấy cũng phải, thời buổi này ai mà còn tự nguyện ngày ngày khổ cực rèn luyện kiếm thuật nữa. Luyện tập dù tốt mấy cũng không bằng lấy một viên đạn ra giải quyết.
Hơn nữa, bây giờ vác kiếm ra đường cũng cần được cấp giấy chứng nhận.
"Chuẩn bị, ba, hai, một, bắt đầu." Sau khi đã phân đội đầy đủ, Trần Hoan giơ cánh tay phải lên, hạ thẳng xuống theo một đường.
Lâm Thịnh vội vàng giơ cao cây gậy gỗ, sẵn sàng đối mặt với Phùng Hà đang đứng đối điện.
Mặc dù Phùng Hà là con gái nhưng lại nặng đến 91,5 cân, cao xêm xêm với chiều cao một mét bảy mấy của Lâm Thịnh. Lúc này cô đứng đối diện cậu, tỏa ra khí thế anh dũng khó mà tới gần.
Thấy Lâm Thịnh giơ cao cây gậy gỗ lên, cô cũng bắt đầu thực hiện động tác bổ gậy xuống.
Chát!
Trong nháy mắt, Lâm Thịnh xoay chuyển gậy gỗ làm một động tác giả, lập tức chuyển từ động tác bổ xuống thành đâm thẳng.
Cây gậy gỗ của cậu đâm ra đằng trước một khoảng, nhanh chóng đánh trúng mục tiêu trước khi Phùng Hà kịp bổ xuống.
A.
Phùng Hà ôm bụng ngồi xổm xuống, cây gậy gỗ trong tay cũng rơi ra. Cô ngồi đó kêu lên đau đớn.
Lâm Thịnh đứng bất động, vẫn giữ nguyên tư thế đâm thẳng, mặt ngây ngốc nhìn cô.
Trong khoảnh khắc vừa nãy, dường như cậu cứ theo bản năng mà dùng chiêu đâm thẳng của kiếm sĩ Ravel.
Kết quả là...
"Cái này thực sự hiệu quả..." Tuy vẻ mặt cậu không thay đổi gì nhưng trong lòng không ngừng dậy sóng.
Chiêu đâm thẳng này, nếu đem ra thực chiến thì quả thực mạnh mẽ hơn rất nhiều so với các chiêu cậu đã học được.
Phùng Hà là người ra chiêu trước, nhưng cự ly đưa kiếm của cô lại dài hơn cự ly đưa kiếm của cậu rất nhiều.
Trong những tình huống khi mà tốc độ không chênh nhau mấy, cự ly đưa mũi kiếm về phía đối thủ mới là điểm mấu chốt quyết định chiến thắng.
"Làm lại!" Phùng Hà nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại đứng lên, tiếp tục nắm chặt gậy chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Lâm Thịnh yên lặng không đáp, cậu cũng muốn thử một chút xem liệu cậu có biến đổi thật hay không.
Bởi vậy, không lâu sau đó, Phùng Hà liên tục hứng đòn, cứ chốc chốc lại ngồi xuống kêu đau.
Điểm khác lạ bên này đã nhanh chóng thu hút sự chú ý từ các học viên khác.
Chát.
Cây gậy gỗ trên tay Phùng Hà bị một chiêu đánh bay.
Cô quật cường nắm chặt tay, kiên trì muốn nhặt nó về để luyện tiếp.
Advertisement / Quảng cáo
"Thôi, dừng lại, trình độ hai đứa quá chênh lệch. Để tôi." Trần Hoan đi tới giữ Phùng Hà lại: "Lâm Thịnh tiến bộ quá nhanh, bây giờ cậu ấy chỉ mới biết dùng một chiêu đâm thẳng, nhưng cậu ấy lại sử dụng chiêu này thành thạo hơn những người khác rất nhiều."
"Hôm nay trạng thái của em không tốt, hôm qua cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, nếu không đã..." Phùng Hà cảm thấy không cam tâm nhận thua nhanh chóng như vậy.
"Vấn đề không phải do em đâu." Trần Hoan lắc đầu, nói với Phùng Hà.
Sau đó cô cầm gậy gỗ lên, đứng đối diện Lâm Thịnh.
Cô cầm gậy bằng hai tay, dựng thẳng đứng bên tai.
"Cách chiến đấu của cậu khiến tôi nhớ đến những tư liệu kiếm pháp trên chiến trường lúc trước từng xem. Kiếm thuật Nạp Khê ở thời cổ đại, người ta cũng lấy đâm làm chiêu thức chủ đạo."
"Huấn luyện viên, cô muốn...?" Lâm Thịnh ngập ngừng hỏi.
"Muốn tự mình đấu." Ánh mắt Trần Hoan hạ xuống, toàn thân hơi cong lại, trông cô lúc này cực kì nghiêm nghị.
Lâm Thịnh mở miệng, vốn còn định nói tiếp, song thấy Trần Hoan không nói thêm câu nào thì cậu cũng yên lặng thôi.
Cậu rất muốn thử xem rốt cuộc những ký ức cơ bắp mình lấy được từ kiếm sĩ Ravel lợi hại đến nhường nào.
Hai người đứng đối diện nhau, gậy gỗ trong tay tựa như thanh trường kiếm thực thụ, đều dựng thẳng lên mà song song với nhau.
Chát.
Lâm Thịnh cầm cây gậy gỗ trong tay, đánh từng đòn về phía trước.
Trong đám học viên ấy, nhìn cậu chẳng nổi trội chút nào, nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ nhận ra động tác của cậu là chuẩn nhất trong số họ.
Trần Hoan khoanh hai tay trước ngực, cau mày theo dõi thật chăm chú.
"Cậu ấy đúng là tiến bộ rất nhanh!" Cô nhỏ giọng nói.
Từ Ý đứng bên cạnh cô, uống một ngụm nước nóng từ bình giữ nhiệt trên tay rồi nói:
"Mới có ba tuần thôi đấy. Chậc chậc, quả thực là thiên tài kiếm thuật bẩm sinh. Xem ra chúng ta thực sự tìm được nhân tài rồi."
Trần Hoan lắc đầu đáp: "Cứ xem như là chúng ta thực sự tìm được nhân tài đi, nhưng chúng ta không phải hệ thống chính quy, cũng chẳng thể huấn luyện cậu ấy trở thành vận động viên chính thức tham gia thi đấu thể thao được."
"Ngay cả những huấn luyện viên như chúng ta cũng phải đăng ký dự thi ở địa phương khác. Nếu cậu ấy thực sự muốn thi lấy chứng nhận thì chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra thôi."
"Cậu ấy chỉ là người mới học, tham gia thi đấu bây giờ có vẻ còn quá sớm." Từ Ý cười nói: "Nếu chúng ta huấn luyện tốt một chút, sau này cậu ấy đi thi thì chắc sẽ ẵm được giải thưởng về, như vậy chẳng phải sẽ giúp câu lạc bộ này của chúng ta nổi tiếng hơn sao?"
"Tôi cũng rất hy vọng là thế..." Trần Hoan cũng thấy xao động trong lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Thành thật mà nói, nghề vận động viên này chủ yếu nhờ vào tuổi trẻ - những người còn đủ phản ứng nhanh nhạy và còn đang ở độ tuổi thanh xuân.
Ở Tịch Lâm cũng có hạng mục thi đấu môn kiếm thuật Nạp Khê, chỉ cần có thể giành lấy tư cách đại biểu tham dự thì cũng đã đỡ hơn cái cảnh sống dở chết dở như họ rất nhiều rồi.
Bây giờ, cả cái câu lạc bộ kiếm thuật này duy trì được là nhờ tiền của những kẻ con ông cháu cha giàu có, chi tiêu hằng ngày thì thu vào không đủ để bù lỗ.
Nói thật, cô và Đỗ Hâm Lôi cùng mở lớp dạy học cũng chỉ vì muốn kiếm thêm ít thu nhập, giảm bớt gánh nặng tiền bạc.
"Thực ra, nói một cách chính xác, mấy người chúng ta cũng chỉ là gà mờ hiểu biết lõm bõm vài thứ." Trần Hoan bất đắc dĩ nói: "Tính kĩ ra thì thời gian tôi học kiếm thuật cũng chỉ kéo dài vỏn vẹn hai năm, Đỗ Hâm Lôi thì cũng mới được ba năm."
"Vốn không có gì phức tạp lắm, chỉ cần rèn luyện chăm chỉ mà thôi, chiêu thức thì cũng chỉ có vài chiêu nhiêu đó, học đi học lại cũng chỉ đến thế." Từ Ý cười cười: "Hơn nữa..."
Cô lại uống thêm một ngụm nước nữa: "Hơn nữa, câu lạc bộ này vốn chỉ là một sản phẩm do cậu Trần với đám bạn của cậu ta tạo ra chơi chơi thôi."
"Ở đây cũng chỉ có cô với Đỗ Hâm Lôi là nghiêm túc, chứ nếu họ sợ lỗ vốn thì vốn họ đã chẳng làm."
"Thì nói là nói vậy..." Trần Hoan cười khổ.
Cô ấy còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã đến giờ luyện kiếm của học viên.
"Được rồi, tất cả chú ý, bây giờ sẽ bắt đầu luyện đối kháng. Chú ý không được đánh vào đầu và thân dưới của đối phương. Người nào bị chạm vào thân trước sẽ thua." Trần Hoan vỗ vỗ tay, chỉ huy mọi người thay sang quần áo bảo vệ và mũ giáp.
Khắp người Lâm Thịnh đã đổ đầy mồ hôi, nước chảy xuống cả cây gậy gỗ. Cậu cảm tưởng như cả cơ thể mình mới vừa trồi lên khỏi mặt nước vậy. Một cảm giác quen thuộc kỳ quái đang không ngừng uốn nắn cậu, điều khiển cậu luyện từng đường kiếm sắc bén.
"Lạ thật... Chẳng lẽ sự biến đổi trong mơ của mình cũng có thể gây ảnh hưởng đến hiện tại hay sao?"
Lo lắng cuộn trào từng đợt trong lòng cậu.
Kể từ khi cậu giết được kiếm sĩ thối rữa trong giấc mơ, lúc tỉnh lại cậu cũng chẳng để tâm gì đến nó nữa.
Tuy nhiên đợi đến lần luyện kiếm thứ hai này, cậu lại cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Cảm giác khi ra chiêu kiếm cùng với độ phối hợp giữa các động tác khác hẳn so với trước đây, giống như lên một đẳng cấp hoàn toàn mới.
Tựa như cậu đã tập luyện nhiều lần, mỗi động tác đều vô cùng thành thạo và nhuần nhuyễn, hơn nữa còn có những động tác mà cậu mới chỉ học đến bước đầu là "tư thế" mà thôi.
Cậu cầm gậy gỗ trên tay, đứng sững sờ tại chỗ.
Vừa rồi sau khi làm thử động tác kia, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra vấn đề.
"Chiêu đâm thẳng cơ bản của mình đã thành thạo hơn rất nhiều..."
"Vậy... Không lẽ là...!!?" Đồng tử của Lâm Thịnh co lại, trong phút chốc cậu nhớ đến những sự thay đổi trong giấc mơ.
"Ở trong mơ, mình đã giết chết kiếm sĩ thối rữa, sau đó giành được những mảnh nhỏ ký ức cùng với ký ức cơ bắp* của đối phương. Bây giờ thậm chí cả ở hiện thực cũng..."
(*) "Ký ức cơ bắp" (Muscle memory) là một thuật ngữ dùng để chỉ những kỹ năng được tạo thành nhờ việc luyện tập và lặp đi lặp lại trong một thời gian dài, chẳng hạn như chơi piano, đan len...
Lâm Thịnh yên lặng một lúc lâu, trong lòng đột nhiên thấy mờ mịt, rối loạn.
Hiện tượng siêu nhiên này khiến cậu thấy vừa sợ hãi vừa mong đợi.
"Nếu kiếm sĩ Ravel, người đã bị mình giết kia thực sự có thật, vậy còn thành Hắc Vũ thì sao? Chẳng lẽ thực sự từng tồn tại một nơi tên thành Hắc Vũ thật à?? Nó là một địa danh có thật hay sao??"
Nỗi kinh sợ trong lòng Lâm Thịnh càng lúc càng nồng đậm hơn.
Cậu ý thức được rằng, những cảnh trong giấc mơ của mình tuyệt đối không giống như những điều cậu từng nghĩ tới, chỉ là "hơi đặc biệt" thôi.
Nếu cậu có thể thu được loại năng lượng "biến dị" này từ trong giấc mơ, vậy có phải nó đồng nghĩa với việc ở một nơi nào khác trên thế giới cũng xảy ra biến số tương tự hay không?
"Thế giới này liệu có phải thế giới mà trước đây mình vẫn luôn sống hay không?" Lâm Thịnh nắm cây gậy gỗ trên tay chặt thêm.
"Lâm Thịnh, Phùng Hà! Các cậu ra luyện tay đôi với nhau đi."
Advertisement / Quảng cáo
Bỗng nhiên, Trần Hoan cất giọng gọi kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Lâm Thịnh ngẩng đầu lên nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh. Đứng trước mặt cậu là Phùng Hà - một học viên khá thành thạo môn đấu kiếm. Cậu ta đã mặc đồ phòng hộ và mũ giáp cẩn thận, tay nắm chắc cây gậy gỗ.
Lúc này, Phùng Hà đang dùng tay chỉnh, kéo tấm che trước mũ giáp xuống rồi bày ra tư thế Ốc Đính, đưa gậy gỗ dựng sát bên tai.
Lâm Thịnh đã kịp thời phản ứng lại, vậy là sắp bắt đầu luyện tập đối kháng rồi. Cậu vội vã đội mũ trúc bảo hộ lên, đội mũ an toàn, kéo tấm che mặt xuống, xuyên qua vòng dây thép nhìn sang đối phương.
Xung quanh hai người, các học viên khác cũng bắt đầu chia cặp ra chuẩn bị luyện tập đối kháng.
Tất cả học viên trong câu lạc bộ đều là người mới, chỉ trong vài tuần tập luyện ở đây, Lâm Thịnh đã thấy quanh mình thay đổi bạn học đến hai lần.
Hầu hết học viên đều chỉ tới học vài buổi, lúc đầu thì rất nhiệt tình hứng khởi về sau lại chẳng thấy vác mặt đến nữa.
Ngẫm lại thấy cũng phải, thời buổi này ai mà còn tự nguyện ngày ngày khổ cực rèn luyện kiếm thuật nữa. Luyện tập dù tốt mấy cũng không bằng lấy một viên đạn ra giải quyết.
Hơn nữa, bây giờ vác kiếm ra đường cũng cần được cấp giấy chứng nhận.
"Chuẩn bị, ba, hai, một, bắt đầu." Sau khi đã phân đội đầy đủ, Trần Hoan giơ cánh tay phải lên, hạ thẳng xuống theo một đường.
Lâm Thịnh vội vàng giơ cao cây gậy gỗ, sẵn sàng đối mặt với Phùng Hà đang đứng đối điện.
Mặc dù Phùng Hà là con gái nhưng lại nặng đến 91,5 cân, cao xêm xêm với chiều cao một mét bảy mấy của Lâm Thịnh. Lúc này cô đứng đối diện cậu, tỏa ra khí thế anh dũng khó mà tới gần.
Thấy Lâm Thịnh giơ cao cây gậy gỗ lên, cô cũng bắt đầu thực hiện động tác bổ gậy xuống.
Chát!
Trong nháy mắt, Lâm Thịnh xoay chuyển gậy gỗ làm một động tác giả, lập tức chuyển từ động tác bổ xuống thành đâm thẳng.
Cây gậy gỗ của cậu đâm ra đằng trước một khoảng, nhanh chóng đánh trúng mục tiêu trước khi Phùng Hà kịp bổ xuống.
A.
Phùng Hà ôm bụng ngồi xổm xuống, cây gậy gỗ trong tay cũng rơi ra. Cô ngồi đó kêu lên đau đớn.
Lâm Thịnh đứng bất động, vẫn giữ nguyên tư thế đâm thẳng, mặt ngây ngốc nhìn cô.
Trong khoảnh khắc vừa nãy, dường như cậu cứ theo bản năng mà dùng chiêu đâm thẳng của kiếm sĩ Ravel.
Kết quả là...
"Cái này thực sự hiệu quả..." Tuy vẻ mặt cậu không thay đổi gì nhưng trong lòng không ngừng dậy sóng.
Chiêu đâm thẳng này, nếu đem ra thực chiến thì quả thực mạnh mẽ hơn rất nhiều so với các chiêu cậu đã học được.
Phùng Hà là người ra chiêu trước, nhưng cự ly đưa kiếm của cô lại dài hơn cự ly đưa kiếm của cậu rất nhiều.
Trong những tình huống khi mà tốc độ không chênh nhau mấy, cự ly đưa mũi kiếm về phía đối thủ mới là điểm mấu chốt quyết định chiến thắng.
"Làm lại!" Phùng Hà nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại đứng lên, tiếp tục nắm chặt gậy chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Lâm Thịnh yên lặng không đáp, cậu cũng muốn thử một chút xem liệu cậu có biến đổi thật hay không.
Bởi vậy, không lâu sau đó, Phùng Hà liên tục hứng đòn, cứ chốc chốc lại ngồi xuống kêu đau.
Điểm khác lạ bên này đã nhanh chóng thu hút sự chú ý từ các học viên khác.
Chát.
Cây gậy gỗ trên tay Phùng Hà bị một chiêu đánh bay.
Cô quật cường nắm chặt tay, kiên trì muốn nhặt nó về để luyện tiếp.
Advertisement / Quảng cáo
"Thôi, dừng lại, trình độ hai đứa quá chênh lệch. Để tôi." Trần Hoan đi tới giữ Phùng Hà lại: "Lâm Thịnh tiến bộ quá nhanh, bây giờ cậu ấy chỉ mới biết dùng một chiêu đâm thẳng, nhưng cậu ấy lại sử dụng chiêu này thành thạo hơn những người khác rất nhiều."
"Hôm nay trạng thái của em không tốt, hôm qua cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, nếu không đã..." Phùng Hà cảm thấy không cam tâm nhận thua nhanh chóng như vậy.
"Vấn đề không phải do em đâu." Trần Hoan lắc đầu, nói với Phùng Hà.
Sau đó cô cầm gậy gỗ lên, đứng đối diện Lâm Thịnh.
Cô cầm gậy bằng hai tay, dựng thẳng đứng bên tai.
"Cách chiến đấu của cậu khiến tôi nhớ đến những tư liệu kiếm pháp trên chiến trường lúc trước từng xem. Kiếm thuật Nạp Khê ở thời cổ đại, người ta cũng lấy đâm làm chiêu thức chủ đạo."
"Huấn luyện viên, cô muốn...?" Lâm Thịnh ngập ngừng hỏi.
"Muốn tự mình đấu." Ánh mắt Trần Hoan hạ xuống, toàn thân hơi cong lại, trông cô lúc này cực kì nghiêm nghị.
Lâm Thịnh mở miệng, vốn còn định nói tiếp, song thấy Trần Hoan không nói thêm câu nào thì cậu cũng yên lặng thôi.
Cậu rất muốn thử xem rốt cuộc những ký ức cơ bắp mình lấy được từ kiếm sĩ Ravel lợi hại đến nhường nào.
Hai người đứng đối diện nhau, gậy gỗ trong tay tựa như thanh trường kiếm thực thụ, đều dựng thẳng lên mà song song với nhau.