Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 986
Tù phạm chạy mất rồi, ngu hầu quân Tống suy sụp, hắn thậm chí quên mất người Tây Hạ đang tấn công, hạ lệnh ném toàn bộ đạn cháy ra, sau đó mở một mặt tường thuẫn, đích thân truy sát Lý Thanh.
Đạn cháy bùng lên tạo thành biển lửa, ngựa lửa mang theo người lửa co giật mấy cái rồi ngã xuống, cảnh này với Ủy Ca Ninh Lệnh mà nói là quá quen thuộc, cho dù nghiến răng ken két vẫn hạ lệnh tạm thời rút lui, nô binh chết cả rồi, nhân thủ còn lại đều là người Tây Hạ quá ít cũng quá quý giá, cùng quân Tống đối trận rất thiệt thòi.
Ngu hầu Bành Lượng cưỡi ngựa xông ra khỏi thuẫn trận, nhìn đại thảo nguyên bao la, lòng như mây đen bao phủ.
Thảo nguyên vào mùa hè thực sự là cảnh gió thổi rạp cỏ mới thấy bò dê, trong thời gian ngắn Lý Thanh đã biến mất tích giữa đồng cỏ cao bằng đầu người.
Cảm thấy cổ đắng nghét, Bành Lượng hiểu rõ hơn ai hết thất bại này có hậu quả gì, Lý Thanh giết nhi tử của đại soái, đại soái muốn Lý Thanh chết, giám quân muốn dùng Lý Thanh để kiếm quân công cho huynh đệ.
Theo lý mà nói mọi người là quân hán, khoái ý ân cừu mới là cách giải quyết, nhưng hoàng kim vàng rực, mắt người đen xì, hoàng kim vào mắt, mắt cũng thành màu vàng, tình nghĩa huynh đệ bỏ lại sau, dù đại soái cũng không thể cản đường thăng quan phát tài của huynh đệ.
Bây giờ mất hết rồi.
- Ngu hầu, phát hiện tung tích Lý Thanh!
Đội chính Vũ Phương tập tễnh từ trong bụi cỏ chui ra, chỉ một dấu vết rõ ràng, giờ mọi người đều là người cùng thuyền, chỉ còn cách chung tay chèo.
Bành Lượng quay đầu nhìn tường thuẫn đã yên tĩnh, rốt uộc nhớ ra mình là quan chỉ huy đội quân này, đảm bảo an toàn cho huynh đệ mới là chuyện quan trọng, hít sâu một hôi: - Cho ngươi một trăm người, trước khi trời tối phải bắt được Lý Thanh.
Vũ Phương lập tức dẫn một đội nhân mã men theo dấu vết truy lùng.
Bành Lượng quay về doanh trại chấn chỉnh lại đội ngũ, năm trăm huynh đệ chiến tử bảy mươi ba người, bị thương hơn một trăm năm chục, các huynh đệ không bị thương thu nhỏ trận thuẫn, lập trận ở đồi cao đợi lệnh.
Người Tây Hạ còn chưa đi, thấy quân Tống không truy sát thì ngạc nhiên lắm, vốn đặt bẫy để đánh hồi mã thương, Ủy Ca Ninh Lệnh thấy không có cơ hội nào nữa, thở dài dẫn bộ hạ rời đi.
Thuốc nổ của quân Tống thật không dễ cướp, dù đích thân mình chỉ huy vẫn hao binh tổn tướng.
Bất kể là Vân Tranh hay Chủng Ngạc đều cực kỳ chú trọng hậu cần, tướng lĩnh áp tải vật tư đa phần là thân kinh bách chiến, bên mình nhân số ít, trang bị hỗn tạp, muốn đoạt thịt trong miệng chúng quá khó.
Một cái vó ngựa dẫm qua đỉnh đầu Lý Thanh, thiếu chút nữa đạp nát đầu hắn, gần tới mức ngay cả móng sắt cũng nhìn rõ ràng.
Hắn đang chôn người xuống một thảm cỏ bị lật lên, nếu không nhìn kỹ còn nghĩ đó là đống đất.
Ở trên thảo nguyên mà muốn chạy thoát khỏi chiến mã thì đúng là trò cười, Lý Thanh định nằm đây tới tối rồi tính sau.
Nhìn quân Tống tựa hồ tìm được dấu vết khác, đội chính thúc ngựa truy đuổi, những kẻ khác tạo thành hình vòng cung lớn giăng về phía tây.
Báo con từ trong lòng Lý Thanh thò đầu ra, bị ấn vào, nó rất ngoan từ lúc bỏ chạy tới giờ không kêu tiếng nào.
Khi trời sắp tối tên đội chính dẫn quân quay về, cổ ngựa buộc một con dê, chân dê buộc nửa khúc gỗ, rõ ràng chính thứ này dụ quân Tống đi.
Lý Thanh chợ nhớ tới tên người Liêu đào tẩu trước mình một bước, rùng mình, cẩn thận nhìn xung quanh, mình trốn theo hướng tên đó, nếu như quân Tống không tìm thấy hắn ở phía trước, vậy khả năng hắn ở quanh đây...
Trời tối hẳn, vầng trăng vàng chiếu lên thảo nguyên, quân doanh quân Tống cách đó không xa sáng rực, chính giữa là đống lửa cao một trượng.
Sự huyên náo buổi sáng dần dần bị bóng đêm bao phủ, dấu vết chiến tranh mời gọi không ít dã thú, nhưng đôi mắt xanh lè chớp tắt trong bụi cỏ, quân Tống không phát hiện được mình, nhưng dã thú thì có.
Giờ nơi này thành thiên hạ của dã thú.
- Đừng trốn nữa, ta không phải kẻ địch, ta là người Hán chạy khỏi quân doanh nước Tống, huynh đệ đừng sợ, ta ngồi dậy, ngươi cũng ngồi dậy, được không? Cứ thế này chúng ta bị dã thú giết mất, vất vả chạy thoát không có ý nghĩa gì.
Lý Thanh nói tiếng Khiết Đan, có lẽ tiếng Khiết Đan ngọng ngịu của hắn có tác dụng, ở nơi cách hắn không tới ba trượng có bóng đen từ từ đứng dậy, khi ánh trăng chiếu vào mặt, phát hiện ra đó là khuôn mặt còn non choẹt, đoán chừng là tên chạy xuyên qua Tống doanh rồi.
- Có cái ăn không? Người Liêu khàn khàn hỏi:
Lý Thanh móc trong lòng ra cái bánh khô ném tới, người Liêu tóm lấy ăn như chết đói.
- Ngươi là người ở đâu, sao đi cùng người Tây Hạ?
Thiếu niên hàm hồ nói: - Bị bắt.
Lý Thanh thấy thiếu niên ăn xong, bò tới như mèo: - Phải đi ngay thôi, trời sáng mà còn không tìm thấy rừng ẩn nấp, chúng ta sẽ lại phải trốn trong cỏ một ngày, ta không muốn bị côn trùng cắn.
- Chưa đi được, trừ phi ngươi muốn nuôi sói, sói thảo nguyên phải quá nửa đêm mới về hang, khi đó trăng cũng không còn, đó mới là lúc tốt nhất. Ngươi là người Hán à?
Lý Thanh tự vấn không am hiểu thảo nguyên bằng tên tiểu tử này, dù sao hắn cũng là quý tộc thảo nguyên, hơn được người Tống, chứ sao bằng mục dân.
- Phải, ta tên Lý Thanh, bị quân Tống bắt được, còn ngươi?
- Hi Lạp Mộc Luân, quân Tây Kinh bị quân Tống đánh bại, ta lang thang, kết quả bị Tây Hạ bắt, thế là giúp chúng làm đội cảm tử.
- Muốn đi đâu, nơi này chẳng có chỗ nào an toàn, người Tống, Liêu, Tây Hạ thấy chúng ta đều không khách khí.
Hi Lạp Mộc Luân cười khẽ, gặp được người chung cảnh ngộ làm hắn rất hài lòng, cũng cảm thấy tin t ưởng: - Ta muốn về quê ở Lão Lang sơn chăn dê, tìm cô nương sinh con, Tống, Liêu, Tây Hạ gì gì đó không liên quan tới ta.
- Người Tống sẽ tới quê ngươi, dù bây giờ không đi, tương lai cũng sẽ đi. Tin ta, lòng tham người Tống là vô hạn.
Hi Lạp Mộc Luân lắc đầu: - Bọn chúng không thể cướp hêt đất đai, thiên hạ thế nào cũng có chỗ cho chúng ta chăn cừu, đánh không lại thì chúng ta đi, phương bắc còn nhiều đất lắm.
Lý Thanh nhìn trăng sáng cảm giác muốn cười, Hi Lạp Mộc Luân nói không sai người Tống rất cường đại, có lẽ bọn chúng mạnh hơn bất kỳ thời nào trên lịch sử, không cách nào đánh được chúng, nhưng chúng chẳng thể chiếm cả thiên hạ, hay là mình cũng nên theo thiến niên này đi chăn cừu?
Đợi qua nửa đêm, hai người bọn họ lặng lẽ rời đi, đến khi trời sáng Lý Thanh và Hi Lạp Mộc Luân tới con sông nhỏ không rõ tên, sau khi xuống nước, Hi Lạp Mộc Luân nhìn Lý Thanh cứ đứng ngây ra ôm con báo, hỏi: - Ta sẽ về nhà, ngươi đi đâu, nếu không có chỗ để đi thì theo ta về Lão Lang sơn.
Lý Thanh nhất thời chưa có dự định gì, nghĩ kỹ phát hiện mình không có nơi nào để đi, về Tây Hạ, đợi mình sẽ là quân pháp vô tình cho kẻ chiến bại, còn người Tống bắt được sẽ biến mình thành người nến khoe công, tới Liêu cũng chẳng có kết cục tốt hơn.
- Hi Lạp Mộc Luân, ngươi có còn đánh trận cho người Liêu nữa không?
Hi Lạp Mộc Luân nhíu mày: - Ta về rồi sẽ trốn trong Lão Lang sơn không ra nữa, đánh trận đủ rồi, gia gia còn muốn ta sinh cháu, ta sẽ ở chỗ a gia.
- Ta là đào binh, đầu nhân trong tộc ngươi sẽ bắt ta lĩnh thưởng.
- Ai rảnh bắt ngươi, nam nhân trong tộc chỉ còn chưa tới hai mươi, ta chạy đi làm lính khiến tộc trưởng suýt nữa tức chết, giờ ta mang ngươi về, trong tộc có thêm hai chiến sĩ, tộc trưởng mừng còn không kịp, sao có thể bắt ngươi giao người khác.
Thấy Hi Lạp Mộc Luân bắt đầu di chuyển, Lý Thanh ôm báo con vào trong lòng, theo hắn ngược dòng mà lên, mình hắn là có thể thích ứng với cuộc sống ở Lão Lang Sơn, nếu không có gì bất ngờ, mình sẽ sinh con đẻ cái ở đó!
...
Và họ sống với nhau hạnh phúc tới cuối đời!
Rốt cuộc chỉ nam nhân mới mang lại hạnh phúc cho nhau
HẾT!
Đạn cháy bùng lên tạo thành biển lửa, ngựa lửa mang theo người lửa co giật mấy cái rồi ngã xuống, cảnh này với Ủy Ca Ninh Lệnh mà nói là quá quen thuộc, cho dù nghiến răng ken két vẫn hạ lệnh tạm thời rút lui, nô binh chết cả rồi, nhân thủ còn lại đều là người Tây Hạ quá ít cũng quá quý giá, cùng quân Tống đối trận rất thiệt thòi.
Ngu hầu Bành Lượng cưỡi ngựa xông ra khỏi thuẫn trận, nhìn đại thảo nguyên bao la, lòng như mây đen bao phủ.
Thảo nguyên vào mùa hè thực sự là cảnh gió thổi rạp cỏ mới thấy bò dê, trong thời gian ngắn Lý Thanh đã biến mất tích giữa đồng cỏ cao bằng đầu người.
Cảm thấy cổ đắng nghét, Bành Lượng hiểu rõ hơn ai hết thất bại này có hậu quả gì, Lý Thanh giết nhi tử của đại soái, đại soái muốn Lý Thanh chết, giám quân muốn dùng Lý Thanh để kiếm quân công cho huynh đệ.
Theo lý mà nói mọi người là quân hán, khoái ý ân cừu mới là cách giải quyết, nhưng hoàng kim vàng rực, mắt người đen xì, hoàng kim vào mắt, mắt cũng thành màu vàng, tình nghĩa huynh đệ bỏ lại sau, dù đại soái cũng không thể cản đường thăng quan phát tài của huynh đệ.
Bây giờ mất hết rồi.
- Ngu hầu, phát hiện tung tích Lý Thanh!
Đội chính Vũ Phương tập tễnh từ trong bụi cỏ chui ra, chỉ một dấu vết rõ ràng, giờ mọi người đều là người cùng thuyền, chỉ còn cách chung tay chèo.
Bành Lượng quay đầu nhìn tường thuẫn đã yên tĩnh, rốt uộc nhớ ra mình là quan chỉ huy đội quân này, đảm bảo an toàn cho huynh đệ mới là chuyện quan trọng, hít sâu một hôi: - Cho ngươi một trăm người, trước khi trời tối phải bắt được Lý Thanh.
Vũ Phương lập tức dẫn một đội nhân mã men theo dấu vết truy lùng.
Bành Lượng quay về doanh trại chấn chỉnh lại đội ngũ, năm trăm huynh đệ chiến tử bảy mươi ba người, bị thương hơn một trăm năm chục, các huynh đệ không bị thương thu nhỏ trận thuẫn, lập trận ở đồi cao đợi lệnh.
Người Tây Hạ còn chưa đi, thấy quân Tống không truy sát thì ngạc nhiên lắm, vốn đặt bẫy để đánh hồi mã thương, Ủy Ca Ninh Lệnh thấy không có cơ hội nào nữa, thở dài dẫn bộ hạ rời đi.
Thuốc nổ của quân Tống thật không dễ cướp, dù đích thân mình chỉ huy vẫn hao binh tổn tướng.
Bất kể là Vân Tranh hay Chủng Ngạc đều cực kỳ chú trọng hậu cần, tướng lĩnh áp tải vật tư đa phần là thân kinh bách chiến, bên mình nhân số ít, trang bị hỗn tạp, muốn đoạt thịt trong miệng chúng quá khó.
Một cái vó ngựa dẫm qua đỉnh đầu Lý Thanh, thiếu chút nữa đạp nát đầu hắn, gần tới mức ngay cả móng sắt cũng nhìn rõ ràng.
Hắn đang chôn người xuống một thảm cỏ bị lật lên, nếu không nhìn kỹ còn nghĩ đó là đống đất.
Ở trên thảo nguyên mà muốn chạy thoát khỏi chiến mã thì đúng là trò cười, Lý Thanh định nằm đây tới tối rồi tính sau.
Nhìn quân Tống tựa hồ tìm được dấu vết khác, đội chính thúc ngựa truy đuổi, những kẻ khác tạo thành hình vòng cung lớn giăng về phía tây.
Báo con từ trong lòng Lý Thanh thò đầu ra, bị ấn vào, nó rất ngoan từ lúc bỏ chạy tới giờ không kêu tiếng nào.
Khi trời sắp tối tên đội chính dẫn quân quay về, cổ ngựa buộc một con dê, chân dê buộc nửa khúc gỗ, rõ ràng chính thứ này dụ quân Tống đi.
Lý Thanh chợ nhớ tới tên người Liêu đào tẩu trước mình một bước, rùng mình, cẩn thận nhìn xung quanh, mình trốn theo hướng tên đó, nếu như quân Tống không tìm thấy hắn ở phía trước, vậy khả năng hắn ở quanh đây...
Trời tối hẳn, vầng trăng vàng chiếu lên thảo nguyên, quân doanh quân Tống cách đó không xa sáng rực, chính giữa là đống lửa cao một trượng.
Sự huyên náo buổi sáng dần dần bị bóng đêm bao phủ, dấu vết chiến tranh mời gọi không ít dã thú, nhưng đôi mắt xanh lè chớp tắt trong bụi cỏ, quân Tống không phát hiện được mình, nhưng dã thú thì có.
Giờ nơi này thành thiên hạ của dã thú.
- Đừng trốn nữa, ta không phải kẻ địch, ta là người Hán chạy khỏi quân doanh nước Tống, huynh đệ đừng sợ, ta ngồi dậy, ngươi cũng ngồi dậy, được không? Cứ thế này chúng ta bị dã thú giết mất, vất vả chạy thoát không có ý nghĩa gì.
Lý Thanh nói tiếng Khiết Đan, có lẽ tiếng Khiết Đan ngọng ngịu của hắn có tác dụng, ở nơi cách hắn không tới ba trượng có bóng đen từ từ đứng dậy, khi ánh trăng chiếu vào mặt, phát hiện ra đó là khuôn mặt còn non choẹt, đoán chừng là tên chạy xuyên qua Tống doanh rồi.
- Có cái ăn không? Người Liêu khàn khàn hỏi:
Lý Thanh móc trong lòng ra cái bánh khô ném tới, người Liêu tóm lấy ăn như chết đói.
- Ngươi là người ở đâu, sao đi cùng người Tây Hạ?
Thiếu niên hàm hồ nói: - Bị bắt.
Lý Thanh thấy thiếu niên ăn xong, bò tới như mèo: - Phải đi ngay thôi, trời sáng mà còn không tìm thấy rừng ẩn nấp, chúng ta sẽ lại phải trốn trong cỏ một ngày, ta không muốn bị côn trùng cắn.
- Chưa đi được, trừ phi ngươi muốn nuôi sói, sói thảo nguyên phải quá nửa đêm mới về hang, khi đó trăng cũng không còn, đó mới là lúc tốt nhất. Ngươi là người Hán à?
Lý Thanh tự vấn không am hiểu thảo nguyên bằng tên tiểu tử này, dù sao hắn cũng là quý tộc thảo nguyên, hơn được người Tống, chứ sao bằng mục dân.
- Phải, ta tên Lý Thanh, bị quân Tống bắt được, còn ngươi?
- Hi Lạp Mộc Luân, quân Tây Kinh bị quân Tống đánh bại, ta lang thang, kết quả bị Tây Hạ bắt, thế là giúp chúng làm đội cảm tử.
- Muốn đi đâu, nơi này chẳng có chỗ nào an toàn, người Tống, Liêu, Tây Hạ thấy chúng ta đều không khách khí.
Hi Lạp Mộc Luân cười khẽ, gặp được người chung cảnh ngộ làm hắn rất hài lòng, cũng cảm thấy tin t ưởng: - Ta muốn về quê ở Lão Lang sơn chăn dê, tìm cô nương sinh con, Tống, Liêu, Tây Hạ gì gì đó không liên quan tới ta.
- Người Tống sẽ tới quê ngươi, dù bây giờ không đi, tương lai cũng sẽ đi. Tin ta, lòng tham người Tống là vô hạn.
Hi Lạp Mộc Luân lắc đầu: - Bọn chúng không thể cướp hêt đất đai, thiên hạ thế nào cũng có chỗ cho chúng ta chăn cừu, đánh không lại thì chúng ta đi, phương bắc còn nhiều đất lắm.
Lý Thanh nhìn trăng sáng cảm giác muốn cười, Hi Lạp Mộc Luân nói không sai người Tống rất cường đại, có lẽ bọn chúng mạnh hơn bất kỳ thời nào trên lịch sử, không cách nào đánh được chúng, nhưng chúng chẳng thể chiếm cả thiên hạ, hay là mình cũng nên theo thiến niên này đi chăn cừu?
Đợi qua nửa đêm, hai người bọn họ lặng lẽ rời đi, đến khi trời sáng Lý Thanh và Hi Lạp Mộc Luân tới con sông nhỏ không rõ tên, sau khi xuống nước, Hi Lạp Mộc Luân nhìn Lý Thanh cứ đứng ngây ra ôm con báo, hỏi: - Ta sẽ về nhà, ngươi đi đâu, nếu không có chỗ để đi thì theo ta về Lão Lang sơn.
Lý Thanh nhất thời chưa có dự định gì, nghĩ kỹ phát hiện mình không có nơi nào để đi, về Tây Hạ, đợi mình sẽ là quân pháp vô tình cho kẻ chiến bại, còn người Tống bắt được sẽ biến mình thành người nến khoe công, tới Liêu cũng chẳng có kết cục tốt hơn.
- Hi Lạp Mộc Luân, ngươi có còn đánh trận cho người Liêu nữa không?
Hi Lạp Mộc Luân nhíu mày: - Ta về rồi sẽ trốn trong Lão Lang sơn không ra nữa, đánh trận đủ rồi, gia gia còn muốn ta sinh cháu, ta sẽ ở chỗ a gia.
- Ta là đào binh, đầu nhân trong tộc ngươi sẽ bắt ta lĩnh thưởng.
- Ai rảnh bắt ngươi, nam nhân trong tộc chỉ còn chưa tới hai mươi, ta chạy đi làm lính khiến tộc trưởng suýt nữa tức chết, giờ ta mang ngươi về, trong tộc có thêm hai chiến sĩ, tộc trưởng mừng còn không kịp, sao có thể bắt ngươi giao người khác.
Thấy Hi Lạp Mộc Luân bắt đầu di chuyển, Lý Thanh ôm báo con vào trong lòng, theo hắn ngược dòng mà lên, mình hắn là có thể thích ứng với cuộc sống ở Lão Lang Sơn, nếu không có gì bất ngờ, mình sẽ sinh con đẻ cái ở đó!
...
Và họ sống với nhau hạnh phúc tới cuối đời!
Rốt cuộc chỉ nam nhân mới mang lại hạnh phúc cho nhau
HẾT!