Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-15
Chương 15
"Cái tên này... vào đây từ khi nào vậy!?"
Cả người Lâm Thịnh trở nên cứng ngắc. Cậu dựa lưng vào cửa, hai tay nắm chặt phần chuôi kiếm, từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh ngắt.
"Không phải! Đây là một tên khác!"
Chỉ một thoáng sau cậu đã lập tức nhận ra, tên kiếm sĩ đã thối rữa này và thứ vừa nãy không phải là một.
Trên cánh tay phải cầm kiếm của tên này dường như bị cái gì gặm một miếng, mất đi cả một mảng thịt lớn. Vết thương trên tay hắn vô cùng nổi bật.
"Lần này đúng là gặp phiền phức rồi..."
Cậu không muốn lại chết thêm lần nữa.
Cậu không muốn thêm một lần nữa phải trải qua cái cảm giác ngơ ngơ ngẩn ngẩn suốt mấy ngày cùng với trạng thái sinh hoạt cực kì tệ hại kia.
Xoẹt xoẹt...
Tên kia ngày càng tới gần hơn.
Lâm Thịnh thậm chí có thể thấy rõ cả những bọc mủ mọc chi chít chằng chịt trên cổ đối phương.
Những bọc mủ này giống như bọt nước nhỏ mọc lên chi chít từng tảng từng tảng một, sưng phồng cả lên.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh nắm chặt chuôi kiếm trên tay, cả cơ thể như căng cứng lại, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Phập!
Đột nhiên, tên kiếm sĩ thối rữa nhào tới trước, mũi kiếm trên tay phải gã chém ra một đường vòng cung đen sì với một tốc độ cực nhanh, sau đó đâm thẳng vào lồng ngực của Lâm Thịnh.
A a!!!
Trong lòng Lâm Thịnh điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay cậu giơ thanh trường kiếm ra đằng trước rồi bổ thẳng xuống.
Cậu hung hăng dùng mũi kiếm liên tục chém từ trên xuống, hòng nỗ lực ngăn cản tên kia.
Đáng tiếc, hai thanh kiếm không hề đụng vào nhau mà chỉ chăm chăm hướng thẳng về mục tiêu trước mắt là kẻ còn lại.
Xoẹt!
Lâm Thịnh cảm thấy vùng ngực mình tê rần, tay cầm kiếm của cậu cũng mất đi sức lực. Thanh kiếm rơi xuống theo quán tính và bổ thẳng xuống vùng vai trái của tên kiếm sĩ thối rữa.
Bộp.
Lưỡi kiếm chỉ đủ chém rơi xuống một chút mảnh vụn da thịt của tên kia.
Lâm Thịnh ngơ ngác cúi đầu, trông thấy vùng ngực của chính mình đã bị đâm thủng.
Mũi kiếm đen sắc bén đâm sâu vào bên ngực trái, ngay lập tức đã đánh tan toàn bộ sức lực của cậu.
"Lại chết nữa rồi..."
Trước mắt cậu tối sầm cả lại, lập tức mất đi toàn bộ ý thức.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thịnh mới chậm rãi mở mắt ra giữa cơn mơ hồ.
Cậu vẫn nằm ngửa yên vị trên chiếc giường của nhà mình.
Bên ngoài trời đã chuyển sang màu xám trắng, cũng sắp sáng rồi. Phía xa xa ngoài kia có tiếng gà trống gáy sớm loáng thoáng truyền tới.
"Lại chết nữa rồi..."
Lâm Thịnh đưa tay sờ vào lồng ngực nơi có trái tim trú ngụ ở đó. Tại đây vẫn còn lưu lại cảm giác đau đớn.
"Cảm giác giống như bị đâm thật vậy..."
Cậu chậm rãi ngồi dậy từ trên giường. Bộ đồ ngủ vừa thay tối hôm qua giờ đây đã hoàn toàn ướt đẫm.
Cậu nhanh chóng rời giường tìm bộ khác để thay vào, tay cầm quần áo hướng thẳng vào nhà vệ sinh, nhanh chóng dùng nước nóng lau sạch mồ hôi trên người một lượt.
Kế đến, cậu thay sang bộ đồ lót khác sạch sẽ hơn.
"Không thể để tiếp diễn như vậy nữa, mình phải tìm ra cách mới được." Lâm Thịnh ngồi vào trước bàn đọc sách, lại kéo ngăn kéo ra lần nữa, lấy những đoạn văn mình đã phiên dịch trước đó ra kiểm tra.
Những dòng chữ Hán được ghi chép lại vô cùng cẩn thận và sạch đẹp. Có lẽ trên thế giới này, ngoại trừ cậu ra thì không có ai có thể đọc hiểu phần văn bản này.
Đây cũng là phương thức mã hóa tốt nhất.
"Lúc trước mình có lên mạng tra cứu thử một vài tài liệu có liên quan đến kiếm thuật, mấy tấm hình cùng với nội dung các dòng chú thích bên cạnh hình như dựa trên một cơ sở thực tiễn chứ không phải những lời ăn nói hàm hồ."
"Mà xưa nay mình chưa từng học kiếm thuật bao giờ, cho nên những tư liệu này chắc chắn không phải do mình tự sáng tạo ra trong mơ. Chắc chắn là nó đến từ nơi khác!"
Trong lòng Lâm Thịnh đã chắc chắn trăm phần trăm.
"Trong giấc mộng đó, bốn phía đều ẩn chứa nguy hiểm, mình lại chỉ là người bình thường không có khả năng tự vệ, đi vào đó không khác gì đồ ăn dâng đến miệng bọn chúng. Dù mình có cố sức liều mạng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đâm được một phát vào một tên quái vật tàn phế."
Tầm mắt cậu chuyển đến đoạn ghi chép và hình vẽ trước mặt.
"Muốn tìm hiểu bí mật của giấc mơ thì mình phải ra ngoài thăm dò, phải kết hợp giữa việc ghi chép tư liệu từ sách vở cùng với thông tin thăm dò ngoại cảnh."
Advertisement / Quảng cáo
"Thế nhưng muốn ra ngoài, ít nhất mình cũng phải có khả năng tự vệ! Hiện giờ ngay cả một con quái vật tàn phế mà mình cũng đánh không lại... Nhất định phải nghĩ ra biện pháp."
Lâm Thịnh trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó đã nảy ra một ý tưởng.
"Nếu trước mặt mình đã có sách tư liệu về kiếm thuật, vậy cứ thử tìm xung quanh xem liệu có cách nào tương ứng có thể giúp mình học kiếm hay không. Như vậy vừa có thể có cơ hội cho mình kiểm chứng tính thật giả của mớ tư liệu này, đồng thời cũng có thể tăng khả năng tự vệ cho bản thân nữa. Dù sao trong mơ mình vẫn có một thanh kiếm chữ thập trong tay."
Sau khi ổn định tinh thần, Lâm Thịnh liền đưa ra quyết định.
Trước khi cha mẹ tỉnh dậy, cậu đã vội vội vàng vàng ăn cho xong bữa sáng rồi đến trường trước.
Vừa kết thúc những tiết học buổi sáng, Lâm Thịnh đã vô cùng nóng lòng đi ra khỏi trường, dạo một vòng xung quanh khu vực nội thành Hoài Sa.
Ở thời đại mạng lưới Internet còn chưa thực sự phát triển mạnh mẽ, nếu muốn tìm cửa hàng bán đồ, cậu chỉ có thể dựa vào mắt thường.
Hơn nữa lại là mấy loại trường kiếm châu Âu hiếm có này.
Cũng may Lâm Thịnh sống ở thành phố Hoài Sa, tuy là thành phố nhỏ nhưng với vị thế là thành phố cảng, hàng hóa ngoại thương cũng không hề ít. Bình thường không hiếm người nước ngoài ra vào khu vực này, kéo theo đó là các công ty liên quan mọc lên như nấm.
Lâm Thịnh lần đầu ghé vào chợ hàng ngoại nằm ven biển thành phố Hoài Sa.
Đó là nơi người nước ngoài thường lui tới để thực hiện giao thương.
Chẳng mấy chốc, cậu đã tìm thấy thứ mà mình đang muốn tìm.
Hơn nữa ở đây không chỉ có một mà có đến tận ba cửa hàng như thế.
Hai cửa hàng đầu tiên là trung tâm, một cửa hàng còn lại là câu lạc bộ.
Hội phí ở hai trung tâm kia rất cao nên đã bị Lâm Thịnh loại bỏ trước tiên.
Chỉ còn lại mỗi cái câu lạc bộ kia thôi.
"Mặc dù trông nó hơi cũ kĩ nhưng chắc chắn sẽ rất rẻ."
Lâm Thịnh đứng ở giữa một con phố vắng người qua lại, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của một cửa hàng.
Trên đó có treo một tấm biển hiệu gỗ bình thường, bên trên đề hàng chữ nhỏ: Câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng, tổ dân phố đường Hắc Nê, Hiệp hội bồ câu đưa tin đường Hắc Nê.
Ba hàng chữ được viết chen chúc cùng nhau, rất hiển nhiên là ba tổ chức này cùng dùng chung một tấm biển hiệu.
Bên dưới tấm biển hiệu là cầu thang bẩn thỉu, cũ kĩ, từng bậc thang bị người ra kẻ vào giẫm lên gây ra tiếng động kẽo kẹt.
Bên cạnh cầu thang có hai tên côn đồ trông rất lưu manh đang ngồi xổm hút thuốc. Hình như họ đang tán gẫu với nhau chuyện gì đó.
Lâm Thịnh cúi đầu nhìn liếc qua bộ đồng phục học sinh mình đang mặc. Sau đó cậu nắm chặt ba lô, hướng thẳng về phía cầu thang dẫn lên tầng.
Cậu bước lên cầu thang gỗ, đi qua tầng 1 và lên đến tầng 2.
Trên vách tường, Lâm Thịnh nhìn thấy ba dấu mũi tên được vẽ bằng phấn hồng chỉ về ba hướng khác nhau.
Câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng là mũi tên rẽ phải ở tầng 2.
Cậu đi theo dấu mũi tên, rẽ vào hành lang tầng 2.
Sau khi đi vào trong khoảng 10 mét, cậu ngừng lại trước cánh cửa mở rộng của một văn phòng làm việc.
Phía trên cánh cửa này có treo một tấm biển: Câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng.
Bên trong hoàn toàn trống không, chỉ có ba cái bàn làm việc hình chữ nhật được xếp quây lại một góc, tạo thành một cái bàn lớn hơn, ở mỗi bàn lại có một người đang bận rộn xử lý cái gì đó.
Cộc cộc cộc.
Lâm Thịnh gõ lên cửa.
"Xin chào, cho hỏi đây có phải câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng hay không?"
Advertisement / Quảng cáo
Một cô gái ở gần cửa nhất quay đầu nhìn lại.
"Cậu là?"
"Tôi muốn được theo học kiếm thuật Nạp Khê chính thống, không biết ở đây có dạy không?" Lâm Thịnh trả lời.
"Cậu nói là muốn học kiếm thuật Nạp Khê ấy hả, vậy cậu tìm đến đúng địa chỉ rồi." Cô gái lập tức nở nụ cười: "Mọi người ở chỗ chúng tôi đều là dân chuyên nghiệp nhất trong thành phố Hoài Sa này. Chúng tôi làm việc phi lợi nhuận, chỉ là những người chung sở thích họp thành câu lạc bộ."
"Câu lạc bộ những người cùng sở thích sao?"
"Chính là kiểu mọi người có cùng chung niềm yêu thích tập hợp lại một chỗ, tạo thành một câu lạc bộ." Cô gái giải thích.
"Cậu lại đây trò chuyện đi. Bây giờ thực sự rất ít người muốn được học kiếm thuật. Trong thời điểm này, quyền anh rất thịnh hành, kiểu đánh tổng hợp dễ đọ sức với nhau nhiều."
"Loại kiếm thuật Nạp Khê này vốn là một loại kiếm thuật có từ cổ đại, còn phải tự mình chế tạo kiếm, vậy nên khá phiền phức, tính thực dụng cũng kém. Nếu như không phải thực sự yêu thích nó thì nhất định rất khó mà giữ được sự kiên trì tập luyện."
Cô gái mỉm cười kéo ghế ra mời Lâm Thịnh ngồi.
Hai người ngồi xuống, Lâm Thịnh nhìn ngó xung quanh, đánh giá căn phòng.
Toàn bộ tường trong phòng làm việc đều không được quét vôi, chỉ là những bức tường xi măng đơn giản.
Cả chiếc ghế cậu đang đặt mông ngồi lên cũng khá lỏng lẻo, lung la lung lay.
"Cái tên này... vào đây từ khi nào vậy!?"
Cả người Lâm Thịnh trở nên cứng ngắc. Cậu dựa lưng vào cửa, hai tay nắm chặt phần chuôi kiếm, từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh ngắt.
"Không phải! Đây là một tên khác!"
Chỉ một thoáng sau cậu đã lập tức nhận ra, tên kiếm sĩ đã thối rữa này và thứ vừa nãy không phải là một.
Trên cánh tay phải cầm kiếm của tên này dường như bị cái gì gặm một miếng, mất đi cả một mảng thịt lớn. Vết thương trên tay hắn vô cùng nổi bật.
"Lần này đúng là gặp phiền phức rồi..."
Cậu không muốn lại chết thêm lần nữa.
Cậu không muốn thêm một lần nữa phải trải qua cái cảm giác ngơ ngơ ngẩn ngẩn suốt mấy ngày cùng với trạng thái sinh hoạt cực kì tệ hại kia.
Xoẹt xoẹt...
Tên kia ngày càng tới gần hơn.
Lâm Thịnh thậm chí có thể thấy rõ cả những bọc mủ mọc chi chít chằng chịt trên cổ đối phương.
Những bọc mủ này giống như bọt nước nhỏ mọc lên chi chít từng tảng từng tảng một, sưng phồng cả lên.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh nắm chặt chuôi kiếm trên tay, cả cơ thể như căng cứng lại, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Phập!
Đột nhiên, tên kiếm sĩ thối rữa nhào tới trước, mũi kiếm trên tay phải gã chém ra một đường vòng cung đen sì với một tốc độ cực nhanh, sau đó đâm thẳng vào lồng ngực của Lâm Thịnh.
A a!!!
Trong lòng Lâm Thịnh điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay cậu giơ thanh trường kiếm ra đằng trước rồi bổ thẳng xuống.
Cậu hung hăng dùng mũi kiếm liên tục chém từ trên xuống, hòng nỗ lực ngăn cản tên kia.
Đáng tiếc, hai thanh kiếm không hề đụng vào nhau mà chỉ chăm chăm hướng thẳng về mục tiêu trước mắt là kẻ còn lại.
Xoẹt!
Lâm Thịnh cảm thấy vùng ngực mình tê rần, tay cầm kiếm của cậu cũng mất đi sức lực. Thanh kiếm rơi xuống theo quán tính và bổ thẳng xuống vùng vai trái của tên kiếm sĩ thối rữa.
Bộp.
Lưỡi kiếm chỉ đủ chém rơi xuống một chút mảnh vụn da thịt của tên kia.
Lâm Thịnh ngơ ngác cúi đầu, trông thấy vùng ngực của chính mình đã bị đâm thủng.
Mũi kiếm đen sắc bén đâm sâu vào bên ngực trái, ngay lập tức đã đánh tan toàn bộ sức lực của cậu.
"Lại chết nữa rồi..."
Trước mắt cậu tối sầm cả lại, lập tức mất đi toàn bộ ý thức.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thịnh mới chậm rãi mở mắt ra giữa cơn mơ hồ.
Cậu vẫn nằm ngửa yên vị trên chiếc giường của nhà mình.
Bên ngoài trời đã chuyển sang màu xám trắng, cũng sắp sáng rồi. Phía xa xa ngoài kia có tiếng gà trống gáy sớm loáng thoáng truyền tới.
"Lại chết nữa rồi..."
Lâm Thịnh đưa tay sờ vào lồng ngực nơi có trái tim trú ngụ ở đó. Tại đây vẫn còn lưu lại cảm giác đau đớn.
"Cảm giác giống như bị đâm thật vậy..."
Cậu chậm rãi ngồi dậy từ trên giường. Bộ đồ ngủ vừa thay tối hôm qua giờ đây đã hoàn toàn ướt đẫm.
Cậu nhanh chóng rời giường tìm bộ khác để thay vào, tay cầm quần áo hướng thẳng vào nhà vệ sinh, nhanh chóng dùng nước nóng lau sạch mồ hôi trên người một lượt.
Kế đến, cậu thay sang bộ đồ lót khác sạch sẽ hơn.
"Không thể để tiếp diễn như vậy nữa, mình phải tìm ra cách mới được." Lâm Thịnh ngồi vào trước bàn đọc sách, lại kéo ngăn kéo ra lần nữa, lấy những đoạn văn mình đã phiên dịch trước đó ra kiểm tra.
Những dòng chữ Hán được ghi chép lại vô cùng cẩn thận và sạch đẹp. Có lẽ trên thế giới này, ngoại trừ cậu ra thì không có ai có thể đọc hiểu phần văn bản này.
Đây cũng là phương thức mã hóa tốt nhất.
"Lúc trước mình có lên mạng tra cứu thử một vài tài liệu có liên quan đến kiếm thuật, mấy tấm hình cùng với nội dung các dòng chú thích bên cạnh hình như dựa trên một cơ sở thực tiễn chứ không phải những lời ăn nói hàm hồ."
"Mà xưa nay mình chưa từng học kiếm thuật bao giờ, cho nên những tư liệu này chắc chắn không phải do mình tự sáng tạo ra trong mơ. Chắc chắn là nó đến từ nơi khác!"
Trong lòng Lâm Thịnh đã chắc chắn trăm phần trăm.
"Trong giấc mộng đó, bốn phía đều ẩn chứa nguy hiểm, mình lại chỉ là người bình thường không có khả năng tự vệ, đi vào đó không khác gì đồ ăn dâng đến miệng bọn chúng. Dù mình có cố sức liều mạng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đâm được một phát vào một tên quái vật tàn phế."
Tầm mắt cậu chuyển đến đoạn ghi chép và hình vẽ trước mặt.
"Muốn tìm hiểu bí mật của giấc mơ thì mình phải ra ngoài thăm dò, phải kết hợp giữa việc ghi chép tư liệu từ sách vở cùng với thông tin thăm dò ngoại cảnh."
Advertisement / Quảng cáo
"Thế nhưng muốn ra ngoài, ít nhất mình cũng phải có khả năng tự vệ! Hiện giờ ngay cả một con quái vật tàn phế mà mình cũng đánh không lại... Nhất định phải nghĩ ra biện pháp."
Lâm Thịnh trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó đã nảy ra một ý tưởng.
"Nếu trước mặt mình đã có sách tư liệu về kiếm thuật, vậy cứ thử tìm xung quanh xem liệu có cách nào tương ứng có thể giúp mình học kiếm hay không. Như vậy vừa có thể có cơ hội cho mình kiểm chứng tính thật giả của mớ tư liệu này, đồng thời cũng có thể tăng khả năng tự vệ cho bản thân nữa. Dù sao trong mơ mình vẫn có một thanh kiếm chữ thập trong tay."
Sau khi ổn định tinh thần, Lâm Thịnh liền đưa ra quyết định.
Trước khi cha mẹ tỉnh dậy, cậu đã vội vội vàng vàng ăn cho xong bữa sáng rồi đến trường trước.
Vừa kết thúc những tiết học buổi sáng, Lâm Thịnh đã vô cùng nóng lòng đi ra khỏi trường, dạo một vòng xung quanh khu vực nội thành Hoài Sa.
Ở thời đại mạng lưới Internet còn chưa thực sự phát triển mạnh mẽ, nếu muốn tìm cửa hàng bán đồ, cậu chỉ có thể dựa vào mắt thường.
Hơn nữa lại là mấy loại trường kiếm châu Âu hiếm có này.
Cũng may Lâm Thịnh sống ở thành phố Hoài Sa, tuy là thành phố nhỏ nhưng với vị thế là thành phố cảng, hàng hóa ngoại thương cũng không hề ít. Bình thường không hiếm người nước ngoài ra vào khu vực này, kéo theo đó là các công ty liên quan mọc lên như nấm.
Lâm Thịnh lần đầu ghé vào chợ hàng ngoại nằm ven biển thành phố Hoài Sa.
Đó là nơi người nước ngoài thường lui tới để thực hiện giao thương.
Chẳng mấy chốc, cậu đã tìm thấy thứ mà mình đang muốn tìm.
Hơn nữa ở đây không chỉ có một mà có đến tận ba cửa hàng như thế.
Hai cửa hàng đầu tiên là trung tâm, một cửa hàng còn lại là câu lạc bộ.
Hội phí ở hai trung tâm kia rất cao nên đã bị Lâm Thịnh loại bỏ trước tiên.
Chỉ còn lại mỗi cái câu lạc bộ kia thôi.
"Mặc dù trông nó hơi cũ kĩ nhưng chắc chắn sẽ rất rẻ."
Lâm Thịnh đứng ở giữa một con phố vắng người qua lại, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của một cửa hàng.
Trên đó có treo một tấm biển hiệu gỗ bình thường, bên trên đề hàng chữ nhỏ: Câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng, tổ dân phố đường Hắc Nê, Hiệp hội bồ câu đưa tin đường Hắc Nê.
Ba hàng chữ được viết chen chúc cùng nhau, rất hiển nhiên là ba tổ chức này cùng dùng chung một tấm biển hiệu.
Bên dưới tấm biển hiệu là cầu thang bẩn thỉu, cũ kĩ, từng bậc thang bị người ra kẻ vào giẫm lên gây ra tiếng động kẽo kẹt.
Bên cạnh cầu thang có hai tên côn đồ trông rất lưu manh đang ngồi xổm hút thuốc. Hình như họ đang tán gẫu với nhau chuyện gì đó.
Lâm Thịnh cúi đầu nhìn liếc qua bộ đồng phục học sinh mình đang mặc. Sau đó cậu nắm chặt ba lô, hướng thẳng về phía cầu thang dẫn lên tầng.
Cậu bước lên cầu thang gỗ, đi qua tầng 1 và lên đến tầng 2.
Trên vách tường, Lâm Thịnh nhìn thấy ba dấu mũi tên được vẽ bằng phấn hồng chỉ về ba hướng khác nhau.
Câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng là mũi tên rẽ phải ở tầng 2.
Cậu đi theo dấu mũi tên, rẽ vào hành lang tầng 2.
Sau khi đi vào trong khoảng 10 mét, cậu ngừng lại trước cánh cửa mở rộng của một văn phòng làm việc.
Phía trên cánh cửa này có treo một tấm biển: Câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng.
Bên trong hoàn toàn trống không, chỉ có ba cái bàn làm việc hình chữ nhật được xếp quây lại một góc, tạo thành một cái bàn lớn hơn, ở mỗi bàn lại có một người đang bận rộn xử lý cái gì đó.
Cộc cộc cộc.
Lâm Thịnh gõ lên cửa.
"Xin chào, cho hỏi đây có phải câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng hay không?"
Advertisement / Quảng cáo
Một cô gái ở gần cửa nhất quay đầu nhìn lại.
"Cậu là?"
"Tôi muốn được theo học kiếm thuật Nạp Khê chính thống, không biết ở đây có dạy không?" Lâm Thịnh trả lời.
"Cậu nói là muốn học kiếm thuật Nạp Khê ấy hả, vậy cậu tìm đến đúng địa chỉ rồi." Cô gái lập tức nở nụ cười: "Mọi người ở chỗ chúng tôi đều là dân chuyên nghiệp nhất trong thành phố Hoài Sa này. Chúng tôi làm việc phi lợi nhuận, chỉ là những người chung sở thích họp thành câu lạc bộ."
"Câu lạc bộ những người cùng sở thích sao?"
"Chính là kiểu mọi người có cùng chung niềm yêu thích tập hợp lại một chỗ, tạo thành một câu lạc bộ." Cô gái giải thích.
"Cậu lại đây trò chuyện đi. Bây giờ thực sự rất ít người muốn được học kiếm thuật. Trong thời điểm này, quyền anh rất thịnh hành, kiểu đánh tổng hợp dễ đọ sức với nhau nhiều."
"Loại kiếm thuật Nạp Khê này vốn là một loại kiếm thuật có từ cổ đại, còn phải tự mình chế tạo kiếm, vậy nên khá phiền phức, tính thực dụng cũng kém. Nếu như không phải thực sự yêu thích nó thì nhất định rất khó mà giữ được sự kiên trì tập luyện."
Cô gái mỉm cười kéo ghế ra mời Lâm Thịnh ngồi.
Hai người ngồi xuống, Lâm Thịnh nhìn ngó xung quanh, đánh giá căn phòng.
Toàn bộ tường trong phòng làm việc đều không được quét vôi, chỉ là những bức tường xi măng đơn giản.
Cả chiếc ghế cậu đang đặt mông ngồi lên cũng khá lỏng lẻo, lung la lung lay.